Chương 48
Mọi người ngồi trước bàn nói chuyện, mãi đến khi Tô Nhu đến mới dời mắt sang nhìn cô.
“Nhu Nhi, A Cối đã báo bình an với bà rồi, lần này cháu làm tốt lắm”, cụ bà cười hiền từ.
Dáng vẻ hiền lành này hoàn toàn khác với thái độ lạnh lùng trước đó.
“Cảm ơn bà nội”, Tô Nhu thầm thở phào.
“Tiểu Nhu à, lần này cảm ơn cháu nhiều lắm, nếu không có cháu thì bác hai và anh họ cháu gặp nạn rồi”, Lưu Diễm tiến lên nắm tay Tô Nhu, tỏ vẻ biết ơn, vẻ chanh chua lúc trước cũng biến mất.
Tô Nhu cười, không nói gì.
Mấy người khác đều khen ngợi, luôn miệng bảo vất vả, rồi có tương lai.
Tô Nhu cảm thấy không đúng lắm.
Có phải những người này… hơi nhiệt tình quá đáng không?
“Nào, Nhu Nhi à, đến chỗ bà nội ngồi nào”, lúc này, cụ bà gọi một tiếng.
Tô Nhu hơi chần chừ, cuối cùng vẫn đi qua.
“Nhu Nhi à, lần này cháu là người có công với nhà họ Tô chúng ta, bác hai và anh họ cháu có thể trở về bình an đã chứng minh nhà họ Từ không định so đo với chúng ta, cũng đã chứng minh năng lực của cháu, cho nên bà nội quyết định để cháu tiếp tục quản lý chuyện tài vụ của công ty, bà cảm thấy cháu có tài, giao cho cháu, bà nội cũng yên tâm”, cụ bà Tô cười haha nói.
“Bà nội, bà có việc gì… cứ nói thẳng đi”, Tô Nhu tỏ vẻ mất tự nhiên.
Cụ bà Tô cười càng tươi hơn.
“Bà đã nói cháu thông minh rồi mà, còn là người hiểu bà nội nhất nữa!”, cụ bà cười tươi như hoa: “Cháu à, gần đây tập đoàn Mã Thị hợp tác vợi một công ty đa quốc gia ở Thượng Hỗ định đầu tư vào Giáng Thành chúng ta, mấy hôm nữa sẽ công khai đấu thầu. Nếu chúng ta có thể giành được dự án này thì hoàn toàn có thể thay đổi khuynh hướng suy tàn của doanh nghiệp nhà họ Tô trước mắt, thậm chí có thể khiến nhà họ Tô tiến thêm một bước nữa, cháu hiểu ý bà nội chứ?”
Tô Nhu sửng sốt.
“Bà nội… Bà muốn… để cháu đi đấu thầu sao?”
“Phải, nhưng cháu chỉ đấu thầu chắc chắn sẽ không được, bà muốn cháu làm hai việc?”
“Hai việc gì?”
“Một, lập tức ly hôn với Lâm Chính, hai, ngày đấu thầu, cháu phải đi cùng cậu Mã!”, cụ bà cười híp mắt nói: “Nếu làm thế, chắc chắn nhà họ Tô chúng ta sẽ có được hạng mục này!”
Nghe thấy lời này, sắc mặt Tô Nhu không còn chút máu.
Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao mấy người thân này lại tâng bốc mình như thế.
Vì trong mắt bọn họ, Tô Nhu sắp là bà chủ nhà giàu rồi.
“Sau khi chuyện này thành công, cháu sẽ là phó chủ tịch của tập đoàn, Nhu Nhi, bà nói lớn rồi, tập đoàn này vẫn phải dựa vào cháu thôi!”
Cụ bà cười nói.
“Không được!”, Tô Nhu lập tức từ chối.
Nét mặt cụ bà trở nên cứng đờ.
“Vì sao?”
“Bà nội, cháu nói rồi, đợi thêm hai năm, hai năm sau, ly hôn hay không cháu tự có kế hoạch”.
“Nhu Nhi, A Cối đã báo bình an với bà rồi, lần này cháu làm tốt lắm”, cụ bà cười hiền từ.
Dáng vẻ hiền lành này hoàn toàn khác với thái độ lạnh lùng trước đó.
“Cảm ơn bà nội”, Tô Nhu thầm thở phào.
“Tiểu Nhu à, lần này cảm ơn cháu nhiều lắm, nếu không có cháu thì bác hai và anh họ cháu gặp nạn rồi”, Lưu Diễm tiến lên nắm tay Tô Nhu, tỏ vẻ biết ơn, vẻ chanh chua lúc trước cũng biến mất.
Tô Nhu cười, không nói gì.
Mấy người khác đều khen ngợi, luôn miệng bảo vất vả, rồi có tương lai.
Tô Nhu cảm thấy không đúng lắm.
Có phải những người này… hơi nhiệt tình quá đáng không?
“Nào, Nhu Nhi à, đến chỗ bà nội ngồi nào”, lúc này, cụ bà gọi một tiếng.
Tô Nhu hơi chần chừ, cuối cùng vẫn đi qua.
“Nhu Nhi à, lần này cháu là người có công với nhà họ Tô chúng ta, bác hai và anh họ cháu có thể trở về bình an đã chứng minh nhà họ Từ không định so đo với chúng ta, cũng đã chứng minh năng lực của cháu, cho nên bà nội quyết định để cháu tiếp tục quản lý chuyện tài vụ của công ty, bà cảm thấy cháu có tài, giao cho cháu, bà nội cũng yên tâm”, cụ bà Tô cười haha nói.
“Bà nội, bà có việc gì… cứ nói thẳng đi”, Tô Nhu tỏ vẻ mất tự nhiên.
Cụ bà Tô cười càng tươi hơn.
“Bà đã nói cháu thông minh rồi mà, còn là người hiểu bà nội nhất nữa!”, cụ bà cười tươi như hoa: “Cháu à, gần đây tập đoàn Mã Thị hợp tác vợi một công ty đa quốc gia ở Thượng Hỗ định đầu tư vào Giáng Thành chúng ta, mấy hôm nữa sẽ công khai đấu thầu. Nếu chúng ta có thể giành được dự án này thì hoàn toàn có thể thay đổi khuynh hướng suy tàn của doanh nghiệp nhà họ Tô trước mắt, thậm chí có thể khiến nhà họ Tô tiến thêm một bước nữa, cháu hiểu ý bà nội chứ?”
Tô Nhu sửng sốt.
“Bà nội… Bà muốn… để cháu đi đấu thầu sao?”
“Phải, nhưng cháu chỉ đấu thầu chắc chắn sẽ không được, bà muốn cháu làm hai việc?”
“Hai việc gì?”
“Một, lập tức ly hôn với Lâm Chính, hai, ngày đấu thầu, cháu phải đi cùng cậu Mã!”, cụ bà cười híp mắt nói: “Nếu làm thế, chắc chắn nhà họ Tô chúng ta sẽ có được hạng mục này!”
Nghe thấy lời này, sắc mặt Tô Nhu không còn chút máu.
Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao mấy người thân này lại tâng bốc mình như thế.
Vì trong mắt bọn họ, Tô Nhu sắp là bà chủ nhà giàu rồi.
“Sau khi chuyện này thành công, cháu sẽ là phó chủ tịch của tập đoàn, Nhu Nhi, bà nói lớn rồi, tập đoàn này vẫn phải dựa vào cháu thôi!”
Cụ bà cười nói.
“Không được!”, Tô Nhu lập tức từ chối.
Nét mặt cụ bà trở nên cứng đờ.
“Vì sao?”
“Bà nội, cháu nói rồi, đợi thêm hai năm, hai năm sau, ly hôn hay không cháu tự có kế hoạch”.