Chương 47
Trên xe taxi trở về Giáng Thành, Lâm Chính nhìn ra ngoài cửa sổ, Tô Nhu muốn nói lại thôi.
“Anh từng học chữa bệnh à?”, cuối cùng, Tô Nhu không nhịn được hỏi.
“Học từ nhỏ đến lớn”.
“Vậy sao anh không nói sớm? Tôi còn tưởng anh không biết gì cả”.
“Tôi hiểu ít lắm”.
“Ít nhất anh cũng biết một chút chứ? Bố mẹ xem thường anh là vì thấy anh không biết gì hết, sau khi trở về tìm người quen cho anh đi làm”.
“Tôi chỉ biết một chút về Đông y thôi, hơn nữa còn không có bằng”.
“Anh không muốn đi?”
“Là không cần phải đi”.
“Nói đến cùng vẫn là lười!”, Tô Nhu nổi giận.
“Được rồi được rồi… Tôi đi!”, Lâm Chính thở dài thỏa hiệp.
“Được, tôi nghe có bạn mở phòng khám Đông Y, để tôi gọi điện thoại cho cô ấy”.
Trông Tô Nhu rất vui, đôi mắt cong lên, vô cùng xinh đẹp.
Cuối cùng Lâm Chính này cũng có một sở trường rồi.
Nhưng Tô Nhu vẫn hơi lo lắng, dẫu sao cô cũng không dẫn Tô Cương và Tô Cối về, nhưng Lâm Chính lại nói với cô chắc chắn hai người đó đã về rồi.
Tô Nhu nửa tin nửa ngờ gọi điện thoại, phát hiện hai người thật sự đang ngồi xe về Giáng Thành, lập tức mừng rỡ không thôi.
“Đúng rồi, vì sao cụ Tần kia gọi anh là thầy Lâm?”, cuối cùng Tô Nhu cũng hỏi đến vấn đề quan trọng.
“Trước đây tôi từng dạy ông ấy một chút kiến thức y học”.
“Xùy! Anh dạy à? Vừa nhìn người ta đã biết là bác sĩ Đông y rất lợi hại, chút bản lĩnh gà mờ đó của anh dạy người ta cái gì?”, Tô Nhu không tin.
Lâm Chính tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Nói thật cũng không ai tin là sao?
“Em đi đâu?”, Lâm Chính nhìn ra ngoài cửa sổ hỏi.
“Đến chỗ bà nội một chuyến, còn anh thì sao?”
“Tôi về nhà, chuyện của nhà họ Tô không liên quan đến tôi”.
“Ừm… Vậy anh về nhà đợi tôi đi”.
“Tôi sẽ nấu cơm đợi em”.
“Được!”
Tô Nhu gật đầu, nhớ đến bàn ăn ngon miệng Lâm Chính nấu tối qua, không nhịn được chảy nước miếng.
“Hay là anh đừng đến phòng khám Đông y làm việc nữa”.
“Vậy đi làm gì?”
“Đến nhà hàng xào rau đi?”
“…”
…
…
Nhà tổ nhà họ Tô.
Mấy người cụ bà Tô, Tô Bắc, Tô Thái, Trương Vu Huệ đều có mặt.
“Anh từng học chữa bệnh à?”, cuối cùng, Tô Nhu không nhịn được hỏi.
“Học từ nhỏ đến lớn”.
“Vậy sao anh không nói sớm? Tôi còn tưởng anh không biết gì cả”.
“Tôi hiểu ít lắm”.
“Ít nhất anh cũng biết một chút chứ? Bố mẹ xem thường anh là vì thấy anh không biết gì hết, sau khi trở về tìm người quen cho anh đi làm”.
“Tôi chỉ biết một chút về Đông y thôi, hơn nữa còn không có bằng”.
“Anh không muốn đi?”
“Là không cần phải đi”.
“Nói đến cùng vẫn là lười!”, Tô Nhu nổi giận.
“Được rồi được rồi… Tôi đi!”, Lâm Chính thở dài thỏa hiệp.
“Được, tôi nghe có bạn mở phòng khám Đông Y, để tôi gọi điện thoại cho cô ấy”.
Trông Tô Nhu rất vui, đôi mắt cong lên, vô cùng xinh đẹp.
Cuối cùng Lâm Chính này cũng có một sở trường rồi.
Nhưng Tô Nhu vẫn hơi lo lắng, dẫu sao cô cũng không dẫn Tô Cương và Tô Cối về, nhưng Lâm Chính lại nói với cô chắc chắn hai người đó đã về rồi.
Tô Nhu nửa tin nửa ngờ gọi điện thoại, phát hiện hai người thật sự đang ngồi xe về Giáng Thành, lập tức mừng rỡ không thôi.
“Đúng rồi, vì sao cụ Tần kia gọi anh là thầy Lâm?”, cuối cùng Tô Nhu cũng hỏi đến vấn đề quan trọng.
“Trước đây tôi từng dạy ông ấy một chút kiến thức y học”.
“Xùy! Anh dạy à? Vừa nhìn người ta đã biết là bác sĩ Đông y rất lợi hại, chút bản lĩnh gà mờ đó của anh dạy người ta cái gì?”, Tô Nhu không tin.
Lâm Chính tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Nói thật cũng không ai tin là sao?
“Em đi đâu?”, Lâm Chính nhìn ra ngoài cửa sổ hỏi.
“Đến chỗ bà nội một chuyến, còn anh thì sao?”
“Tôi về nhà, chuyện của nhà họ Tô không liên quan đến tôi”.
“Ừm… Vậy anh về nhà đợi tôi đi”.
“Tôi sẽ nấu cơm đợi em”.
“Được!”
Tô Nhu gật đầu, nhớ đến bàn ăn ngon miệng Lâm Chính nấu tối qua, không nhịn được chảy nước miếng.
“Hay là anh đừng đến phòng khám Đông y làm việc nữa”.
“Vậy đi làm gì?”
“Đến nhà hàng xào rau đi?”
“…”
…
…
Nhà tổ nhà họ Tô.
Mấy người cụ bà Tô, Tô Bắc, Tô Thái, Trương Vu Huệ đều có mặt.