Chương 38
“Nhưng mà…”, Tô Nhu còn muốn nói gì đó.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ bên cạnh.
“Nếu em muốn ly hôn, tôi sẽ không phản đối”.
Nghe thấy thế, Tô Nhu như bị sét đánh, nhìn về phía người nói.
Là Lâm Chính!
Biểu hiện của anh rất bình tĩnh.
Không vui không buồn, giống như đã chấp nhận tất cả rồi vậy.
“Haha, coi như còn chút lương tâm”, Lưu Diễm cười khinh thường.
“Nghĩ như thế sớm hơn một chút thì tốt biết bao? Ba năm thanh xuân quý giá của Nhu Nhi nhà chúng tôi lãng phí trên người cậu, không đáng chút nào!”, Trương Vu Huệ cũng chen miệng vào, giọng nói hơi chanh chua.
“Cuối cùng tên vô dụng này cũng thông suốt”.
“Em họ, cuộc sống khổ cực của em sắp kết thúc rồi!”
Tô Mỹ Tâm và Tô Trương Dương cũng đồng loạt ủng hộ.
Biết chuyện Tô Nhu sắp ly hôn, thái độ của mấy người họ cũng thân thiện hơn, dù sao bọn họ cũng không biết sau này Tô Nhu sẽ tìm được một nhà chồng thế nào, lỡ như leo lên cành cao thì bọn họ còn phải ôm đùi Tô Nhu nữa đấy.
Tô Nhu bị lời nói của mấy người này làm đầu óc mơ hồ, mà sau khi nghe thấy lời Lâm Chính nói, cô càng bối rối hơn.
Cô ngơ ngác nhìn anh.
Hai hàng nước mắt tuôn rơi.
Cô hít sâu một hơi, khàn giọng nói: “Để cháu nghĩ lại”.
Lâm Chính bên cạnh khẽ thở dài.
Anh biết Tô Nhu muốn ly hôn, nhưng vì lời trăng trối của cụ Tô nên cô sẽ không nói ra, bây giờ bà nội cũng khuyên, cả nhà đều khuyên, khiến cô bắt đầu hoang mang.
Thật ra Lâm Chính cũng không có bao nhiêu tình cảm với Tô Nhu, sỡ dĩ giúp Tô Nhu là vì anh tôn trọng cô.
Dù sao sống ba năm với một người giả vờ vô dụng như anh cũng không dễ dàng, nếu là những người phụ nữ khác thì đã sớm đá Lâm Chính sang một bên rồi.
Nhưng tuy Tô Nhu ghét anh, lại không bỏ anh.
Xã hội bây giờ, có mấy người phụ nữ có thể làm được? Hơn nữa còn là người phụ nữ xinh đẹp như vậy.
“Được, bà cho cháu thời gian suy nghĩ thêm”, cụ bà biết dục tốc bất đạt, cũng không nói gì thêm.
Cốc! Cốc! Cốc!
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Người trong phòng giật mình.
“Ai vậy?”
Tô Trương Dương mở cửa nhà tổ.
“Ai là Lâm Chính?”, một người đàn ông mặc vest đứng trước cửa lạnh lùng hỏi.
“Anh là ai?”
“Nhà họ Từ”, người đàn ông nói ra ba chữ.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ bên cạnh.
“Nếu em muốn ly hôn, tôi sẽ không phản đối”.
Nghe thấy thế, Tô Nhu như bị sét đánh, nhìn về phía người nói.
Là Lâm Chính!
Biểu hiện của anh rất bình tĩnh.
Không vui không buồn, giống như đã chấp nhận tất cả rồi vậy.
“Haha, coi như còn chút lương tâm”, Lưu Diễm cười khinh thường.
“Nghĩ như thế sớm hơn một chút thì tốt biết bao? Ba năm thanh xuân quý giá của Nhu Nhi nhà chúng tôi lãng phí trên người cậu, không đáng chút nào!”, Trương Vu Huệ cũng chen miệng vào, giọng nói hơi chanh chua.
“Cuối cùng tên vô dụng này cũng thông suốt”.
“Em họ, cuộc sống khổ cực của em sắp kết thúc rồi!”
Tô Mỹ Tâm và Tô Trương Dương cũng đồng loạt ủng hộ.
Biết chuyện Tô Nhu sắp ly hôn, thái độ của mấy người họ cũng thân thiện hơn, dù sao bọn họ cũng không biết sau này Tô Nhu sẽ tìm được một nhà chồng thế nào, lỡ như leo lên cành cao thì bọn họ còn phải ôm đùi Tô Nhu nữa đấy.
Tô Nhu bị lời nói của mấy người này làm đầu óc mơ hồ, mà sau khi nghe thấy lời Lâm Chính nói, cô càng bối rối hơn.
Cô ngơ ngác nhìn anh.
Hai hàng nước mắt tuôn rơi.
Cô hít sâu một hơi, khàn giọng nói: “Để cháu nghĩ lại”.
Lâm Chính bên cạnh khẽ thở dài.
Anh biết Tô Nhu muốn ly hôn, nhưng vì lời trăng trối của cụ Tô nên cô sẽ không nói ra, bây giờ bà nội cũng khuyên, cả nhà đều khuyên, khiến cô bắt đầu hoang mang.
Thật ra Lâm Chính cũng không có bao nhiêu tình cảm với Tô Nhu, sỡ dĩ giúp Tô Nhu là vì anh tôn trọng cô.
Dù sao sống ba năm với một người giả vờ vô dụng như anh cũng không dễ dàng, nếu là những người phụ nữ khác thì đã sớm đá Lâm Chính sang một bên rồi.
Nhưng tuy Tô Nhu ghét anh, lại không bỏ anh.
Xã hội bây giờ, có mấy người phụ nữ có thể làm được? Hơn nữa còn là người phụ nữ xinh đẹp như vậy.
“Được, bà cho cháu thời gian suy nghĩ thêm”, cụ bà biết dục tốc bất đạt, cũng không nói gì thêm.
Cốc! Cốc! Cốc!
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Người trong phòng giật mình.
“Ai vậy?”
Tô Trương Dương mở cửa nhà tổ.
“Ai là Lâm Chính?”, một người đàn ông mặc vest đứng trước cửa lạnh lùng hỏi.
“Anh là ai?”
“Nhà họ Từ”, người đàn ông nói ra ba chữ.