Chương 37
Tô Nhu rưng rưng nước mắt, tỏ vẻ khó tin.
“Nhu Nhi, cháu yêu người đàn ông này sao?”, cụ bà Tô lạnh lùng hỏi.
Tô Nhu sửng sốt.
Yêu?
Sao có thể!
Nhưng dù không yêu, ít nhất về mặt pháp luật anh cũng là chồng mình!
Tô Nhu vẫn luôn là một người phụ nữ có nguyên tắc, trước khi ly hôn, cô không thể mặc kệ Lâm Chính được.
Cụ bà Tô thở dài: “Nhu Nhi, ba năm nay cháu đừng cảm thấy nhà họ Tô chúng ta mắc nợ cháu cái gì, chuyện này muốn trách phải trách ông nội cháu, nếu không vì ông nội đã chết của cháu cố chấp gả cháu cho Lâm Chính, bà và mọi người cũng sẽ không đối xử với cháu như vậy. Bà nội biết cháu rất không thích người đàn ông này, thậm chí ba năm nay hai đứa vẫn chưa vượt khỏi giới hạn, nếu đã không thích thì quan hệ của hai đứa nên kết thúc ở đây. Lâm Chính đã gánh trách nhiệm này rồi, sau khi xong chuyện của Tiểu Cối, hai đứa đi đến cục dân chính làm đơn ly hôn đi. Nhu Nhi, bà nói sẽ sắp xếp cho cháu một người chồng tốt hơn, đảm bảo cháu sẽ hài lòng!”
Những lời này đã làm mất luôn chút tình cảm cuối cùng của Lâm Chính với nhà họ Tô.
Đồng thời cũng khiến Tô Nhu ngạc nhiên đến mức nói không nên lời.
Hóa ra cụ bà Tô lại có suy nghĩ như vậy.
Chẳng trách bà muốn xa lánh Lâm Chính.
Chẳng trách bà cay nghiệt với Tô Nhu như thế.
Không chỉ vì bà cho rằng Lâm Chính làm ảnh hưởng tương lai của nhà họ Tô còn vì bà muốn cho Tô Nhu biết không có một nhà chồng tốt sẽ như thế nào, để Tô Nhu nghe lời bà!
Tô Nhu chưa từng bị Lâm Chính động vào, với vẻ ngoài xinh đẹp của cô, cần phải sợ không thể lấy chồng sao?
Cụ bà Tô đúng là cụ bà Tô, quả nhiên nhìn xa trông rộng.
Mà chuyện lần này nhìn như do Tô Cối gây ra, nhưng lại thành cái cớ để bà đuổi Lâm Chính đi.
Lâm Chính thầm cười châm chọc.
Căn phòng thoáng chốc trở nên yên tĩnh.
Người nhà họ Tô thầm khâm phục sự thông minh của cụ bà Tô, cũng nhìn về phía Tô Nhu, đợi cô quyết định.
Tô Nhu cúi đầu, vẻ mặt đau khổ.
Lâm Chính không nói một lời.
Không biết đã bao lâu trôi qua, cuối cùng Tô Nhu vẫn cất tiếng.
“Ông nội nói với cháu, nếu cháu muốn ly hôn thì nhất định phải đợi năm năm”.
Mấy người nhà họ Tô đều nhíu mày.
“Ông nội cháu chết rồi, hơn nữa cháu chỉ nghe lời ông nội mà không nghe lời bà nội à?”, cụ bà Tô hơi tức giận.
“Nhưng đây cũng là suy nghĩ của cháu”, Tô Nhu nhỏ giọng trả lời.
“Nhu Nhi, ba năm qua, Lâm Chính là loại người thế nào cháu hiểu hơn chúng tôi, cháu để tay lên ngực tự hỏi, đi theo cậu ta sẽ hạnh phúc sao? Ba năm qua cháu bị bàn tán, chịu đựng sự khinh thường của biết bao nhiêu người, người đàn ông như vậy, không xứng với cháu!”, Tô Thái hiếm khi lên tiếng.
Ở nhà họ Tô, Tô Thái rất ít khi nói chuyện với Lâm Chính, lời này của ông không phải nhằm vào anh, mà là sự thật khách quan.
“Nhu Nhi, cháu yêu người đàn ông này sao?”, cụ bà Tô lạnh lùng hỏi.
Tô Nhu sửng sốt.
Yêu?
Sao có thể!
Nhưng dù không yêu, ít nhất về mặt pháp luật anh cũng là chồng mình!
Tô Nhu vẫn luôn là một người phụ nữ có nguyên tắc, trước khi ly hôn, cô không thể mặc kệ Lâm Chính được.
Cụ bà Tô thở dài: “Nhu Nhi, ba năm nay cháu đừng cảm thấy nhà họ Tô chúng ta mắc nợ cháu cái gì, chuyện này muốn trách phải trách ông nội cháu, nếu không vì ông nội đã chết của cháu cố chấp gả cháu cho Lâm Chính, bà và mọi người cũng sẽ không đối xử với cháu như vậy. Bà nội biết cháu rất không thích người đàn ông này, thậm chí ba năm nay hai đứa vẫn chưa vượt khỏi giới hạn, nếu đã không thích thì quan hệ của hai đứa nên kết thúc ở đây. Lâm Chính đã gánh trách nhiệm này rồi, sau khi xong chuyện của Tiểu Cối, hai đứa đi đến cục dân chính làm đơn ly hôn đi. Nhu Nhi, bà nói sẽ sắp xếp cho cháu một người chồng tốt hơn, đảm bảo cháu sẽ hài lòng!”
Những lời này đã làm mất luôn chút tình cảm cuối cùng của Lâm Chính với nhà họ Tô.
Đồng thời cũng khiến Tô Nhu ngạc nhiên đến mức nói không nên lời.
Hóa ra cụ bà Tô lại có suy nghĩ như vậy.
Chẳng trách bà muốn xa lánh Lâm Chính.
Chẳng trách bà cay nghiệt với Tô Nhu như thế.
Không chỉ vì bà cho rằng Lâm Chính làm ảnh hưởng tương lai của nhà họ Tô còn vì bà muốn cho Tô Nhu biết không có một nhà chồng tốt sẽ như thế nào, để Tô Nhu nghe lời bà!
Tô Nhu chưa từng bị Lâm Chính động vào, với vẻ ngoài xinh đẹp của cô, cần phải sợ không thể lấy chồng sao?
Cụ bà Tô đúng là cụ bà Tô, quả nhiên nhìn xa trông rộng.
Mà chuyện lần này nhìn như do Tô Cối gây ra, nhưng lại thành cái cớ để bà đuổi Lâm Chính đi.
Lâm Chính thầm cười châm chọc.
Căn phòng thoáng chốc trở nên yên tĩnh.
Người nhà họ Tô thầm khâm phục sự thông minh của cụ bà Tô, cũng nhìn về phía Tô Nhu, đợi cô quyết định.
Tô Nhu cúi đầu, vẻ mặt đau khổ.
Lâm Chính không nói một lời.
Không biết đã bao lâu trôi qua, cuối cùng Tô Nhu vẫn cất tiếng.
“Ông nội nói với cháu, nếu cháu muốn ly hôn thì nhất định phải đợi năm năm”.
Mấy người nhà họ Tô đều nhíu mày.
“Ông nội cháu chết rồi, hơn nữa cháu chỉ nghe lời ông nội mà không nghe lời bà nội à?”, cụ bà Tô hơi tức giận.
“Nhưng đây cũng là suy nghĩ của cháu”, Tô Nhu nhỏ giọng trả lời.
“Nhu Nhi, ba năm qua, Lâm Chính là loại người thế nào cháu hiểu hơn chúng tôi, cháu để tay lên ngực tự hỏi, đi theo cậu ta sẽ hạnh phúc sao? Ba năm qua cháu bị bàn tán, chịu đựng sự khinh thường của biết bao nhiêu người, người đàn ông như vậy, không xứng với cháu!”, Tô Thái hiếm khi lên tiếng.
Ở nhà họ Tô, Tô Thái rất ít khi nói chuyện với Lâm Chính, lời này của ông không phải nhằm vào anh, mà là sự thật khách quan.