Chương 32
“Không phải là chú hai sao?”, chân mày cụ bà nhíu chặt.
Tô Bắc cười cười: “Không chỉ là chú ấy mà còn có cháu rể của mẹ, Lâm Chính nữa”.
Cụ bà liếc nhìn Lâm Chính, người mà bà không vừa mắt nhất trong cả nhà họ Tô.
Tất nhiên nhà bọn họ vốn chẳng ai thích anh, người đã khiến tương lai xán lạn của Tô Nhu và viễn cảnh được bám lên cây cổ thụ họ Mã của họ sụp đổ hoàn toàn, cả.
Chuyện hôm qua được cụ bà Tô quy thành công lao của một mình Tô Cối, không liên quan gì đến Lâm Chính.
“Chú ba, ý chú là gì?”, Tô Thái, người vẫn bảo trì im lặng nãy giờ, bỗng trầm giọng hỏi.
“Ý em là bệnh của mẹ thật ra do Lâm Chính chữa hết mới phải”.
“Chuyện này có quan trọng không?”, cụ bà tỏ vẻ không vui.
Tô Bắc nở nụ cười xảo trá: “Sao lại không ạ? Chẳng lẽ mẹ quên người nhà họ Từ tìm đến chúng ta là vì họ thấy tin anh hai chữa khỏi cho mẹ rồi ư? Mà triệu chứng của ông cụ Từ giống hệt với triệu chứng của mẹ”.
Lời vừa dứt, cụ bà ngẩn ra, những người còn lại cũng không ngoại lệ.
Tô Nhu lúc này mới ý thức được điều gì đang xảy ra, vội biến sắc.
Sau đó Tô Bắc lập tức chĩa mũi dùi sang Lâm Chính: “Con cho rằng phương pháp anh hai dùng để chữa bệnh cho cụ Từ chính là phương pháp do Lâm Chính dạy, vì vậy cụ ta gặp chuyện không phải lỗi của chúng ta, mà là của cậu ta mới đúng. Lâm Chính, tất cả là tại cậu!”
Lâm Chính không nói lời nào, chỉ bình tĩnh nhìn Tô Bắc.
Những người khác lập tức hiểu ra.
Nếu thương lượng thất bại, nhà họ Tô buộc phải cho nhà họ Từ một câu trả lời.
Mà ý kiến của Tô Bắc chính là đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Lâm Chính!
Biệt thự nhà họ Từ.
Trong căn phòng cổ kính, một ông lão sắc mặt trắng bệch tóc bạc da mồi đang nằm trên giường.
Trên mu bàn tay cụ ta đang ghim kim truyền nước, hai mắt nhắm chặt không động đậy, dường như đã hôn mê.
Hơi thở của cụ ta rất yếu, mạch đập cũng rất yếu.
Nhưng dù yếu cũng chưa từng ngừng lại.
Cụ Tần đang cầm mấy cây ngân châm dài nhỏ phát sáng châm cứu cho ông lão.
Cụ ta châm cứu rất chậm, cũng rất cẩn thận, mỗi một kim đều đâm chính xác vào trung tâm huyệt vị.
Sau mười mấy cây kim, cụ ta bắt đầu hơi thở dốc, sắc mặt ngày càng khó coi.
Một tiếng sau, cụ Tần ra khỏi phòng.
“Cụ Tần, bố tôi sao rồi?”
Một đám người xúm lại, một người đàn ông trung niên tiến lên dò hỏi.
Cậu Mã cũng đứng bên cạnh, vẻ mặt quan tâm.
“Rất tệ”, sắc mặt ông Tần nặng nề, chợt hỏi: “Bác sĩ chữa trị cho Từ Diệu Niên là ai? Có thể mời cậu ta đến không? Tôi muốn hỏi cậu ta mấy vấn đề”.
“Được, ông đợi một lát”.
Người đàn ông trung niên gật đầu, sau đó liếc mắt ra hiệu cho người bên cạnh.
Một lát sau, Tô Cối với vẻ mặt chán chường bị kéo tới.
Tô Bắc cười cười: “Không chỉ là chú ấy mà còn có cháu rể của mẹ, Lâm Chính nữa”.
Cụ bà liếc nhìn Lâm Chính, người mà bà không vừa mắt nhất trong cả nhà họ Tô.
Tất nhiên nhà bọn họ vốn chẳng ai thích anh, người đã khiến tương lai xán lạn của Tô Nhu và viễn cảnh được bám lên cây cổ thụ họ Mã của họ sụp đổ hoàn toàn, cả.
Chuyện hôm qua được cụ bà Tô quy thành công lao của một mình Tô Cối, không liên quan gì đến Lâm Chính.
“Chú ba, ý chú là gì?”, Tô Thái, người vẫn bảo trì im lặng nãy giờ, bỗng trầm giọng hỏi.
“Ý em là bệnh của mẹ thật ra do Lâm Chính chữa hết mới phải”.
“Chuyện này có quan trọng không?”, cụ bà tỏ vẻ không vui.
Tô Bắc nở nụ cười xảo trá: “Sao lại không ạ? Chẳng lẽ mẹ quên người nhà họ Từ tìm đến chúng ta là vì họ thấy tin anh hai chữa khỏi cho mẹ rồi ư? Mà triệu chứng của ông cụ Từ giống hệt với triệu chứng của mẹ”.
Lời vừa dứt, cụ bà ngẩn ra, những người còn lại cũng không ngoại lệ.
Tô Nhu lúc này mới ý thức được điều gì đang xảy ra, vội biến sắc.
Sau đó Tô Bắc lập tức chĩa mũi dùi sang Lâm Chính: “Con cho rằng phương pháp anh hai dùng để chữa bệnh cho cụ Từ chính là phương pháp do Lâm Chính dạy, vì vậy cụ ta gặp chuyện không phải lỗi của chúng ta, mà là của cậu ta mới đúng. Lâm Chính, tất cả là tại cậu!”
Lâm Chính không nói lời nào, chỉ bình tĩnh nhìn Tô Bắc.
Những người khác lập tức hiểu ra.
Nếu thương lượng thất bại, nhà họ Tô buộc phải cho nhà họ Từ một câu trả lời.
Mà ý kiến của Tô Bắc chính là đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Lâm Chính!
Biệt thự nhà họ Từ.
Trong căn phòng cổ kính, một ông lão sắc mặt trắng bệch tóc bạc da mồi đang nằm trên giường.
Trên mu bàn tay cụ ta đang ghim kim truyền nước, hai mắt nhắm chặt không động đậy, dường như đã hôn mê.
Hơi thở của cụ ta rất yếu, mạch đập cũng rất yếu.
Nhưng dù yếu cũng chưa từng ngừng lại.
Cụ Tần đang cầm mấy cây ngân châm dài nhỏ phát sáng châm cứu cho ông lão.
Cụ ta châm cứu rất chậm, cũng rất cẩn thận, mỗi một kim đều đâm chính xác vào trung tâm huyệt vị.
Sau mười mấy cây kim, cụ ta bắt đầu hơi thở dốc, sắc mặt ngày càng khó coi.
Một tiếng sau, cụ Tần ra khỏi phòng.
“Cụ Tần, bố tôi sao rồi?”
Một đám người xúm lại, một người đàn ông trung niên tiến lên dò hỏi.
Cậu Mã cũng đứng bên cạnh, vẻ mặt quan tâm.
“Rất tệ”, sắc mặt ông Tần nặng nề, chợt hỏi: “Bác sĩ chữa trị cho Từ Diệu Niên là ai? Có thể mời cậu ta đến không? Tôi muốn hỏi cậu ta mấy vấn đề”.
“Được, ông đợi một lát”.
Người đàn ông trung niên gật đầu, sau đó liếc mắt ra hiệu cho người bên cạnh.
Một lát sau, Tô Cối với vẻ mặt chán chường bị kéo tới.