Chương 22
Người nhà họ Tô hoang mang.
Tô Nhu bị gọi đến biệt thự của cụ bà Tô ngay trong đêm để bàn đối sách.
Đợi khi cô trở về từ chỗ cụ bà Tô đã là mười hai giờ đêm.
“Chuyện sao rồi?”, Lâm Chính còn ngồi trên sofa, dường như đang đợi cô.
“Không… Không có gì…”, sắc mặt Tô Nhu không được tự nhiên lắm, cũng không nhìn Lâm Chính, nói nhỏ một câu rồi vội trở về phòng.
Lâm Chính hơi nhướng mày.
Dáng vẻ này chắc chắn là có chuyện.
Nhưng ở trong mắt Tô Nhu, Lâm Chính là một tên vô dụng, nói với anh chẳng khác nào đàn gảy tai trâu, vì thế gặp phải chuyện gì, Tô Nhu hoặc là tự giải quyết, hoặc là bàn bạc với bố mẹ Tô Quảng, Trương Tình Vũ của mình.
Tô Nhu không nói, Lâm Chính cũng lười hỏi.
Kết hôn ba năm, Lâm Chính vẫn luôn ngủ ở phòng khách. Vừa qua mười hai giờ, Lâm Chính đã nằm trên sofa ngủ say như chết.
Không biết khi nào, bên tai vang lên tiếng động.
Lâm Chính mở mắt ra theo bản năng, mới phát hiện Tô Nhu muốn ra ngoài.
Mới bảy giờ?
Không phải tám giờ rưỡi Tô Nhu mới phải đi làm sao?
Hơn nữa trông vẻ mặt mệt mỏi của cô, hình như tối qua hoàn toàn không ngủ.
Cô gái này muốn đi đâu?
Lâm Chính thầm tự hỏi, nhanh chóng mặc đồ đàng hoàng đi theo.
Sau khi ra ngoài, Tô Nhu gọi xe rời khỏi Giáng Thành, Lâm Chính cũng gọi một chiếc taxi đuổi theo sau.
“Đây là đường đến Nam Thành?”
Lâm Chính mơ hồ đoán ra manh mối.
Tô Nhu xuống xe ở một khu biệt thự.
Cô nhìn điện thoại, theo địa chỉ đi đến trước một căn biệt thự sang trọng ở trung tâm khu biệt thự.
Tô Nhu hít sâu một hơi, giơ tay lên run rẩy muốn nhấn chuông, nhưng mãi không dám…
Mãi đến lúc một bàn tay to duỗi tới từ bên cạnh, nhấn chuông thay cô.
Đính đong!
Tô Nhu sửng sốt, mới phát hiện Lâm Chính đứng bên cạnh từ lúc nào.
“Sao anh lại đến đây?”
“Ai ở bên trong?”, Lâm Chính nhìn căn biệt thự trước mặt, hỏi.
“Bác hai”, Tô Nhu ấp úng nói: “Sau khi xảy ra chuyện, bác hai cũng bị dẫn đi, người nhà họ Từ không thả ông ấy ra. Bà nội mong tôi có thể thay nhà họ Tô đến xin lỗi nhà họ Từ, bàn cách giải quyết, đưa bác hai về, cố hết sức xử lý chuyện này trong hòa bình”.
“Cho nên mục đích cuộc họp của nhà họ Tô tối qua là muốn bảo cô đi làm con cừu thế mạng?”, Lâm Chính hỏi.
Tô Nhu không đáp.
Cô hiểu rõ cụ bà Tô chỉ muốn dùng mình thăm dò thái độ của nhà họ Từ.
Cô không có quyền lựa chọn, vì đây là yêu cầu của cụ bà Tô.
Tô Nhu bị gọi đến biệt thự của cụ bà Tô ngay trong đêm để bàn đối sách.
Đợi khi cô trở về từ chỗ cụ bà Tô đã là mười hai giờ đêm.
“Chuyện sao rồi?”, Lâm Chính còn ngồi trên sofa, dường như đang đợi cô.
“Không… Không có gì…”, sắc mặt Tô Nhu không được tự nhiên lắm, cũng không nhìn Lâm Chính, nói nhỏ một câu rồi vội trở về phòng.
Lâm Chính hơi nhướng mày.
Dáng vẻ này chắc chắn là có chuyện.
Nhưng ở trong mắt Tô Nhu, Lâm Chính là một tên vô dụng, nói với anh chẳng khác nào đàn gảy tai trâu, vì thế gặp phải chuyện gì, Tô Nhu hoặc là tự giải quyết, hoặc là bàn bạc với bố mẹ Tô Quảng, Trương Tình Vũ của mình.
Tô Nhu không nói, Lâm Chính cũng lười hỏi.
Kết hôn ba năm, Lâm Chính vẫn luôn ngủ ở phòng khách. Vừa qua mười hai giờ, Lâm Chính đã nằm trên sofa ngủ say như chết.
Không biết khi nào, bên tai vang lên tiếng động.
Lâm Chính mở mắt ra theo bản năng, mới phát hiện Tô Nhu muốn ra ngoài.
Mới bảy giờ?
Không phải tám giờ rưỡi Tô Nhu mới phải đi làm sao?
Hơn nữa trông vẻ mặt mệt mỏi của cô, hình như tối qua hoàn toàn không ngủ.
Cô gái này muốn đi đâu?
Lâm Chính thầm tự hỏi, nhanh chóng mặc đồ đàng hoàng đi theo.
Sau khi ra ngoài, Tô Nhu gọi xe rời khỏi Giáng Thành, Lâm Chính cũng gọi một chiếc taxi đuổi theo sau.
“Đây là đường đến Nam Thành?”
Lâm Chính mơ hồ đoán ra manh mối.
Tô Nhu xuống xe ở một khu biệt thự.
Cô nhìn điện thoại, theo địa chỉ đi đến trước một căn biệt thự sang trọng ở trung tâm khu biệt thự.
Tô Nhu hít sâu một hơi, giơ tay lên run rẩy muốn nhấn chuông, nhưng mãi không dám…
Mãi đến lúc một bàn tay to duỗi tới từ bên cạnh, nhấn chuông thay cô.
Đính đong!
Tô Nhu sửng sốt, mới phát hiện Lâm Chính đứng bên cạnh từ lúc nào.
“Sao anh lại đến đây?”
“Ai ở bên trong?”, Lâm Chính nhìn căn biệt thự trước mặt, hỏi.
“Bác hai”, Tô Nhu ấp úng nói: “Sau khi xảy ra chuyện, bác hai cũng bị dẫn đi, người nhà họ Từ không thả ông ấy ra. Bà nội mong tôi có thể thay nhà họ Tô đến xin lỗi nhà họ Từ, bàn cách giải quyết, đưa bác hai về, cố hết sức xử lý chuyện này trong hòa bình”.
“Cho nên mục đích cuộc họp của nhà họ Tô tối qua là muốn bảo cô đi làm con cừu thế mạng?”, Lâm Chính hỏi.
Tô Nhu không đáp.
Cô hiểu rõ cụ bà Tô chỉ muốn dùng mình thăm dò thái độ của nhà họ Từ.
Cô không có quyền lựa chọn, vì đây là yêu cầu của cụ bà Tô.