Chương 21
Nhưng bây gờ… có chuyện gì thế này?
Vì sao chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà tài nấu nướng của Lâm Chính lại tiến bộ vượt bậc như thế?
Thật sự có thể so với bếp trưởng của khách sạn năm sao.
“Mau ăn đi”, Lâm Chính vừa ăn vừa nói, nghe không rõ ràng.
Tô Nhu cực kỳ ngờ vực ăn từng miếng, nhưng hoàn toàn không dừng lại được.
Bình thường cô chỉ có thể ăn một bát nhỏ, bữa nay lại ăn tận hai bát, cô cũng bắt đầu lo lắng cho cân nặng của mình rồi.
Có phải tên này có gì giấu diếm mình không?
Tô Nhu càng thấy khó hiểu hơn, nhưng không biết nên hỏi thế nào.
Lúc này, điện thoại của Tô Nhu đột nhiên reo lên.
Cô thờ ơ nghe máy, để bên tai, nhưng sau đó, sắc mặt liên tục thay đổi.
“Sao vậy?”, Lâm Chính xem TV bên cạnh nghiêng đầu hỏi.
Tô Nhu buông điện thoại xong, đôi mắt đờ đẫn, ngơ ngác nói: “Nhà họ Tô… Xong rồi…”
Lâm Chính không ngờ chỉ trong mấy tiếng ngắn ngủi, Tô Cối lại gây ra chuyện lớn như thế.
Hóa ra sau khi chữa bệnh cho cụ bà Tô, người của đài truyền hình thành phố vừa khéo đến thăm, cũng tiện thể đăng một ca bệnh Đông y này lên mạng, tuyên truyền phối hợp với chính quyền thành phố. Kết quả trùng hợp là nhà họ Từ ở Nam Thành nhìn thấy tin tức này, mà chứng bệnh của cụ Từ rất giống với cụ bà Tô. Vì vậy nhà họ Từ vội vàng đưa cụ Từ đến Giáng Thành mời Tô Cối chữa trị.
Tô Cối nghe tin thì mừng rỡ.
Nhà họ Từ ở Nam Thành!
Đây là gia tộc đứng đầu Nam Thành!
Nhà họ Tô so với nhà họ Từ thật sự là trăng sáng và đom đóm.
Đây là một cơ hội tuyệt vời để làm quen với nhà họ Từ!
Cũng là cơ hội trời cho để Tô Cối một bước lên mây!
Vì thế dưới sự cổ vũ của cụ bà, Tô Cối châm cứu cho cụ Từ theo cách làm của Lâm Chính ban ngày.
Ông ta còn nhớ huyệt vị của một kim cuối cùng, ông ta cảm thấy mình đã hiểu rõ “bài Linh Thủ” một cách hoàn mỹ rồi.
Nhưng… khi châm cứu, không ngờ cụ Từ đáng ra còn xem như có tinh thần hôn mê ngay tại chỗ, hai phút sau đưa vào phòng cấp cứu, đến bây giờ vẫn chưa biết sống chết.
Nhà họ Từ nổi giận.
Tô Cối bối rối.
Tình hình một lần nữa mất khống chế.
Tô Cối bị nhà họ Từ bắt lại, bác sĩ chuyên gia được mời đến.
Trải qua mấy tiếng cấp cứu, bệnh tình của cụ Từ tạm thời ổn định, nhưng vẫn còn nguy hiểm đến tính mạng, được đưa về trong đêm, để bác sĩ riêng của nhà họ Từ chăm sóc.
Nhưng chuyện này chưa xong, nhà họ Từ và nhà họ Tô cũng vì thế mà kết thù!
Nhưng mà… nhà họ Tô lấy gì đấu với nhà họ Từ đây?
E rằng một ngón tay của nhà họ Từ cũng có thể giết chết nhà họ Tô rồi!
Vì sao chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà tài nấu nướng của Lâm Chính lại tiến bộ vượt bậc như thế?
Thật sự có thể so với bếp trưởng của khách sạn năm sao.
“Mau ăn đi”, Lâm Chính vừa ăn vừa nói, nghe không rõ ràng.
Tô Nhu cực kỳ ngờ vực ăn từng miếng, nhưng hoàn toàn không dừng lại được.
Bình thường cô chỉ có thể ăn một bát nhỏ, bữa nay lại ăn tận hai bát, cô cũng bắt đầu lo lắng cho cân nặng của mình rồi.
Có phải tên này có gì giấu diếm mình không?
Tô Nhu càng thấy khó hiểu hơn, nhưng không biết nên hỏi thế nào.
Lúc này, điện thoại của Tô Nhu đột nhiên reo lên.
Cô thờ ơ nghe máy, để bên tai, nhưng sau đó, sắc mặt liên tục thay đổi.
“Sao vậy?”, Lâm Chính xem TV bên cạnh nghiêng đầu hỏi.
Tô Nhu buông điện thoại xong, đôi mắt đờ đẫn, ngơ ngác nói: “Nhà họ Tô… Xong rồi…”
Lâm Chính không ngờ chỉ trong mấy tiếng ngắn ngủi, Tô Cối lại gây ra chuyện lớn như thế.
Hóa ra sau khi chữa bệnh cho cụ bà Tô, người của đài truyền hình thành phố vừa khéo đến thăm, cũng tiện thể đăng một ca bệnh Đông y này lên mạng, tuyên truyền phối hợp với chính quyền thành phố. Kết quả trùng hợp là nhà họ Từ ở Nam Thành nhìn thấy tin tức này, mà chứng bệnh của cụ Từ rất giống với cụ bà Tô. Vì vậy nhà họ Từ vội vàng đưa cụ Từ đến Giáng Thành mời Tô Cối chữa trị.
Tô Cối nghe tin thì mừng rỡ.
Nhà họ Từ ở Nam Thành!
Đây là gia tộc đứng đầu Nam Thành!
Nhà họ Tô so với nhà họ Từ thật sự là trăng sáng và đom đóm.
Đây là một cơ hội tuyệt vời để làm quen với nhà họ Từ!
Cũng là cơ hội trời cho để Tô Cối một bước lên mây!
Vì thế dưới sự cổ vũ của cụ bà, Tô Cối châm cứu cho cụ Từ theo cách làm của Lâm Chính ban ngày.
Ông ta còn nhớ huyệt vị của một kim cuối cùng, ông ta cảm thấy mình đã hiểu rõ “bài Linh Thủ” một cách hoàn mỹ rồi.
Nhưng… khi châm cứu, không ngờ cụ Từ đáng ra còn xem như có tinh thần hôn mê ngay tại chỗ, hai phút sau đưa vào phòng cấp cứu, đến bây giờ vẫn chưa biết sống chết.
Nhà họ Từ nổi giận.
Tô Cối bối rối.
Tình hình một lần nữa mất khống chế.
Tô Cối bị nhà họ Từ bắt lại, bác sĩ chuyên gia được mời đến.
Trải qua mấy tiếng cấp cứu, bệnh tình của cụ Từ tạm thời ổn định, nhưng vẫn còn nguy hiểm đến tính mạng, được đưa về trong đêm, để bác sĩ riêng của nhà họ Từ chăm sóc.
Nhưng chuyện này chưa xong, nhà họ Từ và nhà họ Tô cũng vì thế mà kết thù!
Nhưng mà… nhà họ Tô lấy gì đấu với nhà họ Từ đây?
E rằng một ngón tay của nhà họ Từ cũng có thể giết chết nhà họ Tô rồi!