Chương 58: Sào huyệt của rồng dữ (2)
Trung - Việt: Linh Thần
(Gặp lại người quen nữa nè)
- --
"Đương nhiên." Anh quay lại, một túi đồ rơi "bịch" trước mặt anh, là đồ tác chiến dưới nước chống lạnh và trang bị vũ khí.
Rõ ràng, không chỉ mỗi anh chú ý đến sự xuất hiện của mấy người cá kia.
"Thiếu tướng đâu?" Anh cau mày, lo lắng Niga có ngăn chặn hay không.
"Bị tôi quật ngã bằng một ly rượu rồi." Clorokawa cười cười: "Cậu yên tâm dẫn đội đi, nếu không tìm được con đuôi vàng kim kia cũng phải đưa người cá khác về, càng nhiều càng tốt."
Hang băng trong sông băng không thể để cả tàu chiến đi qua, chỉ có thể đổi thành thuyền quân đội nhỏ hơn để đi vào. Anh mặc đồ tác chiến dưới nước chống lạnh màu xám bạc, Medusa nhảy xuống thuyền quân đội trước mặt, nhìn những thành viên theo mình.
Đây là một nhóm thành viên đội cảm tử mới, bọn họ chưa trải qua hành động ở di tích người cá, ánh mắt chẳng chút sợ hãi, thậm chí có thể nói là tràn ngập hứng thú.
"Các ngươi phải cảnh giác cho tôi, tuy nhiệt độ ở đây rất thấp, tỷ lệ xuất hiện người đột biến khá nhỏ, nhưng người cá cũng rất nguy hiểm." Medusa nhắc nhở: "Nghe thấy chưa?"
"Vâng, Đại úy!"
...
Nhìn theo mấy chiếc thuyền nhỏ vào hang băng, Clorokawa quay đầu lại, nói với thiếu niên mắt tím bên cạnh: "Đi, theo bọn họ."
Aineka thu tầm mắt dõi theo bóng lưng Frukz, gật đầu, ngâm cơ thể trần vào trong dòng nước lạnh băng trong van, trong thoáng chốc hai chân đã dính lại với nhau, bên trên phủ một lớp vảy cá. Mấy người cá nhân tạo huấn luyện có tố chất nhìn sự thay đổi gần như tự do thay đổi của cậu ấy đều lộ ra ánh mắt ghen tị.
"Được rồi, những vũ khí bí mật của tôi... đừng khiến tôi thất vọng, nếu không các ngươi biết hậu quả." Clorokawa từ từ đóng van lại, đôi môi đỏ huýt sáo. Sau một tiếng bén nhọn, những người cá nhân tạo cầm chặt vũ khí điện giật trong tay, bơi ra dưới tàu chiến như tia chớp.
Trong hang băng là một đường hầm tự nhiên sâu thăm thẳm, không biết dẫn đến đâu, sông băng trắng ánh xanh bao phủ cả tầm mắt, vừa bí ẩn vừa huyền ảo. Nhiệt độ rất thấp, thuyền quân đội từ từ tiến vào trong sông băng đầy nhưng mảnh băng vỡ, càng vào trong càng tối tăm, chẳng mấy chốc bọn họ đã phát hiện, hang động tự nhiên này có vô số lối rẽ hệt như mê cung tự nhiên khổng lồ.
Medusa đứng ở đầu thuyền, sonar hình cầu trong tay hơi nhúc nhích, những người cá cách đây không xa. Dù đoán người cá đều kiêng dè "Ceto" trên tay anh không dám làm mình bị thương, lúc ánh mắt anh nhìn bên trong hang động sông băng này, trong lòng chợt dấy lên tia hoang mang mơ hồ.
Anh không phải người có tố chất tâm lý kém... nhưng... anh cứ cảm thấy, hình như anh đã từng đến mê cung tự nhiên trong sông băng này rồi.
Đã đến từ rất lâu rất lâu rồi.
Anh đau đầu, xoa xoa trán, vô thức lắc đầu.
"Cậu không sao chứ, Đại úy Medusa, dáng vẻ cứ sống dở chết dở." Frukz đi lên đầu thuyền: "Cậu vào trong ngồi đi, đừng để lát rơi xuống nước."
"Bớt nói mát, nói không chừng chúng tôi sẽ xuống nước, anh cũng vậy." Medusa buông tay, nhìn anh ta cười lạnh lùng, lúc này sonar trong tay chợt rung mạnh.
Cùng lúc này, từng tiếng hát khe khẽ kỳ lạ lại như khiến hồn xiêu phách lạc truyền ra từ trong kẽ hở sông băng xung quanh, vang vọng trong mê cung âm u tĩnh mịch này.
Lúc này, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng liên tưởng đến truyền thuyết Hy Lạp cổ đại.
"Siren... đây là khúc hát của siren..." Mấy binh lính thảo luận, bọn họ chưa từng thấy người cá, đều rướn cổ nhìn dáo dác.
"Rào rào..."
"Rào rào..."
Có tiếng nước rào rào vang lên. Medusa quay đầu nhìn xung quanh, thấy trong kẽ hở cách đó không xa có một bóng dáng xuất hiện. Sau đó, trong những kẽ hở có những bóng dáng thuôn dài ló ra.
Mấy người cá có cánh nhỏ vịn lên tảng băng nổi, đuôi cá xinh đẹp đủ màu đang đong đưa trong nước, nhìn những người chủng tộc khác đang tiến vào mê cung này, yết hầu nhúc nhích, phát ra tiếng ngâm nga vừa kỳ lạ lại tuyệt vời. Nhìn mấy binh lính đều đứng lên như bị ma nhập, Medusa phản ứng lại, ra lệnh: "Bịt tai lại! Mở sóng âm làm nhiễu!"
Mấy binh lính phản ứng lại, che tai lại ngay, nhưng vẫn có mấy người ngã xuống nước, trong chớp mắt đã bị đám người cá kéo vào nơi sâu, Frukz phản ứng cực kỳ nhanh, lập tức chui vào trong thuyền.
Đây là một đám người cá có cánh nhỏ, hình như là đám phe Celuecus. Không biết vì sao, hình như âm thanh này không ảnh hưởng đến anh.
Medusa vẫn đứng ở đầu thuyền, nhìn ngó xung quanh, tìm bóng dáng vàng kim kia, nhưng lại thấy một bóng dáng bơi đến gần.
Một bàn tay có màng vịn lên đầu thuyền, sau đó lộ ra một gương mặt điển trai. Mái tóc dài màu mật xõa trên chân anh, đôi mắt màu lam nhạt còn trong trẻo hơn cả sông băng đang ngước lên nhìn anh, phát ra tiếng gọi như tiếng hát: "Keto..."
Medusa quỳ một chân, nhìn nó: "Mày biết Celuecus đang ở đâu sao?"
Sắc mặt người cá tóc vàng chợt sững sờ, bàn tay có màng ướt đẫm lạnh băng chạm lên gương mặt anh, Medusa tránh ra theo bản năng, thấy dường như đôi mắt xanh lam nhạt ấy hơi u tối, ánh mắt hơi mất mát lẫn nghi ngờ: "Ka xi... Moluoer, na me?"
Medusa nào hiểu hắn ta nói gì, chỉ có thể nhắc lại: "Celuecus, tao muốn tìm Celuecus."
Đôi mắt màu lam hơi híp lại, nắm lấy tay anh, trầm mình xuống, hình như muốn đưa anh đi cùng. Là muốn đưa anh đi tìm Celuecus sao?
Medusa hơi do dự, kéo mặt mạ xuống, xuống nước theo người cá này, bơi vào trong một kẽ nứt theo hắn ta.
"Keto..."
Ngay lúc vào kẽ nứt, anh chợt nghe thấy tiếng gầm trầm thấp truyền đến từ hướng nào đó, tạo ra tiếng vang cộng hưởng.
Trong thoáng chốc, cổ tay bị nắm buông lỏng, người cá phía trước trầm mình xuống nước, chẳng còn tăm hơi.
Người cá có cánh nhỏ xung quanh cũng mất tăm, sau đó, bọt nước văng tung tóe, mấy bóng dáng lao lên từ dưới nước, lao lên thuyền, trong thoáng chốc tiếng súng vang khắp nơi. Đây là mấy chục người cá không có cánh, hình như anh từng gặp ở di tích người cá rồi. Anh lập tức siết chặt súng gây mê trong tay, mắt cá chân bị nắm chặt.
Cụp mắt xuống nhìn thử, anh chưa kịp phản ứng lại đã bị một luồng sức mạnh kéo xuống! Đèn đầu trên mặt nạ nhanh chóng lướt qua sông băng dưới mặt nước, anh lờ mờ thấy được một cái đuôi màu bạc, một lúc sau anh lại nổi lên mặt nước.
Xung quanh yên tĩnh trở lại, anh không nhìn cảnh xung quanh, nhìn chăm chú xuống dưới.
Một mái tóc đen nổi lên, lộ ra đôi tai hình cánh màu bạc và đôi mắt đen sáng rỡ ôn hòa... Là người cá anh từng gặp trong di tích người cá biết nói tiếng người. Sau đó, mấy người cá đều nổi lên khỏi mặt nước, thủ lĩnh người cá tóc bạch kim đuôi đen vây đen kia cũng trong đó.
Bọn họ... đuổi đến để giúp anh sao?
Anh nhìn xung quanh, vẫn đang trong mê cung sông băng này, nhưng rõ ràng đã ở trong một hang băng khác.
"Đừng sợ, chúng tôi đến bảo vệ anh." Người cá đuôi bạc cất giọng dịu dàng: "Nhưng anh đến đây làm gì, nơi này rất nguy hiểm."
"Các người biết Celuecus ở đâu không?" Medusa liếc mắt nhìn cậu ấy và người cá thủ lĩnh kia, hơi sốt ruột hỏi.
Rõ ràng người cá đuôi bạc sững sờ: "Hắn mất tích rồi sao?"
Medusa gật đầu.
Hình như cậu ấy ngạc nhiên hơn: "Thế chẳng phải... rất tốt sao? Vì sao anh... muốn tìm hắn? Chẳng phải anh đang trốn hắn sao?"
Medusa nghẹn hòng, cau mày: "... Đúng, nhưng tôi có một thuộc hạ rất quan trọng, bị thuộc hạ của hắn bắt đi, bây giờ không rõ tung tích."
"Chắc không phải hắn... dùng quân bài này để khống chế anh đấy chứ?" Đôi mắt đen mở to. Medusa hơi lúng túng, gật đầu.
"Quả là một tên phản nghịch..." Người cá đuôi bạc làu bàu, liếc nhìn thủ lĩnh đuôi đen bên cạnh, quả nhiên thấy sắc mặt đối phương sa sầm.
Nhớ đến mấy người cá này đều nghe thấy những gì anh đã trải qua trong ba ngày thảm hại ấy, Medusa cụp mắt, tai đỏ bừng vì xấu hổ. Anh cắn răng, nói: "Với lại... sau chuyện đó, cơ thể tôi cũng xuất hiện vài thay đổi kỳ lạ."
Trực giác của anh khiến anh suy đoán, mấy người cá thân thiện này có thể cung cấp tin tức và giúp đỡ anh, chí ít bọn họ đáng tin hơn những con người bên cạnh anh.
"Cái này..." Người cá đuôi bạc hơi ngập ngừng.
Anh ngước lên, thấy mặt người cá đối diện hơi đỏ lên: "E rằng vì anh đã thành bạn đời của hắn, với lại..." Cậu ấy dừng lại một chốc, dường như cảm thấy hơi khó tin: "Với lại..."
Chưa kịp dứt lời, miệng người cá đuôi bạc đã bị bàn tay có màng của người cá đuôi đen bịt lại.
"Tôi chưa thừa nhận tôi là bạn đời của hắn." Medusa lúng túng nói. Thủ lĩnh người cá nhìn anh, gật đầu: "Người không cần chấp nhận, đây vốn là cấm kỵ và sai lầm cực kỳ lớn."
"Kiêng kỵ gì, sai lầm gì?" Medusa hỏi ngược lại. Chẳng lẽ trong quần thể người cá, không được phép xâm phạm con người? Có thể giao chiến với con người, nhưng không thể chọn con người làm bạn đời? Đương nhiên, hình như điều này cũng rất hợp lý.
"Người vẫn nhớ... Atlantis... và ta không?" Thủ lĩnh người cá không trả lời câu hỏi của anh, chỉ hỏi vậy.
... Xem ra, bọn họ vẫn cho rằng anh là chủ nhân của "Ceto". Nhưng tình huống bây giờ, tạm thời cứ để bọn họ nghĩ vậy đi. Anh lắc đầu: "Xin lỗi, tôi không hiểu anh đang nói gì. Có lẽ thật sự quên gì đó rồi, quên hoàn toàn."
"Nếu người đã lựa chọn quên thì chúng ta tôn trọng lựa chọn của người." Thủ lĩnh người cá đuôi đen gật đầu: "Nhưng đừng thử tìm hắn nữa, hắn là kiếp nạn của người. Đi cùng chúng ta, trở thành một thành viên của chúng ta, chúng ta sẽ bảo vệ người."
Đùa gì vậy? Thành một thành viên trong số họ? Medusa lắc đầu: "Tôi rất vinh hạnh, các người thân thiện với tôi như vậy, nhưng tôi có chuyện phải tự hoàn thành, xin các người hãy giúp tôi tìm Celuecus."
"Tôi cảm thấy trốn thế này không phải cách!" Hình như người cá đuôi bạc rất ủng hộ anh: "Tên phản nghịch đó đã chết một lần rồi..."
Dừng lại một chút, cậu ấy không nói gì nữa. Medusa lại không khỏi lắng tai nghe: "Các người biết, trước đó Celuecus chết thế nào?"
Người cá đuôi bạc thoáng sững sờ, trong đôi mắt đen thoáng tia ngạc nhiên, hình như cậu ấy hơi do dự, đắn đo hỏi: "Hình như anh... vẫn rất... quan tâm hắn?"
Medusa chợt sững sờ, bất chợt nghẹn lời, mồm miệng cứng đờ, mặt mày lúc đỏ lúc trắng, trong lòng rối loạn, lúng túng vô cùng.
Cũng đúng, vì sao anh lại hỏi cái này, liên quan gì đến anh?
"Desharow." Thủ lĩnh người cá đuôi đen nhìn người cá đuôi bạc bên cạnh một cái, lắc đầu, rồi nhìn về phía anh: "Chúng ta tìm hắn giúp người. Hắn mất dấu thế nào?"
"Vì vòng xoáy thời không." Medusa sắp xếp lại mấy lời Celuecus tiết lộ với anh: "Hắn nói, sóng ngầm dẫn tồn tại nguy hiểm của thời không khác đến, tôi thấy sương đen, còn có một tên trống hệt hắn, nhưng trên người phủ kín hoa văn đen."
Sắc mặt người cá đuôi đen chợt thay đổi, dường như nhớ đến đến ký ức đen tối xa xôi nào đó, đáy mắt hắt chợt u ám, con ngươi giãn rộng.
Từ dáng vẻ của hắn, Medusa có thể đoán được, đó thật sự là tồn tại cực kỳ nguy hiểm, đến cả thủ lĩnh người cá cũng vô cùng kiêng dè. Thế Celuecus... có thể đối phó được tên kia không?
"Người không cần lo lắng, Celuecus đã chặn được rồi." Hắn bổ sung: "Hắn và thứ kia biến mất trong mảng sương đen kia."
Biểu cảm của thủ lĩnh người cá dịu hơn một chút.
"Cũng may, hắn không để sống lại ở thời này." Người cá đuôi bạc lẩm bẩm một câu, Medusa tưởng mình nghe nhầm: "Sống lại?"
Chẳng lẽ, đó cũng là Celuecus giai đoạn nào đó trong quá khứ?
Medusa không khỏi nhớ đến dáng vẻ người cá nhỏ chi chít vết thương kia, sao sau đó Celuecus biến thành như thế?
"Tuy không biết hắn dùng cách gì, nhưng lúc chúng ta đến đây, không cảm nhận được tồn tại của vòng xoáy thời không." Thủ lĩnh người cá hạ giọng: "Ta nghĩ, chắc sau khi Celuecus vào vòng xoáy thời không, tìm cách đóng kín nguồn năng lượng của tầm xoáy, ngăn sự vặn vẹo và giao thoa của thời không."
"Vào vòng xoáy thời không? Thế thì hắn sẽ thế nào?" Medusa vô thức hỏi tiếp. Vòng xoáy thời không chính là lỗ sâu, nếu vào lỗ sâu...
"Nếu không ra được thì sẽ biến mất ở đây." Người cá đuôi bạc đã nói ra đáp án anh nghĩ đến kia.
Trái tim Medusa chùng xuống.
Cơn choáng váng ập đến, anh cảm thấy không hít thở được, hít mấy hơi thật sâu trong mặt nạ oxi, trái tim đập điên cuồng không ngừng.
"Anh sao vậy?" Người cá đuôi bạc đỡ gáy anh: "Oxi có vấn đề sao?"
"Không sao, bệnh cũ mà thôi, cảm ơn cậu." Đôi mắt màu nhạt ửng đỏ nhìn vào đôi mắt đen qua lớp thủy tinh, trong hai đôi mắt lộ ra nội tâm tương tự nào đó: "Cậu nói xem, nếu không ra được? Nếu ra được thì hắn ở đâu?"
"Sẽ gần nguồn năng lượng." Thủ lĩnh người cá nhìn xung quanh: "Chắc là trong sông băng này, theo ta."
Tinh thần Medusa chợt tỉnh táo, thấy hắn bơi đến kẽ hở, vội theo mấy người cá này. Lượn tới lượn lui trong sông băng theo mấy người cá, cảm giác vô cùng kỳ lạ, rõ ràng anh là một chủng loài khác với bọn họ, nhưng cảm thấy vô cùng hài hòa, còn thoải mái hơn giữa loài người, thật sự khiến Medusa nảy sinh cảm giác... dường như trời sinh ra mình đã là một thành viên trong số họ rồi.
Nghĩ vậy, anh lờ mờ cảm thấy hình như sau lưng có ánh mắt dõi theo mình. Nhưng quay đầu lại thì đường hầm sau lưng trống không chẳng có gì cả.
Lỗi giác sao?
"Keto, đừng tụt về sau, sẽ lạc đường." Nghe người cá đuôi bạc gọi, anh quay sang, theo cậu ấy qua kẽ hở sông băng trước mặt.
Mái tóc màu vàng mật nổi lên mặt nước, đôi mắt xanh lam chợt lóe lên rồi lại chìm vào trong nước.
"Cẩn thận." Cổ tay bị siết chặt, một bàn tay có màng trắng nõn giữ lấy anh. Con ngươi Medusa có lại, lớp băng trước mắt tỏa ra ánh sáng xanh lục nhạt, giống như trong cực quang, tỏa ra vậy, vô số bóng đen vặn vẹo thoắt ẩn thoắt hiện trên mặt băng, giống như hồn mà có thể vùng ra bất cứ lúc nào.
Mấy người cá đều cảnh giác, đến cả thủ lĩnh đuôi đen kia cũng không ngoại lệ: "Đây là nguồn năng lượng của vòng xoáy thời không, đừng chạm vào mấy cái bóng đó."
Chưa kịp dứt lời, hình như mấy bóng kia cảm nhận được gì đó, tập trung lại chỗ bọn họ. Medusa nín thở, lờ mờ có trực giác chúng đang tập trung đến chỗ anh.
"Keto..." Hình như có một giọng trầm thấp đang gọi.
"Rời khỏi đây! Sóng ngầm ở đây có thể ập vào thời không này bất cứ lúc nào, người không tìm được Celuecus đâu, có thể hắn đã bị cắn nuốt rồi!"
Thủ lĩnh đuôi đen đi đầu quay lại nói, đầu óc Medusa ong ong... Bị cắn nuốt rồi?
Mấy người cá vây quanh anh, lui đến kẽ hở bọn họ vào. Cơ thể được nâng lên, trong đầu Medusa vẫn nhớ câu ban nãy, ánh mắt bất giác tập trung vào kẽ hở của lớp băng trước mặt.
Cực quang xanh lục lan ra từ bên trong, hệ như một đôi mắt xanh lục sâu thẳm.
Anh vùng mạnh khỏi bàn tay có màng của những người cá, hai chân bước lên lớp băng phía sau, kéo van động lực xuống, cơ thể anh lượn giữa họ.
Sau đó, anh lọt qua kẽ hở.
"Keto!" Mấy người cá sau lưng ngạc nhiên kêu lên.
Sáng sáng xanh bao phủ, anh chớp mắt, sau khi thích ứng với ánh sáng trước mắt, con ngươi co lại.
(Gặp lại người quen nữa nè)
- --
"Đương nhiên." Anh quay lại, một túi đồ rơi "bịch" trước mặt anh, là đồ tác chiến dưới nước chống lạnh và trang bị vũ khí.
Rõ ràng, không chỉ mỗi anh chú ý đến sự xuất hiện của mấy người cá kia.
"Thiếu tướng đâu?" Anh cau mày, lo lắng Niga có ngăn chặn hay không.
"Bị tôi quật ngã bằng một ly rượu rồi." Clorokawa cười cười: "Cậu yên tâm dẫn đội đi, nếu không tìm được con đuôi vàng kim kia cũng phải đưa người cá khác về, càng nhiều càng tốt."
Hang băng trong sông băng không thể để cả tàu chiến đi qua, chỉ có thể đổi thành thuyền quân đội nhỏ hơn để đi vào. Anh mặc đồ tác chiến dưới nước chống lạnh màu xám bạc, Medusa nhảy xuống thuyền quân đội trước mặt, nhìn những thành viên theo mình.
Đây là một nhóm thành viên đội cảm tử mới, bọn họ chưa trải qua hành động ở di tích người cá, ánh mắt chẳng chút sợ hãi, thậm chí có thể nói là tràn ngập hứng thú.
"Các ngươi phải cảnh giác cho tôi, tuy nhiệt độ ở đây rất thấp, tỷ lệ xuất hiện người đột biến khá nhỏ, nhưng người cá cũng rất nguy hiểm." Medusa nhắc nhở: "Nghe thấy chưa?"
"Vâng, Đại úy!"
...
Nhìn theo mấy chiếc thuyền nhỏ vào hang băng, Clorokawa quay đầu lại, nói với thiếu niên mắt tím bên cạnh: "Đi, theo bọn họ."
Aineka thu tầm mắt dõi theo bóng lưng Frukz, gật đầu, ngâm cơ thể trần vào trong dòng nước lạnh băng trong van, trong thoáng chốc hai chân đã dính lại với nhau, bên trên phủ một lớp vảy cá. Mấy người cá nhân tạo huấn luyện có tố chất nhìn sự thay đổi gần như tự do thay đổi của cậu ấy đều lộ ra ánh mắt ghen tị.
"Được rồi, những vũ khí bí mật của tôi... đừng khiến tôi thất vọng, nếu không các ngươi biết hậu quả." Clorokawa từ từ đóng van lại, đôi môi đỏ huýt sáo. Sau một tiếng bén nhọn, những người cá nhân tạo cầm chặt vũ khí điện giật trong tay, bơi ra dưới tàu chiến như tia chớp.
Trong hang băng là một đường hầm tự nhiên sâu thăm thẳm, không biết dẫn đến đâu, sông băng trắng ánh xanh bao phủ cả tầm mắt, vừa bí ẩn vừa huyền ảo. Nhiệt độ rất thấp, thuyền quân đội từ từ tiến vào trong sông băng đầy nhưng mảnh băng vỡ, càng vào trong càng tối tăm, chẳng mấy chốc bọn họ đã phát hiện, hang động tự nhiên này có vô số lối rẽ hệt như mê cung tự nhiên khổng lồ.
Medusa đứng ở đầu thuyền, sonar hình cầu trong tay hơi nhúc nhích, những người cá cách đây không xa. Dù đoán người cá đều kiêng dè "Ceto" trên tay anh không dám làm mình bị thương, lúc ánh mắt anh nhìn bên trong hang động sông băng này, trong lòng chợt dấy lên tia hoang mang mơ hồ.
Anh không phải người có tố chất tâm lý kém... nhưng... anh cứ cảm thấy, hình như anh đã từng đến mê cung tự nhiên trong sông băng này rồi.
Đã đến từ rất lâu rất lâu rồi.
Anh đau đầu, xoa xoa trán, vô thức lắc đầu.
"Cậu không sao chứ, Đại úy Medusa, dáng vẻ cứ sống dở chết dở." Frukz đi lên đầu thuyền: "Cậu vào trong ngồi đi, đừng để lát rơi xuống nước."
"Bớt nói mát, nói không chừng chúng tôi sẽ xuống nước, anh cũng vậy." Medusa buông tay, nhìn anh ta cười lạnh lùng, lúc này sonar trong tay chợt rung mạnh.
Cùng lúc này, từng tiếng hát khe khẽ kỳ lạ lại như khiến hồn xiêu phách lạc truyền ra từ trong kẽ hở sông băng xung quanh, vang vọng trong mê cung âm u tĩnh mịch này.
Lúc này, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng liên tưởng đến truyền thuyết Hy Lạp cổ đại.
"Siren... đây là khúc hát của siren..." Mấy binh lính thảo luận, bọn họ chưa từng thấy người cá, đều rướn cổ nhìn dáo dác.
"Rào rào..."
"Rào rào..."
Có tiếng nước rào rào vang lên. Medusa quay đầu nhìn xung quanh, thấy trong kẽ hở cách đó không xa có một bóng dáng xuất hiện. Sau đó, trong những kẽ hở có những bóng dáng thuôn dài ló ra.
Mấy người cá có cánh nhỏ vịn lên tảng băng nổi, đuôi cá xinh đẹp đủ màu đang đong đưa trong nước, nhìn những người chủng tộc khác đang tiến vào mê cung này, yết hầu nhúc nhích, phát ra tiếng ngâm nga vừa kỳ lạ lại tuyệt vời. Nhìn mấy binh lính đều đứng lên như bị ma nhập, Medusa phản ứng lại, ra lệnh: "Bịt tai lại! Mở sóng âm làm nhiễu!"
Mấy binh lính phản ứng lại, che tai lại ngay, nhưng vẫn có mấy người ngã xuống nước, trong chớp mắt đã bị đám người cá kéo vào nơi sâu, Frukz phản ứng cực kỳ nhanh, lập tức chui vào trong thuyền.
Đây là một đám người cá có cánh nhỏ, hình như là đám phe Celuecus. Không biết vì sao, hình như âm thanh này không ảnh hưởng đến anh.
Medusa vẫn đứng ở đầu thuyền, nhìn ngó xung quanh, tìm bóng dáng vàng kim kia, nhưng lại thấy một bóng dáng bơi đến gần.
Một bàn tay có màng vịn lên đầu thuyền, sau đó lộ ra một gương mặt điển trai. Mái tóc dài màu mật xõa trên chân anh, đôi mắt màu lam nhạt còn trong trẻo hơn cả sông băng đang ngước lên nhìn anh, phát ra tiếng gọi như tiếng hát: "Keto..."
Medusa quỳ một chân, nhìn nó: "Mày biết Celuecus đang ở đâu sao?"
Sắc mặt người cá tóc vàng chợt sững sờ, bàn tay có màng ướt đẫm lạnh băng chạm lên gương mặt anh, Medusa tránh ra theo bản năng, thấy dường như đôi mắt xanh lam nhạt ấy hơi u tối, ánh mắt hơi mất mát lẫn nghi ngờ: "Ka xi... Moluoer, na me?"
Medusa nào hiểu hắn ta nói gì, chỉ có thể nhắc lại: "Celuecus, tao muốn tìm Celuecus."
Đôi mắt màu lam hơi híp lại, nắm lấy tay anh, trầm mình xuống, hình như muốn đưa anh đi cùng. Là muốn đưa anh đi tìm Celuecus sao?
Medusa hơi do dự, kéo mặt mạ xuống, xuống nước theo người cá này, bơi vào trong một kẽ nứt theo hắn ta.
"Keto..."
Ngay lúc vào kẽ nứt, anh chợt nghe thấy tiếng gầm trầm thấp truyền đến từ hướng nào đó, tạo ra tiếng vang cộng hưởng.
Trong thoáng chốc, cổ tay bị nắm buông lỏng, người cá phía trước trầm mình xuống nước, chẳng còn tăm hơi.
Người cá có cánh nhỏ xung quanh cũng mất tăm, sau đó, bọt nước văng tung tóe, mấy bóng dáng lao lên từ dưới nước, lao lên thuyền, trong thoáng chốc tiếng súng vang khắp nơi. Đây là mấy chục người cá không có cánh, hình như anh từng gặp ở di tích người cá rồi. Anh lập tức siết chặt súng gây mê trong tay, mắt cá chân bị nắm chặt.
Cụp mắt xuống nhìn thử, anh chưa kịp phản ứng lại đã bị một luồng sức mạnh kéo xuống! Đèn đầu trên mặt nạ nhanh chóng lướt qua sông băng dưới mặt nước, anh lờ mờ thấy được một cái đuôi màu bạc, một lúc sau anh lại nổi lên mặt nước.
Xung quanh yên tĩnh trở lại, anh không nhìn cảnh xung quanh, nhìn chăm chú xuống dưới.
Một mái tóc đen nổi lên, lộ ra đôi tai hình cánh màu bạc và đôi mắt đen sáng rỡ ôn hòa... Là người cá anh từng gặp trong di tích người cá biết nói tiếng người. Sau đó, mấy người cá đều nổi lên khỏi mặt nước, thủ lĩnh người cá tóc bạch kim đuôi đen vây đen kia cũng trong đó.
Bọn họ... đuổi đến để giúp anh sao?
Anh nhìn xung quanh, vẫn đang trong mê cung sông băng này, nhưng rõ ràng đã ở trong một hang băng khác.
"Đừng sợ, chúng tôi đến bảo vệ anh." Người cá đuôi bạc cất giọng dịu dàng: "Nhưng anh đến đây làm gì, nơi này rất nguy hiểm."
"Các người biết Celuecus ở đâu không?" Medusa liếc mắt nhìn cậu ấy và người cá thủ lĩnh kia, hơi sốt ruột hỏi.
Rõ ràng người cá đuôi bạc sững sờ: "Hắn mất tích rồi sao?"
Medusa gật đầu.
Hình như cậu ấy ngạc nhiên hơn: "Thế chẳng phải... rất tốt sao? Vì sao anh... muốn tìm hắn? Chẳng phải anh đang trốn hắn sao?"
Medusa nghẹn hòng, cau mày: "... Đúng, nhưng tôi có một thuộc hạ rất quan trọng, bị thuộc hạ của hắn bắt đi, bây giờ không rõ tung tích."
"Chắc không phải hắn... dùng quân bài này để khống chế anh đấy chứ?" Đôi mắt đen mở to. Medusa hơi lúng túng, gật đầu.
"Quả là một tên phản nghịch..." Người cá đuôi bạc làu bàu, liếc nhìn thủ lĩnh đuôi đen bên cạnh, quả nhiên thấy sắc mặt đối phương sa sầm.
Nhớ đến mấy người cá này đều nghe thấy những gì anh đã trải qua trong ba ngày thảm hại ấy, Medusa cụp mắt, tai đỏ bừng vì xấu hổ. Anh cắn răng, nói: "Với lại... sau chuyện đó, cơ thể tôi cũng xuất hiện vài thay đổi kỳ lạ."
Trực giác của anh khiến anh suy đoán, mấy người cá thân thiện này có thể cung cấp tin tức và giúp đỡ anh, chí ít bọn họ đáng tin hơn những con người bên cạnh anh.
"Cái này..." Người cá đuôi bạc hơi ngập ngừng.
Anh ngước lên, thấy mặt người cá đối diện hơi đỏ lên: "E rằng vì anh đã thành bạn đời của hắn, với lại..." Cậu ấy dừng lại một chốc, dường như cảm thấy hơi khó tin: "Với lại..."
Chưa kịp dứt lời, miệng người cá đuôi bạc đã bị bàn tay có màng của người cá đuôi đen bịt lại.
"Tôi chưa thừa nhận tôi là bạn đời của hắn." Medusa lúng túng nói. Thủ lĩnh người cá nhìn anh, gật đầu: "Người không cần chấp nhận, đây vốn là cấm kỵ và sai lầm cực kỳ lớn."
"Kiêng kỵ gì, sai lầm gì?" Medusa hỏi ngược lại. Chẳng lẽ trong quần thể người cá, không được phép xâm phạm con người? Có thể giao chiến với con người, nhưng không thể chọn con người làm bạn đời? Đương nhiên, hình như điều này cũng rất hợp lý.
"Người vẫn nhớ... Atlantis... và ta không?" Thủ lĩnh người cá không trả lời câu hỏi của anh, chỉ hỏi vậy.
... Xem ra, bọn họ vẫn cho rằng anh là chủ nhân của "Ceto". Nhưng tình huống bây giờ, tạm thời cứ để bọn họ nghĩ vậy đi. Anh lắc đầu: "Xin lỗi, tôi không hiểu anh đang nói gì. Có lẽ thật sự quên gì đó rồi, quên hoàn toàn."
"Nếu người đã lựa chọn quên thì chúng ta tôn trọng lựa chọn của người." Thủ lĩnh người cá đuôi đen gật đầu: "Nhưng đừng thử tìm hắn nữa, hắn là kiếp nạn của người. Đi cùng chúng ta, trở thành một thành viên của chúng ta, chúng ta sẽ bảo vệ người."
Đùa gì vậy? Thành một thành viên trong số họ? Medusa lắc đầu: "Tôi rất vinh hạnh, các người thân thiện với tôi như vậy, nhưng tôi có chuyện phải tự hoàn thành, xin các người hãy giúp tôi tìm Celuecus."
"Tôi cảm thấy trốn thế này không phải cách!" Hình như người cá đuôi bạc rất ủng hộ anh: "Tên phản nghịch đó đã chết một lần rồi..."
Dừng lại một chút, cậu ấy không nói gì nữa. Medusa lại không khỏi lắng tai nghe: "Các người biết, trước đó Celuecus chết thế nào?"
Người cá đuôi bạc thoáng sững sờ, trong đôi mắt đen thoáng tia ngạc nhiên, hình như cậu ấy hơi do dự, đắn đo hỏi: "Hình như anh... vẫn rất... quan tâm hắn?"
Medusa chợt sững sờ, bất chợt nghẹn lời, mồm miệng cứng đờ, mặt mày lúc đỏ lúc trắng, trong lòng rối loạn, lúng túng vô cùng.
Cũng đúng, vì sao anh lại hỏi cái này, liên quan gì đến anh?
"Desharow." Thủ lĩnh người cá đuôi đen nhìn người cá đuôi bạc bên cạnh một cái, lắc đầu, rồi nhìn về phía anh: "Chúng ta tìm hắn giúp người. Hắn mất dấu thế nào?"
"Vì vòng xoáy thời không." Medusa sắp xếp lại mấy lời Celuecus tiết lộ với anh: "Hắn nói, sóng ngầm dẫn tồn tại nguy hiểm của thời không khác đến, tôi thấy sương đen, còn có một tên trống hệt hắn, nhưng trên người phủ kín hoa văn đen."
Sắc mặt người cá đuôi đen chợt thay đổi, dường như nhớ đến đến ký ức đen tối xa xôi nào đó, đáy mắt hắt chợt u ám, con ngươi giãn rộng.
Từ dáng vẻ của hắn, Medusa có thể đoán được, đó thật sự là tồn tại cực kỳ nguy hiểm, đến cả thủ lĩnh người cá cũng vô cùng kiêng dè. Thế Celuecus... có thể đối phó được tên kia không?
"Người không cần lo lắng, Celuecus đã chặn được rồi." Hắn bổ sung: "Hắn và thứ kia biến mất trong mảng sương đen kia."
Biểu cảm của thủ lĩnh người cá dịu hơn một chút.
"Cũng may, hắn không để sống lại ở thời này." Người cá đuôi bạc lẩm bẩm một câu, Medusa tưởng mình nghe nhầm: "Sống lại?"
Chẳng lẽ, đó cũng là Celuecus giai đoạn nào đó trong quá khứ?
Medusa không khỏi nhớ đến dáng vẻ người cá nhỏ chi chít vết thương kia, sao sau đó Celuecus biến thành như thế?
"Tuy không biết hắn dùng cách gì, nhưng lúc chúng ta đến đây, không cảm nhận được tồn tại của vòng xoáy thời không." Thủ lĩnh người cá hạ giọng: "Ta nghĩ, chắc sau khi Celuecus vào vòng xoáy thời không, tìm cách đóng kín nguồn năng lượng của tầm xoáy, ngăn sự vặn vẹo và giao thoa của thời không."
"Vào vòng xoáy thời không? Thế thì hắn sẽ thế nào?" Medusa vô thức hỏi tiếp. Vòng xoáy thời không chính là lỗ sâu, nếu vào lỗ sâu...
"Nếu không ra được thì sẽ biến mất ở đây." Người cá đuôi bạc đã nói ra đáp án anh nghĩ đến kia.
Trái tim Medusa chùng xuống.
Cơn choáng váng ập đến, anh cảm thấy không hít thở được, hít mấy hơi thật sâu trong mặt nạ oxi, trái tim đập điên cuồng không ngừng.
"Anh sao vậy?" Người cá đuôi bạc đỡ gáy anh: "Oxi có vấn đề sao?"
"Không sao, bệnh cũ mà thôi, cảm ơn cậu." Đôi mắt màu nhạt ửng đỏ nhìn vào đôi mắt đen qua lớp thủy tinh, trong hai đôi mắt lộ ra nội tâm tương tự nào đó: "Cậu nói xem, nếu không ra được? Nếu ra được thì hắn ở đâu?"
"Sẽ gần nguồn năng lượng." Thủ lĩnh người cá nhìn xung quanh: "Chắc là trong sông băng này, theo ta."
Tinh thần Medusa chợt tỉnh táo, thấy hắn bơi đến kẽ hở, vội theo mấy người cá này. Lượn tới lượn lui trong sông băng theo mấy người cá, cảm giác vô cùng kỳ lạ, rõ ràng anh là một chủng loài khác với bọn họ, nhưng cảm thấy vô cùng hài hòa, còn thoải mái hơn giữa loài người, thật sự khiến Medusa nảy sinh cảm giác... dường như trời sinh ra mình đã là một thành viên trong số họ rồi.
Nghĩ vậy, anh lờ mờ cảm thấy hình như sau lưng có ánh mắt dõi theo mình. Nhưng quay đầu lại thì đường hầm sau lưng trống không chẳng có gì cả.
Lỗi giác sao?
"Keto, đừng tụt về sau, sẽ lạc đường." Nghe người cá đuôi bạc gọi, anh quay sang, theo cậu ấy qua kẽ hở sông băng trước mặt.
Mái tóc màu vàng mật nổi lên mặt nước, đôi mắt xanh lam chợt lóe lên rồi lại chìm vào trong nước.
"Cẩn thận." Cổ tay bị siết chặt, một bàn tay có màng trắng nõn giữ lấy anh. Con ngươi Medusa có lại, lớp băng trước mắt tỏa ra ánh sáng xanh lục nhạt, giống như trong cực quang, tỏa ra vậy, vô số bóng đen vặn vẹo thoắt ẩn thoắt hiện trên mặt băng, giống như hồn mà có thể vùng ra bất cứ lúc nào.
Mấy người cá đều cảnh giác, đến cả thủ lĩnh đuôi đen kia cũng không ngoại lệ: "Đây là nguồn năng lượng của vòng xoáy thời không, đừng chạm vào mấy cái bóng đó."
Chưa kịp dứt lời, hình như mấy bóng kia cảm nhận được gì đó, tập trung lại chỗ bọn họ. Medusa nín thở, lờ mờ có trực giác chúng đang tập trung đến chỗ anh.
"Keto..." Hình như có một giọng trầm thấp đang gọi.
"Rời khỏi đây! Sóng ngầm ở đây có thể ập vào thời không này bất cứ lúc nào, người không tìm được Celuecus đâu, có thể hắn đã bị cắn nuốt rồi!"
Thủ lĩnh đuôi đen đi đầu quay lại nói, đầu óc Medusa ong ong... Bị cắn nuốt rồi?
Mấy người cá vây quanh anh, lui đến kẽ hở bọn họ vào. Cơ thể được nâng lên, trong đầu Medusa vẫn nhớ câu ban nãy, ánh mắt bất giác tập trung vào kẽ hở của lớp băng trước mặt.
Cực quang xanh lục lan ra từ bên trong, hệ như một đôi mắt xanh lục sâu thẳm.
Anh vùng mạnh khỏi bàn tay có màng của những người cá, hai chân bước lên lớp băng phía sau, kéo van động lực xuống, cơ thể anh lượn giữa họ.
Sau đó, anh lọt qua kẽ hở.
"Keto!" Mấy người cá sau lưng ngạc nhiên kêu lên.
Sáng sáng xanh bao phủ, anh chớp mắt, sau khi thích ứng với ánh sáng trước mắt, con ngươi co lại.