Chương 57: Sao huyệt của rồng dữ (1)
Trung - Việt: Linh Thần
- -
Anh vùng vẫy, nhưng cố hết sức vẫn không thoát được, cằm bị giữ chặt, Celuecus kề trán anh, nhìn vào mắt anh: "Thấy thứ kỳ dị kia, anh có cảm giác gì?"
Medusa chuyển động mắt, tấm mắt lại bị vây cánh không nguyên vẹn của hắn ngăn lại, chỉ có thể quay lại nhìn vào gương mặt của Celuecus: "Rốt cuộc đó là gì?"
"Nói tôi biết, anh cảm thấy thế nào?" Celuecus cười mỉa mai: "Có phải rất buồn nôn, rất ghét không?"
"Dễ thương hơn cậu nhiều." Medusa chẳng thèm nghĩ ngợi, vọt miệng nói. "Ưm!"
Sau đó môi bị hung hăng chặn lại, vây cánh vàng kim chợt giương lên, đưa anh nhảy vọt vào không trung, sau đó, ầm một tiếng, hình như cơ thể Celuecus bị thứ gì đó khống chế, kéo hắn va lên boong tàu.
Chưa kịp phản ứng lại, anh và Celuecus đã bị kéo lên, bây giờ anh mới để ý, sau lưng Celuecus vẫn còn xích khóa, tuy xiềng xích trên cổ tay đã đứt, nhưng vết thương sâu hoắm tận xương, dù vậy hắn vẫn ôm chặt lấy anh, vây đuôi bùng lên ngọn lửa, khiến những binh lính xung quanh không thể đến gần. Bị hắn ôm trong lòng như vậy, Medusa cảm thấy lúng túng vô cùng, cứ như bị hắn tuyên bố chủ quyền trước mặt mọi người.
"Celuecus cậu thả tôi ra! Cậu không chạy thoát đâu!" Anh tránh hắn cưỡng hôn, cố sức vùng vẫy, tức giận quát.
"Medusa!" Giọng Niga truyền đến từ tầng trên, Medusa dùng khuỷu tay huých Celuecus một cái thật mạnh, cắn răng nói: "Không buông tôi ra nữa, cậu tự tìm đường chết. Cậu muốn chết sao?"
"Đáng yêu?" Celuecus lại đáp chẳng liên qua, đôi mắt xanh lục nhìn anh đầy mong đợi: "Anh cảm thấy thứ dị dạng kia... đáng yêu?"
Medusa thoáng sững sờ.
"Nhưng, sao anh lại cảm thấy nó đang yêu được? Quên dáng vẻ của nó đi, anh chỉ cần nhớ tôi hiện tại..." Celuecus thì thầm mê hoặc bên tai anh, len lỏi từ tai vào đến tận tim, chấn động: "Nhớ đến tôi - người xứng với anh, thành bạn đời của anh."
Khoan... chẳng lẽ đuôi vàng kim kia thật sự là... hiểu ra Celuecus có ý gì, Medusa sửng sốt, nhưng sao lại có hiện tượng thế này? Ban nãy anh vẫn chạm vào được! "Chuyện này là sao, Celuecus? Tốt nhất cậu phải giải thích rõ cho tôi ngay, là vì cậu đúng không?"
"Không, không phải tôi. Đây là dị vực* hình thành bởi vòng xoáy thời không. Đừng sợ... chủ nhân, tôi sẽ bảo vệ anh."
Hình như rất hưởng thụ giải đáp vấn đề cho anh, sắm vai "người bảo vệ", sắc mặt Celuecus lộ vẻ vui mừng, hoàn toàn chẳng thấy binh lính xung quanh đang nhắm họng súng về phía hắn.
"Vòng xoáy thời không?" Medusa hơi thắc mắc có phải ngôn ngữ diễn đạt của Celuecus không chuẩn lắm không, câu từ bị sai lệch.
"Chính là 'Lỗ sâu'* theo cách nói của loài người."
Nam Cực có lỗ sâu?
Lúc anh nghi ngờ, ánh sáng xung quanh chợt tối xuống, anh nhìn dáo dác, thấy một làn sương mù đen dày đặc đang bủa vây tàu chiến, cảnh dị vực như ảo ảnh này đã chẳng thấy đâu nữa.
"Chủ nhân."
Anh nhìn lại, thấy đôi mắt xanh lục gần trong gang tấc híp lại, con ngươi co lại, dường như cảnh giác vì thay đổi này: "Tháo dây trói của tôi ra, nhanh lên, trên tàu này có sóng ngầm rất mạnh, từ trường của nó sẽ thu hút thứ trong thời không nguy hiểm khác đến."
"Sóng ngầm?" Medusa cau mày, thấy sương mù dần bao phủ trên khoang, mấy bóng đen có hình thù kỳ lạ từ từ hiện rõ.
"Chính là 'người đột biến' các người nói." Celuecus buông anh ra, ngay lúc hai chân anh chạm lên sàn, cảm nhận được cơ thể Celuecus chấn động, máu tươi văng lên mặt anh. Anh ngước mắt lên nhìn Niga đang cầm súng ở tầng trên, lúc đó, anh gần như bật dậy theo bản năng, nắm lấy xích khóa của Celuecus, trở người lên lưng hắn.
"Thiếu tướng, đừng nổ súng!" Anh chặn sau lưng Celuecus kêu lên, nghe xung quanh truyền đến tiếng vài tiếng hét thảm, mấy binh sĩ bị thứ gì đó kéo vào sương đen, mau tươi tung tóe, tay chân đứt gãy văng khắp nơi.
Vô số bóng đen vặn vẹo đến gần từ trong màn sương, thứ bắt mắt nhất trong đó cao tận mấy mét... nó có thân trên là con người và cái đuôi dài uốn lượn... hình như đó là một người cá.
Medusa nhìn bóng dáng này chằm chằm, dáng vẻ của nó dần hiện rõ, khi nó thật sự xuất hiện hoàn toàn, anh không khỏi trừng to mắt.
Hoa văn đen che phủ cơ thể màu đồng cổ rắc chắc, đến cả cái đuôi vàng kim cũng tỏa ra từng tia khía đen, gương mặt đó... giống hệt Celuecus, nhưng đôi mắt ấy không phải màu xanh như cực quang mà lại đen kịt.
Đôi mắt đen nhìn anh chằm chằm, đáy mắt lộ ra khát vọng xâm lược, còn sởn tóc gáy hơn lúc Celuecus thật sự nhìn anh.
"Keto..."
"Đây là... cái gì?" Anh sửng sốt lẩm bẩm.
Celuecus liếc mắt, khẽ nói: "Thả tôi ra!"
Medusa vô thức nắm lấy móc khóa của xích khóa nối với dây đay của hắn, ngón cái bấm một cái, vặn một cái, xích khóa rơi ra ngay. Celuecus quay lại ôm anh, nâng lên, anh được đặt lên boong trên.
Đôi mắt hẹp dài đối diện với mắt anh, hôn lên môi anh.
Môi hắn rất nóng, nóng đến đáng sợ.
"Thật nan giải... tôi ở mỗi thời không đều đang đuổi theo anh."
Cái gì? Chân Medusa mềm nhũn, hơi loạng choạng, bị một đôi tay phía sau đỡ lấy, thấy Celuecus quay lại nhìn anh một cái, vây cánh vàng kim không nguyên vẹn dang ra, lao về phía bóng đen kia.
Hắn muốn làm gì?
"Khoang đã, Celuecus!"
Trái tim thắt lại, Medusa tránh khỏi cánh tay người phía sau muốn ôm anh, sải bước đến cạnh lan can, thấy bóng dáng Celuecus ở tầng dưới lóe lên, đuôi cá bừng lửa di chuyển như sao băng, va vào bóng đen bí ẩn có gương mặt giống hệt hắn trong màn sương đen, rồi chẳng thấy tăm hơi nữa.
Sương đen xung quanh cũng ngưng tụ lại, dường như mấy bóng đen kia bị giới hạn trong phạm vi sương đen, dần lùi ra.
Những binh lính không dám lơ là, tựa lưng tạo thành một vòng tròn, cầm súng tra xem xung quanh. Cổ tay bị một bàn tay giữ lấy, tiếng quát của Niga truyền đến từ sau lưng: "Theo tôi vào khoang tàu, trên boong tàu rất nguy hiểm, Medusa!"
"Chỗ nào cũng vậy." Medusa giằng co với cậu ta, ánh mắt bất chợt nhìn về chỗ Celuecus biến mất, nhớ đến lời hắn nói: "Đây là do Đế sư dẫn đến, chúng ta để Bệ hạ đưa ra quyết định chính ra đi!"
"Quyết định chính xác gì?" Một giọng nói lạnh lùng truyền đến, một giọng nói lạnh lùng truyền đến, Đế vương trẻ tuổi mặc áo ngủ đi ra từ trong bóng râm của khoang tàu, đôi mắt xanh da trời lạnh lùng nhìn anh: "Anh nói sương đen này do Mikael dẫn đến? Sao anh dám nói năng ngông cuồng với một người nhiễm bệnh có địa vị cao như vậy?"
Anh phải nói thế nào? Chí ít lúc đó, anh hoàn toàn tin tưởng điều Celuecus nói. Nhưng anh không thể chắc chắn, Hoàng đế bệ hạ có thể làm mọi chuyện vì Đế sư này chắc chắn sẽ không nghe lời khuyên của anh.
"Là người cá nói với tôi." Dù vậy anh vẫn nói ra: "Vừa nãy, hắn đã chặn sương đen này. Bệ hạ, tôi nghĩ, chúng ta nên cân nhắc có nên để Đế sự rời khỏi tàu chiến này không!"
Sắc mặt Selan thay đổi: "Ai cũng nói hải yêu mê hoặc lòng người, tôi thấy anh bị người cá kia hớp hồn rồi! Lần trước vì anh đề nghị chúng ta đi theo người cá, kết quả thế nào chắc anh vẫn nhớ nhỉ? Tôi chưa trừng phạt anh, anh đã quay sang chất vấn tôi?"
"Người cá quý giá có thể đưa chúng ta tìm đến sào huyệt người cá lại bị cậu thả đi mất rồi, Medusa." Clorokawa bước ra từ trong khoang tàu, đến cạnh Selan, đôi mắt đen âm u: "Cậu phải nghĩ cách bù đắp lỗi lầm chí mạng này đi."
"Tôi cũng có ý này." Medusa nghiến răng, lùi về lan can bảo vệ phía sau, xoay lại nhìn về phía sương đen chưa lùi ra xa, lúc bước chân lên lan can, cổ tay bị kéo mạnh về sau, Niga phẫn nộ quát: "Anh điên rồi sao? Muốn làm gì?"
"Bây giờ tôi sẽ đuổi theo đưa hắn về." Anh siết chặt lan can, sức mạnh bùng nổ trong thoáng chốc đến cả Niga cũng không khống chế được, cậu ta ra lênh, năm sáu binh lính lao lên mới khống chế được Medusa.
"Phạt nhốt anh ta lại, không có lệnh của tôi, không cho phép anh ta ra ngoài!"
Niga vác chàng trai tóc bạch kim bị trói cả tay lẫn chân ném vào khoang nghỉ, cậu ta đóng sầm cửa khoang sau lưng lại, nắm lấy cằm anh: "Medusa, dáng vẻ này của anh khiến tôi nghi ngờ anh yêu người cá kia thật rồi! Trước giờ tôi chưa từng thấy anh manh động đến mức này!"
Medusa thở hổn hển, đầu óc ong ong hỗn loạn: "Nói lung tung gì vậy... tôi chỉ... muốn bù đắp sai lầm."
Niga kéo anh lên đè vào tường, vì những chuyện đã phải chịu, biểu cảm của người đẹp tóc bạch kim lạnh lùng rắn rỏi tan vỡ, dường như vì người cá kia đột ngột đi mất nên càng nứt vỡ nặng nề hơn, dường như người cá kia không những đã phá vỡ bộ giáp cậu ta mất năm năm cũng chẳng mở ra được, mà còn róc xương lột da anh, chạm vào đến tận lõi thịt mềm mại tươi đẹp bên trong.
"Nếu biết sớm làm thế này có thể chạm vào anh, vì sao tôi còn phải kiên nhẫn năm năm?" Cậu ta tóm lấy hai tay bị trói của anh, tay còn lại hung hăng kéo cổ áo đồng phục anh ra, cơ thể Medusa run lên, co rúm lại, làn da trắng nõn chi chít vết hôn lộ ra giữa cổ áo cũng đỏ lên vì áp bức lăng nhục.
"Đừng chạm vào tôi..." Anh cắn răng, đến cả giọng nói cũng run rẩy, ác mộng ba ngày ba đêm ập đến, khóe mắt cũng rưng rưng: "Đừng!"
Tay Niga cứng đờ. Năm năm nay, cậu ta chưa từng thấy Medusa khóc, lúc nào anh cũng mỉm cười, lúc nào cũng bình tĩnh, lúc nào cũng tao nhã, lúc nào cũng giữ tác phong tốt nhất, kể cả ở ranh giới sống chết cũng vậy, rất khó tưởng tượng được, phải đối mặt với điều gì mới khiến anh lúng túng, thậm chí khiến anh khóc.
Bây giờ cậu ta biết rồi.
Chuyện người cá kia làm với anh đã phá hủy lớp giáp của anh rồi.
Nếu cậu ta cho anh một đòn nữa, đóa hoa lạnh lùng này thà gãy không cong này sẽ bị cậu ta phá hủy hoàn toàn.
"Thiếu tướng?" Trong một thoáng do dự, tiếng Clorokawa truyền đến từ ngoài cửa: "Xin lỗi vì quấy rầy thú vui của cậu. Nhưng tôi phải nói cho cậu biết, bây giờ cơ thể Medusa không chịu nổi giày vò lần nữa đâu. Bây giờ tôi là thầy của cậu ta, phải có trách nhiệm với cậu ta, dù sao thì cậu ta vẫn phải phối hợp với nghiên cứu của tôi."
Niga hít sâu một hơi, buông tay ra.
Cửa bị đóng lại, Medusa mệt mỏi ngồi xuống dựa tường, cài cổ áo đã bị kéo ra lại, ánh mắt trước đó Celuecus nhìn anh trước khi nhảy xuống. Anh mắt đó giống như là vĩnh biệt vậy.
Celuecus... sẽ chật trong màn sương đen đó sao?
Nếu hắn chết, hắn không xuất hiện nữa...
Kế hoạch báo thù của anh thì sao? Archer thế nào đây?
Trái tim anh thắt lại, ngột ngạt khó chịu. Anh ôm tim, cảm thấy sau khi Celuecus xuất hiện, lâu rồi anh không bị chứng rối loạn lo âu, hình như vì hắn đi nên tái phát rồi. Đã lâu không tái phát, anh sắp quên mình có bệnh này rồi, không có mang theo thuốc.
Anh thở hổn hển, ngã xuống đất, khó khăn bò đến cửa khoang, vẫn chưa bò đến cửa, con ngươi đã tan tác.
"Keto..."
Trong mơ hồ, một giọng nói quen thuộc vừa khàn vừa mê hoặc truyền đến.
"Ce..." Anh mở mắt ra nhìn lên trên, trong lúc mông lung, dường như anh đã thấy đôi mắt xanh lục, một bóng dáng cúi xuống, mái tóc đen rủ xuống, anh giơ tay ra nắm lấy nhưng chỉ nắm lấy được không khí, chẳng có gì cả, rõ ràng không có gì cả. Bệnh của anh tái phát nghiêm trọng quá rồi, thậm chí còn có ảo giác nữa. Ác ma đã từng bị anh xem là pet, dù tồn tại hay đã đi thì vẫn giày vò anh.
"Anh đang gọi tôi sao?" Giọng nói ảo giác chợt gần chợt xa, giống như thần chú của ác ma muốn mê hoặc tâm trí anh.
"Mới rời xa một lúc mà anh đã nhớ tôi rồi?"
"Vớ vẩn!" Anh giơ tay nắm lấy không khí, lại cảm thấy môi răng mình nóng lên, hình như bị tồn tại trong ảo ánh hôn, cơ thể lạnh lẽo cứng đờ dần nóng lên, như thể có một bàn tay có màng nóng hổi đang xâm phạm cả trên lẫn dưới.
"Đừng... đừng chạm vào tôi..."
Chàng trai tóc bạch kim kẹp chặt hai chân, cảm giác nhục nhã mãnh liệt ập đến theo từng cơ sóng nhiệt, hai tay vô thức chạm vào mình trong ảo ảnh, bất giác vân vê đến mức bộ đồ quân y cũng hé mở, cơ thể vặn vẹo để lộ làn da ửng đỏ, cần cổ thon dài ngửa ra sau, trái cổ trượt lên trượt xuống, mái tóc bạch kim tán loạn trên mặt đất, giống như một đóa hồng trắng nở rộ giữa đêm đen, trung tâm là nhụy hoa đỏ.
Cảnh tượng quá đỗi diễm lệ khiến miệng lưỡi binh sĩ trước màn hình giám sát khô khốc, ấn máy liên lạc, khẽ nói: "Viện trưởng Clorokawa, Me... hình như Đại úy Medusa không ổn lắm, có cần cử quân ý đến không?"
"Dù thấy cái gì cũng phải quay lại." Đôi môi đỏ nhếch lên, Clorokawa ra lệnh. Bây giờ chắc đến giai đoạn biến dị đầu tiên rồi, chắc chắn mấy quý tộc kia sẽ thi nhau ra giá cao để xem thử dáng vẻ quyến rũ của đóa hoa nơi đỉnh núi cao ấy.
Không biết qua bao lâu, tầm mắt tan rã mới dần tập trung lại. Medusa thở hỗn hể, toàn thân ướt đẫm như thể được vớt ra từ trong nước, chẳng còn chút sức lực, chân vẫn truyền đến cảm giác ngứa ngáy châm chích.
Gãi mấy cái rồi mà còn ngứa ngáy dữ dội hơn.
Anh dựa tường, gian nan ngồi dậy, xắn ống quần lên.
Con ngươi co lại.
Trên cẳng chân trắng trẻo chợt xuất hiện một lớp hoa văn hình vảy, tỏa ra ánh tím trong bóng tối. Sao vậy... anh nổi da gà, giơ tay sờ lên, cảm giác khi chạm vào ẩm ướt nõn nà, anh vội vàng cởi tất, chợt thấy sởn tóc gáy.
Giữa những ngón chân anh mọc thêm lớp màng mỏng bán trong suốt.
Nghĩ đến khả năng này, anh run rẩy giơ tay lên sờ tai mình. Vành tai anh mọc ra thêm mấy nhánh xương.
Sao vậy... cơ thể anh sao vậy chưa?
Anh vịn vách tường đến trước cửa, đang muốn đập cửa gọi người, chợt nhớt đến mấy cá thể thí nghiệm bi thảm trong phòng thí nghiệm của Clorokawa lại cứng đờ tại chỗ. Không được... dù cơ thể anh thế nào cũng không thể để Clorokawa biết được, nếu không, có thể anh sẽ rơi vào cảnh tệ hơn.
Trên tàu chiến này, anh không tin ai được ngoài bản thân mình. Cơ thể anh xảy ra thay đổi lạ lùng thế này, chắc chắn liên quan đến đồ chó Celuecus. Nhớ đến ảo ảnh ban nãy, tai anh lại nóng lên, nhục nhã vô cùng. Chẳng lẽ vì anh bị hắn...
Anh tựa cửa hít sâu mấy hơi, ép bản thân bình tĩnh lại, đi đến trước cửa sổ khoang duy nhất trong căn phòng giam cầm này, nhìn ra ngoài.
Anh thoáng sửng sốt.
Cảnh tượng kỳ lạ trước đó bọn họ thấy như đến từ dị vực đã biến mất, tàu chiến chậm rãi di chuyển giữa sông băng Nam Cực.
Lần trước bọn họ chỉ đến đáy biên gần vòng cực, chứ không đi sâu vào trung tâm châu Nam Cực trên mặt biển thế này. Từng tảng băng trôi và đá băng lớn trôi qua tầm mắt, sau khi qua một khung băng lớn như cổng vòm, bọn họ vào một cái hang hẹp sâu, hai bên là sông băng chạy dài, giống như một quốc gia xa lạ trắng xóa. Một bóng dáng nhảy vào trong nước từ đá vách băng bên cạnh, anh nhìn theo, chỉ thấy mấy cái đầu nho nhỏ lộ ra khỏi mặt nước... đó chỉ là mấy con báo biển nhỏ thôi.
Đáy lòng trống rỗng.
Tốt nhất cậu nhanh chóng xuất hiện cho tôi Celuecus...
Medusa đấm một đấm lên tường, xoa xoa lồng gnuwjc, muốn đè nén cảm giác lo lắng đang dâng lên, sợ mình sẽ tái phát lần nữa.
Lúc anh chuyển tầm mắt, liếc thấy gì đó, anh quay lại, không khỏi mở to mắt. Vị trí ban nãy, đám báo biển kia chạy tứ tán, những bóng dáng thuôn dài màu sắc khác biệt bơi vào sau tảng băng trôi, bơi vào hang băng sâu thăm thẳm bên phải.
Sau lưng truyền đến tiếng mở cửa.
"Bình tĩnh lại chưa, Medusa?" Giọng Clorokawa vang lên: "Trước đó tôi nói để cậu sửa sai, nhưng không phải muốn để cậu vào làn sương đen kia tìm chết. Bây giờ có cơ hội sửa sai rồi, cậu đi không?"
"Đương nhiên." Anh quay sang, một túi đồ rơi "bịch" trước mặt anh, là một bộ đồ tác chiến dưới nước chống lạnh và trang thiết bị vũ khí.
—Hết chương 57—
Chú thích:
*虫洞: Wormhole - lỗ sâu. Lỗ sâu là một lối đi trên lý thuyết xuyên qua không - thời gian, tạo nên lối tắt cho các cuộc hành trình dài qua vũ trụ. Lỗ sâu được tiên đoán bởi thuyết tương đối rộng. (Trích từ bài của Hội Thiên Văn Hà Nội. Ngoài ra, bạn có thể tìm hiểu thêm về cái này bằng cách tìm kiếm một số cụm chính (keyword) như 'thuyết về lỗ sâu' hoặc 'wormhole',... bài tiếng Anh tiếng Việt muôn màu muôn vẻ...)
- -
Anh vùng vẫy, nhưng cố hết sức vẫn không thoát được, cằm bị giữ chặt, Celuecus kề trán anh, nhìn vào mắt anh: "Thấy thứ kỳ dị kia, anh có cảm giác gì?"
Medusa chuyển động mắt, tấm mắt lại bị vây cánh không nguyên vẹn của hắn ngăn lại, chỉ có thể quay lại nhìn vào gương mặt của Celuecus: "Rốt cuộc đó là gì?"
"Nói tôi biết, anh cảm thấy thế nào?" Celuecus cười mỉa mai: "Có phải rất buồn nôn, rất ghét không?"
"Dễ thương hơn cậu nhiều." Medusa chẳng thèm nghĩ ngợi, vọt miệng nói. "Ưm!"
Sau đó môi bị hung hăng chặn lại, vây cánh vàng kim chợt giương lên, đưa anh nhảy vọt vào không trung, sau đó, ầm một tiếng, hình như cơ thể Celuecus bị thứ gì đó khống chế, kéo hắn va lên boong tàu.
Chưa kịp phản ứng lại, anh và Celuecus đã bị kéo lên, bây giờ anh mới để ý, sau lưng Celuecus vẫn còn xích khóa, tuy xiềng xích trên cổ tay đã đứt, nhưng vết thương sâu hoắm tận xương, dù vậy hắn vẫn ôm chặt lấy anh, vây đuôi bùng lên ngọn lửa, khiến những binh lính xung quanh không thể đến gần. Bị hắn ôm trong lòng như vậy, Medusa cảm thấy lúng túng vô cùng, cứ như bị hắn tuyên bố chủ quyền trước mặt mọi người.
"Celuecus cậu thả tôi ra! Cậu không chạy thoát đâu!" Anh tránh hắn cưỡng hôn, cố sức vùng vẫy, tức giận quát.
"Medusa!" Giọng Niga truyền đến từ tầng trên, Medusa dùng khuỷu tay huých Celuecus một cái thật mạnh, cắn răng nói: "Không buông tôi ra nữa, cậu tự tìm đường chết. Cậu muốn chết sao?"
"Đáng yêu?" Celuecus lại đáp chẳng liên qua, đôi mắt xanh lục nhìn anh đầy mong đợi: "Anh cảm thấy thứ dị dạng kia... đáng yêu?"
Medusa thoáng sững sờ.
"Nhưng, sao anh lại cảm thấy nó đang yêu được? Quên dáng vẻ của nó đi, anh chỉ cần nhớ tôi hiện tại..." Celuecus thì thầm mê hoặc bên tai anh, len lỏi từ tai vào đến tận tim, chấn động: "Nhớ đến tôi - người xứng với anh, thành bạn đời của anh."
Khoan... chẳng lẽ đuôi vàng kim kia thật sự là... hiểu ra Celuecus có ý gì, Medusa sửng sốt, nhưng sao lại có hiện tượng thế này? Ban nãy anh vẫn chạm vào được! "Chuyện này là sao, Celuecus? Tốt nhất cậu phải giải thích rõ cho tôi ngay, là vì cậu đúng không?"
"Không, không phải tôi. Đây là dị vực* hình thành bởi vòng xoáy thời không. Đừng sợ... chủ nhân, tôi sẽ bảo vệ anh."
Hình như rất hưởng thụ giải đáp vấn đề cho anh, sắm vai "người bảo vệ", sắc mặt Celuecus lộ vẻ vui mừng, hoàn toàn chẳng thấy binh lính xung quanh đang nhắm họng súng về phía hắn.
"Vòng xoáy thời không?" Medusa hơi thắc mắc có phải ngôn ngữ diễn đạt của Celuecus không chuẩn lắm không, câu từ bị sai lệch.
"Chính là 'Lỗ sâu'* theo cách nói của loài người."
Nam Cực có lỗ sâu?
Lúc anh nghi ngờ, ánh sáng xung quanh chợt tối xuống, anh nhìn dáo dác, thấy một làn sương mù đen dày đặc đang bủa vây tàu chiến, cảnh dị vực như ảo ảnh này đã chẳng thấy đâu nữa.
"Chủ nhân."
Anh nhìn lại, thấy đôi mắt xanh lục gần trong gang tấc híp lại, con ngươi co lại, dường như cảnh giác vì thay đổi này: "Tháo dây trói của tôi ra, nhanh lên, trên tàu này có sóng ngầm rất mạnh, từ trường của nó sẽ thu hút thứ trong thời không nguy hiểm khác đến."
"Sóng ngầm?" Medusa cau mày, thấy sương mù dần bao phủ trên khoang, mấy bóng đen có hình thù kỳ lạ từ từ hiện rõ.
"Chính là 'người đột biến' các người nói." Celuecus buông anh ra, ngay lúc hai chân anh chạm lên sàn, cảm nhận được cơ thể Celuecus chấn động, máu tươi văng lên mặt anh. Anh ngước mắt lên nhìn Niga đang cầm súng ở tầng trên, lúc đó, anh gần như bật dậy theo bản năng, nắm lấy xích khóa của Celuecus, trở người lên lưng hắn.
"Thiếu tướng, đừng nổ súng!" Anh chặn sau lưng Celuecus kêu lên, nghe xung quanh truyền đến tiếng vài tiếng hét thảm, mấy binh sĩ bị thứ gì đó kéo vào sương đen, mau tươi tung tóe, tay chân đứt gãy văng khắp nơi.
Vô số bóng đen vặn vẹo đến gần từ trong màn sương, thứ bắt mắt nhất trong đó cao tận mấy mét... nó có thân trên là con người và cái đuôi dài uốn lượn... hình như đó là một người cá.
Medusa nhìn bóng dáng này chằm chằm, dáng vẻ của nó dần hiện rõ, khi nó thật sự xuất hiện hoàn toàn, anh không khỏi trừng to mắt.
Hoa văn đen che phủ cơ thể màu đồng cổ rắc chắc, đến cả cái đuôi vàng kim cũng tỏa ra từng tia khía đen, gương mặt đó... giống hệt Celuecus, nhưng đôi mắt ấy không phải màu xanh như cực quang mà lại đen kịt.
Đôi mắt đen nhìn anh chằm chằm, đáy mắt lộ ra khát vọng xâm lược, còn sởn tóc gáy hơn lúc Celuecus thật sự nhìn anh.
"Keto..."
"Đây là... cái gì?" Anh sửng sốt lẩm bẩm.
Celuecus liếc mắt, khẽ nói: "Thả tôi ra!"
Medusa vô thức nắm lấy móc khóa của xích khóa nối với dây đay của hắn, ngón cái bấm một cái, vặn một cái, xích khóa rơi ra ngay. Celuecus quay lại ôm anh, nâng lên, anh được đặt lên boong trên.
Đôi mắt hẹp dài đối diện với mắt anh, hôn lên môi anh.
Môi hắn rất nóng, nóng đến đáng sợ.
"Thật nan giải... tôi ở mỗi thời không đều đang đuổi theo anh."
Cái gì? Chân Medusa mềm nhũn, hơi loạng choạng, bị một đôi tay phía sau đỡ lấy, thấy Celuecus quay lại nhìn anh một cái, vây cánh vàng kim không nguyên vẹn dang ra, lao về phía bóng đen kia.
Hắn muốn làm gì?
"Khoang đã, Celuecus!"
Trái tim thắt lại, Medusa tránh khỏi cánh tay người phía sau muốn ôm anh, sải bước đến cạnh lan can, thấy bóng dáng Celuecus ở tầng dưới lóe lên, đuôi cá bừng lửa di chuyển như sao băng, va vào bóng đen bí ẩn có gương mặt giống hệt hắn trong màn sương đen, rồi chẳng thấy tăm hơi nữa.
Sương đen xung quanh cũng ngưng tụ lại, dường như mấy bóng đen kia bị giới hạn trong phạm vi sương đen, dần lùi ra.
Những binh lính không dám lơ là, tựa lưng tạo thành một vòng tròn, cầm súng tra xem xung quanh. Cổ tay bị một bàn tay giữ lấy, tiếng quát của Niga truyền đến từ sau lưng: "Theo tôi vào khoang tàu, trên boong tàu rất nguy hiểm, Medusa!"
"Chỗ nào cũng vậy." Medusa giằng co với cậu ta, ánh mắt bất chợt nhìn về chỗ Celuecus biến mất, nhớ đến lời hắn nói: "Đây là do Đế sư dẫn đến, chúng ta để Bệ hạ đưa ra quyết định chính ra đi!"
"Quyết định chính xác gì?" Một giọng nói lạnh lùng truyền đến, một giọng nói lạnh lùng truyền đến, Đế vương trẻ tuổi mặc áo ngủ đi ra từ trong bóng râm của khoang tàu, đôi mắt xanh da trời lạnh lùng nhìn anh: "Anh nói sương đen này do Mikael dẫn đến? Sao anh dám nói năng ngông cuồng với một người nhiễm bệnh có địa vị cao như vậy?"
Anh phải nói thế nào? Chí ít lúc đó, anh hoàn toàn tin tưởng điều Celuecus nói. Nhưng anh không thể chắc chắn, Hoàng đế bệ hạ có thể làm mọi chuyện vì Đế sư này chắc chắn sẽ không nghe lời khuyên của anh.
"Là người cá nói với tôi." Dù vậy anh vẫn nói ra: "Vừa nãy, hắn đã chặn sương đen này. Bệ hạ, tôi nghĩ, chúng ta nên cân nhắc có nên để Đế sự rời khỏi tàu chiến này không!"
Sắc mặt Selan thay đổi: "Ai cũng nói hải yêu mê hoặc lòng người, tôi thấy anh bị người cá kia hớp hồn rồi! Lần trước vì anh đề nghị chúng ta đi theo người cá, kết quả thế nào chắc anh vẫn nhớ nhỉ? Tôi chưa trừng phạt anh, anh đã quay sang chất vấn tôi?"
"Người cá quý giá có thể đưa chúng ta tìm đến sào huyệt người cá lại bị cậu thả đi mất rồi, Medusa." Clorokawa bước ra từ trong khoang tàu, đến cạnh Selan, đôi mắt đen âm u: "Cậu phải nghĩ cách bù đắp lỗi lầm chí mạng này đi."
"Tôi cũng có ý này." Medusa nghiến răng, lùi về lan can bảo vệ phía sau, xoay lại nhìn về phía sương đen chưa lùi ra xa, lúc bước chân lên lan can, cổ tay bị kéo mạnh về sau, Niga phẫn nộ quát: "Anh điên rồi sao? Muốn làm gì?"
"Bây giờ tôi sẽ đuổi theo đưa hắn về." Anh siết chặt lan can, sức mạnh bùng nổ trong thoáng chốc đến cả Niga cũng không khống chế được, cậu ta ra lênh, năm sáu binh lính lao lên mới khống chế được Medusa.
"Phạt nhốt anh ta lại, không có lệnh của tôi, không cho phép anh ta ra ngoài!"
Niga vác chàng trai tóc bạch kim bị trói cả tay lẫn chân ném vào khoang nghỉ, cậu ta đóng sầm cửa khoang sau lưng lại, nắm lấy cằm anh: "Medusa, dáng vẻ này của anh khiến tôi nghi ngờ anh yêu người cá kia thật rồi! Trước giờ tôi chưa từng thấy anh manh động đến mức này!"
Medusa thở hổn hển, đầu óc ong ong hỗn loạn: "Nói lung tung gì vậy... tôi chỉ... muốn bù đắp sai lầm."
Niga kéo anh lên đè vào tường, vì những chuyện đã phải chịu, biểu cảm của người đẹp tóc bạch kim lạnh lùng rắn rỏi tan vỡ, dường như vì người cá kia đột ngột đi mất nên càng nứt vỡ nặng nề hơn, dường như người cá kia không những đã phá vỡ bộ giáp cậu ta mất năm năm cũng chẳng mở ra được, mà còn róc xương lột da anh, chạm vào đến tận lõi thịt mềm mại tươi đẹp bên trong.
"Nếu biết sớm làm thế này có thể chạm vào anh, vì sao tôi còn phải kiên nhẫn năm năm?" Cậu ta tóm lấy hai tay bị trói của anh, tay còn lại hung hăng kéo cổ áo đồng phục anh ra, cơ thể Medusa run lên, co rúm lại, làn da trắng nõn chi chít vết hôn lộ ra giữa cổ áo cũng đỏ lên vì áp bức lăng nhục.
"Đừng chạm vào tôi..." Anh cắn răng, đến cả giọng nói cũng run rẩy, ác mộng ba ngày ba đêm ập đến, khóe mắt cũng rưng rưng: "Đừng!"
Tay Niga cứng đờ. Năm năm nay, cậu ta chưa từng thấy Medusa khóc, lúc nào anh cũng mỉm cười, lúc nào cũng bình tĩnh, lúc nào cũng tao nhã, lúc nào cũng giữ tác phong tốt nhất, kể cả ở ranh giới sống chết cũng vậy, rất khó tưởng tượng được, phải đối mặt với điều gì mới khiến anh lúng túng, thậm chí khiến anh khóc.
Bây giờ cậu ta biết rồi.
Chuyện người cá kia làm với anh đã phá hủy lớp giáp của anh rồi.
Nếu cậu ta cho anh một đòn nữa, đóa hoa lạnh lùng này thà gãy không cong này sẽ bị cậu ta phá hủy hoàn toàn.
"Thiếu tướng?" Trong một thoáng do dự, tiếng Clorokawa truyền đến từ ngoài cửa: "Xin lỗi vì quấy rầy thú vui của cậu. Nhưng tôi phải nói cho cậu biết, bây giờ cơ thể Medusa không chịu nổi giày vò lần nữa đâu. Bây giờ tôi là thầy của cậu ta, phải có trách nhiệm với cậu ta, dù sao thì cậu ta vẫn phải phối hợp với nghiên cứu của tôi."
Niga hít sâu một hơi, buông tay ra.
Cửa bị đóng lại, Medusa mệt mỏi ngồi xuống dựa tường, cài cổ áo đã bị kéo ra lại, ánh mắt trước đó Celuecus nhìn anh trước khi nhảy xuống. Anh mắt đó giống như là vĩnh biệt vậy.
Celuecus... sẽ chật trong màn sương đen đó sao?
Nếu hắn chết, hắn không xuất hiện nữa...
Kế hoạch báo thù của anh thì sao? Archer thế nào đây?
Trái tim anh thắt lại, ngột ngạt khó chịu. Anh ôm tim, cảm thấy sau khi Celuecus xuất hiện, lâu rồi anh không bị chứng rối loạn lo âu, hình như vì hắn đi nên tái phát rồi. Đã lâu không tái phát, anh sắp quên mình có bệnh này rồi, không có mang theo thuốc.
Anh thở hổn hển, ngã xuống đất, khó khăn bò đến cửa khoang, vẫn chưa bò đến cửa, con ngươi đã tan tác.
"Keto..."
Trong mơ hồ, một giọng nói quen thuộc vừa khàn vừa mê hoặc truyền đến.
"Ce..." Anh mở mắt ra nhìn lên trên, trong lúc mông lung, dường như anh đã thấy đôi mắt xanh lục, một bóng dáng cúi xuống, mái tóc đen rủ xuống, anh giơ tay ra nắm lấy nhưng chỉ nắm lấy được không khí, chẳng có gì cả, rõ ràng không có gì cả. Bệnh của anh tái phát nghiêm trọng quá rồi, thậm chí còn có ảo giác nữa. Ác ma đã từng bị anh xem là pet, dù tồn tại hay đã đi thì vẫn giày vò anh.
"Anh đang gọi tôi sao?" Giọng nói ảo giác chợt gần chợt xa, giống như thần chú của ác ma muốn mê hoặc tâm trí anh.
"Mới rời xa một lúc mà anh đã nhớ tôi rồi?"
"Vớ vẩn!" Anh giơ tay nắm lấy không khí, lại cảm thấy môi răng mình nóng lên, hình như bị tồn tại trong ảo ánh hôn, cơ thể lạnh lẽo cứng đờ dần nóng lên, như thể có một bàn tay có màng nóng hổi đang xâm phạm cả trên lẫn dưới.
"Đừng... đừng chạm vào tôi..."
Chàng trai tóc bạch kim kẹp chặt hai chân, cảm giác nhục nhã mãnh liệt ập đến theo từng cơ sóng nhiệt, hai tay vô thức chạm vào mình trong ảo ảnh, bất giác vân vê đến mức bộ đồ quân y cũng hé mở, cơ thể vặn vẹo để lộ làn da ửng đỏ, cần cổ thon dài ngửa ra sau, trái cổ trượt lên trượt xuống, mái tóc bạch kim tán loạn trên mặt đất, giống như một đóa hồng trắng nở rộ giữa đêm đen, trung tâm là nhụy hoa đỏ.
Cảnh tượng quá đỗi diễm lệ khiến miệng lưỡi binh sĩ trước màn hình giám sát khô khốc, ấn máy liên lạc, khẽ nói: "Viện trưởng Clorokawa, Me... hình như Đại úy Medusa không ổn lắm, có cần cử quân ý đến không?"
"Dù thấy cái gì cũng phải quay lại." Đôi môi đỏ nhếch lên, Clorokawa ra lệnh. Bây giờ chắc đến giai đoạn biến dị đầu tiên rồi, chắc chắn mấy quý tộc kia sẽ thi nhau ra giá cao để xem thử dáng vẻ quyến rũ của đóa hoa nơi đỉnh núi cao ấy.
Không biết qua bao lâu, tầm mắt tan rã mới dần tập trung lại. Medusa thở hỗn hể, toàn thân ướt đẫm như thể được vớt ra từ trong nước, chẳng còn chút sức lực, chân vẫn truyền đến cảm giác ngứa ngáy châm chích.
Gãi mấy cái rồi mà còn ngứa ngáy dữ dội hơn.
Anh dựa tường, gian nan ngồi dậy, xắn ống quần lên.
Con ngươi co lại.
Trên cẳng chân trắng trẻo chợt xuất hiện một lớp hoa văn hình vảy, tỏa ra ánh tím trong bóng tối. Sao vậy... anh nổi da gà, giơ tay sờ lên, cảm giác khi chạm vào ẩm ướt nõn nà, anh vội vàng cởi tất, chợt thấy sởn tóc gáy.
Giữa những ngón chân anh mọc thêm lớp màng mỏng bán trong suốt.
Nghĩ đến khả năng này, anh run rẩy giơ tay lên sờ tai mình. Vành tai anh mọc ra thêm mấy nhánh xương.
Sao vậy... cơ thể anh sao vậy chưa?
Anh vịn vách tường đến trước cửa, đang muốn đập cửa gọi người, chợt nhớt đến mấy cá thể thí nghiệm bi thảm trong phòng thí nghiệm của Clorokawa lại cứng đờ tại chỗ. Không được... dù cơ thể anh thế nào cũng không thể để Clorokawa biết được, nếu không, có thể anh sẽ rơi vào cảnh tệ hơn.
Trên tàu chiến này, anh không tin ai được ngoài bản thân mình. Cơ thể anh xảy ra thay đổi lạ lùng thế này, chắc chắn liên quan đến đồ chó Celuecus. Nhớ đến ảo ảnh ban nãy, tai anh lại nóng lên, nhục nhã vô cùng. Chẳng lẽ vì anh bị hắn...
Anh tựa cửa hít sâu mấy hơi, ép bản thân bình tĩnh lại, đi đến trước cửa sổ khoang duy nhất trong căn phòng giam cầm này, nhìn ra ngoài.
Anh thoáng sửng sốt.
Cảnh tượng kỳ lạ trước đó bọn họ thấy như đến từ dị vực đã biến mất, tàu chiến chậm rãi di chuyển giữa sông băng Nam Cực.
Lần trước bọn họ chỉ đến đáy biên gần vòng cực, chứ không đi sâu vào trung tâm châu Nam Cực trên mặt biển thế này. Từng tảng băng trôi và đá băng lớn trôi qua tầm mắt, sau khi qua một khung băng lớn như cổng vòm, bọn họ vào một cái hang hẹp sâu, hai bên là sông băng chạy dài, giống như một quốc gia xa lạ trắng xóa. Một bóng dáng nhảy vào trong nước từ đá vách băng bên cạnh, anh nhìn theo, chỉ thấy mấy cái đầu nho nhỏ lộ ra khỏi mặt nước... đó chỉ là mấy con báo biển nhỏ thôi.
Đáy lòng trống rỗng.
Tốt nhất cậu nhanh chóng xuất hiện cho tôi Celuecus...
Medusa đấm một đấm lên tường, xoa xoa lồng gnuwjc, muốn đè nén cảm giác lo lắng đang dâng lên, sợ mình sẽ tái phát lần nữa.
Lúc anh chuyển tầm mắt, liếc thấy gì đó, anh quay lại, không khỏi mở to mắt. Vị trí ban nãy, đám báo biển kia chạy tứ tán, những bóng dáng thuôn dài màu sắc khác biệt bơi vào sau tảng băng trôi, bơi vào hang băng sâu thăm thẳm bên phải.
Sau lưng truyền đến tiếng mở cửa.
"Bình tĩnh lại chưa, Medusa?" Giọng Clorokawa vang lên: "Trước đó tôi nói để cậu sửa sai, nhưng không phải muốn để cậu vào làn sương đen kia tìm chết. Bây giờ có cơ hội sửa sai rồi, cậu đi không?"
"Đương nhiên." Anh quay sang, một túi đồ rơi "bịch" trước mặt anh, là một bộ đồ tác chiến dưới nước chống lạnh và trang thiết bị vũ khí.
—Hết chương 57—
Chú thích:
*虫洞: Wormhole - lỗ sâu. Lỗ sâu là một lối đi trên lý thuyết xuyên qua không - thời gian, tạo nên lối tắt cho các cuộc hành trình dài qua vũ trụ. Lỗ sâu được tiên đoán bởi thuyết tương đối rộng. (Trích từ bài của Hội Thiên Văn Hà Nội. Ngoài ra, bạn có thể tìm hiểu thêm về cái này bằng cách tìm kiếm một số cụm chính (keyword) như 'thuyết về lỗ sâu' hoặc 'wormhole',... bài tiếng Anh tiếng Việt muôn màu muôn vẻ...)