Chương 30
Trò chuyện cùng nhau một lúc, cảm thấy chị gái này rất hợp cạ với mình, Quỳnh còn định giữ cô ấy ở lại để nói chuyện thêm nhưng anh trai đã xếp xong đống củi. Đến lúc cô ấy phải rời đi rồi, Quỳnh tiễn Tố Đoan ra cửa đầy tiếc nuối.
Thủy tốt bụng dặn dò, bất kể khi nào nhà Tố Đoan bị thiếu củi thì có thể qua chỗ anh lấy thoải mái, củi khô nhà anh được đốn thường xuyên nên không bao giờ hết.
Thật ra lời đề nghị giúp đỡ của anh ấy còn chứa đựng ẩn ý khác. Ban nãy ở bên ngoài thấy Quỳnh nói chuyện với cô gái kia vô cùng vui vẻ, liền biết em gái rất thích cô ấy. Nếu để cô ấy thường xuyên qua lại cũng coi như Quỳnh có thêm một người bạn để trò chuyện.
Tố Đoan đành miễn cưỡng đồng ý, nhưng chẳng biết mình còn cơ hội nào quay lại đây hay không.
Nhanh chóng quay trở về nhà, nhét củi vào lò đốt, không khí ấm áp hơn bao giờ hết.
Thì ra ấm áp là thế, những thứ này khi còn ở trong tù là điều cô chưa bao giờ dám mơ tới, một cuộc sống bình thường bên người mà cô yêu.
Giấc ngủ của Trâm Anh bị đánh thức một cách tự nhiên, cánh tay quờ quạng sờ mó bên cạnh, ga giường đã trở lạnh từ bao giờ, Tố Đoan không còn nằm ở đó.
Kì lạ thật!
Tại sao lúc nào cô cũng luôn là người dậy sớm hơn nàng?
Hơn nữa cái chăn này ở đâu ra, rõ ràng tối hôm qua hai người họ không có đắp gì hết mà?
Chắc là Tố Đoan lại lục lọi rồi tìm thấy ở đâu đó trong nhà.
"..."
Thôi kệ vậy.
Cách biệt tuổi tác là thế, cô còn trẻ mà, đang ở tuổi trưởng thành, giai đoạn thích khám phá tìm tòi mọi thứ xung quanh. Nên muốn mày mò hay làm gì thì cứ làm đi, Trâm Anh nàng sắp già đến nơi rồi, thân thể không còn dẻo dai khoẻ mạnh được như trước, chỉ cần vận động mạnh một chút là lại đau với chả nhức, mới 30 mà tưởng như bà già đau khổ giữa trời đông giá rét.
Lười nhác, còn định nằm trong đống chăn thêm một lúc. Nhưng từ đâu mùi thơm của đồ nướng bay tới, đốc thúc nàng phải bật dậy rời khỏi giường. Chân còn chẳng màng tới chuyện xỏ dép, lơ ngơ bước ra không gian phòng bên ngoài.
"Trâm Anh dậy rồi. Chị đã đánh răng rửa mặt chưa?"
Mới sáng dậy không muốn mở miệng để nói chuyện, nàng chỉ trả lời bằng cách lắc đầu, đưa hai tay ra đón lấy Tố Đoan đang chầm chầm tiến tới trao một chiếc ôm.
Hai người ôm nhau cứ đứng đó đu đưa qua lại một lúc, bất chợt Trâm Anh khẽ cất giọng lên thủ thỉ:
"Ấm quá! Em đốt lò sưởi bằng cách nào vậy, ngoài trời đang mưa mà?"
Tố Đoan giật thót, cổ họng bỗng chốc kẹt cứng, thật không biết nên nói thế nào với nàng. Lỡ Trâm Anh mà biết cô đã ra ngoài rồi tới nhà người lạ lấy củi về đốt, lại còn để người ta nhìn thấy mặt thì nàng sẽ mắng cho một trận nhớ đời mất!
"E-em đi ra sau nhà thấy có vài mảnh củi thông còn khô nên...ở đó có mái che nên...nên củi không bị ướt nước mưa."
"Sao lại lắp bắp? Em giấu chị chuyện gì đúng không?"
"Không! Không...em nói thật mà."
Nàng không quá để tâm tới chuyện đó, liền bỏ qua một bên, không muốn biến cuộc trò chuyện trở nên căng thẳng để cô phải khó xử, rồi cứ thế mà chuyển sang một chủ đề khác thú vị hơn.
Nhưng cũng chỉ dành được một chút thời gian ăn uống nói chuyện cùng Tố Đoan, sau đó Trâm Anh liền bận rộn. Nàng lại liên tục trả lời các cuộc gọi điện thoại từ những người nào đó mà cô không hề biết.
Tố Đoan chán nản, chỉ có thể ngồi yên lặng quan sát biểu cảm khuôn mặt của Trâm Anh.
Những ngày tiếp theo cũng y chang như vậy, nàng gần gũi với cô vào ban đêm và khi ban ngày lại cúi mình trên chồng giấy tờ ở bàn viết cùng với chiếc điện thoại luôn cầm trên tay.
Tố Đoan nhàn rỗi, chẳng có gì để làm ngoài việc xem các công thức dạy nấu ăn trên internet rồi tự thực hành một mình, giết khoảng thời gian trống chờ đợi Trâm Anh.
"Phi lê cá Basa...hm..."
"Không phải, cái tài liệu đó xếp lên trang đầu tiên rồi mới đặt các điều khoản pháp lý ở đằng sau."
"Ớt, nước cốt chanh...lá húng quế? Nhưng mà trong tủ làm gì có húng quế..."
"Đã bảo là không phải! Tao nói là xếp lên trang đầu tiên!"
Nàng lớn giọng quát nạt vào chiếc điện thoại, bác sĩ Hân ở đầu dây bên kia như muốn nổ tung hai lỗ tai. Giúp một tay thay mặt truyền công việc tới cấp dưới của nàng mà còn bị mắng mỏ thế này, thà không nhận lời cho xong.
Người gì đâu mà khó tính khó nết!
Tố Đoan đứng ở bếp ngay đối diện, nghe thấy tiếng của Trâm Anh nhưng cô không mấy chú tâm, những ngày hôm nay đã quá quen thuộc với cảnh này. Giờ quan trọng nhất là tìm đâu ra lá húng quế để chế biến phi lê cá Basa nướng bơ chanh.
"Ừ thì xếp lên trên nhưng tao thấy nếu mày thêm điều khoản phạt vi phạm vào thì sẽ..."
"Trâm Anh ơi chúng mình có thể đi mua lá húng quế được không? Trong tủ không có..."
"Muốn chết à?!"
Mải tập trung đối thoại với bác sĩ Hân, không để ý Tố Đoan đứng nói bên cạnh mà Trâm Anh lỡ quát hơi to làm Tố Đoan giật bắn cả người, tưởng là nàng vừa mới quát mình.
Dứt câu được vài giây nàng mới nhận ra, cô đang đứng ở ngay bên cạnh, lại còn mới hỏi cái gì đó mà nàng chưa kịp nghe rõ. Liếc mắt thoáng qua, trong cái biểu cảm buồn thiu của Tố Đoan là biết mình vừa mới lỡ lời không hay.
Chẳng nói chẳng rằng, Trâm Anh vội vàng tắt phụt điện thoại, quay sang nắm lấy cánh tay Tố Đoan.
"Xin lỗi chị không phải là mắng em, lúc nãy là nói người ta, không có mắng Đoan đâu, em đừng buồn."
Tố Đoan miễn cưỡng gật đầu.
Những lời nóng nảy bộc phát đó thật dễ làm người nghe cảm thấy bị tổn thương, nếu là Trâm Anh dùng để quát cô thật thì chắc cô sẽ giận nàng mấy ngày mất.
"Vậy vừa nãy em hỏi chị cái gì thế? Tại mải nói chuyện với bác sĩ Hân nên chị không để ý..."
"Nếu Trâm Anh bận thì cứ làm cho xong đi, khi nào rảnh chúng ta đi mua cũng được."
"Ơ không khoan đã nào, nói đi mà, năn nỉ. Giờ chị xong việc rồi, em bảo mua cái gì cơ? Chúng mình cùng đi nhé?"
Cô thật sự e ngại về yêu cầu của bản thân, liệu nó có làm ảnh hưởng đến công việc của Trâm Anh không?
Nàng không để Tố Đoan phải suy nghĩ nhiều, tay xách nách mang, cất đống giấy tờ mình vừa ghi chép gọn vào một chỗ rồi kéo cô vào phòng thay đồ.
Trước khi bước ra khỏi cửa còn không quên ân cần đeo khẩu trang cho nhau để che kín đi khuôn mặt, đeo thêm chiếc kính râm và đội mũ lưỡi trai, tránh rủi ro có thể bị ai đó nhận ra.
Tố Đoan đi phía trước, đưa tay ra đỡ lấy Trâm Anh theo phía sau, trời mưa nên đường trơn, phải di chuyển thật khéo léo từng tí một, chỉ sợ không cẩn thận sẽ làm nàng bị trượt chân ngã.
Xuống tới chân đồi, Trâm Anh nhanh chóng tìm tới nơi kín đáo mà nàng đã đỗ xe trước đó rồi cùng cô đánh lái rời đi.
Cửa hàng tạp hóa gần nhất cũng phải cách đồi thông khoảng 5km, hai người họ không thể thường xuyên ra ngoài nên một lúc đã mua rất nhiều đồ.
Tố Đoan thêm đồ vào giỏ xong liền đứng ở quầy thanh toán chờ Trâm Anh.
Nàng luôn luôn gặp khó khăn trong việc kìm hãm lại sức mua sắm thả ga của mình. Cái gì cũng mua, không cần biết là có dùng tới hay không, cứ thấy hay là mua.
Dừng lại ở gian sữa tươi, nàng tiện tay lấy thêm vài bịch, còn vô tình nghe được cuộc nói chuyện điện thoại của người đàn ông đang đứng ở gian hàng đối diện.
"Đồ ngu! Tại sao lại để họ chạy thoát!? Hết kì hạn này mà không tìm được con nhỏ Trâm Anh đó thì tất cả chúng ta đều sẽ bị cấp trên đuổi việc!"
"Sếp à, đây không phải là lỗi của bọn em, phó bộ trưởng cùng con nhỏ phạm nhân kia thật sự đã quay trở về nước. Em đã cho người tới sân bay kiểm tra toàn bộ lịch bay quốc tế trong suốt 1 tháng vừa rồi, cô ta chắc chắn là đã về nước!"
"Cái gì?! Tại sao bây giờ các người mới cho tôi mới biết chuyện này?! Cô ta về từ lúc nào?!"
"Cách đây 2 tuần trước. Camera sảnh còn ghi lại được đoạn băng phó bộ trưởng tay trong tay với con nhỏ phạm nhân đó ở bãi đỗ xe."
"Mau mau! Trích xuất lại camera rồi phân tích hãng xe, màu sắc và biển số rồi gửi lại cho tôi!"
"Dạ!"
Cuộc nói chuyện chấm dứt, người đàn ông bí ẩn chỉ cách nàng một gian hàng đựng đồ bỗng chốc nở nụ cười hả hê.
Theo phán đoán của nàng thì đây chắc chắn là cấp dưới của Hoàng Quân Thụy.
Lần này không xong rồi, chuyện nàng về nước đã bị phát hiện, thông tin và cả hình ảnh về chiếc xe của nàng sẽ bị phân tán khắp mọi nơi để phục vụ cho việc truy tìm.
Hy vọng nhỏ nhoi duy nhất là mong sao đừng ai tìm tới đây, khu vực xung quanh rừng thông này chẳng mấy chốc sẽ không còn an toàn để trú ẩn nữa.
Trâm Anh lo sợ vội vàng xách túi đồ ra quầy thanh toán thật nhanh, nàng không muốn để người đàn ông kia bắt gặp, dù có che mặt kín đến mấy thì chỉ cần nhìn dáng người khả năng cao sẽ bị nhận ra.
Nàng hoảng loạn chờ đợi từng món hàng được quét qua máy, miệng không ngừng thúc giục nhân viên.
Tố Đoan nhận thấy có điều gì đó không ổn, lần này không chậm chạp như lần trước, thao tác nhanh nhẹn lấy thẻ quẹt ra thanh toán rồi xách túi đi ra trước, đứng lại ở cửa giữ tay nắm để Trâm Anh ra sau.
Cùng lúc cấp dưới của Hoàng Quân Thụy từ bên trong đi ra quầy trả tiền, ông ta đưa mắt nhìn theo lưng áo Trâm Anh, chợt nhận ra một hình dáng quen thuộc đến lạ.
Cầm điếu thuốc lá còn ngậm trong miệng vứt xuống đất, ý định đuổi theo để nhìn lại một cái xác minh nhưng tiếc là không kịp.
Tố Đoan và nàng đã lên xe rồi nhanh chóng rời đi, chỉ nhìn thấy chiếc ô tô màu xám, kiểu dáng có lẽ là của hãng Porsche, không thể nhìn rõ biển số.
"Của bác hết hai trăm ba mươi sáu nghìn."
Để lại ánh nhìn có chút ngờ vực, ông ta quay trở lại quầy thanh toán.
"Này cô, vừa rồi là hai cô gái đi cùng nhau sao?"
"Hình như là vậy."
"Được rồi cảm ơn."
Thủy tốt bụng dặn dò, bất kể khi nào nhà Tố Đoan bị thiếu củi thì có thể qua chỗ anh lấy thoải mái, củi khô nhà anh được đốn thường xuyên nên không bao giờ hết.
Thật ra lời đề nghị giúp đỡ của anh ấy còn chứa đựng ẩn ý khác. Ban nãy ở bên ngoài thấy Quỳnh nói chuyện với cô gái kia vô cùng vui vẻ, liền biết em gái rất thích cô ấy. Nếu để cô ấy thường xuyên qua lại cũng coi như Quỳnh có thêm một người bạn để trò chuyện.
Tố Đoan đành miễn cưỡng đồng ý, nhưng chẳng biết mình còn cơ hội nào quay lại đây hay không.
Nhanh chóng quay trở về nhà, nhét củi vào lò đốt, không khí ấm áp hơn bao giờ hết.
Thì ra ấm áp là thế, những thứ này khi còn ở trong tù là điều cô chưa bao giờ dám mơ tới, một cuộc sống bình thường bên người mà cô yêu.
Giấc ngủ của Trâm Anh bị đánh thức một cách tự nhiên, cánh tay quờ quạng sờ mó bên cạnh, ga giường đã trở lạnh từ bao giờ, Tố Đoan không còn nằm ở đó.
Kì lạ thật!
Tại sao lúc nào cô cũng luôn là người dậy sớm hơn nàng?
Hơn nữa cái chăn này ở đâu ra, rõ ràng tối hôm qua hai người họ không có đắp gì hết mà?
Chắc là Tố Đoan lại lục lọi rồi tìm thấy ở đâu đó trong nhà.
"..."
Thôi kệ vậy.
Cách biệt tuổi tác là thế, cô còn trẻ mà, đang ở tuổi trưởng thành, giai đoạn thích khám phá tìm tòi mọi thứ xung quanh. Nên muốn mày mò hay làm gì thì cứ làm đi, Trâm Anh nàng sắp già đến nơi rồi, thân thể không còn dẻo dai khoẻ mạnh được như trước, chỉ cần vận động mạnh một chút là lại đau với chả nhức, mới 30 mà tưởng như bà già đau khổ giữa trời đông giá rét.
Lười nhác, còn định nằm trong đống chăn thêm một lúc. Nhưng từ đâu mùi thơm của đồ nướng bay tới, đốc thúc nàng phải bật dậy rời khỏi giường. Chân còn chẳng màng tới chuyện xỏ dép, lơ ngơ bước ra không gian phòng bên ngoài.
"Trâm Anh dậy rồi. Chị đã đánh răng rửa mặt chưa?"
Mới sáng dậy không muốn mở miệng để nói chuyện, nàng chỉ trả lời bằng cách lắc đầu, đưa hai tay ra đón lấy Tố Đoan đang chầm chầm tiến tới trao một chiếc ôm.
Hai người ôm nhau cứ đứng đó đu đưa qua lại một lúc, bất chợt Trâm Anh khẽ cất giọng lên thủ thỉ:
"Ấm quá! Em đốt lò sưởi bằng cách nào vậy, ngoài trời đang mưa mà?"
Tố Đoan giật thót, cổ họng bỗng chốc kẹt cứng, thật không biết nên nói thế nào với nàng. Lỡ Trâm Anh mà biết cô đã ra ngoài rồi tới nhà người lạ lấy củi về đốt, lại còn để người ta nhìn thấy mặt thì nàng sẽ mắng cho một trận nhớ đời mất!
"E-em đi ra sau nhà thấy có vài mảnh củi thông còn khô nên...ở đó có mái che nên...nên củi không bị ướt nước mưa."
"Sao lại lắp bắp? Em giấu chị chuyện gì đúng không?"
"Không! Không...em nói thật mà."
Nàng không quá để tâm tới chuyện đó, liền bỏ qua một bên, không muốn biến cuộc trò chuyện trở nên căng thẳng để cô phải khó xử, rồi cứ thế mà chuyển sang một chủ đề khác thú vị hơn.
Nhưng cũng chỉ dành được một chút thời gian ăn uống nói chuyện cùng Tố Đoan, sau đó Trâm Anh liền bận rộn. Nàng lại liên tục trả lời các cuộc gọi điện thoại từ những người nào đó mà cô không hề biết.
Tố Đoan chán nản, chỉ có thể ngồi yên lặng quan sát biểu cảm khuôn mặt của Trâm Anh.
Những ngày tiếp theo cũng y chang như vậy, nàng gần gũi với cô vào ban đêm và khi ban ngày lại cúi mình trên chồng giấy tờ ở bàn viết cùng với chiếc điện thoại luôn cầm trên tay.
Tố Đoan nhàn rỗi, chẳng có gì để làm ngoài việc xem các công thức dạy nấu ăn trên internet rồi tự thực hành một mình, giết khoảng thời gian trống chờ đợi Trâm Anh.
"Phi lê cá Basa...hm..."
"Không phải, cái tài liệu đó xếp lên trang đầu tiên rồi mới đặt các điều khoản pháp lý ở đằng sau."
"Ớt, nước cốt chanh...lá húng quế? Nhưng mà trong tủ làm gì có húng quế..."
"Đã bảo là không phải! Tao nói là xếp lên trang đầu tiên!"
Nàng lớn giọng quát nạt vào chiếc điện thoại, bác sĩ Hân ở đầu dây bên kia như muốn nổ tung hai lỗ tai. Giúp một tay thay mặt truyền công việc tới cấp dưới của nàng mà còn bị mắng mỏ thế này, thà không nhận lời cho xong.
Người gì đâu mà khó tính khó nết!
Tố Đoan đứng ở bếp ngay đối diện, nghe thấy tiếng của Trâm Anh nhưng cô không mấy chú tâm, những ngày hôm nay đã quá quen thuộc với cảnh này. Giờ quan trọng nhất là tìm đâu ra lá húng quế để chế biến phi lê cá Basa nướng bơ chanh.
"Ừ thì xếp lên trên nhưng tao thấy nếu mày thêm điều khoản phạt vi phạm vào thì sẽ..."
"Trâm Anh ơi chúng mình có thể đi mua lá húng quế được không? Trong tủ không có..."
"Muốn chết à?!"
Mải tập trung đối thoại với bác sĩ Hân, không để ý Tố Đoan đứng nói bên cạnh mà Trâm Anh lỡ quát hơi to làm Tố Đoan giật bắn cả người, tưởng là nàng vừa mới quát mình.
Dứt câu được vài giây nàng mới nhận ra, cô đang đứng ở ngay bên cạnh, lại còn mới hỏi cái gì đó mà nàng chưa kịp nghe rõ. Liếc mắt thoáng qua, trong cái biểu cảm buồn thiu của Tố Đoan là biết mình vừa mới lỡ lời không hay.
Chẳng nói chẳng rằng, Trâm Anh vội vàng tắt phụt điện thoại, quay sang nắm lấy cánh tay Tố Đoan.
"Xin lỗi chị không phải là mắng em, lúc nãy là nói người ta, không có mắng Đoan đâu, em đừng buồn."
Tố Đoan miễn cưỡng gật đầu.
Những lời nóng nảy bộc phát đó thật dễ làm người nghe cảm thấy bị tổn thương, nếu là Trâm Anh dùng để quát cô thật thì chắc cô sẽ giận nàng mấy ngày mất.
"Vậy vừa nãy em hỏi chị cái gì thế? Tại mải nói chuyện với bác sĩ Hân nên chị không để ý..."
"Nếu Trâm Anh bận thì cứ làm cho xong đi, khi nào rảnh chúng ta đi mua cũng được."
"Ơ không khoan đã nào, nói đi mà, năn nỉ. Giờ chị xong việc rồi, em bảo mua cái gì cơ? Chúng mình cùng đi nhé?"
Cô thật sự e ngại về yêu cầu của bản thân, liệu nó có làm ảnh hưởng đến công việc của Trâm Anh không?
Nàng không để Tố Đoan phải suy nghĩ nhiều, tay xách nách mang, cất đống giấy tờ mình vừa ghi chép gọn vào một chỗ rồi kéo cô vào phòng thay đồ.
Trước khi bước ra khỏi cửa còn không quên ân cần đeo khẩu trang cho nhau để che kín đi khuôn mặt, đeo thêm chiếc kính râm và đội mũ lưỡi trai, tránh rủi ro có thể bị ai đó nhận ra.
Tố Đoan đi phía trước, đưa tay ra đỡ lấy Trâm Anh theo phía sau, trời mưa nên đường trơn, phải di chuyển thật khéo léo từng tí một, chỉ sợ không cẩn thận sẽ làm nàng bị trượt chân ngã.
Xuống tới chân đồi, Trâm Anh nhanh chóng tìm tới nơi kín đáo mà nàng đã đỗ xe trước đó rồi cùng cô đánh lái rời đi.
Cửa hàng tạp hóa gần nhất cũng phải cách đồi thông khoảng 5km, hai người họ không thể thường xuyên ra ngoài nên một lúc đã mua rất nhiều đồ.
Tố Đoan thêm đồ vào giỏ xong liền đứng ở quầy thanh toán chờ Trâm Anh.
Nàng luôn luôn gặp khó khăn trong việc kìm hãm lại sức mua sắm thả ga của mình. Cái gì cũng mua, không cần biết là có dùng tới hay không, cứ thấy hay là mua.
Dừng lại ở gian sữa tươi, nàng tiện tay lấy thêm vài bịch, còn vô tình nghe được cuộc nói chuyện điện thoại của người đàn ông đang đứng ở gian hàng đối diện.
"Đồ ngu! Tại sao lại để họ chạy thoát!? Hết kì hạn này mà không tìm được con nhỏ Trâm Anh đó thì tất cả chúng ta đều sẽ bị cấp trên đuổi việc!"
"Sếp à, đây không phải là lỗi của bọn em, phó bộ trưởng cùng con nhỏ phạm nhân kia thật sự đã quay trở về nước. Em đã cho người tới sân bay kiểm tra toàn bộ lịch bay quốc tế trong suốt 1 tháng vừa rồi, cô ta chắc chắn là đã về nước!"
"Cái gì?! Tại sao bây giờ các người mới cho tôi mới biết chuyện này?! Cô ta về từ lúc nào?!"
"Cách đây 2 tuần trước. Camera sảnh còn ghi lại được đoạn băng phó bộ trưởng tay trong tay với con nhỏ phạm nhân đó ở bãi đỗ xe."
"Mau mau! Trích xuất lại camera rồi phân tích hãng xe, màu sắc và biển số rồi gửi lại cho tôi!"
"Dạ!"
Cuộc nói chuyện chấm dứt, người đàn ông bí ẩn chỉ cách nàng một gian hàng đựng đồ bỗng chốc nở nụ cười hả hê.
Theo phán đoán của nàng thì đây chắc chắn là cấp dưới của Hoàng Quân Thụy.
Lần này không xong rồi, chuyện nàng về nước đã bị phát hiện, thông tin và cả hình ảnh về chiếc xe của nàng sẽ bị phân tán khắp mọi nơi để phục vụ cho việc truy tìm.
Hy vọng nhỏ nhoi duy nhất là mong sao đừng ai tìm tới đây, khu vực xung quanh rừng thông này chẳng mấy chốc sẽ không còn an toàn để trú ẩn nữa.
Trâm Anh lo sợ vội vàng xách túi đồ ra quầy thanh toán thật nhanh, nàng không muốn để người đàn ông kia bắt gặp, dù có che mặt kín đến mấy thì chỉ cần nhìn dáng người khả năng cao sẽ bị nhận ra.
Nàng hoảng loạn chờ đợi từng món hàng được quét qua máy, miệng không ngừng thúc giục nhân viên.
Tố Đoan nhận thấy có điều gì đó không ổn, lần này không chậm chạp như lần trước, thao tác nhanh nhẹn lấy thẻ quẹt ra thanh toán rồi xách túi đi ra trước, đứng lại ở cửa giữ tay nắm để Trâm Anh ra sau.
Cùng lúc cấp dưới của Hoàng Quân Thụy từ bên trong đi ra quầy trả tiền, ông ta đưa mắt nhìn theo lưng áo Trâm Anh, chợt nhận ra một hình dáng quen thuộc đến lạ.
Cầm điếu thuốc lá còn ngậm trong miệng vứt xuống đất, ý định đuổi theo để nhìn lại một cái xác minh nhưng tiếc là không kịp.
Tố Đoan và nàng đã lên xe rồi nhanh chóng rời đi, chỉ nhìn thấy chiếc ô tô màu xám, kiểu dáng có lẽ là của hãng Porsche, không thể nhìn rõ biển số.
"Của bác hết hai trăm ba mươi sáu nghìn."
Để lại ánh nhìn có chút ngờ vực, ông ta quay trở lại quầy thanh toán.
"Này cô, vừa rồi là hai cô gái đi cùng nhau sao?"
"Hình như là vậy."
"Được rồi cảm ơn."