Chương 15: Đây là lần đầu tiên cô chủ động tiếp cận anh
(Chương 15 dài gần 8k chữ, nên mình chia thành những phần nhỏ, mọi người đừng thắc mắc nha)
Trong mờ tối, giác quan so với ban ngày còn nhạy cảm hơn. Anh dán trên lưng khiến cô thấy rất ấm áp, còn có hương thơm trên người anh, tiếng hít thở của anh, cô đều cảm nhận được rõ ràng như thế, nhất là hơi thở ấm áp phả bên tai khiến cô có cảm giác tê tê như bị điện giật.
Cơ thể Lâm Thanh Thanh cứng nhắc, gần như không dám động đậy.
Cô không ngờ anh sẽ ôm mình. trước đó bọn họ vẫn luôn “tương kính như tân.”
(*tương kính như tân: vợ chồng tôn trọng nhau như khách.)
Chưa kịp chuẩn bị tâm lý, nên bây giờ đối diện với anh, chân tay cô càng luống cuống hơn.
Cho nên, bây giờ nên làm gì?
Cô cảm thấy nhịp tim mình đập như đánh trống, thân thể cứng nhắc một lúc lâu mới tìm lại được âm thanh, lắp ba lắp bắp nói: “Em… Em muốn đi uống nước.”
Biện một lý do, chẳng qua chỉ muốn nhanh chóng trấn an bản thân đang luống cuống.
Anh trầm mặc một lúc, sau đó buông cô ra, một tiếng “cạch” lập tức vang lên, ánh đèn sáng rõ.
Không giống cô cả người cứng ngắc, chân tay luống cuống, anh rất bình tĩnh, xoay người xuống giường nói với cô: “Anh đi lấy cho em.”
Anh đã rời đi một lúc mà cô vẫn không có cách nào dừng lại sự căng thẳng và hoàn hồn, giống như hơi thở của anh vẫn còn lưu lại bên cạnh, như một tấm lưới vô hình bao phủ cô.
Cô tựa vào đầu giường vỗ vỗ lồng ngực,quay sang bên cạnh nhìn, không biết Tiểu Uyên đã bị ôm sang bên cạnh từ lúc nào. Bé ngủ rất ngoan, một mình trơ trọi nằm trên giường, chăn che kín người, trông vô cùng đáng thương.
Dịch Trạch Duyên trở lại trong chốc lát, đặt cốc nước trên tủ đầu giường, sau đó ngồi xuống giường, cách cô rất gần.
Cô nâng chén nước lên, nói cảm ơn với anh, sau đó “ực ực” uống vào, toàn bộ quá trình cũng không dám nhìn anh.
“Em đang sợ anh sao?”
Lâm Thanh Thanh không nhìn anh, lắc đầu.
“Lúc nãy em gặp ác mộng, sợ em dọa đến con trai, cho nên anh ôm em, như thế sẽ tốt hơn một chút.”
Thì ra là thế.
“Có phải anh quá tùy tiện không?” Tuy anh nói lời áy náy, nhưng trong giọng lại tràn ngập ý cười, cho biết anh đang rất vui.
“Không có.” Lâm Thanh Thanh nhỏ giọng trả lời.
Anh không nói gì nữa, đi đến bên kia giường bế Tiểu Uyên vào giữa, để cô và con cùng đắp một cái chăn, còn mình thì kéo một cái chăn khác đắp lên, nói: “Ngủ đi, ngủ ngon.”
Chờ Lâm Thanh Thanh nằm xuống giường, anh liền tắt đèn. Trong phút chốc, xung quanh lại rơi vào bóng tối.
Cảm giác căng thẳng một lúc lâu vẫn chưa biến mất, Lâm Thanh Thanh ôm Tiểu Uyên, cuối cùng cũng cảm thấy khá hơn một chút, sau đó bất tri bất giác ngủ mất.
Lúc Lâm Thanh Thanh tỉnh lại, Dịch Trạch Duyên và Tiểu Uyên còn chưa tỉnh, cô vẫn ngủ bên cạnh Tiểu Uyên như cũ, Dịch Trạch Duyên và cô cách nhau một Tiểu Uyên.
Anh yên tĩnh nằm trên giường, hai mắt nhắm lại, không lộ ra sự cường thế vô hình giống ngày thường, khi ngủ anh vô cùng bình thản. Tiểu Uyên nằm bên cạnh anh “chổng vó lên trời”, lúc cô nhìn thấy thì bé đã đá tung chăn ra, bàn tay nhỏ đầy thịt gãi gãi trên bụng.
Thật là đáng yêu.
Trong lòng Lâm Thanh Thanh tràn ngập cảm giác thỏa mãn. Không hiểu sao cô cảm thấy rất vui, đắp kín chăn cho bảo bối, lại hôn lên mặt bé một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông đang ngủ say, cô lại nghĩ tới đêm hôm qua, khuôn mặt liền đỏ lên, vội vàng đi ra.
Lúc hai cha con xuống lầu, Lâm Thanh Thanh đã chuẩn bị xong bữa sáng. Dịch Trạch Duyên nhìn bữa sáng phong phú trước mặt liền ngây ngốc một chút, chân ngừng bước mấy giây mới phục hồi tinh thần, sau đó tự nhiên chào hỏi cô: “Buổi sáng tốt lành.”
Tiểu Uyên rất vui, đi đến bàn ăn nhìn bữa sáng phong phú, hai mắt sáng lên: “Đều là mẹ nấu sao?”
Lâm Thanh Thanh gật đầu, bạn nhỏ vội vàng cắt một lát trứng tráng ăn, ăn xong lập tức giơ ngón tay cái lên với cô: “Ăn rất ngon, mẹ thật tuyệt.”
Được con trai khen, Lâm Thanh Thanh cũng rất vui, nhìn về phía Dịch Trạch Duyên, lúc này anh đã ngồi trước bàn bắt đầu ăn bánh mì. Lâm Thanh Thanh dò hỏi: “Có hợp khẩu vị không?”
“Ừm, ăn ngon.” Trong giọng anh còn lộ ra ý khen ngợi.
Lâm Thanh Thanh thở phào.
Ăn cơm xong, hai cha con liền đi ra ngoài, Lâm Thanh Thanh đi vào phòng viết bản thảo. Lúc cô xuống lầu lấy nước liền thấy Dịch Trạch Duyên đang ngồi trong phòng khách, trên tay anh đang cầm mấy tập tài liệu xem.
Lâm Thanh Thanh không khỏi ngạc nhiên, nói: “Anh không đến công ty sao?”
Anh ngẩng đầu nhìn cô, thuận miệng đáp: “Công ty không có việc gì nên về.”
“…”
Công ty không có việc gì? Lâm Thanh Thanh nhớ tới lần trước, nghe thấy mẹ Dịch Trạch Duyên nói xưởng rượu xảy ra chuyện, hơn nữa hôm ấy đi đến công ty đón anh, ánh mắt sắc bén của anh đang nhìn nhân viên, bất kể thế nào cũng không giống công ty không có chuyện gì.
Nhưng Lâm Thanh Thanh cũng không hỏi nhiều, cô vô tình nhìn tài liệu trên tay anh, có mấy tập tài liệu giống như pháp luật được luật sư soạn ra, đột nhiên cô nhớ đến một chuyện: “Anh còn nhớ Long ca không?”
“Ừm.”
“Lúc trước, chuyện Long ca bị bắt là do anh giúp sao?”
“Cũng không tính là giúp, chỉ gọi cho cảnh sát trưởng quen biết thôi.”
Xem ra cô đoán không sai, quý nhân giúp đỡ cô khi đó chính là anh, Lúc trước, khi đoán ra anh, cô thấy không thể hiểu nổi, hai người chỉ tình cờ gặp mặt mà lại ra tay giúp đỡ. Nhưng bây giờ, cô đã hiểu rồi.
Không phải tình cờ gặp mặt, anh là chồng của cô.
“Cảm ơn anh.”
“Ừm?” Anh cười một tiếng: “Dự định làm gì để cảm ơn anh?”
Lâm Thanh Thanh: “…”
Làm sao để cảm ơn anh? Lâm Thanh Thanh nghĩ một lúc mới nói: “Không thì lúc nào anh rảnh, em sẽ mời anh ăn cơm.”
“Hiện giờ anh rảnh.”
“…”
Dù sao cũng phải mời anh ăn cơm, sớm hay muộn chỉ là vấn đề thời gian. Lâm Thanh Thanh liền nói: “Vậy được, em đi thay quần áo.”
Lâm Thanh Thanh chọn một chiếc váy màu trắng. Bởi vì là mùa đông, nên áo dùng lông động vật dệt thành, mặc vào cảm giác rất ấm. Cô khoác thêm một chiếc áo khoác màu đen, phối hợp với chiếc váy màu trắng rất hợp.
Lâm Thanh Thanh dùng cặp tóc tùy tiện cặp mái tóc dài lên, trang điểm qua loa, không đậm lắm, dù sao cũng đủ để ứng phó với việc ra ngoài ăn một bữa cơm.
Lâm Thanh Thanh nhìn mình trong gương, có cảm giác như muốn đi hẹn hò.
Hẹn hò? Lâm Thanh Thanh vội lắc đầu, cảm thấy mình đã nghĩ nhiều. Cô thấy son môi không đủ đỏ, lại bôi thêm một lớp.
Khi Lâm Thanh Thanh đi xuống lầu, Dịch Trạch Duyên vẫn ngồi trên ghế sofa xem tài liệu, hai chân vắt chéo, tư thái nhàn nhã, động tác lật tài liệu lộ ra vài phần lười biếng, nghe thấy tiếng bước chân, anh liền ngẩng đầu lên nhìn. Khi thấy cô, tư thế nhàn nhã đột nhiên đông cứng, ánh mắt bị sự kinh diễm làm cho kinh ngạc, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất, một giây sau, anh tỏ ra tự nhiên nói với cô: “Chuẩn bị xong rồi?”
Lâm Thanh Thanh gật đầu.
Lâm Thanh Thanh chọn một nhà hàng của Nhật, đây là nhà hàng Nhật Bản rất nổi tiếng ở Bắc Thành, hương vị rất ngon, hơn nữa còn có nhiều minh tinh đến ăn.
“Trước kia từng đến đây ăn?” Sau khi xuống xe, Dịch Trạch Duyên hỏi.
“Không có, chỉ từng nghe nói.” Sau khi lên đại học, cô rất ít khi xin tiền Lâm Bằng, nơi có chi phí cao như thế này, cô không vào nổi: “Chỉ là một thần tượng em thích từng giới thiệu nơi này, chính là người hát tình ca Bắc Hải, Nhiễm Nam.”
“Anh biết.”
“…”
Đột nhiên Lâm Thanh Thanh nhớ tới chiếc dây chuyền. Theo như bạn nhỏ Tiểu Uyên nói thì là lúc ấy cô nhìn thấy Nhiễm Nam đeo chiếc dây chuyền đó liền thích, sau đó Dịch Trạch Duyên mới đi đặt làm một cái, lại bị cô ném vỡ.
Lâm Thanh Thanh thở dài, nhưng nói đến Nhiễm Nam lại làm cô vui vẻ: “Nhiễm Nam là ca sĩ em thích nhất. Cô ấy vừa hát hay vừa có tài, cô ấy là một thần tượng có tấm lòng lương thiện, luôn lên tiếng cho người yếu thế, nhất là đã từng giúp đỡ rất nhiều cô gái yếu thế, giúp họ phấn đấu vì địa vị xã hội. Em cảm thấy là thần tượng thì nên như vậy.”
Cô đã từng nghĩ tới, sau khi tốt nghiệp phải tiến vào công ty của thần tượng, muốn làm việc cùng cô ấy, còn có một khoảng thời gian rất dài Nhiễm Nam chỉ dẫn phương hướng cho cô, chỉ là… chỉ là mọi chuyện không thể lường trước, cuối cùng cô vẫn vô duyên với chuyện ca hát.
Lâm Thanh Thanh lấy lại tinh thần, lúc này mới nhận ra Dịch Trạch Duyên đang mỉm cười nhìn cô chằm chằm, dường như ánh mắt của anh cũng vì cô mà trở nên dịu dàng hơn, lộ ra cảm giác cưng chiều.
Lâm Thanh Thanh rung động, lập tức hỏi: “Có phải em nói nhiều quá không?”
“Không nhiều, anh thích nghe em nói, nói gì cũng được.”
“…”
Anh là một người đàn ông có khí chất mạnh mẽ, trên người anh bẩm sinh đã có cảm giác nghiêm túc và nguy hiểm. Nhưng không biết vì sao, dường như quanh người anh lúc này có một tầng mềm mại vô cùng bao phủ, anh không còn là một tổng giám đốc điều khiển người khác, anh chỉ là chồng của cô mà thôi.
Chồng… Lâm Thanh Thanh cúi đầu, mặt nóng lên.
“Dịch tổng.”
Đột nhiên có người nói kéo suy nghĩ của Lâm Thanh Thanh trở lại, cô nhìn về phía trước, thấy có hai cô gái đang đi đến. Xem ra nơi này đúng là thường xuyên có minh tinh đến, cô vừa tới đã gặp phải.
Thật không khéo, trong đó còn có một người cô quen.
Lúc này, Lâm Thanh Thanh và Dịch Trạch Duyên đang đi trên hành lang. Trên hành lang, hai mĩ nữ Nhật Bản được chạm khắc bên cửa sổ, trên mặt đất phủ tấm thảm mềm mại.
Hành lang đã không rộng, bốn người gặp nhau ở đây lại càng chật chội hơn.
Cô gái đi cùng Lương Hân nhìn hơi quen, hẳn cũng là người trong giới giải trí, nhưng Lâm Thanh Thanh không nhớ tên. Vừa mới đến, cô ta đã chào hỏi Dịch Trạch Duyên.
Cô ta cười rất thân thiện, giọng nói cũng mang theo sự nịnh nọt. Ánh mắt cô ta lướt qua người Lâm Thanh Thanh, dường như sửng sốt một chút, nhưng rất biết điều không hỏi thân phận của Lâm Thanh Thanh.
Mấy tháng trước, Lương Hân vì muốn cổ vũ cô thi đấu còn cố ý mua con búp bê cho cô. Khi đó, cô ta vẫn là bạn thân nhất của cô, cách mấy tháng gặp lại, chắc chắn phải ôm nhau thật chặt.
Nhưng bây giờ, không ôm, cũng không mừng rỡ khi nhìn thấy bạn thân, hai người chỉ đánh giá lẫn nhau, tâm tư riêng biệt.
Nhìn thấy cô, hình như Lương Hân rất kinh ngạc, sau đó ánh mắt cô ta lướt qua người Dịch Trạch Duyên. Không biết nghĩ tới điều gì, sắc mặt của cô ta càng trở nên phức tạp, dường như không thể tưởng tượng nổi, hơn nữa còn mang theo một sự không thoải mái.
Chỉ là, nhưng khác thường này thoáng qua rồi biến mất, cô ta lập tức hòa nhã chào Dịch Trạch Duyên: “Chào Dịch tổng.”
Dịch Trạch Duyên khách khí gật đầu: “Chào hai cô.” Hai người họ khẽ tránh ra nhường đường, Dịch Trạch Duyên bước qua.
Lâm Thanh Thanh phục hồi tinh thần, làm như không quen Lương Hân, đi theo Dịch Trạch Duyên sượt qua người bọn họ, trừ cách này ra thì cô cũng không tìm được biện pháp tốt hơn.
Đi vào phòng đã đặt trước ngồi xuống. Có lẽ do nhìn thấy Lương Hân, ít nhiều tâm trạng của Lâm Thanh Thanh cũng có chút thay đổi. Dịch Trạch Duyên là người nhạy cảm, sau khi ngồi xuống liền hỏi: “Sao vậy?”
Lâm Thanh Thanh nghĩ đến Lương Hân, cười tự giễu: “Cô gái đứng bên trái vừa rồi là chị kế của em.”
“Anh biết.”
“…”
Lâm Thanh Thanh kinh ngạc, nhưng cũng lập tức hiểu ra, cô và Dịch Trạch Duyên là vợ chồng, Dịch Trạch Duyên biết chuyện gia đình cô cũng không có gì lạ.
“Ba em vì muốn giúp cô ta tiến vào giới giải trí nên đã đập không ít tiền.” Dịch Trạch Duyên thấy biểu cảm kinh ngạc của cô, lại nói thêm: “Chị em không nói cho em biết sao?”
Chị chỉ nói cho cô, lúc trước khi Lương Hân phản bội cô, ba liền che chở Lương Hân, vì thế nên cô còn đoạt tuyệt quan hệ với ông ấy. Về phần Lương Hân thành danh như thế nào, chị không nói cho cô.
Không ngờ ba lại hào phóng như thế, chi tiền cho Lương Hân tiến vào giới giải trí.
“Nếu không có ba em đập tiền, cô ta sẽ không vào được giới giải trí.” Phục vụ mang Menu lên, lúc này Dịch Trạch Duyên một bên liếc qua Menu, một bên nói chuyện phiếm với cô: “Nhưng ở trong ngành giải trí, cô ta cũng không có gì đặc biệt, chỉ có thể nhặt được một chút tài nguyên mà người khác không muốn để duy trì sức nóng, về sau chỉ sợ những tài nguyên này cũng không nhặt được.”
Anh dường như chỉ đang trần thuật đơn giải lại mọi chuyện, nhưng không hiểu vì sao, Lâm Thanh Thanh lại cảm thấy trong lời nói của anh hàm chứa sự lạnh lùng.
Lâm Thanh Thanh không muốn bàn về chuyện của Lương Hân làm hỏng bầu không khí. Chọn xong món ăn, ánh mắt cô liếc xung quanh, đổi chủ đề: “Nhà hàng này không tệ, quang cảnh thanh nhã, bố cục cũng rất tuyệt.”
“Nếu em thích, anh sẽ mua lại nó tặng cho em.”
“…”
Anh nói rất hời hợt, giống như đang nói chuyện hôm nay muốn ăn gì vậy. Lâm Thanh Thanh nghĩ đến chuyện từng nghe bảo bối nói, ba bé cũng bởi vì cô khen khu biệt thự kia đẹp liền mua nhà ở đó.
Cô có cảm giác như được người đàn ông này sủng ái, nhưng rõ ràng anh lạnh lùng như vậy, khiến Lâm Thanh Thanh không thể hiểu nổi.
Cô vô cùng ngại, vội vàng nói: “Không… không cần, về sau đến nhiều là được.”
Anh rót một chén trà, ngón tay thon dài nâng chén lên khẽ nhấp một ngụm, khuỷu tay chống vào bàn, chèn trà còn đặt bên môi, sương mù lượn xung quanh. Anh mỉm cười nhìn cô, bởi vì có sương mù bao quanh nên ánh mắt kia càng thâm thúy khó lường hơn.
“Đến nhiều? Đến cùng ai?” Giọng của anh cũng tràn ngập ý cười. Không biết có phải ảo giác không, Lâm Thanh Thanh cảm thấy hình như anh cố ý giở trò xấu trêu cô. Nhưng rõ ràng anh là người điềm đạm lễ độ, trưởng thành vững chắc như vậy mà.
Lâm Thanh Thanh càng ngượng ngùng hơn. Cô không dám ngẩng đầu nhìn anh, lắp ba lắp bắp nói: “Cùng… cùng anh, còn có… còn có con trai đi nữa.”
“Được.”
Ý cười của anh càng đậm hơn.
Trong phòng không hiểu sao lại có thêm hương vị mập mờ. Lâm Thanh Thanh không có tố chất tâm lý tốt như vậy, toàn bộ thời gian đều bình tĩnh uống trà. Cô bị cái không khí mập mờ này làm cho sắp không thở nổi.
“Em đi phòng vệ sinh một lát.”
Lúc này, đi vệ sinh chính là biện pháp tốt nhất.
Lâm Thanh Thanh đi vào phòng vệ sinh, làm tâm lý của mình bình ổn lại, sau khi chuẩn bị đi ra thì bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện.
“Thật kỳ lạ, Dịch Trạch Duyên rõ ràng không gần nữ sắc mà lại đưa cô gái kia đến ăn cơm. Nhưng tớ nhớ rõ lần trước, anh ta đầu tư vào bộ phim kia, có một người mẫu muốn tóm lấy cơ hội, chuẩn bị dâng hiến sắc đẹp cho anh ta. Lúc ấy, anh ta vô cùng khách khí cự tuyệt người ta, nhưng mấy ngày sau, cô gái kia bị bôi đen trên mạng, nửa thật nửa giả, thâm chí có người còn chửi thậm tệ. Lúc đầu, tiền đồ của cô ta cũng không tệ lắm, sau đó bị bôi đen làm mất hết đất diễn. Khi đó, mọi người đều đồn đây là ý của Dịch Trạch Duyên, còn có người nói anh ta nhìn ôn nhã điềm đạm như vậy, nhưng thực tế thủ đoạn âm hiểm. Bởi vì chuyện đó, mọi người đều biết tổng giám đốc Dịch Trạch Duyên không gần nữ sắc, cũng không dám đi nịnh nọt anh ta. Nhưng về sau có người nói anh ta đã kết hôn rồi, còn nói cô vợ được anh ta giấu khá kỹ, cho nên không ai biết là ai. Cậu bảo người đi cùng anh ta hôm nay có phải chính là người vợ thần bí của anh ta hay không? Khoan hãy nói, dáng dấp vợ Dịch Trạch Duyên thật đẹp, không trách người mẫu nhỏ kia không thể lọt vào mắt xanh của anh ta.”
“Đừng nói đùa, cô vợ thần bí gì chứ. Không dám giấu, người phụ nữ bên cạnh anh ta vừa hay tớ biết.”
“Là ai, là ai?”
“Em gái kế của tớ.”
“Hả?”
“Cô ta là loại người gì tớ biết rõ nhất, hết ăn lại nằm, ỷ mình có vài phần nhan sắc đi ôm đùi khắp nơi, đàn ông nào cũng từng ngủ qua. Dịch Trạch Duyên không ngốc, chắc chỉ chơi đùa với cô ta thôi. Còn vợ, thật nực cười chết mất, cô ta cũng xứng?”
“Tớ nghe giọng điệu này của cậu, giống như cậu và em kế có thù oán?”
“Không có thù, chỉ ăn ngay nói thật mà thôi.”
Lúc đầu, hai người họ chỉ là đến phòng vệ sinh trang điểm lại, đang muốn rời đi lại nghe thấy “phịch” một tiếng, hai người nhìn lại, thấy cửa phòng vệ sinh bị đá văng ra, người phụ nữ sắc mặt u ám đi ra từ bên trong.”
Lâm Thanh Thanh không ngờ sẽ nghe được những lời này từ miệng Lương Hân. Lương Hân cô quen biết, là một cô gái hiền lành đơn thuần, đến mắng chửi người cũng không biết, lúc lên năm hai trung học bị người ta chửi nửa ngày cũng không phản bác được một câu, cuối cùng bị tức mà khóc.
Cô không thể tin những lời này xuất phát từ miệng Lương Hân, mà còn nói nhưng câu cô không chịu nổi. Dù không còn xem nhau là bạn cũng không nên quá đáng như thế.
Lúc trước, khi nghe chị nói cô ta và Hướng Hoa Dương phản bội mình, cô cũng từng muốn đến chất vấn hai người này. Nhưng dù sao cũng đã năm năm, vật đổi sao dời, truy cứu cũng không còn ý nghĩa gì nữa, như vậy thì mỗi người tự sống khỏe mạnh, không thể đi chung cùng nhau nữa vậy.
Nhưng cô không ngờ Lương Hân lại hãm hại mình sau lưng, có lẽ vì từng là bạn thân nên nghe những lời hãm hại này càng chói tai hơn.
Cô gái bên cạnh Lương Hân cũng không nghĩ tám chuyện linh tinh lại bị nghe được, hơn nữa còn là người trong cuộc, nên khi nhìn thấy Lâm Thanh Thanh thì hơi xấu hổ.
Ngược lại, Lương Hân rất bình tĩnh, chỉ hơi kinh ngạc một chút, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra, nói với người bên cạnh: “Đi thôi.”
Nhưng cô ta vừa bước đi được mấy bước, liền nghe thấy Lâm Thanh Thanh gọi mình, cô ta vô thức quay đầu lại nhìn. Không ngờ vừa quay đầu, liền bị một cái khăn lau nhà thối hoắc ướt sũng đập vào mặt. Lương Hân không thể tránh kịp, bị đập lùi lại hai bước.
Có lẽ vừa mới lau xong, nên khăn lau nhà còn dính một chút mùi thối, lúc này dính vào mặt Lương Hân, cô ta buồn nôn muốn ói.
Lương Hân không dám tin nhìn Lâm Thanh Thanh, thấy cô đứng ngay ngắn trước mặt, giống khăn lau nhà nằm ở một bên, mặt lạnh lùng nhìn cô ta.
Lâm Thanh Thanh không biết vì sao mình lại trực tiếp cầm khăn lau nhà ném vào mặt Lương Hân. Trước khi làm cô còn lo không biết mình làm thế có quá đáng không, nhưng sau khi làm xong, mới thấy thì ra lại thoải mái như thế.
Rõ ràng muốn bình an vô sự làm một người xa lạ, tất cả chuyện trước kia cô đều không muốn so đo nữa, nhưng hết lần này đến lần khác, cô ta muốn hãm hại sau lưng cô, nói về cô khó nghe như vậy, càng không khéo là, những lời này lại bị cô nghe thấy.
Nếu cô tiếp tục ngồi yên không quan tâm, Lâm Thanh Thanh cảm thấy về sau mình nhất định bị sự nhu nhược làm tức chết, mà sẽ càng nghĩ càng giận.
Nhưng bây giờ, đối với loại người không có lương tâm, ngoài mặt lương thiện nhưng sau lưng lại giở trò xấu này, trực tiếp đánh cho tê người chính là biện pháp tốt nhất.
Lương Hân cảm thấy mình phải chịu nhục nhã. Mặc dù trong giới giải trí, cô ta không nóng không lạnh, nhưng tốt xấu gì cũng là một minh tinh. Nếu không có thân phận minh tinh, cô ta cũng là một đại tiểu thư, chưa từng bị người ta đối xử như thế, loại nhục nhã này cô ta sao có thể chịu được.
“Cô đang làm cái gì? Cô điên rồi sao?” Lương Hân nghiến răng nghiến lợi nói với cô.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Lương Hân nghiến răng nghiến lợi, mặt mũi dữ tợn trước mặt mình. Mặc dù cô ta là chị kế của cô, nhưng lại rất giống một người em gái đơn thuần, cần người bảo vệ.
Nhìn thấy Lương Hân như vậy, Lâm Thanh Thanh không khỏi lạ lẫm. Rốt cuộc cô ta chính là như vậy hay bị thời gian biến thành như vậy? Nhưng những chuyện này không còn quan trọng nữa.
Nhìn biểu cảm phức tạp của Lâm Thanh Thanh, Lương Hân mới xanh mặt nhận ra vừa rồi cô ta không khống chế tốt cảm xúc của bản thân, bên cạnh còn có người nhìn. Cô ta lập tức thu lại biểu cảm, hít một hơi thật sâu, dùng sự phẫn nộ nhưng vẫn bao hàm giọng điệu được giáo dục nói: “Nhiều năm không gặp, sao cô lại trở nên thô tục vô lễ như vậy, còn cầm khăn lau nhà ném người khác, chị cô dạy cô như vậy sao?” Lương Hân vừa nói vừa đi về phía cửa: “Cũng phải, cả ngày ở trong tiệm cơm làm bạn với những người thô lỗ, sao có thể tốt hơn đây?”
Lương Hân biết rất rõ, mẹ và chị là những người cô tôn kính nhất, cô ta châm chọc chị của cô như thế, rõ ràng là đang cố ý chọc giận cô.
Tất nhiên Lâm Thanh Thanh cũng thấy cô ta từng bước từng bước đi về phía cửa nhà vệ sinh. Cô nhắm mắt lại, đại khái đoán được cô ta muốn gì.
Chọc giận cô, sau đó thừa cơ chạy ra ngoài, để lúc Lâm Thanh Thanh đánh cô ta bị nhiều người nhìn thấy. Tốt xấu gì Lương Hân cũng là người của công chúng, đến lúc đó, tin tức Lâm Thanh Thanh đánh nghệ sĩ sẽ được đưa lên đầu, sau đó Lương Hân giả bộ ủy khuất chọc giận cô, lại càng khiến fans hâm mộ đau lòng và có thể dẫn dắt dư luận. Dưới áp lực của dư luận, mỗi ngày Lâm Thanh Thanh Thanh đi đâu cũng sẽ bị soi xét.
Mặc dù Lâm Thanh Thanh không biết chọn bạn, nhưng cũng không phải không có đầu óc, vẫn có năng lực phân tích vấn đề.
Thấy cô ta cách cửa càng ngày càng gần, Lâm Thanh Thanh cười châm chọc: “Cô làm gì vậy? Còn muốn đi ra ngoài náo loạn để mọi người biết? Muốn để tất cả mọi người biết cô nói xấu linh tinh sau lưng người khác, hay là cô muốn chạy ra ngoài để mọi người biết chuyện tai tiếng trong nhà chúng ta?”
Khóe miệng Lương Hân giật giật, thân thể không khỏi cứng nhắc.
Lâm Thanh Thanh rất hài lòng với dáng vẻ bị đạp phải đuôi của cô ta, nói tiếp: “Cô nói tôi vì lợi ích mà ôm đùi nhiều đàn ông. Thật buồn cười, cô cho rằng tất cả mọi người đều không biết liêm sỉ giống cô sao? Đừng quên, cô thừa dịp tôi bị thương cướp bạn trai tôi khi chúng ta vẫn còn là bạn thân.” Lâm Thanh Thanh châm chọc, càng nói càng hăng: “Xem ra, nhân phẩm của cô và mẹ cô chẳng khác gì nhau, còn nhỏ mà đã biết phá hỏng tình cảm của người khác, quả nhiên mẹ nào con thế.” Cô tiến lại gần Lương Hân: “Những chuyện này, cô muốn tất cả mọi người nghe thấy sao?”
Câu cuối cùng của Lâm Thanh Thanh đã thành công đâm một nhát vào Lương Hân. Bên cạnh còn có người ngoài, mặc dù người này đã bị biến cố bất ngờ trước mắt làm cho choáng váng.
Nhưng Lương Hân sao có thể dễ dàng để chuyện xấu trong nhà bị đưa ra soi mói, mẹ của cô ta – Sở Tố Vi chính là vết nhơ lớn nhất trong đời này của cô ta.
Lương Hân có cảm giác cô muốn nói tiếp, lúc này chỉ muốn nhanh chóng làm cô ngậm miệng, đến cả hình tượng cũng không thèm để ý.
“Lâm Thanh Thanh!”
Cô ta phẫn nộ hét lên một tiếng, giơ tay muốn tát Lâm Thanh Thanh, nhưng Lâm Thanh Thanh không đợi cô ta tới gần, nhanh tay lẹ mắt mở vòi nước ra, nhấn một cái vào đầu vòi nước, nước liền bắn tung tóe lên mặt Lương Hân.
Nước bắn vào mắt, Lương Hân kinh hãi kêu lên, vội vàng đưa tay che đi, tóc của cô ta ướt, lớp trang điểm cũng bị trôi, nhìn có chút chật vật.
Lương Hân giữ tóc mái ngang trán. Tóc ngang trán hơi dày, lúc này bị thấm nước, Lâm Thanh Thanh liền nhìn thấy vết sẹo trên trán cô ta, hơi khó coi.
Có lẽ Lương Hân cũng ý thức được, đưa tay loạn xạ che khuất vết sẹo kia, trông rất dữ tợn.
Lương Hân phẫn nộ, tức đến nổ phổi: “Cô thì có chỗ nào tốt? Ngay cả lão đàn ông hèn mọn cũng hạ miệng được, cô… A!!!”
Lâm Thanh Thanh tăng lực, bọt nước như biến thành lưỡi dao chém vào mặt Lương Hân, cô ta vội vàng tránh né, nhưng lời độc ác cũng không kịp nói ra.
Lâm Thanh Thanh rất bực, không muốn lãng phí thời gian với cô ta nữa.
“Cô tự giải quyết cho tốt.”
Lúc Lâm Thanh Thanh trở về, phục vụ đã mang thức ăn lên.
“Sao đi lâu vậy?” Dịch Trạch Duyên hỏi.
“Không có gì, lớp trang điểm bị mờ nên phải trang điểm lại hơi nhiều.”
Dịch Trạch Duyên không hỏi nữa.
Cùng Lương Hân phát triển thành như vậy, Lâm Thanh Thanh chưa từng nghĩ tới. Cô và Lương Hân vẫn luôn là bạn tốt ở bên cổ vũ ủng hộ nhau, cô đã từng nghĩ quan hệ này mãi mãi cũng không thay đổi.
Vừa dạy dỗ Lương Hân một trận, mặc dù cô hả giận, nhưng náo loạn cùng bạn thân thành như vậy, trong lòng Lâm Thanh Thanh không khỏi cảm thấy bi ai.
Cho nên bữa cơm này, cô không thể yên lòng mà ăn.
Ăn cơm xong, cô nói với Dịch Trạch Duyên: “Anh đưa em đến chỗ chị em đi, em muốn nói chuyện với chị.”
Dịch Trạch Duyên trầm mặc một chút rồi nói: “Được.”
Dịch Trạch Duyên đưa cô đến cổng tiệm cơm Hòa Bình. Biết là hai chị em có chuyện muốn nói không liên quan đến mình, nên anh không đi cùng cô vào trong.
Lâm Thanh Thanh nhìn xe anh đã đi xa, đang muốn đi vào, lại nghe thấy sau lưng có người gọi mình.
“Bạn nhỏ đưa thư.”
Lâm Thanh Thanh quay đầu nhìn lại, thấy ở giao lộ phía trên cách đó không xa có một chiếc xe thể thao đang đậu, một người đứng cạnh chiếc xe đó, anh ta mặc áo len cao cổ và áo khoác ở bên ngoài, dáng dấp nhã nhặn, đang cười với cô.
Lâm Thanh Thanh cảm thấy người này khá quen, cô dò hỏi: “Tần Bách Luân?”
Tần Bách Luân đi về phía cô: “Không ngờ em vẫn còn nhớ anh.”
Tần Bách Luân từng là bạn trai của chị cô. Khi đó Lâm Trân Trân lên cao trung, cô vẫn là học sinh sơ trung. Ở tuổi đó, trẻ con đều ngại ngùng. Khi Tuần Bách Luân theo đuổi chị sẽ không đưa thư trực tiếp cho chị ấy, mà đến tiệm cơm nhà cô ngồi xuống cạnh Lâm Thanh Thanh, sau đó để cô chuyển thư cho Lâm Trân Trân. Để cảm ơn, anh ta còn mua cho cô một túi đồ ăn vặt lớn, mà Lâm Thanh Thanh thích đồ ăn vặt nên cũng tình nguyện giúp anh ta.
Gọi cô là bạn nhỏ đưa thư cũng chỉ có Tần Bách Luân.
“Anh tìm chị tôi?”
Tần Bách Luân gật đầu.
Lâm Thanh Thanh nhướng mày, tỏ vẻ cao thâm khó lường cười nói: “Muốn tôi nói với chị giúp anh?”
Tần Bách Luân lập tức hiểu ra, nói: “Sẽ có quà cho em.”
“Nhưng mà hiện giờ tôi không còn bé nữa, đồ ăn vặt cũng không thể mua được tôi.”
“Yên tâm, nhất định em sẽ hài lòng.”
Thật sự thoải mái, Lâm Thanh Thanh cũng rất hài lòng.
Lúc này, chắc là chị đang ở trong phòng trên tầng hai. Khi Lâm Thanh Thanh đi vào, quả nhiên Lâm Trân Trân ở bên trong, đang xem tình hình kinh doanh của quý này.
Lâm Trân Trân thấy cô thì rất vui: “Sao em trở về thế?” Cô ấy đi tới trước mặt Lâm Thanh Thanh, quan sát từ trên xuống dưới: “Nhiều thịt hơn rồi, xem ra em ở bên đó không tệ lắm, Trạch Duyên đối với em tốt không?”
Nói đến Dịch Trạch Duyên, mặt Lâm Thanh Thanh không khỏi đỏ lên. Lâm Thanh Thanh không muốn cho chị cơ hội trêu chọc mình, vội vàng nói: “Ở dưới nhà em gặp Tần Bách Luân, anh ta muốn gặp chị.”
Lâm Trân Trân nghe thấy tên Tần Bách Luân, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Để anh ta đi đi, chị không muốn gặp anh ta.”
Lâm Thanh Thanh không hiểu nói: “Vì sao?”
Đối với chuyện tình cảm của chị gái, Lâm Thanh Thanh không rõ lắm. Chị cô lớn hơn cô ba tuổi, lúc chị ấy yêu đương, cô vẫn là một em gái nhỏ học sơ trung, nên không thể hiểu hết tình yêu được. Sau đó, ba mẹ ly hôn, cô theo ba nên cũng ít khi được gặp chị gái, chỉ nghe chị nói sau khi lên đại học thì hai người họ chia tay, về sau hình như chị cũng không quen bạn trai nữa.
Hiện giờ chị đã 28 tuổi, chuyện tình cảm vẫn không có tin tức. Nếu như có thể tái hợp lại với Tần Bách Luân thì sẽ rất tốt. Nếu anh rể là Tần Bách Luân, cô cũng tương đối hài lòng.
Lâm Trân Trân trầm mặc một lúc rồi nói: “Anh ta đã kết hôn rồi.”
Lâm Thanh Thanh: “…”
Vốn dĩ Lâm Thanh Thanh còn tưởng chị không muốn gặp Tần Bách Luân là vì năm đó hai người họ có hiểu lầm nên dẫn đến chia tay, không ngờ Tần Bách Luân đã kết hôn rồi.
Lâm Thanh Thanh tức giận. Khi cô đi xuống dưới, Tần Bách Luân vẫn còn ở đó chờ, chỉ là lần này trên tay anh ta còn có thêm một túi đồ. Anh ta nhìn sau lưng cô không có Lâm Trân Trân đi theo, trên mặt hiện lên sự thất vọng.
“Xem ra em không gọi được chị ra, nhưng mà túi quà này vẫn cho em.”
Anh ta đưa túi qua, là mỹ phẩm dưỡng da cao cấp nào đó. Quả nhiên anh ta rất hiểu phụ nữ, biết phụ nữ tuổi này sẽ thích cái gì, sau đó mua để lấy lòng.
Lâm Thanh Thanh đẩy tay anh ta ra, cười lạnh: “Nam cặn bã trên đời nhiều như vậy lại không thiếu anh. Làm gì không làm, hết lần này đến lần khác làm một tên khốn nạn. Đã kết hôn rồi còn đến tìm chị tôi làm gì? Anh muốn chị làm người thứ ba à?”
Nụ cười trên mặt Tần Bách Luân khựng lại, một lúc sau anh ta mới cười khổ một tiếng: “Anh không còn cách nào, cuộc hôn nhân của anh và vợ anh là hôn nhân thương mại, không có tình cảm.”
Lâm Thanh Thanh lười nghe anh ta kể khổ, cái gì mà không còn cách nào, kết hôn chính là kết hôn. Vậy mà vừa rồi cô còn cảm thấy người này làm anh rể cũng không tệ lắm, bây giờ suy nghĩ lại thật sự thấy buồn nôn.
“Không còn cách nào cái gì, những lời này tôi không muốn nghe, đã kết hôn thì sau này cách chị tôi xa một chút, biết không?”
Tần Bách Luân không nói, Lâm Thanh Thanh cũng lười nhiều lời với anh ta, vứt xuống câu này xong liền đi vào.
“Tức chết mình rồi.”
Sau khi lên lầu, Lâm Thanh Thanh vẫn không hạ hỏa được, ngược lại Lâm Trân Trân rất bình tĩnh, rót cho cô một chén nước: “Tức giận có gì tốt, mỗi người có duyên phận của chính mình.”
Cũng may cách nhìn của chị rất thoáng, Lâm Thanh Thanh coi như được an ủi.
Cô nghĩ đến mục đích của chuyến đi này, cũng lười nói về chuyện Tần Bách Luân, liền kể: “Đúng rồi, hôm nay em gặp Lương Hân.”
“Ừm?” Động tác uống nước của chị khựng lại, có thể nhìn ra Lâm Trân Trân rất đề phòng Lương Hân: “Nhìn thấy cô ta thì sao?”
“Cô ta nói với em một chuyện rất lạ, nói em ngay cả lão đàn ông hèn mọn cũng phải hạ miệng.” Ánh mắt cô nhìn chằm chằm Lâm Trân Trân, cẩn thận hỏi: “Trước đây không phải em làm chuyện bán thân chứ?”
Không ngờ Lâm Trân Trân lại tức giận nói: “Không có chuyện này. Nó và mẹ nó thật giống nhau, miệng đều nói những điều chẳng tốt đẹp gì. Chẳng qua là nhìn em sống tốt nên ghen ghét, cố ý bôi xấu mà thôi, đừng nghe nó nói linh tinh.”
Lúc này Lâm Thanh Thanh mới thở phào.
Bởi vì mất trí nhớ, nên chuyện xảy ra năm năm này, cô hoàn toàn không biết, nên sợ mình sẽ làm chuyện gì ngu ngốc.
“Chị, còn có một việc nữa.” Lâm Thanh Thanh lại nói: “Hình như Lương Hân không biết chuyện em kết hôn.”
Nếu Lương Hân biết chuyện cô gả cho Dịch Trạch Duyên, sao dám nói xấu cô ở trong nhà vệ sinh được.
Lâm Trân Trân nói: “Đúng là không biết, sau khi đoạt tuyệt quan hệ với bên kia, em không đến đó nữa, cộng thêm chuyện hôn lễ của em và Dịch Trạch Duyên tổ chức ở nước ngoài, Trạch Duyên lại bảo vệ rất tốt, cho nên chuyện em kết hôn, bên kia cũng không biết.”
Lâm Thanh Thanh gật đầu, thì ra là thế.
Lâm Thanh Thanh ở đây cả buổi chiều, sau đó cô đi đón con trai, một lát sau Dịch Trạch Duyên liền trở về.
“Còn tưởng hôm nay em sẽ ở bên nhà chị.” Khi nói câu này, trong giọng nói của Dịch Trạch Duyên lộ ra một sự vui sướng.
Lâm Thanh Thanh nói: “Không có chuyện gì nên trở về, em còn phải đi đón con nữa.”
Cô hơi ngại ngùng, câu cuối cùng nói rất nhỏ.
Đồ ăn đã làm xong, bọn họ cũng không nói thêm nữa, ngồi vào bàn ăn cơm.
“Xưởng rượu bên Kỳ Châu xảy ra chút chuyện, anh phải đi xử lý, có thể vài ngày mới về được. Hai người có đồng ý đi với anh không?” Cho tới khi ăn xong, đột nhiên Dịch Trạch Duyên nói.
Bạn nhỏ Dịch Bắc Uyên rất tích cực, lập tức giơ tay lên: “Con đồng ý, con đồng ý.”
Dịch Trạch Duyên nhìn cô.
Kỳ Châu sao? Lâm Thanh Thanh nghĩ đến quan hệ giữa mình và mẹ anh không tốt lắm, nhưng con trai đã đồng ý đi, vậy thì cô sẽ đi theo con.
Lâm Thanh Thanh gật đầu: “Em cũng đi.”
Dịch Trạch Duyên hơi bất ngờ, nhưng cũng không biểu hiện quá rõ ràng, anh lập tức cười nói: “Được, ngày mai chúng ta xuất phát.”
Sáng sớm hôm sau, ba người lên máy bay riêng của Dịch Trạch Duyên bay đến Kỳ Châu.
Chuyến đi này, Lâm Thanh Thanh hơi lo. Trước khi lên máy bay, Lâm Thanh Thanh hỏi anh: Em có cần mua quà không?”
Dịch Trạch Duyên nói: “Không cần, quà đã chuẩn bị hết rồi.”
Sau khi lên máy bay, Lâm Thanh Thanh lại hỏi: “Nhà bên Kỳ Châu có mấy người, anh có thể nói cho em biết không?”
“Người lớn cũng chỉ có mẹ anh, còn có một anh kế và em kế, anh kế và em kế là anh em ruột. Sau khi ba anh qua đời, mẹ liền gả cho dượng, nhưng ông ấy cũng đã qua đời rồi.”
Lâm Thanh Tanh gật đầu, thì ra nhà bọn họ cũng là một gia đình tổ hợp, rất giống với cô.
Khi ba người họ đến Kỳ Châu đã có hai chiếc xe đứng chờ sẵn ở đó.
Hai người lái xe một già một trẻ, người lớn tuổi khoảng hơn năm mươi tuổi, rất thích cười, nhìn qua rất thành thật thân thiện. Dịch Trạch Duyên giới thiệu với cô: “Người này là chú Trình, chuyện ở xưởng rượu Kỳ Châu căn bản đều là chú ấy phụ trách. Chú ấy là bô lão trong xưởng rượu nhà ta, là ba của Trình Nhân, em đã từng nhìn thấy cô ấy.”
Lâm Thanh Thanh vẫn còn ấn tượng. Lúc ấy, hình như Dịch Trạch Duyên đã nói với cô, ông nội và ba Trình Nhân đều làm việc ở xưởng rượu nhà họ, anh và anh trai Trình Nhân là anh em tốt.
Thì ra chú ấy là ba của Trình Nhân. Chú Trình rất nhiệt tình, cười nói với Lâm Thanh Thanh: “Khó có dịp Thanh Thanh đến đây, mọi người biết cháu đến đều rất vui, chuẩn bị cả bàn thức ăn ngon.”
Mặc kệ chuyện chú ấy nói có phải sự thật không, nhưng lời này nghe vào rất thoải mái. Lâm Thanh Thanh cũng cười với chú ấy: “Làm phiền mọi người rồi.”
Dịch Trạch Duyên lại giới thiệu người trẻ tuổi cho cô, là một người đàn ông hơn hai mươi tuổi, không đẹp trai suất xắc, nhưng rất dễ nhìn. Anh ta cũng rất nhiệt tình, nhưng không có cảm giác nhiệt tình đoàng hoàng như chú Trình, hàng lông mày thể hiện sự lanh lợi, khiến người ta cảm thấy người này rất thông minh, rất biết trêu đùa.
“Người này là Kỳ Bình, là chồng của Trình Nhân, cậu ta cũng làm trong xưởng rượu, là cánh tay đắc lực của xưởng rượu.”
Chồng Trình Nhân? Thì ra Trình Nhân đã kết hôn rồi? Cô nhớ đến chuyện lần trước, khi nhìn thấy Trình Nhân trong nhà, cô ta còn có địch ý đối với cô, chẳng lẽ là do cô suy nghĩ nhiều sao?
Lâm Thanh Thanh lấy lại tinh thần, bắt chuyện đơn giản với anh ta.
Từ sân bay Kỳ Châu đến Dịch gia còn hơn một giờ đi đường. Lâm Thanh Thanh ôm Tiểu Uyên ngồi xe của Kỳ Bình, còn Dịch Trạch Duyên ngồi xe của chú Trình. Anh ngồi cùng xe với chú ấy để thảo luận chuyện xưởng rượu.
Kỳ Bình rất hay nói, trên đường đi liên tục giới thiệu với hai người Kỳ Châu có gì vui, nhưng Lâm Thanh Thanh lại không có lòng nghe.
Biệt thự Dịch gia là một tòa nhà đơn, cách xưởng rượu gần hai cây số. Dịch gia thuê rất nhiều kiến trúc sư, lúc mấy người họ xuống xe, từ xa đã nhìn thấy một đám người đứng ở cửa chính biệt thự.
Lâm Thanh Thanh điều chỉnh hô hấp, động viên chính mình, đột nhiên trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh: “Căng thẳng sao?”
Không biết Dịch Trạch Duyên đã đứng bên cạnh cô từ lúc nào. Anh cao hơn cô nửa cái đầu, khi nói chuyện với cô thì hơi cúi người. Giọng của anh thành thật chất phác, cố ý nói nhỏ giống như bị khàn, lại có một chút gợi cảm của người đàn ông trưởng thành.
Lâm Thanh Thanh giống như bị điện giật, theo bản năng kéo giãn khoảng cách với anh, không dám áp sát anh quá gần, sau đó thành thật gật đầu: “Có một chút.”
Dịch Trạch Duyên đem hành động xa lánh của cô đặt vào mắt, nhưng chuyện bị cô bài xích đã sớm trở thành thói quen, cho nên anh cũng không quá thất vọng, chỉ nói: “Nếu sợ em có thể nắm tay anh.”
Lâm Thanh Thanh: “…”
Nắm… nắm tay anh?
Cô biết Dịch Trạch Duyên là người rất có phong độ, sợ cô lo lắng nên quan tâm đến cô, để cô nắm tay anh.
Lâm Thanh Thanh nhìn tay anh, cô biết ngón tay của anh rất thon dài, mặc kệ là cầm chén hay đọc sách đều mang đến mỹ cảm.
Nắm tay anh sao? Cô… không có lá gan đó.
Không dám nắm tay anh, vậy nắm cái khác được không?
Kỳ thật Dịch Trạch Duyên cũng không ôm hi vọng quá nhiều, sự bài xích cùng chán ghét của cô anh đã sớm quen, cho nên khi nhìn thấy cô cúi đầu thấp xuống không trả lời, anh cũng không ép.
Nhưng khi Dịch Trạch Duyên đang chuẩn bị đi thì lại có cảm giác tay áo bị siết chặt. Anh cúi đầu nhìn, thấy bàn tay nhỏ bé của cô đang nắm chặt tay áo mình.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động tới gần anh. Trong nháy mắt Dịch Trạch Duyên liền ngẩn ngơ.
Lâm Thanh Thanh phải dùng hết dũng khí mới túm lấy tay áo của anh, nhưng Dịch Trạch Duyên nửa ngày không nhúc nhích, cô không nhịn được ngẩng mặt lên nhìn, vừa vặn đối diện với ánh mắt của anh.
Nét mặt của anh rất kỳ quái, không nhìn ra đang vui hay buồn.
Nhưng cái khí chất mạnh mẽ kia khiến cô vô thức rút tay về.
Gần như ngay lúc ấy, khi cô buông tay áo ra rụt tay về lại bị Dịch Trạch Duyên kéo lại, bàn tay nắm lấy tay cô, nắm chặt, giam giữ trong bàn tay anh, không cho cô cơ hội trốn chạy.
Lâm Thanh Thanh: “…”
“Đi.” Giọng anh vẫn rất bình thường, tựa như chỉ là một chuyện nhỏ qua quýt bình thường.
Lâm Thanh Thanh cứ ngỡ là mơ, sau đó mặt đỏ rực lên, ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”
Dịch Trạch Duyên đi trước kéo cô. Lâm Thanh Thanh đi sau một bước, nên cô không nhìn thấy lúc Dịch Trạch Duyên quay người còn cố ý cúi đầu che đi khóe miệng đang cong lên và sự vui sướng giống như bị “thụ sủng nhược kinh” trong ánh mắt.
Trong mờ tối, giác quan so với ban ngày còn nhạy cảm hơn. Anh dán trên lưng khiến cô thấy rất ấm áp, còn có hương thơm trên người anh, tiếng hít thở của anh, cô đều cảm nhận được rõ ràng như thế, nhất là hơi thở ấm áp phả bên tai khiến cô có cảm giác tê tê như bị điện giật.
Cơ thể Lâm Thanh Thanh cứng nhắc, gần như không dám động đậy.
Cô không ngờ anh sẽ ôm mình. trước đó bọn họ vẫn luôn “tương kính như tân.”
(*tương kính như tân: vợ chồng tôn trọng nhau như khách.)
Chưa kịp chuẩn bị tâm lý, nên bây giờ đối diện với anh, chân tay cô càng luống cuống hơn.
Cho nên, bây giờ nên làm gì?
Cô cảm thấy nhịp tim mình đập như đánh trống, thân thể cứng nhắc một lúc lâu mới tìm lại được âm thanh, lắp ba lắp bắp nói: “Em… Em muốn đi uống nước.”
Biện một lý do, chẳng qua chỉ muốn nhanh chóng trấn an bản thân đang luống cuống.
Anh trầm mặc một lúc, sau đó buông cô ra, một tiếng “cạch” lập tức vang lên, ánh đèn sáng rõ.
Không giống cô cả người cứng ngắc, chân tay luống cuống, anh rất bình tĩnh, xoay người xuống giường nói với cô: “Anh đi lấy cho em.”
Anh đã rời đi một lúc mà cô vẫn không có cách nào dừng lại sự căng thẳng và hoàn hồn, giống như hơi thở của anh vẫn còn lưu lại bên cạnh, như một tấm lưới vô hình bao phủ cô.
Cô tựa vào đầu giường vỗ vỗ lồng ngực,quay sang bên cạnh nhìn, không biết Tiểu Uyên đã bị ôm sang bên cạnh từ lúc nào. Bé ngủ rất ngoan, một mình trơ trọi nằm trên giường, chăn che kín người, trông vô cùng đáng thương.
Dịch Trạch Duyên trở lại trong chốc lát, đặt cốc nước trên tủ đầu giường, sau đó ngồi xuống giường, cách cô rất gần.
Cô nâng chén nước lên, nói cảm ơn với anh, sau đó “ực ực” uống vào, toàn bộ quá trình cũng không dám nhìn anh.
“Em đang sợ anh sao?”
Lâm Thanh Thanh không nhìn anh, lắc đầu.
“Lúc nãy em gặp ác mộng, sợ em dọa đến con trai, cho nên anh ôm em, như thế sẽ tốt hơn một chút.”
Thì ra là thế.
“Có phải anh quá tùy tiện không?” Tuy anh nói lời áy náy, nhưng trong giọng lại tràn ngập ý cười, cho biết anh đang rất vui.
“Không có.” Lâm Thanh Thanh nhỏ giọng trả lời.
Anh không nói gì nữa, đi đến bên kia giường bế Tiểu Uyên vào giữa, để cô và con cùng đắp một cái chăn, còn mình thì kéo một cái chăn khác đắp lên, nói: “Ngủ đi, ngủ ngon.”
Chờ Lâm Thanh Thanh nằm xuống giường, anh liền tắt đèn. Trong phút chốc, xung quanh lại rơi vào bóng tối.
Cảm giác căng thẳng một lúc lâu vẫn chưa biến mất, Lâm Thanh Thanh ôm Tiểu Uyên, cuối cùng cũng cảm thấy khá hơn một chút, sau đó bất tri bất giác ngủ mất.
Lúc Lâm Thanh Thanh tỉnh lại, Dịch Trạch Duyên và Tiểu Uyên còn chưa tỉnh, cô vẫn ngủ bên cạnh Tiểu Uyên như cũ, Dịch Trạch Duyên và cô cách nhau một Tiểu Uyên.
Anh yên tĩnh nằm trên giường, hai mắt nhắm lại, không lộ ra sự cường thế vô hình giống ngày thường, khi ngủ anh vô cùng bình thản. Tiểu Uyên nằm bên cạnh anh “chổng vó lên trời”, lúc cô nhìn thấy thì bé đã đá tung chăn ra, bàn tay nhỏ đầy thịt gãi gãi trên bụng.
Thật là đáng yêu.
Trong lòng Lâm Thanh Thanh tràn ngập cảm giác thỏa mãn. Không hiểu sao cô cảm thấy rất vui, đắp kín chăn cho bảo bối, lại hôn lên mặt bé một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông đang ngủ say, cô lại nghĩ tới đêm hôm qua, khuôn mặt liền đỏ lên, vội vàng đi ra.
Lúc hai cha con xuống lầu, Lâm Thanh Thanh đã chuẩn bị xong bữa sáng. Dịch Trạch Duyên nhìn bữa sáng phong phú trước mặt liền ngây ngốc một chút, chân ngừng bước mấy giây mới phục hồi tinh thần, sau đó tự nhiên chào hỏi cô: “Buổi sáng tốt lành.”
Tiểu Uyên rất vui, đi đến bàn ăn nhìn bữa sáng phong phú, hai mắt sáng lên: “Đều là mẹ nấu sao?”
Lâm Thanh Thanh gật đầu, bạn nhỏ vội vàng cắt một lát trứng tráng ăn, ăn xong lập tức giơ ngón tay cái lên với cô: “Ăn rất ngon, mẹ thật tuyệt.”
Được con trai khen, Lâm Thanh Thanh cũng rất vui, nhìn về phía Dịch Trạch Duyên, lúc này anh đã ngồi trước bàn bắt đầu ăn bánh mì. Lâm Thanh Thanh dò hỏi: “Có hợp khẩu vị không?”
“Ừm, ăn ngon.” Trong giọng anh còn lộ ra ý khen ngợi.
Lâm Thanh Thanh thở phào.
Ăn cơm xong, hai cha con liền đi ra ngoài, Lâm Thanh Thanh đi vào phòng viết bản thảo. Lúc cô xuống lầu lấy nước liền thấy Dịch Trạch Duyên đang ngồi trong phòng khách, trên tay anh đang cầm mấy tập tài liệu xem.
Lâm Thanh Thanh không khỏi ngạc nhiên, nói: “Anh không đến công ty sao?”
Anh ngẩng đầu nhìn cô, thuận miệng đáp: “Công ty không có việc gì nên về.”
“…”
Công ty không có việc gì? Lâm Thanh Thanh nhớ tới lần trước, nghe thấy mẹ Dịch Trạch Duyên nói xưởng rượu xảy ra chuyện, hơn nữa hôm ấy đi đến công ty đón anh, ánh mắt sắc bén của anh đang nhìn nhân viên, bất kể thế nào cũng không giống công ty không có chuyện gì.
Nhưng Lâm Thanh Thanh cũng không hỏi nhiều, cô vô tình nhìn tài liệu trên tay anh, có mấy tập tài liệu giống như pháp luật được luật sư soạn ra, đột nhiên cô nhớ đến một chuyện: “Anh còn nhớ Long ca không?”
“Ừm.”
“Lúc trước, chuyện Long ca bị bắt là do anh giúp sao?”
“Cũng không tính là giúp, chỉ gọi cho cảnh sát trưởng quen biết thôi.”
Xem ra cô đoán không sai, quý nhân giúp đỡ cô khi đó chính là anh, Lúc trước, khi đoán ra anh, cô thấy không thể hiểu nổi, hai người chỉ tình cờ gặp mặt mà lại ra tay giúp đỡ. Nhưng bây giờ, cô đã hiểu rồi.
Không phải tình cờ gặp mặt, anh là chồng của cô.
“Cảm ơn anh.”
“Ừm?” Anh cười một tiếng: “Dự định làm gì để cảm ơn anh?”
Lâm Thanh Thanh: “…”
Làm sao để cảm ơn anh? Lâm Thanh Thanh nghĩ một lúc mới nói: “Không thì lúc nào anh rảnh, em sẽ mời anh ăn cơm.”
“Hiện giờ anh rảnh.”
“…”
Dù sao cũng phải mời anh ăn cơm, sớm hay muộn chỉ là vấn đề thời gian. Lâm Thanh Thanh liền nói: “Vậy được, em đi thay quần áo.”
Lâm Thanh Thanh chọn một chiếc váy màu trắng. Bởi vì là mùa đông, nên áo dùng lông động vật dệt thành, mặc vào cảm giác rất ấm. Cô khoác thêm một chiếc áo khoác màu đen, phối hợp với chiếc váy màu trắng rất hợp.
Lâm Thanh Thanh dùng cặp tóc tùy tiện cặp mái tóc dài lên, trang điểm qua loa, không đậm lắm, dù sao cũng đủ để ứng phó với việc ra ngoài ăn một bữa cơm.
Lâm Thanh Thanh nhìn mình trong gương, có cảm giác như muốn đi hẹn hò.
Hẹn hò? Lâm Thanh Thanh vội lắc đầu, cảm thấy mình đã nghĩ nhiều. Cô thấy son môi không đủ đỏ, lại bôi thêm một lớp.
Khi Lâm Thanh Thanh đi xuống lầu, Dịch Trạch Duyên vẫn ngồi trên ghế sofa xem tài liệu, hai chân vắt chéo, tư thái nhàn nhã, động tác lật tài liệu lộ ra vài phần lười biếng, nghe thấy tiếng bước chân, anh liền ngẩng đầu lên nhìn. Khi thấy cô, tư thế nhàn nhã đột nhiên đông cứng, ánh mắt bị sự kinh diễm làm cho kinh ngạc, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất, một giây sau, anh tỏ ra tự nhiên nói với cô: “Chuẩn bị xong rồi?”
Lâm Thanh Thanh gật đầu.
Lâm Thanh Thanh chọn một nhà hàng của Nhật, đây là nhà hàng Nhật Bản rất nổi tiếng ở Bắc Thành, hương vị rất ngon, hơn nữa còn có nhiều minh tinh đến ăn.
“Trước kia từng đến đây ăn?” Sau khi xuống xe, Dịch Trạch Duyên hỏi.
“Không có, chỉ từng nghe nói.” Sau khi lên đại học, cô rất ít khi xin tiền Lâm Bằng, nơi có chi phí cao như thế này, cô không vào nổi: “Chỉ là một thần tượng em thích từng giới thiệu nơi này, chính là người hát tình ca Bắc Hải, Nhiễm Nam.”
“Anh biết.”
“…”
Đột nhiên Lâm Thanh Thanh nhớ tới chiếc dây chuyền. Theo như bạn nhỏ Tiểu Uyên nói thì là lúc ấy cô nhìn thấy Nhiễm Nam đeo chiếc dây chuyền đó liền thích, sau đó Dịch Trạch Duyên mới đi đặt làm một cái, lại bị cô ném vỡ.
Lâm Thanh Thanh thở dài, nhưng nói đến Nhiễm Nam lại làm cô vui vẻ: “Nhiễm Nam là ca sĩ em thích nhất. Cô ấy vừa hát hay vừa có tài, cô ấy là một thần tượng có tấm lòng lương thiện, luôn lên tiếng cho người yếu thế, nhất là đã từng giúp đỡ rất nhiều cô gái yếu thế, giúp họ phấn đấu vì địa vị xã hội. Em cảm thấy là thần tượng thì nên như vậy.”
Cô đã từng nghĩ tới, sau khi tốt nghiệp phải tiến vào công ty của thần tượng, muốn làm việc cùng cô ấy, còn có một khoảng thời gian rất dài Nhiễm Nam chỉ dẫn phương hướng cho cô, chỉ là… chỉ là mọi chuyện không thể lường trước, cuối cùng cô vẫn vô duyên với chuyện ca hát.
Lâm Thanh Thanh lấy lại tinh thần, lúc này mới nhận ra Dịch Trạch Duyên đang mỉm cười nhìn cô chằm chằm, dường như ánh mắt của anh cũng vì cô mà trở nên dịu dàng hơn, lộ ra cảm giác cưng chiều.
Lâm Thanh Thanh rung động, lập tức hỏi: “Có phải em nói nhiều quá không?”
“Không nhiều, anh thích nghe em nói, nói gì cũng được.”
“…”
Anh là một người đàn ông có khí chất mạnh mẽ, trên người anh bẩm sinh đã có cảm giác nghiêm túc và nguy hiểm. Nhưng không biết vì sao, dường như quanh người anh lúc này có một tầng mềm mại vô cùng bao phủ, anh không còn là một tổng giám đốc điều khiển người khác, anh chỉ là chồng của cô mà thôi.
Chồng… Lâm Thanh Thanh cúi đầu, mặt nóng lên.
“Dịch tổng.”
Đột nhiên có người nói kéo suy nghĩ của Lâm Thanh Thanh trở lại, cô nhìn về phía trước, thấy có hai cô gái đang đi đến. Xem ra nơi này đúng là thường xuyên có minh tinh đến, cô vừa tới đã gặp phải.
Thật không khéo, trong đó còn có một người cô quen.
Lúc này, Lâm Thanh Thanh và Dịch Trạch Duyên đang đi trên hành lang. Trên hành lang, hai mĩ nữ Nhật Bản được chạm khắc bên cửa sổ, trên mặt đất phủ tấm thảm mềm mại.
Hành lang đã không rộng, bốn người gặp nhau ở đây lại càng chật chội hơn.
Cô gái đi cùng Lương Hân nhìn hơi quen, hẳn cũng là người trong giới giải trí, nhưng Lâm Thanh Thanh không nhớ tên. Vừa mới đến, cô ta đã chào hỏi Dịch Trạch Duyên.
Cô ta cười rất thân thiện, giọng nói cũng mang theo sự nịnh nọt. Ánh mắt cô ta lướt qua người Lâm Thanh Thanh, dường như sửng sốt một chút, nhưng rất biết điều không hỏi thân phận của Lâm Thanh Thanh.
Mấy tháng trước, Lương Hân vì muốn cổ vũ cô thi đấu còn cố ý mua con búp bê cho cô. Khi đó, cô ta vẫn là bạn thân nhất của cô, cách mấy tháng gặp lại, chắc chắn phải ôm nhau thật chặt.
Nhưng bây giờ, không ôm, cũng không mừng rỡ khi nhìn thấy bạn thân, hai người chỉ đánh giá lẫn nhau, tâm tư riêng biệt.
Nhìn thấy cô, hình như Lương Hân rất kinh ngạc, sau đó ánh mắt cô ta lướt qua người Dịch Trạch Duyên. Không biết nghĩ tới điều gì, sắc mặt của cô ta càng trở nên phức tạp, dường như không thể tưởng tượng nổi, hơn nữa còn mang theo một sự không thoải mái.
Chỉ là, nhưng khác thường này thoáng qua rồi biến mất, cô ta lập tức hòa nhã chào Dịch Trạch Duyên: “Chào Dịch tổng.”
Dịch Trạch Duyên khách khí gật đầu: “Chào hai cô.” Hai người họ khẽ tránh ra nhường đường, Dịch Trạch Duyên bước qua.
Lâm Thanh Thanh phục hồi tinh thần, làm như không quen Lương Hân, đi theo Dịch Trạch Duyên sượt qua người bọn họ, trừ cách này ra thì cô cũng không tìm được biện pháp tốt hơn.
Đi vào phòng đã đặt trước ngồi xuống. Có lẽ do nhìn thấy Lương Hân, ít nhiều tâm trạng của Lâm Thanh Thanh cũng có chút thay đổi. Dịch Trạch Duyên là người nhạy cảm, sau khi ngồi xuống liền hỏi: “Sao vậy?”
Lâm Thanh Thanh nghĩ đến Lương Hân, cười tự giễu: “Cô gái đứng bên trái vừa rồi là chị kế của em.”
“Anh biết.”
“…”
Lâm Thanh Thanh kinh ngạc, nhưng cũng lập tức hiểu ra, cô và Dịch Trạch Duyên là vợ chồng, Dịch Trạch Duyên biết chuyện gia đình cô cũng không có gì lạ.
“Ba em vì muốn giúp cô ta tiến vào giới giải trí nên đã đập không ít tiền.” Dịch Trạch Duyên thấy biểu cảm kinh ngạc của cô, lại nói thêm: “Chị em không nói cho em biết sao?”
Chị chỉ nói cho cô, lúc trước khi Lương Hân phản bội cô, ba liền che chở Lương Hân, vì thế nên cô còn đoạt tuyệt quan hệ với ông ấy. Về phần Lương Hân thành danh như thế nào, chị không nói cho cô.
Không ngờ ba lại hào phóng như thế, chi tiền cho Lương Hân tiến vào giới giải trí.
“Nếu không có ba em đập tiền, cô ta sẽ không vào được giới giải trí.” Phục vụ mang Menu lên, lúc này Dịch Trạch Duyên một bên liếc qua Menu, một bên nói chuyện phiếm với cô: “Nhưng ở trong ngành giải trí, cô ta cũng không có gì đặc biệt, chỉ có thể nhặt được một chút tài nguyên mà người khác không muốn để duy trì sức nóng, về sau chỉ sợ những tài nguyên này cũng không nhặt được.”
Anh dường như chỉ đang trần thuật đơn giải lại mọi chuyện, nhưng không hiểu vì sao, Lâm Thanh Thanh lại cảm thấy trong lời nói của anh hàm chứa sự lạnh lùng.
Lâm Thanh Thanh không muốn bàn về chuyện của Lương Hân làm hỏng bầu không khí. Chọn xong món ăn, ánh mắt cô liếc xung quanh, đổi chủ đề: “Nhà hàng này không tệ, quang cảnh thanh nhã, bố cục cũng rất tuyệt.”
“Nếu em thích, anh sẽ mua lại nó tặng cho em.”
“…”
Anh nói rất hời hợt, giống như đang nói chuyện hôm nay muốn ăn gì vậy. Lâm Thanh Thanh nghĩ đến chuyện từng nghe bảo bối nói, ba bé cũng bởi vì cô khen khu biệt thự kia đẹp liền mua nhà ở đó.
Cô có cảm giác như được người đàn ông này sủng ái, nhưng rõ ràng anh lạnh lùng như vậy, khiến Lâm Thanh Thanh không thể hiểu nổi.
Cô vô cùng ngại, vội vàng nói: “Không… không cần, về sau đến nhiều là được.”
Anh rót một chén trà, ngón tay thon dài nâng chén lên khẽ nhấp một ngụm, khuỷu tay chống vào bàn, chèn trà còn đặt bên môi, sương mù lượn xung quanh. Anh mỉm cười nhìn cô, bởi vì có sương mù bao quanh nên ánh mắt kia càng thâm thúy khó lường hơn.
“Đến nhiều? Đến cùng ai?” Giọng của anh cũng tràn ngập ý cười. Không biết có phải ảo giác không, Lâm Thanh Thanh cảm thấy hình như anh cố ý giở trò xấu trêu cô. Nhưng rõ ràng anh là người điềm đạm lễ độ, trưởng thành vững chắc như vậy mà.
Lâm Thanh Thanh càng ngượng ngùng hơn. Cô không dám ngẩng đầu nhìn anh, lắp ba lắp bắp nói: “Cùng… cùng anh, còn có… còn có con trai đi nữa.”
“Được.”
Ý cười của anh càng đậm hơn.
Trong phòng không hiểu sao lại có thêm hương vị mập mờ. Lâm Thanh Thanh không có tố chất tâm lý tốt như vậy, toàn bộ thời gian đều bình tĩnh uống trà. Cô bị cái không khí mập mờ này làm cho sắp không thở nổi.
“Em đi phòng vệ sinh một lát.”
Lúc này, đi vệ sinh chính là biện pháp tốt nhất.
Lâm Thanh Thanh đi vào phòng vệ sinh, làm tâm lý của mình bình ổn lại, sau khi chuẩn bị đi ra thì bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện.
“Thật kỳ lạ, Dịch Trạch Duyên rõ ràng không gần nữ sắc mà lại đưa cô gái kia đến ăn cơm. Nhưng tớ nhớ rõ lần trước, anh ta đầu tư vào bộ phim kia, có một người mẫu muốn tóm lấy cơ hội, chuẩn bị dâng hiến sắc đẹp cho anh ta. Lúc ấy, anh ta vô cùng khách khí cự tuyệt người ta, nhưng mấy ngày sau, cô gái kia bị bôi đen trên mạng, nửa thật nửa giả, thâm chí có người còn chửi thậm tệ. Lúc đầu, tiền đồ của cô ta cũng không tệ lắm, sau đó bị bôi đen làm mất hết đất diễn. Khi đó, mọi người đều đồn đây là ý của Dịch Trạch Duyên, còn có người nói anh ta nhìn ôn nhã điềm đạm như vậy, nhưng thực tế thủ đoạn âm hiểm. Bởi vì chuyện đó, mọi người đều biết tổng giám đốc Dịch Trạch Duyên không gần nữ sắc, cũng không dám đi nịnh nọt anh ta. Nhưng về sau có người nói anh ta đã kết hôn rồi, còn nói cô vợ được anh ta giấu khá kỹ, cho nên không ai biết là ai. Cậu bảo người đi cùng anh ta hôm nay có phải chính là người vợ thần bí của anh ta hay không? Khoan hãy nói, dáng dấp vợ Dịch Trạch Duyên thật đẹp, không trách người mẫu nhỏ kia không thể lọt vào mắt xanh của anh ta.”
“Đừng nói đùa, cô vợ thần bí gì chứ. Không dám giấu, người phụ nữ bên cạnh anh ta vừa hay tớ biết.”
“Là ai, là ai?”
“Em gái kế của tớ.”
“Hả?”
“Cô ta là loại người gì tớ biết rõ nhất, hết ăn lại nằm, ỷ mình có vài phần nhan sắc đi ôm đùi khắp nơi, đàn ông nào cũng từng ngủ qua. Dịch Trạch Duyên không ngốc, chắc chỉ chơi đùa với cô ta thôi. Còn vợ, thật nực cười chết mất, cô ta cũng xứng?”
“Tớ nghe giọng điệu này của cậu, giống như cậu và em kế có thù oán?”
“Không có thù, chỉ ăn ngay nói thật mà thôi.”
Lúc đầu, hai người họ chỉ là đến phòng vệ sinh trang điểm lại, đang muốn rời đi lại nghe thấy “phịch” một tiếng, hai người nhìn lại, thấy cửa phòng vệ sinh bị đá văng ra, người phụ nữ sắc mặt u ám đi ra từ bên trong.”
Lâm Thanh Thanh không ngờ sẽ nghe được những lời này từ miệng Lương Hân. Lương Hân cô quen biết, là một cô gái hiền lành đơn thuần, đến mắng chửi người cũng không biết, lúc lên năm hai trung học bị người ta chửi nửa ngày cũng không phản bác được một câu, cuối cùng bị tức mà khóc.
Cô không thể tin những lời này xuất phát từ miệng Lương Hân, mà còn nói nhưng câu cô không chịu nổi. Dù không còn xem nhau là bạn cũng không nên quá đáng như thế.
Lúc trước, khi nghe chị nói cô ta và Hướng Hoa Dương phản bội mình, cô cũng từng muốn đến chất vấn hai người này. Nhưng dù sao cũng đã năm năm, vật đổi sao dời, truy cứu cũng không còn ý nghĩa gì nữa, như vậy thì mỗi người tự sống khỏe mạnh, không thể đi chung cùng nhau nữa vậy.
Nhưng cô không ngờ Lương Hân lại hãm hại mình sau lưng, có lẽ vì từng là bạn thân nên nghe những lời hãm hại này càng chói tai hơn.
Cô gái bên cạnh Lương Hân cũng không nghĩ tám chuyện linh tinh lại bị nghe được, hơn nữa còn là người trong cuộc, nên khi nhìn thấy Lâm Thanh Thanh thì hơi xấu hổ.
Ngược lại, Lương Hân rất bình tĩnh, chỉ hơi kinh ngạc một chút, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra, nói với người bên cạnh: “Đi thôi.”
Nhưng cô ta vừa bước đi được mấy bước, liền nghe thấy Lâm Thanh Thanh gọi mình, cô ta vô thức quay đầu lại nhìn. Không ngờ vừa quay đầu, liền bị một cái khăn lau nhà thối hoắc ướt sũng đập vào mặt. Lương Hân không thể tránh kịp, bị đập lùi lại hai bước.
Có lẽ vừa mới lau xong, nên khăn lau nhà còn dính một chút mùi thối, lúc này dính vào mặt Lương Hân, cô ta buồn nôn muốn ói.
Lương Hân không dám tin nhìn Lâm Thanh Thanh, thấy cô đứng ngay ngắn trước mặt, giống khăn lau nhà nằm ở một bên, mặt lạnh lùng nhìn cô ta.
Lâm Thanh Thanh không biết vì sao mình lại trực tiếp cầm khăn lau nhà ném vào mặt Lương Hân. Trước khi làm cô còn lo không biết mình làm thế có quá đáng không, nhưng sau khi làm xong, mới thấy thì ra lại thoải mái như thế.
Rõ ràng muốn bình an vô sự làm một người xa lạ, tất cả chuyện trước kia cô đều không muốn so đo nữa, nhưng hết lần này đến lần khác, cô ta muốn hãm hại sau lưng cô, nói về cô khó nghe như vậy, càng không khéo là, những lời này lại bị cô nghe thấy.
Nếu cô tiếp tục ngồi yên không quan tâm, Lâm Thanh Thanh cảm thấy về sau mình nhất định bị sự nhu nhược làm tức chết, mà sẽ càng nghĩ càng giận.
Nhưng bây giờ, đối với loại người không có lương tâm, ngoài mặt lương thiện nhưng sau lưng lại giở trò xấu này, trực tiếp đánh cho tê người chính là biện pháp tốt nhất.
Lương Hân cảm thấy mình phải chịu nhục nhã. Mặc dù trong giới giải trí, cô ta không nóng không lạnh, nhưng tốt xấu gì cũng là một minh tinh. Nếu không có thân phận minh tinh, cô ta cũng là một đại tiểu thư, chưa từng bị người ta đối xử như thế, loại nhục nhã này cô ta sao có thể chịu được.
“Cô đang làm cái gì? Cô điên rồi sao?” Lương Hân nghiến răng nghiến lợi nói với cô.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Lương Hân nghiến răng nghiến lợi, mặt mũi dữ tợn trước mặt mình. Mặc dù cô ta là chị kế của cô, nhưng lại rất giống một người em gái đơn thuần, cần người bảo vệ.
Nhìn thấy Lương Hân như vậy, Lâm Thanh Thanh không khỏi lạ lẫm. Rốt cuộc cô ta chính là như vậy hay bị thời gian biến thành như vậy? Nhưng những chuyện này không còn quan trọng nữa.
Nhìn biểu cảm phức tạp của Lâm Thanh Thanh, Lương Hân mới xanh mặt nhận ra vừa rồi cô ta không khống chế tốt cảm xúc của bản thân, bên cạnh còn có người nhìn. Cô ta lập tức thu lại biểu cảm, hít một hơi thật sâu, dùng sự phẫn nộ nhưng vẫn bao hàm giọng điệu được giáo dục nói: “Nhiều năm không gặp, sao cô lại trở nên thô tục vô lễ như vậy, còn cầm khăn lau nhà ném người khác, chị cô dạy cô như vậy sao?” Lương Hân vừa nói vừa đi về phía cửa: “Cũng phải, cả ngày ở trong tiệm cơm làm bạn với những người thô lỗ, sao có thể tốt hơn đây?”
Lương Hân biết rất rõ, mẹ và chị là những người cô tôn kính nhất, cô ta châm chọc chị của cô như thế, rõ ràng là đang cố ý chọc giận cô.
Tất nhiên Lâm Thanh Thanh cũng thấy cô ta từng bước từng bước đi về phía cửa nhà vệ sinh. Cô nhắm mắt lại, đại khái đoán được cô ta muốn gì.
Chọc giận cô, sau đó thừa cơ chạy ra ngoài, để lúc Lâm Thanh Thanh đánh cô ta bị nhiều người nhìn thấy. Tốt xấu gì Lương Hân cũng là người của công chúng, đến lúc đó, tin tức Lâm Thanh Thanh đánh nghệ sĩ sẽ được đưa lên đầu, sau đó Lương Hân giả bộ ủy khuất chọc giận cô, lại càng khiến fans hâm mộ đau lòng và có thể dẫn dắt dư luận. Dưới áp lực của dư luận, mỗi ngày Lâm Thanh Thanh Thanh đi đâu cũng sẽ bị soi xét.
Mặc dù Lâm Thanh Thanh không biết chọn bạn, nhưng cũng không phải không có đầu óc, vẫn có năng lực phân tích vấn đề.
Thấy cô ta cách cửa càng ngày càng gần, Lâm Thanh Thanh cười châm chọc: “Cô làm gì vậy? Còn muốn đi ra ngoài náo loạn để mọi người biết? Muốn để tất cả mọi người biết cô nói xấu linh tinh sau lưng người khác, hay là cô muốn chạy ra ngoài để mọi người biết chuyện tai tiếng trong nhà chúng ta?”
Khóe miệng Lương Hân giật giật, thân thể không khỏi cứng nhắc.
Lâm Thanh Thanh rất hài lòng với dáng vẻ bị đạp phải đuôi của cô ta, nói tiếp: “Cô nói tôi vì lợi ích mà ôm đùi nhiều đàn ông. Thật buồn cười, cô cho rằng tất cả mọi người đều không biết liêm sỉ giống cô sao? Đừng quên, cô thừa dịp tôi bị thương cướp bạn trai tôi khi chúng ta vẫn còn là bạn thân.” Lâm Thanh Thanh châm chọc, càng nói càng hăng: “Xem ra, nhân phẩm của cô và mẹ cô chẳng khác gì nhau, còn nhỏ mà đã biết phá hỏng tình cảm của người khác, quả nhiên mẹ nào con thế.” Cô tiến lại gần Lương Hân: “Những chuyện này, cô muốn tất cả mọi người nghe thấy sao?”
Câu cuối cùng của Lâm Thanh Thanh đã thành công đâm một nhát vào Lương Hân. Bên cạnh còn có người ngoài, mặc dù người này đã bị biến cố bất ngờ trước mắt làm cho choáng váng.
Nhưng Lương Hân sao có thể dễ dàng để chuyện xấu trong nhà bị đưa ra soi mói, mẹ của cô ta – Sở Tố Vi chính là vết nhơ lớn nhất trong đời này của cô ta.
Lương Hân có cảm giác cô muốn nói tiếp, lúc này chỉ muốn nhanh chóng làm cô ngậm miệng, đến cả hình tượng cũng không thèm để ý.
“Lâm Thanh Thanh!”
Cô ta phẫn nộ hét lên một tiếng, giơ tay muốn tát Lâm Thanh Thanh, nhưng Lâm Thanh Thanh không đợi cô ta tới gần, nhanh tay lẹ mắt mở vòi nước ra, nhấn một cái vào đầu vòi nước, nước liền bắn tung tóe lên mặt Lương Hân.
Nước bắn vào mắt, Lương Hân kinh hãi kêu lên, vội vàng đưa tay che đi, tóc của cô ta ướt, lớp trang điểm cũng bị trôi, nhìn có chút chật vật.
Lương Hân giữ tóc mái ngang trán. Tóc ngang trán hơi dày, lúc này bị thấm nước, Lâm Thanh Thanh liền nhìn thấy vết sẹo trên trán cô ta, hơi khó coi.
Có lẽ Lương Hân cũng ý thức được, đưa tay loạn xạ che khuất vết sẹo kia, trông rất dữ tợn.
Lương Hân phẫn nộ, tức đến nổ phổi: “Cô thì có chỗ nào tốt? Ngay cả lão đàn ông hèn mọn cũng hạ miệng được, cô… A!!!”
Lâm Thanh Thanh tăng lực, bọt nước như biến thành lưỡi dao chém vào mặt Lương Hân, cô ta vội vàng tránh né, nhưng lời độc ác cũng không kịp nói ra.
Lâm Thanh Thanh rất bực, không muốn lãng phí thời gian với cô ta nữa.
“Cô tự giải quyết cho tốt.”
Lúc Lâm Thanh Thanh trở về, phục vụ đã mang thức ăn lên.
“Sao đi lâu vậy?” Dịch Trạch Duyên hỏi.
“Không có gì, lớp trang điểm bị mờ nên phải trang điểm lại hơi nhiều.”
Dịch Trạch Duyên không hỏi nữa.
Cùng Lương Hân phát triển thành như vậy, Lâm Thanh Thanh chưa từng nghĩ tới. Cô và Lương Hân vẫn luôn là bạn tốt ở bên cổ vũ ủng hộ nhau, cô đã từng nghĩ quan hệ này mãi mãi cũng không thay đổi.
Vừa dạy dỗ Lương Hân một trận, mặc dù cô hả giận, nhưng náo loạn cùng bạn thân thành như vậy, trong lòng Lâm Thanh Thanh không khỏi cảm thấy bi ai.
Cho nên bữa cơm này, cô không thể yên lòng mà ăn.
Ăn cơm xong, cô nói với Dịch Trạch Duyên: “Anh đưa em đến chỗ chị em đi, em muốn nói chuyện với chị.”
Dịch Trạch Duyên trầm mặc một chút rồi nói: “Được.”
Dịch Trạch Duyên đưa cô đến cổng tiệm cơm Hòa Bình. Biết là hai chị em có chuyện muốn nói không liên quan đến mình, nên anh không đi cùng cô vào trong.
Lâm Thanh Thanh nhìn xe anh đã đi xa, đang muốn đi vào, lại nghe thấy sau lưng có người gọi mình.
“Bạn nhỏ đưa thư.”
Lâm Thanh Thanh quay đầu nhìn lại, thấy ở giao lộ phía trên cách đó không xa có một chiếc xe thể thao đang đậu, một người đứng cạnh chiếc xe đó, anh ta mặc áo len cao cổ và áo khoác ở bên ngoài, dáng dấp nhã nhặn, đang cười với cô.
Lâm Thanh Thanh cảm thấy người này khá quen, cô dò hỏi: “Tần Bách Luân?”
Tần Bách Luân đi về phía cô: “Không ngờ em vẫn còn nhớ anh.”
Tần Bách Luân từng là bạn trai của chị cô. Khi đó Lâm Trân Trân lên cao trung, cô vẫn là học sinh sơ trung. Ở tuổi đó, trẻ con đều ngại ngùng. Khi Tuần Bách Luân theo đuổi chị sẽ không đưa thư trực tiếp cho chị ấy, mà đến tiệm cơm nhà cô ngồi xuống cạnh Lâm Thanh Thanh, sau đó để cô chuyển thư cho Lâm Trân Trân. Để cảm ơn, anh ta còn mua cho cô một túi đồ ăn vặt lớn, mà Lâm Thanh Thanh thích đồ ăn vặt nên cũng tình nguyện giúp anh ta.
Gọi cô là bạn nhỏ đưa thư cũng chỉ có Tần Bách Luân.
“Anh tìm chị tôi?”
Tần Bách Luân gật đầu.
Lâm Thanh Thanh nhướng mày, tỏ vẻ cao thâm khó lường cười nói: “Muốn tôi nói với chị giúp anh?”
Tần Bách Luân lập tức hiểu ra, nói: “Sẽ có quà cho em.”
“Nhưng mà hiện giờ tôi không còn bé nữa, đồ ăn vặt cũng không thể mua được tôi.”
“Yên tâm, nhất định em sẽ hài lòng.”
Thật sự thoải mái, Lâm Thanh Thanh cũng rất hài lòng.
Lúc này, chắc là chị đang ở trong phòng trên tầng hai. Khi Lâm Thanh Thanh đi vào, quả nhiên Lâm Trân Trân ở bên trong, đang xem tình hình kinh doanh của quý này.
Lâm Trân Trân thấy cô thì rất vui: “Sao em trở về thế?” Cô ấy đi tới trước mặt Lâm Thanh Thanh, quan sát từ trên xuống dưới: “Nhiều thịt hơn rồi, xem ra em ở bên đó không tệ lắm, Trạch Duyên đối với em tốt không?”
Nói đến Dịch Trạch Duyên, mặt Lâm Thanh Thanh không khỏi đỏ lên. Lâm Thanh Thanh không muốn cho chị cơ hội trêu chọc mình, vội vàng nói: “Ở dưới nhà em gặp Tần Bách Luân, anh ta muốn gặp chị.”
Lâm Trân Trân nghe thấy tên Tần Bách Luân, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Để anh ta đi đi, chị không muốn gặp anh ta.”
Lâm Thanh Thanh không hiểu nói: “Vì sao?”
Đối với chuyện tình cảm của chị gái, Lâm Thanh Thanh không rõ lắm. Chị cô lớn hơn cô ba tuổi, lúc chị ấy yêu đương, cô vẫn là một em gái nhỏ học sơ trung, nên không thể hiểu hết tình yêu được. Sau đó, ba mẹ ly hôn, cô theo ba nên cũng ít khi được gặp chị gái, chỉ nghe chị nói sau khi lên đại học thì hai người họ chia tay, về sau hình như chị cũng không quen bạn trai nữa.
Hiện giờ chị đã 28 tuổi, chuyện tình cảm vẫn không có tin tức. Nếu như có thể tái hợp lại với Tần Bách Luân thì sẽ rất tốt. Nếu anh rể là Tần Bách Luân, cô cũng tương đối hài lòng.
Lâm Trân Trân trầm mặc một lúc rồi nói: “Anh ta đã kết hôn rồi.”
Lâm Thanh Thanh: “…”
Vốn dĩ Lâm Thanh Thanh còn tưởng chị không muốn gặp Tần Bách Luân là vì năm đó hai người họ có hiểu lầm nên dẫn đến chia tay, không ngờ Tần Bách Luân đã kết hôn rồi.
Lâm Thanh Thanh tức giận. Khi cô đi xuống dưới, Tần Bách Luân vẫn còn ở đó chờ, chỉ là lần này trên tay anh ta còn có thêm một túi đồ. Anh ta nhìn sau lưng cô không có Lâm Trân Trân đi theo, trên mặt hiện lên sự thất vọng.
“Xem ra em không gọi được chị ra, nhưng mà túi quà này vẫn cho em.”
Anh ta đưa túi qua, là mỹ phẩm dưỡng da cao cấp nào đó. Quả nhiên anh ta rất hiểu phụ nữ, biết phụ nữ tuổi này sẽ thích cái gì, sau đó mua để lấy lòng.
Lâm Thanh Thanh đẩy tay anh ta ra, cười lạnh: “Nam cặn bã trên đời nhiều như vậy lại không thiếu anh. Làm gì không làm, hết lần này đến lần khác làm một tên khốn nạn. Đã kết hôn rồi còn đến tìm chị tôi làm gì? Anh muốn chị làm người thứ ba à?”
Nụ cười trên mặt Tần Bách Luân khựng lại, một lúc sau anh ta mới cười khổ một tiếng: “Anh không còn cách nào, cuộc hôn nhân của anh và vợ anh là hôn nhân thương mại, không có tình cảm.”
Lâm Thanh Thanh lười nghe anh ta kể khổ, cái gì mà không còn cách nào, kết hôn chính là kết hôn. Vậy mà vừa rồi cô còn cảm thấy người này làm anh rể cũng không tệ lắm, bây giờ suy nghĩ lại thật sự thấy buồn nôn.
“Không còn cách nào cái gì, những lời này tôi không muốn nghe, đã kết hôn thì sau này cách chị tôi xa một chút, biết không?”
Tần Bách Luân không nói, Lâm Thanh Thanh cũng lười nhiều lời với anh ta, vứt xuống câu này xong liền đi vào.
“Tức chết mình rồi.”
Sau khi lên lầu, Lâm Thanh Thanh vẫn không hạ hỏa được, ngược lại Lâm Trân Trân rất bình tĩnh, rót cho cô một chén nước: “Tức giận có gì tốt, mỗi người có duyên phận của chính mình.”
Cũng may cách nhìn của chị rất thoáng, Lâm Thanh Thanh coi như được an ủi.
Cô nghĩ đến mục đích của chuyến đi này, cũng lười nói về chuyện Tần Bách Luân, liền kể: “Đúng rồi, hôm nay em gặp Lương Hân.”
“Ừm?” Động tác uống nước của chị khựng lại, có thể nhìn ra Lâm Trân Trân rất đề phòng Lương Hân: “Nhìn thấy cô ta thì sao?”
“Cô ta nói với em một chuyện rất lạ, nói em ngay cả lão đàn ông hèn mọn cũng phải hạ miệng.” Ánh mắt cô nhìn chằm chằm Lâm Trân Trân, cẩn thận hỏi: “Trước đây không phải em làm chuyện bán thân chứ?”
Không ngờ Lâm Trân Trân lại tức giận nói: “Không có chuyện này. Nó và mẹ nó thật giống nhau, miệng đều nói những điều chẳng tốt đẹp gì. Chẳng qua là nhìn em sống tốt nên ghen ghét, cố ý bôi xấu mà thôi, đừng nghe nó nói linh tinh.”
Lúc này Lâm Thanh Thanh mới thở phào.
Bởi vì mất trí nhớ, nên chuyện xảy ra năm năm này, cô hoàn toàn không biết, nên sợ mình sẽ làm chuyện gì ngu ngốc.
“Chị, còn có một việc nữa.” Lâm Thanh Thanh lại nói: “Hình như Lương Hân không biết chuyện em kết hôn.”
Nếu Lương Hân biết chuyện cô gả cho Dịch Trạch Duyên, sao dám nói xấu cô ở trong nhà vệ sinh được.
Lâm Trân Trân nói: “Đúng là không biết, sau khi đoạt tuyệt quan hệ với bên kia, em không đến đó nữa, cộng thêm chuyện hôn lễ của em và Dịch Trạch Duyên tổ chức ở nước ngoài, Trạch Duyên lại bảo vệ rất tốt, cho nên chuyện em kết hôn, bên kia cũng không biết.”
Lâm Thanh Thanh gật đầu, thì ra là thế.
Lâm Thanh Thanh ở đây cả buổi chiều, sau đó cô đi đón con trai, một lát sau Dịch Trạch Duyên liền trở về.
“Còn tưởng hôm nay em sẽ ở bên nhà chị.” Khi nói câu này, trong giọng nói của Dịch Trạch Duyên lộ ra một sự vui sướng.
Lâm Thanh Thanh nói: “Không có chuyện gì nên trở về, em còn phải đi đón con nữa.”
Cô hơi ngại ngùng, câu cuối cùng nói rất nhỏ.
Đồ ăn đã làm xong, bọn họ cũng không nói thêm nữa, ngồi vào bàn ăn cơm.
“Xưởng rượu bên Kỳ Châu xảy ra chút chuyện, anh phải đi xử lý, có thể vài ngày mới về được. Hai người có đồng ý đi với anh không?” Cho tới khi ăn xong, đột nhiên Dịch Trạch Duyên nói.
Bạn nhỏ Dịch Bắc Uyên rất tích cực, lập tức giơ tay lên: “Con đồng ý, con đồng ý.”
Dịch Trạch Duyên nhìn cô.
Kỳ Châu sao? Lâm Thanh Thanh nghĩ đến quan hệ giữa mình và mẹ anh không tốt lắm, nhưng con trai đã đồng ý đi, vậy thì cô sẽ đi theo con.
Lâm Thanh Thanh gật đầu: “Em cũng đi.”
Dịch Trạch Duyên hơi bất ngờ, nhưng cũng không biểu hiện quá rõ ràng, anh lập tức cười nói: “Được, ngày mai chúng ta xuất phát.”
Sáng sớm hôm sau, ba người lên máy bay riêng của Dịch Trạch Duyên bay đến Kỳ Châu.
Chuyến đi này, Lâm Thanh Thanh hơi lo. Trước khi lên máy bay, Lâm Thanh Thanh hỏi anh: Em có cần mua quà không?”
Dịch Trạch Duyên nói: “Không cần, quà đã chuẩn bị hết rồi.”
Sau khi lên máy bay, Lâm Thanh Thanh lại hỏi: “Nhà bên Kỳ Châu có mấy người, anh có thể nói cho em biết không?”
“Người lớn cũng chỉ có mẹ anh, còn có một anh kế và em kế, anh kế và em kế là anh em ruột. Sau khi ba anh qua đời, mẹ liền gả cho dượng, nhưng ông ấy cũng đã qua đời rồi.”
Lâm Thanh Tanh gật đầu, thì ra nhà bọn họ cũng là một gia đình tổ hợp, rất giống với cô.
Khi ba người họ đến Kỳ Châu đã có hai chiếc xe đứng chờ sẵn ở đó.
Hai người lái xe một già một trẻ, người lớn tuổi khoảng hơn năm mươi tuổi, rất thích cười, nhìn qua rất thành thật thân thiện. Dịch Trạch Duyên giới thiệu với cô: “Người này là chú Trình, chuyện ở xưởng rượu Kỳ Châu căn bản đều là chú ấy phụ trách. Chú ấy là bô lão trong xưởng rượu nhà ta, là ba của Trình Nhân, em đã từng nhìn thấy cô ấy.”
Lâm Thanh Thanh vẫn còn ấn tượng. Lúc ấy, hình như Dịch Trạch Duyên đã nói với cô, ông nội và ba Trình Nhân đều làm việc ở xưởng rượu nhà họ, anh và anh trai Trình Nhân là anh em tốt.
Thì ra chú ấy là ba của Trình Nhân. Chú Trình rất nhiệt tình, cười nói với Lâm Thanh Thanh: “Khó có dịp Thanh Thanh đến đây, mọi người biết cháu đến đều rất vui, chuẩn bị cả bàn thức ăn ngon.”
Mặc kệ chuyện chú ấy nói có phải sự thật không, nhưng lời này nghe vào rất thoải mái. Lâm Thanh Thanh cũng cười với chú ấy: “Làm phiền mọi người rồi.”
Dịch Trạch Duyên lại giới thiệu người trẻ tuổi cho cô, là một người đàn ông hơn hai mươi tuổi, không đẹp trai suất xắc, nhưng rất dễ nhìn. Anh ta cũng rất nhiệt tình, nhưng không có cảm giác nhiệt tình đoàng hoàng như chú Trình, hàng lông mày thể hiện sự lanh lợi, khiến người ta cảm thấy người này rất thông minh, rất biết trêu đùa.
“Người này là Kỳ Bình, là chồng của Trình Nhân, cậu ta cũng làm trong xưởng rượu, là cánh tay đắc lực của xưởng rượu.”
Chồng Trình Nhân? Thì ra Trình Nhân đã kết hôn rồi? Cô nhớ đến chuyện lần trước, khi nhìn thấy Trình Nhân trong nhà, cô ta còn có địch ý đối với cô, chẳng lẽ là do cô suy nghĩ nhiều sao?
Lâm Thanh Thanh lấy lại tinh thần, bắt chuyện đơn giản với anh ta.
Từ sân bay Kỳ Châu đến Dịch gia còn hơn một giờ đi đường. Lâm Thanh Thanh ôm Tiểu Uyên ngồi xe của Kỳ Bình, còn Dịch Trạch Duyên ngồi xe của chú Trình. Anh ngồi cùng xe với chú ấy để thảo luận chuyện xưởng rượu.
Kỳ Bình rất hay nói, trên đường đi liên tục giới thiệu với hai người Kỳ Châu có gì vui, nhưng Lâm Thanh Thanh lại không có lòng nghe.
Biệt thự Dịch gia là một tòa nhà đơn, cách xưởng rượu gần hai cây số. Dịch gia thuê rất nhiều kiến trúc sư, lúc mấy người họ xuống xe, từ xa đã nhìn thấy một đám người đứng ở cửa chính biệt thự.
Lâm Thanh Thanh điều chỉnh hô hấp, động viên chính mình, đột nhiên trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh: “Căng thẳng sao?”
Không biết Dịch Trạch Duyên đã đứng bên cạnh cô từ lúc nào. Anh cao hơn cô nửa cái đầu, khi nói chuyện với cô thì hơi cúi người. Giọng của anh thành thật chất phác, cố ý nói nhỏ giống như bị khàn, lại có một chút gợi cảm của người đàn ông trưởng thành.
Lâm Thanh Thanh giống như bị điện giật, theo bản năng kéo giãn khoảng cách với anh, không dám áp sát anh quá gần, sau đó thành thật gật đầu: “Có một chút.”
Dịch Trạch Duyên đem hành động xa lánh của cô đặt vào mắt, nhưng chuyện bị cô bài xích đã sớm trở thành thói quen, cho nên anh cũng không quá thất vọng, chỉ nói: “Nếu sợ em có thể nắm tay anh.”
Lâm Thanh Thanh: “…”
Nắm… nắm tay anh?
Cô biết Dịch Trạch Duyên là người rất có phong độ, sợ cô lo lắng nên quan tâm đến cô, để cô nắm tay anh.
Lâm Thanh Thanh nhìn tay anh, cô biết ngón tay của anh rất thon dài, mặc kệ là cầm chén hay đọc sách đều mang đến mỹ cảm.
Nắm tay anh sao? Cô… không có lá gan đó.
Không dám nắm tay anh, vậy nắm cái khác được không?
Kỳ thật Dịch Trạch Duyên cũng không ôm hi vọng quá nhiều, sự bài xích cùng chán ghét của cô anh đã sớm quen, cho nên khi nhìn thấy cô cúi đầu thấp xuống không trả lời, anh cũng không ép.
Nhưng khi Dịch Trạch Duyên đang chuẩn bị đi thì lại có cảm giác tay áo bị siết chặt. Anh cúi đầu nhìn, thấy bàn tay nhỏ bé của cô đang nắm chặt tay áo mình.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động tới gần anh. Trong nháy mắt Dịch Trạch Duyên liền ngẩn ngơ.
Lâm Thanh Thanh phải dùng hết dũng khí mới túm lấy tay áo của anh, nhưng Dịch Trạch Duyên nửa ngày không nhúc nhích, cô không nhịn được ngẩng mặt lên nhìn, vừa vặn đối diện với ánh mắt của anh.
Nét mặt của anh rất kỳ quái, không nhìn ra đang vui hay buồn.
Nhưng cái khí chất mạnh mẽ kia khiến cô vô thức rút tay về.
Gần như ngay lúc ấy, khi cô buông tay áo ra rụt tay về lại bị Dịch Trạch Duyên kéo lại, bàn tay nắm lấy tay cô, nắm chặt, giam giữ trong bàn tay anh, không cho cô cơ hội trốn chạy.
Lâm Thanh Thanh: “…”
“Đi.” Giọng anh vẫn rất bình thường, tựa như chỉ là một chuyện nhỏ qua quýt bình thường.
Lâm Thanh Thanh cứ ngỡ là mơ, sau đó mặt đỏ rực lên, ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”
Dịch Trạch Duyên đi trước kéo cô. Lâm Thanh Thanh đi sau một bước, nên cô không nhìn thấy lúc Dịch Trạch Duyên quay người còn cố ý cúi đầu che đi khóe miệng đang cong lên và sự vui sướng giống như bị “thụ sủng nhược kinh” trong ánh mắt.