Chương 14: Anh ôm cô
Cái bạn nhỏ này, đột nhiên nói chuyện này làm gì?!!!
Lâm Thanh Thanh quay sang nhìn Dịch Trạch Duyên, hai chân anh vắt chéo trên ghế sofa, tư thế ngồi rất tao nhã, quyển sách tiếng anh đang mở, đặt trên đầu gối anh. Thế nhưng giờ phút này, ánh mắt của anh không rơi vào trang sách. Mặc dù anh vẫn duy trì động tác cúi đầu, nhưng ánh mắt lại liếc nhìn cô.
Khóe miệng anh nhếch lên, đuôi lông mày cong lên rất đẹp, biểu cảm cười như không cười càng khiến người khác cảm thấy cao thâm khó lường, Lâm Thanh Thanh xấu hổ muốn chết.
Lâm Thanh Thanh nhìn Tiểu Uyên, bé vẫn nhìn cô trông mong như cũ. Trẻ con không lòng vòng, thích chính là thích, không thích chính là không thích.
Mặc dù Lâm Thanh Thanh vô cùng xấu hổ, nhưng cũng không đành lòng làm bạn nhỏ thất vọng, nghĩ một lát rồi đồng ý. Cô không để ý đến ánh mắt thăm dò của Dịch Trạch Duyên, chỉ nói: “Được, mẹ đi xem với con.”
Bạn nhỏ nhận được câu trả lời chắc chắn liền vui vẻ, kéo tay cô đi lên lầu. Lâm Thanh Thanh dắt bạn nhỏ về phòng rửa mặt thay quần áo xong, hai người mới đi đến phòng Dịch Trạch Duyên. Dịch Trạch Duyên đã rửa mặt xong và ngồi trên giường. Đối diện giường chính là chiếc tivi LCD, trên màn hình là bộ phim hoạt hình hai người vừa xem. Dịch Trạch Duyên nhấn tạm dừng phim hoạt hình, hình ảnh dừng lại chính là chỗ hai người xem đến vừa nãy.
Anh vẫn luôn đọc sách, vậy mà biết rõ hai người xem đến đoạn nào.
Phòng của Dịch Trạch Duyên rất lớn, màu chủ đạo là đen trắng, đơn giản chỉnh tề. Dịch Bắc Uyên leo lên giường ngồi xuống bên cạnh Dịch Trạch Duyên, sau đó vỗ vỗ vị trí bên cạnh nói: “Mẹ ngồi ở đây.”
Sau lưng Dịch Trạch Duyên chồng mấy cái gối tựa trên giường, kéo chăn đắp một nửa người, một tay gối lên sau đầu, một tay tùy ý đặt trên chăn.
Anh nhắm hai mắt lại, dường như ngủ thiếp đi.
Lâm Thanh Thanh do dự một chút mới đi đến ngồi xuống cạnh bảo bối. Tiểu Uyên cầm điều khiển ấn một nút, bộ phim hoạt hình còn chưa xem xong tiếp tục phát.
Thế nhưng bé buồn ngủ rất nhanh, không được một lát liền dựa vào giường ngủ tiếp đi.
Lâm Thanh Thanh nhìn thoáng qua Dịch Trạch Duyên, liền thấy người đàn ông vừa nãy còn nhắm mắt giờ đã mở ra, nhưng anh không nhìn cô, chỉ híp mắt nhìn về phía TV LCD.
Ánh sáng trong phòng rất sáng, âm thanh trên TV vang lên, không hiểu sao Lâm Thanh Thanh bắt đầu căng thẳng. Cô sợ đánh thức Dịch Bắc Uyên, liền nhỏ giọng hỏi: “Phải ôm con qua bên kia sao?”
Anh không nhìn cô, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào TV như cũ, chỉ dùng giọng điệu lười biếng nói: “Không cần, để nó ngủ ở đây đi.”
Ánh đèn rất sáng, TV thì ồn ào, nhưng Lâm Thanh Thanh lại chỉ cảm thấy trong thế giới yên tĩnh chỉ còn lại cô và Dịch Trạch Duyên, cô càng mất tự nhiên hơn.
“Vậy… vậy để em về phòng.” Cô nói xong liền kéo chăn ra chuẩn bị xuống giường, không ngờ lại nghe thấy Dịch Trạch Duyên phía sau nói: “Vấn đề vừa nãy anh hỏi em vẫn chưa trả lời.”
Vấn đề vừa nãy anh hỏi… tất nhiên Lâm Thanh Thanh biết là cái gì.
“Thích thật không?” Anh hỏi lại một lần nữa.
Lâm Thanh Thanh vô thức nuốt nước bọt, động tác cứng nhắc nhìn về phía anh, liền thấy anh đặt cánh tay trên đầu gối, nghiêng đầu cười với cô, tựa như tâm trạng rất tốt. Trong mờ tối, nụ cười của anh dường như được phủ thêm một tầng ánh sáng nhu hòa.
Thế nhưng trong đôi mắt của anh lại hiện rõ sự sắc bén, giống như có thể nhìn thấu lòng người khác.
Lâm Thanh Thanh vô thức tránh né ánh mắt đó, cô không dám đối mặt với Dịch Trạch Duyên.
Thích thật không? Thích Dịch Trạch Duyên sao?
Lâm Thanh Thanh nghĩ đến chuyện anh không muốn cô từ bỏ hi vọng với âm nhạc nên đã chuẩn bị một studio, anh vì muốn cô vui mà đặc biệt đặt một sợi dây chuyền, nhưng lại bị cô ném vỡ.
Anh đối tốt với cô như vậy, muốn nói một chút cảm xúc cũng không có thì là nói dối.
Cô có thiện cảm với anh, hoặc là nói cô rất tôn kính anh.
Về phần thích… cô cảm thấy anh rất xa vời, tựa như vì sao chói sáng trên bầu trời, ngay cả cô cũng rất nghi ngờ, vì sao mình lại gả cho một người đàn ông như vậy.
Anh ưu tú như thế, khí chất mạnh mẽ bức người trên người, bất kể anh khiêm tốn thân thiện như thế nào cũng không thể che giấu được.
Đối mặt với người đàn ông này, đối mặt với ánh mắt của anh, cô cũng không kịp căng thẳng, chỉ vô thức tôn kính anh.
Dịch Trạch Duyên cũng không hi vọng xa vời cô sẽ thực sự thích mình, có lẽ là vì trấn an Tiểu Uyên nên mới nói như vậy, cũng không cưỡng cầu nữa, thấy cô cúi đầu thấp, nửa ngày không nói lời nào, anh cũng sợ dọa đến cô, đành nói: “Được rồi, không muốn trả lời thì không cần trả lời.”
Anh nói rất bình tĩnh, giống như vừa rồi chỉ thuận miệng hỏi một chút.
Lâm Thanh Thanh thở phào.
Bạn nhỏ đã ngủ thiếp đi, Lâm Thanh Thanh cảm thấy mình không nên tiếp tục ở lại đây, liền nói: “Em… em về phòng đây.”
Nhưng không đợi cô quay người chuồn đi, anh lại nói một câu: “Đêm nay ở lại đây đi.”
Lâm Thanh Thanh: “…”
Giọng có hơi gấp, nhưng không phải câu hỏi, cũng không giống như đang thương lượng với cô. Ngữ khí của anh lộ ra sự cứng rắn có thể chặt chém đinh sắt.
Lâm Thanh Thanh quay đầu nhìn, nhưng anh lại vô thức tránh né ánh mắt của cô: “Tiểu Uyên nghĩ lúc đi ngủ ba mẹ đều nằm bên cạnh, khi tỉnh dậy không thấy em sẽ rất thất vọng.”
Lâm Thanh Thanh cúi đầu nhìn con trai đang ngủ, đột nhiên nhớ tới bé từng nói, ba mẹ các bạn khác đều ngủ chung, còn nói muốn mẹ thân thiết với ba hơn, bởi vì ba mẹ các bạn khác cũng đều thân mật với nhau.
Muốn ngủ chung với Dịch Trạch Duyên sao?
Không phải cô và Dịch Trạch Duyên là vợ chồng sao? Cô ngủ lại phòng anh cũng không phải chuyện to tát gì, huống chi còn có con trai.
Ngủ đi ngủ đi, không sao đâu.
Lâm Thanh Thanh suy tư một lát, cuối cùng gật đầu nhẹ.
Nhưng cô không nhìn thấy lúc mình gật đầu, Dịch Trạch Duyên mới từ từ buông lỏng cái chăn bị anh nắm chặt ra, dù biểu cảm vẫn bình tĩnh như cũ, giống như chuyện cô ngủ lại đây cũng không phải chuyện ghê gớm gì.
“Thời gian không còn sớm nữa, nghỉ ngơi sớm một chút.” Anh nhẹ nhàng nói.
Lâm Thanh Thanh kéo ổ chăn ra nằm vào, bên trong ấm vô cùng. Lúc đầu nằm vào, cô hơi bứt rứt bất an.
Nhưng dựa vào người con trai, ngửi mùi sữa thơm thơm, cô nhanh chóng bình tĩnh lại.
Cô nằm sát Tiểu Uyên, mặc dù vị trí của hai mẹ con và anh cũng hơi xa, nhưng cảm giác tồn tại của Dịch Trạch Duyên lại mãnh liệt như thế, nhất là trong bóng tối yên tĩnh, rất khó để có thể coi nhẹ.
Lâm Thanh Thanh sợ mình suy nghĩ nhiều, không ngừng thúc giục bản thân đi ngủ. Sau đó, cô vô thức ngủ thiếp đi.
Lúc mơ mơ màng màng tỉnh lại, Lâm Thanh Thanh có cảm giác dường như cô đang nằm trong lồng ngực ấm áp, đưa lưng về phía người kia, dán phía sau lưng là lồng ngực to lớn, mà cánh tay anh thì đang ôm eo cô.
Cô cho là mình nằm mơ, nhưng mở mắt ra một lúc mà cái ôm này vẫn chưa biến mất. Cho đến khi lấy lại ý thức, Lâm Thanh Thanh mới nhận ra, lúc này, đúng là cô đang nằm trong một lồng ngực ấm áp vững chắc.
Giờ phút này trời vẫn đen, nhưng ngoài cửa sổ có ánh đèn, cho nên trong phòng cũng không tối lắm.
Cô nhớ ra đêm qua mình và Tiểu Uyên cùng ngủ trong phòng Dịch Trạch Duyên, vậy người đang ôm cô là anh sao?
Sao cô lại ngủ trong ngực anh?
Hai người dựa sát quá gần, gần đến nỗi cô có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi trên người anh, còn có tiếng hít thở đều đặn phun trên đỉnh đầu cô.
Chóp mũi đều là hương vị của anh, tươi mát dễ ngửi, hơi giống mùi thơm của hoa trà.
Thân thể Lâm Thanh Thanh nhanh chóng cứng nhắc, động cũng không dám động.
Không thể hiểu nổi, tại sao… anh lại ôm cô đi ngủ?
Bây giờ nên làm gì? Hình như anh đã ngủ rồi.
Lâm Thanh Thanh cắn môi, tay chân nhất thời luống cuống, nhịp tim cũng bắt đầu tăng tốc. Có nên nhân lúc anh ngủ thoát ra không, ngộ nhỡ nhát nữa anh tỉnh lại nhìn thấy thì sao?
Là cô ngủ thiếp đi, bị mộng du nên trộm chạy tới chui vào ngực anh hay là anh ôm tới? Nhưng hôm qua rõ ràng cô ngủ phía bên kia mà.
Là anh chủ động ôm cô qua sao?
Càng nghĩ, tim Lâm Thanh Thanh càng đập nhanh, gương mặt cũng nóng lên. Cô sợ lúc nữa anh tỉnh lại sẽ xấu hổ, nhưng so với xấu hổ, cô càng tham luyến cảm giác được anh ôm hơn.
Thân thể Dịch Trạch Duyên rất rắn chắc, nằm cạnh anh, không hiểu sao cô càng an tâm hơn.
Thế nhưng về sau, Lâm Thanh Thanh thực sự rất bối rối, trái tim đập “phanh phanh” lớn như vậy, cô sợ đánh thức anh. Lâm Thanh Thanh cẩn thận dịch chuyển khỏi lồng ngực anh, không ngờ cô vừa mới ngồi dậy, đột nhiên lại bị một cánh tay kéo lại.
Anh ôm eo cô, lồng ngực rắn chắc dính sát vào lưng cô, nhiệt độ nóng hổi cùng hơi thở nam tính của anh nháy mắt bao phủ từ sau lưng lan ra.
Môi của anh dán bên tai cô, giọng nói khàn khàn vang lên bên tai Lâm Thanh Thanh.
“Muốn đi đâu?”
Lâm Thanh Thanh: “…”
Tác giả có lời muốn nói:
Vốn định thừa dịp bà xã ngủ, lén lút ôm một chút, không ngờ lại bị phát hiện…
Editor: Hai hôm nay đọc cv hai truyện của tác giả này: Vợ của ác ma không dễ làm và Ném rớt nam thần, gả hào môn. Mặc dù đọc cv nên nhiều chỗ không hiểu lắm, nhưng k dứt ra được luôn. Nhiệt liệt đề cử mọi người đọc thử.
– À, tiết lộ thêm chút: Tớ rất thích truyện của Tử Thanh Du luôn ấy. T thích thể loại: 3S (hoặc 2S cũng được), nam thâm tình nên hợp với Tử Thanh Du dã man ấy…
Lâm Thanh Thanh quay sang nhìn Dịch Trạch Duyên, hai chân anh vắt chéo trên ghế sofa, tư thế ngồi rất tao nhã, quyển sách tiếng anh đang mở, đặt trên đầu gối anh. Thế nhưng giờ phút này, ánh mắt của anh không rơi vào trang sách. Mặc dù anh vẫn duy trì động tác cúi đầu, nhưng ánh mắt lại liếc nhìn cô.
Khóe miệng anh nhếch lên, đuôi lông mày cong lên rất đẹp, biểu cảm cười như không cười càng khiến người khác cảm thấy cao thâm khó lường, Lâm Thanh Thanh xấu hổ muốn chết.
Lâm Thanh Thanh nhìn Tiểu Uyên, bé vẫn nhìn cô trông mong như cũ. Trẻ con không lòng vòng, thích chính là thích, không thích chính là không thích.
Mặc dù Lâm Thanh Thanh vô cùng xấu hổ, nhưng cũng không đành lòng làm bạn nhỏ thất vọng, nghĩ một lát rồi đồng ý. Cô không để ý đến ánh mắt thăm dò của Dịch Trạch Duyên, chỉ nói: “Được, mẹ đi xem với con.”
Bạn nhỏ nhận được câu trả lời chắc chắn liền vui vẻ, kéo tay cô đi lên lầu. Lâm Thanh Thanh dắt bạn nhỏ về phòng rửa mặt thay quần áo xong, hai người mới đi đến phòng Dịch Trạch Duyên. Dịch Trạch Duyên đã rửa mặt xong và ngồi trên giường. Đối diện giường chính là chiếc tivi LCD, trên màn hình là bộ phim hoạt hình hai người vừa xem. Dịch Trạch Duyên nhấn tạm dừng phim hoạt hình, hình ảnh dừng lại chính là chỗ hai người xem đến vừa nãy.
Anh vẫn luôn đọc sách, vậy mà biết rõ hai người xem đến đoạn nào.
Phòng của Dịch Trạch Duyên rất lớn, màu chủ đạo là đen trắng, đơn giản chỉnh tề. Dịch Bắc Uyên leo lên giường ngồi xuống bên cạnh Dịch Trạch Duyên, sau đó vỗ vỗ vị trí bên cạnh nói: “Mẹ ngồi ở đây.”
Sau lưng Dịch Trạch Duyên chồng mấy cái gối tựa trên giường, kéo chăn đắp một nửa người, một tay gối lên sau đầu, một tay tùy ý đặt trên chăn.
Anh nhắm hai mắt lại, dường như ngủ thiếp đi.
Lâm Thanh Thanh do dự một chút mới đi đến ngồi xuống cạnh bảo bối. Tiểu Uyên cầm điều khiển ấn một nút, bộ phim hoạt hình còn chưa xem xong tiếp tục phát.
Thế nhưng bé buồn ngủ rất nhanh, không được một lát liền dựa vào giường ngủ tiếp đi.
Lâm Thanh Thanh nhìn thoáng qua Dịch Trạch Duyên, liền thấy người đàn ông vừa nãy còn nhắm mắt giờ đã mở ra, nhưng anh không nhìn cô, chỉ híp mắt nhìn về phía TV LCD.
Ánh sáng trong phòng rất sáng, âm thanh trên TV vang lên, không hiểu sao Lâm Thanh Thanh bắt đầu căng thẳng. Cô sợ đánh thức Dịch Bắc Uyên, liền nhỏ giọng hỏi: “Phải ôm con qua bên kia sao?”
Anh không nhìn cô, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào TV như cũ, chỉ dùng giọng điệu lười biếng nói: “Không cần, để nó ngủ ở đây đi.”
Ánh đèn rất sáng, TV thì ồn ào, nhưng Lâm Thanh Thanh lại chỉ cảm thấy trong thế giới yên tĩnh chỉ còn lại cô và Dịch Trạch Duyên, cô càng mất tự nhiên hơn.
“Vậy… vậy để em về phòng.” Cô nói xong liền kéo chăn ra chuẩn bị xuống giường, không ngờ lại nghe thấy Dịch Trạch Duyên phía sau nói: “Vấn đề vừa nãy anh hỏi em vẫn chưa trả lời.”
Vấn đề vừa nãy anh hỏi… tất nhiên Lâm Thanh Thanh biết là cái gì.
“Thích thật không?” Anh hỏi lại một lần nữa.
Lâm Thanh Thanh vô thức nuốt nước bọt, động tác cứng nhắc nhìn về phía anh, liền thấy anh đặt cánh tay trên đầu gối, nghiêng đầu cười với cô, tựa như tâm trạng rất tốt. Trong mờ tối, nụ cười của anh dường như được phủ thêm một tầng ánh sáng nhu hòa.
Thế nhưng trong đôi mắt của anh lại hiện rõ sự sắc bén, giống như có thể nhìn thấu lòng người khác.
Lâm Thanh Thanh vô thức tránh né ánh mắt đó, cô không dám đối mặt với Dịch Trạch Duyên.
Thích thật không? Thích Dịch Trạch Duyên sao?
Lâm Thanh Thanh nghĩ đến chuyện anh không muốn cô từ bỏ hi vọng với âm nhạc nên đã chuẩn bị một studio, anh vì muốn cô vui mà đặc biệt đặt một sợi dây chuyền, nhưng lại bị cô ném vỡ.
Anh đối tốt với cô như vậy, muốn nói một chút cảm xúc cũng không có thì là nói dối.
Cô có thiện cảm với anh, hoặc là nói cô rất tôn kính anh.
Về phần thích… cô cảm thấy anh rất xa vời, tựa như vì sao chói sáng trên bầu trời, ngay cả cô cũng rất nghi ngờ, vì sao mình lại gả cho một người đàn ông như vậy.
Anh ưu tú như thế, khí chất mạnh mẽ bức người trên người, bất kể anh khiêm tốn thân thiện như thế nào cũng không thể che giấu được.
Đối mặt với người đàn ông này, đối mặt với ánh mắt của anh, cô cũng không kịp căng thẳng, chỉ vô thức tôn kính anh.
Dịch Trạch Duyên cũng không hi vọng xa vời cô sẽ thực sự thích mình, có lẽ là vì trấn an Tiểu Uyên nên mới nói như vậy, cũng không cưỡng cầu nữa, thấy cô cúi đầu thấp, nửa ngày không nói lời nào, anh cũng sợ dọa đến cô, đành nói: “Được rồi, không muốn trả lời thì không cần trả lời.”
Anh nói rất bình tĩnh, giống như vừa rồi chỉ thuận miệng hỏi một chút.
Lâm Thanh Thanh thở phào.
Bạn nhỏ đã ngủ thiếp đi, Lâm Thanh Thanh cảm thấy mình không nên tiếp tục ở lại đây, liền nói: “Em… em về phòng đây.”
Nhưng không đợi cô quay người chuồn đi, anh lại nói một câu: “Đêm nay ở lại đây đi.”
Lâm Thanh Thanh: “…”
Giọng có hơi gấp, nhưng không phải câu hỏi, cũng không giống như đang thương lượng với cô. Ngữ khí của anh lộ ra sự cứng rắn có thể chặt chém đinh sắt.
Lâm Thanh Thanh quay đầu nhìn, nhưng anh lại vô thức tránh né ánh mắt của cô: “Tiểu Uyên nghĩ lúc đi ngủ ba mẹ đều nằm bên cạnh, khi tỉnh dậy không thấy em sẽ rất thất vọng.”
Lâm Thanh Thanh cúi đầu nhìn con trai đang ngủ, đột nhiên nhớ tới bé từng nói, ba mẹ các bạn khác đều ngủ chung, còn nói muốn mẹ thân thiết với ba hơn, bởi vì ba mẹ các bạn khác cũng đều thân mật với nhau.
Muốn ngủ chung với Dịch Trạch Duyên sao?
Không phải cô và Dịch Trạch Duyên là vợ chồng sao? Cô ngủ lại phòng anh cũng không phải chuyện to tát gì, huống chi còn có con trai.
Ngủ đi ngủ đi, không sao đâu.
Lâm Thanh Thanh suy tư một lát, cuối cùng gật đầu nhẹ.
Nhưng cô không nhìn thấy lúc mình gật đầu, Dịch Trạch Duyên mới từ từ buông lỏng cái chăn bị anh nắm chặt ra, dù biểu cảm vẫn bình tĩnh như cũ, giống như chuyện cô ngủ lại đây cũng không phải chuyện ghê gớm gì.
“Thời gian không còn sớm nữa, nghỉ ngơi sớm một chút.” Anh nhẹ nhàng nói.
Lâm Thanh Thanh kéo ổ chăn ra nằm vào, bên trong ấm vô cùng. Lúc đầu nằm vào, cô hơi bứt rứt bất an.
Nhưng dựa vào người con trai, ngửi mùi sữa thơm thơm, cô nhanh chóng bình tĩnh lại.
Cô nằm sát Tiểu Uyên, mặc dù vị trí của hai mẹ con và anh cũng hơi xa, nhưng cảm giác tồn tại của Dịch Trạch Duyên lại mãnh liệt như thế, nhất là trong bóng tối yên tĩnh, rất khó để có thể coi nhẹ.
Lâm Thanh Thanh sợ mình suy nghĩ nhiều, không ngừng thúc giục bản thân đi ngủ. Sau đó, cô vô thức ngủ thiếp đi.
Lúc mơ mơ màng màng tỉnh lại, Lâm Thanh Thanh có cảm giác dường như cô đang nằm trong lồng ngực ấm áp, đưa lưng về phía người kia, dán phía sau lưng là lồng ngực to lớn, mà cánh tay anh thì đang ôm eo cô.
Cô cho là mình nằm mơ, nhưng mở mắt ra một lúc mà cái ôm này vẫn chưa biến mất. Cho đến khi lấy lại ý thức, Lâm Thanh Thanh mới nhận ra, lúc này, đúng là cô đang nằm trong một lồng ngực ấm áp vững chắc.
Giờ phút này trời vẫn đen, nhưng ngoài cửa sổ có ánh đèn, cho nên trong phòng cũng không tối lắm.
Cô nhớ ra đêm qua mình và Tiểu Uyên cùng ngủ trong phòng Dịch Trạch Duyên, vậy người đang ôm cô là anh sao?
Sao cô lại ngủ trong ngực anh?
Hai người dựa sát quá gần, gần đến nỗi cô có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi trên người anh, còn có tiếng hít thở đều đặn phun trên đỉnh đầu cô.
Chóp mũi đều là hương vị của anh, tươi mát dễ ngửi, hơi giống mùi thơm của hoa trà.
Thân thể Lâm Thanh Thanh nhanh chóng cứng nhắc, động cũng không dám động.
Không thể hiểu nổi, tại sao… anh lại ôm cô đi ngủ?
Bây giờ nên làm gì? Hình như anh đã ngủ rồi.
Lâm Thanh Thanh cắn môi, tay chân nhất thời luống cuống, nhịp tim cũng bắt đầu tăng tốc. Có nên nhân lúc anh ngủ thoát ra không, ngộ nhỡ nhát nữa anh tỉnh lại nhìn thấy thì sao?
Là cô ngủ thiếp đi, bị mộng du nên trộm chạy tới chui vào ngực anh hay là anh ôm tới? Nhưng hôm qua rõ ràng cô ngủ phía bên kia mà.
Là anh chủ động ôm cô qua sao?
Càng nghĩ, tim Lâm Thanh Thanh càng đập nhanh, gương mặt cũng nóng lên. Cô sợ lúc nữa anh tỉnh lại sẽ xấu hổ, nhưng so với xấu hổ, cô càng tham luyến cảm giác được anh ôm hơn.
Thân thể Dịch Trạch Duyên rất rắn chắc, nằm cạnh anh, không hiểu sao cô càng an tâm hơn.
Thế nhưng về sau, Lâm Thanh Thanh thực sự rất bối rối, trái tim đập “phanh phanh” lớn như vậy, cô sợ đánh thức anh. Lâm Thanh Thanh cẩn thận dịch chuyển khỏi lồng ngực anh, không ngờ cô vừa mới ngồi dậy, đột nhiên lại bị một cánh tay kéo lại.
Anh ôm eo cô, lồng ngực rắn chắc dính sát vào lưng cô, nhiệt độ nóng hổi cùng hơi thở nam tính của anh nháy mắt bao phủ từ sau lưng lan ra.
Môi của anh dán bên tai cô, giọng nói khàn khàn vang lên bên tai Lâm Thanh Thanh.
“Muốn đi đâu?”
Lâm Thanh Thanh: “…”
Tác giả có lời muốn nói:
Vốn định thừa dịp bà xã ngủ, lén lút ôm một chút, không ngờ lại bị phát hiện…
Editor: Hai hôm nay đọc cv hai truyện của tác giả này: Vợ của ác ma không dễ làm và Ném rớt nam thần, gả hào môn. Mặc dù đọc cv nên nhiều chỗ không hiểu lắm, nhưng k dứt ra được luôn. Nhiệt liệt đề cử mọi người đọc thử.
– À, tiết lộ thêm chút: Tớ rất thích truyện của Tử Thanh Du luôn ấy. T thích thể loại: 3S (hoặc 2S cũng được), nam thâm tình nên hợp với Tử Thanh Du dã man ấy…