Chương 34
Mặc dù Khanh Hạo không mang theo nhiều thuộc hạ trong chuyến đi này, nhưng họ đều là cận vệ thân cận của hắn, mỗi người đều có thể lấy một địch trăm, lăn lộn trên sa trường nhiều năm, kinh nghiệm chiến đấu dày dặn. Mặc dù đối thủ đã chuẩn bị tốt và đông hơn họ gấp nhiều lần, nhưng dưới sự chỉ huy điềm tĩnh của Khanh Hạo, kẻ địch cũng không thể gây ra bất kỳ thiệt hại nào.
Khi Khanh Tố đưa Khiêm nhi đi, hắn không còn vướng bận gì nữa, người Khanh gia do Khanh Hạo dẫn đầu lập tức như một bầy sói đói lao vào đàn cừu, đảo ngược tình thế bị động trước đó, phát huy hết lợi thế chiến đấu theo nhóm của mình. Thêm vào đó, ông lão mỗi lần vứt tẩu thuốc đều trúng đích, cùng với sự trở lại của Khanh Tố, Khanh gia dần dần chiếm lại thế thượng phong.
Đợi khi kẻ thù bị đánh bại, trời đã rạng sáng, hơn một nửa người nhà Khanh gia đã chết hoặc bị thương. Khanh Hạo chỉ huy những thuộc hạ còn có thể di chuyển dọn dẹp đống lộn xộn để không làm dân làng kinh hãi, đồng thời cử người đi mời đại phu chữa trị cho những người bị thương. Sau khi mọi việc đã thu xếp ổn thỏa, Khanh Hạo, Khanh Tố và ông lão lo lắng cho Khiêm nhi nên rời khỏi trấn, đi đến bãi tha ma.
Khiến bọn họ khiếp vía chính là, thứ chào đón họ lại là một ngôi nhà trống rỗng. Trong nhà không có dấu hiệu đánh nhau, nhưng cánh cửa vỡ nát lại khiến lòng người rét lạnh.
Khanh Hạo nhìn sắc mặt tái nhợt của đệ đệ mình, dù có là người trầm tĩnh, hắn vẫn không khỏi biến sắc.
"Người sống ở đây là ai?"
Khanh Tố siết chặt tay, đấm một đấm vào bức tường, nghiến răng nghiến lợi nói: "Minh Chiêu." Hắn kể sơ về quá trình quen biết Minh Chiêu.
Khanh Hạo nghe xong không phản ứng ngay, mà là ông lão đi vòng quanh trong nhà lại lên tiếng.
"Ở đây có sáu bát nước đầy."
Hai huynh đệ nghe tiếng nhìn sang thì thấy sáu cái bát xếp thành hàng trên bàn, không khỏi nhìn nhau, nhìn ra sự sợ hãi trong lòng đối phương.
Trầm ngâm một lát, Khanh Hạo hỏi: "Lúc đệ mang Khiêm nhi đến đây, có bị theo dõi không?"
"Ta đã giết hết bọn họ..."
Khanh Hạo lắc đầu, sau đó suy sụp rũ vai, "Có thể cá đã lọt lưới."
Đến nước này, Khanh Hạo cũng không thể trách đệ đệ mình, hắn nhắm mắt lại, khẽ nói: "Chúng ta tìm xem có manh mối gì không." Tâm hắn có chút loạn, tạm thời không nghĩ ra được biện pháp nào tốt hơn. Khanh Tố cũng giống hắn, nghe vậy, chỉ có thể mờ mịt theo chỉ dẫn mà làm.
Bạch Tam bị trọng thương, không thể tự bảo vệ mình. Khiêm nhi vẫn còn nhỏ, dù thông minh lanh lợi đến đâu, trước mặt những người Nam Di không thông ngôn ngữ, cũng không thể bày ra trò gì được. Về phần Minh Chiêu tóc bạc có năng lực như thế nào, hắn thật sự không thể xác định, hắn chỉ mơ hồ cảm thấy không đơn giản. Nhưng rốt cuộc đó chỉ là phỏng đoán và sự thật ra sao vẫn chưa thể biết được. Nói tóm lại, cuối cùng vẫn là do hắn quá khinh suất. Khanh Tố vừa đau lòng vừa hối hận, nhưng biết rằng nếu lúc này không bình tĩnh lại chỉ khiến mọi chuyện thêm tồi tệ, vì vậy hắn cố gắng gạt bỏ mọi cảm xúc trong lòng, tập trung tìm kiếm manh mối có thể tiết lộ những gì đã xảy ra sau khi hắn rời đi đêm qua.
"Đừng tìm ở đây nữa, chúng ta lục soát xung quanh, nói không chừng sẽ có phát hiện gì đó." Lúc này, ông lão ngược lại là người sáng suốt nhất.
Hai huynh đệ Khanh Hạo đều không muốn suy nghĩ sâu xa về vấn đề này, cũng không có bất kỳ ý kiến nào với lời nói của ông lão, ba người tách ra, bắt đầu lật tung bãi tha ma.
Nếu Bạch Thạch trấn là một thung lũng được hợp thành từ những ngọn núi, thì bãi tha ma là một thung lũng bên ngoài thung lũng, cao hơn Bạch Thạch trấn rất nhiều, nằm ở phía Tây Bắc của thị trấn, không cách xa, ra khỏi đường lớn đi lên, qua một thung lũng, sau đó một mạch đi qua tất cả các nghĩa địa. Nghĩa địa quay mặt về phía thị trấn, xoay lưng về phía sườn đồi, một con đường cũ bị cỏ dại che khuất chạy dọc qua các gò mộ, không biết dẫn đến nơi nào, nhiều năm đã không còn người qua lại. Quanh mộ cỏ dại um tùm, gai góc tràn lan, ngay cả ban ngày cũng khiến người ta cảm thấy rùng mình lạnh lẽo.
Ba người Khanh Tố đã lật tung toàn bộ bãi tha ma nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Bạch Tam và những người khác, đương lúc lo lắng họ đột nhiên nghe thấy một tiếng la hét loáng thoáng từ xa. Lần theo âm thanh, ba người nhìn thấy trên sườn đồi quay mặt ra khỏi bãi tha ma có một bóng đen nhỏ đang vẫy tay về phía họ. Ba người vui mừng khôn xiết, đồng loạt lao nhanh về phía đó.
Ở một nơi khác, Minh Chiêu đang ngồi uống trà nghe thấy tiếng động liền đứng bật dậy.
"Sao vậy?" Người pha trà thấy hắn mất bình tĩnh như thế thì tò mò hỏi.
Ánh mắt Minh Chiếu dừng lại ở đỉnh núi cao phủ đầy mây mù, trong đôi mắt bạc lộ ra vẻ suy tư, sau đó cười nói: "Nếu từ đó rơi xuống, ngươi nghĩ ta có thể được cứu được không?"
Người nọ nhìn hắn với ánh mắt đầy kính trọng, nghe vậy thì thản nhiên đáp: "Trên đời này không có người nào mà ngươi không cứu được." Dừng một chút, lại áy náy nói tiếp: "Cũng tại thuộc hạ của ta vô năng, đến giờ vẫn chưa tìm được người."
Minh Chiêu không để ý, lắc đầu phân phó, "Không sao, ngươi lập tức phái cao thủ lên eo núi chuẩn bị, nếu có ai ngã xuống thì nhất định phải cứu được. Ta đi trước xem một lát." Nói xong, hắn đặt tách trà xuống rồi ung dung bước đi. Người nọ đặt chiếc quạt hương bồ đang quạt lửa xuống, không dám chậm trễ, lập tức quay người gọi thuộc hạ đến, sắp xếp theo sự chỉ dẫn của Minh Chiêu.
Không ngoài dự đoán của Minh Chiêu, đã có người đến đỉnh núi trước hắn một bước. Tiếng gọi của Khiêm nhi không chỉ khiến huynh đệ Khanh gia và chính hắn biết tung tích của nó, mà còn thu hút sự chú ý của những người Nam Di từng ghé thăm căn nhà đêm qua và ẩn náu trong rừng sâu.
Khi hắn đến nơi, người Nam Di đang bắt Khiêm nhi và Bạch Tam làm con tin để đối đầu với huynh đệ Khanh gia.
Nhìn thấy hắn, mọi người đều có chút khó hiểu. Minh Chiêu đảo một vòng qua Bạch Tam sắc mặt trắng bệt, hơi thở thoi thóp, sau đó giơ tay phải ra trước mặt hơi khom người, ôn hòa lễ phép nói: "Các vị cứ tiếp tục." Sau đó, hắn cúi đầu ngồi xuống một tảng đá lớn cách xa đám đông, thong dong như thể đang xem kịch.
Đôi lông mày thon dài của Khanh Tố nhíu lại, mặc dù có chút bất mãn, nhưng lúc này cũng không định tính toán, vì vậy dứt khoát không thèm để ý đến hắn. Tai chợt nghe thấy giọng nói trầm ổn của huynh trưởng: "Thả hai người họ ra, Khanh mỗ đảm bảo các vị bình an trở về Nam Di."
Hán tử gầy gò đứng đầu nghe vậy, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn và hung ác như sói, hắn chửi rửa một câu gì đó với Khanh Hạo.
Khanh Hạo mím môi, sắc mặt bình thản nói: "Nếu ngươi không quấy nhiễu bá tánh ven biển của ta, Khanh gia ta sao có thể trở thành kẻ thù của ngươi?"
Hán tử Nam Di nói thêm mấy câu bằng di ngữ, lần này giọng điệu rất gay gắt, Khiêm nhi kêu lên một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, hóa ra chính người giữ nó đã bóp chặt tay làm nó bị đau. Khanh Hạo siết hai tay thành nắm đấm, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, lạnh lùng nói: "Lấy nữ tử yếu đuối và trẻ nhỏ làm con tin, đây chính là tác phong của người Nam Di các ngươi sao? Nếu muốn lấy mạng của Khanh mỗ, sao không quang minh chính đại khiêu chiến, Khanh mỗ nhất định sẽ vui vẻ chấp nhận."
Trong mắt thủ lĩnh Nam Di lóe lên một tia xảo trá, hắn túm lấy Bạch Tam từ trong tay người bên cạnh, siết lấy cổ nàng, quát lớn gì đó với Khanh Hạo, trong giọng nói chất chứa quyết tâm nhất định.
Khanh Tố nhìn thấy, lập tức như con mèo xù lông, muốn lao về phía trước, nhưng đã bị Khanh Hạo giơ tay ngăn lại.
"Đừng kiếm thêm rắc rối cho ta." Hắn mắng, ánh mắt vẫn không ngừng giằng co với thủ lĩnh Nam Di, trên vẻ mặt lạnh lùng cương nghị hiện lên khinh miệt.
"Ả giết vợ ta, lại bắt cóc con trai ta. Ngươi cho rằng ta sẽ quan tâm đến mạng sống của ả sao? Nếu ngươi giết ả trước ta, ta cảm ơn ngươi còn không kịp. Muốn dùng ả để đổi lấy Hổ Tu, Tử Dương hai quận. Không biết nên nói các ngươi quá coi trọng địa vị của ả, hay là quá xem thường Khanh gia ta."
Khanh Tố nghe vậy, lồng ngực như bị búa lớn đập vào, đau đến mức choáng váng. Lý trí mách bảo hắn rằng đại ca làm như vậy là đúng, giá trị của Tam nhi trong lòng đối phương càng nhỏ, cơ hội sống sót của nàng càng lớn. Nhưng hắn không thể không nghĩ rằng, có lẽ đây thực sự là lời nói thật lòng của huynh trưởng mình. Đại ca yêu thương đại tẩu như thế nào, làm sao hắn có thể không thấy. Sở dĩ lâu như vậy không ra tay với Tam nhi là vì trong suy nghĩ của đại ca hắn, đầu sỏ gây tội chính là Hắc Vũ Điện, về phần Tam nhi, huynh ấy căn bản không thèm để ý đến nàng, nếu muốn, huynh ấy có thể giết nàng bất cứ lúc nào. Ngoài ra, vì chính Khanh Tố hắn, đại ca mới tạm thời giữ Tam nhi lại. Vậy lần này, lần này...
Khanh Tố không dám nghĩ nữa, chỉ có thể cật lực kiềm chế bản thân không xông vào đám người Nam Di đó.
Người Nam Di đầu tiên là sửng sốt, nghi ngờ nhìn thuộc hạ của mình, thấy chúng gật đầu, xác nhận lời nói của Khanh Hạo không phải là bịa đặt, hắn cau mày, nhưng sau đó bỗng cười lớn, ném Bạch Tam sang một bên, rồi tóm lấy cổ Khiêm nhi, mang nó đến bờ vực. Bạch Tam ủ rũ ngã xuống đất, không rõ sống chết, những người còn lại cũng lười tốn công canh chừng nàng nữa.
Khanh Hạo vô thức tiến lên một bước rồi dừng lại.
Khiêm nhi sợ hãi, nhưng nó ép mình không khóc, chỉ nhìn thẳng vào phụ thân, khuôn mặt nhỏ nhắn bị nghẹn đến đỏ bừng.
"Mụ nội nó, hành hạ một đứa trẻ như vậy, các ngươi có còn là người không hả!" Ông lão rốt cuộc không chịu nổi nữa, quất mạnh tẩu thuốc vào thân cây bên cạnh, e rằng không thể hút được nữa. Ở sau lưng Khanh Hạo thầm siết chặt nắm tay, gương mặt lại nở nụ cười.
"Con trai ta mà có mệnh hệ gì, Khanh mỗ nhất định khiến chư vị mãi mãi không thể quay về Nam Di nữa." Hắn nói càng tàn nhẫn, giọng điệu lại càng nhẹ nhàng.
"Đại ca!" Khanh Tố lấy lại tinh thần, đáy lòng lạnh buốt, thầm nghĩ đại ca đang ép người khác vào đường cùng. Lo quá hóa loạn, dù thường ngày hắn nhanh nhẹn linh hoạt, nhưng lúc này hắn lại không nghĩ ra được một ý tưởng gì.
Ánh mắt thủ lĩnh Nam Di ban đầu có chút sợ hãi, nhưng ngay sau đó chuyển thành quyết tâm được ăn cả ngã về không, hắn hung hãn hét lên một tiếng. Cho dù đám người Khanh Hạo nghe không hiểu, nhưng cũng biết hắn đang đưa ra tối hậu thư, tim như nhảy lên cổ họng, toàn bộ tinh thần không khỏi giương cao cảnh giác.
Khanh Hạo cụp mắt, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, nhưng Khanh Tố ở phía sau nhìn thấy vết thương do mũi tên đâm vào vai hắn vẫn đang chảy máu, trong lòng biết đại ca đã đưa ra quyết định, mà quyết định đó có thể gây ra kết quả tồi tệ nhất. Khanh Tố nghiến răng đôi mắt nhìn chằm chằm vào cháu trai, sẵn sàng lao ra ngay khi tên thủ lĩnh vừa buông tay. Cùng lúc đó, ông lão cũng sẵn sàng đại khai sát giới.
"Khiêm nhi, đừng sợ có cha đây..." Khanh Hạo nhìn con trai đang sợ hãi, dịu dàng nói, lời nói đến một nửa thì không thể nói tiếp. Vì thế hắn đột nhiên quay về phía thủ lĩnh Nam Di, cười lạnh: "Đừng hòng..." Chưa dứt câu hắn đã tung một quyền như sao xẹt về phía thủ lĩnh Nam Di.
Cú đánh đó mạnh đến mức thủ lĩnh Nam Di phải buông Khiêm nhi, dùng hết sức lực ứng phó mà không kịp bóp cổ đứa trẻ và giết chết nó trước.
Khanh Tố đã chuẩn bị sẵn sàng, thấy vậy lập tức lao tới, chỉ là giữa chừng thì bị chặn lại, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Khiêm nhi rơi khỏi vách đá, trong lòng vừa lo lắng vừa đau đớn. Đúng lúc này, một bóng trắng lóe lên rồi nhảy theo xuống vách đá, là người vẫn luôn nằm trên mặt đất không ai chú ý đến - Bạch Tam.
Ở bên này, ba người đã giao chiến với sáu người Nam Di, mặc dù một địch hai vẫn chiếm ưu thế, nhưng muốn giải quyết trong thời gian ngắn để cứu người rõ ràng là chuyện không thể. Trái lại, người nhàn rỗi duy nhất là Minh Chiêu vẫn ung dung ngồi trên tảng đá, vô cùng thích thú nhìn hai bên liều mạng đánh nhau, ngay cả một ý định giúp đỡ cứu người cũng không có.
Đợi đến lúc tiêu diệt được toàn bộ người Nam Di, mặt trời đã lên tới đỉnh đầu. Ba người giao chiến suốt đêm, cộng thêm bất chấp việc lưỡng bại câu thương mà nóng lòng cứu người, lúc này tuy giành thắng lợi nhưng họ cũng thương tích đầy mình, sức cùng lực kiệt. Không kịp nghỉ ngơi, Khanh Hạo đi đến rìa vách núi, nhìn xuống chỉ thấy mây mù lượn lờ, vực thẳm sâu ngoài sức tưởng tượng.
"Ta xuống xem thử." Hắn nói, vẻ mặt bình tĩnh, không lộ ra nỗi đau mất con.
"Đại ca, để ta đi!" Khanh Tố nắm chặt tay áo hắn.
Khanh Hạo nhìn đôi mắt đầy tơ máu của đệ đệ mình, do dự một chút, đang định nói thì tiếng kêu của Khiêm nhi chợt vang lên từ dưới vách núi.
"Phụ thân... Tam thúc..."
Ba người vui mừng khôn xiết, Khanh Tố không chút nghĩ ngợi nhảy xuống, vách đá gồ ghề, có nhiều chỗ đặt chân, trong chỗ lõm cách đỉnh vách đá hai ba thước, Khiêm nhi đáng thương ngồi ở đó, hai chân buông thõng bên ngoài, không dám động đậy.
Khanh Tố ôm lấy Khiêm nhi, ánh mắt dạo kiếm xung quanh vài vòng vẫn không nhìn thấy Bạch Tam, bất đắc dĩ hắn chỉ có thể đưa Khiêm nhi lên trước.
Mất mà tìm lại được, ngay cả một người trầm tĩnh như Khanh Hạo vẫn không khỏi đỏ hoe hai mắt, ôm chặt Khiêm nhi không muốn buông tay. Ông lão vui vẻ đến đi lại vài vòng, ánh mắt ngóng đợi nhìn Khiêm nhi, hận không thể cướp lấy nó. Khanh Tố nhìn hai cha con ôm nhau, trên mặt nở nụ cười vui vẻ, sau đó lại lặng lẽ đi về phía rìa vách đá.
"Tam thúc, dì... Dì ngã..." Khiêm nhi được Khanh Hạo ôm trong lòng đột nhiên khóc toáng lên, những lời đứt quãng nức nở của nó kéo bước chân của Khanh Tố dừng lại, "Dì đỡ lấy Khiêm nhi... Dì... Không còn sức, dì, dì không cho Khiêm nhi kéo lên..."
Nghe những lời của nó, ba người rơi vào im lặng. Ai cũng biết rằng, nếu Khiêm nhi giữ lấy Bạch Tam, kết cục cuối cùng sẽ là cả hai cùng rơi xuống. Nói cách khác, Bạch Tam đã ngã xuống để cứu Khiêm nhi.
"Chậc, nếu từ đây rơi xuống, người sao có thể sống sót." Minh Chiêu, người vẫn luôn đứng một bên kịch, chậm rãi đi đến vách đá nhìn xuống, sau đó phát biểu một câu như vậy.
Khanh Tố dường như không nghe thấy, đôi mắt cụp xuống không biết đang nghĩ gì, một lúc sau mới ngẩng đầu mỉm cười với Khanh Hạo. Nụ cười vẫn giống như thường ngày của hắn, vừa tinh nghịch vừa tiêu sái.
"Đại ca, ta phải tìm nàng. Huynh... Đừng hận Tam nhi."
Khanh Hạo thầm thấy không ổn, đang định ngăn cản thì Khanh Tố đã xoay người nhảy khỏi vách đá.
- ----
Truyện được Mesdream cập nhật nhanh nhất ở watpad, mọi người hãy theo dõi để nhận thông báo mới nhanh nhất nha.
Khi Khanh Tố đưa Khiêm nhi đi, hắn không còn vướng bận gì nữa, người Khanh gia do Khanh Hạo dẫn đầu lập tức như một bầy sói đói lao vào đàn cừu, đảo ngược tình thế bị động trước đó, phát huy hết lợi thế chiến đấu theo nhóm của mình. Thêm vào đó, ông lão mỗi lần vứt tẩu thuốc đều trúng đích, cùng với sự trở lại của Khanh Tố, Khanh gia dần dần chiếm lại thế thượng phong.
Đợi khi kẻ thù bị đánh bại, trời đã rạng sáng, hơn một nửa người nhà Khanh gia đã chết hoặc bị thương. Khanh Hạo chỉ huy những thuộc hạ còn có thể di chuyển dọn dẹp đống lộn xộn để không làm dân làng kinh hãi, đồng thời cử người đi mời đại phu chữa trị cho những người bị thương. Sau khi mọi việc đã thu xếp ổn thỏa, Khanh Hạo, Khanh Tố và ông lão lo lắng cho Khiêm nhi nên rời khỏi trấn, đi đến bãi tha ma.
Khiến bọn họ khiếp vía chính là, thứ chào đón họ lại là một ngôi nhà trống rỗng. Trong nhà không có dấu hiệu đánh nhau, nhưng cánh cửa vỡ nát lại khiến lòng người rét lạnh.
Khanh Hạo nhìn sắc mặt tái nhợt của đệ đệ mình, dù có là người trầm tĩnh, hắn vẫn không khỏi biến sắc.
"Người sống ở đây là ai?"
Khanh Tố siết chặt tay, đấm một đấm vào bức tường, nghiến răng nghiến lợi nói: "Minh Chiêu." Hắn kể sơ về quá trình quen biết Minh Chiêu.
Khanh Hạo nghe xong không phản ứng ngay, mà là ông lão đi vòng quanh trong nhà lại lên tiếng.
"Ở đây có sáu bát nước đầy."
Hai huynh đệ nghe tiếng nhìn sang thì thấy sáu cái bát xếp thành hàng trên bàn, không khỏi nhìn nhau, nhìn ra sự sợ hãi trong lòng đối phương.
Trầm ngâm một lát, Khanh Hạo hỏi: "Lúc đệ mang Khiêm nhi đến đây, có bị theo dõi không?"
"Ta đã giết hết bọn họ..."
Khanh Hạo lắc đầu, sau đó suy sụp rũ vai, "Có thể cá đã lọt lưới."
Đến nước này, Khanh Hạo cũng không thể trách đệ đệ mình, hắn nhắm mắt lại, khẽ nói: "Chúng ta tìm xem có manh mối gì không." Tâm hắn có chút loạn, tạm thời không nghĩ ra được biện pháp nào tốt hơn. Khanh Tố cũng giống hắn, nghe vậy, chỉ có thể mờ mịt theo chỉ dẫn mà làm.
Bạch Tam bị trọng thương, không thể tự bảo vệ mình. Khiêm nhi vẫn còn nhỏ, dù thông minh lanh lợi đến đâu, trước mặt những người Nam Di không thông ngôn ngữ, cũng không thể bày ra trò gì được. Về phần Minh Chiêu tóc bạc có năng lực như thế nào, hắn thật sự không thể xác định, hắn chỉ mơ hồ cảm thấy không đơn giản. Nhưng rốt cuộc đó chỉ là phỏng đoán và sự thật ra sao vẫn chưa thể biết được. Nói tóm lại, cuối cùng vẫn là do hắn quá khinh suất. Khanh Tố vừa đau lòng vừa hối hận, nhưng biết rằng nếu lúc này không bình tĩnh lại chỉ khiến mọi chuyện thêm tồi tệ, vì vậy hắn cố gắng gạt bỏ mọi cảm xúc trong lòng, tập trung tìm kiếm manh mối có thể tiết lộ những gì đã xảy ra sau khi hắn rời đi đêm qua.
"Đừng tìm ở đây nữa, chúng ta lục soát xung quanh, nói không chừng sẽ có phát hiện gì đó." Lúc này, ông lão ngược lại là người sáng suốt nhất.
Hai huynh đệ Khanh Hạo đều không muốn suy nghĩ sâu xa về vấn đề này, cũng không có bất kỳ ý kiến nào với lời nói của ông lão, ba người tách ra, bắt đầu lật tung bãi tha ma.
Nếu Bạch Thạch trấn là một thung lũng được hợp thành từ những ngọn núi, thì bãi tha ma là một thung lũng bên ngoài thung lũng, cao hơn Bạch Thạch trấn rất nhiều, nằm ở phía Tây Bắc của thị trấn, không cách xa, ra khỏi đường lớn đi lên, qua một thung lũng, sau đó một mạch đi qua tất cả các nghĩa địa. Nghĩa địa quay mặt về phía thị trấn, xoay lưng về phía sườn đồi, một con đường cũ bị cỏ dại che khuất chạy dọc qua các gò mộ, không biết dẫn đến nơi nào, nhiều năm đã không còn người qua lại. Quanh mộ cỏ dại um tùm, gai góc tràn lan, ngay cả ban ngày cũng khiến người ta cảm thấy rùng mình lạnh lẽo.
Ba người Khanh Tố đã lật tung toàn bộ bãi tha ma nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Bạch Tam và những người khác, đương lúc lo lắng họ đột nhiên nghe thấy một tiếng la hét loáng thoáng từ xa. Lần theo âm thanh, ba người nhìn thấy trên sườn đồi quay mặt ra khỏi bãi tha ma có một bóng đen nhỏ đang vẫy tay về phía họ. Ba người vui mừng khôn xiết, đồng loạt lao nhanh về phía đó.
Ở một nơi khác, Minh Chiêu đang ngồi uống trà nghe thấy tiếng động liền đứng bật dậy.
"Sao vậy?" Người pha trà thấy hắn mất bình tĩnh như thế thì tò mò hỏi.
Ánh mắt Minh Chiếu dừng lại ở đỉnh núi cao phủ đầy mây mù, trong đôi mắt bạc lộ ra vẻ suy tư, sau đó cười nói: "Nếu từ đó rơi xuống, ngươi nghĩ ta có thể được cứu được không?"
Người nọ nhìn hắn với ánh mắt đầy kính trọng, nghe vậy thì thản nhiên đáp: "Trên đời này không có người nào mà ngươi không cứu được." Dừng một chút, lại áy náy nói tiếp: "Cũng tại thuộc hạ của ta vô năng, đến giờ vẫn chưa tìm được người."
Minh Chiêu không để ý, lắc đầu phân phó, "Không sao, ngươi lập tức phái cao thủ lên eo núi chuẩn bị, nếu có ai ngã xuống thì nhất định phải cứu được. Ta đi trước xem một lát." Nói xong, hắn đặt tách trà xuống rồi ung dung bước đi. Người nọ đặt chiếc quạt hương bồ đang quạt lửa xuống, không dám chậm trễ, lập tức quay người gọi thuộc hạ đến, sắp xếp theo sự chỉ dẫn của Minh Chiêu.
Không ngoài dự đoán của Minh Chiêu, đã có người đến đỉnh núi trước hắn một bước. Tiếng gọi của Khiêm nhi không chỉ khiến huynh đệ Khanh gia và chính hắn biết tung tích của nó, mà còn thu hút sự chú ý của những người Nam Di từng ghé thăm căn nhà đêm qua và ẩn náu trong rừng sâu.
Khi hắn đến nơi, người Nam Di đang bắt Khiêm nhi và Bạch Tam làm con tin để đối đầu với huynh đệ Khanh gia.
Nhìn thấy hắn, mọi người đều có chút khó hiểu. Minh Chiêu đảo một vòng qua Bạch Tam sắc mặt trắng bệt, hơi thở thoi thóp, sau đó giơ tay phải ra trước mặt hơi khom người, ôn hòa lễ phép nói: "Các vị cứ tiếp tục." Sau đó, hắn cúi đầu ngồi xuống một tảng đá lớn cách xa đám đông, thong dong như thể đang xem kịch.
Đôi lông mày thon dài của Khanh Tố nhíu lại, mặc dù có chút bất mãn, nhưng lúc này cũng không định tính toán, vì vậy dứt khoát không thèm để ý đến hắn. Tai chợt nghe thấy giọng nói trầm ổn của huynh trưởng: "Thả hai người họ ra, Khanh mỗ đảm bảo các vị bình an trở về Nam Di."
Hán tử gầy gò đứng đầu nghe vậy, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn và hung ác như sói, hắn chửi rửa một câu gì đó với Khanh Hạo.
Khanh Hạo mím môi, sắc mặt bình thản nói: "Nếu ngươi không quấy nhiễu bá tánh ven biển của ta, Khanh gia ta sao có thể trở thành kẻ thù của ngươi?"
Hán tử Nam Di nói thêm mấy câu bằng di ngữ, lần này giọng điệu rất gay gắt, Khiêm nhi kêu lên một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, hóa ra chính người giữ nó đã bóp chặt tay làm nó bị đau. Khanh Hạo siết hai tay thành nắm đấm, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, lạnh lùng nói: "Lấy nữ tử yếu đuối và trẻ nhỏ làm con tin, đây chính là tác phong của người Nam Di các ngươi sao? Nếu muốn lấy mạng của Khanh mỗ, sao không quang minh chính đại khiêu chiến, Khanh mỗ nhất định sẽ vui vẻ chấp nhận."
Trong mắt thủ lĩnh Nam Di lóe lên một tia xảo trá, hắn túm lấy Bạch Tam từ trong tay người bên cạnh, siết lấy cổ nàng, quát lớn gì đó với Khanh Hạo, trong giọng nói chất chứa quyết tâm nhất định.
Khanh Tố nhìn thấy, lập tức như con mèo xù lông, muốn lao về phía trước, nhưng đã bị Khanh Hạo giơ tay ngăn lại.
"Đừng kiếm thêm rắc rối cho ta." Hắn mắng, ánh mắt vẫn không ngừng giằng co với thủ lĩnh Nam Di, trên vẻ mặt lạnh lùng cương nghị hiện lên khinh miệt.
"Ả giết vợ ta, lại bắt cóc con trai ta. Ngươi cho rằng ta sẽ quan tâm đến mạng sống của ả sao? Nếu ngươi giết ả trước ta, ta cảm ơn ngươi còn không kịp. Muốn dùng ả để đổi lấy Hổ Tu, Tử Dương hai quận. Không biết nên nói các ngươi quá coi trọng địa vị của ả, hay là quá xem thường Khanh gia ta."
Khanh Tố nghe vậy, lồng ngực như bị búa lớn đập vào, đau đến mức choáng váng. Lý trí mách bảo hắn rằng đại ca làm như vậy là đúng, giá trị của Tam nhi trong lòng đối phương càng nhỏ, cơ hội sống sót của nàng càng lớn. Nhưng hắn không thể không nghĩ rằng, có lẽ đây thực sự là lời nói thật lòng của huynh trưởng mình. Đại ca yêu thương đại tẩu như thế nào, làm sao hắn có thể không thấy. Sở dĩ lâu như vậy không ra tay với Tam nhi là vì trong suy nghĩ của đại ca hắn, đầu sỏ gây tội chính là Hắc Vũ Điện, về phần Tam nhi, huynh ấy căn bản không thèm để ý đến nàng, nếu muốn, huynh ấy có thể giết nàng bất cứ lúc nào. Ngoài ra, vì chính Khanh Tố hắn, đại ca mới tạm thời giữ Tam nhi lại. Vậy lần này, lần này...
Khanh Tố không dám nghĩ nữa, chỉ có thể cật lực kiềm chế bản thân không xông vào đám người Nam Di đó.
Người Nam Di đầu tiên là sửng sốt, nghi ngờ nhìn thuộc hạ của mình, thấy chúng gật đầu, xác nhận lời nói của Khanh Hạo không phải là bịa đặt, hắn cau mày, nhưng sau đó bỗng cười lớn, ném Bạch Tam sang một bên, rồi tóm lấy cổ Khiêm nhi, mang nó đến bờ vực. Bạch Tam ủ rũ ngã xuống đất, không rõ sống chết, những người còn lại cũng lười tốn công canh chừng nàng nữa.
Khanh Hạo vô thức tiến lên một bước rồi dừng lại.
Khiêm nhi sợ hãi, nhưng nó ép mình không khóc, chỉ nhìn thẳng vào phụ thân, khuôn mặt nhỏ nhắn bị nghẹn đến đỏ bừng.
"Mụ nội nó, hành hạ một đứa trẻ như vậy, các ngươi có còn là người không hả!" Ông lão rốt cuộc không chịu nổi nữa, quất mạnh tẩu thuốc vào thân cây bên cạnh, e rằng không thể hút được nữa. Ở sau lưng Khanh Hạo thầm siết chặt nắm tay, gương mặt lại nở nụ cười.
"Con trai ta mà có mệnh hệ gì, Khanh mỗ nhất định khiến chư vị mãi mãi không thể quay về Nam Di nữa." Hắn nói càng tàn nhẫn, giọng điệu lại càng nhẹ nhàng.
"Đại ca!" Khanh Tố lấy lại tinh thần, đáy lòng lạnh buốt, thầm nghĩ đại ca đang ép người khác vào đường cùng. Lo quá hóa loạn, dù thường ngày hắn nhanh nhẹn linh hoạt, nhưng lúc này hắn lại không nghĩ ra được một ý tưởng gì.
Ánh mắt thủ lĩnh Nam Di ban đầu có chút sợ hãi, nhưng ngay sau đó chuyển thành quyết tâm được ăn cả ngã về không, hắn hung hãn hét lên một tiếng. Cho dù đám người Khanh Hạo nghe không hiểu, nhưng cũng biết hắn đang đưa ra tối hậu thư, tim như nhảy lên cổ họng, toàn bộ tinh thần không khỏi giương cao cảnh giác.
Khanh Hạo cụp mắt, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, nhưng Khanh Tố ở phía sau nhìn thấy vết thương do mũi tên đâm vào vai hắn vẫn đang chảy máu, trong lòng biết đại ca đã đưa ra quyết định, mà quyết định đó có thể gây ra kết quả tồi tệ nhất. Khanh Tố nghiến răng đôi mắt nhìn chằm chằm vào cháu trai, sẵn sàng lao ra ngay khi tên thủ lĩnh vừa buông tay. Cùng lúc đó, ông lão cũng sẵn sàng đại khai sát giới.
"Khiêm nhi, đừng sợ có cha đây..." Khanh Hạo nhìn con trai đang sợ hãi, dịu dàng nói, lời nói đến một nửa thì không thể nói tiếp. Vì thế hắn đột nhiên quay về phía thủ lĩnh Nam Di, cười lạnh: "Đừng hòng..." Chưa dứt câu hắn đã tung một quyền như sao xẹt về phía thủ lĩnh Nam Di.
Cú đánh đó mạnh đến mức thủ lĩnh Nam Di phải buông Khiêm nhi, dùng hết sức lực ứng phó mà không kịp bóp cổ đứa trẻ và giết chết nó trước.
Khanh Tố đã chuẩn bị sẵn sàng, thấy vậy lập tức lao tới, chỉ là giữa chừng thì bị chặn lại, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Khiêm nhi rơi khỏi vách đá, trong lòng vừa lo lắng vừa đau đớn. Đúng lúc này, một bóng trắng lóe lên rồi nhảy theo xuống vách đá, là người vẫn luôn nằm trên mặt đất không ai chú ý đến - Bạch Tam.
Ở bên này, ba người đã giao chiến với sáu người Nam Di, mặc dù một địch hai vẫn chiếm ưu thế, nhưng muốn giải quyết trong thời gian ngắn để cứu người rõ ràng là chuyện không thể. Trái lại, người nhàn rỗi duy nhất là Minh Chiêu vẫn ung dung ngồi trên tảng đá, vô cùng thích thú nhìn hai bên liều mạng đánh nhau, ngay cả một ý định giúp đỡ cứu người cũng không có.
Đợi đến lúc tiêu diệt được toàn bộ người Nam Di, mặt trời đã lên tới đỉnh đầu. Ba người giao chiến suốt đêm, cộng thêm bất chấp việc lưỡng bại câu thương mà nóng lòng cứu người, lúc này tuy giành thắng lợi nhưng họ cũng thương tích đầy mình, sức cùng lực kiệt. Không kịp nghỉ ngơi, Khanh Hạo đi đến rìa vách núi, nhìn xuống chỉ thấy mây mù lượn lờ, vực thẳm sâu ngoài sức tưởng tượng.
"Ta xuống xem thử." Hắn nói, vẻ mặt bình tĩnh, không lộ ra nỗi đau mất con.
"Đại ca, để ta đi!" Khanh Tố nắm chặt tay áo hắn.
Khanh Hạo nhìn đôi mắt đầy tơ máu của đệ đệ mình, do dự một chút, đang định nói thì tiếng kêu của Khiêm nhi chợt vang lên từ dưới vách núi.
"Phụ thân... Tam thúc..."
Ba người vui mừng khôn xiết, Khanh Tố không chút nghĩ ngợi nhảy xuống, vách đá gồ ghề, có nhiều chỗ đặt chân, trong chỗ lõm cách đỉnh vách đá hai ba thước, Khiêm nhi đáng thương ngồi ở đó, hai chân buông thõng bên ngoài, không dám động đậy.
Khanh Tố ôm lấy Khiêm nhi, ánh mắt dạo kiếm xung quanh vài vòng vẫn không nhìn thấy Bạch Tam, bất đắc dĩ hắn chỉ có thể đưa Khiêm nhi lên trước.
Mất mà tìm lại được, ngay cả một người trầm tĩnh như Khanh Hạo vẫn không khỏi đỏ hoe hai mắt, ôm chặt Khiêm nhi không muốn buông tay. Ông lão vui vẻ đến đi lại vài vòng, ánh mắt ngóng đợi nhìn Khiêm nhi, hận không thể cướp lấy nó. Khanh Tố nhìn hai cha con ôm nhau, trên mặt nở nụ cười vui vẻ, sau đó lại lặng lẽ đi về phía rìa vách đá.
"Tam thúc, dì... Dì ngã..." Khiêm nhi được Khanh Hạo ôm trong lòng đột nhiên khóc toáng lên, những lời đứt quãng nức nở của nó kéo bước chân của Khanh Tố dừng lại, "Dì đỡ lấy Khiêm nhi... Dì... Không còn sức, dì, dì không cho Khiêm nhi kéo lên..."
Nghe những lời của nó, ba người rơi vào im lặng. Ai cũng biết rằng, nếu Khiêm nhi giữ lấy Bạch Tam, kết cục cuối cùng sẽ là cả hai cùng rơi xuống. Nói cách khác, Bạch Tam đã ngã xuống để cứu Khiêm nhi.
"Chậc, nếu từ đây rơi xuống, người sao có thể sống sót." Minh Chiêu, người vẫn luôn đứng một bên kịch, chậm rãi đi đến vách đá nhìn xuống, sau đó phát biểu một câu như vậy.
Khanh Tố dường như không nghe thấy, đôi mắt cụp xuống không biết đang nghĩ gì, một lúc sau mới ngẩng đầu mỉm cười với Khanh Hạo. Nụ cười vẫn giống như thường ngày của hắn, vừa tinh nghịch vừa tiêu sái.
"Đại ca, ta phải tìm nàng. Huynh... Đừng hận Tam nhi."
Khanh Hạo thầm thấy không ổn, đang định ngăn cản thì Khanh Tố đã xoay người nhảy khỏi vách đá.
- ----
Truyện được Mesdream cập nhật nhanh nhất ở watpad, mọi người hãy theo dõi để nhận thông báo mới nhanh nhất nha.