Chương 33
Khi cửa mở ra, một luồng gió mang theo mùi máu tanh xộc thẳng vào Bạch Tam, Khanh Tố toàn thân bê bết máu ôm theo Khiêm nhi chạy đến bên cửa.
Nhìn thấy nàng có thể đứng dậy, trong mắt hắn lóe lên một tia vui mừng, sau đó đặt Khiêm nhi đến trước mặt Bạch Tam, "Tam nhi, đại ca cùng những người khác bị người Nam Di phục kích, ta phải quay về giúp đại ca..." Nói rồi, hắn nghiêng người hôn nhẹ lên mặt nàng, chẳng thèm để ý đến Khiêm nhi đang trợn mắt đứng bên cạnh, "Nhớ chăm sóc tốt cho bản thân và Khiêm nhi." Nói xong câu này, hắn xoay người chuẩn bị rời đi thì phát hiện tay áo bị Bạch Tam nắm chặt.
Hắn dừng lại, nhận thấy vẻ bất an trong mắt nàng, tay phải khẽ cử động, như muốn nắm lấy tay nàng, nhưng giữa chừng lại thu về, chỉ cười rạng rỡ nói: "Chờ ta." Có lẽ hắn không biết rằng khuôn mặt nhuộm màu máu đã khiến nụ cười của hắn trở nên bi tráng khó tả.
Bạch Tam nhìn thấy tất cả nhưng cũng không nói gì, chỉ nắm chặt tay hắn, rồi từ từ thả lỏng, nhìn bóng lưng hắn nhanh chóng biến mất trong màn đêm, sau đó nàng giơ bàn tay phải ướt đẫm của mình lên, lòng bàn tay và các khớp tay đều nhuộm màu đỏ sẫm.
"Hắn bị thương à?" Nàng chuyển ánh mắt nhìn về phía Khiêm nhi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khiêm nhi cũng dính đầy máu, nó dường như bị dọa sợ, nghe câu hỏi của Bạch Tam, nó ngơ ngác nhìn nàng một lúc lâu mới định thần lại, đột nhiên nhào vào lòng nàng, gào lên một tiếng rồi khóc lớn. Bạch Tam vốn dựa vào một hơi thở để đứng vững, làm sao chịu nổi cú va chạm như vậy, cả người lập tức ngã về phía sau, tay không kịp với lấy khung cửa.
"Nhóc con lỗ mãng này từ đâu đến đây?" Một bàn tay ấm áp đỡ lấy Bạch Tam, giọng nói nhu hòa như gió xuân của Minh Chiêu chậm rãi vang lên sau lưng nàng.
Không ngờ ở đây còn có người khác, tiếng khóc không kiềm chế của Khiêm nhi bỗng chốc tắc nghẹn, nó yên lặng chôn trong lòng Bạch Tam hồi lâu, sau đó lén lút cọ nước mắt lên áo nàng, rồi mới ngẩng đầu lên. Chỉ là ánh nhìn vốn ương bướng và cố chấp lập tức lập tức biến mất ngay khi tiếp xúc với Minh Chiêu, cái miệng nhỏ của nó vô thức há to, thiếu chút nữa đã chảy đầy nước dãi.
Mặc dù Minh Chiêu từ lâu đã quen với sự chú ý và kinh ngạc của mọi người, nhưng hắn vẫn bị biểu cảm chân thật của đứa trẻ chọc cho bật cười.
"Không ngờ Khanh huynh lại tin tưởng tại hạ đến như vậy!" Hắn lắc đầu thở dài, một tay kéo Khiêm nhi ra khỏi vòng tay Bạch Tam, một tay đỡ nàng đi về giường tre. Cơ thể nàng đã sức cùng lực kiệt, không thể hấp thụ chân khí, hắn chỉ cố gắng hết sức để giúp nàng khôi phục một phần nguyên khí mà thôi. Nàng mới có thể đứng dậy và ra đến cửa đã hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn, nhưng hắn cũng biết nàng chỉ dựa vào ý chí phi thường của mình chống đỡ, căn bản không thể trụ được lâu. "Tam cô nương đừng lo lắng, ta thấy Khanh huynh có tướng trường thọ, chuyến đi này nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì" Hắn thuận miệng nói, giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ lại làm người ta bất giác tin tưởng.
Bạch Tam nhẹ nhàng ừ một tiếng, trong lòng an tâm một chút, lập tức cảm thấy toàn thân như bị rút cạn sức lực, cả người ngã nhào về phía trước.
Minh Chiêu nhanh tay lẹ mắt ôm lấy eo Bạch Tam, đành phải tự mình bế nàng lên giường tre.
Khiêm nhi đi theo phía sau, lúc đầu nhìn thấy Minh Chiêu thì kinh diễm, về sau dần trầm mặc, vẻ mặt đầy tâm sự. Khi thấy Minh Chiêu đặt Bạch Tam xuống giường rồi quay đi nghiền dược liệu, nó liền đi tới ngồi đối diện Minh Chiêu, hai tay đặt lên đầu gối, thần thái nghiêm túc như một đại nhân nhỏ.
Minh Chiêu tập trung làm việc của mình, không để ý đến nó. Hồi lâu, nó chợt lên tiếng, trong giọng điệu chứa đựng mong đợi.
"Thúc thúc, thúc có thể đoán mệnh được sao?" Rõ ràng là nó đã khắc ghi lời nói của Minh Chiêu vào lòng.
Minh Chiêu dừng tay lại, trên môi vẫn nở nụ cười làm người ta thoải mái như thường lệ, nhưng hắn không trực tiếp trả lời câu hỏi của Khiêm nhi.
"Ngươi không tin ta à?" Hắn hỏi lại.
Khiêm nhi nhìn vào đôi mắt bạc của hắn, lập tức lắc đầu như trống bỏi, miệng liên tục đáp lời: "Tin... Ta tin."
Minh Chiêu mỉm cười không nói. Trên thực tế hắn chỉ bịa chuyện vớ vẩn, mục đích để cho Bạch Tam yên tâm, như vậy việc chữa trị sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Hắn cũng không hiểu tại sao hắn lại không mong đợi người khác sẽ tùy tiện tin vào lời hắn nói, có đôi lúc chính hắn còn cảm thấy vớ vẩn nhưng người khác vẫn tin tưởng tuyệt đối. Câu hỏi này đã khiến hắn trăn trở suốt một thời gian dài.
"Vậy thúc thúc giúp ta tính xem... Cha ta sẽ không sao chứ?" Khiêm nhi nắm chặt hai tay và siết chúng thật mạnh, biểu hiện sự bất an tột độ trong lòng nó. Minh Chiêu ngẩng đầu nhìn nó, tình cờ nhìn thấy những giọt nước mắt lăn dài trong đôi mắt đen láy, nhưng nó vẫn cố gắng kìm nén không để chúng rơi xuống. Hắn không khỏi nghĩ đến chuyện của mình khi còn nhỏ, đáy lòng chợt mềm nhũn.
"Sẽ ổn thôi." Hắn đáp nhưng chỉ có mình hắn, biết lần này hắn không phải đang tùy tiện dỗ dành.
Nghe vậy, Khiêm nhi lập tức mỉm cười, những giọt nước mắt mà nó cố kìm nén cũng vì động tác này mà lăn tràn khỏi mắt, nó vội vàng giơ tay lau đi, nhưng gương mặt nhỏ đã đỏ bừng. Lúc này Bạch Tam đã tỉnh lại, nghe hết cuộc nói chuyện của hai người.
"Chuyện gì đã xảy ra?" Nàng cố gắng ngồi dậy, dựa lưng vào tường hỏi.
Khiêm nhi nhìn nàng, sực nhớ tới mình đã nhào vào trong lòng nàng khóc lớn, khuôn mặt vốn đã đỏ bừng càng đỏ hơn, gần như sắp bốc cháy. Trong lòng nó sự thù địch đối với nàng đã sớm biến mất, nó lập tức lắp bắp kể lại chuyện đã xảy ra. Khiêm nhi còn nhỏ, nhiều chuyện không hiểu, cũng không thể nói rõ ràng, nhưng Bạch Tam và Minh Chiêu dựa vào phỏng đoán cũng hiểu được đại khái.
Thì ra khi dùng bữa Khanh Hạo thấy Khanh Tố và Bạch Tam vẫn chưa trở về, định phái người đi tìm khắp nơi, không ngờ người hắn phái vừa bước ra đường liền bị phục kích, một người Khanh gia vì tay chân nhanh nhẹn, nên ăn một chút trước thì bị trúng độc mà chết. Rõ ràng là kẻ địch đã lên kế hoạch từ lâu, dự định đợi mọi người ăn tối xong, tách nhau đi ngủ rồi mới ra tay, chỉ là chúng không ngờ sẽ xảy ra sự cố, lại lo lắng bị phát hiện nên trong lúc luống cuống đành phải phát động tấn công trước.
Vốn dĩ Khiêm nhi được Khanh Hạo ôm trong lòng, nhưng sau khi Khanh Tố xuất hiện, nó liền được giao cho Khanh Tố.
Khi đó, mũi tên trút xuống như mưa, khi được chuyển từ vòng tay của cha sang tay Tam thúc, Khiêm nhi nhìn thấy rõ một mũi tên cắm vào lưng cha mình. Nhưng cha nó tựa như không cảm nhận gì, phản ứng vẫn trầm ổn vững vàng như mọi khi, một mình chặn đứng bảy tám cao thủ đang truy đuổi, dáng vẻ hùng vĩ cùng bóng lưng uy nghiêm của cha đã in sâu vào tâm trí nó. Tam thúc ôm nó, chiến đấu vượt qua vòng vây, nó nằm trên vai Tam thúc nhìn bóng hình cha càng ngày càng xa, cuối cùng biến mất trong đám người đang chém giết.
"Dì ơi, phụ thân rất lợi hại! Tam thúc cũng rất lợi hại! Họ sẽ không sao đâu." Cuối cùng, Khiêm nhi tổng kết trong ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ.
Bạch Tam nhìn nó, trầm ngâm một lúc lâu mới hỏi: "Bọn chúng là ai?"
Khiêm nhi lắc đầu, nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Họ ăn mặc rất kỳ lạ, trên đầu đội mũ tre nhọn, quần áo thì rộng ngắn, không vừa người. Trên mặt vẽ những hoa văn kỳ lạ..."
"Người Nam Di." Bạch Tam nhớ lại lời Khanh Tố.
Nam Di là một bộ tộc man di sống ven biển, không biết tại sao họ lại chạy đến tận Linh Tây để gây rắc rối cho Khanh gia. Chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy, thực lực của bọn họ chắc chắn không hề yếu, liệu Khanh Tố và những người khác có thể bình an trở lại không? Nàng nhắm mắt suy nghĩ, nhưng vì tinh lực cạn kiệt, nên không thể nghĩ ra được gì.
Trong lúc đang mơ màng, tiếng nói của Minh Chiêu đột nhiên vang lên bên tai nàng.
"Có người đến."
Minh Chiêu đứng dậy khỏi ghế, bình tĩnh bỏ những viên thuốc đã điều chế xong vào một chiếc bình sứ nhỏ, chỉ để lại một viên bên ngoài, sau đó đi đến giường đưa viên thuốc đó cho Bạch Tam. "Đây, cô nương trước tiên hãy uống một viên đi." Hắn nói, chờ Bạch Tam nhận lấy cho vào miệng, thì đưa tiếp chiếc bình sứ trong tay cho nàng. "Khi không thở nổi nữa thì uống tiếp, mỗi lần một viên, đừng uống nhiều." Bạch Tam nhận lấy, cũng không nói cảm ơn. Đối với nàng, từ "cảm ơn" chỉ là một lời thừa thãi.
Minh Chiêu cũng không để bụng, chậm rãi nói tiếp, "Có không ít người đến..." Trên mặt hắn hiện lên nụ cười thích thú, "Hôm nay nhà nhỏ của ta thật náo nhiệt! Chắc một lát sau không còn chỗ ngồi nữa mất." Vừa nói, hắn vừa bước ra ngoài, rõ ràng là có ý mở cửa cho người tới.
Bạch Tam nuốt thuốc, thấy hắn rời đi lập tức vẫy tay gọi Khiêm nhi qua.
Một tiếng nổ lớn vang lên, cánh cửa gỗ bị một lực mạnh đập thành bột mịn, lúc đó Minh Chiêu đang đi ra ngoài. Nhìn thấy vậy, hắn vẫn giữ nụ cười ôn hòa trên môi, không nhìn ra chút tức giận nào. Một tay đặt sau lưng, hắn đứng tại chỗ, nhìn mấy đại hán tử ăn mặc như Khiêm nhi mô tả nhanh nhẹn và cảnh giác lao vào phòng.
"Vì sao các vị lại phá cửa nhà ta?"Hắn chất vấn, giọng điệu vẫn bình tĩnh.
Nhìn thấy hắn, những người đó hiển nhiên vô cùng kinh ngạc, khí thế hung ác hơi dịu đi, trong đó có một hán tử gầy gò lầm bầm nói một tràng, khẩu âm của hắn khác xa với phương ngữ Trung Nguyên, có phần trúc trắc khó nghe.
Minh Chiêu mỉm cười lắng nghe, mãi đến khi hắn nói xong mới chậm rãi lắc đầu: "Thật xin lỗi, tại hạ ngu dốt không hiểu được lời huynh đài nói."
Những người đó trao đổi ánh mắt sau đó theo tín hiệu của hán tử gầy gò, hán tử da đen mập lùn ở gần cửa ho lớn một tiếng, khạc một ngụm đờm đặc trên mặt đất rồi thô bạo quát: "Này mặt trắng ưu nhìn, có gặp ai họ Khanh đi ngang không?" Mặc dù phương ngữ Trung Nguyên mà hắn nói rất ngọng nghịu lại mang theo chút giọng địa phương, nhưng vẫn đủ để người ta miễn cưỡng hiểu được.
"Có chứ." Minh Chiêu không giấu giếm, thản nhiên trả lời.
Những người đó nghe vậy lập tức phấn khởi, trong mắt bừng lên hận ý.
"Y ở đâu?" Hán tử hỏi lại, nhưng đôi mắt nhỏ sáng ngời của hắn vẫn liên tục nhìn vào căn phòng phía sau Minh Chiêu.
Minh Chiêu mỉm cười: "Hắn đến rồi đi, nói là đi giúp đại ca hắn." Hắn thật sự không hề nói dối.
Hán tử lùn thuật lại lời cho những người khác nghe, sau đó trên mặt bọn họ đều hiện lên vẻ nghi ngờ, họ rì rầm bàn tán vài câu, sau đó hán tử lùn nhìn Minh Chiêu bằng ánh mắt nhu hòa. "Bọn ta đi mệt rồi, xin một ngụm nước uống được không?"
"Chư vị tráng sĩ hãy chờ một lát." Minh Chiêu cũng không từ chối, hắn rời chỗ đứng, đi đến bên bếp lò, lấy vài cái bát từ tủ bát xếp một hàng lên chiếc bàn bên cạnh, sau đó mở nắp bình chứa nước, dùng muôi gỗ đổ đầy bát nước.
Mỗi cử động của hắn đều thong thả tao nhã, lại quay lưng với những người đó, không hề có dấu hiệu phòng bị nào. Đám người cũng giảm bớt đề phòng, chỉ là nhân lúc hắn đang múc nước, họ đã lục soát khắp phòng một lượt. Lúc Minh Chiêu bưng hai bát nước quay lại, hán tử kia vừa lúc bước ra khỏi phòng, hắn nhìn thấy, vẫn mỉm cười ôn hòa.
"Tệ xá đơn sơ, tạm thời không có canh nóng đãi khách, mong chư vị tráng sĩ thứ lỗi!"
Những hán tử đã đạt được mục đích nên nào còn ý định uống nước, họ đặt tay lên ngực trái, cúi đầu vái chào như một lời cảm ơn, rồi tất cả nhanh chóng biến mất trong màn đêm. Như không có chuyện gì xảy ra, Minh Chiêu đặt bát trở lại bàn rồi quay người nhìn thấy khung cửa trống rỗng.
"Quên đòi tiền bồi thường cánh cửa rồi." Khẽ lắc đầu, hắn thở dài bước vào phòng trong, bên trong trống rỗng, Bạch Tam và Khiêm nhi đều đã biến mất.
Minh Chiêu ngồi vào bàn. Ngẩn người một lúc, cuối cùng cam chịu đứng dậy, bắt đầu thu dọn đồ đạc mang theo bên mình.
Hắn thực sự không thích đánh đánh giết giết đâu!
- ----
Truyện được Mesdream cập nhật nhanh nhất ở watpad, mọi người hãy theo dõi để nhận thông báo mới nhanh nhất nha.
Nhìn thấy nàng có thể đứng dậy, trong mắt hắn lóe lên một tia vui mừng, sau đó đặt Khiêm nhi đến trước mặt Bạch Tam, "Tam nhi, đại ca cùng những người khác bị người Nam Di phục kích, ta phải quay về giúp đại ca..." Nói rồi, hắn nghiêng người hôn nhẹ lên mặt nàng, chẳng thèm để ý đến Khiêm nhi đang trợn mắt đứng bên cạnh, "Nhớ chăm sóc tốt cho bản thân và Khiêm nhi." Nói xong câu này, hắn xoay người chuẩn bị rời đi thì phát hiện tay áo bị Bạch Tam nắm chặt.
Hắn dừng lại, nhận thấy vẻ bất an trong mắt nàng, tay phải khẽ cử động, như muốn nắm lấy tay nàng, nhưng giữa chừng lại thu về, chỉ cười rạng rỡ nói: "Chờ ta." Có lẽ hắn không biết rằng khuôn mặt nhuộm màu máu đã khiến nụ cười của hắn trở nên bi tráng khó tả.
Bạch Tam nhìn thấy tất cả nhưng cũng không nói gì, chỉ nắm chặt tay hắn, rồi từ từ thả lỏng, nhìn bóng lưng hắn nhanh chóng biến mất trong màn đêm, sau đó nàng giơ bàn tay phải ướt đẫm của mình lên, lòng bàn tay và các khớp tay đều nhuộm màu đỏ sẫm.
"Hắn bị thương à?" Nàng chuyển ánh mắt nhìn về phía Khiêm nhi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khiêm nhi cũng dính đầy máu, nó dường như bị dọa sợ, nghe câu hỏi của Bạch Tam, nó ngơ ngác nhìn nàng một lúc lâu mới định thần lại, đột nhiên nhào vào lòng nàng, gào lên một tiếng rồi khóc lớn. Bạch Tam vốn dựa vào một hơi thở để đứng vững, làm sao chịu nổi cú va chạm như vậy, cả người lập tức ngã về phía sau, tay không kịp với lấy khung cửa.
"Nhóc con lỗ mãng này từ đâu đến đây?" Một bàn tay ấm áp đỡ lấy Bạch Tam, giọng nói nhu hòa như gió xuân của Minh Chiêu chậm rãi vang lên sau lưng nàng.
Không ngờ ở đây còn có người khác, tiếng khóc không kiềm chế của Khiêm nhi bỗng chốc tắc nghẹn, nó yên lặng chôn trong lòng Bạch Tam hồi lâu, sau đó lén lút cọ nước mắt lên áo nàng, rồi mới ngẩng đầu lên. Chỉ là ánh nhìn vốn ương bướng và cố chấp lập tức lập tức biến mất ngay khi tiếp xúc với Minh Chiêu, cái miệng nhỏ của nó vô thức há to, thiếu chút nữa đã chảy đầy nước dãi.
Mặc dù Minh Chiêu từ lâu đã quen với sự chú ý và kinh ngạc của mọi người, nhưng hắn vẫn bị biểu cảm chân thật của đứa trẻ chọc cho bật cười.
"Không ngờ Khanh huynh lại tin tưởng tại hạ đến như vậy!" Hắn lắc đầu thở dài, một tay kéo Khiêm nhi ra khỏi vòng tay Bạch Tam, một tay đỡ nàng đi về giường tre. Cơ thể nàng đã sức cùng lực kiệt, không thể hấp thụ chân khí, hắn chỉ cố gắng hết sức để giúp nàng khôi phục một phần nguyên khí mà thôi. Nàng mới có thể đứng dậy và ra đến cửa đã hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn, nhưng hắn cũng biết nàng chỉ dựa vào ý chí phi thường của mình chống đỡ, căn bản không thể trụ được lâu. "Tam cô nương đừng lo lắng, ta thấy Khanh huynh có tướng trường thọ, chuyến đi này nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì" Hắn thuận miệng nói, giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ lại làm người ta bất giác tin tưởng.
Bạch Tam nhẹ nhàng ừ một tiếng, trong lòng an tâm một chút, lập tức cảm thấy toàn thân như bị rút cạn sức lực, cả người ngã nhào về phía trước.
Minh Chiêu nhanh tay lẹ mắt ôm lấy eo Bạch Tam, đành phải tự mình bế nàng lên giường tre.
Khiêm nhi đi theo phía sau, lúc đầu nhìn thấy Minh Chiêu thì kinh diễm, về sau dần trầm mặc, vẻ mặt đầy tâm sự. Khi thấy Minh Chiêu đặt Bạch Tam xuống giường rồi quay đi nghiền dược liệu, nó liền đi tới ngồi đối diện Minh Chiêu, hai tay đặt lên đầu gối, thần thái nghiêm túc như một đại nhân nhỏ.
Minh Chiêu tập trung làm việc của mình, không để ý đến nó. Hồi lâu, nó chợt lên tiếng, trong giọng điệu chứa đựng mong đợi.
"Thúc thúc, thúc có thể đoán mệnh được sao?" Rõ ràng là nó đã khắc ghi lời nói của Minh Chiêu vào lòng.
Minh Chiêu dừng tay lại, trên môi vẫn nở nụ cười làm người ta thoải mái như thường lệ, nhưng hắn không trực tiếp trả lời câu hỏi của Khiêm nhi.
"Ngươi không tin ta à?" Hắn hỏi lại.
Khiêm nhi nhìn vào đôi mắt bạc của hắn, lập tức lắc đầu như trống bỏi, miệng liên tục đáp lời: "Tin... Ta tin."
Minh Chiêu mỉm cười không nói. Trên thực tế hắn chỉ bịa chuyện vớ vẩn, mục đích để cho Bạch Tam yên tâm, như vậy việc chữa trị sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Hắn cũng không hiểu tại sao hắn lại không mong đợi người khác sẽ tùy tiện tin vào lời hắn nói, có đôi lúc chính hắn còn cảm thấy vớ vẩn nhưng người khác vẫn tin tưởng tuyệt đối. Câu hỏi này đã khiến hắn trăn trở suốt một thời gian dài.
"Vậy thúc thúc giúp ta tính xem... Cha ta sẽ không sao chứ?" Khiêm nhi nắm chặt hai tay và siết chúng thật mạnh, biểu hiện sự bất an tột độ trong lòng nó. Minh Chiêu ngẩng đầu nhìn nó, tình cờ nhìn thấy những giọt nước mắt lăn dài trong đôi mắt đen láy, nhưng nó vẫn cố gắng kìm nén không để chúng rơi xuống. Hắn không khỏi nghĩ đến chuyện của mình khi còn nhỏ, đáy lòng chợt mềm nhũn.
"Sẽ ổn thôi." Hắn đáp nhưng chỉ có mình hắn, biết lần này hắn không phải đang tùy tiện dỗ dành.
Nghe vậy, Khiêm nhi lập tức mỉm cười, những giọt nước mắt mà nó cố kìm nén cũng vì động tác này mà lăn tràn khỏi mắt, nó vội vàng giơ tay lau đi, nhưng gương mặt nhỏ đã đỏ bừng. Lúc này Bạch Tam đã tỉnh lại, nghe hết cuộc nói chuyện của hai người.
"Chuyện gì đã xảy ra?" Nàng cố gắng ngồi dậy, dựa lưng vào tường hỏi.
Khiêm nhi nhìn nàng, sực nhớ tới mình đã nhào vào trong lòng nàng khóc lớn, khuôn mặt vốn đã đỏ bừng càng đỏ hơn, gần như sắp bốc cháy. Trong lòng nó sự thù địch đối với nàng đã sớm biến mất, nó lập tức lắp bắp kể lại chuyện đã xảy ra. Khiêm nhi còn nhỏ, nhiều chuyện không hiểu, cũng không thể nói rõ ràng, nhưng Bạch Tam và Minh Chiêu dựa vào phỏng đoán cũng hiểu được đại khái.
Thì ra khi dùng bữa Khanh Hạo thấy Khanh Tố và Bạch Tam vẫn chưa trở về, định phái người đi tìm khắp nơi, không ngờ người hắn phái vừa bước ra đường liền bị phục kích, một người Khanh gia vì tay chân nhanh nhẹn, nên ăn một chút trước thì bị trúng độc mà chết. Rõ ràng là kẻ địch đã lên kế hoạch từ lâu, dự định đợi mọi người ăn tối xong, tách nhau đi ngủ rồi mới ra tay, chỉ là chúng không ngờ sẽ xảy ra sự cố, lại lo lắng bị phát hiện nên trong lúc luống cuống đành phải phát động tấn công trước.
Vốn dĩ Khiêm nhi được Khanh Hạo ôm trong lòng, nhưng sau khi Khanh Tố xuất hiện, nó liền được giao cho Khanh Tố.
Khi đó, mũi tên trút xuống như mưa, khi được chuyển từ vòng tay của cha sang tay Tam thúc, Khiêm nhi nhìn thấy rõ một mũi tên cắm vào lưng cha mình. Nhưng cha nó tựa như không cảm nhận gì, phản ứng vẫn trầm ổn vững vàng như mọi khi, một mình chặn đứng bảy tám cao thủ đang truy đuổi, dáng vẻ hùng vĩ cùng bóng lưng uy nghiêm của cha đã in sâu vào tâm trí nó. Tam thúc ôm nó, chiến đấu vượt qua vòng vây, nó nằm trên vai Tam thúc nhìn bóng hình cha càng ngày càng xa, cuối cùng biến mất trong đám người đang chém giết.
"Dì ơi, phụ thân rất lợi hại! Tam thúc cũng rất lợi hại! Họ sẽ không sao đâu." Cuối cùng, Khiêm nhi tổng kết trong ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ.
Bạch Tam nhìn nó, trầm ngâm một lúc lâu mới hỏi: "Bọn chúng là ai?"
Khiêm nhi lắc đầu, nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Họ ăn mặc rất kỳ lạ, trên đầu đội mũ tre nhọn, quần áo thì rộng ngắn, không vừa người. Trên mặt vẽ những hoa văn kỳ lạ..."
"Người Nam Di." Bạch Tam nhớ lại lời Khanh Tố.
Nam Di là một bộ tộc man di sống ven biển, không biết tại sao họ lại chạy đến tận Linh Tây để gây rắc rối cho Khanh gia. Chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy, thực lực của bọn họ chắc chắn không hề yếu, liệu Khanh Tố và những người khác có thể bình an trở lại không? Nàng nhắm mắt suy nghĩ, nhưng vì tinh lực cạn kiệt, nên không thể nghĩ ra được gì.
Trong lúc đang mơ màng, tiếng nói của Minh Chiêu đột nhiên vang lên bên tai nàng.
"Có người đến."
Minh Chiêu đứng dậy khỏi ghế, bình tĩnh bỏ những viên thuốc đã điều chế xong vào một chiếc bình sứ nhỏ, chỉ để lại một viên bên ngoài, sau đó đi đến giường đưa viên thuốc đó cho Bạch Tam. "Đây, cô nương trước tiên hãy uống một viên đi." Hắn nói, chờ Bạch Tam nhận lấy cho vào miệng, thì đưa tiếp chiếc bình sứ trong tay cho nàng. "Khi không thở nổi nữa thì uống tiếp, mỗi lần một viên, đừng uống nhiều." Bạch Tam nhận lấy, cũng không nói cảm ơn. Đối với nàng, từ "cảm ơn" chỉ là một lời thừa thãi.
Minh Chiêu cũng không để bụng, chậm rãi nói tiếp, "Có không ít người đến..." Trên mặt hắn hiện lên nụ cười thích thú, "Hôm nay nhà nhỏ của ta thật náo nhiệt! Chắc một lát sau không còn chỗ ngồi nữa mất." Vừa nói, hắn vừa bước ra ngoài, rõ ràng là có ý mở cửa cho người tới.
Bạch Tam nuốt thuốc, thấy hắn rời đi lập tức vẫy tay gọi Khiêm nhi qua.
Một tiếng nổ lớn vang lên, cánh cửa gỗ bị một lực mạnh đập thành bột mịn, lúc đó Minh Chiêu đang đi ra ngoài. Nhìn thấy vậy, hắn vẫn giữ nụ cười ôn hòa trên môi, không nhìn ra chút tức giận nào. Một tay đặt sau lưng, hắn đứng tại chỗ, nhìn mấy đại hán tử ăn mặc như Khiêm nhi mô tả nhanh nhẹn và cảnh giác lao vào phòng.
"Vì sao các vị lại phá cửa nhà ta?"Hắn chất vấn, giọng điệu vẫn bình tĩnh.
Nhìn thấy hắn, những người đó hiển nhiên vô cùng kinh ngạc, khí thế hung ác hơi dịu đi, trong đó có một hán tử gầy gò lầm bầm nói một tràng, khẩu âm của hắn khác xa với phương ngữ Trung Nguyên, có phần trúc trắc khó nghe.
Minh Chiêu mỉm cười lắng nghe, mãi đến khi hắn nói xong mới chậm rãi lắc đầu: "Thật xin lỗi, tại hạ ngu dốt không hiểu được lời huynh đài nói."
Những người đó trao đổi ánh mắt sau đó theo tín hiệu của hán tử gầy gò, hán tử da đen mập lùn ở gần cửa ho lớn một tiếng, khạc một ngụm đờm đặc trên mặt đất rồi thô bạo quát: "Này mặt trắng ưu nhìn, có gặp ai họ Khanh đi ngang không?" Mặc dù phương ngữ Trung Nguyên mà hắn nói rất ngọng nghịu lại mang theo chút giọng địa phương, nhưng vẫn đủ để người ta miễn cưỡng hiểu được.
"Có chứ." Minh Chiêu không giấu giếm, thản nhiên trả lời.
Những người đó nghe vậy lập tức phấn khởi, trong mắt bừng lên hận ý.
"Y ở đâu?" Hán tử hỏi lại, nhưng đôi mắt nhỏ sáng ngời của hắn vẫn liên tục nhìn vào căn phòng phía sau Minh Chiêu.
Minh Chiêu mỉm cười: "Hắn đến rồi đi, nói là đi giúp đại ca hắn." Hắn thật sự không hề nói dối.
Hán tử lùn thuật lại lời cho những người khác nghe, sau đó trên mặt bọn họ đều hiện lên vẻ nghi ngờ, họ rì rầm bàn tán vài câu, sau đó hán tử lùn nhìn Minh Chiêu bằng ánh mắt nhu hòa. "Bọn ta đi mệt rồi, xin một ngụm nước uống được không?"
"Chư vị tráng sĩ hãy chờ một lát." Minh Chiêu cũng không từ chối, hắn rời chỗ đứng, đi đến bên bếp lò, lấy vài cái bát từ tủ bát xếp một hàng lên chiếc bàn bên cạnh, sau đó mở nắp bình chứa nước, dùng muôi gỗ đổ đầy bát nước.
Mỗi cử động của hắn đều thong thả tao nhã, lại quay lưng với những người đó, không hề có dấu hiệu phòng bị nào. Đám người cũng giảm bớt đề phòng, chỉ là nhân lúc hắn đang múc nước, họ đã lục soát khắp phòng một lượt. Lúc Minh Chiêu bưng hai bát nước quay lại, hán tử kia vừa lúc bước ra khỏi phòng, hắn nhìn thấy, vẫn mỉm cười ôn hòa.
"Tệ xá đơn sơ, tạm thời không có canh nóng đãi khách, mong chư vị tráng sĩ thứ lỗi!"
Những hán tử đã đạt được mục đích nên nào còn ý định uống nước, họ đặt tay lên ngực trái, cúi đầu vái chào như một lời cảm ơn, rồi tất cả nhanh chóng biến mất trong màn đêm. Như không có chuyện gì xảy ra, Minh Chiêu đặt bát trở lại bàn rồi quay người nhìn thấy khung cửa trống rỗng.
"Quên đòi tiền bồi thường cánh cửa rồi." Khẽ lắc đầu, hắn thở dài bước vào phòng trong, bên trong trống rỗng, Bạch Tam và Khiêm nhi đều đã biến mất.
Minh Chiêu ngồi vào bàn. Ngẩn người một lúc, cuối cùng cam chịu đứng dậy, bắt đầu thu dọn đồ đạc mang theo bên mình.
Hắn thực sự không thích đánh đánh giết giết đâu!
- ----
Truyện được Mesdream cập nhật nhanh nhất ở watpad, mọi người hãy theo dõi để nhận thông báo mới nhanh nhất nha.