Chương 29
Tỉnh dậy lần nữa, cảm giác được chăn bông ấm áp và một chiếc giường mềm mại, trong không khí thoang thoảng mùi thuốc nồng nặc. Dù cơ thể còn yếu nhưng tinh thần sảng khoái, không còn cảm giác uể oải khi bị sốt. Nó nghĩ mình đã về nhà, những gì xảy ra trước đó chỉ là giấc mơ do đi xe ngựa quá mệt mà ra.
"Di nãi nãi..." Nó thì thầm, còn chưa mở mắt một bàn tay ấm áp và thô ráp đã đặt lên trán nó.
"Tiểu công tử đã hạ sốt rồi, thưa phu nhân!" Một giọng nói già nua vang lên bên tai nó, trong thanh âm mang theo niềm vui nhẹ nhõm.
Phu nhân?
"Mẹ..." Nó hét lên, lông mi rung rinh như cánh bướm hé mở, đôi mắt đen sáng bắt đầu tìm kiếm khắp nơi. "Mẹ..."
Đập vào mắt nó đầu tiên là một lão nhân tóc bạc, nếp nhăn nơi khóe mắt và khóe môi khẽ run lên, lộ ra nụ cười hiền từ khiến người ta an lòng.
"Đã tỉnh rồi..." Ông lão mỉm cười nhẹ nhàng vuốt mặt nó.
Khiêm nhi không quen với việc người lạ chạm vào mình như thế này, đôi lông mày nhỏ nhắn hơi nhíu lại, "Mẹ... Bà nội..." Khi tỉnh táo lại, nó chợt nhớ ra mẫu thân mình đã không còn nữa, hốc mắt đỏ lên, nó nhanh chóng sửa lại lời nói.
"Nhóc con, đừng vội, mẫu thân ngươi ở đây... Nàng lo lắng cho ngươi lắm đó..." Ông lão đưa tay đỡ Khiêm nhi chật vật ngồi dậy, chỉ vào bóng trắng đang ngồi bên cạnh cửa sổ.
Mẹ? Khiêm nhi nhìn sang, đôi mắt bỗng mở to, giống như một con nhím nhỏ xù lông, toàn thân đều căng cứng.
"Đó không phải mẹ ta, mẹ ta đã chết rồi! Chính là bị nàng ta giết!" Nó chỉ ngón tay vào người đó, lớn tiếng buộc tội, hai mắt gần như bốc cháy.
Bạch Tam lẳng lặng ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ, sắc mặt xám xịt, nhìn nó bằng ánh mắt trầm tĩnh tựa nước lặng, như là cam chịu, như là không quan tâm.
Trên mặt ông lão lộ ra vẻ không thể tin được, miệng run rẩy hồi lâu mới có thể hỏi: "Nhóc con, ngươi bị sốt làm cho hồ đồ rồi sao?" Nếu không phải là mẹ ruột, sao nàng lại không màng tính mạng mà cứu nó? Nếu không phải mẹ ruột, sao nàng rõ ràng không chống đỡ nổi lại đợi chờ suốt mấy ngày liền không chợp mắt?
"Ta không nói dối, là nàng... Chính tai ta nghe được phụ thân cùng Tam thúc nói!" Bị ánh mắt chết lặng của Bạch Tam dọa sợ, Khiêm nhi vừa nói vừa rụt người lại, nhưng không có một tia buộc tội nào trong mắt nó yếu đi.
"Sao có thể..." Ông lão nghi hoặc, sau đó nhìn Bạch Tam chậm rãi khép hai mắt lại. Nàng đã ngồi như vậy từ khi mang đứa trẻ đến đây, ngoài câu "cứu nó", nàng chẳng nói gì, cũng không ăn uống, thậm chí không cho ông tẩy sạch vết thương trên ngực mình.
"Nàng là ma quỷ! Nàng là ma quỷ!" Mặt Khiêm nhi bị nước mắt làm nhòe đi, giọng điệu căm phẫn và thù hận cũng trở nên khác lạ.
Ông lão nhìn đứa trẻ co ro trong góc giường, rồi lại nhìn nữ tử mang sắc mặt trắng bệt như người chết, khuôn mặt vốn tươi cười rốt cục trở nên nhăn nhó ủ rũ. Lão cũng chỉ là một thôn dân miền núi, sao ở nơi khỉ ho cò gáy này vẫn gặp phải gặp rắc rối như vậy chứ?
"Bách Hoa Cốc." Lúc này, Bạch Tam vốn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng.
"Cái gì?" Ông lão sửng sốt.
"Đến Bách Hoa Cốc." Mí mắt Bạch Tam run rẩy một lúc lâu mới từ từ mở ra, đôi đồng tử như nước lặng chợt lóe lên một tia sáng, rồi ngay lập tức tối sầm.
Bạch Tam bị thương rất nặng, thanh chủy thủ đâm vào vùng bụng bên trái, gần sát tim nàng, kém chút nữa thôi nếu như Khiêm nhi mạnh hơn một chút, nếu vị trí dời cao hơn nửa tấc, tất thảy không cam lòng cùng nuối tiếc sẽ chấm dứt. Cùng với đó Khiêm nhi có lẽ cũng không bao giờ thoát khỏi khu rừng đó. May mắn tất cả đều là giả thuyết.
Nhìn thấy Khiêm nhi vẫn ổn, sức lực chống đỡ cũng cạn kiệt, cuối cùng nàng ngã xuống, chìm vào hôn mê vô tận.
Lúc này, ông lão mới tìm được cơ hội rút thanh chủy thủ vẫn cắm trên người nàng ra. Khi máu tươi thoát khỏi vật cản trào ra, Bạch Tam đau đớn hét lên một tiếng, trong một thoáng thanh tỉnh, nàng dùng đôi mắt mơ màng tìm kiếm quanh phòng, cuối cùng dừng lại trên người Khiêm nhi đang co ro trong góc.
"Thật xin lỗi..." Nàng chậm rãi nói ba chữ này rồi lại ngất đi. Thật xin lỗi, ba từ vô dụng và nhạt nhẽo mà nàng chưa bao giờ nói ra, cũng chưa bao giờ hối hận về những gì mình đã làm. Nhưng đối mặt với đứa trẻ trước mặt, nàng đột nhiên rất muốn bù đắp cho nó một chút gì đó. Chỉ sợ, chỉ sợ không kịp được nữa...
Trong mắt Khiêm nhi hằn lên một mảng đỏ thẫm gay mắt, sắc đỏ như hoa không ngừng nở rộ trên nền vải trắng tuyết, khuôn mặt nó tái mét, lần đầu tiên nó chứng kiến một sinh mệnh dần lụi tàn trước mắt, thù nhà đã trả nhưng nó lại không cảm thấy chút vui sướng nào. Nó đột nhiên cảm thấy mình thực ra không quá hận người trước mặt. Có lẽ vì nhỏ tuổi, chưa trải qua ranh giới sinh tử diệt vong, mối hận thù vẫn chưa thấm sâu vào trái tim non nớt của nó.
"Có muốn trả thù cho mẫu thân không?" Ông lão dùng miếng vải ép chặt vết thương đang chảy máu, quay đầu hỏi đứa trẻ, một tay chỉ vào con dao găm ném xuống bàn: "Bây giờ là cơ hội, dùng nó đâm vào tim nàng ta." Không biết vì sao, khuôn mặt vốn hiền lành trong khoảnh khắc này trở nên cực kỳ tàn nhẫn.
Khiêm nhi cắn chặt đôi môi tái nhợt, bướng bỉnh nhìn ông lão, nhưng lại không nhúc nhích.
"Lần này là ngươi đâm nàng." Thật lâu sau, ông lão thở một hơi dài, "Nếu bây giờ không giết nàng, về sau ngươi không được nhớ về mối thù này nữa, ngươi có làm được không?" Khiêm nhi không trả lời, nó chỉ mở to mắt, bên má lăn dài những giọt nước mắt bất lực.
"Nếu ngươi không đồng ý, ta cũng không cần cứu nàng, như vậy ngươi bớt việc mà ta cũng bớt việc." Ông lão trừng mắt nhìn nó, dáng vẻ như muốn buông tay.
"Cứu..." Bị dọa sợ đứa trẻ cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói to cỡ tiếng muỗi kêu. Nó vùi mặt vào đầu gối, không biết vì để che giấu sự mất tự nhiên trên khuôn mặt hay vì trong lòng vẫn còn chút miễn cưỡng.
Ông lão cười lớn, lông mày dãn ra bắt đầu rửa vết thương cho Bạch Tam, động tác lưu loát trông chẳng già nua chút nào. Trong khi băng bó, ông lẩm bẩm: "Nàng đã cứu được ngươi, rồi lại bị ngươi đâm một nhát. Nói thế nào thì thù cũng đã báo. Hơn nữa... " Nói đến đây, lão đột nhiên thở dài: "Nàng có thể sống sót hay không, vẫn chưa thể chắc chắn."
"Trong chốn võ lâm này chỉ có ngươi sống ta chết, mỗi ngày đều có thể chém giết nhau không chán. Nhóc con ngươi đừng có mà học theo..."
Khiêm nhi ngơ ngác ngồi đó, không biết đang nghiêm túc nghe lời ông lão hay đang nghĩ đến chuyện khác. Chỉ là trong thâm tâm, nó không muốn nhìn thấy nhiều máu như vậy nữa.
"Ông ơi, xin ông đưa bọn ta đến Bách Hoa Cốc được không." Nhìn thấy ông lão đã xử lý xong vết thương cho Bạch Tam rồi chuẩn bị đi ra ngoài, nó đột nhiên lên tiếng. Nó biết ước định giữa Bạch Tam và Khanh gia, nhưng tâm hồn trẻ nhỏ thích đi khắp nơi chơi đùa nên nó thuận theo yêu cầu của Bạch Tam chứ không trực tiếp trở về Kính Dương.
"Bách Hoa Cốc? Bách Hoa Cốc ở đâu mới được?" Ông lão run run bộ râu bạc phơ, thắc mắc hỏi lại.
Khiêm nhi bĩu môi. Nó cũng có biết đâu?
Đợi khi Bạch Tam tỉnh dậy lần nữa, theo chỉ dẫn của nàng họ mới biết được hướng đi của Bách Hoa Cốc. Ông lão cũng rất nhiệt tình, lo lắng Bạch Tam không qua được ải này, để giúp nàng hoàn thành tâm nguyện của mình, ông lập tức chuẩn bị một chiếc xe đẩy, đẩy nàng và mang theo Khiêm nhi lên đường.
Dọc đường Bạch Tam thường mê mang bất tỉnh, sốt cao liên tục, đôi lúc tỉnh lại nàng sẽ ngây ngốc nhìn Khiêm nhi, lúc Khiêm nhi cười, nàng cũng cười. Bị Khiêm nhi phát hiện, nó sẽ quay mặt đi không để ý đến nàng, nàng lại trở về dáng vẻ ngơ ngác. Nếu họ dừng chân nghỉ ngơi, ông lão sẽ đỡ nàng ngồi xuống đất, nàng sẽ nhổ cỏ bên cạnh miệt mài đan một thứ gì đó. Khiêm nhi rất tò mò nhưng không muốn hỏi nàng. Cho đến một ngày, khi sắp đến Tắc Ba, nàng run rẩy đưa cho Khiêm nhi một con châu chấu được đan hoàn hảo.
Trong lòng Khiêm nhi tuy rất thích nhưng lại do dự không muốn nhận. Bàn tay Bạch Tam khẽ run rẩy rồi vô lực buông thõng, châu chấu trong tay cũng theo đó rơi xuống đất.
"Thích thì cứ cầm đi, ngại cái gì? Có phải là nam tử hán không?" Ông lão ngồi trên tảng đá lớn hút thuốc tức giận nói. Suốt chặng đường lão đã nhìn thấy mọi chuyện, đối với sự tương tác giữa một lớn một nhỏ này, ông vừa cảm thấy buồn cười vừa cảm thấy xót xa.
"Ai cần ông lo!" Khiêm nhi trừng ông một cái rồi cúi người nhặt con châu chấu rơi dưới chân lên, cầm trong tay ngắm nghía, nó thích lắm nhưng vẫn bĩu môi lầm bầm: "Ông lắm lời như vậy, may mà ông bà nội ta không giống ông, nếu không sẽ phiền chết đi được." Nói rồi, không biết có phải nhìn thấy ông lão tức giận đến bộ râu run rẩy hay vì châu chấu quá đáng yêu mà khóe miệng nó không kìm được cong lên.
Nhìn khuôn mặt tươi cười giống Thụ Tam thiếu của nó, Bạch Tam không khỏi ngây người. Nàng chợt nhớ đến lúc ở cùng Thụ Tam thiếu, chỉ có trên đường đến Bách Hoa Cốc, hắn mới mỉm cười thoải mái nhất. Sau đó, sự ưu tư và buồn bã khó nén luôn hiện lên trên khuôn mặt tuấn tú của hắn mỗi khi nàng không chú ý, rồi vòng tay ôm nàng ngày càng chặt, cho đến cuối cùng là buông lơi.
Có lẽ con người càng cận kề bờ vực sinh tử thì càng nhìn rõ và hiểu thấu những gì đã xảy ra. Ngày hôm đó, Bạch Tam, người luôn trì độn đến mức không biết gì về tình cảm, bỗng nhiên nhanh trí như được ơn trên ban phép, nàng chợt hiểu ra tình cảm của Khanh Tố dành cho mình, cũng như hoàn cảnh và lập trường của hắn.
Là nàng khiến hắn khó xử. Bạch Tam bất lực khép mắt lại, khoảnh khắc đó lòng nàng đau đến tột cùng, nhưng đồng thời cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Từ giờ trở đi, hắn không cần phải phiền lòng vì nàng nữa.
Ngay khi nàng sắp rơi vào vực sâu vô tận, thì từ một nơi xa dường như có ai đó đang điên cuồng gọi tên nàng, rồi nàng cảm giác thân thể rơi vào một vòng tay khiến nàng không thở nổi nhưng cũng vô cùng quen thuộc.
Tam nhi... Tam nhi...
Thực muốn nghe thật kỹ... Nàng lại gặp ảo giác ư? Nàng lúc nào cũng như vậy... Luôn như vậy...
Khi ý thức lơ lửng trong bóng tối, Bạch Tam nhìn thấy vô số hình ảnh lướt qua trước mắt, không có ngoại lệ, trong mỗi khung hình đều có nụ cười khiến nàng rung động. Nàng muốn bay đến bắt lấy, thân thể liền nhẹ nhàng bay lên, chỉ là tay nàng như bị cái gì đó nắm chặt, không thể thoát ra được. Vì vậy chỉ có thể trơ mắt nhìn những hình ảnh đó dần dần phai nhạt, cuối cùng biến mất không còn dấu vết, nước mắt vô thức trào ra.
Đó là là tất cả những gì nàng có, một khi mất đi, nàng thực sự chẳng còn gì cả.
- ----
Chú thích nhỏ: Di nãi nãi là chị, em gái của bà nội (ở đây Khiêm nhi đang gọi Nhị phu nhân ở chương 28)
"Di nãi nãi..." Nó thì thầm, còn chưa mở mắt một bàn tay ấm áp và thô ráp đã đặt lên trán nó.
"Tiểu công tử đã hạ sốt rồi, thưa phu nhân!" Một giọng nói già nua vang lên bên tai nó, trong thanh âm mang theo niềm vui nhẹ nhõm.
Phu nhân?
"Mẹ..." Nó hét lên, lông mi rung rinh như cánh bướm hé mở, đôi mắt đen sáng bắt đầu tìm kiếm khắp nơi. "Mẹ..."
Đập vào mắt nó đầu tiên là một lão nhân tóc bạc, nếp nhăn nơi khóe mắt và khóe môi khẽ run lên, lộ ra nụ cười hiền từ khiến người ta an lòng.
"Đã tỉnh rồi..." Ông lão mỉm cười nhẹ nhàng vuốt mặt nó.
Khiêm nhi không quen với việc người lạ chạm vào mình như thế này, đôi lông mày nhỏ nhắn hơi nhíu lại, "Mẹ... Bà nội..." Khi tỉnh táo lại, nó chợt nhớ ra mẫu thân mình đã không còn nữa, hốc mắt đỏ lên, nó nhanh chóng sửa lại lời nói.
"Nhóc con, đừng vội, mẫu thân ngươi ở đây... Nàng lo lắng cho ngươi lắm đó..." Ông lão đưa tay đỡ Khiêm nhi chật vật ngồi dậy, chỉ vào bóng trắng đang ngồi bên cạnh cửa sổ.
Mẹ? Khiêm nhi nhìn sang, đôi mắt bỗng mở to, giống như một con nhím nhỏ xù lông, toàn thân đều căng cứng.
"Đó không phải mẹ ta, mẹ ta đã chết rồi! Chính là bị nàng ta giết!" Nó chỉ ngón tay vào người đó, lớn tiếng buộc tội, hai mắt gần như bốc cháy.
Bạch Tam lẳng lặng ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ, sắc mặt xám xịt, nhìn nó bằng ánh mắt trầm tĩnh tựa nước lặng, như là cam chịu, như là không quan tâm.
Trên mặt ông lão lộ ra vẻ không thể tin được, miệng run rẩy hồi lâu mới có thể hỏi: "Nhóc con, ngươi bị sốt làm cho hồ đồ rồi sao?" Nếu không phải là mẹ ruột, sao nàng lại không màng tính mạng mà cứu nó? Nếu không phải mẹ ruột, sao nàng rõ ràng không chống đỡ nổi lại đợi chờ suốt mấy ngày liền không chợp mắt?
"Ta không nói dối, là nàng... Chính tai ta nghe được phụ thân cùng Tam thúc nói!" Bị ánh mắt chết lặng của Bạch Tam dọa sợ, Khiêm nhi vừa nói vừa rụt người lại, nhưng không có một tia buộc tội nào trong mắt nó yếu đi.
"Sao có thể..." Ông lão nghi hoặc, sau đó nhìn Bạch Tam chậm rãi khép hai mắt lại. Nàng đã ngồi như vậy từ khi mang đứa trẻ đến đây, ngoài câu "cứu nó", nàng chẳng nói gì, cũng không ăn uống, thậm chí không cho ông tẩy sạch vết thương trên ngực mình.
"Nàng là ma quỷ! Nàng là ma quỷ!" Mặt Khiêm nhi bị nước mắt làm nhòe đi, giọng điệu căm phẫn và thù hận cũng trở nên khác lạ.
Ông lão nhìn đứa trẻ co ro trong góc giường, rồi lại nhìn nữ tử mang sắc mặt trắng bệt như người chết, khuôn mặt vốn tươi cười rốt cục trở nên nhăn nhó ủ rũ. Lão cũng chỉ là một thôn dân miền núi, sao ở nơi khỉ ho cò gáy này vẫn gặp phải gặp rắc rối như vậy chứ?
"Bách Hoa Cốc." Lúc này, Bạch Tam vốn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng.
"Cái gì?" Ông lão sửng sốt.
"Đến Bách Hoa Cốc." Mí mắt Bạch Tam run rẩy một lúc lâu mới từ từ mở ra, đôi đồng tử như nước lặng chợt lóe lên một tia sáng, rồi ngay lập tức tối sầm.
Bạch Tam bị thương rất nặng, thanh chủy thủ đâm vào vùng bụng bên trái, gần sát tim nàng, kém chút nữa thôi nếu như Khiêm nhi mạnh hơn một chút, nếu vị trí dời cao hơn nửa tấc, tất thảy không cam lòng cùng nuối tiếc sẽ chấm dứt. Cùng với đó Khiêm nhi có lẽ cũng không bao giờ thoát khỏi khu rừng đó. May mắn tất cả đều là giả thuyết.
Nhìn thấy Khiêm nhi vẫn ổn, sức lực chống đỡ cũng cạn kiệt, cuối cùng nàng ngã xuống, chìm vào hôn mê vô tận.
Lúc này, ông lão mới tìm được cơ hội rút thanh chủy thủ vẫn cắm trên người nàng ra. Khi máu tươi thoát khỏi vật cản trào ra, Bạch Tam đau đớn hét lên một tiếng, trong một thoáng thanh tỉnh, nàng dùng đôi mắt mơ màng tìm kiếm quanh phòng, cuối cùng dừng lại trên người Khiêm nhi đang co ro trong góc.
"Thật xin lỗi..." Nàng chậm rãi nói ba chữ này rồi lại ngất đi. Thật xin lỗi, ba từ vô dụng và nhạt nhẽo mà nàng chưa bao giờ nói ra, cũng chưa bao giờ hối hận về những gì mình đã làm. Nhưng đối mặt với đứa trẻ trước mặt, nàng đột nhiên rất muốn bù đắp cho nó một chút gì đó. Chỉ sợ, chỉ sợ không kịp được nữa...
Trong mắt Khiêm nhi hằn lên một mảng đỏ thẫm gay mắt, sắc đỏ như hoa không ngừng nở rộ trên nền vải trắng tuyết, khuôn mặt nó tái mét, lần đầu tiên nó chứng kiến một sinh mệnh dần lụi tàn trước mắt, thù nhà đã trả nhưng nó lại không cảm thấy chút vui sướng nào. Nó đột nhiên cảm thấy mình thực ra không quá hận người trước mặt. Có lẽ vì nhỏ tuổi, chưa trải qua ranh giới sinh tử diệt vong, mối hận thù vẫn chưa thấm sâu vào trái tim non nớt của nó.
"Có muốn trả thù cho mẫu thân không?" Ông lão dùng miếng vải ép chặt vết thương đang chảy máu, quay đầu hỏi đứa trẻ, một tay chỉ vào con dao găm ném xuống bàn: "Bây giờ là cơ hội, dùng nó đâm vào tim nàng ta." Không biết vì sao, khuôn mặt vốn hiền lành trong khoảnh khắc này trở nên cực kỳ tàn nhẫn.
Khiêm nhi cắn chặt đôi môi tái nhợt, bướng bỉnh nhìn ông lão, nhưng lại không nhúc nhích.
"Lần này là ngươi đâm nàng." Thật lâu sau, ông lão thở một hơi dài, "Nếu bây giờ không giết nàng, về sau ngươi không được nhớ về mối thù này nữa, ngươi có làm được không?" Khiêm nhi không trả lời, nó chỉ mở to mắt, bên má lăn dài những giọt nước mắt bất lực.
"Nếu ngươi không đồng ý, ta cũng không cần cứu nàng, như vậy ngươi bớt việc mà ta cũng bớt việc." Ông lão trừng mắt nhìn nó, dáng vẻ như muốn buông tay.
"Cứu..." Bị dọa sợ đứa trẻ cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói to cỡ tiếng muỗi kêu. Nó vùi mặt vào đầu gối, không biết vì để che giấu sự mất tự nhiên trên khuôn mặt hay vì trong lòng vẫn còn chút miễn cưỡng.
Ông lão cười lớn, lông mày dãn ra bắt đầu rửa vết thương cho Bạch Tam, động tác lưu loát trông chẳng già nua chút nào. Trong khi băng bó, ông lẩm bẩm: "Nàng đã cứu được ngươi, rồi lại bị ngươi đâm một nhát. Nói thế nào thì thù cũng đã báo. Hơn nữa... " Nói đến đây, lão đột nhiên thở dài: "Nàng có thể sống sót hay không, vẫn chưa thể chắc chắn."
"Trong chốn võ lâm này chỉ có ngươi sống ta chết, mỗi ngày đều có thể chém giết nhau không chán. Nhóc con ngươi đừng có mà học theo..."
Khiêm nhi ngơ ngác ngồi đó, không biết đang nghiêm túc nghe lời ông lão hay đang nghĩ đến chuyện khác. Chỉ là trong thâm tâm, nó không muốn nhìn thấy nhiều máu như vậy nữa.
"Ông ơi, xin ông đưa bọn ta đến Bách Hoa Cốc được không." Nhìn thấy ông lão đã xử lý xong vết thương cho Bạch Tam rồi chuẩn bị đi ra ngoài, nó đột nhiên lên tiếng. Nó biết ước định giữa Bạch Tam và Khanh gia, nhưng tâm hồn trẻ nhỏ thích đi khắp nơi chơi đùa nên nó thuận theo yêu cầu của Bạch Tam chứ không trực tiếp trở về Kính Dương.
"Bách Hoa Cốc? Bách Hoa Cốc ở đâu mới được?" Ông lão run run bộ râu bạc phơ, thắc mắc hỏi lại.
Khiêm nhi bĩu môi. Nó cũng có biết đâu?
Đợi khi Bạch Tam tỉnh dậy lần nữa, theo chỉ dẫn của nàng họ mới biết được hướng đi của Bách Hoa Cốc. Ông lão cũng rất nhiệt tình, lo lắng Bạch Tam không qua được ải này, để giúp nàng hoàn thành tâm nguyện của mình, ông lập tức chuẩn bị một chiếc xe đẩy, đẩy nàng và mang theo Khiêm nhi lên đường.
Dọc đường Bạch Tam thường mê mang bất tỉnh, sốt cao liên tục, đôi lúc tỉnh lại nàng sẽ ngây ngốc nhìn Khiêm nhi, lúc Khiêm nhi cười, nàng cũng cười. Bị Khiêm nhi phát hiện, nó sẽ quay mặt đi không để ý đến nàng, nàng lại trở về dáng vẻ ngơ ngác. Nếu họ dừng chân nghỉ ngơi, ông lão sẽ đỡ nàng ngồi xuống đất, nàng sẽ nhổ cỏ bên cạnh miệt mài đan một thứ gì đó. Khiêm nhi rất tò mò nhưng không muốn hỏi nàng. Cho đến một ngày, khi sắp đến Tắc Ba, nàng run rẩy đưa cho Khiêm nhi một con châu chấu được đan hoàn hảo.
Trong lòng Khiêm nhi tuy rất thích nhưng lại do dự không muốn nhận. Bàn tay Bạch Tam khẽ run rẩy rồi vô lực buông thõng, châu chấu trong tay cũng theo đó rơi xuống đất.
"Thích thì cứ cầm đi, ngại cái gì? Có phải là nam tử hán không?" Ông lão ngồi trên tảng đá lớn hút thuốc tức giận nói. Suốt chặng đường lão đã nhìn thấy mọi chuyện, đối với sự tương tác giữa một lớn một nhỏ này, ông vừa cảm thấy buồn cười vừa cảm thấy xót xa.
"Ai cần ông lo!" Khiêm nhi trừng ông một cái rồi cúi người nhặt con châu chấu rơi dưới chân lên, cầm trong tay ngắm nghía, nó thích lắm nhưng vẫn bĩu môi lầm bầm: "Ông lắm lời như vậy, may mà ông bà nội ta không giống ông, nếu không sẽ phiền chết đi được." Nói rồi, không biết có phải nhìn thấy ông lão tức giận đến bộ râu run rẩy hay vì châu chấu quá đáng yêu mà khóe miệng nó không kìm được cong lên.
Nhìn khuôn mặt tươi cười giống Thụ Tam thiếu của nó, Bạch Tam không khỏi ngây người. Nàng chợt nhớ đến lúc ở cùng Thụ Tam thiếu, chỉ có trên đường đến Bách Hoa Cốc, hắn mới mỉm cười thoải mái nhất. Sau đó, sự ưu tư và buồn bã khó nén luôn hiện lên trên khuôn mặt tuấn tú của hắn mỗi khi nàng không chú ý, rồi vòng tay ôm nàng ngày càng chặt, cho đến cuối cùng là buông lơi.
Có lẽ con người càng cận kề bờ vực sinh tử thì càng nhìn rõ và hiểu thấu những gì đã xảy ra. Ngày hôm đó, Bạch Tam, người luôn trì độn đến mức không biết gì về tình cảm, bỗng nhiên nhanh trí như được ơn trên ban phép, nàng chợt hiểu ra tình cảm của Khanh Tố dành cho mình, cũng như hoàn cảnh và lập trường của hắn.
Là nàng khiến hắn khó xử. Bạch Tam bất lực khép mắt lại, khoảnh khắc đó lòng nàng đau đến tột cùng, nhưng đồng thời cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Từ giờ trở đi, hắn không cần phải phiền lòng vì nàng nữa.
Ngay khi nàng sắp rơi vào vực sâu vô tận, thì từ một nơi xa dường như có ai đó đang điên cuồng gọi tên nàng, rồi nàng cảm giác thân thể rơi vào một vòng tay khiến nàng không thở nổi nhưng cũng vô cùng quen thuộc.
Tam nhi... Tam nhi...
Thực muốn nghe thật kỹ... Nàng lại gặp ảo giác ư? Nàng lúc nào cũng như vậy... Luôn như vậy...
Khi ý thức lơ lửng trong bóng tối, Bạch Tam nhìn thấy vô số hình ảnh lướt qua trước mắt, không có ngoại lệ, trong mỗi khung hình đều có nụ cười khiến nàng rung động. Nàng muốn bay đến bắt lấy, thân thể liền nhẹ nhàng bay lên, chỉ là tay nàng như bị cái gì đó nắm chặt, không thể thoát ra được. Vì vậy chỉ có thể trơ mắt nhìn những hình ảnh đó dần dần phai nhạt, cuối cùng biến mất không còn dấu vết, nước mắt vô thức trào ra.
Đó là là tất cả những gì nàng có, một khi mất đi, nàng thực sự chẳng còn gì cả.
- ----
Chú thích nhỏ: Di nãi nãi là chị, em gái của bà nội (ở đây Khiêm nhi đang gọi Nhị phu nhân ở chương 28)