Chương 28
Sông xanh in bóng vầng trăng sáng. Bạch Tam lặng lẽ chèo thuyền ra khỏi đám lau sậy rồi tiến vào bờ. Gió nhẹ lay cành lau đung đưa trong gió, dòng sông lười biếng vỗ sóng vào bờ, những chiếc thuyền cá neo đậu trên bờ phát ra vài ánh đèn chập chờn giữa sáng và tối, cuối cùng tan vào ánh trăng lạnh lẽo.
Trên con đường phía nam thành, hương thảo trải dài, xa xa là dãy núi nhuộm màu hoàng hôn tựa một bức họa tuyệt đẹp.
Theo tiếng vó ngựa dồn dập, hai chiếc xe ngựa hoa lệ mang biểu tượng của tộc Phi Ưng, cùng trăm tuấn mã theo sau lao nhanh trên đường chính.
Đó là xe ngựa Khanh gia.
Sau một ngày chờ đợi, tinh thần Bạch Tam đã phấn chấn, đôi mắt sáng như đuốc, như muốn nhìn xuyên qua rèm xe để thấy rõ người ngồi bên trong. Khi xe ngựa đến gần, nàng không khỏi siết chặt hòn sỏi trong tay.
Người nhà Khanh gia đều qua khói lửa chiến trường, đều là những người có thể lấy một địch trăm. Muốn bắt người dưới sự bảo hộ nghiêm ngặt của họ không phải chuyện dễ dàng. Vì vậy nàng chỉ có cơ hội duy nhất, nếu không một khi rơi vào vây hãm của họ, chờ đợi nàng chỉ có con đường chết.
Nín thở, ngưng thần, vận khí. Sau khi xác định đại khái độ tuổi và số người ngồi trong hai cỗ xe qua nhịp thở của họ, nàng vung tay ném một nắm đá cắm vào bánh xe đang lăn về phía trước.
Một tiếng động lớn phát ra, bánh xe của cỗ xe phía trước gặp va chạm đã ngừng lại nhưng vẫn không thể ngăn cản đà tiến về phía trước. Ngay lập tức cả xe và ngựa đổ ngã xuống đất, hai nha hoàn cũng theo đó bị hất ra ngoài. Trong khi đó, một chiếc xe ngựa khác đã đến gần, xa phu tuy phản ứng rất nhanh nhưng chỉ kịp giữ dây cương chứ không thể khống chế được móng sắt con ngựa đang giẫm về phía trước. Trong nháy mắt hai cỗ xe ngựa đã lao vào nhau, bóng một nữ tử áo trắng tuyệt sắc cầm sáo ôm một đứa trẻ khoảng bảy tám tuổi nhảy ra khỏi xe, vững vàng rơi xuống một bên.
Biến cố bất ngờ khiến cho đoàn ngựa vốn đang tăng tốc nhất thời hỗn loạn, Bạch Tam lúc ném đá đã nhảy từ trên cây xuống, khi nữ tử áo trắng ngã sang một bên, nàng đã đến bên cạnh xe ngựa, một trảo vồ lấy sáo ngọc trong tay nữ tử.
Nữ tử không kịp phòng bị, theo phản xạ thu lại sáo ngọc nhưng lại để lộ đứa trẻ trong lòng trước mặt Bạch Tam. Bạch Tam nhanh như gió điểm huyệt nữ tử, đồng thời túm lấy đứa trẻ nhấc lên rồi gấp rút lui vào khu rừng tránh đám hộ vệ đuổi kịp. Trước khi vào rừng, như nhớ điều gì nàng vận khí bỏ lại một câu.
"Mười ngày sau, ta muốn gặp Khanh Tố ở Bách Hoa Cốc."
Nữ tử áo trắng bị điểm huyệt, sắc mặt tái nhợt, gọi lại những hộ vệ đang định bỏ ngựa vào rừng truy đuổi.
"Các ngươi đuổi theo không kịp, hãy quay về phủ trước. Tiểu thiếu gia tạm thời sẽ không gặp nguy hiểm." Giọng nói của nàng rất lạnh lùng, ngay cả khi bị khống chế vẫn không bớt đi sự kiêu ngạo trong xương tủy.
"Vâng Nhị phu nhân." Mọi người đáp lại. Có người tiến tới giải huyệt đạo cho nàng.
Nữ tử đứng sang một bên chờ hộ về giúp xa phu đỡ xe ngựa lên, bên tai vang lên tiếng khóc sợ hãi của hai nha hoàn. Nàng chậm rãi đảo mắt qua vẻ mặt lo lắng của những hộ vệ ngồi trên ngựa, rồi lại nhìn về khu rừng nơi Bạch Tam trốn thoát, một thoáng bất an và lo lắng khó kiềm nén hiện lên giữa giữa đôi lông mày thanh tú của nàng.
Người đó chắc chắn sẽ ghét nàng đến chết! Chỉ mong... Khiêm nhi sẽ không sao, nếu không, nàng chỉ có thể lấy mạng bồi tội.
Bạch Tam mang theo đứa trẻ chạy về phía nam, men theo những rặng núi hoang vu mà đi. Khanh gia hùng mạnh đến mức trong vòng chưa đầy nửa ngày toàn bộ đường bộ và đường thủy đều có thể bị phong tỏa, nàng tất nhiên sẽ không tự sa mình vào bẫy. Đứa trẻ từ khi rơi vào tay nàng vẫn lạnh lùng nhìn nàng, không quấy khóc, cũng không có biểu hiện sợ hãi. Cho đến lúc nghỉ ngơi nàng mới đặt nó xuống.
"Ngươi là ai?" Đứa trẻ hỏi, trầm ổn và bình tĩnh, tuổi nhỏ nhưng đã có phong thái của một vị tướng quân.
"Bạch Tam." Ngoại hình của đứa trẻ này giống với Khanh Tố tới bảy, tám phần, cũng vì vậy mà Bạch Tam luôn thờ ơ với người khác lại có phản ứng.
Khi nghe thấy tên nàng, khuôn mặt bình tĩnh của đứa trẻ lập tức bị thù hận thay thế.
"Là ngươi giết mẫu thân ta?" Nó đột nhiên đứng dậy, cao hơn Bạch Tam đang ngồi nửa cái đầu, từ trên cao nhìn chằm chằm vào nàng, khiến nàng có chút cảm giác bị áp bức.
"Ta không biết mẫu thân ngươi." Bạch Tam hơi ngả người ra sau, không quen với dáng vẻ Thụ Tam thiếu như vậy.
Trên mặt đứa trẻ hiện lên một tia giễu cợt không hợp tuổi, "Cha ta là Khanh Hạo, mẹ ta là Lan Vô Ngân, ngươi dám nói ngươi không biết mẹ ta?" Lúc này, nó cười lớn, chỉ là trên mặt chẳng có ý cười.
Bạch Tam ngây người trong giây lát, suýt nữa tưởng người trước mặt chính là Thụ Tam thiếu, nàng nhắm mắt lại, đợi khi cảm xúc cuồn cuộn trong lòng dịu lại một chút mới mở mắt ra, đối mặt với đôi đồng tử đen đầy toan tính và căm hận.
"Là ta giết Lan Vô Ngân." Nàng thẳng thắng thừa nhận. Thì ra hắn là con của Khanh Hạo, khó trách có thể dùng hắn để áp chế Khanh gia.
Sau khi nghe nàng thừa nhận, đứa trẻ chỉ ngồi xuống mà không nói gì nữa.
"Ta đói rồi, ngươi tìm đồ ăn cho ta." Một lúc sau, nó hét lên, mang theo khí thế ra lệnh trời sinh.
Bạch Tam cũng không tức giận, chỉ duỗi ngón tay điểm huyệt ngăn nó chạy trốn, sau đó đứng dậy tìm đồ ăn. Mãi cho đến khi bóng dáng của nàng biến mất, đôi mắt trong trẻo của đứa trẻ mới hiện lên vẻ sợ hãi, cũng như sự non nớt và yếu đuối mà lứa tuổi này vốn có, chỉ là nó ngoan cường không để cho nước mắt rơi xuống.
Mẫu thân, Khiêm Nhi nhất định sẽ báo thù cho người. Nó nghiến răng hứa hẹn.
Một lúc sau, Bạch Tam trở lại với một con gà rừng và một bó củi khô, nàng giải huyệt cho nó rồi đốt lửa. Vừa nướng được một lúc thì trời đổ mưa to, dập tắt ngọn lửa, khiến hai người ướt sũng như chuột lột.
Bạch Tam đứng dưới mưa ngơ ngác cầm con gà nướng dở. Tại sao trước đây khi ở cùng Thụ Tam thiếu, nàng chưa bao giờ gặp phải tình huống này?
Khiêm nhi nhìn xung quanh đều là cây cối, mưa to đến nỗi không có nơi nào để trốn, mà Bạch Tam lại mê mang đứng dưới mưa, tựa như không cảm nhận được sự đau đớn khi bị mưa xối trúng. Nó không nhịn được tức giận mắng: "Ngươi là đồ ngốc à, còn không mau tìm chỗ tránh mưa!" Nếu không phải nó không tìm được chỗ, cũng không thể trốn thoát khỏi nàng, bằng không nó đã chạy trốn từ lâu rồi.
Bạch Tam giơ tay áo lau đi nước mưa trên mắt, nhìn thấy Khiêm nhi bị mưa xối đến tóc dính vào mặt, trong lòng nhất thời có chút bối rối. Thời gian như quay ngược trở lại, nàng và hắn vẫn đang ở bên con suối ngoài Bách Hoa Cốc, phải tắm rửa sau khi ra khỏi hồ nước hôi thối ở Bách Hoa Cốc. Lần đó là lần đầu tiên nàng nhìn rõ dung mạo của hắn. Hắn cười, trên má có hai lúm đồng tiền rất đáng yêu, lúc đó tóc hắn cũng dính vào khuôn mặt tuấn tú như thế này...
"Này! Kẻ điên! Tìm chỗ trú mưa đi!" Khiêm nhi bị ánh mắt nóng bỏng của nàng làm cho có chút sợ hãi, không khỏi hét lớn để lấy lại can đảm.
Bạch Tam chấn động tỉnh táo lại, trong lòng dâng lên cảm giác mất mát và đau đớn không chịu nổi. Không phải là hắn, hắn sẽ không gọi nàng là kẻ điên.
Lặng lẽ thở dài, nàng đột nhiên đưa tay tóm lấy Khiêm nhi rồi chạy về phía khu rừng tươi tốt.
Nhiễm lạnh vì dầm mưa, cộng với sự hoảng sợ khi bị bắt cóc, cùng với đồ ăn đơn sơ khó nuốt, tất cả những yếu tố này hợp lại, không có gì ngạc nhiên khi Khiêm nhi đổ bệnh, trời vừa buông xuống nó đã lên cơn sốt cao. Những nơi Bạch Tam đi qua, trong phạm vi trăm dặm cũng không nhìn thấy bóng dáng con người, chứ đừng nói là tìm người chữa trị cho nó. Cứ như vậy Bạch Tam không khỏi luống cuống tay chân. Nàng bắt cóc đứa trẻ không phải để giết nó mà chỉ để gặp lại Khanh Tố. Nàng không biết y thuật cũng không hiểu về thảo dược, ngày thường đừng nói là không dễ bị ốm, ngay cả khi thực sự bị ốm, nàng đều tự mình vượt qua, vì thế lần này nàng cảm thấy bất lực chưa từng có. Thử đọc ?ruyện không quảng cáo ?ại [ TRÙMTRU ?ỆN﹒vn ]
"Mẹ... Đừng bỏ rơi Khiêm nhi... Mẹ..." Trong hang động khô ráo, Khiêm nhi bị sốt bắt đầu mê sảng.
"Mẹ... Mẹ... Khiêm Nhi lạnh... Lạnh quá..."
Có lẽ chạm đến hồi ức thời thơ bé, nhìn thấy đứa trẻ run rẩy cuộn tròn bên đống lửa, Bạch Tam, kẻ đã giết chết vô số người, lần đầu tiên trong đời cảm thấy hối hận. Nàng do dự một lúc rồi bước đến bên cạnh đứa trẻ, vươn tay ôm nó vào lòng.
"Ngươi sẽ không sao đâu..." Nàng áp khuôn mặt lạnh băng của mình vào khuôn mặt nóng bừng của Khiêm nhi và nhẹ nhàng nói.
Có lẽ vì quá lo lắng, hoặc có thể vì quá áy náy, mà nàng - người luôn cảnh giác lại không hề hay biết một tia sát ý vừa lóe lên trong ánh mắt hé mở của đứa trẻ trong lòng nàng. Khoảnh khắc tiếp theo, một thanh chủy thủ bất ngờ đâm mạnh vào ngực Bạch Tam.
"Ngươi..." Bạch Tam buông tay đứa trẻ mặt vẫn đỏ bừng nhưng trong mắt lại tràn đầy hận ý hung ác ra, nàng giơ tay lên định đánh vào đỉnh đầu nó, nhưng khi còn cách nửa tấc nàng bỗng dừng lại.
"Đi." Nàng lạnh lùng phun ra một chữ, tay vẫn giữ chủy thủ bị ghim ở ngực, quay lưng bước đi.
Trong mắt Khiêm nhi hiện lên vẻ khó hiểu cùng hoảng sợ, nghe vậy nó không chút suy nghĩ mà xoay người loạng choạng bước ra khỏi hang, lao vào trong màn mưa tầm tã. Chỉ là nó vẫn còn nhỏ tuổi lại thêm đang bị sốt, chưa chạy được xa đã ngã lăn quay xuống đất rồi bất tỉnh.
- ----
Truyện được Mesdream cập nhật nhanh nhất ở watpad, mọi người hãy theo dõi để nhận thông báo mới nhanh nhất nha.
Trên con đường phía nam thành, hương thảo trải dài, xa xa là dãy núi nhuộm màu hoàng hôn tựa một bức họa tuyệt đẹp.
Theo tiếng vó ngựa dồn dập, hai chiếc xe ngựa hoa lệ mang biểu tượng của tộc Phi Ưng, cùng trăm tuấn mã theo sau lao nhanh trên đường chính.
Đó là xe ngựa Khanh gia.
Sau một ngày chờ đợi, tinh thần Bạch Tam đã phấn chấn, đôi mắt sáng như đuốc, như muốn nhìn xuyên qua rèm xe để thấy rõ người ngồi bên trong. Khi xe ngựa đến gần, nàng không khỏi siết chặt hòn sỏi trong tay.
Người nhà Khanh gia đều qua khói lửa chiến trường, đều là những người có thể lấy một địch trăm. Muốn bắt người dưới sự bảo hộ nghiêm ngặt của họ không phải chuyện dễ dàng. Vì vậy nàng chỉ có cơ hội duy nhất, nếu không một khi rơi vào vây hãm của họ, chờ đợi nàng chỉ có con đường chết.
Nín thở, ngưng thần, vận khí. Sau khi xác định đại khái độ tuổi và số người ngồi trong hai cỗ xe qua nhịp thở của họ, nàng vung tay ném một nắm đá cắm vào bánh xe đang lăn về phía trước.
Một tiếng động lớn phát ra, bánh xe của cỗ xe phía trước gặp va chạm đã ngừng lại nhưng vẫn không thể ngăn cản đà tiến về phía trước. Ngay lập tức cả xe và ngựa đổ ngã xuống đất, hai nha hoàn cũng theo đó bị hất ra ngoài. Trong khi đó, một chiếc xe ngựa khác đã đến gần, xa phu tuy phản ứng rất nhanh nhưng chỉ kịp giữ dây cương chứ không thể khống chế được móng sắt con ngựa đang giẫm về phía trước. Trong nháy mắt hai cỗ xe ngựa đã lao vào nhau, bóng một nữ tử áo trắng tuyệt sắc cầm sáo ôm một đứa trẻ khoảng bảy tám tuổi nhảy ra khỏi xe, vững vàng rơi xuống một bên.
Biến cố bất ngờ khiến cho đoàn ngựa vốn đang tăng tốc nhất thời hỗn loạn, Bạch Tam lúc ném đá đã nhảy từ trên cây xuống, khi nữ tử áo trắng ngã sang một bên, nàng đã đến bên cạnh xe ngựa, một trảo vồ lấy sáo ngọc trong tay nữ tử.
Nữ tử không kịp phòng bị, theo phản xạ thu lại sáo ngọc nhưng lại để lộ đứa trẻ trong lòng trước mặt Bạch Tam. Bạch Tam nhanh như gió điểm huyệt nữ tử, đồng thời túm lấy đứa trẻ nhấc lên rồi gấp rút lui vào khu rừng tránh đám hộ vệ đuổi kịp. Trước khi vào rừng, như nhớ điều gì nàng vận khí bỏ lại một câu.
"Mười ngày sau, ta muốn gặp Khanh Tố ở Bách Hoa Cốc."
Nữ tử áo trắng bị điểm huyệt, sắc mặt tái nhợt, gọi lại những hộ vệ đang định bỏ ngựa vào rừng truy đuổi.
"Các ngươi đuổi theo không kịp, hãy quay về phủ trước. Tiểu thiếu gia tạm thời sẽ không gặp nguy hiểm." Giọng nói của nàng rất lạnh lùng, ngay cả khi bị khống chế vẫn không bớt đi sự kiêu ngạo trong xương tủy.
"Vâng Nhị phu nhân." Mọi người đáp lại. Có người tiến tới giải huyệt đạo cho nàng.
Nữ tử đứng sang một bên chờ hộ về giúp xa phu đỡ xe ngựa lên, bên tai vang lên tiếng khóc sợ hãi của hai nha hoàn. Nàng chậm rãi đảo mắt qua vẻ mặt lo lắng của những hộ vệ ngồi trên ngựa, rồi lại nhìn về khu rừng nơi Bạch Tam trốn thoát, một thoáng bất an và lo lắng khó kiềm nén hiện lên giữa giữa đôi lông mày thanh tú của nàng.
Người đó chắc chắn sẽ ghét nàng đến chết! Chỉ mong... Khiêm nhi sẽ không sao, nếu không, nàng chỉ có thể lấy mạng bồi tội.
Bạch Tam mang theo đứa trẻ chạy về phía nam, men theo những rặng núi hoang vu mà đi. Khanh gia hùng mạnh đến mức trong vòng chưa đầy nửa ngày toàn bộ đường bộ và đường thủy đều có thể bị phong tỏa, nàng tất nhiên sẽ không tự sa mình vào bẫy. Đứa trẻ từ khi rơi vào tay nàng vẫn lạnh lùng nhìn nàng, không quấy khóc, cũng không có biểu hiện sợ hãi. Cho đến lúc nghỉ ngơi nàng mới đặt nó xuống.
"Ngươi là ai?" Đứa trẻ hỏi, trầm ổn và bình tĩnh, tuổi nhỏ nhưng đã có phong thái của một vị tướng quân.
"Bạch Tam." Ngoại hình của đứa trẻ này giống với Khanh Tố tới bảy, tám phần, cũng vì vậy mà Bạch Tam luôn thờ ơ với người khác lại có phản ứng.
Khi nghe thấy tên nàng, khuôn mặt bình tĩnh của đứa trẻ lập tức bị thù hận thay thế.
"Là ngươi giết mẫu thân ta?" Nó đột nhiên đứng dậy, cao hơn Bạch Tam đang ngồi nửa cái đầu, từ trên cao nhìn chằm chằm vào nàng, khiến nàng có chút cảm giác bị áp bức.
"Ta không biết mẫu thân ngươi." Bạch Tam hơi ngả người ra sau, không quen với dáng vẻ Thụ Tam thiếu như vậy.
Trên mặt đứa trẻ hiện lên một tia giễu cợt không hợp tuổi, "Cha ta là Khanh Hạo, mẹ ta là Lan Vô Ngân, ngươi dám nói ngươi không biết mẹ ta?" Lúc này, nó cười lớn, chỉ là trên mặt chẳng có ý cười.
Bạch Tam ngây người trong giây lát, suýt nữa tưởng người trước mặt chính là Thụ Tam thiếu, nàng nhắm mắt lại, đợi khi cảm xúc cuồn cuộn trong lòng dịu lại một chút mới mở mắt ra, đối mặt với đôi đồng tử đen đầy toan tính và căm hận.
"Là ta giết Lan Vô Ngân." Nàng thẳng thắng thừa nhận. Thì ra hắn là con của Khanh Hạo, khó trách có thể dùng hắn để áp chế Khanh gia.
Sau khi nghe nàng thừa nhận, đứa trẻ chỉ ngồi xuống mà không nói gì nữa.
"Ta đói rồi, ngươi tìm đồ ăn cho ta." Một lúc sau, nó hét lên, mang theo khí thế ra lệnh trời sinh.
Bạch Tam cũng không tức giận, chỉ duỗi ngón tay điểm huyệt ngăn nó chạy trốn, sau đó đứng dậy tìm đồ ăn. Mãi cho đến khi bóng dáng của nàng biến mất, đôi mắt trong trẻo của đứa trẻ mới hiện lên vẻ sợ hãi, cũng như sự non nớt và yếu đuối mà lứa tuổi này vốn có, chỉ là nó ngoan cường không để cho nước mắt rơi xuống.
Mẫu thân, Khiêm Nhi nhất định sẽ báo thù cho người. Nó nghiến răng hứa hẹn.
Một lúc sau, Bạch Tam trở lại với một con gà rừng và một bó củi khô, nàng giải huyệt cho nó rồi đốt lửa. Vừa nướng được một lúc thì trời đổ mưa to, dập tắt ngọn lửa, khiến hai người ướt sũng như chuột lột.
Bạch Tam đứng dưới mưa ngơ ngác cầm con gà nướng dở. Tại sao trước đây khi ở cùng Thụ Tam thiếu, nàng chưa bao giờ gặp phải tình huống này?
Khiêm nhi nhìn xung quanh đều là cây cối, mưa to đến nỗi không có nơi nào để trốn, mà Bạch Tam lại mê mang đứng dưới mưa, tựa như không cảm nhận được sự đau đớn khi bị mưa xối trúng. Nó không nhịn được tức giận mắng: "Ngươi là đồ ngốc à, còn không mau tìm chỗ tránh mưa!" Nếu không phải nó không tìm được chỗ, cũng không thể trốn thoát khỏi nàng, bằng không nó đã chạy trốn từ lâu rồi.
Bạch Tam giơ tay áo lau đi nước mưa trên mắt, nhìn thấy Khiêm nhi bị mưa xối đến tóc dính vào mặt, trong lòng nhất thời có chút bối rối. Thời gian như quay ngược trở lại, nàng và hắn vẫn đang ở bên con suối ngoài Bách Hoa Cốc, phải tắm rửa sau khi ra khỏi hồ nước hôi thối ở Bách Hoa Cốc. Lần đó là lần đầu tiên nàng nhìn rõ dung mạo của hắn. Hắn cười, trên má có hai lúm đồng tiền rất đáng yêu, lúc đó tóc hắn cũng dính vào khuôn mặt tuấn tú như thế này...
"Này! Kẻ điên! Tìm chỗ trú mưa đi!" Khiêm nhi bị ánh mắt nóng bỏng của nàng làm cho có chút sợ hãi, không khỏi hét lớn để lấy lại can đảm.
Bạch Tam chấn động tỉnh táo lại, trong lòng dâng lên cảm giác mất mát và đau đớn không chịu nổi. Không phải là hắn, hắn sẽ không gọi nàng là kẻ điên.
Lặng lẽ thở dài, nàng đột nhiên đưa tay tóm lấy Khiêm nhi rồi chạy về phía khu rừng tươi tốt.
Nhiễm lạnh vì dầm mưa, cộng với sự hoảng sợ khi bị bắt cóc, cùng với đồ ăn đơn sơ khó nuốt, tất cả những yếu tố này hợp lại, không có gì ngạc nhiên khi Khiêm nhi đổ bệnh, trời vừa buông xuống nó đã lên cơn sốt cao. Những nơi Bạch Tam đi qua, trong phạm vi trăm dặm cũng không nhìn thấy bóng dáng con người, chứ đừng nói là tìm người chữa trị cho nó. Cứ như vậy Bạch Tam không khỏi luống cuống tay chân. Nàng bắt cóc đứa trẻ không phải để giết nó mà chỉ để gặp lại Khanh Tố. Nàng không biết y thuật cũng không hiểu về thảo dược, ngày thường đừng nói là không dễ bị ốm, ngay cả khi thực sự bị ốm, nàng đều tự mình vượt qua, vì thế lần này nàng cảm thấy bất lực chưa từng có. Thử đọc ?ruyện không quảng cáo ?ại [ TRÙMTRU ?ỆN﹒vn ]
"Mẹ... Đừng bỏ rơi Khiêm nhi... Mẹ..." Trong hang động khô ráo, Khiêm nhi bị sốt bắt đầu mê sảng.
"Mẹ... Mẹ... Khiêm Nhi lạnh... Lạnh quá..."
Có lẽ chạm đến hồi ức thời thơ bé, nhìn thấy đứa trẻ run rẩy cuộn tròn bên đống lửa, Bạch Tam, kẻ đã giết chết vô số người, lần đầu tiên trong đời cảm thấy hối hận. Nàng do dự một lúc rồi bước đến bên cạnh đứa trẻ, vươn tay ôm nó vào lòng.
"Ngươi sẽ không sao đâu..." Nàng áp khuôn mặt lạnh băng của mình vào khuôn mặt nóng bừng của Khiêm nhi và nhẹ nhàng nói.
Có lẽ vì quá lo lắng, hoặc có thể vì quá áy náy, mà nàng - người luôn cảnh giác lại không hề hay biết một tia sát ý vừa lóe lên trong ánh mắt hé mở của đứa trẻ trong lòng nàng. Khoảnh khắc tiếp theo, một thanh chủy thủ bất ngờ đâm mạnh vào ngực Bạch Tam.
"Ngươi..." Bạch Tam buông tay đứa trẻ mặt vẫn đỏ bừng nhưng trong mắt lại tràn đầy hận ý hung ác ra, nàng giơ tay lên định đánh vào đỉnh đầu nó, nhưng khi còn cách nửa tấc nàng bỗng dừng lại.
"Đi." Nàng lạnh lùng phun ra một chữ, tay vẫn giữ chủy thủ bị ghim ở ngực, quay lưng bước đi.
Trong mắt Khiêm nhi hiện lên vẻ khó hiểu cùng hoảng sợ, nghe vậy nó không chút suy nghĩ mà xoay người loạng choạng bước ra khỏi hang, lao vào trong màn mưa tầm tã. Chỉ là nó vẫn còn nhỏ tuổi lại thêm đang bị sốt, chưa chạy được xa đã ngã lăn quay xuống đất rồi bất tỉnh.
- ----
Truyện được Mesdream cập nhật nhanh nhất ở watpad, mọi người hãy theo dõi để nhận thông báo mới nhanh nhất nha.