Chương 5
11.
Ta dùng một dao kết liễu Kỳ Vương.
Lưỡi dao sắc bén giấu trong cây trâm đâm thẳng vào cổ họng hắn ta, khiến hắn ta không chảy bao nhiêu m//áu đã ngã xuống.
Dây lụa tụt xuống, lộ ra hai con mắt ch//et không nhắm mắt, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.
Thấy tình cảnh này, tỷ tỷ hét lên một tiếng.
Ta quát lớn với nàng ta: "Câm miệng!"
Ta đá th/i th//e Kỳ Vương tới dưới gầm giường trong phòng ngủ của hắn ta, sau khi sờ soạn một lúc thì tìm được cơ quan giấu ở trong giường.
Mở cơ quan giữa giường ra, bên trong toàn bộ là tiền tư đúc.
Tâm muốn làm phản của Kỳ Vương, từ trước tới nay chưa từng thay đổi.
Ta lấy một nắm tiền giấy ra nhét vào trong ngực, rồi đóng cơ quan lại lần nữa.
Tỷ tỷ nhìn thấy tất cả những chuyện này, kinh ngạc nói không nên lời.
Nàng ta lắp bắp hỏi: "Làm sao ngươi biết, làm sao ngươi lại biết những chuyện này?"
Ta cười lạnh: "Kiếp trước, sau khi ta gả cho Vương Minh Diệp, vẫn một lòng muốn cứu ngươi ra khỏi Kỳ Vương phủ, tốn không ít tiền bạc để nghe ngóng tin tức trong Kỳ Vương phủ, ngoài ý muốn mà biết được cơ quan ở cái giường này. Hôm nay ta chỉ ôm tâm tính thử một lần, không ngờ, hắn ta thực sự giấu tiền ở chỗ này."
Tỷ tỷ ngây ngốc.
Thật lâu sau, nàng ta mới hồi thần, ngập ngừng hỏi ta: "Ngươi, kiếp trước ngươi muốn cứu ta?"
Ta nói: "Nếu không phải ta chuẩn bị quan hệ trong Kỳ Vương phủ, thì ngươi cho rằng, thời điểm ngươi bị Kỳ Vương chơi tới không xuống được giường, sẽ có đại phu tới khám cho ngươi sao?"
Tỷ tỷ kinh ngạc, nàng ta dường như đang nhớ lại.
"Thì ra là..."
Thì ra là bởi vì ta đã chuẩn bị quan hệ cho nàng ta, mới có thể giúp nàng ta sau khi khỏi hẳn, lặng lẽ trốn ra khỏi Kỳ Vương phủ.
Nhưng nhắc lại thì thấy nực cười, sau khi nàng ta chạy thoát, chuyện đầu tiên nàng ta muốn làm là đi gi//et ta.
Ta nói cho nàng ta biết: "Thôi Thiến Nhi, ta đối với ngươi, từ trước tới nay không thẹn với lòng."
Tỷ tỷ trầm mặc thật lâu, cuối cùng gục đầu xuống: "Du Nhi, là tỷ tỷ có lỗi với ngươi. Ta thấy tự thẹn với mình."
Đang nói, cửa chợt bị mở ra từ bên ngoài, Kỳ Vương Phi vừa mở cửa vừa hô to: "Vương gia! Ngài hồ đồ rồi!"
Ả tới là để ngăn cản Kỳ Vương, nhưng mở cửa lại thấy Kỳ Vương đã nằm trên đất.
Kỳ Vương Phi hét lên một tiếng, "Vương gia!"
Ta không ngờ Kỳ Vương Phi sẽ tới vào lúc này, trong khi ta còn đang cân nhắc xem nên tiến hành bước tiếp theo như thế nào, thì tỷ tỷ đột nhiên động.
Nàng ta chạy nhanh tới bên cạnh th/i th//e Kỳ Vương, nhổ cây trâm đang cắm ở cổ họng hắn ta ra, sau đó cắm thẳng vào ngực Kỳ Vương Phi.
Động tác cực nhanh, ngay cả ta cũng kinh ngạc tới ngây người.
Kỳ Vương Phi mở to hai mắt nhìn nàng ta, dường như cũng không thể nào ngờ được một đứa gái đ//iem nhỏ nhoi lại dám ra tay với mình.
Tỷ tỷ rút cây trâm ra, m//áu của Kỳ Vương Phi văng lên mặt nàng ta, m//áu trên cây trâm cũng chảy dọc theo cánh tay nàng ta, khiến nàng ta nhìn giống như một ác quỷ từ địa ngục bò lên đòi mạng.
Kỳ Vương Phi hộc m//áu, trong cổ họng phát ra từng tiếng đứt quãng "Vì, vì..."
Hôm nay là lần đầu tiên ả gặp con đ//ĩ này mà?
Tỷ tỷ vỗ vỗ mặt ả, nụ cười diễm lệ vừa buồn vừa đau thương.
"Vương Phi tốt của ta, trên đời này không có nhiều vì sao như vậy đâu. Ngay cả khi ngươi muốn hạ độc ch//et ta thì ngươi cũng không nói cho ta biết vì sao mà."
Kỳ Vương Phi ngã xuống bên chân tỷ tỷ.
Toàn thân tỷ tỷ đều là m//áu quay đầu nhìn ta, trên mặt lại là vẻ sáng suốt hiếm có.
"Bốn phía không có thủ vệ, nên cũng phải mất chút thời gian mới có người phát hiện ra nơi này."
"Thôi Du Nhi, muội đi đi, người là ta gi//et, tất cả người biết chuyện đêm nay ở chỗ này đều ch//et hết rồi. Về sau, trời cao đường xa, muội hãy sống thật tốt thay cho tỷ tỷ ta đây nhé."
12.
Chuyện Kỳ Vương cùng Kỳ Vương Phi ch//et trong tay đầu bài của Di Hồng viện, đã trở thành chủ đề được bàn tán sôi nổi nhất ở Thượng Kinh hiện giờ.
Mọi người thán phục sự lớn mật của tỷ tỷ ta, không ngờ một nữ tử yếu ớt như vậy, lại có thể gi//et cùng lúc hai người.
Đồng thời, đủ loại tin đồn về Kỳ Vương cũng được truyền bá ra.
Bọn họ nói, tỷ tỷ là bị dồn tới đường cùng, nên mới gi//et người để tự bảo vệ mình, mấy chuyện thối nát của Kỳ Vương đều bị bóc trần.
Có người đồng tình với tỷ tỷ, cũng có người kính nể tỷ tỷ.
Bọn họ nhớ tới tỷ tỷ từng là đại tiểu thư phủ Thượng Thư, cho dù biết lần này nàng ta nhất định sẽ ch//et, cũng sẽ khen ngợi một câu: "Không hổ là tiểu thư phủ Thượng Thư."
Mà cũng vào lúc đó, Vương Minh Diệp diện thánh, dâng lên tờ tiền giấy tư đúc.
Thanh Thượng nhanh chóng điều tra rõ, Kỳ Vương chính là chủ mưu của vụ án tư đúc, hắn ta đã có ý định mưu phản nhiều năm, chỉ chờ thời cơ mà động.
Một tên hoàng tử muốn làm phản, ch//et là tốt.
Bởi vậy, Thánh Thượng vẫn chưa dựa theo tội danh ám s//át hoàng tộc mà trị tội tỷ tỷ, chỉ sai người ban thưởng cho nàng ta một ly rượu độc, cho nàng ta được toàn th//ây.
Ngài còn hỏi Vương Minh Diệp muốn ban thưởng gì, thì Vương Minh Diệp lại bẩm với Thánh Thượng rằng, người chân chính tìm ra số tiền tư đúc này là ta.
Thánh thượng triệu kiến ta vào cung, hỏi ta số tiền giấy này từ đâu mà ra.
Ta nói, bản thân bị gọi tới vương phủ hiến vũ, sau đó được ban thưởng, nhưng khi trở về, phát hiện tiền giấy có vấn đề, cho nên mới giữ lại không dám tiêu loạn.
Thánh Thượng nói ta có công, giải trừ nô tịch của ta.
Sau khi phát hiện ta chính là nhị tiểu thư phủ Thượng Thư, ngài cũng nhận ra vấn đề, hạ lệnh tra rõ vụ án năm đó của phủ Thượng Thư.
Án oan của phủ Thượng Thư rốt cuộc có cơ hội phúc thẩm.
Khoảnh khắc rời khỏi hoàng cung, ánh mặt trời vừa mới dâng lên, ta nâng tay, che đi ánh mắt trời quá mức chói mắt kia.
Trước sau hai đời, cuối cùng ta cũng thực hiện được giấc mộng lúc ban đầu.
Từ nay về sau, ta đã có thể sống một cách thoải mái thanh thản, ta không thẹn với trời đất, không thẹn với cha mẹ, không thẹn với toàn bộ phủ Thượng Thư.
13.
Ngày tỷ tỷ được ban rượu độc, nàng ta nói muốn gặp ta.
Thánh Thượng ban ân, cho phép ta được gặp lại nàng ta trước khi hành hình.
Trong lao ngục, tỷ tỷ vẫn đang chải mái tóc dài của mình.
Từ trước tới nay, nàng ta vẫn luôn thích chưng diện, cho dù là đi chịu ch//et cũng phải giữ gìn vẻ đẹp của mình.
Thấy ta tới, nàng ta thản nhiên dặn dò ta.
"Sau khi ta ch//et, hãy thiêu ta đi, đốt cho sạch sẽ thì ta mới có thể xuống suối vàng gặp lại cha mẹ."
Ta gật đầu đồng ý.
Tỷ tỷ hít sâu một hơi nói: "Từ nhỏ ta đã chán ghét muội. Muội lớn lên xinh đẹp hơn ta, tuy là muội muội nhưng thanh danh còn nổi hơn cả người tỷ tỷ là ta đây.".
Ta cúi đầu cười: "Thì ra là đã không thích ta từ nhỏ. Nhưng mà lần này thanh danh của tỷ đã vang dội hơn ta rồi. Hiện tại ai ai cũng biết, đại tiểu thư phủ Thượng Thư anh dũng gan dạ, tự tay đâm ch//et kẻ thù."
Tỷ tỷ có chút đắc ý, gật gù.
"Tranh đấu với muội cả đời, người làm tỷ tỷ ta đây rốt cuộc cũng thắng được một lần. Không thiệt, không thiệt."
Đã nhiều năm như vậy, thế nhưng vào lúc sắp chia tay này hai tỷ muội chúng ta mới có thể nói ra những lời thật lòng với nhau.
Sau khi tỷ tỷ uống rượu độc, ta mang theo x//ác của nàng ta rời khỏi lao ngục, hỏa táng dựa theo yêu cầu, cuối cùng là ch//ôn cất bên cạnh phần m//ộ của cha mẹ.
Đây coi như là kết cục cho hai đời tranh đấu của ta và tỷ tỷ, không biết lần này ch/et đi, nàng ta có thể mở mắt sống lại như lần trước nữa hay không.
14.
Nay ta đã tự do, núi cao sông sâu mặc ta đi tới.
Ngoài thành, Vương Minh Diệp dắt tới cho ta một con ngựa.
Hắn đưa dây cương cho ta, lưu luyến hỏi: "Nhị tiểu thư, nàng thật sự muốn rời đi sao? Nàng thật sự không muốn gả cho ta, cùng ta hưởng thụ gia tài vô tận của ta, sống những ngày cẩm y ngọc thực sao?"
Ta biết, hắn vẫn còn nhớ thương ta.
Đại khái là bởi vì ta luôn từ chối, nên làm cho hắn trở nên kiên trì, thử một lần lại một lần.
Loại nam nhân vừa có tiền vừa thâm tình như hắn, trên đời này thật đúng là hiếm có, là nam nhân có đốt đèn lồng cũng khó thấy.
Nhưng kiếp trước, ta chỉ coi hắn là ân nhân, không có tình yêu. Lúc ấy, ta không còn lựa chọn nào khác, muốn rời khỏi Di Hồng viện thì chỉ có thể gả cho hắn, mới có thể có được tự do.
Còn kiếp này, nếu ta đã có cơ hội lựa chọn, đương nhiên là ta muốn đi tìm kiếm sự tự do chân chính ở trong lòng mình.
Ta nói cảm ơn với hắn.
"Vương công tử, cảm ơn ý tốt của ngươi. Nhưng từ nhỏ ta đã được đọc vạn quyển sách, lập chí muốn đi vạn dặm đường. Làm phụ nhân trong trạch viện thâm cư không phải là mong muốn của ta. Nay ta muốn đi ngắm nhìn non sông tươi đẹp này."
Vương Minh Diệp vẫn chưa từ bỏ ý định: "Vương mộ nguyện cùng cô nương đi vạn dặm đường."
Ta vỗ vỗ vai hắn: "Công tử nói đùa, Ngươi là nhất gia chi chủ - cả một gia tộc lớn đều dựa vào việc buôn bán của ngươi mà sống, ngươi đâu có tự do được như ta. Huống hồ nam hôn nữ gả đều cần hai bên phải tình nguyện, công tử hà cớ gì phải bức bách?"
Vương Minh Diệp nản lòng thoái chí, nhưng ta biết, như vậy là tốt với hắn.
Ta xoay người, lên ngựa, vẫy tay với hắn.
"Thượng Kinh có rất nhiều nữ tử, Vương công tử nhất định có thể tìm được người trong lòng. Mà ta cũng sẽ hoàn thành được lời dặn dò của thân nhân."
Vương Minh Diệp hô to: "Bọn họ dặn nàng chuyện gì?"
Hai chân ta kẹp chặn bụng ngựa, điều khiển con ngựa chầm chậm chạy đi.
Nắng sớm mờ ảo, giọng nói của ta từ ngoài thành xa xa truyền về.
"Núi cao đường xa, trần thế tươi đẹp, ta muốn ngắm nhìn thay cho tỷ tỷ ta."
Ta dùng một dao kết liễu Kỳ Vương.
Lưỡi dao sắc bén giấu trong cây trâm đâm thẳng vào cổ họng hắn ta, khiến hắn ta không chảy bao nhiêu m//áu đã ngã xuống.
Dây lụa tụt xuống, lộ ra hai con mắt ch//et không nhắm mắt, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.
Thấy tình cảnh này, tỷ tỷ hét lên một tiếng.
Ta quát lớn với nàng ta: "Câm miệng!"
Ta đá th/i th//e Kỳ Vương tới dưới gầm giường trong phòng ngủ của hắn ta, sau khi sờ soạn một lúc thì tìm được cơ quan giấu ở trong giường.
Mở cơ quan giữa giường ra, bên trong toàn bộ là tiền tư đúc.
Tâm muốn làm phản của Kỳ Vương, từ trước tới nay chưa từng thay đổi.
Ta lấy một nắm tiền giấy ra nhét vào trong ngực, rồi đóng cơ quan lại lần nữa.
Tỷ tỷ nhìn thấy tất cả những chuyện này, kinh ngạc nói không nên lời.
Nàng ta lắp bắp hỏi: "Làm sao ngươi biết, làm sao ngươi lại biết những chuyện này?"
Ta cười lạnh: "Kiếp trước, sau khi ta gả cho Vương Minh Diệp, vẫn một lòng muốn cứu ngươi ra khỏi Kỳ Vương phủ, tốn không ít tiền bạc để nghe ngóng tin tức trong Kỳ Vương phủ, ngoài ý muốn mà biết được cơ quan ở cái giường này. Hôm nay ta chỉ ôm tâm tính thử một lần, không ngờ, hắn ta thực sự giấu tiền ở chỗ này."
Tỷ tỷ ngây ngốc.
Thật lâu sau, nàng ta mới hồi thần, ngập ngừng hỏi ta: "Ngươi, kiếp trước ngươi muốn cứu ta?"
Ta nói: "Nếu không phải ta chuẩn bị quan hệ trong Kỳ Vương phủ, thì ngươi cho rằng, thời điểm ngươi bị Kỳ Vương chơi tới không xuống được giường, sẽ có đại phu tới khám cho ngươi sao?"
Tỷ tỷ kinh ngạc, nàng ta dường như đang nhớ lại.
"Thì ra là..."
Thì ra là bởi vì ta đã chuẩn bị quan hệ cho nàng ta, mới có thể giúp nàng ta sau khi khỏi hẳn, lặng lẽ trốn ra khỏi Kỳ Vương phủ.
Nhưng nhắc lại thì thấy nực cười, sau khi nàng ta chạy thoát, chuyện đầu tiên nàng ta muốn làm là đi gi//et ta.
Ta nói cho nàng ta biết: "Thôi Thiến Nhi, ta đối với ngươi, từ trước tới nay không thẹn với lòng."
Tỷ tỷ trầm mặc thật lâu, cuối cùng gục đầu xuống: "Du Nhi, là tỷ tỷ có lỗi với ngươi. Ta thấy tự thẹn với mình."
Đang nói, cửa chợt bị mở ra từ bên ngoài, Kỳ Vương Phi vừa mở cửa vừa hô to: "Vương gia! Ngài hồ đồ rồi!"
Ả tới là để ngăn cản Kỳ Vương, nhưng mở cửa lại thấy Kỳ Vương đã nằm trên đất.
Kỳ Vương Phi hét lên một tiếng, "Vương gia!"
Ta không ngờ Kỳ Vương Phi sẽ tới vào lúc này, trong khi ta còn đang cân nhắc xem nên tiến hành bước tiếp theo như thế nào, thì tỷ tỷ đột nhiên động.
Nàng ta chạy nhanh tới bên cạnh th/i th//e Kỳ Vương, nhổ cây trâm đang cắm ở cổ họng hắn ta ra, sau đó cắm thẳng vào ngực Kỳ Vương Phi.
Động tác cực nhanh, ngay cả ta cũng kinh ngạc tới ngây người.
Kỳ Vương Phi mở to hai mắt nhìn nàng ta, dường như cũng không thể nào ngờ được một đứa gái đ//iem nhỏ nhoi lại dám ra tay với mình.
Tỷ tỷ rút cây trâm ra, m//áu của Kỳ Vương Phi văng lên mặt nàng ta, m//áu trên cây trâm cũng chảy dọc theo cánh tay nàng ta, khiến nàng ta nhìn giống như một ác quỷ từ địa ngục bò lên đòi mạng.
Kỳ Vương Phi hộc m//áu, trong cổ họng phát ra từng tiếng đứt quãng "Vì, vì..."
Hôm nay là lần đầu tiên ả gặp con đ//ĩ này mà?
Tỷ tỷ vỗ vỗ mặt ả, nụ cười diễm lệ vừa buồn vừa đau thương.
"Vương Phi tốt của ta, trên đời này không có nhiều vì sao như vậy đâu. Ngay cả khi ngươi muốn hạ độc ch//et ta thì ngươi cũng không nói cho ta biết vì sao mà."
Kỳ Vương Phi ngã xuống bên chân tỷ tỷ.
Toàn thân tỷ tỷ đều là m//áu quay đầu nhìn ta, trên mặt lại là vẻ sáng suốt hiếm có.
"Bốn phía không có thủ vệ, nên cũng phải mất chút thời gian mới có người phát hiện ra nơi này."
"Thôi Du Nhi, muội đi đi, người là ta gi//et, tất cả người biết chuyện đêm nay ở chỗ này đều ch//et hết rồi. Về sau, trời cao đường xa, muội hãy sống thật tốt thay cho tỷ tỷ ta đây nhé."
12.
Chuyện Kỳ Vương cùng Kỳ Vương Phi ch//et trong tay đầu bài của Di Hồng viện, đã trở thành chủ đề được bàn tán sôi nổi nhất ở Thượng Kinh hiện giờ.
Mọi người thán phục sự lớn mật của tỷ tỷ ta, không ngờ một nữ tử yếu ớt như vậy, lại có thể gi//et cùng lúc hai người.
Đồng thời, đủ loại tin đồn về Kỳ Vương cũng được truyền bá ra.
Bọn họ nói, tỷ tỷ là bị dồn tới đường cùng, nên mới gi//et người để tự bảo vệ mình, mấy chuyện thối nát của Kỳ Vương đều bị bóc trần.
Có người đồng tình với tỷ tỷ, cũng có người kính nể tỷ tỷ.
Bọn họ nhớ tới tỷ tỷ từng là đại tiểu thư phủ Thượng Thư, cho dù biết lần này nàng ta nhất định sẽ ch//et, cũng sẽ khen ngợi một câu: "Không hổ là tiểu thư phủ Thượng Thư."
Mà cũng vào lúc đó, Vương Minh Diệp diện thánh, dâng lên tờ tiền giấy tư đúc.
Thanh Thượng nhanh chóng điều tra rõ, Kỳ Vương chính là chủ mưu của vụ án tư đúc, hắn ta đã có ý định mưu phản nhiều năm, chỉ chờ thời cơ mà động.
Một tên hoàng tử muốn làm phản, ch//et là tốt.
Bởi vậy, Thánh Thượng vẫn chưa dựa theo tội danh ám s//át hoàng tộc mà trị tội tỷ tỷ, chỉ sai người ban thưởng cho nàng ta một ly rượu độc, cho nàng ta được toàn th//ây.
Ngài còn hỏi Vương Minh Diệp muốn ban thưởng gì, thì Vương Minh Diệp lại bẩm với Thánh Thượng rằng, người chân chính tìm ra số tiền tư đúc này là ta.
Thánh thượng triệu kiến ta vào cung, hỏi ta số tiền giấy này từ đâu mà ra.
Ta nói, bản thân bị gọi tới vương phủ hiến vũ, sau đó được ban thưởng, nhưng khi trở về, phát hiện tiền giấy có vấn đề, cho nên mới giữ lại không dám tiêu loạn.
Thánh Thượng nói ta có công, giải trừ nô tịch của ta.
Sau khi phát hiện ta chính là nhị tiểu thư phủ Thượng Thư, ngài cũng nhận ra vấn đề, hạ lệnh tra rõ vụ án năm đó của phủ Thượng Thư.
Án oan của phủ Thượng Thư rốt cuộc có cơ hội phúc thẩm.
Khoảnh khắc rời khỏi hoàng cung, ánh mặt trời vừa mới dâng lên, ta nâng tay, che đi ánh mắt trời quá mức chói mắt kia.
Trước sau hai đời, cuối cùng ta cũng thực hiện được giấc mộng lúc ban đầu.
Từ nay về sau, ta đã có thể sống một cách thoải mái thanh thản, ta không thẹn với trời đất, không thẹn với cha mẹ, không thẹn với toàn bộ phủ Thượng Thư.
13.
Ngày tỷ tỷ được ban rượu độc, nàng ta nói muốn gặp ta.
Thánh Thượng ban ân, cho phép ta được gặp lại nàng ta trước khi hành hình.
Trong lao ngục, tỷ tỷ vẫn đang chải mái tóc dài của mình.
Từ trước tới nay, nàng ta vẫn luôn thích chưng diện, cho dù là đi chịu ch//et cũng phải giữ gìn vẻ đẹp của mình.
Thấy ta tới, nàng ta thản nhiên dặn dò ta.
"Sau khi ta ch//et, hãy thiêu ta đi, đốt cho sạch sẽ thì ta mới có thể xuống suối vàng gặp lại cha mẹ."
Ta gật đầu đồng ý.
Tỷ tỷ hít sâu một hơi nói: "Từ nhỏ ta đã chán ghét muội. Muội lớn lên xinh đẹp hơn ta, tuy là muội muội nhưng thanh danh còn nổi hơn cả người tỷ tỷ là ta đây.".
Ta cúi đầu cười: "Thì ra là đã không thích ta từ nhỏ. Nhưng mà lần này thanh danh của tỷ đã vang dội hơn ta rồi. Hiện tại ai ai cũng biết, đại tiểu thư phủ Thượng Thư anh dũng gan dạ, tự tay đâm ch//et kẻ thù."
Tỷ tỷ có chút đắc ý, gật gù.
"Tranh đấu với muội cả đời, người làm tỷ tỷ ta đây rốt cuộc cũng thắng được một lần. Không thiệt, không thiệt."
Đã nhiều năm như vậy, thế nhưng vào lúc sắp chia tay này hai tỷ muội chúng ta mới có thể nói ra những lời thật lòng với nhau.
Sau khi tỷ tỷ uống rượu độc, ta mang theo x//ác của nàng ta rời khỏi lao ngục, hỏa táng dựa theo yêu cầu, cuối cùng là ch//ôn cất bên cạnh phần m//ộ của cha mẹ.
Đây coi như là kết cục cho hai đời tranh đấu của ta và tỷ tỷ, không biết lần này ch/et đi, nàng ta có thể mở mắt sống lại như lần trước nữa hay không.
14.
Nay ta đã tự do, núi cao sông sâu mặc ta đi tới.
Ngoài thành, Vương Minh Diệp dắt tới cho ta một con ngựa.
Hắn đưa dây cương cho ta, lưu luyến hỏi: "Nhị tiểu thư, nàng thật sự muốn rời đi sao? Nàng thật sự không muốn gả cho ta, cùng ta hưởng thụ gia tài vô tận của ta, sống những ngày cẩm y ngọc thực sao?"
Ta biết, hắn vẫn còn nhớ thương ta.
Đại khái là bởi vì ta luôn từ chối, nên làm cho hắn trở nên kiên trì, thử một lần lại một lần.
Loại nam nhân vừa có tiền vừa thâm tình như hắn, trên đời này thật đúng là hiếm có, là nam nhân có đốt đèn lồng cũng khó thấy.
Nhưng kiếp trước, ta chỉ coi hắn là ân nhân, không có tình yêu. Lúc ấy, ta không còn lựa chọn nào khác, muốn rời khỏi Di Hồng viện thì chỉ có thể gả cho hắn, mới có thể có được tự do.
Còn kiếp này, nếu ta đã có cơ hội lựa chọn, đương nhiên là ta muốn đi tìm kiếm sự tự do chân chính ở trong lòng mình.
Ta nói cảm ơn với hắn.
"Vương công tử, cảm ơn ý tốt của ngươi. Nhưng từ nhỏ ta đã được đọc vạn quyển sách, lập chí muốn đi vạn dặm đường. Làm phụ nhân trong trạch viện thâm cư không phải là mong muốn của ta. Nay ta muốn đi ngắm nhìn non sông tươi đẹp này."
Vương Minh Diệp vẫn chưa từ bỏ ý định: "Vương mộ nguyện cùng cô nương đi vạn dặm đường."
Ta vỗ vỗ vai hắn: "Công tử nói đùa, Ngươi là nhất gia chi chủ - cả một gia tộc lớn đều dựa vào việc buôn bán của ngươi mà sống, ngươi đâu có tự do được như ta. Huống hồ nam hôn nữ gả đều cần hai bên phải tình nguyện, công tử hà cớ gì phải bức bách?"
Vương Minh Diệp nản lòng thoái chí, nhưng ta biết, như vậy là tốt với hắn.
Ta xoay người, lên ngựa, vẫy tay với hắn.
"Thượng Kinh có rất nhiều nữ tử, Vương công tử nhất định có thể tìm được người trong lòng. Mà ta cũng sẽ hoàn thành được lời dặn dò của thân nhân."
Vương Minh Diệp hô to: "Bọn họ dặn nàng chuyện gì?"
Hai chân ta kẹp chặn bụng ngựa, điều khiển con ngựa chầm chậm chạy đi.
Nắng sớm mờ ảo, giọng nói của ta từ ngoài thành xa xa truyền về.
"Núi cao đường xa, trần thế tươi đẹp, ta muốn ngắm nhìn thay cho tỷ tỷ ta."