Chương 4
9.
Tỉnh lại lần nữa, trước mặt ta là tỷ tỷ, cả hai người chúng ta đều đang ở trong phòng ngủ của Kỳ Vương.
Nàng ta không ngừng cười to.
"Thôi Du Nhi à Thôi Du Nhi, ngươi tính toán cẩn thận thì đã thế nào, còn không phải là vẫn ở trong ngục tù này cùng ta sao?"
Ta nhìn phòng ngủ bị bịt kín này, không khỏi cười lạnh.
"Ngươi hận ta như vậy sao?"
Khuôn mặt tỷ tỷ gần như trở nên dữ tợn.
"Đương nhiên là ta hận ngươi rồi! Người ta hận nhất chính là ngươi! Là ngươi hại ta ủy thân sai người, trở thành dân kỹ chân chính! Trở thành người mà ai có tiền cũng có thể lên giường của ta!"
"Là ngươi tạo thành quả đắng của ta ngày hôm nay, cho dù ta thân hãm địa ngục thì cũng muốn kéo ngươi vào cùng."
Ta lắc đầu.
"Ngươi hận nhầm người rồi. Người mà ngươi nên hận thực sự phải là Kỳ Vương."
"Kỳ Vương?"
Tỷ tỷ nhìn ta một cách hoang mang.
" n oán giữa ta và ngươi thì có liên quan gì tới Kỳ Vương?"
Ta nghẹn lời.
"Kiếp trước, là Kỳ Vương cưỡng ép ngươi, hại ngươi không thể tiếp tục làm quan nô. Cũng là bởi vì Kỳ Vương, nên Kỳ Vương Phi mới hạ độc ngươi. Chẳng lẽ ngươi không nên hận bọn hắn sao?"
Lời của ta khiến cho tỷ tỷ đang điên cuồng tỉnh táo lại vài phần.
Nhìn thấy tỷ tỷ lâm vào trầm tư, ta tiếp tục nói: "Mấy tháng trước, ta và ngươi đều là thiên kim tiểu thư phủ Thượng Thư, cẩm y ngọc thực, được người kính trọng. Nhưng mà nay, tỷ tỷ và ta là thân phận gì? Sao lại trở thành đối tượng bị người xem nhẹ, bị người vũ nhục? Chẳng lẽ ngươi chưa bao giờ nghĩ tới, là ai hại chúng ta như vậy sao?"
Hai đời làm nô đã quá lâu, lâu tới mức tỷ tỷ đã quên mất thời gian bản thân là tiểu thư nhà quan.
Nàng ta như đột nhiên tỉnh ngộ, hỏi ta: "Ai? Là ai hại phủ Thượng Thư chúng ta?"
Ta hỏi lại nàng ta: "Ngày xét nhà ấy, là ai mang theo thánh chỉ tới?"
"Là Kỳ Vương!" Tỷ tỷ hô to.
"Là hắn ta tới tịch biên nhà chúng ta!"
Ta nói với tỷ tỷ chuyện Kỳ Vương có ý mưu phản, mà cha của chúng ta đã phát hiện manh mối, nên để trừ cỏ tận gốc, Kỳ Vương mới vu oan giáng họa, khiến phủ Thượng Thư chúng ta bị hủy hoại hoàn toàn.
"Tỷ tỷ, ngươi cho rằng, kéo ta vào vũng bùn Kỳ Vương phủ này, là đang trả thù ta sao?"
Ta cười cười lắc đầu.
"Ngươi hiến hai tỷ muội chúng ta đều hiến thân cho kẻ giết cha thí mẫu như vậy, nếu cha mẹ dưới suối vàng có biết, thì sẽ nghĩ như thế nào! Hơn mười mạng người của phủ Thượng Thư, tương lai gặp lại dưới suối vàng, ngươi còn mặt mũi nào mà nhìn bọn họ!"
Lời này của ta thành công trấn trụ tỷ tỷ.
Toàn thân nàng ta như phát run, giống như bị sét đánh.
"Chẳng lẽ... là ta sai lầm rồi?"
Ta nói tiếp: "Ngươi cho rằng, cướp đi suất tới Di Hồng viện của ta là có thể làm phu nhân của Vương Minh Diệp sao? Ta nói thật cho ngươi biết, hắn đã sớm yêu thích ta rồi. Ngoại trừ ta ra, hắn sẽ không chuộc thân cho bất kỳ người nào, cho dù ngươi có là tỷ tỷ ta chăng nữa."
"Tỷ tỷ, là ngươi quá tham lam, cũng là ngươi quá ngu dốt!"
Nghe xong lời này, tay chân tỷ tỷ như nhũn ra, ngã ngồi ra đất.
Mà ngoài cửa, tiếng bước chân của Kỳ Vương đã tới gần.
Hắn ta đắc ý cười to: "Hai vị tiểu mỹ nhân phủ Thượng Thư, bản vương tới rồi!"
Tỷ tỷ lệ rơi đầy mặt, nói với ta: "Du Nhi, mau nghĩ cách đi! Ngươi cứu tỷ tỷ, cũng là cứu chính ngươi!"
10.
Kỳ Vương vừa vào cửa, ta đã tiến lên nghênh đón.
"Vương gia, ngài mong muốn ta ngủ lại vương phủ đêm nay như vậy sao? Còn phải dùng tới thủ đoạn này để giữ người lại."
Kỳ Vương nâng cằm tỷ tỷ lên.
"Cũng không phải do bản vương cưỡng ép giữ ngươi lại, mà tỷ tỷ ngươi nói, ngươi rất hiếu thắng, luôn thích tranh giành với nàng. Nam nhân của nàng, ngươi chắc chắn sẽ dụng tâm hầu hạ, nên bản vương mới tò mò. Rốt cuộc hai tỷ muội các ngươi, có thể vì bản vương mà tranh giành thành cái dạng gì, cho nên mới giữ ngươi lại."
Ta quay đầu nhìn tỷ tỷ, khiến nàng ta xấu hổ cúi đầu.
Việc đã tới nước này, trách mắng nàng ta cũng vô dụng, chỉ có thể tự nghĩ đường thoát.
Kỳ Vương ôm lấy ta: "Được rồi, mỹ nhân à, sống đâu thì ở yên đấy. Bản vương sẽ không bạc đãi hai tỷ muội ngươi. Về sau, các ngươi cũng không cần trở về Di Hồng viện cùng Giáo Phường ti nữa. Cứ ở lại trong vương phủ, hầu hạ bản vương cho tốt đi."
Ta mỉm cười.
Không nói tới chuyện hắn ta có thể chuộc ta ra khỏi Giáo Phường ti hay không.
Cho dù là thật, thì vào vương phủ này, có mụ Vương Phi hay ghen kia ở đây, ta muốn sống lâu thêm mấy ngày cũng khó.
Kỳ Vương muốn làm loạn trên người ta, ta đẩy bờ vai hắn ta, đề nghị: "Vương gia, nếu tỷ tỷ và ta đều đã ở đây, không bằng chúng ta chơi chút chuyện thú vị đi?"
Hắn ta hứng thú hỏi: "Chuyện thú vị thế nào?"
Ta lấy một sợi dây lụa ra: "Không bằng Vương gia bịt mắt lại đi, rồi đuổi bắt tỷ tỷ và ta. Bắt được ai, thì người đấy hầu hạ vương gia trước nhé."
"Đêm dài đằng đẵng, Vương gia không muốn thử xem, ta và tỷ tỷ ai may mắn hơn sao?"
Lời nịnh hót của ta làm cho Kỳ Vương rất hài lòng, hắn ta cười nói: "Được, được, được, không hổ là người từ Giáo Phường ti ra, ngay cả chuyện này cũng thú vị!"
Sau khi hắn ta đeo dây lụa lên, thì giơ hai tay ra muốn bắt người.
"Hai vị Thôi tiểu thư, bản vương tới bắt hai người đây."
Tỷ tỷ thấy thế, sợ hãi muốn chạy đi, nhưng cửa đã sớm bị khóa trái bên ngoài.
Nàng ta nhìn ta, giống như muốn khóc lên.
Còn ta thì âm thầm rút cây trâm thoa trên đầu xuống, cười duyên gọi.
"Vương gia, Du Nhi ở đây này!"
Kỳ Vương nghe được âm thanh của ta, kích động vồ về phía ta.
Mà cơ quan bên trong cây trâm của ta cũng lộ ra lưỡi dao sắc bén bên trong.
Tỉnh lại lần nữa, trước mặt ta là tỷ tỷ, cả hai người chúng ta đều đang ở trong phòng ngủ của Kỳ Vương.
Nàng ta không ngừng cười to.
"Thôi Du Nhi à Thôi Du Nhi, ngươi tính toán cẩn thận thì đã thế nào, còn không phải là vẫn ở trong ngục tù này cùng ta sao?"
Ta nhìn phòng ngủ bị bịt kín này, không khỏi cười lạnh.
"Ngươi hận ta như vậy sao?"
Khuôn mặt tỷ tỷ gần như trở nên dữ tợn.
"Đương nhiên là ta hận ngươi rồi! Người ta hận nhất chính là ngươi! Là ngươi hại ta ủy thân sai người, trở thành dân kỹ chân chính! Trở thành người mà ai có tiền cũng có thể lên giường của ta!"
"Là ngươi tạo thành quả đắng của ta ngày hôm nay, cho dù ta thân hãm địa ngục thì cũng muốn kéo ngươi vào cùng."
Ta lắc đầu.
"Ngươi hận nhầm người rồi. Người mà ngươi nên hận thực sự phải là Kỳ Vương."
"Kỳ Vương?"
Tỷ tỷ nhìn ta một cách hoang mang.
" n oán giữa ta và ngươi thì có liên quan gì tới Kỳ Vương?"
Ta nghẹn lời.
"Kiếp trước, là Kỳ Vương cưỡng ép ngươi, hại ngươi không thể tiếp tục làm quan nô. Cũng là bởi vì Kỳ Vương, nên Kỳ Vương Phi mới hạ độc ngươi. Chẳng lẽ ngươi không nên hận bọn hắn sao?"
Lời của ta khiến cho tỷ tỷ đang điên cuồng tỉnh táo lại vài phần.
Nhìn thấy tỷ tỷ lâm vào trầm tư, ta tiếp tục nói: "Mấy tháng trước, ta và ngươi đều là thiên kim tiểu thư phủ Thượng Thư, cẩm y ngọc thực, được người kính trọng. Nhưng mà nay, tỷ tỷ và ta là thân phận gì? Sao lại trở thành đối tượng bị người xem nhẹ, bị người vũ nhục? Chẳng lẽ ngươi chưa bao giờ nghĩ tới, là ai hại chúng ta như vậy sao?"
Hai đời làm nô đã quá lâu, lâu tới mức tỷ tỷ đã quên mất thời gian bản thân là tiểu thư nhà quan.
Nàng ta như đột nhiên tỉnh ngộ, hỏi ta: "Ai? Là ai hại phủ Thượng Thư chúng ta?"
Ta hỏi lại nàng ta: "Ngày xét nhà ấy, là ai mang theo thánh chỉ tới?"
"Là Kỳ Vương!" Tỷ tỷ hô to.
"Là hắn ta tới tịch biên nhà chúng ta!"
Ta nói với tỷ tỷ chuyện Kỳ Vương có ý mưu phản, mà cha của chúng ta đã phát hiện manh mối, nên để trừ cỏ tận gốc, Kỳ Vương mới vu oan giáng họa, khiến phủ Thượng Thư chúng ta bị hủy hoại hoàn toàn.
"Tỷ tỷ, ngươi cho rằng, kéo ta vào vũng bùn Kỳ Vương phủ này, là đang trả thù ta sao?"
Ta cười cười lắc đầu.
"Ngươi hiến hai tỷ muội chúng ta đều hiến thân cho kẻ giết cha thí mẫu như vậy, nếu cha mẹ dưới suối vàng có biết, thì sẽ nghĩ như thế nào! Hơn mười mạng người của phủ Thượng Thư, tương lai gặp lại dưới suối vàng, ngươi còn mặt mũi nào mà nhìn bọn họ!"
Lời này của ta thành công trấn trụ tỷ tỷ.
Toàn thân nàng ta như phát run, giống như bị sét đánh.
"Chẳng lẽ... là ta sai lầm rồi?"
Ta nói tiếp: "Ngươi cho rằng, cướp đi suất tới Di Hồng viện của ta là có thể làm phu nhân của Vương Minh Diệp sao? Ta nói thật cho ngươi biết, hắn đã sớm yêu thích ta rồi. Ngoại trừ ta ra, hắn sẽ không chuộc thân cho bất kỳ người nào, cho dù ngươi có là tỷ tỷ ta chăng nữa."
"Tỷ tỷ, là ngươi quá tham lam, cũng là ngươi quá ngu dốt!"
Nghe xong lời này, tay chân tỷ tỷ như nhũn ra, ngã ngồi ra đất.
Mà ngoài cửa, tiếng bước chân của Kỳ Vương đã tới gần.
Hắn ta đắc ý cười to: "Hai vị tiểu mỹ nhân phủ Thượng Thư, bản vương tới rồi!"
Tỷ tỷ lệ rơi đầy mặt, nói với ta: "Du Nhi, mau nghĩ cách đi! Ngươi cứu tỷ tỷ, cũng là cứu chính ngươi!"
10.
Kỳ Vương vừa vào cửa, ta đã tiến lên nghênh đón.
"Vương gia, ngài mong muốn ta ngủ lại vương phủ đêm nay như vậy sao? Còn phải dùng tới thủ đoạn này để giữ người lại."
Kỳ Vương nâng cằm tỷ tỷ lên.
"Cũng không phải do bản vương cưỡng ép giữ ngươi lại, mà tỷ tỷ ngươi nói, ngươi rất hiếu thắng, luôn thích tranh giành với nàng. Nam nhân của nàng, ngươi chắc chắn sẽ dụng tâm hầu hạ, nên bản vương mới tò mò. Rốt cuộc hai tỷ muội các ngươi, có thể vì bản vương mà tranh giành thành cái dạng gì, cho nên mới giữ ngươi lại."
Ta quay đầu nhìn tỷ tỷ, khiến nàng ta xấu hổ cúi đầu.
Việc đã tới nước này, trách mắng nàng ta cũng vô dụng, chỉ có thể tự nghĩ đường thoát.
Kỳ Vương ôm lấy ta: "Được rồi, mỹ nhân à, sống đâu thì ở yên đấy. Bản vương sẽ không bạc đãi hai tỷ muội ngươi. Về sau, các ngươi cũng không cần trở về Di Hồng viện cùng Giáo Phường ti nữa. Cứ ở lại trong vương phủ, hầu hạ bản vương cho tốt đi."
Ta mỉm cười.
Không nói tới chuyện hắn ta có thể chuộc ta ra khỏi Giáo Phường ti hay không.
Cho dù là thật, thì vào vương phủ này, có mụ Vương Phi hay ghen kia ở đây, ta muốn sống lâu thêm mấy ngày cũng khó.
Kỳ Vương muốn làm loạn trên người ta, ta đẩy bờ vai hắn ta, đề nghị: "Vương gia, nếu tỷ tỷ và ta đều đã ở đây, không bằng chúng ta chơi chút chuyện thú vị đi?"
Hắn ta hứng thú hỏi: "Chuyện thú vị thế nào?"
Ta lấy một sợi dây lụa ra: "Không bằng Vương gia bịt mắt lại đi, rồi đuổi bắt tỷ tỷ và ta. Bắt được ai, thì người đấy hầu hạ vương gia trước nhé."
"Đêm dài đằng đẵng, Vương gia không muốn thử xem, ta và tỷ tỷ ai may mắn hơn sao?"
Lời nịnh hót của ta làm cho Kỳ Vương rất hài lòng, hắn ta cười nói: "Được, được, được, không hổ là người từ Giáo Phường ti ra, ngay cả chuyện này cũng thú vị!"
Sau khi hắn ta đeo dây lụa lên, thì giơ hai tay ra muốn bắt người.
"Hai vị Thôi tiểu thư, bản vương tới bắt hai người đây."
Tỷ tỷ thấy thế, sợ hãi muốn chạy đi, nhưng cửa đã sớm bị khóa trái bên ngoài.
Nàng ta nhìn ta, giống như muốn khóc lên.
Còn ta thì âm thầm rút cây trâm thoa trên đầu xuống, cười duyên gọi.
"Vương gia, Du Nhi ở đây này!"
Kỳ Vương nghe được âm thanh của ta, kích động vồ về phía ta.
Mà cơ quan bên trong cây trâm của ta cũng lộ ra lưỡi dao sắc bén bên trong.