Chương 37: Tức Giận
Thuốc của Vu Mặc có tác dụng rất tốt, ít nhất sau khi tỉnh lại vào sáng hôm sau, đầu gối của Ôn Bảo Tứ đã không còn dọa người như trước nữa, khi gặp lại Vu Mạt ở đoàn phim, cô cũng cảm ơn anh ta một lần nữa.
Ngày cả đoàn quay về nước được ấn định là ba ngày sau, vậy nên việc quay chụp mấy ngày nay rất gấp gáp, liên tục cả buổi đều kín lịch.
Quay phim xong, trời đã gần sáng, Ôn Bảo Tứ về khách sạn ngủ một giấc, vừa rạng sáng ngày hôm sau lại phải tiếp tục.
Khi thợ trang điểm giúp cô makeup cũng đều nói sắc mặt cô hôm nay trông rất kém, Ôn Bảo Tứ khép hờ hai mắt, mơ mơ màng màng, không nhịn được ngáp một cái, nước mắt ứa ra.
Thợ trang điểm vội kêu lên: "Ôi, ôi, đừng chùi, tôi mới trang điểm mà."
Anh ấy sợ tới mức rút khăn giấy lau đi từng chút một nước mắt trên mặt cô, vừa lau vừa thấp giọng than thở.
"Bà cô nhỏ của tôi ơi, chú ý một chút được không."
"Được rồi, được rồi, lần sau tôi sẽ nhịn ngáp." Ôn Bảo Tứ nói xong lại không nhịn được muốn há miệng, nhưng dưới ánh mắt uy hiếp của thợ trang điểm đành phải ngậm miệng lại.
Một ngày đều phải quay phim vẫn luôn là việc tốn sức.
Ở nước ngoài, nam nữ chính vô tình tá túc chung một khu nhà trọ ngoài trời, nửa đêm nam chính đột nhiên sốt cao, nữ chính vội vàng đưa anh ấy đến bệnh viện, nhưng đến lúc đến nơi nam chính lại liên tục cự tuyệt để tài xế dìu mình, vậy nên cô ấy đành phải tự mình đỡ anh ta vào bệnh viện.
Mặc dù Vu Mạt đã cố gắng giảm tối đa sức nặng của mình lên cô, thế nhưng vì hiệu quả cho cảnh quay anh ta vẫn phải dồn chút lực về phía Ôn Bảo Tứ.
Ngay khi Ôn Bảo Tứ đỡ được anh ta vào đến bệnh viện, cũng là lúc cả người cô hoàn toàn kiệt sức, cứ thế ngồi phịch trên ghế.
"Anh nặng lắm sao?" Ngay khi đạo diễn hô cắt, Vu Mạt liền phiền muộn nhìn cô, Ôn Bảo Tứ dùng sức gật đầu.
"Xương cốt của anh so với đá còn cứng hơn ấy, vừa nặng vừa cứng."
Mặt anh ta có chút đỏ, ngượng ngùng nắm tóc. Không dám nói, thời điểm cô đỡ lấy anh ta, cả người đều như bị Vu Mạt kéo lấy, vừa nhỏ lại vừa mềm.
Những việc cật lực khắc chế trước đó, giờ lại ngăn không được hiện ra ngoài.
Vu Mạt nhìn chằm chằm xuống đất, mỉm cười một cách bất lực.
Lúc hai người đang nghỉ ngơi, phó đạo diễn đột nhiên chạy tới nói với bọn họ: "Thật xin lỗi, cảnh vừa rồi chắc sẽ phải quay lại."
"A?" Hai tiếng kêu lên đồng thời, một là hoảng sợ khó tin, một là phức tạp cùng thấp thỏm.
"Vừa rồi tôi xem lại, phát hiện trong cảnh quay có một nhân viên vô tình xuất hiện, cách ống kính gần quá không thể cắt đi được, thật xin lỗi." Anh ta chắp tay cười với hai người. Ôn Bảo Tứ thở dài, chỉ có thể miễn cưỡng đứng dậy.
Quay lại cảnh này thật mệt mỏi, đã mười một giờ tối rồi, còn có một cảnh ban đêm phải quay nữa, đạo diễn hiện đang quay cảnh cho vai phụ và quần chúng, Ôn Bảo Tứ chắc sẽ có chừng một tiếng để nghỉ ngơi.
Cô vội vã đến phòng nghỉ để ngủ bù.
Đây là một căn phòng trống trong bệnh viện để cho đoàn làm phim tạm thời sử dụng, bên trong chất đầy các đạo cụ và đồ đạc lộn xộn, chỉ có một chiếc ghế sô pha dựa vào tường.
Sau khi tẩy trang và rửa mặt xong, Ôn Bảo Tứ liền lấy chăn và gối nhỏ ra, sẵn sàng đi vào giấc ngủ.
Cơ thể mệt mỏi vừa chạm vào ghế sô pha liền thả lỏng, cơn buồn ngủ nhanh chóng tràn vào đại não, một lúc sau, Ôn Bảo Tứ chìm vào giấc ngủ say.
Hai mươi phút trước khi quay, đạo diễn liền bảo Vu Mạt đi tìm Ôn Bảo Tứ, vì còn phải chuẩn bị trang điểm trước khi bắt đầu cảnh quay, nhưng gọi cho cô mãi mà không thấy ai trả lời.
Vu Mạt gọi lại lần nữa nhưng vẫn không có ai bắt máy, anh ta liền cất điện thoại đi, thầm nghĩ ngợi.
Cuối cảnh vừa nãy dường như cô đã nói rằng muốn tìm một nơi để ngủ, vẻ mặt cũng tràn đầy mệt mỏi. Trong đầu liền có ngay đáp án, anh ta ngay lập tức đi về phía phòng chờ.
Các nhân viên đều đang bận rộn, khi Vu Mạt mở cửa ra, bên trong phòng trống không, chỉ có một người đang nằm ngủ say trên chiếc sô pha gần đó.
Vu Mạt không khỏi cong khóe miệng, nhẹ nhàng bước tới.
Ôn Bảo Tứ không có phát hiện ra, vẫn yên tĩnh ngủ, đôi mắt bị hàng mi thật dài che lấp, đôi môi hồng nhuận tự nhiên, làn da trắng phát sáng được soi chiếu dưới ánh đèn, hồng hào lại khỏe mạnh.
Vu Mạt làm càn quyến luyến nhìn cô, ánh mắt không thể dời đi được, cũng không nỡ đánh thức người đang ngủ.
Chỉ cần đợi thêm một chút nữa thôi, anh ta chỉ nhìn một chút là đủ rồi.
Vu Mạt trong lòng cảnh cáo chính mình, nhưng trái tim lại đập càng lúc càng kịch liệt, ánh mắt anh ta dần dần trở nên mê mang, giống như bị mê hoặc, không tự chủ được vươn tay ra, chạm vào khuôn mặt ở trước mắt mình.
Thật mềm.
Anh ta kinh ngạc rụt tay lại, đầu ngón tay vẫn còn vương lại sự ấm áp và mềm mại đó. Theo bản năng, Vu Mạt lại muốn chạm vào nó một lần nữa.
Cuối cùng, động tác của anh ta rất nhẹ, giống như đang chạm vào một loại bảo vật quý giá dễ vỡ, một cách thận trọng, ngay cả hô hấp cũng dần chậm lại.
Ngón tay anh ta lưu lại trên gò má và vầng trán của cô gái, cuối cùng không tự chủ được lướt nhẹ qua sống mũi, hướng đến đôi môi hồng nhuận.
Miệng khô khốc, Vu Mạt vô thức nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm vào đôi môi đó, dùng ngón tay cẩn thận chạm vào.
Phịch một tiếng, nhịp tim đập đinh tai nhức óc, đầu ngón tay không khỏi run rẩy, đại não trong chốc lát như muốn dừng lại, chỉ còn lại đầu ngón tay chạm vào mềm mại ấm áp.
Tại thời khắc này, trước mắt anh ta tựa hồ như quả pháo sắp nổ tung, ngắn ngủi đủ màu sắc, thi nhau nở rộ.
"Phanh--"
Cánh cửa đang đóng chặt đột nhiên bị đẩy mạnh, phát ra một tiếng động cực lớn, khiến cho người đang đắm chìm trong thế giới riêng là Vu Mạt vô cùng kinh ngạc, anh ta ngay lập tức chấn kinh thu tay về, quay đầu liền nhìn thấy người đàn ông đang đứng đó với vẻ mặt tức giận.
Người đang ngủ phía trước cũng bị tiếng động đánh thức.
"A Ngọc...? Vu Mạt?" Ôn Bảo Tứ ngồi dậy, dụi dụi mắt, thấy Vu Mạt đang ngồi xổm trước mặt cô với vẻ mặt rất khó coi, còn Thiệu Ngọc thì đang đứng ở cửa với vẻ mặt cực kém.
Cơn buồn ngủ trong nháy mắt biến mất, cảnh tượng trước mắt đã nói cho cô biết có chuyện gì đó đã xảy ra, trong lòng cô trầm xuống, vén chăn trên người lên, còn chưa kịp nói chuyện, Thiệu Ngọc đã đi tới.
"Cô ấy đã có bạn trai."
Đây là lần đầu tiên Ôn Bảo Tứ nhìn thấy sắc mặt Thiệu Ngọc tệ như vậy, từng chữ như được phát ra từ kẽ răng, phong thái ôn nhu ấm áp đã không còn, chỉ còn lại sự tức giận không thể kiềm chế.
Anh lạnh lùng nhìn Vu Mạt, nói xong câu này lập tức nắm lấy cổ tay Ôn Bảo Tứ, kéo cô từ trên ghế sô pha đi ra ngoài.
Thiệu Ngọc bước đi rất nhanh, Ôn Bảo Tứ còn chưa kịp đứng vững đã bị kéo về phía trước, cô hơi lảo đảo, choáng váng lại có chút bất an.
"A Ngọc, anh chậm một chút..."
Ôn Bảo Tứ một đường bị kéo ra ngoài bệnh viện, sau đó bị Thiệu Ngọc nhét vào xe, không nói lời nào khởi động chạy, khóe miệng anh mím chặt, ánh mặt nặng nề.
Không biết vì sao, nhìn thấy anh như vậy, đáy lòng Ôn Bảo Tứ dâng lên một loại áp bức cùng hoảng sợ vô cùng, cô không nhịn được lên tiếng.
"Chúng ta đang đi đâu vậy?"
Thiệu Ngọc không có trả lời, tốc độ xe giống như là nhanh hơn, chuyên chú nhìn con đường phía trước, Ôn Bảo Tứ dừng một chút, lấy hết can đảm hỏi: "Vừa rồi xảy ra chuyện gì sao?"
Tốc độ xe trong nháy mắt liền tăng lên gấp bội, Thiệu Ngọc mạnh mẽ đạp chân ga, Ôn Bảo Tứ không tự chủ được hướng về phía trước, cô nhanh chóng nắm chặt dây an toàn.
Xe dừng trước khách sạn Ôn Bảo Tứ đang ở, Thiệu Ngọc đặt tay lên vô lăng, cúi đầu hít một hơi thật sâu.
"Xuống xe."
Ôn Bảo Tứ tiếp tục bị anh lôi vào, trong thang máy, dưới đèn sáng choang, tấm gương đối diện phản chiếu rõ ràng bộ dạng của hai người lúc này.
Trên mặt Thiệu Ngọc không có bất kỳ biểu cảm nào, ánh mắt áp chế âm trầm, bên trong cất chứa cả tia u ám, khiến người ta vô thức sợ hãi.
Anh vẫn mặc trên người bộ vest chỉnh tề với áo sơ mi trắng cùng cà vạt, như thể chỉ mới vừa bước ra từ một cuộc họp nào đó.
Khủng hoảng trong lòng Ôn Bảo Tứ từng chút một lan ra, cô không hề biết vừa rồi trong phòng chờ đã xảy ra chuyện gì, chứ đừng nói bây giờ nên làm gì để khiến anh nguôi giận.
Không khí yên lặng đến ngột ngạt, nhiệt độ giảm xuống tận đáy, cổ tay bị anh nắm chặt truyền đến một trận đau đớn, nhưng Ôn Bảo Tứ lại không dám nói lời nào.
Thang máy từ từ đi lên cuối cùng thì ting một tiếng mở ra, như thể đang đưa ra phán quyết cuối cùng dành cho Ôn Bảo Tứ.
Cửa phòng bị đẩy mạnh, trong phòng sáng tỏ, Ôn Bảo Tứ xoay người, muốn cùng anh giải thích cái gì đó, lại bị đẩy ngã xuống giường.
Thiệu Ngọc đứng đó, trong mặt ẩn ý lạnh, dùng ngón tay nới lỏng cà vạt trên cổ, hàng mi dài cụp xuống, buông thõng mắt, nói với cô:
"Tứ Tứ, quả nhiên là do anh quá nuông chiều em."
Lời nói vừa dứt, anh liền cúi người nắm lấy hai tay cô, đan vào nhau rồi dùng cà vạt quấn lại, trói chặt đến mức cô không thể thoát ra được.
"A Ngọc!"
Ôn Bảo Tứ từ trên giường ngồi dậy, không thể được tin nhìn anh, Thiệu Ngọc không chút mảy may nào, dùng ngón tay cởi từng cúc áo somi của Ôn Bảo Tứ, sau đó ấn bả vai của cô, đẩy xuống.
Bóng đen cứ thế bao trùm, kèm theo mùi hương quen thuộc, mùi hương đã từng khiến cô quyến luyến trước kia giờ lại mang theo nỗi áp bức vô cùng, đôi môi Ôn Bảo Tứ run rẩy, giọng nói chất vất còn chưa kịp thốt ra đã bị người ta chặn lại.
Sự tức giận dần thay thế những khủng hoảng cùng bất an trước đó, tiếng nức nở tràn ra khỏi miệng, cô vùng vẫy chống cự, đẩy người trên lưng mình ra, thế nhưng sự chênh lệch giữa nam và nữ đã nói trước là điều không thể.
Càng giống như giãy giụa, cuối cùng cho đến khi trên người Ôn Bảo Tứ không còn mảnh quần áo nào, cà vạt trên tay cũng không biết được cởi từ lúc nào, cô cuộn tròn vào một góc trên giường, nhỏ giọng nức nở.
Thiệu Ngọc từ phía sau ôm cô vào lòng, nâng cằm cô lên bắt đầu hôn, bên môi liền truyền đến tia ẩm ướt, tiếp đó đôi mắt Ôn Bảo Tứ cũng bị anh hôn lên.
"Đừng khóc."
Anh thấp giọng nói, thanh âm có chút cảnh cáo cùng uy hiếp, Ôn Bảo Tứ tức giận vươn tay đẩy Thiệu Ngọc.
"Không cho phép anh hôn tôi, tránh xa tôi ra."
Thiệu Ngọc lại lần nữa hôn cô.
Thanh âm phản kháng từng chút một bị nuốt chửng, người đang giãy giụa đang dần mất đi sức lực, ý thức chìm vào mê man, thân thể đối với anh cũng như dần bị khuất phục.
Trong trạng thái mơ màng, vành tai cô bị anh ngậm lấy, khẽ cắn, hơi thở nóng ấm tràn vào bên tai, cô nghe thấy anh nói:
"Tứ Tứ, anh xin lỗi."
Sau đó là cơn đau nhức không thể tưởng tượng được ấp đến,
Cô cứ thế bị anh xâm lấn, Ôn Bảo Tứ vừa khóc vừa chịu đựng bị anh tiến vào từng chút một.
Thanh âm cũng dần trở nên rời rạc, chậm rãi, tiếng khóc dần dần biến mất, chỉ còn có tiếng thở dốc đan xen, bên trong căn phòng yên tĩnh lại phá lệ rõ ràng.
Đêm cứ thế từng chút một sâu dần.
Ngày cả đoàn quay về nước được ấn định là ba ngày sau, vậy nên việc quay chụp mấy ngày nay rất gấp gáp, liên tục cả buổi đều kín lịch.
Quay phim xong, trời đã gần sáng, Ôn Bảo Tứ về khách sạn ngủ một giấc, vừa rạng sáng ngày hôm sau lại phải tiếp tục.
Khi thợ trang điểm giúp cô makeup cũng đều nói sắc mặt cô hôm nay trông rất kém, Ôn Bảo Tứ khép hờ hai mắt, mơ mơ màng màng, không nhịn được ngáp một cái, nước mắt ứa ra.
Thợ trang điểm vội kêu lên: "Ôi, ôi, đừng chùi, tôi mới trang điểm mà."
Anh ấy sợ tới mức rút khăn giấy lau đi từng chút một nước mắt trên mặt cô, vừa lau vừa thấp giọng than thở.
"Bà cô nhỏ của tôi ơi, chú ý một chút được không."
"Được rồi, được rồi, lần sau tôi sẽ nhịn ngáp." Ôn Bảo Tứ nói xong lại không nhịn được muốn há miệng, nhưng dưới ánh mắt uy hiếp của thợ trang điểm đành phải ngậm miệng lại.
Một ngày đều phải quay phim vẫn luôn là việc tốn sức.
Ở nước ngoài, nam nữ chính vô tình tá túc chung một khu nhà trọ ngoài trời, nửa đêm nam chính đột nhiên sốt cao, nữ chính vội vàng đưa anh ấy đến bệnh viện, nhưng đến lúc đến nơi nam chính lại liên tục cự tuyệt để tài xế dìu mình, vậy nên cô ấy đành phải tự mình đỡ anh ta vào bệnh viện.
Mặc dù Vu Mạt đã cố gắng giảm tối đa sức nặng của mình lên cô, thế nhưng vì hiệu quả cho cảnh quay anh ta vẫn phải dồn chút lực về phía Ôn Bảo Tứ.
Ngay khi Ôn Bảo Tứ đỡ được anh ta vào đến bệnh viện, cũng là lúc cả người cô hoàn toàn kiệt sức, cứ thế ngồi phịch trên ghế.
"Anh nặng lắm sao?" Ngay khi đạo diễn hô cắt, Vu Mạt liền phiền muộn nhìn cô, Ôn Bảo Tứ dùng sức gật đầu.
"Xương cốt của anh so với đá còn cứng hơn ấy, vừa nặng vừa cứng."
Mặt anh ta có chút đỏ, ngượng ngùng nắm tóc. Không dám nói, thời điểm cô đỡ lấy anh ta, cả người đều như bị Vu Mạt kéo lấy, vừa nhỏ lại vừa mềm.
Những việc cật lực khắc chế trước đó, giờ lại ngăn không được hiện ra ngoài.
Vu Mạt nhìn chằm chằm xuống đất, mỉm cười một cách bất lực.
Lúc hai người đang nghỉ ngơi, phó đạo diễn đột nhiên chạy tới nói với bọn họ: "Thật xin lỗi, cảnh vừa rồi chắc sẽ phải quay lại."
"A?" Hai tiếng kêu lên đồng thời, một là hoảng sợ khó tin, một là phức tạp cùng thấp thỏm.
"Vừa rồi tôi xem lại, phát hiện trong cảnh quay có một nhân viên vô tình xuất hiện, cách ống kính gần quá không thể cắt đi được, thật xin lỗi." Anh ta chắp tay cười với hai người. Ôn Bảo Tứ thở dài, chỉ có thể miễn cưỡng đứng dậy.
Quay lại cảnh này thật mệt mỏi, đã mười một giờ tối rồi, còn có một cảnh ban đêm phải quay nữa, đạo diễn hiện đang quay cảnh cho vai phụ và quần chúng, Ôn Bảo Tứ chắc sẽ có chừng một tiếng để nghỉ ngơi.
Cô vội vã đến phòng nghỉ để ngủ bù.
Đây là một căn phòng trống trong bệnh viện để cho đoàn làm phim tạm thời sử dụng, bên trong chất đầy các đạo cụ và đồ đạc lộn xộn, chỉ có một chiếc ghế sô pha dựa vào tường.
Sau khi tẩy trang và rửa mặt xong, Ôn Bảo Tứ liền lấy chăn và gối nhỏ ra, sẵn sàng đi vào giấc ngủ.
Cơ thể mệt mỏi vừa chạm vào ghế sô pha liền thả lỏng, cơn buồn ngủ nhanh chóng tràn vào đại não, một lúc sau, Ôn Bảo Tứ chìm vào giấc ngủ say.
Hai mươi phút trước khi quay, đạo diễn liền bảo Vu Mạt đi tìm Ôn Bảo Tứ, vì còn phải chuẩn bị trang điểm trước khi bắt đầu cảnh quay, nhưng gọi cho cô mãi mà không thấy ai trả lời.
Vu Mạt gọi lại lần nữa nhưng vẫn không có ai bắt máy, anh ta liền cất điện thoại đi, thầm nghĩ ngợi.
Cuối cảnh vừa nãy dường như cô đã nói rằng muốn tìm một nơi để ngủ, vẻ mặt cũng tràn đầy mệt mỏi. Trong đầu liền có ngay đáp án, anh ta ngay lập tức đi về phía phòng chờ.
Các nhân viên đều đang bận rộn, khi Vu Mạt mở cửa ra, bên trong phòng trống không, chỉ có một người đang nằm ngủ say trên chiếc sô pha gần đó.
Vu Mạt không khỏi cong khóe miệng, nhẹ nhàng bước tới.
Ôn Bảo Tứ không có phát hiện ra, vẫn yên tĩnh ngủ, đôi mắt bị hàng mi thật dài che lấp, đôi môi hồng nhuận tự nhiên, làn da trắng phát sáng được soi chiếu dưới ánh đèn, hồng hào lại khỏe mạnh.
Vu Mạt làm càn quyến luyến nhìn cô, ánh mắt không thể dời đi được, cũng không nỡ đánh thức người đang ngủ.
Chỉ cần đợi thêm một chút nữa thôi, anh ta chỉ nhìn một chút là đủ rồi.
Vu Mạt trong lòng cảnh cáo chính mình, nhưng trái tim lại đập càng lúc càng kịch liệt, ánh mắt anh ta dần dần trở nên mê mang, giống như bị mê hoặc, không tự chủ được vươn tay ra, chạm vào khuôn mặt ở trước mắt mình.
Thật mềm.
Anh ta kinh ngạc rụt tay lại, đầu ngón tay vẫn còn vương lại sự ấm áp và mềm mại đó. Theo bản năng, Vu Mạt lại muốn chạm vào nó một lần nữa.
Cuối cùng, động tác của anh ta rất nhẹ, giống như đang chạm vào một loại bảo vật quý giá dễ vỡ, một cách thận trọng, ngay cả hô hấp cũng dần chậm lại.
Ngón tay anh ta lưu lại trên gò má và vầng trán của cô gái, cuối cùng không tự chủ được lướt nhẹ qua sống mũi, hướng đến đôi môi hồng nhuận.
Miệng khô khốc, Vu Mạt vô thức nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm vào đôi môi đó, dùng ngón tay cẩn thận chạm vào.
Phịch một tiếng, nhịp tim đập đinh tai nhức óc, đầu ngón tay không khỏi run rẩy, đại não trong chốc lát như muốn dừng lại, chỉ còn lại đầu ngón tay chạm vào mềm mại ấm áp.
Tại thời khắc này, trước mắt anh ta tựa hồ như quả pháo sắp nổ tung, ngắn ngủi đủ màu sắc, thi nhau nở rộ.
"Phanh--"
Cánh cửa đang đóng chặt đột nhiên bị đẩy mạnh, phát ra một tiếng động cực lớn, khiến cho người đang đắm chìm trong thế giới riêng là Vu Mạt vô cùng kinh ngạc, anh ta ngay lập tức chấn kinh thu tay về, quay đầu liền nhìn thấy người đàn ông đang đứng đó với vẻ mặt tức giận.
Người đang ngủ phía trước cũng bị tiếng động đánh thức.
"A Ngọc...? Vu Mạt?" Ôn Bảo Tứ ngồi dậy, dụi dụi mắt, thấy Vu Mạt đang ngồi xổm trước mặt cô với vẻ mặt rất khó coi, còn Thiệu Ngọc thì đang đứng ở cửa với vẻ mặt cực kém.
Cơn buồn ngủ trong nháy mắt biến mất, cảnh tượng trước mắt đã nói cho cô biết có chuyện gì đó đã xảy ra, trong lòng cô trầm xuống, vén chăn trên người lên, còn chưa kịp nói chuyện, Thiệu Ngọc đã đi tới.
"Cô ấy đã có bạn trai."
Đây là lần đầu tiên Ôn Bảo Tứ nhìn thấy sắc mặt Thiệu Ngọc tệ như vậy, từng chữ như được phát ra từ kẽ răng, phong thái ôn nhu ấm áp đã không còn, chỉ còn lại sự tức giận không thể kiềm chế.
Anh lạnh lùng nhìn Vu Mạt, nói xong câu này lập tức nắm lấy cổ tay Ôn Bảo Tứ, kéo cô từ trên ghế sô pha đi ra ngoài.
Thiệu Ngọc bước đi rất nhanh, Ôn Bảo Tứ còn chưa kịp đứng vững đã bị kéo về phía trước, cô hơi lảo đảo, choáng váng lại có chút bất an.
"A Ngọc, anh chậm một chút..."
Ôn Bảo Tứ một đường bị kéo ra ngoài bệnh viện, sau đó bị Thiệu Ngọc nhét vào xe, không nói lời nào khởi động chạy, khóe miệng anh mím chặt, ánh mặt nặng nề.
Không biết vì sao, nhìn thấy anh như vậy, đáy lòng Ôn Bảo Tứ dâng lên một loại áp bức cùng hoảng sợ vô cùng, cô không nhịn được lên tiếng.
"Chúng ta đang đi đâu vậy?"
Thiệu Ngọc không có trả lời, tốc độ xe giống như là nhanh hơn, chuyên chú nhìn con đường phía trước, Ôn Bảo Tứ dừng một chút, lấy hết can đảm hỏi: "Vừa rồi xảy ra chuyện gì sao?"
Tốc độ xe trong nháy mắt liền tăng lên gấp bội, Thiệu Ngọc mạnh mẽ đạp chân ga, Ôn Bảo Tứ không tự chủ được hướng về phía trước, cô nhanh chóng nắm chặt dây an toàn.
Xe dừng trước khách sạn Ôn Bảo Tứ đang ở, Thiệu Ngọc đặt tay lên vô lăng, cúi đầu hít một hơi thật sâu.
"Xuống xe."
Ôn Bảo Tứ tiếp tục bị anh lôi vào, trong thang máy, dưới đèn sáng choang, tấm gương đối diện phản chiếu rõ ràng bộ dạng của hai người lúc này.
Trên mặt Thiệu Ngọc không có bất kỳ biểu cảm nào, ánh mắt áp chế âm trầm, bên trong cất chứa cả tia u ám, khiến người ta vô thức sợ hãi.
Anh vẫn mặc trên người bộ vest chỉnh tề với áo sơ mi trắng cùng cà vạt, như thể chỉ mới vừa bước ra từ một cuộc họp nào đó.
Khủng hoảng trong lòng Ôn Bảo Tứ từng chút một lan ra, cô không hề biết vừa rồi trong phòng chờ đã xảy ra chuyện gì, chứ đừng nói bây giờ nên làm gì để khiến anh nguôi giận.
Không khí yên lặng đến ngột ngạt, nhiệt độ giảm xuống tận đáy, cổ tay bị anh nắm chặt truyền đến một trận đau đớn, nhưng Ôn Bảo Tứ lại không dám nói lời nào.
Thang máy từ từ đi lên cuối cùng thì ting một tiếng mở ra, như thể đang đưa ra phán quyết cuối cùng dành cho Ôn Bảo Tứ.
Cửa phòng bị đẩy mạnh, trong phòng sáng tỏ, Ôn Bảo Tứ xoay người, muốn cùng anh giải thích cái gì đó, lại bị đẩy ngã xuống giường.
Thiệu Ngọc đứng đó, trong mặt ẩn ý lạnh, dùng ngón tay nới lỏng cà vạt trên cổ, hàng mi dài cụp xuống, buông thõng mắt, nói với cô:
"Tứ Tứ, quả nhiên là do anh quá nuông chiều em."
Lời nói vừa dứt, anh liền cúi người nắm lấy hai tay cô, đan vào nhau rồi dùng cà vạt quấn lại, trói chặt đến mức cô không thể thoát ra được.
"A Ngọc!"
Ôn Bảo Tứ từ trên giường ngồi dậy, không thể được tin nhìn anh, Thiệu Ngọc không chút mảy may nào, dùng ngón tay cởi từng cúc áo somi của Ôn Bảo Tứ, sau đó ấn bả vai của cô, đẩy xuống.
Bóng đen cứ thế bao trùm, kèm theo mùi hương quen thuộc, mùi hương đã từng khiến cô quyến luyến trước kia giờ lại mang theo nỗi áp bức vô cùng, đôi môi Ôn Bảo Tứ run rẩy, giọng nói chất vất còn chưa kịp thốt ra đã bị người ta chặn lại.
Sự tức giận dần thay thế những khủng hoảng cùng bất an trước đó, tiếng nức nở tràn ra khỏi miệng, cô vùng vẫy chống cự, đẩy người trên lưng mình ra, thế nhưng sự chênh lệch giữa nam và nữ đã nói trước là điều không thể.
Càng giống như giãy giụa, cuối cùng cho đến khi trên người Ôn Bảo Tứ không còn mảnh quần áo nào, cà vạt trên tay cũng không biết được cởi từ lúc nào, cô cuộn tròn vào một góc trên giường, nhỏ giọng nức nở.
Thiệu Ngọc từ phía sau ôm cô vào lòng, nâng cằm cô lên bắt đầu hôn, bên môi liền truyền đến tia ẩm ướt, tiếp đó đôi mắt Ôn Bảo Tứ cũng bị anh hôn lên.
"Đừng khóc."
Anh thấp giọng nói, thanh âm có chút cảnh cáo cùng uy hiếp, Ôn Bảo Tứ tức giận vươn tay đẩy Thiệu Ngọc.
"Không cho phép anh hôn tôi, tránh xa tôi ra."
Thiệu Ngọc lại lần nữa hôn cô.
Thanh âm phản kháng từng chút một bị nuốt chửng, người đang giãy giụa đang dần mất đi sức lực, ý thức chìm vào mê man, thân thể đối với anh cũng như dần bị khuất phục.
Trong trạng thái mơ màng, vành tai cô bị anh ngậm lấy, khẽ cắn, hơi thở nóng ấm tràn vào bên tai, cô nghe thấy anh nói:
"Tứ Tứ, anh xin lỗi."
Sau đó là cơn đau nhức không thể tưởng tượng được ấp đến,
Cô cứ thế bị anh xâm lấn, Ôn Bảo Tứ vừa khóc vừa chịu đựng bị anh tiến vào từng chút một.
Thanh âm cũng dần trở nên rời rạc, chậm rãi, tiếng khóc dần dần biến mất, chỉ còn có tiếng thở dốc đan xen, bên trong căn phòng yên tĩnh lại phá lệ rõ ràng.
Đêm cứ thế từng chút một sâu dần.