Chương 36: "Là người mà em nói thích kia sao?"
Dự cảm chẳng lành mơ hồ này một tuần sau khi phim khởi quay liền được minh chứng, khi bọn cô đang ở nước Ý xa xôi, Ôn Bảo Tứ tình cờ nghe được nhà sản xuất cùng phó đạo diễn đang nói chuyện phiếm.
"Kỳ thật Vu Mạt là sớm được định rồi, chỉ là do anh ta muốn được công bố cuối cùng..."
"Nguyên nhân? Có vẻ là sợ Ôn Bảo Tứ sẽ không nhận bộ phim này."
Bọn họ đang hút thuốc ở một góc vắng người, nơi này rất hẻo lánh, bình thường sẽ không có người qua lại, bởi vì tối hôm qua Ôn Bảo Tứ quay cảnh đêm ngủ không đủ giấc, nên giữa chừng mới đi tìm chỗ này để ngủ.
Cô đang nằm trên một chiếc ghế gấp đơn giản, phủ một chiếc áo khoác, mở to mắt, có chút choáng váng.
Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền đến
"Ôn Bảo Tứ thật đúng là không tệ lắm, đạo diễn Trần cũng có ưng cô ấy, chỉ là còn có hai nữ minh tinh khác cũng rất thích hợp, cho nên đạo diễn Trần lúc đó mới chưa chắc chắn."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó, thời điểm tìm Vu Mạt, ban đầu anh ta không nhận đâu. Kết quả là, có một lần đạo diễn Trần chẳng may làm rơi tập hồ sơ chứa thông tin về các ứng cử viên nữ chính xuống đất, tấm ảnh của Ôn Bảo Tứ cũng theo đó rơi ra."
"Vu Mạt vừa vặn thấy được, liền nói nếu như chọn cô, anh ta sẽ quay bộ phim này."
"Trời đất, còn có một màn này cơ à—"
"Vậy thì đạo diễn Trần cũng quả thật may mắn. Với sự nổi tiếng của Vu Mạt và năng lực của đạo diễn Trần, bộ phim này chắc chắn sẽ nổi."
Có người ý vị không rõ cười hai tiếng, giọng điệu tràn đầy thâm ý.
"Anh cho rằng đó là may mắn sao?"
"Đạo diễn Trần xưa nay không bao giờ dựa vào may mắn."
Hai người hút thuốc xong thì rời đi, Ôn Bảo Tứ nằm ở chỗ đó bất động nhìn bầu trời mấy giây, sau đó yên lặng đứng dậy.
Khi đến địa điểm, nhân viên công tác cũng vừa mới dựng xong cảnh quay, Trần Bạch cầm một cái loa lớn bên miệng đang hướng dẫn tổ bố trí dựng cảnh, khi nhìn thấy Ôn Bảo Tứ, anh ta lập tức tăng âm lượng lên.
"Nữ chính vào vị trí, tới tới tới, chuẩn bị bắt đầu quay."
Nơi này là một vách đá, gió thổi rất mạnh, nhìn chung quanh, phía dưới là biển xanh hoa lệ, bên tay phải có một căn phòng mang lối kiến trúc phong cách thời trung cổ, hình thành một tòa thành thị khá to lớn.
Phong cảnh rất đẹp, chỉ thoáng qua cũng vô cùng chấn động, khiến người ta hồi lâu cũng không thể rời mắt.
Cảnh được quay tiếp đây là cuộc gặp gỡ thứ ba của nam nữ chính, một nơi đầy vẻ đẹp phóng khoáng và tự do.
Trong màn hình, Ôn Bảo Tứ mặc một chiếc quần jean, nửa trên là chiếc áo len hồng nhạt đơn giản rộng rãi, đôi chân dài thẳng tắp, mái tóc đen tung bay trong gió, dáng vẻ ngước nhìn xa xăm vô cùng đẹp mắt.
Đường cong bên mặt của cô gái vô cùng tinh xảo, đôi mắt nhìn về phía xa lộ rõ vẻ mê mang lại uể oải, đặc biệt lại rất phong tình.
Gió nâng mái tóc cô lên, vài sợi bay phất phơ bên mặt, càng làm tăng thêm hương vị.
Vu Mạt đứng cách đó không xa, yên lặng nhìn cô, ánh mắt thâm trầm tĩnh lặng, nhưng chỉ cần nhìn kỹ là có thể nhận ra mấy phần mê hoặc cùng kinh diễm.
Máy quay cắt ngang mặt anh ta, phó đạo diễn không khỏi gật đầu, nhỏ giọng nói với Trần Bạch bên cạnh: "Đạo diễn, tôi cảm thấy kỹ năng diễn xuất của Vu Mạt rất tốt."
"Anh nhìn bộ dạng này xem, quả thật đem tâm tình nam chính phát huy đến vô cùng tinh tế, chính là thứ tình cảm vừa yêu vừa khắc chế kia."
"Đại boss quả nhiên là đại boss..."
Anh ta nhìn màn hình máy quay mà vô cùng cảm khái, Trần Bạch rời mắt khỏi hai người họ, nhìn anh ta đầy ẩn ý, rồi đột nhiên nở nụ cười.
"Đúng vậy, cái này đều bị cậu nhìn ra."
Trần Bạch vỗ vai anh ta, cười khích lệ: "Cố lên, ngày thoát độc thân không còn xa đâu."
Cảnh này quay cũng không lâu lắm, gần như là quay một lần, Ôn Bảo Tứ và Vu Mạt trước đây đã từng hợp tác với nhau nên có chút ăn ý quen thuộc, cảnh đối diễn cũng rất thuận lợi.
Ngay khi đạo diễn hô nghỉ, Vu Mạt liền xoay người đi đến khu vực nghỉ ngơi, Ôn Bảo Tứ nghĩ ngợi gì đó cũng đi theo.
Kể từ lần ghi hình cuối cùng của show thực tế kia, thái độ của Vu Mạt đối với cô đã thay đổi một chút.
Anh ta về cơ bản rất ít nói chuyện với cô, ở riêng cũng không tính là nhiệt tình, cả người đều là lạnh lùng lãnh đạm, nhưng mỗi giờ mỗi khắc Ôn Bảo Tứ lại có thể cảm nhận được sự chú ý và ánh mắt của anh ta luôn hướng về mình.
Ví dụ như mấy ngày trước, khi đang quay ngoại cảnh, ngoài trời bất chợt đổ mưa, Chu Vân vội vàng chạy đi tìm ô, nhân viên đoàn thì nhốn nháo, Ôn Bảo Tứ cũng đang bận trốn mưa, bỗng có một chiếc ô đột nhiên xuất hiện. Ngẩng đầu lên, thì thấy là một Vu Mạt đang bình tĩnh nhìn cô.
"Cho em."
Ôn Bảo Tứ chần chừ vài giây, khi nhìn thấy bờ vai ướt đẫm của anh ta thì muốn từ chối, đúng lúc đó Chu Vân cũng cầm theo một chiếc ô từ xa chạy tới,.
Cô như được ân xá, lập tức ngẩng đầu lên nói với Vu Mạt: "Không cần đâu, quản lý của tôi đã tìm được ô rồi, cảm ơn anh."
Vu Mạt không nói lời nào, chờ cho Chu Vân chạy tới liền cầm dù đứng sang một bên.
Các nhân viên đoàn phim đều bận rộn, không ai chú ý đến bọn họ, Ôn Bảo Tứ nhìn người trước mặt, đột nhiên lên tiếng gọi:
"Vu Mạt."
Bóng lưng Vu Mạt khựng lại.
Một lúc sau, anh ta quay người.
Nơi đây là một vách đá khác, cách đối diện đó không xa là chỗ bọn họ vừa rồi quay phim, nhân viên công tác dưới sự an bài của đạo diễn vẫn đang di chuyển bận rộn.
Xung quanh rất yên tĩnh, gió vẫn như cũ thổi mạnh, xen lẫn một chút vị mặn của nước biển.
Ôn Bảo Tứ đem những chuyện nghe được lúc trưa kể lại cho anh ta nghe một lần, cuối cùng, cô bình tĩnh hỏi.
"Thật là như vậy sao?"
"Ừm." Anh ta cúi đầu, nhẹ giọng đáp.
"Anh làm như vậy sẽ khiến tôi khó xử đấy." Ôn Bảo Tứ cau mày nhìn anh ta.
Vu Mạt rũ mắt nhìn chằm chằm mặt đất, một lúc sau mới trầm giọng nói.
"Xin lỗi, sẽ không có lần sau."
Ôn Bảo Tứ đột nhiên có cảm giác đánh vào bông gòn, cô khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói: "Được, vậy tôi đi về trước."
Người trước mặt không có phản ứng, Ôn Bảo Tứ dừng một chút liền xoay người, đi về phía đoàn phim, sau lưng truyền đến tiếng bước chân, không nhẹ không nặng, không gần cũng không xa.
Ngay khi cô chuẩn bị bước vào địa điểm quay, một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng.
"Em tức giận sao?"
Âm thanh hơi trầm thấp ẩn chứa ý thăm dò, Ôn Bảo Tứ dừng bước, quay người lại, đối diện với cặp mắt đen láy kia, bên trong lóe lên sự thấp thỏm.
Giống như có chút đáng thương.
Cô đau đầu xoa trán.
"Một chút thôi, bất quá chuyện đã diễn ra coi như xong đi."
"Không được có lần sau."
"Được." Vu Mạt gật đầu, một lúc lâu sau mới nói: "Thực xin lỗi."
Nửa tháng sau khi Ôn Bảo Tứ đi, Thiệu Ngọc liền từ Trung Quốc bay tới thăm đoàn, lúc đó cô đang ở trong khách sạn, cho nên phải tránh mặt tất cả nhân viên.
Ôn Bảo Tứ đặc biệt xin nghỉ một ngày cùng Thiệu Ngọc đi dạo tại Ý, ở nước ngoài thì không phải đâu đâu cũng bắt gặp phóng viên, cũng không ai biết họ, trên đường phố đông đúc có thể nắm tay ôm nhau đều không bị gò bó.
Loại cảm giác thoải mái lại tùy hứng này khiến lúc cô trở về mặt đều là ý cười.
Lịch trình của đoàn phim rất chặt chẽ, để có được ngày nghỉ này, đạo diễn đã dời cảnh quay ban đêm cho ngày hôm nay, bắt đầu công việc vào ban đêm để dành thời gian trong ngày nghỉ ngơi.
Thiệu Ngọc chạng vạng tối sẽ bay, sau khi Ôn Bảo Tứ tiễn anh ra sân bay liền vội vàng chạy tới phim trường, giữa chừng nghỉ ban, cũng vội vàng chạy đua với thời gian để tranh thủ ngủ.
Khó tránh khỏi có chút uể oải, Ôn Bảo Tứ cùng Vu Mạt đều một bên vừa khớp thoại vừa ngáp liên tục.
"Sao hôm nay em lại xin nghỉ?" Vu Mạt không nhịn được mở miệng hỏi, Ôn Bảo Tứ thản nhiên đáp: "Bạn trai em đến chơi, nên đi cùng anh ấy."
Người trước mặt nháy mắt lạnh xuống, Vu Mạt trầm mặc hồi lâu, ánh mắt cùng lông mày đều mấy phần u ấm, Ôn Bảo Tứ tiếp tục thuộc thoại, tựa hồ cái gì cũng không phát giác, giây lát, lại nghe được anh ta nói:
"Là người mà em nói thích kia sao?"
Thanh âm vô cùng rầu rĩ, Ôn Bảo Tứ giương mắt nhìn anh ta một cái, người đàn ông đối diện tràn đầy ủ rũ, phảng phất trong nháy mắt có thể tiêu hao hết thể lực.
Trái tim cô vô thức mềm đi, gật gật đầu.
"Ừm, là người em đã thích nhiều năm về trước, anh ấy vì dưỡng bệnh mà phải ra nước ngoài, hiện tại đã trở về."
Không khí yên lặng hồi lâu, Vu Mạt vẫn cúi đầu không nhìn cô, khóe miệng mím chặt, ngón tay gắt gao nắm chặt kịch bản.
Ôn Bảo Tứ cảm thấy người trước mặt mình dường như sắp khóc.
"Vậy, chúc em hạnh phúc."
Giống như cực kỳ, cực kỳ lâu rồi Ôn Bảo Tứ mới nghe thấy anh ta thấp giọng nói những lời như vậy, nội tâm cô bỗng chốc thở dài.
"Được, tôi sẽ, mong anh cũng vậy."
Sau đó, Vu Mạt ngược lại trở nên bình thường, giống như quay về lần đầu tiên gặp cô, có thể tự nhiên giao tiếp, không còn ẩn ẩn khiến người ta cảm thấy khó chịu nữa.
Ôn Bảo Tứ giống như buông xuống một tảng đá lớn, thả lỏng đi mấy phần, không còn phải thời thời khắc khắc đề phòng nữa.
Quá trình quay phim đã đi được hơn nửa chặng đường, một tháng đã trôi qua, những cảnh quay ở nước ngoài cũng sắp kết thúc, bước tiếp theo là trở về Bắc Thành quay phim.
Niềm vui và sự phấn khích trong cô không thể kìm nén, ít nhất ở Bắc Thành, hai người bọn cô cách tương đối gần, gặp mặt sẽ càng thuận tiện.
Ôn Bảo Tứ háo hức chia sẻ tin vui này với Thiệu Ngọc lúc call video vào buổi tối.
Thiệu Ngọc ở đầu bên kia lại có vẻ hơi buồn ngủ, nửa khuôn mặt chìm trong chiếc chăn bông màu trắng, ánh đèn sáng rọi trên đỉnh đầu, thanh âm lười biếng nói.
"Tứ Tứ, sao còn thức muộn như vậy?"
"Tối nay bọn em cùng đoàn phim ăn tối, vừa nãy mới trở về tắm rửa."
Ôn Bảo Tứ kéo điện thoại lại gần, bẹo má cười với anh, vẻ mặt hoàn toàn sáng lạn.
Cô đêm nay có uống chút rượu, nên hiện tại tinh thần hơi hưng phấn.
Không hiểu sao nhìn thấy cô như vậy, cơn buồn ngủ của Thiệu Ngọc lập tức tan biến.
"Hửm, uống rượu sao?" Anh ngồi dậy, nửa dựa vào đầu giường hỏi, Ôn Bảo Tứ lè lưỡi, vươn ngón tay cách anh một cm, lấy lòng nói:
"Một chút..."
Cô ở đầu bên kia liên miên mải nói chuyện, kể về mấy chuyện trong đoàn, những vấn đề gặp phải trong quá trình quay, còn có một đống chuyện lớn nhỏ ở đâu đâu nữa.
Thiệu Ngọc thỉnh thoảng đáp lại cô, lúc nói đến điều gì đó thú vị, anh liền thấy Ôn Bảo Tứ ôm chăn cười một vòng.
Thiệu Ngọc thật sự rất muốn chạy đến ôm cô.
Sắc trời dần dần trở nên tối tăm, hiển nhiên là thời điểm tốt nhất để ngủ, nhưng Thiệu Ngọc ở đầu bên kia đang nghe cô lải nhải, kỳ lạ thay, so với ngủ anh lại thấy thỏa mãn hơn.
Nhìn bóng đêm bên cô càng ngày càng tối, Thiệu Ngọc mở miệng, đang định bảo cô đi ngủ, chợt nghe thấy hai tiếng gõ cửa.
Tại Ý thời điểm hai giờ đêm, âm thanh kia phá lệ đột ngột.
"Ai vậy?" Ôn Bảo Tứ quay đầu nhìn sang, kinh ngạc hỏi, mơ hồ nghe được có người trả lời, mấy giây sau, Thiệu Ngọc nhìn thấy cô quay đầu lại, kinh ngạc nói với anh.
"Là Vu Mạt, em đi xem anh ấy có chuyện gì nha."
Ôn Bảo Tứ vừa nói xong thì muốn đặt điện thoại xuống, nhưng Thiệu Ngọc lại trầm giọng nnói:
"Tứ Tứ, mang theo điện thoại đi."
Video vẫn không bị tắt, máy quay hướng về phía cánh cửa màu trắng ngà, sàn nhà trải một tấm thảm hoa văn sẫm màu.
"Muộn như vậy anh tìm tôi có chuyện gì sao?" Là giọng nói Ôn Bảo Tứ truyền đến, mang theo một tia nghi hoặc, theo sau là âm thanh của người đàn ông.
"Vừa rồi trước khi đi ngủ, anh đột nhiên nhớ tới hôm nay em bị ngã, thuốc này ban đêm em bôi một chút, ngày mai tỉnh lại sẽ tốt hơn."
"À, cảm ơn anh."
"Không có việc gì, đi ngủ sớm một chút."
"Cạch" tiếng đóng cửa truyền đến, trên màn hình lại hiện lên khuôn mặt của Ôn Bảo Tứ, cô chớp chớp mắt, còn chưa kịp nói chuyện, Thiệu Ngọc đã nhíu mày hỏi.
"Em hôm nay bị ngã? Có nghiêm trọng không? Vừa rồi làm sao không nói?"
"Không có gì nghiêm trọng đâu, em đang chạy thì vô tình vấp ngã thôi."
Cô di chuyển máy đến chân mình, trên đầu gối trắng nõn là một mảng lớn màu đỏ, phía trên còn có vết rách da, nhìn mà có chút giật mình.
"Hiện tại không có đau tí nào." Cô lấy lòng cười cười, trong mắt hiện lên một tia thấp thỏm, Thiệu Ngọc thở dài phân phó.
"Tứ Tứ, bôi thuốc mau, rồi đi ngủ sớm một chút."
- ---
Đôi lời của nus:
Thành thật mà nói mình khá thích nhân vật Vu Mạt, thích cái cách ban đầu cậu ấy thoải mái thể hiện tình cảm của mình với Tứ Tứ, nhưng sau khi thấy cô khó xử từ chối thì bắt đầu khắc chế, kìm nén lại. Không nói nhiều lắm mà thiên về hành động hơn. Tuy nhiên Tứ Tứ chỉ hợp với Thiệu Ngọc thôi, về tính cách này chỉ có hai con người đó mới có thể bao dung nhau đến hết quãng đời còn lại được.
Nói chung là Chúc mọi người Trung Thu vui vẻ, hạnh phúc bên gia đình nha:###
"Kỳ thật Vu Mạt là sớm được định rồi, chỉ là do anh ta muốn được công bố cuối cùng..."
"Nguyên nhân? Có vẻ là sợ Ôn Bảo Tứ sẽ không nhận bộ phim này."
Bọn họ đang hút thuốc ở một góc vắng người, nơi này rất hẻo lánh, bình thường sẽ không có người qua lại, bởi vì tối hôm qua Ôn Bảo Tứ quay cảnh đêm ngủ không đủ giấc, nên giữa chừng mới đi tìm chỗ này để ngủ.
Cô đang nằm trên một chiếc ghế gấp đơn giản, phủ một chiếc áo khoác, mở to mắt, có chút choáng váng.
Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền đến
"Ôn Bảo Tứ thật đúng là không tệ lắm, đạo diễn Trần cũng có ưng cô ấy, chỉ là còn có hai nữ minh tinh khác cũng rất thích hợp, cho nên đạo diễn Trần lúc đó mới chưa chắc chắn."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó, thời điểm tìm Vu Mạt, ban đầu anh ta không nhận đâu. Kết quả là, có một lần đạo diễn Trần chẳng may làm rơi tập hồ sơ chứa thông tin về các ứng cử viên nữ chính xuống đất, tấm ảnh của Ôn Bảo Tứ cũng theo đó rơi ra."
"Vu Mạt vừa vặn thấy được, liền nói nếu như chọn cô, anh ta sẽ quay bộ phim này."
"Trời đất, còn có một màn này cơ à—"
"Vậy thì đạo diễn Trần cũng quả thật may mắn. Với sự nổi tiếng của Vu Mạt và năng lực của đạo diễn Trần, bộ phim này chắc chắn sẽ nổi."
Có người ý vị không rõ cười hai tiếng, giọng điệu tràn đầy thâm ý.
"Anh cho rằng đó là may mắn sao?"
"Đạo diễn Trần xưa nay không bao giờ dựa vào may mắn."
Hai người hút thuốc xong thì rời đi, Ôn Bảo Tứ nằm ở chỗ đó bất động nhìn bầu trời mấy giây, sau đó yên lặng đứng dậy.
Khi đến địa điểm, nhân viên công tác cũng vừa mới dựng xong cảnh quay, Trần Bạch cầm một cái loa lớn bên miệng đang hướng dẫn tổ bố trí dựng cảnh, khi nhìn thấy Ôn Bảo Tứ, anh ta lập tức tăng âm lượng lên.
"Nữ chính vào vị trí, tới tới tới, chuẩn bị bắt đầu quay."
Nơi này là một vách đá, gió thổi rất mạnh, nhìn chung quanh, phía dưới là biển xanh hoa lệ, bên tay phải có một căn phòng mang lối kiến trúc phong cách thời trung cổ, hình thành một tòa thành thị khá to lớn.
Phong cảnh rất đẹp, chỉ thoáng qua cũng vô cùng chấn động, khiến người ta hồi lâu cũng không thể rời mắt.
Cảnh được quay tiếp đây là cuộc gặp gỡ thứ ba của nam nữ chính, một nơi đầy vẻ đẹp phóng khoáng và tự do.
Trong màn hình, Ôn Bảo Tứ mặc một chiếc quần jean, nửa trên là chiếc áo len hồng nhạt đơn giản rộng rãi, đôi chân dài thẳng tắp, mái tóc đen tung bay trong gió, dáng vẻ ngước nhìn xa xăm vô cùng đẹp mắt.
Đường cong bên mặt của cô gái vô cùng tinh xảo, đôi mắt nhìn về phía xa lộ rõ vẻ mê mang lại uể oải, đặc biệt lại rất phong tình.
Gió nâng mái tóc cô lên, vài sợi bay phất phơ bên mặt, càng làm tăng thêm hương vị.
Vu Mạt đứng cách đó không xa, yên lặng nhìn cô, ánh mắt thâm trầm tĩnh lặng, nhưng chỉ cần nhìn kỹ là có thể nhận ra mấy phần mê hoặc cùng kinh diễm.
Máy quay cắt ngang mặt anh ta, phó đạo diễn không khỏi gật đầu, nhỏ giọng nói với Trần Bạch bên cạnh: "Đạo diễn, tôi cảm thấy kỹ năng diễn xuất của Vu Mạt rất tốt."
"Anh nhìn bộ dạng này xem, quả thật đem tâm tình nam chính phát huy đến vô cùng tinh tế, chính là thứ tình cảm vừa yêu vừa khắc chế kia."
"Đại boss quả nhiên là đại boss..."
Anh ta nhìn màn hình máy quay mà vô cùng cảm khái, Trần Bạch rời mắt khỏi hai người họ, nhìn anh ta đầy ẩn ý, rồi đột nhiên nở nụ cười.
"Đúng vậy, cái này đều bị cậu nhìn ra."
Trần Bạch vỗ vai anh ta, cười khích lệ: "Cố lên, ngày thoát độc thân không còn xa đâu."
Cảnh này quay cũng không lâu lắm, gần như là quay một lần, Ôn Bảo Tứ và Vu Mạt trước đây đã từng hợp tác với nhau nên có chút ăn ý quen thuộc, cảnh đối diễn cũng rất thuận lợi.
Ngay khi đạo diễn hô nghỉ, Vu Mạt liền xoay người đi đến khu vực nghỉ ngơi, Ôn Bảo Tứ nghĩ ngợi gì đó cũng đi theo.
Kể từ lần ghi hình cuối cùng của show thực tế kia, thái độ của Vu Mạt đối với cô đã thay đổi một chút.
Anh ta về cơ bản rất ít nói chuyện với cô, ở riêng cũng không tính là nhiệt tình, cả người đều là lạnh lùng lãnh đạm, nhưng mỗi giờ mỗi khắc Ôn Bảo Tứ lại có thể cảm nhận được sự chú ý và ánh mắt của anh ta luôn hướng về mình.
Ví dụ như mấy ngày trước, khi đang quay ngoại cảnh, ngoài trời bất chợt đổ mưa, Chu Vân vội vàng chạy đi tìm ô, nhân viên đoàn thì nhốn nháo, Ôn Bảo Tứ cũng đang bận trốn mưa, bỗng có một chiếc ô đột nhiên xuất hiện. Ngẩng đầu lên, thì thấy là một Vu Mạt đang bình tĩnh nhìn cô.
"Cho em."
Ôn Bảo Tứ chần chừ vài giây, khi nhìn thấy bờ vai ướt đẫm của anh ta thì muốn từ chối, đúng lúc đó Chu Vân cũng cầm theo một chiếc ô từ xa chạy tới,.
Cô như được ân xá, lập tức ngẩng đầu lên nói với Vu Mạt: "Không cần đâu, quản lý của tôi đã tìm được ô rồi, cảm ơn anh."
Vu Mạt không nói lời nào, chờ cho Chu Vân chạy tới liền cầm dù đứng sang một bên.
Các nhân viên đoàn phim đều bận rộn, không ai chú ý đến bọn họ, Ôn Bảo Tứ nhìn người trước mặt, đột nhiên lên tiếng gọi:
"Vu Mạt."
Bóng lưng Vu Mạt khựng lại.
Một lúc sau, anh ta quay người.
Nơi đây là một vách đá khác, cách đối diện đó không xa là chỗ bọn họ vừa rồi quay phim, nhân viên công tác dưới sự an bài của đạo diễn vẫn đang di chuyển bận rộn.
Xung quanh rất yên tĩnh, gió vẫn như cũ thổi mạnh, xen lẫn một chút vị mặn của nước biển.
Ôn Bảo Tứ đem những chuyện nghe được lúc trưa kể lại cho anh ta nghe một lần, cuối cùng, cô bình tĩnh hỏi.
"Thật là như vậy sao?"
"Ừm." Anh ta cúi đầu, nhẹ giọng đáp.
"Anh làm như vậy sẽ khiến tôi khó xử đấy." Ôn Bảo Tứ cau mày nhìn anh ta.
Vu Mạt rũ mắt nhìn chằm chằm mặt đất, một lúc sau mới trầm giọng nói.
"Xin lỗi, sẽ không có lần sau."
Ôn Bảo Tứ đột nhiên có cảm giác đánh vào bông gòn, cô khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói: "Được, vậy tôi đi về trước."
Người trước mặt không có phản ứng, Ôn Bảo Tứ dừng một chút liền xoay người, đi về phía đoàn phim, sau lưng truyền đến tiếng bước chân, không nhẹ không nặng, không gần cũng không xa.
Ngay khi cô chuẩn bị bước vào địa điểm quay, một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng.
"Em tức giận sao?"
Âm thanh hơi trầm thấp ẩn chứa ý thăm dò, Ôn Bảo Tứ dừng bước, quay người lại, đối diện với cặp mắt đen láy kia, bên trong lóe lên sự thấp thỏm.
Giống như có chút đáng thương.
Cô đau đầu xoa trán.
"Một chút thôi, bất quá chuyện đã diễn ra coi như xong đi."
"Không được có lần sau."
"Được." Vu Mạt gật đầu, một lúc lâu sau mới nói: "Thực xin lỗi."
Nửa tháng sau khi Ôn Bảo Tứ đi, Thiệu Ngọc liền từ Trung Quốc bay tới thăm đoàn, lúc đó cô đang ở trong khách sạn, cho nên phải tránh mặt tất cả nhân viên.
Ôn Bảo Tứ đặc biệt xin nghỉ một ngày cùng Thiệu Ngọc đi dạo tại Ý, ở nước ngoài thì không phải đâu đâu cũng bắt gặp phóng viên, cũng không ai biết họ, trên đường phố đông đúc có thể nắm tay ôm nhau đều không bị gò bó.
Loại cảm giác thoải mái lại tùy hứng này khiến lúc cô trở về mặt đều là ý cười.
Lịch trình của đoàn phim rất chặt chẽ, để có được ngày nghỉ này, đạo diễn đã dời cảnh quay ban đêm cho ngày hôm nay, bắt đầu công việc vào ban đêm để dành thời gian trong ngày nghỉ ngơi.
Thiệu Ngọc chạng vạng tối sẽ bay, sau khi Ôn Bảo Tứ tiễn anh ra sân bay liền vội vàng chạy tới phim trường, giữa chừng nghỉ ban, cũng vội vàng chạy đua với thời gian để tranh thủ ngủ.
Khó tránh khỏi có chút uể oải, Ôn Bảo Tứ cùng Vu Mạt đều một bên vừa khớp thoại vừa ngáp liên tục.
"Sao hôm nay em lại xin nghỉ?" Vu Mạt không nhịn được mở miệng hỏi, Ôn Bảo Tứ thản nhiên đáp: "Bạn trai em đến chơi, nên đi cùng anh ấy."
Người trước mặt nháy mắt lạnh xuống, Vu Mạt trầm mặc hồi lâu, ánh mắt cùng lông mày đều mấy phần u ấm, Ôn Bảo Tứ tiếp tục thuộc thoại, tựa hồ cái gì cũng không phát giác, giây lát, lại nghe được anh ta nói:
"Là người mà em nói thích kia sao?"
Thanh âm vô cùng rầu rĩ, Ôn Bảo Tứ giương mắt nhìn anh ta một cái, người đàn ông đối diện tràn đầy ủ rũ, phảng phất trong nháy mắt có thể tiêu hao hết thể lực.
Trái tim cô vô thức mềm đi, gật gật đầu.
"Ừm, là người em đã thích nhiều năm về trước, anh ấy vì dưỡng bệnh mà phải ra nước ngoài, hiện tại đã trở về."
Không khí yên lặng hồi lâu, Vu Mạt vẫn cúi đầu không nhìn cô, khóe miệng mím chặt, ngón tay gắt gao nắm chặt kịch bản.
Ôn Bảo Tứ cảm thấy người trước mặt mình dường như sắp khóc.
"Vậy, chúc em hạnh phúc."
Giống như cực kỳ, cực kỳ lâu rồi Ôn Bảo Tứ mới nghe thấy anh ta thấp giọng nói những lời như vậy, nội tâm cô bỗng chốc thở dài.
"Được, tôi sẽ, mong anh cũng vậy."
Sau đó, Vu Mạt ngược lại trở nên bình thường, giống như quay về lần đầu tiên gặp cô, có thể tự nhiên giao tiếp, không còn ẩn ẩn khiến người ta cảm thấy khó chịu nữa.
Ôn Bảo Tứ giống như buông xuống một tảng đá lớn, thả lỏng đi mấy phần, không còn phải thời thời khắc khắc đề phòng nữa.
Quá trình quay phim đã đi được hơn nửa chặng đường, một tháng đã trôi qua, những cảnh quay ở nước ngoài cũng sắp kết thúc, bước tiếp theo là trở về Bắc Thành quay phim.
Niềm vui và sự phấn khích trong cô không thể kìm nén, ít nhất ở Bắc Thành, hai người bọn cô cách tương đối gần, gặp mặt sẽ càng thuận tiện.
Ôn Bảo Tứ háo hức chia sẻ tin vui này với Thiệu Ngọc lúc call video vào buổi tối.
Thiệu Ngọc ở đầu bên kia lại có vẻ hơi buồn ngủ, nửa khuôn mặt chìm trong chiếc chăn bông màu trắng, ánh đèn sáng rọi trên đỉnh đầu, thanh âm lười biếng nói.
"Tứ Tứ, sao còn thức muộn như vậy?"
"Tối nay bọn em cùng đoàn phim ăn tối, vừa nãy mới trở về tắm rửa."
Ôn Bảo Tứ kéo điện thoại lại gần, bẹo má cười với anh, vẻ mặt hoàn toàn sáng lạn.
Cô đêm nay có uống chút rượu, nên hiện tại tinh thần hơi hưng phấn.
Không hiểu sao nhìn thấy cô như vậy, cơn buồn ngủ của Thiệu Ngọc lập tức tan biến.
"Hửm, uống rượu sao?" Anh ngồi dậy, nửa dựa vào đầu giường hỏi, Ôn Bảo Tứ lè lưỡi, vươn ngón tay cách anh một cm, lấy lòng nói:
"Một chút..."
Cô ở đầu bên kia liên miên mải nói chuyện, kể về mấy chuyện trong đoàn, những vấn đề gặp phải trong quá trình quay, còn có một đống chuyện lớn nhỏ ở đâu đâu nữa.
Thiệu Ngọc thỉnh thoảng đáp lại cô, lúc nói đến điều gì đó thú vị, anh liền thấy Ôn Bảo Tứ ôm chăn cười một vòng.
Thiệu Ngọc thật sự rất muốn chạy đến ôm cô.
Sắc trời dần dần trở nên tối tăm, hiển nhiên là thời điểm tốt nhất để ngủ, nhưng Thiệu Ngọc ở đầu bên kia đang nghe cô lải nhải, kỳ lạ thay, so với ngủ anh lại thấy thỏa mãn hơn.
Nhìn bóng đêm bên cô càng ngày càng tối, Thiệu Ngọc mở miệng, đang định bảo cô đi ngủ, chợt nghe thấy hai tiếng gõ cửa.
Tại Ý thời điểm hai giờ đêm, âm thanh kia phá lệ đột ngột.
"Ai vậy?" Ôn Bảo Tứ quay đầu nhìn sang, kinh ngạc hỏi, mơ hồ nghe được có người trả lời, mấy giây sau, Thiệu Ngọc nhìn thấy cô quay đầu lại, kinh ngạc nói với anh.
"Là Vu Mạt, em đi xem anh ấy có chuyện gì nha."
Ôn Bảo Tứ vừa nói xong thì muốn đặt điện thoại xuống, nhưng Thiệu Ngọc lại trầm giọng nnói:
"Tứ Tứ, mang theo điện thoại đi."
Video vẫn không bị tắt, máy quay hướng về phía cánh cửa màu trắng ngà, sàn nhà trải một tấm thảm hoa văn sẫm màu.
"Muộn như vậy anh tìm tôi có chuyện gì sao?" Là giọng nói Ôn Bảo Tứ truyền đến, mang theo một tia nghi hoặc, theo sau là âm thanh của người đàn ông.
"Vừa rồi trước khi đi ngủ, anh đột nhiên nhớ tới hôm nay em bị ngã, thuốc này ban đêm em bôi một chút, ngày mai tỉnh lại sẽ tốt hơn."
"À, cảm ơn anh."
"Không có việc gì, đi ngủ sớm một chút."
"Cạch" tiếng đóng cửa truyền đến, trên màn hình lại hiện lên khuôn mặt của Ôn Bảo Tứ, cô chớp chớp mắt, còn chưa kịp nói chuyện, Thiệu Ngọc đã nhíu mày hỏi.
"Em hôm nay bị ngã? Có nghiêm trọng không? Vừa rồi làm sao không nói?"
"Không có gì nghiêm trọng đâu, em đang chạy thì vô tình vấp ngã thôi."
Cô di chuyển máy đến chân mình, trên đầu gối trắng nõn là một mảng lớn màu đỏ, phía trên còn có vết rách da, nhìn mà có chút giật mình.
"Hiện tại không có đau tí nào." Cô lấy lòng cười cười, trong mắt hiện lên một tia thấp thỏm, Thiệu Ngọc thở dài phân phó.
"Tứ Tứ, bôi thuốc mau, rồi đi ngủ sớm một chút."
- ---
Đôi lời của nus:
Thành thật mà nói mình khá thích nhân vật Vu Mạt, thích cái cách ban đầu cậu ấy thoải mái thể hiện tình cảm của mình với Tứ Tứ, nhưng sau khi thấy cô khó xử từ chối thì bắt đầu khắc chế, kìm nén lại. Không nói nhiều lắm mà thiên về hành động hơn. Tuy nhiên Tứ Tứ chỉ hợp với Thiệu Ngọc thôi, về tính cách này chỉ có hai con người đó mới có thể bao dung nhau đến hết quãng đời còn lại được.
Nói chung là Chúc mọi người Trung Thu vui vẻ, hạnh phúc bên gia đình nha:###