Chương 24: Nhớ Anh
Sau khi thông báo chia nhóm xong, đạo diễn ra lệnh một tiếng mọi người lập tức tản ra đi tìm manh mối, Tiền Đa Đa một bên vừa xắn tay áo, một bên thì phân tích chiến lược cho hai người họ.
Anh ấy xưa nay luôn được biết đến là một ngôi sao đa năng thông minh, hoạt bát lại còn hài hước, mỗi tập đều có nhiều cảnh quay hơn bình thường nên tổ đạo diễn thường xếp Ôn Bảo Tứ cùng một chỗ với anh ấy.
Show 'Hôm nay bạn đã ăn gì chưa?' là một chương trình thực tế do đài truyền hình Giang Nam độc quyền phát triển, tất cả đều là sử dụng nghệ sĩ bên mình, vậy nên nếu trở thành nữ người chơi duy nhất chắc chắn sẽ được nổi tiếng hơn nếu quay xong chương trình này.
Vốn ban đầu quyết định là một nữ nghệ sĩ của đài Giang Nam, nhưng lại bị Ôn Bảo Tứ giữa đường cắt đứt, nguyên nhân là vì Tinh Thành đã tham gia đầu tư.
Hơn nữa xem mặt mũi của Từ Thành thì tổ tiết mục cũng chỉ có thể giả bộ từ chối đổi người.
Lại còn từ sau khi 'Hôm nay bạn đã ăn gì chưa?' trở nên nổi tiếng, Thiệu Ngọc đã ra lệnh cho cấp dưới tài trợ hết tất cả các tiết mục cho chương trình, cho nên mỗi tập đạo diễn đều ưu ái cho Ôn Bảo Tứ hơn một chút, dưới tình huống không ảnh hưởng đến người khác cho cô thêm vài phân cảnh, còn kéo thêm độ hảo cảm của một số người xem.
Là mối quan hệ lợi ích, song phương đều có thứ mình cần.
Bên này ba người bọn họ đang đi đến thành cổ được dựng nhân tạo nên, kiến trúc tinh xảo, cung điện nguy nga, phóng tầm mắt đều mang hương vị cổ xưa.
Nơi đây toàn là những tòa nhà mô phỏng kiến trúc hoàng cung, dành cho đoàn quay và khách du lịch tham quan.
Trên đường phố, những nhân viên đang đóng giả người bán hàng rong hay quần chúng đang đi lại trên đường, trong số họ có người giấu manh mối, Ôn Bảo Tứ và Tiền Đa Đa cùng tiến lên hỏi.
Để tránh bị nghi ngờ, cô hầu như không nói chuyện với Vu Mạt trong suốt cả quá trình, mà anh ta cũng im lặng, nhìn bọn cô dò hỏi mấy nhân viên tìm manh mối.
Cứ như vậy hồi lâu, cho đến khi Ôn Bảo Tứ và Tiền Đa Đa đã gần tìm được hết manh mối, Vu Mạt cũng chẳng nói được vài câu, chỉ im lặng mà đi theo mọi người.
Đạo diễn liên tục nháy mắt với hai người, ý bảo mang thêm anh ta đi nữa, nếu không về sau biên tập lại chả có phân cảnh nào, vậy nên Tiền Đa Đa ngoái lại tận lực bắt chuyện với Vu Mạt, và thế là một cuộc trò chuyện khó xử bắt đầu.
"Này, Vu Mạt, khi còn bé cậu từng ăn cái này chưa?" Anh ấy chỉ vào món đồ chơi làm bằng đường cách đó không xa hỏi, Vu Mạt lắc đầu một cái.
"Chưa từng, khi còn nhỏ tôi mỗi ngày đều ở nhà luyện dương cầm, rất ít khi ra ngoài chơi. " Cuối cùng đây cũng là câu dài nhất Vu Mạt nói kể từ khi chương trình được ghi hình đến giờ. Đạo diễn tỏ vẻ xúc động, còn Tiền Đa Đa lại tiếp tục không ngừng cố gắng.
"Vậy cậu có muốn ăn không, anh sẽ mua cho cậu!"
"Không quá muốn, cám ơn anh."
Chủ đề kết thúc tại đây.
Để Tiền Đa Đa lộ ra khuôn mặt khó tin và xấu hổ là cực kỳ hiếm thấy, khiến cho Ôn Bảo Tứ không thể không bật cười.
Vu Mạt liếc nhìn cô, trong vẻ mặt bình tĩnh vừa rồi có một tia dịu dàng hiếm thấy.
nus: chết rồi☹ tự nhiên tui thích ông na8 này rồi mn ạ:vv
Bởi vì mang một người trầm tính lại tay mới như vậy, nên Tiền Đa Đa dù cố hết sức cũng chỉ giành được vị trí thứ hai, vì vậy bữa trưa của ba người bọn họ chỉ có cơm và hai đĩa thức ăn ít ỏi.
Vị trí đầu tiên thuộc về Trương Nghệ cùng hai khách mời nổi tiếng khác, Ôn Bảo Tứ ít quen thuộc với anh ta nhất, vì thật sự người hâm mộ của Trương Nghệ thật sự quá nhiều.
Ở tập trước, hai người cũng là một đội, quá trình phải hết sức khó khăn mới giành được chiến thắng, nhưng là bọn cô cũng chỉ lịch sự ôm nhau hay là đập tay gì đấy, ấy thế mà vào ngày phát sóng, Weibo Ôn Bảo Tứ gần như bị đánh sập.
Phía dưới bình luận toàn là của fan Trương Nghệ, nói đủ thứ chuyện tồi tệ đòi cô tránh xa anh ta ra. Thời điểm đó Trương Nghệ cũng đã đánh tiếng xin lỗi với cô qua Wechat. Cô cũng bày tỏ sự thông cảm nhưng mấy tập sau đó đều cố gắng bảo toàn khoảng cách với anh ta.
Mà tổ chương trình căn bản cũng không tiếp tục phân bọn họ cùng nhóm nữa.
Vì vậy, lần này không có người tiếp tế, Tiền Đa Đa liền cầm bát đi đến cách vách xin chút gì đó để ăn, hiển nhiên anh ấy lập tức bị chế giễu một trận, còn nung nấu ý định thừa dịp họ không chú ý lén lút cầm đồ đi, nhưng ngay lập tức đã bị phát hiện, rồi cứ thế bị đuổi giống như đuổi ăn mày mà trở về.
Tiền Đa Đa quay về chỗ ngồi lầm bầm mắng mấy người kia hẹp hòi keo kiệt, Ôn Bảo Tứ dở khóc dở cười nhìn hai đĩa rau xanh trước mặt, trong lòng cũng hơi bi thương, Vu Mạt ở một bên đột nhiên đứng bật dậy.
Chỉ thấy không biết anh ta nói gì với hai khách mời trước đó còn hung hăng đuổi Tiền Đa Đa đi, giờ lại vui vẻ giao đồ ăn cho Vu Mạt, bầu không khí có thể nói là vô cùng hòa hợp.
Cứ như vậy, Vu Mạt bưng mấy đĩa thức ăn ngon đi tới.
"Tôi đã từng hợp tác với hai người họ trong đoàn phim trước đây, cho nên quan hệ cũng không tệ lắm."
Vu Mạt giải thích, Tiền Đa Đa háo hức nhìn đồ ăn trên tay anh ta, cảm động rơi nước mắt.
"Mạt, cậu quả nhiên là cha là mẹ, là ân nhân của tôi mà! Hôm nay mà không có cậu, tôi sẽ chết đói ở chỗ này cho mà xem."
Tiền Đa Đa một bên giả khóc lóc một bên khoa trương nói, Lý Giai ở bên cạnh đang ăn mì lập tức ném đôi đũa trong tay đi.
"Nếu mà thế thì người ăn mì là tôi đây chắc là phải tự sát rồi."
"Hahahahaha——" Mọi người cười phá lên, ngay cả nhân viên quay phim gần đó cũng không nhịn được cười, Tiền Đa Đa ở bên cạnh cũng cười, Ôn Bảo Tứ chống cằm nhìn bọn họ náo loạn, đột nhiên một cái đĩa được đặt trước mặt.
Trên chiếc đĩa sứ trắng, món sườn kho vô cùng hấp dẫn được bày lên, giọng nói của Vu Mạt từ đỉnh đầu truyền đến.
"Ăn cơm đi."
Đây là món ăn ngày thường Ôn Bảo Tứ rất yêu thích, lúc ở trường quay cô thường gọi món này, nhưng không ngờ Vu Mạt lại nhớ.
Lúc trước còn cùng Tiền Đa Đa giả khóc lóc kể lể ăn không đủ no sẽ chết đói, lúc này mà từ chối thì có chút cố tình, Ôn Bảo Tứ ngẩng đầu cảm ơn, sau đó cầm đũa lên.
Sau khi ăn xong, buổi ghi hình buổi chiều cũng bắt đầu, buổi sáng trời vẫn còn quang đãng thế nhưng chiều đến lại có mây mù, giây trước Tiền Đa Đa và cô còn cảm thấy trời sẽ mưa, giây tiếp theo trời bắt đâu lất phất mưa thật.
Mưa không lớn, hơn nữa buổi ghi hình cũng sắp kết thúc, mọi người cùng nhau tăng tốc, định mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, đám người Ôn Bảo Tứ cũng chạy.
Cô vẫn luôn đứng bên cạnh Tiền Đa Đa, cách Vu Mạt không xa, lúc nào cũng vậy, hai người họ luôn cách nhau một khoảng người.
Mới đi được vài bước, trên đỉnh đầu cô đột nhiên truyền đến sức nặng, trước mắt lộ ra một bóng đen nhỏ, Ôn Bảo Tứ nghi hoặc ngước lên thì phát hiện Vu Mạt đã đem chiếc mũ lưỡi trai trên đầu anh ta đội sang cô từ khi nào.
Tiền Đa Đa chẳng biết lúc nào đã chạy lên phía trước, Vu Mạt sau khi đội mũ cho cô thì không đợi bị từ chối đã lập tức không nói một lời tăng tốc độ đi theo Tiền Đa Đa.
Ôn Bảo Tứ khẽ cắn răng cũng đuổi theo.
Vảo buổi tối, cảnh ghi hình cuối cùng cũng kết thúc, sau khi nhóm người các cô hô khẩu hiệu trước máy quay xong, đạo diễn liền tuyên bố công việc kết thúc, quay phim nối đuôi nhau tiến hành phỏng vấn cá nhân từng người.
Những người khác đều thoải mái bày tỏ lời cảm nghĩ, tâm đắc, trải nghiệm của mình, nhưng đến phiên Vu Mạt, lại phảng phất có chút mắc kẹt.
"Hôm nay trời mưa tại sao cậu đột nhiên lại đưa mũ cho Ôn Bảo Tứ?"
Hậu kỳ phỏng vấn sẽ kèm sau mỗi tập phát sóng, tổ chương trình thường sẽ hỏi một số vấn đề khán giả tò mò để lấy tài liệu thực tế.
Vu Mạt dừng lại một chút, trả lời.
"Cô ấy là con gái."
Bên cạnh truyền đến vài thanh âm đầy ẩn ý, chính là những thành viên khác đang không chê chuyện lớn mà xem náo nhiệt.
Tất cả đều chú ý đến sự khác thường ngày hôm nay của Vu Mạt, mặc dù ngày thường anh ta không nói nhiều lắm nhưng cũng không thể im lặng như hôm nay được, mà càng giống cái kiểu giận dỗi uất ức có mà không được đối với người mình thích hơn.
Bọn họ đều là một đám người thành tinh, liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra, trong lòng âm thầm thở dài một hơi, cũng không nhiều lời.
Tiết mục là được ghi hình vào hai ngày khác nhau, vì lịch trình của mọi người rất khó mà sắp xếp cùng một chỗ được nên khách mời ngày thứ hai đã thay đổi, địa điểm ghi hình cũng thay đổi theo.
Vu Mạt vào tối đóng máy hôm đó liền rời đi, Ôn Bảo Tứ hôm buổi tối trở lại phòng cũng đem mũ trả lại cho anh ta, Vu Mạt yên lặng không nói lời nào, cứ thế nhận lấy.
Trước khi rời đi, người đại diện của Vu Mạt cố ý gọi Ôn Bảo Tứ sang một bên, giải thích cho cô việc Vu Mạt một mực đòi phải tới tham gia chương trình này, anh ta cũng cản không được.
Công ty giải trí mà Vu Mạt ký không tính là quá lớn, anh ta lại là người có quyền lợi cao, hơn nữa từ lúc ra mắt đã ký hợp đồng, từ không ai biết đến một đường đi thẳng đến đại bạo hồng, bạo nhiều năm như vậy rồi cũng kiếm được cho công ty không ít tiền, nghe nói năm ngoái khi công ty lên sàn chứng khoán, Vu Mạt trong đó cũng không lớn không nhỏ góp một ít cổ phần.
Thế nên, người đại diện của anh ta giống như một trợ lý hơn, tất cả chuyện lớn chuyện nhỏ hầu như đều nghe theo ý kiến của Vu Mạt.
Ngoại trừ việc làm rõ sự tình lần trước, vì chịu áp lực quá lớn từ công ty, hơn nữa chính Ôn Bảo Tứ tự mình yêu cầu nên anh ta mới chịu thỏa hiệp.
Không biết vì sao, lần này ghi hình đặc biệt cảm thấy mệt mỏi, ngày thứ hai vừa kết thúc, đêm hôm đó Ôn Bảo Tứ liền mua vé máy bay trở về, đến lúc đến nơi đã là mười giờ tối.
Xe bảo mẫu đang đợi ở sân bay, Ôn Bảo Tứ vừa lên xe lập tức bảo tài xế đến Thiệu thị.
Cô gái mặc chiếc áo phông rộng thùng thình, mái tóc đen bồng bềnh mềm mại buông xõa trên vai làm cho đôi gò má trông càng nhỏ nhắn và thanh tú, đèn trong xe không quá sáng, cô cứ thế vùi mình ở ghế ngồi thành một cục, nhìn có chút mệt mỏi.
Chu Vân không nhịn được nhiều lời.
"Nếu mệt mỏi như vậy, sao không về nhà trước đi, ngày mai đi gặp cậu ấy cũng có sao."
Toàn bộ công ty không ai hiểu rõ mối quan hệ giữa Thiệu Ngọc và cô hơn Chu Vân. Chị ấy từng chứng kiến người đàn ông lạnh lùng khắc chế kia chỉ vừa thấy bóng lưng của cô gái này thôi đã mềm mại cả một vùng, cả người đều là ôn hòa ấm áp.
Sự hiểu biết ăn ý cùng sự gần gũi quen thuộc một cách tự nhiên thế kia không phải có năm tháng tích lũy thì không thể có được.
Ôn Bảo Tứ hai tay chống trán, nhắm mắt giả bộ ngủ, nghe vậy cũng không ngẩng đầu trả lời.
"Không sao, gặp anh ấy em sẽ không mệt nữa."
Mười giờ 30 phút đêm, phòng họp rực rỡ ánh đèn chật kín một vòng người, người đàn ông ở giữa mặc quần tây áo sơ mi chỉnh tề, tay áo xắn lên một đoạn lộ ra cổ tay trắng mê người.
Một tay đút túi quần, anh nghiêng người sang bên kia giải thích gì đó với bảng trình chiếu trước mặt, những người bên dưới chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu ghi chép.
Ôn Bảo Tứ dán mặt vào khe hở của lớp kính trong phòng họp nhìn vào, chăm chú không chớp mắt.
Thư ký tổng giám đốc ngơ ngác đứng đó, vừa định mở miệng khuyên cô ngồi đợi ở phòng nghỉ bên cạnh, còn chưa kịp nói đã thấy cô gái trước mặt quay đầu lại, đặt một ngón tay lên môi.
Vì vậy, cô ấy chỉ có thể tiếp tục đứng đó tay chân luống cuống.
Một lúc sau, ngay khi thư ký đang cảm thấy như một thế kỷ đã trôi qua, cửa phòng họp cách đó không xa rốt cuộc cũng mở, cô gái trước mặt thu hồi tư thế nhìn trộm, lập tức chạy về phía trước.
Một nhóm người xếp thành một hàng đi ra, Thiệu Ngọc đang thu dọn đồ đạc là người đi cuối cùng, vừa bước ra khỏi cửa, một bóng đen đã vọt tới trước mặt anh.
Mùi thơm quen thuộc trước tiên xông vào mũi, sau đó là thân hình mềm mại nhỏ nhắn.
Cô gái nhào vào lòng Thiệu Ngọc, vòng tay ôm chặt eo anh, vùi mặt vào xương quai xanh, không ngừng dụi dụi vào cổ.
Giọng nói yêu kiêu mềm nhũn.
"A Ngọc, A Ngọc, A Ngọc..."
"Làm sao vậy?" Anh lùi lại hai bước để đỡ lấy cô, đôi mặt cụp xuống cười bất đắc dĩ, sau đó vẫy tay với thư ký vẫn còn đang hoảng loạn trước mặt, phòng họp náo nhiệt vừa rồi lập tức trở lại bình thường, không còn một bóng người.
Đèn trắng trên đỉnh đầu sáng rực, trang trí xung quanh phòng vô cùng đơn giản nhưng khí chất, giống như cái khí chất thuần khiết vốn có của Thiệu Ngọc
"Nhớ anh." Ôn Bảo Tứ làm nũng với anh, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên cười, hai má lúm đồng tiền cũng lún theo khiến lòng anh mềm nhũn.
Đôi mắt đen láy ướt át kia dường như chứa đầy ánh sao.
Thiệu Ngọc đưa mắt nhìn xung quanh hai lần, sau đó cúi đầu, đặt một nụ hôn lên đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô gái, sau đó là gò má, đôi mắt, vầng trán, cuối cùng trở lại môi.
"Chuẩn bị xong chưa?" Hôn xong, anh cong miệng nhìn cô, Ôn Bảo Tứ dùng sức lắc đầu, sau đó nhón chân, lại áp lên môi anh.
Cô gái kiễng có chút chật vật, Thiệu Ngọc ôm lấy Ôn Bảo Tứ, đỡ eo nhấc cô lên, sau đó lui về phía sau một bước, đi vào phòng họp đóng cửa lại.
Người trong ngực không chịu an phần, dây dưa liên tục, Thiệu Ngọc nhẹ nhàng vuốt tóc cô, chủ động từng chút một.
Hôn xong, Ôn Bảo Tứ ngả vào trong ngực anh, đôi môi ẩm ướt đỏ bừng, ngay cả ánh mắt cũng tràn đầy mê mang, như người không xương, bị Thiệu Ngọc cứ thế ôm vào trong lòng.
"Sao hôm nay lại nhiệt tình như vậy?" Đầu ngón tay quấn quanh sợi tóc, anh nhẹ kéo, da đầu truyền đến cảm giác hơi đau, còn có chút tê dại.
Ôn Bảo Tứ không khỏi run lên.
"Không có..." Cô đáp, vừa mới nói xong, đã nghe thấy giọng nói Thiệu Ngọc vang lên bên tai, ngữ điệu cố ý trầm thấp, vừa uy hiếp lại dụ dỗ.
"Em làm gì có lỗi với anh sao? Hửm?"
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Ôn Bảo Tứ: Phịch một tiếng quỳ xuống
Anh ấy xưa nay luôn được biết đến là một ngôi sao đa năng thông minh, hoạt bát lại còn hài hước, mỗi tập đều có nhiều cảnh quay hơn bình thường nên tổ đạo diễn thường xếp Ôn Bảo Tứ cùng một chỗ với anh ấy.
Show 'Hôm nay bạn đã ăn gì chưa?' là một chương trình thực tế do đài truyền hình Giang Nam độc quyền phát triển, tất cả đều là sử dụng nghệ sĩ bên mình, vậy nên nếu trở thành nữ người chơi duy nhất chắc chắn sẽ được nổi tiếng hơn nếu quay xong chương trình này.
Vốn ban đầu quyết định là một nữ nghệ sĩ của đài Giang Nam, nhưng lại bị Ôn Bảo Tứ giữa đường cắt đứt, nguyên nhân là vì Tinh Thành đã tham gia đầu tư.
Hơn nữa xem mặt mũi của Từ Thành thì tổ tiết mục cũng chỉ có thể giả bộ từ chối đổi người.
Lại còn từ sau khi 'Hôm nay bạn đã ăn gì chưa?' trở nên nổi tiếng, Thiệu Ngọc đã ra lệnh cho cấp dưới tài trợ hết tất cả các tiết mục cho chương trình, cho nên mỗi tập đạo diễn đều ưu ái cho Ôn Bảo Tứ hơn một chút, dưới tình huống không ảnh hưởng đến người khác cho cô thêm vài phân cảnh, còn kéo thêm độ hảo cảm của một số người xem.
Là mối quan hệ lợi ích, song phương đều có thứ mình cần.
Bên này ba người bọn họ đang đi đến thành cổ được dựng nhân tạo nên, kiến trúc tinh xảo, cung điện nguy nga, phóng tầm mắt đều mang hương vị cổ xưa.
Nơi đây toàn là những tòa nhà mô phỏng kiến trúc hoàng cung, dành cho đoàn quay và khách du lịch tham quan.
Trên đường phố, những nhân viên đang đóng giả người bán hàng rong hay quần chúng đang đi lại trên đường, trong số họ có người giấu manh mối, Ôn Bảo Tứ và Tiền Đa Đa cùng tiến lên hỏi.
Để tránh bị nghi ngờ, cô hầu như không nói chuyện với Vu Mạt trong suốt cả quá trình, mà anh ta cũng im lặng, nhìn bọn cô dò hỏi mấy nhân viên tìm manh mối.
Cứ như vậy hồi lâu, cho đến khi Ôn Bảo Tứ và Tiền Đa Đa đã gần tìm được hết manh mối, Vu Mạt cũng chẳng nói được vài câu, chỉ im lặng mà đi theo mọi người.
Đạo diễn liên tục nháy mắt với hai người, ý bảo mang thêm anh ta đi nữa, nếu không về sau biên tập lại chả có phân cảnh nào, vậy nên Tiền Đa Đa ngoái lại tận lực bắt chuyện với Vu Mạt, và thế là một cuộc trò chuyện khó xử bắt đầu.
"Này, Vu Mạt, khi còn bé cậu từng ăn cái này chưa?" Anh ấy chỉ vào món đồ chơi làm bằng đường cách đó không xa hỏi, Vu Mạt lắc đầu một cái.
"Chưa từng, khi còn nhỏ tôi mỗi ngày đều ở nhà luyện dương cầm, rất ít khi ra ngoài chơi. " Cuối cùng đây cũng là câu dài nhất Vu Mạt nói kể từ khi chương trình được ghi hình đến giờ. Đạo diễn tỏ vẻ xúc động, còn Tiền Đa Đa lại tiếp tục không ngừng cố gắng.
"Vậy cậu có muốn ăn không, anh sẽ mua cho cậu!"
"Không quá muốn, cám ơn anh."
Chủ đề kết thúc tại đây.
Để Tiền Đa Đa lộ ra khuôn mặt khó tin và xấu hổ là cực kỳ hiếm thấy, khiến cho Ôn Bảo Tứ không thể không bật cười.
Vu Mạt liếc nhìn cô, trong vẻ mặt bình tĩnh vừa rồi có một tia dịu dàng hiếm thấy.
nus: chết rồi☹ tự nhiên tui thích ông na8 này rồi mn ạ:vv
Bởi vì mang một người trầm tính lại tay mới như vậy, nên Tiền Đa Đa dù cố hết sức cũng chỉ giành được vị trí thứ hai, vì vậy bữa trưa của ba người bọn họ chỉ có cơm và hai đĩa thức ăn ít ỏi.
Vị trí đầu tiên thuộc về Trương Nghệ cùng hai khách mời nổi tiếng khác, Ôn Bảo Tứ ít quen thuộc với anh ta nhất, vì thật sự người hâm mộ của Trương Nghệ thật sự quá nhiều.
Ở tập trước, hai người cũng là một đội, quá trình phải hết sức khó khăn mới giành được chiến thắng, nhưng là bọn cô cũng chỉ lịch sự ôm nhau hay là đập tay gì đấy, ấy thế mà vào ngày phát sóng, Weibo Ôn Bảo Tứ gần như bị đánh sập.
Phía dưới bình luận toàn là của fan Trương Nghệ, nói đủ thứ chuyện tồi tệ đòi cô tránh xa anh ta ra. Thời điểm đó Trương Nghệ cũng đã đánh tiếng xin lỗi với cô qua Wechat. Cô cũng bày tỏ sự thông cảm nhưng mấy tập sau đó đều cố gắng bảo toàn khoảng cách với anh ta.
Mà tổ chương trình căn bản cũng không tiếp tục phân bọn họ cùng nhóm nữa.
Vì vậy, lần này không có người tiếp tế, Tiền Đa Đa liền cầm bát đi đến cách vách xin chút gì đó để ăn, hiển nhiên anh ấy lập tức bị chế giễu một trận, còn nung nấu ý định thừa dịp họ không chú ý lén lút cầm đồ đi, nhưng ngay lập tức đã bị phát hiện, rồi cứ thế bị đuổi giống như đuổi ăn mày mà trở về.
Tiền Đa Đa quay về chỗ ngồi lầm bầm mắng mấy người kia hẹp hòi keo kiệt, Ôn Bảo Tứ dở khóc dở cười nhìn hai đĩa rau xanh trước mặt, trong lòng cũng hơi bi thương, Vu Mạt ở một bên đột nhiên đứng bật dậy.
Chỉ thấy không biết anh ta nói gì với hai khách mời trước đó còn hung hăng đuổi Tiền Đa Đa đi, giờ lại vui vẻ giao đồ ăn cho Vu Mạt, bầu không khí có thể nói là vô cùng hòa hợp.
Cứ như vậy, Vu Mạt bưng mấy đĩa thức ăn ngon đi tới.
"Tôi đã từng hợp tác với hai người họ trong đoàn phim trước đây, cho nên quan hệ cũng không tệ lắm."
Vu Mạt giải thích, Tiền Đa Đa háo hức nhìn đồ ăn trên tay anh ta, cảm động rơi nước mắt.
"Mạt, cậu quả nhiên là cha là mẹ, là ân nhân của tôi mà! Hôm nay mà không có cậu, tôi sẽ chết đói ở chỗ này cho mà xem."
Tiền Đa Đa một bên giả khóc lóc một bên khoa trương nói, Lý Giai ở bên cạnh đang ăn mì lập tức ném đôi đũa trong tay đi.
"Nếu mà thế thì người ăn mì là tôi đây chắc là phải tự sát rồi."
"Hahahahaha——" Mọi người cười phá lên, ngay cả nhân viên quay phim gần đó cũng không nhịn được cười, Tiền Đa Đa ở bên cạnh cũng cười, Ôn Bảo Tứ chống cằm nhìn bọn họ náo loạn, đột nhiên một cái đĩa được đặt trước mặt.
Trên chiếc đĩa sứ trắng, món sườn kho vô cùng hấp dẫn được bày lên, giọng nói của Vu Mạt từ đỉnh đầu truyền đến.
"Ăn cơm đi."
Đây là món ăn ngày thường Ôn Bảo Tứ rất yêu thích, lúc ở trường quay cô thường gọi món này, nhưng không ngờ Vu Mạt lại nhớ.
Lúc trước còn cùng Tiền Đa Đa giả khóc lóc kể lể ăn không đủ no sẽ chết đói, lúc này mà từ chối thì có chút cố tình, Ôn Bảo Tứ ngẩng đầu cảm ơn, sau đó cầm đũa lên.
Sau khi ăn xong, buổi ghi hình buổi chiều cũng bắt đầu, buổi sáng trời vẫn còn quang đãng thế nhưng chiều đến lại có mây mù, giây trước Tiền Đa Đa và cô còn cảm thấy trời sẽ mưa, giây tiếp theo trời bắt đâu lất phất mưa thật.
Mưa không lớn, hơn nữa buổi ghi hình cũng sắp kết thúc, mọi người cùng nhau tăng tốc, định mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, đám người Ôn Bảo Tứ cũng chạy.
Cô vẫn luôn đứng bên cạnh Tiền Đa Đa, cách Vu Mạt không xa, lúc nào cũng vậy, hai người họ luôn cách nhau một khoảng người.
Mới đi được vài bước, trên đỉnh đầu cô đột nhiên truyền đến sức nặng, trước mắt lộ ra một bóng đen nhỏ, Ôn Bảo Tứ nghi hoặc ngước lên thì phát hiện Vu Mạt đã đem chiếc mũ lưỡi trai trên đầu anh ta đội sang cô từ khi nào.
Tiền Đa Đa chẳng biết lúc nào đã chạy lên phía trước, Vu Mạt sau khi đội mũ cho cô thì không đợi bị từ chối đã lập tức không nói một lời tăng tốc độ đi theo Tiền Đa Đa.
Ôn Bảo Tứ khẽ cắn răng cũng đuổi theo.
Vảo buổi tối, cảnh ghi hình cuối cùng cũng kết thúc, sau khi nhóm người các cô hô khẩu hiệu trước máy quay xong, đạo diễn liền tuyên bố công việc kết thúc, quay phim nối đuôi nhau tiến hành phỏng vấn cá nhân từng người.
Những người khác đều thoải mái bày tỏ lời cảm nghĩ, tâm đắc, trải nghiệm của mình, nhưng đến phiên Vu Mạt, lại phảng phất có chút mắc kẹt.
"Hôm nay trời mưa tại sao cậu đột nhiên lại đưa mũ cho Ôn Bảo Tứ?"
Hậu kỳ phỏng vấn sẽ kèm sau mỗi tập phát sóng, tổ chương trình thường sẽ hỏi một số vấn đề khán giả tò mò để lấy tài liệu thực tế.
Vu Mạt dừng lại một chút, trả lời.
"Cô ấy là con gái."
Bên cạnh truyền đến vài thanh âm đầy ẩn ý, chính là những thành viên khác đang không chê chuyện lớn mà xem náo nhiệt.
Tất cả đều chú ý đến sự khác thường ngày hôm nay của Vu Mạt, mặc dù ngày thường anh ta không nói nhiều lắm nhưng cũng không thể im lặng như hôm nay được, mà càng giống cái kiểu giận dỗi uất ức có mà không được đối với người mình thích hơn.
Bọn họ đều là một đám người thành tinh, liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra, trong lòng âm thầm thở dài một hơi, cũng không nhiều lời.
Tiết mục là được ghi hình vào hai ngày khác nhau, vì lịch trình của mọi người rất khó mà sắp xếp cùng một chỗ được nên khách mời ngày thứ hai đã thay đổi, địa điểm ghi hình cũng thay đổi theo.
Vu Mạt vào tối đóng máy hôm đó liền rời đi, Ôn Bảo Tứ hôm buổi tối trở lại phòng cũng đem mũ trả lại cho anh ta, Vu Mạt yên lặng không nói lời nào, cứ thế nhận lấy.
Trước khi rời đi, người đại diện của Vu Mạt cố ý gọi Ôn Bảo Tứ sang một bên, giải thích cho cô việc Vu Mạt một mực đòi phải tới tham gia chương trình này, anh ta cũng cản không được.
Công ty giải trí mà Vu Mạt ký không tính là quá lớn, anh ta lại là người có quyền lợi cao, hơn nữa từ lúc ra mắt đã ký hợp đồng, từ không ai biết đến một đường đi thẳng đến đại bạo hồng, bạo nhiều năm như vậy rồi cũng kiếm được cho công ty không ít tiền, nghe nói năm ngoái khi công ty lên sàn chứng khoán, Vu Mạt trong đó cũng không lớn không nhỏ góp một ít cổ phần.
Thế nên, người đại diện của anh ta giống như một trợ lý hơn, tất cả chuyện lớn chuyện nhỏ hầu như đều nghe theo ý kiến của Vu Mạt.
Ngoại trừ việc làm rõ sự tình lần trước, vì chịu áp lực quá lớn từ công ty, hơn nữa chính Ôn Bảo Tứ tự mình yêu cầu nên anh ta mới chịu thỏa hiệp.
Không biết vì sao, lần này ghi hình đặc biệt cảm thấy mệt mỏi, ngày thứ hai vừa kết thúc, đêm hôm đó Ôn Bảo Tứ liền mua vé máy bay trở về, đến lúc đến nơi đã là mười giờ tối.
Xe bảo mẫu đang đợi ở sân bay, Ôn Bảo Tứ vừa lên xe lập tức bảo tài xế đến Thiệu thị.
Cô gái mặc chiếc áo phông rộng thùng thình, mái tóc đen bồng bềnh mềm mại buông xõa trên vai làm cho đôi gò má trông càng nhỏ nhắn và thanh tú, đèn trong xe không quá sáng, cô cứ thế vùi mình ở ghế ngồi thành một cục, nhìn có chút mệt mỏi.
Chu Vân không nhịn được nhiều lời.
"Nếu mệt mỏi như vậy, sao không về nhà trước đi, ngày mai đi gặp cậu ấy cũng có sao."
Toàn bộ công ty không ai hiểu rõ mối quan hệ giữa Thiệu Ngọc và cô hơn Chu Vân. Chị ấy từng chứng kiến người đàn ông lạnh lùng khắc chế kia chỉ vừa thấy bóng lưng của cô gái này thôi đã mềm mại cả một vùng, cả người đều là ôn hòa ấm áp.
Sự hiểu biết ăn ý cùng sự gần gũi quen thuộc một cách tự nhiên thế kia không phải có năm tháng tích lũy thì không thể có được.
Ôn Bảo Tứ hai tay chống trán, nhắm mắt giả bộ ngủ, nghe vậy cũng không ngẩng đầu trả lời.
"Không sao, gặp anh ấy em sẽ không mệt nữa."
Mười giờ 30 phút đêm, phòng họp rực rỡ ánh đèn chật kín một vòng người, người đàn ông ở giữa mặc quần tây áo sơ mi chỉnh tề, tay áo xắn lên một đoạn lộ ra cổ tay trắng mê người.
Một tay đút túi quần, anh nghiêng người sang bên kia giải thích gì đó với bảng trình chiếu trước mặt, những người bên dưới chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu ghi chép.
Ôn Bảo Tứ dán mặt vào khe hở của lớp kính trong phòng họp nhìn vào, chăm chú không chớp mắt.
Thư ký tổng giám đốc ngơ ngác đứng đó, vừa định mở miệng khuyên cô ngồi đợi ở phòng nghỉ bên cạnh, còn chưa kịp nói đã thấy cô gái trước mặt quay đầu lại, đặt một ngón tay lên môi.
Vì vậy, cô ấy chỉ có thể tiếp tục đứng đó tay chân luống cuống.
Một lúc sau, ngay khi thư ký đang cảm thấy như một thế kỷ đã trôi qua, cửa phòng họp cách đó không xa rốt cuộc cũng mở, cô gái trước mặt thu hồi tư thế nhìn trộm, lập tức chạy về phía trước.
Một nhóm người xếp thành một hàng đi ra, Thiệu Ngọc đang thu dọn đồ đạc là người đi cuối cùng, vừa bước ra khỏi cửa, một bóng đen đã vọt tới trước mặt anh.
Mùi thơm quen thuộc trước tiên xông vào mũi, sau đó là thân hình mềm mại nhỏ nhắn.
Cô gái nhào vào lòng Thiệu Ngọc, vòng tay ôm chặt eo anh, vùi mặt vào xương quai xanh, không ngừng dụi dụi vào cổ.
Giọng nói yêu kiêu mềm nhũn.
"A Ngọc, A Ngọc, A Ngọc..."
"Làm sao vậy?" Anh lùi lại hai bước để đỡ lấy cô, đôi mặt cụp xuống cười bất đắc dĩ, sau đó vẫy tay với thư ký vẫn còn đang hoảng loạn trước mặt, phòng họp náo nhiệt vừa rồi lập tức trở lại bình thường, không còn một bóng người.
Đèn trắng trên đỉnh đầu sáng rực, trang trí xung quanh phòng vô cùng đơn giản nhưng khí chất, giống như cái khí chất thuần khiết vốn có của Thiệu Ngọc
"Nhớ anh." Ôn Bảo Tứ làm nũng với anh, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên cười, hai má lúm đồng tiền cũng lún theo khiến lòng anh mềm nhũn.
Đôi mắt đen láy ướt át kia dường như chứa đầy ánh sao.
Thiệu Ngọc đưa mắt nhìn xung quanh hai lần, sau đó cúi đầu, đặt một nụ hôn lên đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô gái, sau đó là gò má, đôi mắt, vầng trán, cuối cùng trở lại môi.
"Chuẩn bị xong chưa?" Hôn xong, anh cong miệng nhìn cô, Ôn Bảo Tứ dùng sức lắc đầu, sau đó nhón chân, lại áp lên môi anh.
Cô gái kiễng có chút chật vật, Thiệu Ngọc ôm lấy Ôn Bảo Tứ, đỡ eo nhấc cô lên, sau đó lui về phía sau một bước, đi vào phòng họp đóng cửa lại.
Người trong ngực không chịu an phần, dây dưa liên tục, Thiệu Ngọc nhẹ nhàng vuốt tóc cô, chủ động từng chút một.
Hôn xong, Ôn Bảo Tứ ngả vào trong ngực anh, đôi môi ẩm ướt đỏ bừng, ngay cả ánh mắt cũng tràn đầy mê mang, như người không xương, bị Thiệu Ngọc cứ thế ôm vào trong lòng.
"Sao hôm nay lại nhiệt tình như vậy?" Đầu ngón tay quấn quanh sợi tóc, anh nhẹ kéo, da đầu truyền đến cảm giác hơi đau, còn có chút tê dại.
Ôn Bảo Tứ không khỏi run lên.
"Không có..." Cô đáp, vừa mới nói xong, đã nghe thấy giọng nói Thiệu Ngọc vang lên bên tai, ngữ điệu cố ý trầm thấp, vừa uy hiếp lại dụ dỗ.
"Em làm gì có lỗi với anh sao? Hửm?"
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Ôn Bảo Tứ: Phịch một tiếng quỳ xuống