Chương 23: "Tôi thật sự rất ghét em"
Trên thực tế, Ôn Bảo Tứ chưa nói với bất cứ ai về đêm hôm đó.
Lòng can đảm lấy hết dũng khí, cuối cùng lại bị cự tuyệt mà cháy như tro tàn, toàn bộ quá trình này đều là ký ức mà cô giấu kín trong lòng không dám nhìn lại cũng không dám vứt bỏ.
Cho dù là như vậy, cô cũng không có dũng khí đi gặp Thiệu Ngọc, bởi vì chỉ cần anh gọi điện báo bình an sau khi đến nơi thôi cũng đã khiến cô nằm trên giường khóc cả đêm.
Nếu không có được, thà rằng học cách kiềm chế, còn hơn mỗi ngày hủy hoại trái tim mình.
Nếu không thể chờ đợi giây phút gặp lại, thì hãy để nó vĩnh viễn chôn dưới đáy lòng.
Đối với Ôn Bảo Tứ mà nói, xuất ngoại đã là khoảng cách quá xa vời, Ôn gia nhất định sẽ không nguyện ý để cô định cư ở nước ngoài, càng quan trọng hơn nữa là, Thiệu Ngọc cho tới bây giờ cũng chưa từng đáp lại cô, thậm chí là tỏ tình, mà chẳng qua chỉ là một lời hứa hẹn đơn giản.
Nhưng, cô tin anh.
Cho nên, tại thời điểm anh trở về và xuất hiện trước mặt mình, hết thảy mọi thứ đều không cần nói cũng biết.
"Anh thích em."
"Tứ Tứ, chờ anh trở về."
Mấy năm nay hai người ngầm ăn ý đều không liên lạc với nhau, nhưng trong ngày lễ thỉnh thoảng cũng sẽ gửi tin nhắn chúc mừng, ngay cả điện thoại cũng chỉ dè dặt khắc chế.
Đường Nghiêu và Kỳ Nguyên có kỳ nghỉ sẽ thường bay sang đó chơi với anh, nhưng Ôn Bảo Tứ lần nào cũng từ chối, số lần quá nhiều khiến bọn Đường Nghiêu cuối cùng cũng nhìn ra khác thường, đã từng dò hỏi hai người nhưng đều không có kết quả, vậy nên cũng chỉ âm thầm suy đoán ở trong lòng.
Cho đến khi nghe được Ôn Bảo Tứ giải thích qua loa, Đường Nghiêu và Kỳ Nguyên rốt cuộc cũng hoá giải được nghi hoặc.
"Không ngờ giữa chừng lại xảy ra chuyện như vậy, còn tưởng em cùng Thiệu Ngọc cãi nhau là vì cậu ấy xuất ngoại cơ!"
"Giấu cũng đủ kỹ nha..." Đường Nghiêu ý vị thâm trường nhìn cô, Kỳ Nguyên cũng cười một tiếng.
"Khó trách ngày đầu tiên A Ngọc trở về nước em đã ở ngay nhà cậu ta."
"Nhưng điều đó cũng tốt, thay vì để cho mấy tên đàn ông lai lịch không rõ ở bên ngoài chiếm được tiện nghi, còn không bằng để cho A Ngọc của chúng ta nhặt được ngọc bảo."
"Các cậu đang nói gì vậy?" Cửa phòng bị gõ vang, Thiệu Ngọc đang khoanh tay dựa vào trên cửa, nhướng mày nhìn ba người bọn họ, bộ dáng cười phong lưu.
"Thanh toán xong rồi về thôi."
Thiệu Ngọc lái xe đưa cô về, trước khi xuống xe, Ôn Bảo Tứ tháo dây an toàn, nhìn người ngồi vững vàng trên ghế, trêu chọc hỏi: "Hôm nay không tiễn em lên lầu à?"
Thiệu Ngọc liếc cô một cái, hàng lông mi dài vẽ lên đường cong quyến rũ, anh cười khẽ, môi mỏng khẽ mở, lời nói chậm rãi phun ra.
"Không, hôm nay anh ăn chay."
Ôn Bảo Tứ: "..." Nhận thua.
Cô mở cửa xe, cứ thế chạy mất dạng.
- -
Tuần tới có một tập ghi hình mới của 'Hôm nay bạn đã ăn gì chưa?'. Đã gần một tháng kể từ khi tập đầu tiên được phát sóng. Tỷ lệ xem cùng độ phủ sóng rất tốt. Có thể nói là nổi bật giữa một loạt các chương trình tạp kỹ khác, vạch ra một đường máu*.
*杀出一条血路: là một câu nói phổ biến của Trung Quốc, có nghĩa là "mở ra một lối thoát khỏi một tình huống khó khăn".
Mỗi tối thứ bảy, không ít người đều ngồi trước TV hay màn hình máy tính, chờ đợi tập tiếp theo của chương trình, mà những khách quý cho các tiết mục thường trú cũng được mời không ngừng, độ nhận diện cũng tăng lên không ít.
Tập mới nhất của chương trình được ghi hình tại một địa điểm điện ảnh và truyền hình nổi tiếng ở Hàng Châu, nghe nói lần này có sự góp mặt của một số ngôi sao lớn, vì không sắp xếp được lịch trình nên chỉ có thể sắp xếp quay tại địa điểm đoàn làm phim của họ.
Ôn Bảo Tứ trước đó chưa tham gia các chương trình thực tế khác, vậy nên cũng không biết chương trình của bọn cô thật sự là dạng gì, nhưng các biện pháp bảo mật quả thực rất xuất sắc.
Dù đã có kịch bản đơn giản trước đó nhưng phần lớn vẫn phụ thuộc vào diễn xuất tại chỗ, đến tận lúc ghi hình mới biết được khách mời của từng tập.
Ôn Bảo Tứ hay có thói quen đến sớm, hơn nữa thời gian của cô so với người khác cũng khá nhiều, vậy nên cô thường là người đến sớm nhất.
Đến tổ chương trình, khoảnh khắc khi đẩy cửa phòng chờ ra, bất ngờ nhìn thấy một người không ngờ tới ở bên trong.
Trong căn phòng không một bóng người, tràn đầy yên tĩnh, chỉ có một số đạo cụ được đặt lộn xộn. Trên chiếc ghế sofa màu xám, ngồi ở giữa là một người đàn ông miễn cưỡng còn xem là thiếu niên.
Anh ta đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, đầu dựa vào thành ghế sô pha, giống như là đang ngủ, chỉ lộ ra chiếc cằm trắng nõn thanh tú.
Đôi chân dài trong chiếc quần jean rộng thùng thình sáng màu không chỗ nào duỗi ra được tùy ý uốn cong, những ngón tay thon dài đặt trên đầu gối.
Chỉ cần liếc mắt thôi cũng đủ thấy khí chất khác người.
Là Vu Mạt.
Động tác đẩy cửa của Ôn Bảo Tứ dừng lại một chút, cô đang cân nhắc có nên lập tức đóng cửa xoay người đi, giả vờ như không biết hay không. Đang lúc Ôn Bảo Tứ định lén lút đóng cửa. Vu Mạt mở mắt.
Hai người cứ như vậy ngạc nhiên nhìn nhau.
Đôi mắt ấy đen láy, sâu thẳm, lại dưới ánh đèn hắt từ trên đỉnh đầu còn trở nên sáng rực hơn.
Ôn Bảo Tứ lập tức kìm sự rối rắm trong lòng xuống, cong cong khóe miệng với anh ta, chào hỏi gật đầu.
"Đã lâu không gặp."
Vu Mạt không mở miệng, trầm mặc không nói, ánh mắt nặng nề rơi trên người cô, đợi Ôn Bảo Tứ ngồi xuống ghế sô pha cách đó không xa mới mở miệng.
"Tôi không tới gặp em thì sợ rằng chúng ta vĩnh viễn không gặp nhau phải không?"
Ánh mắt anh ta rơi vào chậu cây xanh ở trong góc, thanh âm nhẹ nhàng, lộ rõ vẻ tự giễu cùng cô độc, Ôn Bảo Tứ cảm thấy giống như bị ai véo một cái.
Có chút khó chịu.
Một lúc sau, cô mới chậm rãi mở miệng.
"Thật xin lỗi Vu Mạt, có một số thứ chỉ có thể là một người."
"Nếu như đã định trước là chuyện không thể nào, thay vì tạo thêm phiền phức thì chẳng bằng kìm chế chặt đứt nó ngay từ đầu."
Ôn Bảo Tứ cảm thấy mình nợ Vu Mạt một lời giải thích cuối cùng.
Cho dù là việc mặc kệ sau khi anh ta tỏ tình lại đi tìm người đại diện của anh ta để giải quyết thì đối với Vu Mạt mà nói cũng là một loại tổn thương.
Chàng trai vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, trong cái giới giải trí nhuộm màu này vẫn giữ cho mình sự ngây thơ đơn thuần nhất, theo một nghĩa nào đó, hai người bọn họ khá giống nhau, cho nên cũng có thể đây là nguyên nhân Ôn Bảo Tứ hấp dẫn anh ta.
Là chàng trai chưa bao giờ nhìn thấy bóng tối, lần đầu tiên trong đời dũng cảm không sợ gì theo đuổi một ai đó, lại bị phương thức từ chối này kết thúc tất cả.
Hẳn là rất khó chịu và xấu hổ đi.
Không khí im lặng đến đáng sợ, Vu Mạt ngồi ở đó không nhúc nhích, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào, giống như không nghe thấy những gì Ôn Bảo Tứ vừa nói, hẳn cho đến khi anh ta cụp mắt xuống cười một tiếng.
"Em nói đúng."
Lời vừa dứt anh ta ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Bảo Tứ, trong ánh mắt hoàn toàn khác trước, mang theo tức giận, cùng sự bi thương đè nén.
"Nhưng lời em nói có thể làm được sao, loại chuyện này, muốn là có thể kiềm chế sao? Ôn Bảo Tứ—."
"Tôi thật sự rất ghét em."
Lời nói của Vu Mạt hệt như một mũi dao, đâm thẳng vào trong lòng Ôn Bảo Tứ, khiến cho cô không thở nổi, mũi bắt đầu chua xót.
Chuyện cũ không khống chế được mà tràn ngập trong đầu.
Trên thực tế, cô hoàn toàn không thản nhiên thoải mái như những gì đã nói với Đường Nghiêu và Kỳ Nguyên trước đây. Đúng như lời Vu Mạt nói, loại chuyện thích này đâu phải cứ muốn kiềm chế là kiếm chế được.
Tháng đầu tiên Thiệu Ngọc xuất ngoại trùng với ngày Quốc khánh thứ 11, một kỳ nghỉ có bảy ngày.
Lúc này Đường Nghiêu và Kỳ Nguyên đã đi tìm anh, mà lúc đó Ôn Bảo Tứ cô còn đang nhạy cảm lại tức giận, vậy nên nào có nguyện ý đi gặp, thậm chí còn không muốn nghe bất cứ tin tức nào về anh cả.
Thế nhưng khi vô tình nhìn thấy địa chỉ Thiệu Ngọc gửi cho Đường Nghiêu trên điện thoại, như bị trúng tà, cô lập tức lén lút mua vé máy bay, nói dối Ôn gia là cùng bạn đi du lịch, sau đó một mình bay đến chỗ anh.
Cô nhìn thấy nơi anh ở, nhìn thấy anh và Đường Nghiêu cùng nhau đi chơi bóng, đi thăm quan đây đó, cũng nhìn thấy người mà cô luôn tâm tâm niệm niệm ở trong đầu.
Sắc mặt Thiệu Ngọc so với trước tốt hơn rất nhiều, thật ra từ cái lần Ôn Bảo Tứ chứng kiến anh phát bệnh, rất lâu sau đó mặt anh đều tái nhợt, lúc đó cô không hề phát hiện ra, bây giờ nhớ lại có lẽ anh đã thường xuyên tái phát.
Nhưng khi tới nơi này, sắc mặt anh đã thêm mấy phần sinh khí, lông mày và cặp mắt vẫn như trước, tuấn tú vô cùng khiến cô không thể nào rời mắt.
Tầm mắt vẫn luôn một mực dõi theo anh, không bỏ sót một điểm cho đến khi mắt nhòe đi.
Tài xế taxi thấy vậy lập tức dùng tiếng Anh lưu loát an ủi cô, Ôn Bảo Tứ miễn cưỡng nghe hiểu mấy phần: "Tiểu thư, cô đừng khóc, cô rất đẹp, khóc sẽ làm tim tôi tan nát mất."
Nghe vậy, cô một bên khóc một bên cười, ngước nhìn trần xe, nước mắt dần dần ngừng rơi, cuối cùng dường như thứ gì đã thật lâu đè trong lồng ngực cuối cùng cũng biến mất.
Đến khi về nước, cả người cô đột nhiên thư thái hơn rất nhiều.
Quả nhiên là thần kỳ, tâm tư con người đúng là không thể giải thích được.
- -
Trong phòng nghỉ không có thu hình cũng không có camera giám sát để giữ sự riêng tư cho nghệ sĩ, Ôn Bảo Tứ sau khi nghe thấy câu nói kia của Vu Mạt thì cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm mũi chân, cho đến khi ổn định lại cảm xúc của mình.
Cô hít mũi vài cái, thanh âm có chút khàn khàn.
"Vậy thì cứ việc ghét tôi đi, một ngày nào đó rồi anh sẽ quên tôi thôi."
Vu Mạt cười khổ.
"Tôi hy vọng ngày đó sẽ đến sớm."
Bầu không khí vô cùng ngột ngạt khiến người ta có loại cảm giác hít thở không thông, ngay khi Ôn Bảo Tứ muốn tìm cách rời khỏi, một giọng nói tràn đầy năng lượng đang đùa giỡn truyền vào theo sau đó là tiếng cửa bị đẩy.
Ôn Bảo Tứ thở phào nhẹ nhõm.
"Ôi! Hai người đến sớm vậy, tôi vừa xuống máy bay đã đến đây rồi, còn tưởng rằng mình phải một mình đợi trong căn phòng trống chứ!"
Tiền Đa Đa vừa đi vừa vỗ tay, cẩn thận nhìn hai người họ, nụ cười bà tám dần xuất hiện trên mặt anh ấy.
"Được, được, như này cũng tốt."
"Xin chào, tôi là Vu Mạt." Vu Mạt lập tức đứng dậy, lễ phép bắt tay với anh ấy, hoàn toàn không còn để ý đến cảm xúc vừa rồi, chẳng qua trong con ngươi vẫn chứa chút tia âm trầm.
Ôn Bảo Tứ ngồi phịch xuống ghế, có chút mệt mỏi, lười biếng quơ quơ tay về phía anh ấy.
"Anh Đa Đa... "
Hợp tác gần hai tháng, mọi người cơ bản cũng đã quen thuộc, các tiết mục trò chơi của chương trình cũng chỉ lấy vui vẻ làm tiền đề, không thể so với các tổ kịch phức tạp khác.
Sau vài trò chơi của chương trình, mọi người đã thân thiết như bạn bè, tuy vẫn chưa đạt đến độ tâm đầu ý hợp nhưng quan hệ so với người bình thường quả thật tốt hơn nhiều.
Tiền Đa Đa ngồi xuống bên cạnh Ôn Bảo Tứ, sau khi anh ấy đến, bầu không khí quả nhiên trở nên thoải mái hơn rất nhiều, vốn dĩ anh ấy đã giỏi ăn nói tạo trò lại cùng với sự phối hợp tận lực của Ôn Bảo Tứ, căn phòng rất nhanh tràn ngập tiếng cười.
Trong khi nói, Ôn Bảo Tứ lơ đãng quan sát Vu Mạt, phát hiện ra anh ta mặc dù rất ít khi lên tiếng nhưng sắc mặt so với trước quả nhiên tốt hơn nhiều, thậm chí khóe miệng còn treo ra nụ cười nhạt như có như không.
Cô lặng lẽ yên tâm.
Những người khác cũng lần lượt đến, chương trình ghi hình chính thức bắt đầu, đúng như rumor trước đó, tập này toàn là nhân vật nổi tiếng.
Có thể là bởi vì tập 'Hôm nay bạn đã ăn gì chưa?' trước đó phản ứng đặc biệt tốt, cho nên mới có thể mời những khách mời nặng ký này, đây đối với tổ tiết mục mà nói độ nhận diện vô hình chung cũng được tăng lên.
Bằng cách này, lượng khán giả đến xem chương trình vì danh tiếng của mấy vị khách quý chắc chắn sẽ tăng vọt.
Ôn Bảo Tứ có thể hiểu lập trường và cân nhắc của tổ chương trình, nhưng cô không ngờ chương trình lại không còn giới hạn như vậy để cô và Vu Mạt chung một nhóm như thế này.
Kịch bản vốn không sắp xếp trước cho khách mời bao giờ, bởi vì sẽ thường xuyên bị thay đổi, mà Ôn Bảo Tứ vốn được cho biết là mình và Tiền Đa Đa sẽ được đứng cạnh nhau rất nhiều.
Thế nhưng vào lúc này, đối mặt với máy quay sắp ghi hình, sau khi đạo diễn tuyên bố phân nhóm cuối cùng thì đã là cung lên dây không thể rút lại được.
Được rồi.
Ôn Bảo Tứ cụp mắt thầm thở dài.
Chỉ là một buổi ghi hình thôi, bọn họ đều ở chung một vòng, điều như này là không thể tránh khỏi.
Cô chỉ có thể cầu nguyện buổi ghi hình hôm nay có thể được hoàn thành suôn sẻ.
Nếu không, chỉ sợ sau khi chương trình phát sóng sẽ có người phát điên mất.
Dẫu sao thì trước đó chỉ một câu trêu đùa của một đàn em thôi cô đã bị anh đè lên cửa dạy dỗ một phen rồi, câu 'Tứ Tứ' kia vẫn còn vang vọng ở bên tai đây này.
Ôn Bảo Tư đau đầu ôm trán.
- ---
Tác giả có lời muốn nói:
Nếu không chịu được ngược nam chính, vậy chúng ta ngược nam phụ đi!!!
Vu Mạt: Lẳng lặng cho tay vào áo, lấy ra một con dao.??
Lòng can đảm lấy hết dũng khí, cuối cùng lại bị cự tuyệt mà cháy như tro tàn, toàn bộ quá trình này đều là ký ức mà cô giấu kín trong lòng không dám nhìn lại cũng không dám vứt bỏ.
Cho dù là như vậy, cô cũng không có dũng khí đi gặp Thiệu Ngọc, bởi vì chỉ cần anh gọi điện báo bình an sau khi đến nơi thôi cũng đã khiến cô nằm trên giường khóc cả đêm.
Nếu không có được, thà rằng học cách kiềm chế, còn hơn mỗi ngày hủy hoại trái tim mình.
Nếu không thể chờ đợi giây phút gặp lại, thì hãy để nó vĩnh viễn chôn dưới đáy lòng.
Đối với Ôn Bảo Tứ mà nói, xuất ngoại đã là khoảng cách quá xa vời, Ôn gia nhất định sẽ không nguyện ý để cô định cư ở nước ngoài, càng quan trọng hơn nữa là, Thiệu Ngọc cho tới bây giờ cũng chưa từng đáp lại cô, thậm chí là tỏ tình, mà chẳng qua chỉ là một lời hứa hẹn đơn giản.
Nhưng, cô tin anh.
Cho nên, tại thời điểm anh trở về và xuất hiện trước mặt mình, hết thảy mọi thứ đều không cần nói cũng biết.
"Anh thích em."
"Tứ Tứ, chờ anh trở về."
Mấy năm nay hai người ngầm ăn ý đều không liên lạc với nhau, nhưng trong ngày lễ thỉnh thoảng cũng sẽ gửi tin nhắn chúc mừng, ngay cả điện thoại cũng chỉ dè dặt khắc chế.
Đường Nghiêu và Kỳ Nguyên có kỳ nghỉ sẽ thường bay sang đó chơi với anh, nhưng Ôn Bảo Tứ lần nào cũng từ chối, số lần quá nhiều khiến bọn Đường Nghiêu cuối cùng cũng nhìn ra khác thường, đã từng dò hỏi hai người nhưng đều không có kết quả, vậy nên cũng chỉ âm thầm suy đoán ở trong lòng.
Cho đến khi nghe được Ôn Bảo Tứ giải thích qua loa, Đường Nghiêu và Kỳ Nguyên rốt cuộc cũng hoá giải được nghi hoặc.
"Không ngờ giữa chừng lại xảy ra chuyện như vậy, còn tưởng em cùng Thiệu Ngọc cãi nhau là vì cậu ấy xuất ngoại cơ!"
"Giấu cũng đủ kỹ nha..." Đường Nghiêu ý vị thâm trường nhìn cô, Kỳ Nguyên cũng cười một tiếng.
"Khó trách ngày đầu tiên A Ngọc trở về nước em đã ở ngay nhà cậu ta."
"Nhưng điều đó cũng tốt, thay vì để cho mấy tên đàn ông lai lịch không rõ ở bên ngoài chiếm được tiện nghi, còn không bằng để cho A Ngọc của chúng ta nhặt được ngọc bảo."
"Các cậu đang nói gì vậy?" Cửa phòng bị gõ vang, Thiệu Ngọc đang khoanh tay dựa vào trên cửa, nhướng mày nhìn ba người bọn họ, bộ dáng cười phong lưu.
"Thanh toán xong rồi về thôi."
Thiệu Ngọc lái xe đưa cô về, trước khi xuống xe, Ôn Bảo Tứ tháo dây an toàn, nhìn người ngồi vững vàng trên ghế, trêu chọc hỏi: "Hôm nay không tiễn em lên lầu à?"
Thiệu Ngọc liếc cô một cái, hàng lông mi dài vẽ lên đường cong quyến rũ, anh cười khẽ, môi mỏng khẽ mở, lời nói chậm rãi phun ra.
"Không, hôm nay anh ăn chay."
Ôn Bảo Tứ: "..." Nhận thua.
Cô mở cửa xe, cứ thế chạy mất dạng.
- -
Tuần tới có một tập ghi hình mới của 'Hôm nay bạn đã ăn gì chưa?'. Đã gần một tháng kể từ khi tập đầu tiên được phát sóng. Tỷ lệ xem cùng độ phủ sóng rất tốt. Có thể nói là nổi bật giữa một loạt các chương trình tạp kỹ khác, vạch ra một đường máu*.
*杀出一条血路: là một câu nói phổ biến của Trung Quốc, có nghĩa là "mở ra một lối thoát khỏi một tình huống khó khăn".
Mỗi tối thứ bảy, không ít người đều ngồi trước TV hay màn hình máy tính, chờ đợi tập tiếp theo của chương trình, mà những khách quý cho các tiết mục thường trú cũng được mời không ngừng, độ nhận diện cũng tăng lên không ít.
Tập mới nhất của chương trình được ghi hình tại một địa điểm điện ảnh và truyền hình nổi tiếng ở Hàng Châu, nghe nói lần này có sự góp mặt của một số ngôi sao lớn, vì không sắp xếp được lịch trình nên chỉ có thể sắp xếp quay tại địa điểm đoàn làm phim của họ.
Ôn Bảo Tứ trước đó chưa tham gia các chương trình thực tế khác, vậy nên cũng không biết chương trình của bọn cô thật sự là dạng gì, nhưng các biện pháp bảo mật quả thực rất xuất sắc.
Dù đã có kịch bản đơn giản trước đó nhưng phần lớn vẫn phụ thuộc vào diễn xuất tại chỗ, đến tận lúc ghi hình mới biết được khách mời của từng tập.
Ôn Bảo Tứ hay có thói quen đến sớm, hơn nữa thời gian của cô so với người khác cũng khá nhiều, vậy nên cô thường là người đến sớm nhất.
Đến tổ chương trình, khoảnh khắc khi đẩy cửa phòng chờ ra, bất ngờ nhìn thấy một người không ngờ tới ở bên trong.
Trong căn phòng không một bóng người, tràn đầy yên tĩnh, chỉ có một số đạo cụ được đặt lộn xộn. Trên chiếc ghế sofa màu xám, ngồi ở giữa là một người đàn ông miễn cưỡng còn xem là thiếu niên.
Anh ta đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, đầu dựa vào thành ghế sô pha, giống như là đang ngủ, chỉ lộ ra chiếc cằm trắng nõn thanh tú.
Đôi chân dài trong chiếc quần jean rộng thùng thình sáng màu không chỗ nào duỗi ra được tùy ý uốn cong, những ngón tay thon dài đặt trên đầu gối.
Chỉ cần liếc mắt thôi cũng đủ thấy khí chất khác người.
Là Vu Mạt.
Động tác đẩy cửa của Ôn Bảo Tứ dừng lại một chút, cô đang cân nhắc có nên lập tức đóng cửa xoay người đi, giả vờ như không biết hay không. Đang lúc Ôn Bảo Tứ định lén lút đóng cửa. Vu Mạt mở mắt.
Hai người cứ như vậy ngạc nhiên nhìn nhau.
Đôi mắt ấy đen láy, sâu thẳm, lại dưới ánh đèn hắt từ trên đỉnh đầu còn trở nên sáng rực hơn.
Ôn Bảo Tứ lập tức kìm sự rối rắm trong lòng xuống, cong cong khóe miệng với anh ta, chào hỏi gật đầu.
"Đã lâu không gặp."
Vu Mạt không mở miệng, trầm mặc không nói, ánh mắt nặng nề rơi trên người cô, đợi Ôn Bảo Tứ ngồi xuống ghế sô pha cách đó không xa mới mở miệng.
"Tôi không tới gặp em thì sợ rằng chúng ta vĩnh viễn không gặp nhau phải không?"
Ánh mắt anh ta rơi vào chậu cây xanh ở trong góc, thanh âm nhẹ nhàng, lộ rõ vẻ tự giễu cùng cô độc, Ôn Bảo Tứ cảm thấy giống như bị ai véo một cái.
Có chút khó chịu.
Một lúc sau, cô mới chậm rãi mở miệng.
"Thật xin lỗi Vu Mạt, có một số thứ chỉ có thể là một người."
"Nếu như đã định trước là chuyện không thể nào, thay vì tạo thêm phiền phức thì chẳng bằng kìm chế chặt đứt nó ngay từ đầu."
Ôn Bảo Tứ cảm thấy mình nợ Vu Mạt một lời giải thích cuối cùng.
Cho dù là việc mặc kệ sau khi anh ta tỏ tình lại đi tìm người đại diện của anh ta để giải quyết thì đối với Vu Mạt mà nói cũng là một loại tổn thương.
Chàng trai vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, trong cái giới giải trí nhuộm màu này vẫn giữ cho mình sự ngây thơ đơn thuần nhất, theo một nghĩa nào đó, hai người bọn họ khá giống nhau, cho nên cũng có thể đây là nguyên nhân Ôn Bảo Tứ hấp dẫn anh ta.
Là chàng trai chưa bao giờ nhìn thấy bóng tối, lần đầu tiên trong đời dũng cảm không sợ gì theo đuổi một ai đó, lại bị phương thức từ chối này kết thúc tất cả.
Hẳn là rất khó chịu và xấu hổ đi.
Không khí im lặng đến đáng sợ, Vu Mạt ngồi ở đó không nhúc nhích, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào, giống như không nghe thấy những gì Ôn Bảo Tứ vừa nói, hẳn cho đến khi anh ta cụp mắt xuống cười một tiếng.
"Em nói đúng."
Lời vừa dứt anh ta ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Bảo Tứ, trong ánh mắt hoàn toàn khác trước, mang theo tức giận, cùng sự bi thương đè nén.
"Nhưng lời em nói có thể làm được sao, loại chuyện này, muốn là có thể kiềm chế sao? Ôn Bảo Tứ—."
"Tôi thật sự rất ghét em."
Lời nói của Vu Mạt hệt như một mũi dao, đâm thẳng vào trong lòng Ôn Bảo Tứ, khiến cho cô không thở nổi, mũi bắt đầu chua xót.
Chuyện cũ không khống chế được mà tràn ngập trong đầu.
Trên thực tế, cô hoàn toàn không thản nhiên thoải mái như những gì đã nói với Đường Nghiêu và Kỳ Nguyên trước đây. Đúng như lời Vu Mạt nói, loại chuyện thích này đâu phải cứ muốn kiềm chế là kiếm chế được.
Tháng đầu tiên Thiệu Ngọc xuất ngoại trùng với ngày Quốc khánh thứ 11, một kỳ nghỉ có bảy ngày.
Lúc này Đường Nghiêu và Kỳ Nguyên đã đi tìm anh, mà lúc đó Ôn Bảo Tứ cô còn đang nhạy cảm lại tức giận, vậy nên nào có nguyện ý đi gặp, thậm chí còn không muốn nghe bất cứ tin tức nào về anh cả.
Thế nhưng khi vô tình nhìn thấy địa chỉ Thiệu Ngọc gửi cho Đường Nghiêu trên điện thoại, như bị trúng tà, cô lập tức lén lút mua vé máy bay, nói dối Ôn gia là cùng bạn đi du lịch, sau đó một mình bay đến chỗ anh.
Cô nhìn thấy nơi anh ở, nhìn thấy anh và Đường Nghiêu cùng nhau đi chơi bóng, đi thăm quan đây đó, cũng nhìn thấy người mà cô luôn tâm tâm niệm niệm ở trong đầu.
Sắc mặt Thiệu Ngọc so với trước tốt hơn rất nhiều, thật ra từ cái lần Ôn Bảo Tứ chứng kiến anh phát bệnh, rất lâu sau đó mặt anh đều tái nhợt, lúc đó cô không hề phát hiện ra, bây giờ nhớ lại có lẽ anh đã thường xuyên tái phát.
Nhưng khi tới nơi này, sắc mặt anh đã thêm mấy phần sinh khí, lông mày và cặp mắt vẫn như trước, tuấn tú vô cùng khiến cô không thể nào rời mắt.
Tầm mắt vẫn luôn một mực dõi theo anh, không bỏ sót một điểm cho đến khi mắt nhòe đi.
Tài xế taxi thấy vậy lập tức dùng tiếng Anh lưu loát an ủi cô, Ôn Bảo Tứ miễn cưỡng nghe hiểu mấy phần: "Tiểu thư, cô đừng khóc, cô rất đẹp, khóc sẽ làm tim tôi tan nát mất."
Nghe vậy, cô một bên khóc một bên cười, ngước nhìn trần xe, nước mắt dần dần ngừng rơi, cuối cùng dường như thứ gì đã thật lâu đè trong lồng ngực cuối cùng cũng biến mất.
Đến khi về nước, cả người cô đột nhiên thư thái hơn rất nhiều.
Quả nhiên là thần kỳ, tâm tư con người đúng là không thể giải thích được.
- -
Trong phòng nghỉ không có thu hình cũng không có camera giám sát để giữ sự riêng tư cho nghệ sĩ, Ôn Bảo Tứ sau khi nghe thấy câu nói kia của Vu Mạt thì cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm mũi chân, cho đến khi ổn định lại cảm xúc của mình.
Cô hít mũi vài cái, thanh âm có chút khàn khàn.
"Vậy thì cứ việc ghét tôi đi, một ngày nào đó rồi anh sẽ quên tôi thôi."
Vu Mạt cười khổ.
"Tôi hy vọng ngày đó sẽ đến sớm."
Bầu không khí vô cùng ngột ngạt khiến người ta có loại cảm giác hít thở không thông, ngay khi Ôn Bảo Tứ muốn tìm cách rời khỏi, một giọng nói tràn đầy năng lượng đang đùa giỡn truyền vào theo sau đó là tiếng cửa bị đẩy.
Ôn Bảo Tứ thở phào nhẹ nhõm.
"Ôi! Hai người đến sớm vậy, tôi vừa xuống máy bay đã đến đây rồi, còn tưởng rằng mình phải một mình đợi trong căn phòng trống chứ!"
Tiền Đa Đa vừa đi vừa vỗ tay, cẩn thận nhìn hai người họ, nụ cười bà tám dần xuất hiện trên mặt anh ấy.
"Được, được, như này cũng tốt."
"Xin chào, tôi là Vu Mạt." Vu Mạt lập tức đứng dậy, lễ phép bắt tay với anh ấy, hoàn toàn không còn để ý đến cảm xúc vừa rồi, chẳng qua trong con ngươi vẫn chứa chút tia âm trầm.
Ôn Bảo Tứ ngồi phịch xuống ghế, có chút mệt mỏi, lười biếng quơ quơ tay về phía anh ấy.
"Anh Đa Đa... "
Hợp tác gần hai tháng, mọi người cơ bản cũng đã quen thuộc, các tiết mục trò chơi của chương trình cũng chỉ lấy vui vẻ làm tiền đề, không thể so với các tổ kịch phức tạp khác.
Sau vài trò chơi của chương trình, mọi người đã thân thiết như bạn bè, tuy vẫn chưa đạt đến độ tâm đầu ý hợp nhưng quan hệ so với người bình thường quả thật tốt hơn nhiều.
Tiền Đa Đa ngồi xuống bên cạnh Ôn Bảo Tứ, sau khi anh ấy đến, bầu không khí quả nhiên trở nên thoải mái hơn rất nhiều, vốn dĩ anh ấy đã giỏi ăn nói tạo trò lại cùng với sự phối hợp tận lực của Ôn Bảo Tứ, căn phòng rất nhanh tràn ngập tiếng cười.
Trong khi nói, Ôn Bảo Tứ lơ đãng quan sát Vu Mạt, phát hiện ra anh ta mặc dù rất ít khi lên tiếng nhưng sắc mặt so với trước quả nhiên tốt hơn nhiều, thậm chí khóe miệng còn treo ra nụ cười nhạt như có như không.
Cô lặng lẽ yên tâm.
Những người khác cũng lần lượt đến, chương trình ghi hình chính thức bắt đầu, đúng như rumor trước đó, tập này toàn là nhân vật nổi tiếng.
Có thể là bởi vì tập 'Hôm nay bạn đã ăn gì chưa?' trước đó phản ứng đặc biệt tốt, cho nên mới có thể mời những khách mời nặng ký này, đây đối với tổ tiết mục mà nói độ nhận diện vô hình chung cũng được tăng lên.
Bằng cách này, lượng khán giả đến xem chương trình vì danh tiếng của mấy vị khách quý chắc chắn sẽ tăng vọt.
Ôn Bảo Tứ có thể hiểu lập trường và cân nhắc của tổ chương trình, nhưng cô không ngờ chương trình lại không còn giới hạn như vậy để cô và Vu Mạt chung một nhóm như thế này.
Kịch bản vốn không sắp xếp trước cho khách mời bao giờ, bởi vì sẽ thường xuyên bị thay đổi, mà Ôn Bảo Tứ vốn được cho biết là mình và Tiền Đa Đa sẽ được đứng cạnh nhau rất nhiều.
Thế nhưng vào lúc này, đối mặt với máy quay sắp ghi hình, sau khi đạo diễn tuyên bố phân nhóm cuối cùng thì đã là cung lên dây không thể rút lại được.
Được rồi.
Ôn Bảo Tứ cụp mắt thầm thở dài.
Chỉ là một buổi ghi hình thôi, bọn họ đều ở chung một vòng, điều như này là không thể tránh khỏi.
Cô chỉ có thể cầu nguyện buổi ghi hình hôm nay có thể được hoàn thành suôn sẻ.
Nếu không, chỉ sợ sau khi chương trình phát sóng sẽ có người phát điên mất.
Dẫu sao thì trước đó chỉ một câu trêu đùa của một đàn em thôi cô đã bị anh đè lên cửa dạy dỗ một phen rồi, câu 'Tứ Tứ' kia vẫn còn vang vọng ở bên tai đây này.
Ôn Bảo Tư đau đầu ôm trán.
- ---
Tác giả có lời muốn nói:
Nếu không chịu được ngược nam chính, vậy chúng ta ngược nam phụ đi!!!
Vu Mạt: Lẳng lặng cho tay vào áo, lấy ra một con dao.??