Chương 7
Edit + Beta: V
"Ngủ ngon quá à! Đã lâu rồi tớ mới ngủ ngon như vậy đấy ~" Lúc tỉnh dậy, Vinh Quý cảm thấy tinh thần tốt hơn bao giờ hết, cậu chia sẻ cảm giác này với Tiểu Mai, lại còn khen giường ở nhà anh nữa: "Giường ở nhà cậu ngủ ngon thật."
Tiểu Mai: "..."
"Thật ra cậu hết điện nên mới bị ngắt nguồn, cậu cảm thấy tinh thần sung mãn như thế là do tôi sạc điện giúp cậu đấy."
Tất cả sự cảm động của Vinh Quý biến mất ngay lập tức.
"Cảm, cảm ơn cậu..." Sau một phen lúng túng, Vinh Quý nói cảm ơn.
"Không có gì." Dứt lời, Tiểu Mai lại bất động.
Tiểu Mai không nhúc nhích như thế trông cứ như một người máy thật sự vậy, toàn bộ căn phòng chỉ có một mình cậu nói chuyện. Thật ra, sự yên tĩnh này khiến người ta cảm thấy hơi sợ thật đấy...
Vinh Quý suy nghĩ, sau đó cậu nhảy xuống giường, đẩy cửa sổ cũ nát rồi nhìn ra bên ngoài. Dù trong nhà hay bên ngoài thì cũng đều tối đen, không có bất kỳ một tia sáng nào cả.
"Tiểu, Tiểu Mai à, tớ đã muốn hỏi từ lâu rồi, tại sao ở đây lại tối đen như vậy? Ngay cả ánh trăng và những vì sao cũng không thấy đâu hết..."
Tầng hầm tối như vậy thì còn hiểu được, cơ mà lúc ra ngoài vẫn cứ tối đen như thế thì kỳ lạ quá đi mất.
"Bởi vì nơi này nằm ở dưới lòng đất, nó là tầng chót nhất, là nơi mà tôi sinh ra." Đáp án của Tiểu Mai khiến Vinh Quý sợ ngây người.
Cậu nhìn lên bầu trời sau đó lại nhìn xuống mặt đất, cẩn thận quan sát một phen rồi Vinh Quý phát hiện Tiểu Mai nói không sai, chẳng qua là cậu chưa từng nghĩ đến hướng này mà thôi.
Được rồi, cho dù cố hương của Tiểu Mai... có độ cao thấp hơn mực nước biển, vậy thì người đâu cả rồi? Người vốn sinh sống ở nơi này đã đi đâu?
"Những người sinh sống ở chỗ này đâu rồi?" Nghĩ vậy, Vinh Quý bèn hỏi: "Tộc nhân của cậu đâu?"
Nhưng ngay sau đó, Vinh Quý phát hiện hình như cậu đã hỏi một vấn đề không nên hỏi rồi.
"Họ không có ở đây." Tiểu Mai dùng âm thanh kim loại cứng nhắc trả lời cậu.
"Đều... đều đã qua đời hết rồi sao?"
"Lúc tôi bị bệnh hôn mê thì bọn họ đều rời đi cả rồi, chờ khi tôi tỉnh lại thì toàn bộ thôn xóm chỉ còn một mình tôi mà thôi."
Âm thanh kim loại của Tiểu Mai không hề phập phồng, thế nhưng Vinh Quý lại tự tưởng tượng ra một tình cảnh vô cùng thê lương.
Cậu bổ nhào qua ôm lấy Tiểu Mai kiên cường (?) trước mặt rồi dùng sức vỗ lưng anh: "Đều qua rồi, ít nhất... bọn họ rời đi thì nguyên một khu đất này đều thuộc về cậu đó."
"Tiểu Mai trở thành địa chủ rồi đấy!" Vinh Quý vừa nói vừa vỗ "thùng thùng" lên lưng Tiểu Mai, mãi cho đến khi một tiếng "lộp bộp" vang lên.
Tiểu Mai: "Cậu vỗ rớt lưng tôi rồi."
Vinh Quý: "..."
Vinh Quý nhìn thấy Tiểu Mai xoay đầu 180° rồi nhặt mảnh kim loại bị cậu vỗ rớt lên, sau đó gõ mấy cái khiến mảnh kim loại rỉ sét loang lổ kia trở về vị trí cũ.
Động tác thoạt nhìn rất điêu luyện.
***
Hai người máy đang đi trên bờ ruộng.
"Ra ngoài dạo một chút đi" - đây là đề nghị của Vinh Quý, đương nhiên đó không phải nguyên văn lời của cậu, mà Vinh Quý bảo với Tiểu Mai là đi ra "dò xét sản nghiệp của tổ tiên", thuận tiện thả lỏng bản thân luôn.
Tiểu Mai cũng không phản đối, nhưng khi nhìn thấy đất đai khô nứt bên ngoài, trong nhà cũng không còn sót lại một nông cụ nào cả thì Vinh Quý vẫn cảm thấy hơi buồn một tẹo.
Nghĩ lại mới nãy mình vừa "ghé thăm" nhà hàng xóm, thấy trong kho không còn bất kỳ thứ gì thì Vinh Quý biết rõ, nhất định tộc nhân của Tiểu Mai đã dọn sạch hết tất cả tài vật rồi mới rời đi. Họ dọn tất cả nông cụ, tất cả hạt giống, tất cả đồ ăn, tất cả những thứ có thể sử dụng được trong nhà... chỉ là họ không mang theo Tiểu Mai.
"Đừng tản bộ nữa, gió ở đây lớn quá, tớ... tớ cảm giác như mình sẽ bị thổi bay mất." Nhận ra càng đi càng cảm thấy thê lương, Vinh Quý hối hận vì mình đã đưa ra đề nghị nát bét, rốt cuộc cậu cũng nghĩ ra một lý do để kết thúc chuyến tản bộ này rồi.
Tiểu Mai nhìn cậu, sau một lúc anh mới gật đầu: "Trở về thôi, vừa hay có mấy vật liệu mà lúc trước tôi tìm được, lát nữa tôi sẽ sửa chữa cơ thể cho cậu luôn."
Bọn họ lại quay về gian phòng ban đầu, lúc Tiểu Mai đóng đóng, gõ gõ thì Vinh Quý lẳng lặng ngồi bên cạnh làm bạn với anh. Nhưng trời sinh Vinh Quý là một người không chịu ngồi yên, để cậu ngồi thành thật ở đó chốc lát thì còn được, nhưng thời gian dài thì Vinh Quý bắt đầu uốn éo "cót két". Có lẽ do cảm thấy phiền nên Tiểu Mai nói với cậu: "Cậu để hai cánh tay của mình lại rồi đi dạo trong phòng đi."
Vinh Quý vui vẻ đồng ý.
Người máy nhỏ tăng động không có cánh tay bắt đầu chạy loạn trong phòng. Phòng của Tiểu Mai lớn như vậy mà cậu chỉ đi vài vòng là xong, cho đến khi Vinh Quý phát hiện một cái mật thất ở dưới phòng bếp.
Nói mật thất thì cũng không hẳn, thật ra đó chỉ là cái hầm mà thôi.
"Tiểu Mai ơi, tớ có thể xuống hầm nhà cậu xem không?" Là một người yêu thích vận động từ bé, sau khi bị Viện trưởng dạy dỗ mấy lần thì Vinh Quý nhớ kỹ, rằng trước khi đi đâu thì phải hỏi han người ta một tiếng.
"Đi đi, nhưng trong hầm không có gì đâu, tôi không có để đồ gì ở trong đó cả." Tiểu Mai để mặc cho cậu đi.
"Vậy tớ xuống nhìn xem." Nhận được sự cho phép, Vinh Quý lập tức mở nắp hầm bước xuống.
Cậu vừa đi thì trong phòng bỗng dưng yên tĩnh.
Dù ở trong thế giới Vĩnh Trú tràn đầy màu trắng, hay những ngày đã từng sinh sống tại chỗ này thì xung quanh anh vẫn yên tĩnh như thế.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Không Hẹn Mà Đến
3. Xuyên Thành Nữ Chính Bị Bắt Nạt
4. Khoe Vợ Hằng Ngày
=====================================
Cầm cánh tay của người máy Vinh Quý, Tiểu Mai ngẩng đầu lên.
Anh đã sớm đoán được tình huống này, lúc ấy, khi tỉnh dậy sau cơn bạo bệnh thì anh phát hiện trong thôn làng không còn một bóng người, cũng không còn bất kỳ thứ gì ngoại trừ sự tĩnh lặng. Biết rằng mình đã bị vứt bỏ nên anh mới dứt khoát ra đi, từ đó về sau, anh cũng chưa gặp lại những cư dân sinh sống ở nơi đây nữa.
Không còn nhớ rõ tướng mạo của họ, anh cho là mình đã quên hết rồi, nhưng đến khi đứng trước cánh cửa đó một lần nữa rồi lựa chọn "không mở cửa" thì tọa độ nơi đây là thứ duy nhất hiện lên trong đầu anh.
Thuận theo tâm ý ngay lúc đó của mình, anh lại trở về nơi này.
Nhưng dù có trở về thì cũng vậy mà thôi.
Tiểu Mai cúi đầu xuống rồi tập trung sự chú ý lên cánh tay người máy đang cầm. Nhưng anh chưa kịp vặn ốc vít lại thì tiếng của Vinh Quý chợt vọng đến từ phía xa: "Tiểu Mai ơi, Tiểu Mai! Cậu mau đến đây xem này!"
Lúc đầu anh không định để ý.
Nhưng âm thanh trong tầng hầm kia cứ như không biết mệt mỏi vậy, càng gọi càng hăng say. Hết cách, Tiểu Mai chỉ có thể nhảy xuống giường rồi bước đi trong bóng tối tới cửa phòng bếp đã lâu không ghé qua.
Vào cái ngày phát hiện tất cả mọi người đều rời đi hết thì anh cũng không quay lại ngôi nhà này nữa. Tuy nhiên, dựa theo thời gian bây giờ mà nói thì anh rời khỏi chỗ này cũng không lâu lắm, nhưng trong lòng, anh cảm thấy mình đã rời khỏi nơi đây quá lâu rồi, lâu đến mức nơi đây đã trở nên xa lạ đối với anh.
Giọng của Vinh Quý vang lên từ trong tầng hầm tối đen, không biết tên nhóc kia lấy cái thang ở đâu ra nữa, anh không biết nhà mình lại có thứ này đấy.
Dựa theo cái thang leo xuống, vừa mới đứng vững thì anh nhìn thấy tên nhóc Vinh Quý không có tay kia chạy chậm qua, ý bảo anh chạy theo cậu.
Đương nhiên người máy Tiểu Mai sẽ không chạy, vả lại cơ thể chắp vá tạm thời này cũng không thích hợp với việc chạy nhảy nên anh lấy tốc độ bình thường đi theo đối phương qua đó.
Đi qua rồi thì sau đó...
Anh giật mình.
"Tiểu Mai ơi! Tiểu Mai à! Cậu xem kìa! Ở đây có rất là nhiều nấm đó!"
Nếu có tay thì chắc chắn tên nhóc này sẽ mở rộng cánh tay ra cho mà xem, giờ thì không có điều kiện đó nên cậu chỉ có thể chạy tới chạy lui, dùng hành động chạy nhảy để biểu đạt sự kích động của mình.
Phía sau cậu là thực vật dạng ô mọc đầy trên đất, trong bóng tối nó còn phát ra ánh sáng nữa.
Nhìn thực vật trước mắt, Tiểu Mai im lặng hồi lâu, mãi đến khi thấy Vinh Quý định kêu lên nữa thì anh mới thấp giọng nói: "Đây không phải là nấm, mà là một loại thực vật gọi là đậu đất, nó là... thức ăn chủ yếu của người ở Messertal."
Đất đai của Messertal chỉ có thể trồng một loại thực vật – đó chính là đậu đất này. Nhưng nhất định phải lựa chọn hạt giống một cách tỉ mỉ thì nó mới có thể sinh trưởng, không phải tùy tiện muốn trồng là được.
Có lẽ Vinh Quý không biết những điều này, thế nhưng cậu vẫn cao giọng nói: "Cậu nói xem, có phải đây là đồ ăn mà tộc nhân của cậu để lại cho cậu hay không? Bọn họ không thể mang cậu theo nhưng họ đã để lại một hầm nấm lớn cho cậu... à không, là đậu đất chứ. Nhất định là vậy rồi!"
Từng câu từng chữ của Vinh Quý đánh thẳng vào lòng của Tiểu Mai, tiếng của cậu rất lớn, thế nhưng Aishive... à không, Tiểu Mai lại dần dần không nghe được.
Ngay lúc này, rốt cuộc anh cũng phát hiện trải nghiệm bất ngờ đầu tiên trong những suy luận trước đó của mình.
—
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
A Quý phát hiện cây nấm!
Đó là cây nấm biết phát sáng!
Sau đó...
Nấm phát ra ánh sáng xanh lá...
Ánh sáng xanh lá yếu ớt tựa như lửa ma trơi vậy đó...
Vì để đạt được hiệu quả, màu sắc trong văn chương tự động tô điểm cho đẹp.
=-=
"Ngủ ngon quá à! Đã lâu rồi tớ mới ngủ ngon như vậy đấy ~" Lúc tỉnh dậy, Vinh Quý cảm thấy tinh thần tốt hơn bao giờ hết, cậu chia sẻ cảm giác này với Tiểu Mai, lại còn khen giường ở nhà anh nữa: "Giường ở nhà cậu ngủ ngon thật."
Tiểu Mai: "..."
"Thật ra cậu hết điện nên mới bị ngắt nguồn, cậu cảm thấy tinh thần sung mãn như thế là do tôi sạc điện giúp cậu đấy."
Tất cả sự cảm động của Vinh Quý biến mất ngay lập tức.
"Cảm, cảm ơn cậu..." Sau một phen lúng túng, Vinh Quý nói cảm ơn.
"Không có gì." Dứt lời, Tiểu Mai lại bất động.
Tiểu Mai không nhúc nhích như thế trông cứ như một người máy thật sự vậy, toàn bộ căn phòng chỉ có một mình cậu nói chuyện. Thật ra, sự yên tĩnh này khiến người ta cảm thấy hơi sợ thật đấy...
Vinh Quý suy nghĩ, sau đó cậu nhảy xuống giường, đẩy cửa sổ cũ nát rồi nhìn ra bên ngoài. Dù trong nhà hay bên ngoài thì cũng đều tối đen, không có bất kỳ một tia sáng nào cả.
"Tiểu, Tiểu Mai à, tớ đã muốn hỏi từ lâu rồi, tại sao ở đây lại tối đen như vậy? Ngay cả ánh trăng và những vì sao cũng không thấy đâu hết..."
Tầng hầm tối như vậy thì còn hiểu được, cơ mà lúc ra ngoài vẫn cứ tối đen như thế thì kỳ lạ quá đi mất.
"Bởi vì nơi này nằm ở dưới lòng đất, nó là tầng chót nhất, là nơi mà tôi sinh ra." Đáp án của Tiểu Mai khiến Vinh Quý sợ ngây người.
Cậu nhìn lên bầu trời sau đó lại nhìn xuống mặt đất, cẩn thận quan sát một phen rồi Vinh Quý phát hiện Tiểu Mai nói không sai, chẳng qua là cậu chưa từng nghĩ đến hướng này mà thôi.
Được rồi, cho dù cố hương của Tiểu Mai... có độ cao thấp hơn mực nước biển, vậy thì người đâu cả rồi? Người vốn sinh sống ở nơi này đã đi đâu?
"Những người sinh sống ở chỗ này đâu rồi?" Nghĩ vậy, Vinh Quý bèn hỏi: "Tộc nhân của cậu đâu?"
Nhưng ngay sau đó, Vinh Quý phát hiện hình như cậu đã hỏi một vấn đề không nên hỏi rồi.
"Họ không có ở đây." Tiểu Mai dùng âm thanh kim loại cứng nhắc trả lời cậu.
"Đều... đều đã qua đời hết rồi sao?"
"Lúc tôi bị bệnh hôn mê thì bọn họ đều rời đi cả rồi, chờ khi tôi tỉnh lại thì toàn bộ thôn xóm chỉ còn một mình tôi mà thôi."
Âm thanh kim loại của Tiểu Mai không hề phập phồng, thế nhưng Vinh Quý lại tự tưởng tượng ra một tình cảnh vô cùng thê lương.
Cậu bổ nhào qua ôm lấy Tiểu Mai kiên cường (?) trước mặt rồi dùng sức vỗ lưng anh: "Đều qua rồi, ít nhất... bọn họ rời đi thì nguyên một khu đất này đều thuộc về cậu đó."
"Tiểu Mai trở thành địa chủ rồi đấy!" Vinh Quý vừa nói vừa vỗ "thùng thùng" lên lưng Tiểu Mai, mãi cho đến khi một tiếng "lộp bộp" vang lên.
Tiểu Mai: "Cậu vỗ rớt lưng tôi rồi."
Vinh Quý: "..."
Vinh Quý nhìn thấy Tiểu Mai xoay đầu 180° rồi nhặt mảnh kim loại bị cậu vỗ rớt lên, sau đó gõ mấy cái khiến mảnh kim loại rỉ sét loang lổ kia trở về vị trí cũ.
Động tác thoạt nhìn rất điêu luyện.
***
Hai người máy đang đi trên bờ ruộng.
"Ra ngoài dạo một chút đi" - đây là đề nghị của Vinh Quý, đương nhiên đó không phải nguyên văn lời của cậu, mà Vinh Quý bảo với Tiểu Mai là đi ra "dò xét sản nghiệp của tổ tiên", thuận tiện thả lỏng bản thân luôn.
Tiểu Mai cũng không phản đối, nhưng khi nhìn thấy đất đai khô nứt bên ngoài, trong nhà cũng không còn sót lại một nông cụ nào cả thì Vinh Quý vẫn cảm thấy hơi buồn một tẹo.
Nghĩ lại mới nãy mình vừa "ghé thăm" nhà hàng xóm, thấy trong kho không còn bất kỳ thứ gì thì Vinh Quý biết rõ, nhất định tộc nhân của Tiểu Mai đã dọn sạch hết tất cả tài vật rồi mới rời đi. Họ dọn tất cả nông cụ, tất cả hạt giống, tất cả đồ ăn, tất cả những thứ có thể sử dụng được trong nhà... chỉ là họ không mang theo Tiểu Mai.
"Đừng tản bộ nữa, gió ở đây lớn quá, tớ... tớ cảm giác như mình sẽ bị thổi bay mất." Nhận ra càng đi càng cảm thấy thê lương, Vinh Quý hối hận vì mình đã đưa ra đề nghị nát bét, rốt cuộc cậu cũng nghĩ ra một lý do để kết thúc chuyến tản bộ này rồi.
Tiểu Mai nhìn cậu, sau một lúc anh mới gật đầu: "Trở về thôi, vừa hay có mấy vật liệu mà lúc trước tôi tìm được, lát nữa tôi sẽ sửa chữa cơ thể cho cậu luôn."
Bọn họ lại quay về gian phòng ban đầu, lúc Tiểu Mai đóng đóng, gõ gõ thì Vinh Quý lẳng lặng ngồi bên cạnh làm bạn với anh. Nhưng trời sinh Vinh Quý là một người không chịu ngồi yên, để cậu ngồi thành thật ở đó chốc lát thì còn được, nhưng thời gian dài thì Vinh Quý bắt đầu uốn éo "cót két". Có lẽ do cảm thấy phiền nên Tiểu Mai nói với cậu: "Cậu để hai cánh tay của mình lại rồi đi dạo trong phòng đi."
Vinh Quý vui vẻ đồng ý.
Người máy nhỏ tăng động không có cánh tay bắt đầu chạy loạn trong phòng. Phòng của Tiểu Mai lớn như vậy mà cậu chỉ đi vài vòng là xong, cho đến khi Vinh Quý phát hiện một cái mật thất ở dưới phòng bếp.
Nói mật thất thì cũng không hẳn, thật ra đó chỉ là cái hầm mà thôi.
"Tiểu Mai ơi, tớ có thể xuống hầm nhà cậu xem không?" Là một người yêu thích vận động từ bé, sau khi bị Viện trưởng dạy dỗ mấy lần thì Vinh Quý nhớ kỹ, rằng trước khi đi đâu thì phải hỏi han người ta một tiếng.
"Đi đi, nhưng trong hầm không có gì đâu, tôi không có để đồ gì ở trong đó cả." Tiểu Mai để mặc cho cậu đi.
"Vậy tớ xuống nhìn xem." Nhận được sự cho phép, Vinh Quý lập tức mở nắp hầm bước xuống.
Cậu vừa đi thì trong phòng bỗng dưng yên tĩnh.
Dù ở trong thế giới Vĩnh Trú tràn đầy màu trắng, hay những ngày đã từng sinh sống tại chỗ này thì xung quanh anh vẫn yên tĩnh như thế.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Không Hẹn Mà Đến
3. Xuyên Thành Nữ Chính Bị Bắt Nạt
4. Khoe Vợ Hằng Ngày
=====================================
Cầm cánh tay của người máy Vinh Quý, Tiểu Mai ngẩng đầu lên.
Anh đã sớm đoán được tình huống này, lúc ấy, khi tỉnh dậy sau cơn bạo bệnh thì anh phát hiện trong thôn làng không còn một bóng người, cũng không còn bất kỳ thứ gì ngoại trừ sự tĩnh lặng. Biết rằng mình đã bị vứt bỏ nên anh mới dứt khoát ra đi, từ đó về sau, anh cũng chưa gặp lại những cư dân sinh sống ở nơi đây nữa.
Không còn nhớ rõ tướng mạo của họ, anh cho là mình đã quên hết rồi, nhưng đến khi đứng trước cánh cửa đó một lần nữa rồi lựa chọn "không mở cửa" thì tọa độ nơi đây là thứ duy nhất hiện lên trong đầu anh.
Thuận theo tâm ý ngay lúc đó của mình, anh lại trở về nơi này.
Nhưng dù có trở về thì cũng vậy mà thôi.
Tiểu Mai cúi đầu xuống rồi tập trung sự chú ý lên cánh tay người máy đang cầm. Nhưng anh chưa kịp vặn ốc vít lại thì tiếng của Vinh Quý chợt vọng đến từ phía xa: "Tiểu Mai ơi, Tiểu Mai! Cậu mau đến đây xem này!"
Lúc đầu anh không định để ý.
Nhưng âm thanh trong tầng hầm kia cứ như không biết mệt mỏi vậy, càng gọi càng hăng say. Hết cách, Tiểu Mai chỉ có thể nhảy xuống giường rồi bước đi trong bóng tối tới cửa phòng bếp đã lâu không ghé qua.
Vào cái ngày phát hiện tất cả mọi người đều rời đi hết thì anh cũng không quay lại ngôi nhà này nữa. Tuy nhiên, dựa theo thời gian bây giờ mà nói thì anh rời khỏi chỗ này cũng không lâu lắm, nhưng trong lòng, anh cảm thấy mình đã rời khỏi nơi đây quá lâu rồi, lâu đến mức nơi đây đã trở nên xa lạ đối với anh.
Giọng của Vinh Quý vang lên từ trong tầng hầm tối đen, không biết tên nhóc kia lấy cái thang ở đâu ra nữa, anh không biết nhà mình lại có thứ này đấy.
Dựa theo cái thang leo xuống, vừa mới đứng vững thì anh nhìn thấy tên nhóc Vinh Quý không có tay kia chạy chậm qua, ý bảo anh chạy theo cậu.
Đương nhiên người máy Tiểu Mai sẽ không chạy, vả lại cơ thể chắp vá tạm thời này cũng không thích hợp với việc chạy nhảy nên anh lấy tốc độ bình thường đi theo đối phương qua đó.
Đi qua rồi thì sau đó...
Anh giật mình.
"Tiểu Mai ơi! Tiểu Mai à! Cậu xem kìa! Ở đây có rất là nhiều nấm đó!"
Nếu có tay thì chắc chắn tên nhóc này sẽ mở rộng cánh tay ra cho mà xem, giờ thì không có điều kiện đó nên cậu chỉ có thể chạy tới chạy lui, dùng hành động chạy nhảy để biểu đạt sự kích động của mình.
Phía sau cậu là thực vật dạng ô mọc đầy trên đất, trong bóng tối nó còn phát ra ánh sáng nữa.
Nhìn thực vật trước mắt, Tiểu Mai im lặng hồi lâu, mãi đến khi thấy Vinh Quý định kêu lên nữa thì anh mới thấp giọng nói: "Đây không phải là nấm, mà là một loại thực vật gọi là đậu đất, nó là... thức ăn chủ yếu của người ở Messertal."
Đất đai của Messertal chỉ có thể trồng một loại thực vật – đó chính là đậu đất này. Nhưng nhất định phải lựa chọn hạt giống một cách tỉ mỉ thì nó mới có thể sinh trưởng, không phải tùy tiện muốn trồng là được.
Có lẽ Vinh Quý không biết những điều này, thế nhưng cậu vẫn cao giọng nói: "Cậu nói xem, có phải đây là đồ ăn mà tộc nhân của cậu để lại cho cậu hay không? Bọn họ không thể mang cậu theo nhưng họ đã để lại một hầm nấm lớn cho cậu... à không, là đậu đất chứ. Nhất định là vậy rồi!"
Từng câu từng chữ của Vinh Quý đánh thẳng vào lòng của Tiểu Mai, tiếng của cậu rất lớn, thế nhưng Aishive... à không, Tiểu Mai lại dần dần không nghe được.
Ngay lúc này, rốt cuộc anh cũng phát hiện trải nghiệm bất ngờ đầu tiên trong những suy luận trước đó của mình.
—
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
A Quý phát hiện cây nấm!
Đó là cây nấm biết phát sáng!
Sau đó...
Nấm phát ra ánh sáng xanh lá...
Ánh sáng xanh lá yếu ớt tựa như lửa ma trơi vậy đó...
Vì để đạt được hiệu quả, màu sắc trong văn chương tự động tô điểm cho đẹp.
=-=