Chương 6
Edit + Beta: V
Đây là một vùng đất cực kỳ trống trải, tình cờ sẽ bắt gặp một vài ngôi nhà, phòng ốc hoang phế, nhưng những phế tích đó... trông rất xập xệ, nhìn là biết đã bị người ta bỏ hoang từ lâu.
Gió ở đây rất to, nhiều lần Vinh Quý hãi hùng khiếp vía, lo rằng cơ thể của mình sẽ bị thổi bay đi mất. Cũng may là vật liệu mà Tiểu Mai làm cơ thể cho cậu không được tốt cho lắm – bởi vì có gió lùa. Nhưng cũng chính vì như thế nên mỗi khi gió thổi qua thì cơ thể cậu lại kêu "cót két", lúc đầu nghe không được tự nhiên cho lắm, nhưng ngay lập tức Vinh Quý đã tìm thấy thú vui trong đó.
Vì vậy, hiện tại người máy Tiểu Mai chợt nghe thấy tiếng gió sau lưng biến điệu.
Từ tiếng "cót két" kỳ lạ biến thành tiếng... "cót cót két két" càng kỳ lạ hơn, từ âm thanh bất quy tắc trở thành âm thanh có quy tắc lạ lùng, hơn nữa còn có thêm âm điệu. Dù là người không có lòng hiếu kỳ nhưng anh cũng không nhịn được mà quay đầu lại xem người nọ đang làm gì.
Cơ thể Tiểu Mai có thể xoay 365°, nhưng anh chỉ xoay mỗi cái đầu lại mà thôi, còn cơ thể thì vẫn bất động. Vinh Quý đứng sau lưng chợt thấy cái đầu xoay 180° sang thì hết cả hồn, cánh tay đang đặt trên ngực cũng buông xuống.
Người máy Tiểu Mai: "Cậu đang làm gì đó?"
Một người máy với diện mạo không dễ nhìn cho lắm đang... xoa mắt mình.
Tuy bị người máy Tiểu Mai đột ngột xoay đầu sang làm hoảng sợ, nhưng lá gan của Vinh Quý tương đối lớn, cậu lại sờ lên lồng ngực của mình như đang khoe khoang, rằng chỗ bị gió lùa này thật là khéo.
"Ha ha, Tiểu Mai ơi cậu xem này, không phải trên cơ thể của tớ có rất nhiều khe hở sao? Cậu xem, cậu xem, khi bịt khe hở khác nhau thì nó sẽ phát ra âm thanh khác nhau, cơ thể tớ biết hát đấy!"
Tiểu Mai: "..."
Anh lập tức xoay đầu lại đi tiếp.
Âm thanh sau lưng vẫn tiếp tục vang lên.
"Cậu nghe thử xem, rất dễ nghe luôn đó! Giống sáo dọc đúng không? Hồi tiểu học tớ đã từng học thổi sáo dọc rồi đấy."
Gió lớn cứ thổi, hai người máy cứ đi, một người thì thổi sáo biến điệu, một người thì thổi hơi có quy luật một xíu nhưng lại không có giai điệu gì cả, cả hai đang đi xoành xoạch về phía trước.
Không biết có phải do Vinh Quý lải nhải bên tai hoài hay không mà người máy Tiểu Mai lại lén lút tra xét trong kho lưu trữ xem cái gì là sáo dọc. Sau khi tìm hiểu xong, anh còn tưởng tượng mình lớn lên là một cây sáo dọc, hai cây sáo đang xếp một hàng chỉnh tề đi về phía trước vân vân... chỉ tưởng tượng thôi là đã không chịu được.
Anh quyết định, sau khi tìm được chỗ dừng chân sẽ ngay lập tức bịt hết lỗ thủng trên cơ thể của hai người lại.
Khi đến nơi, Vinh Quý đã có thể thổi một điệu hát dân gian đơn giản.
"Đến rồi." Đứng trước một căn nhà cũ còn nguyên vẹn so với tình hình xung quanh, Tiểu Mai tuyên bố đã đến nơi rồi.
"Ở đây hả?" Âm thanh của "cây sáo" Vinh Quý lập tức im bặt, cậu ngó nơi trước mặt trông không giống có người ở lắm rồi ngó sang Tiểu Mai.
Tiểu Mai không đáp lại mà nâng một đầu tủ đông đi về một hướng, vì không để tủ đông rơi xuống nên Vinh Quý đành đi theo.
Trong một căn phòng cũ nát, anh nhắm một góc rồi sau đó dẫn đầu đi vào.
"Cậu cứ tự nhiên." Sau khi nói xong câu đó, Tiểu Mai nấp ở một góc nhỏ không lên tiếng.
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Tiểu Mai, Vinh Quý quyết định xem biểu hiện của anh là vì nhớ nhà. Quê nhà không một bóng người, nếu không phải đã chết thì chính là chạy nạn. Đánh giá xung quanh một phen, cậu lập tức lật đổ thiết lập về anh lúc mới đầu.
Từ biểu hiện lúc trước của Tiểu Mai, Vinh Quý vẫn cho rằng anh là kẻ có tiền, nhưng tình cảnh quê hương như thế thì không giống như có tiền cho lắm. Hơn nữa, tuy gian phòng của Tiểu Mai cũng coi như rộng rãi, nhưng hai người máy, một tủ đông chui vào thì đầy mất rồi. Vậy nên, không phải là do phòng rộng mà là do trong đó không có gì hết á!
... Cơ mà cũng không đơn giản như vậy.
Vinh Quý càng nhìn càng thấy sai sai, ánh mắt cậu liếc một lượt từ tủ đông sang xung quanh căn phòng, cuối cùng dừng lại trên cơ thể nho nhỏ ngồi trong góc của Tiểu Mai, bỗng nhiên cậu hiểu ra.
Tuy gian phòng này nhìn thì thấy bình thường, nhưng nếu so với dáng người của cậu thì không bình thường tí nào cả: Chỗ này nhỏ hơn bình thường rất nhiều.
Sở dĩ lúc đầu còn chưa phát hiện là vì cơ thể hiện tại của cậu quá nhỏ, nếu đổi lại là cơ thể kia thì đã sớm phát hiện ra rồi.
Vinh Quý cảm giác mình đã phát hiện ra một bí mật: Chẳng lẽ Tiểu Mai là người lùn?
Nhưng ý nghĩ này đã bị cậu bác bỏ ngay lập tức: Cậu đã thấy chân của Tiểu Ma ở bên trong tủ đông rồi, tuy ngắn hơn cậu một chút nhưng chắc chắn không giống với người lùn.
Thế nhưng...
Vinh Quý đi xoành xoạch ra ngoài nhìn một vòng, sau khi lần lượt "ghé thăm" nhà hàng xóm thì cậu phải thừa nhận: Cho dù vóc dáng Tiểu Mai có nhỏ đi chăng nữa, nhưng chắc chắn không nhỏ như bên hàng xóm.
Tất cả dụng cụ vừa nhỏ lại còn rất tinh xảo, nhưng nhìn bụi bám phía trên thì có lẽ chủ nhân của nó đã rời đi từ lâu rồi. Khu tầng hầm cậu cũng đi qua, ngay cả một hạt cơm cũng không còn, thế mới thấy lúc rời đi, chủ nhân nơi đây đã đóng gói triệt để như thế nào.
Nhưng Vinh Quý nhanh chóng nhận ra rằng mình không cần phải tìm thực vật, vì bây giờ cơ thể cậu là người máy.
Sau khi hiểu rõ hoàn cảnh xung quanh bảy, tám phần, Vinh Quý lại quay về gian phòng lúc đầu. Cậu nhìn thấy Tiểu Mai đang ngồi đó "suy tư về cuộc đời" thì cũng không quấy rầy đối phương mà đi đến phòng bếp, Vinh Quý nhìn thấy trên bàn có một thứ trông như tấm giẻ rách, hai mắt cậu lập tức sáng ngời, cậu giũ sạch rồi chịu khó ra ngoài lau chùi.
"Dưới giường có một tấm ván, ở dưới đó có nước." Nhìn hành động của Vinh Quý, Tiểu Mai vốn đang ngồi im lại chủ động nói chuyện với cậu.
Hoàn cảnh bây giờ nói cho cậu biết, rằng nước này không phải để uống mà để cậu dùng quét dọn vệ sinh. Vinh Quý nhanh chóng nắm bắt ý của đối phương, sau khi cậu sửa sang lại giường chiếu sạch sẽ thì Tiểu Mai đang ở nơi hẻo lánh đột nhiên không còn rụt rè nữa mà ngồi xuống chỗ cậu vừa mới lau chùi xong.
Người máy nhỏ vô cùng bẩn đang ngồi trên chiếc giường miễn cưỡng có thể coi là sạch sẽ... Vinh Quý nhìn không vừa mắt nên bèn vẫy tay gọi anh qua: "Trên người cậu toàn đất không à, để tớ lau sạch cho rồi cậu hẵng qua đó ngồi."
Tiểu Mai nghiêng đầu sang nhìn cậu, cuối cùng anh cũng không từ chối đề nghị của Vinh Quý. Vì vậy, Vinh Quý lau sạch sẽ cho Tiểu Mai xong rồi cậu yêu cầu Tiểu Mai lau lại cho mình, người máy Tiểu Mai cầm chiếc khăn trong tay nhưng cũng không từ chối.
Tuy tạo hình không được tốt cho lắm, nhưng hai người máy cũng coi như tạm sạch sẽ ngồi trên chiếc giường cũng tạm sạch sẽ nốt.
Không biết vì sao, rõ ràng là cơ thể người máy nhưng Vinh Quý lại cảm thấy hơi mệt mỏi, thế là cậu tựa lên tủ đông chứa cơ thể mình rồi ngủ mất.
Tấm lưng thẳng tắp của Tiểu Mai là hình ảnh cuối cùng tiến vào não cậu.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Mai không có thấp đâu nha ~ sửa lại chương lỗi rồi, vì có thể sẽ phát sinh thêm lỗi sai nữa nên trước mắt cứ vậy đi ~ cuối tuần vui vẻ!
Đây là một vùng đất cực kỳ trống trải, tình cờ sẽ bắt gặp một vài ngôi nhà, phòng ốc hoang phế, nhưng những phế tích đó... trông rất xập xệ, nhìn là biết đã bị người ta bỏ hoang từ lâu.
Gió ở đây rất to, nhiều lần Vinh Quý hãi hùng khiếp vía, lo rằng cơ thể của mình sẽ bị thổi bay đi mất. Cũng may là vật liệu mà Tiểu Mai làm cơ thể cho cậu không được tốt cho lắm – bởi vì có gió lùa. Nhưng cũng chính vì như thế nên mỗi khi gió thổi qua thì cơ thể cậu lại kêu "cót két", lúc đầu nghe không được tự nhiên cho lắm, nhưng ngay lập tức Vinh Quý đã tìm thấy thú vui trong đó.
Vì vậy, hiện tại người máy Tiểu Mai chợt nghe thấy tiếng gió sau lưng biến điệu.
Từ tiếng "cót két" kỳ lạ biến thành tiếng... "cót cót két két" càng kỳ lạ hơn, từ âm thanh bất quy tắc trở thành âm thanh có quy tắc lạ lùng, hơn nữa còn có thêm âm điệu. Dù là người không có lòng hiếu kỳ nhưng anh cũng không nhịn được mà quay đầu lại xem người nọ đang làm gì.
Cơ thể Tiểu Mai có thể xoay 365°, nhưng anh chỉ xoay mỗi cái đầu lại mà thôi, còn cơ thể thì vẫn bất động. Vinh Quý đứng sau lưng chợt thấy cái đầu xoay 180° sang thì hết cả hồn, cánh tay đang đặt trên ngực cũng buông xuống.
Người máy Tiểu Mai: "Cậu đang làm gì đó?"
Một người máy với diện mạo không dễ nhìn cho lắm đang... xoa mắt mình.
Tuy bị người máy Tiểu Mai đột ngột xoay đầu sang làm hoảng sợ, nhưng lá gan của Vinh Quý tương đối lớn, cậu lại sờ lên lồng ngực của mình như đang khoe khoang, rằng chỗ bị gió lùa này thật là khéo.
"Ha ha, Tiểu Mai ơi cậu xem này, không phải trên cơ thể của tớ có rất nhiều khe hở sao? Cậu xem, cậu xem, khi bịt khe hở khác nhau thì nó sẽ phát ra âm thanh khác nhau, cơ thể tớ biết hát đấy!"
Tiểu Mai: "..."
Anh lập tức xoay đầu lại đi tiếp.
Âm thanh sau lưng vẫn tiếp tục vang lên.
"Cậu nghe thử xem, rất dễ nghe luôn đó! Giống sáo dọc đúng không? Hồi tiểu học tớ đã từng học thổi sáo dọc rồi đấy."
Gió lớn cứ thổi, hai người máy cứ đi, một người thì thổi sáo biến điệu, một người thì thổi hơi có quy luật một xíu nhưng lại không có giai điệu gì cả, cả hai đang đi xoành xoạch về phía trước.
Không biết có phải do Vinh Quý lải nhải bên tai hoài hay không mà người máy Tiểu Mai lại lén lút tra xét trong kho lưu trữ xem cái gì là sáo dọc. Sau khi tìm hiểu xong, anh còn tưởng tượng mình lớn lên là một cây sáo dọc, hai cây sáo đang xếp một hàng chỉnh tề đi về phía trước vân vân... chỉ tưởng tượng thôi là đã không chịu được.
Anh quyết định, sau khi tìm được chỗ dừng chân sẽ ngay lập tức bịt hết lỗ thủng trên cơ thể của hai người lại.
Khi đến nơi, Vinh Quý đã có thể thổi một điệu hát dân gian đơn giản.
"Đến rồi." Đứng trước một căn nhà cũ còn nguyên vẹn so với tình hình xung quanh, Tiểu Mai tuyên bố đã đến nơi rồi.
"Ở đây hả?" Âm thanh của "cây sáo" Vinh Quý lập tức im bặt, cậu ngó nơi trước mặt trông không giống có người ở lắm rồi ngó sang Tiểu Mai.
Tiểu Mai không đáp lại mà nâng một đầu tủ đông đi về một hướng, vì không để tủ đông rơi xuống nên Vinh Quý đành đi theo.
Trong một căn phòng cũ nát, anh nhắm một góc rồi sau đó dẫn đầu đi vào.
"Cậu cứ tự nhiên." Sau khi nói xong câu đó, Tiểu Mai nấp ở một góc nhỏ không lên tiếng.
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Tiểu Mai, Vinh Quý quyết định xem biểu hiện của anh là vì nhớ nhà. Quê nhà không một bóng người, nếu không phải đã chết thì chính là chạy nạn. Đánh giá xung quanh một phen, cậu lập tức lật đổ thiết lập về anh lúc mới đầu.
Từ biểu hiện lúc trước của Tiểu Mai, Vinh Quý vẫn cho rằng anh là kẻ có tiền, nhưng tình cảnh quê hương như thế thì không giống như có tiền cho lắm. Hơn nữa, tuy gian phòng của Tiểu Mai cũng coi như rộng rãi, nhưng hai người máy, một tủ đông chui vào thì đầy mất rồi. Vậy nên, không phải là do phòng rộng mà là do trong đó không có gì hết á!
... Cơ mà cũng không đơn giản như vậy.
Vinh Quý càng nhìn càng thấy sai sai, ánh mắt cậu liếc một lượt từ tủ đông sang xung quanh căn phòng, cuối cùng dừng lại trên cơ thể nho nhỏ ngồi trong góc của Tiểu Mai, bỗng nhiên cậu hiểu ra.
Tuy gian phòng này nhìn thì thấy bình thường, nhưng nếu so với dáng người của cậu thì không bình thường tí nào cả: Chỗ này nhỏ hơn bình thường rất nhiều.
Sở dĩ lúc đầu còn chưa phát hiện là vì cơ thể hiện tại của cậu quá nhỏ, nếu đổi lại là cơ thể kia thì đã sớm phát hiện ra rồi.
Vinh Quý cảm giác mình đã phát hiện ra một bí mật: Chẳng lẽ Tiểu Mai là người lùn?
Nhưng ý nghĩ này đã bị cậu bác bỏ ngay lập tức: Cậu đã thấy chân của Tiểu Ma ở bên trong tủ đông rồi, tuy ngắn hơn cậu một chút nhưng chắc chắn không giống với người lùn.
Thế nhưng...
Vinh Quý đi xoành xoạch ra ngoài nhìn một vòng, sau khi lần lượt "ghé thăm" nhà hàng xóm thì cậu phải thừa nhận: Cho dù vóc dáng Tiểu Mai có nhỏ đi chăng nữa, nhưng chắc chắn không nhỏ như bên hàng xóm.
Tất cả dụng cụ vừa nhỏ lại còn rất tinh xảo, nhưng nhìn bụi bám phía trên thì có lẽ chủ nhân của nó đã rời đi từ lâu rồi. Khu tầng hầm cậu cũng đi qua, ngay cả một hạt cơm cũng không còn, thế mới thấy lúc rời đi, chủ nhân nơi đây đã đóng gói triệt để như thế nào.
Nhưng Vinh Quý nhanh chóng nhận ra rằng mình không cần phải tìm thực vật, vì bây giờ cơ thể cậu là người máy.
Sau khi hiểu rõ hoàn cảnh xung quanh bảy, tám phần, Vinh Quý lại quay về gian phòng lúc đầu. Cậu nhìn thấy Tiểu Mai đang ngồi đó "suy tư về cuộc đời" thì cũng không quấy rầy đối phương mà đi đến phòng bếp, Vinh Quý nhìn thấy trên bàn có một thứ trông như tấm giẻ rách, hai mắt cậu lập tức sáng ngời, cậu giũ sạch rồi chịu khó ra ngoài lau chùi.
"Dưới giường có một tấm ván, ở dưới đó có nước." Nhìn hành động của Vinh Quý, Tiểu Mai vốn đang ngồi im lại chủ động nói chuyện với cậu.
Hoàn cảnh bây giờ nói cho cậu biết, rằng nước này không phải để uống mà để cậu dùng quét dọn vệ sinh. Vinh Quý nhanh chóng nắm bắt ý của đối phương, sau khi cậu sửa sang lại giường chiếu sạch sẽ thì Tiểu Mai đang ở nơi hẻo lánh đột nhiên không còn rụt rè nữa mà ngồi xuống chỗ cậu vừa mới lau chùi xong.
Người máy nhỏ vô cùng bẩn đang ngồi trên chiếc giường miễn cưỡng có thể coi là sạch sẽ... Vinh Quý nhìn không vừa mắt nên bèn vẫy tay gọi anh qua: "Trên người cậu toàn đất không à, để tớ lau sạch cho rồi cậu hẵng qua đó ngồi."
Tiểu Mai nghiêng đầu sang nhìn cậu, cuối cùng anh cũng không từ chối đề nghị của Vinh Quý. Vì vậy, Vinh Quý lau sạch sẽ cho Tiểu Mai xong rồi cậu yêu cầu Tiểu Mai lau lại cho mình, người máy Tiểu Mai cầm chiếc khăn trong tay nhưng cũng không từ chối.
Tuy tạo hình không được tốt cho lắm, nhưng hai người máy cũng coi như tạm sạch sẽ ngồi trên chiếc giường cũng tạm sạch sẽ nốt.
Không biết vì sao, rõ ràng là cơ thể người máy nhưng Vinh Quý lại cảm thấy hơi mệt mỏi, thế là cậu tựa lên tủ đông chứa cơ thể mình rồi ngủ mất.
Tấm lưng thẳng tắp của Tiểu Mai là hình ảnh cuối cùng tiến vào não cậu.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Mai không có thấp đâu nha ~ sửa lại chương lỗi rồi, vì có thể sẽ phát sinh thêm lỗi sai nữa nên trước mắt cứ vậy đi ~ cuối tuần vui vẻ!