Chương 32
Edit: Lana
Beta: V
Không biết tình huống bên trong thành phố như thế nào nên hai người quyết định tạm thời không lái xe vào. Cuối cùng, dưới sự hướng dẫn của nhân viên đeo mặt nạ phòng độc ở cổng thành phố, bọn họ mới lái Đại Hoàng vào bãi đỗ xe theo chỉ định.
Đó là bãi đỗ xe với không gian ba chiều, bên trong đã đỗ rất nhiều xe, nhưng trùng hợp là, chiếc xe mà suýt nữa đâm trúng Vinh Quý được đậu ngay bên cạnh xe của bọn họ.
Lúc NÃY, Vinh Quý nói là nếu thấy chiếc xe nọ thì sẽ đâm xì lốp, nhưng đó cũng chỉ là nói mà thôi, khi thật sự gặp lại thì cậu chỉ thở dài và không làm gì cả.
Sau khi khóa kỹ Đại Hoàng, hai người máy nhỏ mang theo thẻ thông hành rời khỏi bãi đỗ xe.
Có nhiều người cũng đi ra khỏi bãi đỗ xe giống bọn họ. Bởi vì biết hàm lượng kim loại trong không khí rất cao nên đa số đều mang mặt nạ phòng độc, vì thế diện mạo của họ bị che đi khiến Vinh Quý không tài nào nhìn ra được. Chỉ là bọn họ không để ý việc bảo vệ phần thân cho lắm, mặc dù có người mặc dày tầng tầng lớp lớp, nhưng cũng có người ăn mặc rất mát mẻ.
Những người đó nam, nữ đều có, phong cách ăn mặc của bọn họ rất kỳ quái, vừa nhìn đã biết không giống thời đại của cậu. Có vài người cậu thấy cũng ổn, nhưng đa số bọn họ… gu thời trang đều hỏng bét.
Vinh Quý còn nhìn thấy một số người có làn da kim loại, hai người dùng cánh tay người máy, còn có một người sử dụng đùi kim loại. Đây là tay chân giả sao? Một người trong số đó có cánh tay kim loại nhìn không khác gì tay thật cả, tình cờ Vinh Quý thấy phản quang nên mới tìm ra kẽ hở đó.
Cậu còn nhìn thấy một người có cơ thể máy giống cậu, nhưng mà cơ thể người đó cao lớn, mỗi bước đi đều làm đất đai rung chuyển, còn cơ thể Vinh Quý thì lại quá nhẹ. Lúc người nọ đi ngang qua, cậu tưởng mình đã bị rung đến điên luôn rồi ~
Cậu còn thấy hai người da ngăm với vóc dáng cao, khỏe khoắn và có mái tóc thật dài. Nhưng thứ thật sự làm cậu chú ý không phải là dáng vẻ tao nhã của họ mà là thứ dưới lớp quần áo…
Đuôi?
Cậu ngẩn người.
Người của thế giới này thật kỳ lạ… vì nghĩ mãi mà không ra nên Vĩnh Quý tiếp tục đi xoành xoạch về phía trước. Giữa biển người, cậu và Tiểu Mai là lùn nhất, còn không cao tới nửa thân người ở đây nữa, vậy nên hai người chỉ có thể lặn ngụp giữa những cái bắp đùi mà thôi.
Tiểu Mai chế tạo cơ thể cũng tiết kiệm nguyên vật liệu quá đi, cơ thể hiện tại chẳng cao lớn tí nào cả – Vinh Quý yên lặng thở dài một hơi, cậu đi rất cẩn thận, cố hết sức để người khác không giẫm trúng mình.
“Chúng ta đến quán rượu Dora rồi.” Ngay lúc Vinh Quý đang suy nghĩ miên man, Tiểu Mai bỗng nói.
“Hửm?” Vinh Quý bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, cậu tò mò nhìn về phía Tiểu Mai: “Tiểu Mai, không phải đây là lần đầu tiên cậu tới đây hở? Sao cậu lại biết ở đây có quán rượu? Hơn nữa…”
“Tụi mình đều là người máy, có thể uống rượu à?”
Tiểu Mai liếc cậu một cái: “Tôi vừa phân tích ra từ cuộc đối thoại của người qua đường.”
“Ai đến đây mua đồ thì đến chợ Dora, còn những người đến đây để tìm điểm tích lũy thì có nhắc tới quán rượu Dora.”
Vinh Quý cảm thấy xấu hổ quá chừng: Hóa ra lúc cậu chỉ lo nhìn ngó xung quanh để ngắm ngoại hình người khác thì Tiểu Mai vẫn luôn nghe ngóng tình hình, còn từ nhiều cuộc đối thoại như vậy đúc kết ra tin tức nữa chứ.
Thật là…
Đáng tin cậy quá đi!
Vinh Quý không hề có ý nghĩ “so sánh với cậu làm người ta tức chết”, mà cậu còn rất vừa lòng với sự phân công này.
“Được đó, được đó ~ Tụi mình đến cái chỗ… quán rượu Dora đi!” Đối với người mới vào thành phố mà nói, nếu biết mình sẽ đến chỗ nào thì sẽ rất có cảm giác an toàn. Vinh Quý lập tức vui vẻ, hớn hở nâng cao chân, nhưng mà…
“Đi theo hướng nào đây?”
“Đi theo người máy cao to kia.” Cũng may Tiểu Mai vẫn luôn đáng tin cậy như vậy.
Vì thế, cùng với sự rung chuyển của mặt đất, hai người đi theo sau người máy cao to, cuối cùng đi tới một con ngõ hẻo lánh nằm sâu trong thành phố. Ở đó có một quán nhỏ không có biển hiệu, xem ra đó là “Quán rượu Dora”.
Vinh Quý nắm chặt tay Tiểu Mai, cậu khựng lại một chút rồi sau đó dũng cảm đi vào.
“Nhắc nhở: Chất lượng không khí tốt.” Ngay khi bước vào quán rượu, Đại Hoàng “nói chuyện” trong đầu Vinh Quý.
Vinh Quý ngẩn người, sau đó cậu thấy người trong quán không ai mang mặt nạ cả. Bọn họ hoặc là nói chuyện phiếm, hoặc là uống rượu, vậy nên quán rượu cực kỳ náo nhiệt.
Hiển nhiên: Để mọi người có thể ăn uống, quán rượu đã lọc qua không khí.
Ngay lập tức nhìn thấy nhiều gương mặt thật như vậy, Vinh Quý không khỏi “oa” một tiếng.
Đây quả thật không phải thời đại của cậu – sau khi nhìn lướt qua xung quanh, ý nghĩ này cứ lởn vởn trong đầu Vinh Quý.
Nói như thế nào nhỉ? Tuy người nơi này nhìn qua cũng giống người đấy, đều có hai mắt, một mũi, một miệng, nhưng đa số bọn họ đều có bộ phận khác trên người. Tai thú là thường thấy nhất, còn có đuôi, có người còn mọc vảy. Lúc đầu Vinh Quý cho rằng nó chỉ là vật trang trí, nhưng sau khi sử dụng chức năng phóng đại trộm quan sát một chút thì cậu dám chắc nó thật sự mọc ra từ cơ thể của họ ~
Nhưng cũng có một số người, nhìn sơ qua rất giống người ở thời đại của cậu, tuy nhiên xét về chiều cao thì chiều cao trung bình của người ở đây dường như cao hơn cậu lúc trước một chút.
Vinh Quý lập tức nhớ lại đoạn video người trong cô nhi viện để lại cho cậu. Trong lúc cậu hôn mê, Vinh Phúc cũng đã từng nói qua tin tức này, sơ lược là nói về con người trong tương lai thay đổi ra sao.
Như đã nói ở trên, bởi vì não bộ ngày càng phát triển nên phần đầu sẽ càng lúc càng lớn, còn phần thân sẽ teo lại, chiều cao sẽ giảm xuống, cuối cùng có thể thật sự trông như E.T. [*] trong phim điện ảnh vậy.
[*] E.T. trong bộ phim E.T. – sinh vật ngoài hành tinh.
Vinh Phúc còn cười nói, rằng bộ dạng này của Vinh Quý coi chừng sẽ biến thành người xấu xí bậc nhất trong tương lai đấy.
Hiện tại xem ra…
Mình vẫn rất đẹp trai! Là do thẩm mỹ của người nơi này không tốt!
Vinh Quý hoàn toàn yên tâm.
Tóm lại, là đồ cổ có chỉ số IQ bình thường, Vinh Quý thản nhiên tiếp nhận diện mạo của người thời đại mới.
Không biết vì sao người nơi này lại biến thành như vậy nhỉ? Giống loài có thay đổi gì không? Rốt cuộc đã trôi qua bao lâu rồi?
Hầu hết người có chỉ số IQ bình thường sẽ nghĩ như thế này, nhưng cậu không nghĩ tới điều gì cả. Nhìn người trong quán rượu xong, cậu dời tầm mắt đến quần áo của những người đó – tuy rằng bây giờ dùng không đến, nhưng cậu muốn nhìn xem gu thời trang ở đây như thế nào. Bất kể là đi đến đâu thì đều phải bám sát theo phong cách ăn mặc nơi đó, không phải sao?
Trong khi hứng thú quan sát xung quanh, Vinh Quý bắt đầu tìm chỗ ngồi, chỉ là cậu tìm thật lâu nhưng ngay cả một chỗ trống cũng không có.
Đôi khi sẽ nhìn thấy một hai ghế trống, cơ mà không đợi cậu đến gần thì người ngồi ghế bên cạnh đã gác chân sang, ý cự tuyệt rõ ràng khiến cậu không thể không rời đi.
Thà tiếp tục tìm chỗ còn hơn xin nhường ghế, Vinh Quý muốn nhẹ nhàng hòa vào không khí của quán rượu chứ không muốn xảy ra cãi vã. Chỉ là, cậu không tìm không có nghĩ phiền toái sẽ không tới. Ngay lúc Vinh Quý lôi kéo Tiểu Mai đi giữa đám đông tìm chỗ thì bàn tay đang nắm lấy tay của Tiểu Mai đột nhiên trống không.
Vinh Quý nhanh chóng quay đầu lại, sau đó cậu lập tức nhìn thấy Tiểu Mai đang bị xách lên. Tuy mặt Tiểu Mai không có biểu cảm gì, tuy Tiểu Mai không kêu cứu, tuy Tiểu Mai không đau đớn, nhưng anh bị những người kia xách lên cao, trong một tư thế cực kỳ khó chịu…
“Ha ha! Người lùn, lại là mày à. Tao thấy mày đi ba vòng rồi, không tìm được chỗ ngồi phải không? Khà khà, lần đầu tiên tới hả? Chỗ ngồi ở Dora này chỉ có thể lấy bằng nắm đấm, quy tắc này mà mày cũng không biết sao?” Giọng nói nghe có vẻ quen tai, Vinh Quý nhanh chóng ngẩng đầu lên.
Người nói chuyện đang xách đầu Tiểu Mai, hắn ta đang cười, hai tên đồng lõa bên cạnh cũng cười hì hì.
Vinh Quý là ai? Chuyên môn của cậu là cái gì?
Là ca hát! Giai điệu từng nghe qua một lần thì cậu tuyệt đối sẽ không quên. Cậu cực kỳ nhạy với âm thanh, ngay cả tiếng mở cửa của từng người khác nhau cậu đều phân biệt được. Với khả năng này, cậu lập tức biết được ai đang nói chuyện.
Là người trước đó suýt nữa đụng phải cậu!
Cậu nhớ rõ giọng nói của hắn ta!
“Chúng mày là… người Metha gì đó hả? Là đám người lùn trong truyền thuyết à? Bởi vì quá lùn cho nên thích sử dụng cơ thể máy móc, nghe nói chúng mày rất nghèo đúng không, nhiều người phải thường xuyên dùng chung một cơ thể đúng không?” Hắn ta tiếp tục nói, trong khi nói còn bắt lấy cánh tay Tiểu Mai nữa.
“Mở ra tao nhìn xem ~ coi bên trong có mấy người lùn.” Đồng lõa bên cạnh còn đổ thêm dầu vào lửa và cười cợt.
“Được, tao cũng rất tò mò…” Hắn ta cũng cười, vừa cười vừa vươn tay còn lại chuẩn bị nắm lấy thân Tiểu Mai…
Ngay lúc này…
“A ~~~~~~~” Miệng phát ra một tiếng gầm rú, Vinh Quý bày tư thế, sau đó cậu bỗng nhiên nhảy dựng lên, giống như một viên đạn nhằm về phía người đã suýt đụng cậu.
Biết thân hình không đủ cao nên cậu dùng cái ghế bên cạnh, đầu tiên là nhảy lên ghế, sau đó lại từ ghế nhảy lên bàn, động tác chuẩn xác đâm vào cánh tay người đang xách Tiểu Mai. Động tác của cậu cực kỳ nhanh, hơn nữa quá đột ngột nên khiến cánh tay người nọ run lên, Tiểu Mai bị xách cũng rơi xuống đất.
Nhưng hắn ta không có tâm tư để ý Tiểu Mai, vì bị Vinh Quý đột nhiên tập kích nên người nọ nổi giận, bàn tay to chộp về phía cậu. Nhưng mà Vinh Quý nhỏ gọn, hơn nữa hướng đánh của hắn ta cũng không đủ chính xác nên một đòn tung ra bị cậu tránh thoát được.
Vừa lăn lộn tránh đòn, Vinh Quý vừa làm hai việc: Đầu tiên, cậu đặt Tiểu Mai bị rơi xuống đất lên ghế ở bàn bên cạnh; sau đó, cậu cũng tung ra nắm đấm nhỏ của mình ← không sai, chính là nắm đấm từ tay trái thô sơ do Tiểu Mai làm ra.
Tuy rằng thô sơ nhưng nó thật sự lớn hơn hơn tay phải, lúc rảnh Vinh Quý còn dùng nó như búa để đập nữa đấy ~
Bây giờ đánh nhau thì nó lại càng hữu dụng.
Vinh Quý tung nắm đấm sắt nhỏ ra.
Sau đó…
Nắm đấm nhỏ đã bị người nọ bắt được.
“Ha ha ha! Người lùn như mày còn muốn cùng tao…” Hắn ta cười to, nhưng không ngờ giây tiếp theo, mắt trái hắn ta đã bị đập mạnh vào!
Là do Vinh Quý quyết đoán gỡ tay trái xuống, ngay lúc ngã xuống cậu nhanh chóng đấm hắn ta một quyền!
“A ~~~~” Lại thêm một tiếng gầm kỳ lạ.
Vinh Quý rơi xuống đất một cái “xoạch”, người máy bị đứt hết một cánh tay thoạt nhìn càng thêm nát bét hơn, nhưng kỳ lạ là, cậu đột nhiên bừng lên khí thế.
Khí thế ấy hừng hực bùng cháy, sau lưng người máy nhỏ như hiện ra một linh hồn đấu sĩ!
Tiếp đó là khung cảnh cực kỳ hỗn loạn, người nọ nổi xung thiên, hai đồng lõa của hắn ta cũng gia nhập chiến cuộc. Nhóm người xung quanh thì không định nhúng tay vào mà ngồi bên cạnh xem bọn họ đánh nhau.
Vinh Quý chỉ là một người máy nhỏ, hiển nhiên là đánh không lại ba người trưởng thành.
Nhưng mà cậu rất hung dữ! Vô cùng hung dữ!
Không dùng ghế đánh được thì cậu dùng chính mình! Trong tay không có vũ khí cũng không sợ, cậu tháo từ từ cơ thể mình ra đánh tiếp!
“Đám vô lại này! Đừng để ông đây gặp lại tụi bây!” Trong lúc bị ném ra ngoài, đầu Vinh Quý vẫn hung hãn mà mắng.
Bị một màn vừa quái dị vừa buồn cười này dọa tới choáng váng, ba người kia mang cái đầu đầy cục u rời khỏi quán rượu.
“Hây da ~~~~” Sau khi phát ra tiếng tru thương hiệu của Lý Tiểu Long, đầu Vinh Quý lăn quay rồi bất động.
—
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Canh hai ~
Nổi xung thiên vì Tiểu Mai! Cái đầu nhỏ đâm vô ngực nhà ngươi nè!
—
V: Quá đỉnh luôn bạn êy:))) nói chứ đây là một chương mình ưng đấy, Vinh Quý không quan tâm tên kia chửi mình, nhưng đụng tới Tiểu Mai thì cậu sẽ nhào dzô quánh người đó.
Lana: Đầu đầy cục u là như này nà:
Beta: V
Không biết tình huống bên trong thành phố như thế nào nên hai người quyết định tạm thời không lái xe vào. Cuối cùng, dưới sự hướng dẫn của nhân viên đeo mặt nạ phòng độc ở cổng thành phố, bọn họ mới lái Đại Hoàng vào bãi đỗ xe theo chỉ định.
Đó là bãi đỗ xe với không gian ba chiều, bên trong đã đỗ rất nhiều xe, nhưng trùng hợp là, chiếc xe mà suýt nữa đâm trúng Vinh Quý được đậu ngay bên cạnh xe của bọn họ.
Lúc NÃY, Vinh Quý nói là nếu thấy chiếc xe nọ thì sẽ đâm xì lốp, nhưng đó cũng chỉ là nói mà thôi, khi thật sự gặp lại thì cậu chỉ thở dài và không làm gì cả.
Sau khi khóa kỹ Đại Hoàng, hai người máy nhỏ mang theo thẻ thông hành rời khỏi bãi đỗ xe.
Có nhiều người cũng đi ra khỏi bãi đỗ xe giống bọn họ. Bởi vì biết hàm lượng kim loại trong không khí rất cao nên đa số đều mang mặt nạ phòng độc, vì thế diện mạo của họ bị che đi khiến Vinh Quý không tài nào nhìn ra được. Chỉ là bọn họ không để ý việc bảo vệ phần thân cho lắm, mặc dù có người mặc dày tầng tầng lớp lớp, nhưng cũng có người ăn mặc rất mát mẻ.
Những người đó nam, nữ đều có, phong cách ăn mặc của bọn họ rất kỳ quái, vừa nhìn đã biết không giống thời đại của cậu. Có vài người cậu thấy cũng ổn, nhưng đa số bọn họ… gu thời trang đều hỏng bét.
Vinh Quý còn nhìn thấy một số người có làn da kim loại, hai người dùng cánh tay người máy, còn có một người sử dụng đùi kim loại. Đây là tay chân giả sao? Một người trong số đó có cánh tay kim loại nhìn không khác gì tay thật cả, tình cờ Vinh Quý thấy phản quang nên mới tìm ra kẽ hở đó.
Cậu còn nhìn thấy một người có cơ thể máy giống cậu, nhưng mà cơ thể người đó cao lớn, mỗi bước đi đều làm đất đai rung chuyển, còn cơ thể Vinh Quý thì lại quá nhẹ. Lúc người nọ đi ngang qua, cậu tưởng mình đã bị rung đến điên luôn rồi ~
Cậu còn thấy hai người da ngăm với vóc dáng cao, khỏe khoắn và có mái tóc thật dài. Nhưng thứ thật sự làm cậu chú ý không phải là dáng vẻ tao nhã của họ mà là thứ dưới lớp quần áo…
Đuôi?
Cậu ngẩn người.
Người của thế giới này thật kỳ lạ… vì nghĩ mãi mà không ra nên Vĩnh Quý tiếp tục đi xoành xoạch về phía trước. Giữa biển người, cậu và Tiểu Mai là lùn nhất, còn không cao tới nửa thân người ở đây nữa, vậy nên hai người chỉ có thể lặn ngụp giữa những cái bắp đùi mà thôi.
Tiểu Mai chế tạo cơ thể cũng tiết kiệm nguyên vật liệu quá đi, cơ thể hiện tại chẳng cao lớn tí nào cả – Vinh Quý yên lặng thở dài một hơi, cậu đi rất cẩn thận, cố hết sức để người khác không giẫm trúng mình.
“Chúng ta đến quán rượu Dora rồi.” Ngay lúc Vinh Quý đang suy nghĩ miên man, Tiểu Mai bỗng nói.
“Hửm?” Vinh Quý bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, cậu tò mò nhìn về phía Tiểu Mai: “Tiểu Mai, không phải đây là lần đầu tiên cậu tới đây hở? Sao cậu lại biết ở đây có quán rượu? Hơn nữa…”
“Tụi mình đều là người máy, có thể uống rượu à?”
Tiểu Mai liếc cậu một cái: “Tôi vừa phân tích ra từ cuộc đối thoại của người qua đường.”
“Ai đến đây mua đồ thì đến chợ Dora, còn những người đến đây để tìm điểm tích lũy thì có nhắc tới quán rượu Dora.”
Vinh Quý cảm thấy xấu hổ quá chừng: Hóa ra lúc cậu chỉ lo nhìn ngó xung quanh để ngắm ngoại hình người khác thì Tiểu Mai vẫn luôn nghe ngóng tình hình, còn từ nhiều cuộc đối thoại như vậy đúc kết ra tin tức nữa chứ.
Thật là…
Đáng tin cậy quá đi!
Vinh Quý không hề có ý nghĩ “so sánh với cậu làm người ta tức chết”, mà cậu còn rất vừa lòng với sự phân công này.
“Được đó, được đó ~ Tụi mình đến cái chỗ… quán rượu Dora đi!” Đối với người mới vào thành phố mà nói, nếu biết mình sẽ đến chỗ nào thì sẽ rất có cảm giác an toàn. Vinh Quý lập tức vui vẻ, hớn hở nâng cao chân, nhưng mà…
“Đi theo hướng nào đây?”
“Đi theo người máy cao to kia.” Cũng may Tiểu Mai vẫn luôn đáng tin cậy như vậy.
Vì thế, cùng với sự rung chuyển của mặt đất, hai người đi theo sau người máy cao to, cuối cùng đi tới một con ngõ hẻo lánh nằm sâu trong thành phố. Ở đó có một quán nhỏ không có biển hiệu, xem ra đó là “Quán rượu Dora”.
Vinh Quý nắm chặt tay Tiểu Mai, cậu khựng lại một chút rồi sau đó dũng cảm đi vào.
“Nhắc nhở: Chất lượng không khí tốt.” Ngay khi bước vào quán rượu, Đại Hoàng “nói chuyện” trong đầu Vinh Quý.
Vinh Quý ngẩn người, sau đó cậu thấy người trong quán không ai mang mặt nạ cả. Bọn họ hoặc là nói chuyện phiếm, hoặc là uống rượu, vậy nên quán rượu cực kỳ náo nhiệt.
Hiển nhiên: Để mọi người có thể ăn uống, quán rượu đã lọc qua không khí.
Ngay lập tức nhìn thấy nhiều gương mặt thật như vậy, Vinh Quý không khỏi “oa” một tiếng.
Đây quả thật không phải thời đại của cậu – sau khi nhìn lướt qua xung quanh, ý nghĩ này cứ lởn vởn trong đầu Vinh Quý.
Nói như thế nào nhỉ? Tuy người nơi này nhìn qua cũng giống người đấy, đều có hai mắt, một mũi, một miệng, nhưng đa số bọn họ đều có bộ phận khác trên người. Tai thú là thường thấy nhất, còn có đuôi, có người còn mọc vảy. Lúc đầu Vinh Quý cho rằng nó chỉ là vật trang trí, nhưng sau khi sử dụng chức năng phóng đại trộm quan sát một chút thì cậu dám chắc nó thật sự mọc ra từ cơ thể của họ ~
Nhưng cũng có một số người, nhìn sơ qua rất giống người ở thời đại của cậu, tuy nhiên xét về chiều cao thì chiều cao trung bình của người ở đây dường như cao hơn cậu lúc trước một chút.
Vinh Quý lập tức nhớ lại đoạn video người trong cô nhi viện để lại cho cậu. Trong lúc cậu hôn mê, Vinh Phúc cũng đã từng nói qua tin tức này, sơ lược là nói về con người trong tương lai thay đổi ra sao.
Như đã nói ở trên, bởi vì não bộ ngày càng phát triển nên phần đầu sẽ càng lúc càng lớn, còn phần thân sẽ teo lại, chiều cao sẽ giảm xuống, cuối cùng có thể thật sự trông như E.T. [*] trong phim điện ảnh vậy.
[*] E.T. trong bộ phim E.T. – sinh vật ngoài hành tinh.
Vinh Phúc còn cười nói, rằng bộ dạng này của Vinh Quý coi chừng sẽ biến thành người xấu xí bậc nhất trong tương lai đấy.
Hiện tại xem ra…
Mình vẫn rất đẹp trai! Là do thẩm mỹ của người nơi này không tốt!
Vinh Quý hoàn toàn yên tâm.
Tóm lại, là đồ cổ có chỉ số IQ bình thường, Vinh Quý thản nhiên tiếp nhận diện mạo của người thời đại mới.
Không biết vì sao người nơi này lại biến thành như vậy nhỉ? Giống loài có thay đổi gì không? Rốt cuộc đã trôi qua bao lâu rồi?
Hầu hết người có chỉ số IQ bình thường sẽ nghĩ như thế này, nhưng cậu không nghĩ tới điều gì cả. Nhìn người trong quán rượu xong, cậu dời tầm mắt đến quần áo của những người đó – tuy rằng bây giờ dùng không đến, nhưng cậu muốn nhìn xem gu thời trang ở đây như thế nào. Bất kể là đi đến đâu thì đều phải bám sát theo phong cách ăn mặc nơi đó, không phải sao?
Trong khi hứng thú quan sát xung quanh, Vinh Quý bắt đầu tìm chỗ ngồi, chỉ là cậu tìm thật lâu nhưng ngay cả một chỗ trống cũng không có.
Đôi khi sẽ nhìn thấy một hai ghế trống, cơ mà không đợi cậu đến gần thì người ngồi ghế bên cạnh đã gác chân sang, ý cự tuyệt rõ ràng khiến cậu không thể không rời đi.
Thà tiếp tục tìm chỗ còn hơn xin nhường ghế, Vinh Quý muốn nhẹ nhàng hòa vào không khí của quán rượu chứ không muốn xảy ra cãi vã. Chỉ là, cậu không tìm không có nghĩ phiền toái sẽ không tới. Ngay lúc Vinh Quý lôi kéo Tiểu Mai đi giữa đám đông tìm chỗ thì bàn tay đang nắm lấy tay của Tiểu Mai đột nhiên trống không.
Vinh Quý nhanh chóng quay đầu lại, sau đó cậu lập tức nhìn thấy Tiểu Mai đang bị xách lên. Tuy mặt Tiểu Mai không có biểu cảm gì, tuy Tiểu Mai không kêu cứu, tuy Tiểu Mai không đau đớn, nhưng anh bị những người kia xách lên cao, trong một tư thế cực kỳ khó chịu…
“Ha ha! Người lùn, lại là mày à. Tao thấy mày đi ba vòng rồi, không tìm được chỗ ngồi phải không? Khà khà, lần đầu tiên tới hả? Chỗ ngồi ở Dora này chỉ có thể lấy bằng nắm đấm, quy tắc này mà mày cũng không biết sao?” Giọng nói nghe có vẻ quen tai, Vinh Quý nhanh chóng ngẩng đầu lên.
Người nói chuyện đang xách đầu Tiểu Mai, hắn ta đang cười, hai tên đồng lõa bên cạnh cũng cười hì hì.
Vinh Quý là ai? Chuyên môn của cậu là cái gì?
Là ca hát! Giai điệu từng nghe qua một lần thì cậu tuyệt đối sẽ không quên. Cậu cực kỳ nhạy với âm thanh, ngay cả tiếng mở cửa của từng người khác nhau cậu đều phân biệt được. Với khả năng này, cậu lập tức biết được ai đang nói chuyện.
Là người trước đó suýt nữa đụng phải cậu!
Cậu nhớ rõ giọng nói của hắn ta!
“Chúng mày là… người Metha gì đó hả? Là đám người lùn trong truyền thuyết à? Bởi vì quá lùn cho nên thích sử dụng cơ thể máy móc, nghe nói chúng mày rất nghèo đúng không, nhiều người phải thường xuyên dùng chung một cơ thể đúng không?” Hắn ta tiếp tục nói, trong khi nói còn bắt lấy cánh tay Tiểu Mai nữa.
“Mở ra tao nhìn xem ~ coi bên trong có mấy người lùn.” Đồng lõa bên cạnh còn đổ thêm dầu vào lửa và cười cợt.
“Được, tao cũng rất tò mò…” Hắn ta cũng cười, vừa cười vừa vươn tay còn lại chuẩn bị nắm lấy thân Tiểu Mai…
Ngay lúc này…
“A ~~~~~~~” Miệng phát ra một tiếng gầm rú, Vinh Quý bày tư thế, sau đó cậu bỗng nhiên nhảy dựng lên, giống như một viên đạn nhằm về phía người đã suýt đụng cậu.
Biết thân hình không đủ cao nên cậu dùng cái ghế bên cạnh, đầu tiên là nhảy lên ghế, sau đó lại từ ghế nhảy lên bàn, động tác chuẩn xác đâm vào cánh tay người đang xách Tiểu Mai. Động tác của cậu cực kỳ nhanh, hơn nữa quá đột ngột nên khiến cánh tay người nọ run lên, Tiểu Mai bị xách cũng rơi xuống đất.
Nhưng hắn ta không có tâm tư để ý Tiểu Mai, vì bị Vinh Quý đột nhiên tập kích nên người nọ nổi giận, bàn tay to chộp về phía cậu. Nhưng mà Vinh Quý nhỏ gọn, hơn nữa hướng đánh của hắn ta cũng không đủ chính xác nên một đòn tung ra bị cậu tránh thoát được.
Vừa lăn lộn tránh đòn, Vinh Quý vừa làm hai việc: Đầu tiên, cậu đặt Tiểu Mai bị rơi xuống đất lên ghế ở bàn bên cạnh; sau đó, cậu cũng tung ra nắm đấm nhỏ của mình ← không sai, chính là nắm đấm từ tay trái thô sơ do Tiểu Mai làm ra.
Tuy rằng thô sơ nhưng nó thật sự lớn hơn hơn tay phải, lúc rảnh Vinh Quý còn dùng nó như búa để đập nữa đấy ~
Bây giờ đánh nhau thì nó lại càng hữu dụng.
Vinh Quý tung nắm đấm sắt nhỏ ra.
Sau đó…
Nắm đấm nhỏ đã bị người nọ bắt được.
“Ha ha ha! Người lùn như mày còn muốn cùng tao…” Hắn ta cười to, nhưng không ngờ giây tiếp theo, mắt trái hắn ta đã bị đập mạnh vào!
Là do Vinh Quý quyết đoán gỡ tay trái xuống, ngay lúc ngã xuống cậu nhanh chóng đấm hắn ta một quyền!
“A ~~~~” Lại thêm một tiếng gầm kỳ lạ.
Vinh Quý rơi xuống đất một cái “xoạch”, người máy bị đứt hết một cánh tay thoạt nhìn càng thêm nát bét hơn, nhưng kỳ lạ là, cậu đột nhiên bừng lên khí thế.
Khí thế ấy hừng hực bùng cháy, sau lưng người máy nhỏ như hiện ra một linh hồn đấu sĩ!
Tiếp đó là khung cảnh cực kỳ hỗn loạn, người nọ nổi xung thiên, hai đồng lõa của hắn ta cũng gia nhập chiến cuộc. Nhóm người xung quanh thì không định nhúng tay vào mà ngồi bên cạnh xem bọn họ đánh nhau.
Vinh Quý chỉ là một người máy nhỏ, hiển nhiên là đánh không lại ba người trưởng thành.
Nhưng mà cậu rất hung dữ! Vô cùng hung dữ!
Không dùng ghế đánh được thì cậu dùng chính mình! Trong tay không có vũ khí cũng không sợ, cậu tháo từ từ cơ thể mình ra đánh tiếp!
“Đám vô lại này! Đừng để ông đây gặp lại tụi bây!” Trong lúc bị ném ra ngoài, đầu Vinh Quý vẫn hung hãn mà mắng.
Bị một màn vừa quái dị vừa buồn cười này dọa tới choáng váng, ba người kia mang cái đầu đầy cục u rời khỏi quán rượu.
“Hây da ~~~~” Sau khi phát ra tiếng tru thương hiệu của Lý Tiểu Long, đầu Vinh Quý lăn quay rồi bất động.
—
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Canh hai ~
Nổi xung thiên vì Tiểu Mai! Cái đầu nhỏ đâm vô ngực nhà ngươi nè!
—
V: Quá đỉnh luôn bạn êy:))) nói chứ đây là một chương mình ưng đấy, Vinh Quý không quan tâm tên kia chửi mình, nhưng đụng tới Tiểu Mai thì cậu sẽ nhào dzô quánh người đó.
Lana: Đầu đầy cục u là như này nà: