Chương 31
Edit: Lana
Beta: V
Đường đi không có đèn đường, xe cộ xung quanh cũng không trang bị đèn xe ← mọi người nghèo quá, không mua nổi bóng đèn luôn – Vinh Quý thầm nghĩ.
Sau đó, trước mắt cậu đột nhiên xuất hiện một tia sáng, tia sáng màu trắng ấy tựa như ánh nắng giữa đêm đen, lúc nó vừa xuất hiện trước mắt thì trong chốc lát, cậu không nhìn thấy gì cả.
Nhưng cậu chưa kịp hoảng hốt thì giọng của Tiểu Mai bên cạnh đã vang lên: “Không phải bị hỏng đâu, bởi vì ánh sáng xuất hiện đột ngột nên chế độ phát hình ảnh cần có thời gian để khởi động thôi.”
Tuy rằng nghe hơi khó hiểu, nhưng Vinh Quý đoán đây chỉ là hiện tượng bình thường.
Quả nhiên, tầm khoảng 30 giây sau, cậu đã có thể “nhìn” cảnh vật xung quanh!
So sánh với cảnh vật ở thế giới trước kia mà cậu “nhìn thấy” thì cảm xúc bây giờ của Vinh Quý có hơi vi diệu. Tuy không rõ ràng như lúc trước, nhưng ánh sáng tù mù này rõ ràng là, đây… đây chính là dáng vẻ của cảnh vật mà cậu nhìn thấy lúc đầu!
Vinh Quý hơi kích động, cậu tham lam nhìn ngắm cảnh vật xung quanh, cuối cùng tầm mắt cậu mới chuyển đến phía trước – cũng là nơi nguồn sáng ban sơ phát ra.
Ánh sáng đó đến từ đỉnh của những tòa nhà cao nhất, trước mặt cậu là năm tòa nhà cao tầng, chúng có hình thù khá giống với ống khói, mà “ống khói” này đang đứng trước một đoàn xe, phong cách kiến trúc của nó khá tương tự với Sở Quản lý Giao thông cậu từng thấy lúc trước. Vinh Quý đoán chức năng của hai chỗ này tương tự nhau, chắc hẳn đều là đơn vị của nhà nước.
Có lẽ đây là trạm thu phí nhỉ?
Không lâu sau đó, cậu biết mình đã đoán đúng rồi.
Tuy rằng đoàn xe di chuyển khá chậm, nhưng theo trình tự tiến về phía trước thì rất nhanh đã đến phiên của hai người. Tiểu Mai điều khiển Đại Hoàng chạy đến bên cạnh của ống khói, cửa sổ của ống khói đối diện với sườn trái của xe, mà ngồi bên trái chính là Vinh Quý. Vì thế cậu vừa khéo đối mặt với nhân viên làm việc ở đó.
Người phụ nữ bên trong cũng mặc đồng phục khó coi như người đàn ông ở Sở Quản lý Giao thông phía trước, cô đeo một cái cà vạt cũng chẳng đẹp gì cho cam, chỉ có mỗi chiếc nón trên đầu thì không giống vậy. Chiếc nón trên đầu cô nhìn rất độc đáo và đẹp mắt, không biết là do nghề nghiệp khác nhau hay giới tính khác nhau mà chiếc nón có sự khác biệt như vậy nữa.
Nhưng cũng vì thiết kế độc đáo nên Vinh Quý có thể nhìn thấy tai mèo trên đầu của cô.
Đây… là vật trang trí sao?
Vinh Quý ngẩn người.
Ngay lúc này, người phụ nữ đó nói với cậu: “Tôi cần kiểm tra thẻ thông hành, vui lòng xuất trình ra.”
Khẩu âm của người nọ có hơi khác với hệ thống ngôn ngữ mà Tiểu Mai cài cho Vinh Quý, nhưng cậu vẫn nghe ra được.
Vấn đề là, bọn họ không có thẻ thông hành!
Sẽ không bị bắt lại chứ? Vinh Quý lập tức khẩn trương.
“Chúng tôi không có thẻ thông hành, cần phải làm ở đâu?” Lúc Vinh Quý xoắn xuýt không biết làm thế nào, Tiểu Mai đã lên tiếng.
A-a-a-a ~ làm vậy có được không?
Vinh Quý hơi lăn tăn.
Nhưng cậu không nghĩ ra biện pháp tốt hơn, nên chỉ có thể yếu ớt bổ sung thêm: “Chuyện này… tụi em mới từ nông thôn lên nên không biết thẻ thông hành là gì, cũng không biết phải làm như thế nào…”
Tiểu Mai thì còn đỡ, tốt xấu gì cũng là người bản địa, nhưng cậu thì không phải! Cậu không có hộ khẩu luôn cơ! Vả lại còn sống lâu như vậy… nghe qua rất đáng để nghiên cứu, có khi nào cậu bị chộp đi mổ xẻ luôn không?
Vinh Quý – chàng trai xem không ít phim điện ảnh về quái nhân Frankenstein, lập tức suy nghĩ theo hướng tiêu cực.
“Ồ, không có vấn đề gì, chỉ cần làm ở đây là được, một thẻ thông hành 10 Nabi.”
Nhân viên công tác nói rồi vươn tay ra từ cửa sổ. Vinh Quý nhìn Tiểu Mai, Tiểu Mai lập tức lấy hai đồng xu trong túi ra, Vinh Quý nhận tiền xu đưa qua, người nọ nhận lấy tiền xu.
Một lúc sau, cô đưa ra hai vật hình tròn gì đó.
“Đây là thẻ thông hành à?” Lúc nhận thẻ thông hành, Vinh Quý ngớ người: Thẻ thông hành dễ dàng lấy như vậy ư? Quê quán gì đó đều không cần điền à? Cũng không cần vân tay hay máu luôn sao?
À… được rồi, hiện tại hai người họ là người máy, vân tay hay máu gì đó muốn lấy cũng không có.
“Đúng vậy, nhưng thẻ thông hành của hai người là loại sơ cấp nhất, điểm tích lũy chỉ mới có 1. Thế nên, hai người không thể đi nơi khác, chỉ có thể đến thành phố Eni mà thôi.”
“Ơ? Còn có thể đi đến nhiều thành phố khác ạ?” Vinh Quý lập tức nghe ra hàm ý gì đó trong lời nói của cô.
“Đúng vậy, đạt được điểm tích lũy tương ứng có thể đến thành phố có cấp bậc tương tự. Khu này có tổng cộng ba thành phố, nhưng điểm tích lũy của hai người có giới hạn, thế nên chỉ có thể đến thành phố Eni yêu cầu điểm tích lũy thấp nhất mà thôi.”
“Oa! Nghe qua rất giống với thành phố của sự tự do nhỉ!” Tuy biết lựa chọn của mình chỉ có một, nhưng điều này không thể cản trở Vinh Quý bay bổng tưởng tượng về nơi đó.
Nhất thời, cảm giác mơ mộng bỗng dưng xuất hiện trên người của người máy nhỏ.
Đó là “thành phố”… Eni đó!
Vinh Quý khoanh tay trước ngực.
“Ha ha, không sai, là thành phố cực kỳ tự do… thành phố khoáng sản.” Bị bộ dáng của Vinh Quý chọc cười, cô nói thêm một câu.
“Hả…” Hình như cậu vừa nghe được từ khoáng sản, nhỉ?
“Được rồi, hãy dựa theo bảng chỉ đường trước mặt đi tới Eni đi.” Đã tốn không ít thời gian nên nhân viên mở miệng tiễn khách.
Cùng lúc đó, biển báo giao thông trước mặt sáng lên, Vinh Quý liếc mắt nhìn kỹ dòng chữ trên biển, đó là chữ Praden.
Bên cạnh còn có hai con đường khác, dòng chữ trên biển cũng không giống nhau, chỉ tiếc là hiện tại biển báo không được chiếu sáng nên Vinh Quý không nhìn thấy.
Sau khi hai người chạy vào con đường tới Eni thì Vinh Quý thấy một vài chiếc xe phía sau chạy vào hai con đường cậu không thấy tên. Thế là cậu bèn xoay người lại, ôm chặt lưng ghế cố nhìn biển báo một hồi, nhưng rốt cuộc vẫn không thấy gì cả, cuối cùng Vinh Quý đành trở lại chỗ ngồi và tiếp tục đạp xe.
“Thật là tốt! Tiểu Mai, tụi mình sắp đến thành phố rồi ~” Tuy cậu hơi lo lắng sau khi nghe nhân viên công tác nhắc nhở, nhưng Vinh Quý vẫn cố lên tinh thần để an ủi Tiểu Mai: “Vừa nãy nhân viên công tác bảo Eni là thành phố khoáng sản, vậy chắc nơi đó rất giàu tài nguyên nhỉ ~”
“Đại Hoàng nhà tụi mình quá là đáng thương luôn. Tiểu Mai, lúc đến nơi, cậu nên tìm vật liệu tốt để thêm năng lượng cho nó nha ~”
“Đương nhiên, tớ cũng sẽ giúp cậu tìm.”
“Thật là lạ, sao đa số mọi người đều không ngạc nhiên về bộ dáng hiện tại của tụi mình chứ?”
“Nhưng mà không biết Tiểu Mai có để ý không, chị gái nhân viên khi nãy có đeo tai mèo á. Nhìn cực kỳ lạ mắt luôn ~ vừa đeo cà vạt vừa đeo tai mèo… tớ cảm thấy mọi người rất là mốt ấy!”
“Lúc vào thành phố rồi tụi mình có nên mua tai mèo đeo không, để tăng giá trị thương mại ớ?”
Không ai đáp lời cũng chẳng sao, trong xe luôn chỉ có một mình Vinh Quý nói chuyện. Cậu tự lẩm bẩm một mình, còn Tiểu Mai thì điều khiển tay lái vững vàng, sau hai tiếng, hai người máy nhỏ ngồi trên mình Đại Hoàng đã đến thành phố.
Đẩy cửa xe ra, Vinh Quý xuống xe sau Tiểu Mai, cậu loạch xoạch đi đến bên cạnh anh.
Nhìn thành phố trước mặt, Vinh Quý không thốt nên lời cả buổi.
Đây là thành phố cực kỳ sáng sủa.
Trên trời có rất nhiều nguồn sáng chiếu xuống, trông cứ như ban ngày vậy. Nhưng đối với một người từng nhìn thấy ban ngày thật sự thì đây là một ban ngày rất giả. Ánh sáng trắng trông rất bất thường, mà thành phố dưới ánh đèn là những khối kim loại màu đen lạnh lẽo.
Vinh Quý nghe được âm thanh của động cơ máy móc khổng lồ và những tiếng gõ truyền đến.
Cùng lúc đó, cậu lại nghe thêm một âm thanh khác…
“Nhắc nhở, chỉ số ô nhiễm kim loại của không khí vượt quá ngưỡng tiêu chuẩn, sau đây là các chỉ số khác…”
Đó là tiếng của Đại Hoàng, nhưng không biết vì sao tiếng của Đại Hoàng lại vang lên trong đầu cậu.
Vinh Quý hoảng sợ, nhưng rất nhanh cậu đã biết là Tiểu Mai làm. Bởi vì không quen sử dụng cơ thể người máy nên có khi cậu sẽ bỏ qua một số nhắc nhở quan trọng, vì vậy, Vinh Quý xin Tiểu Mai nghĩ giúp cậu biện pháp.
Thế nên Tiểu Mai đã tạo ra một thiết bị nhắc nhở, nhưng sau khi làm xong cậu cũng không dùng đến. Vừa hay hôm nay được trải nghiệm, cậu mới biết cách này khá thành công, chỉ là Tiểu Mai quá làm biếng nên âm thanh nhắc nhở giống như đúc của Đại Hoàng mà thôi.
Phản ứng đầu tiên của Vinh Quý là tìm khẩu trang, nhưng mà sau đó, cậu mới để ý cơ thể người máy của mình, mặc dù chưa quen nhưng cậu vẫn nhẹ nhàng thở ra.
Cơ thể của người máy chắc là không sợ ô nhiễm không khí đâu ha?
Kim loại, máy móc, ánh sáng không có độ ấm – chỉ với những thứ ấy thì không ai nghĩ đây là một thành phố thân thiện và gần gũi cả.
“Nhưng mà… thành phố này rất có hương vị đàn ông, đúng không?” Ngay cả lúc này, Vinh Quý vẫn tìm một tính từ không tồi để hình dung về Eni.
“Mấy lão nhà quê kia! Đừng cản đường!” Ngay lúc này, phía sau đột nhiên vang lên tiếng còi. Vinh Quý quay đầu lại nhìn thì mới phát hiện có một chiếc xe đang ngừng ở sau lưng mình.
Khác với Tiểu Mai đứng ở chỗ vắng xe, bởi vì muốn ngắm toàn bộ thành phố thật cẩn thận nên chỗ cậu đứng hơi cản đường người khác. Tuy đúng là cậu đứng sai, nhưng thái độ của người kia cũng thật tồi tệ, sau khi nói xong hắn ta còn điều khiển xe vọt về phía trước.
Đây là muốn đâm Vinh Quý mà!
Vì tạm thời chỉ là một người máy thô sơ nên phản ứng của Vinh Quý không nhanh nhẹn cho lắm, cậu bị dọa ngã ngồi ra đất. Cũng may người kia chỉ muốn hù dọa cậu mà thôi, chưa kịp đụng trúng cậu thì đã dừng lại.
Một tràng cười lỗ mãng vang lên từ trong xe.
Trong lòng Vinh Quý vô cùng tức giận, nhưng cậu vẫn kiềm chế lại.
Vinh Quý chậm rãi đứng lên rồi đi vào trong lề, sợ Tiểu Mai hành động thiếu suy nghĩ nên cậu còn lôi kéo anh, thành khẩn nói: “Tụi mình mới đến chỗ lạ, đất khách quê người, tốt nhất đừng gây chuyện.”
“Lúc trước, lần đầu tiên đến thành phố tớ không bình tĩnh vậy đâu. Có người gây chuyện là tớ sẽ đánh với hắn một trận, đến tối hắn ta lại kéo đồng bọn đến đánh tớ, cướp sạch tiền của tớ. Hết cách rồi, bị người ta lừa nên tớ phải tìm công việc thôi.” Cậu kể về kinh nghiệm của mình.
“Nhưng mà…” Vinh Quý đổi giọng, nói: “Trong lòng tớ vẫn khó chịu quá, tớ nhớ kỹ xe của bọn họ rồi, lần sau gặp lại là tớ sẽ đâm xì lốp xe của họ cho mà xem.”
Cách thức trả thù cực kì vô vị – Nhìn thoáng qua cánh tay bị Vinh Quý lôi kéo, Tiểu Mai rút tay về, anh leo lên xe sau đó khởi động máy.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Canh một.
Beta: V
Đường đi không có đèn đường, xe cộ xung quanh cũng không trang bị đèn xe ← mọi người nghèo quá, không mua nổi bóng đèn luôn – Vinh Quý thầm nghĩ.
Sau đó, trước mắt cậu đột nhiên xuất hiện một tia sáng, tia sáng màu trắng ấy tựa như ánh nắng giữa đêm đen, lúc nó vừa xuất hiện trước mắt thì trong chốc lát, cậu không nhìn thấy gì cả.
Nhưng cậu chưa kịp hoảng hốt thì giọng của Tiểu Mai bên cạnh đã vang lên: “Không phải bị hỏng đâu, bởi vì ánh sáng xuất hiện đột ngột nên chế độ phát hình ảnh cần có thời gian để khởi động thôi.”
Tuy rằng nghe hơi khó hiểu, nhưng Vinh Quý đoán đây chỉ là hiện tượng bình thường.
Quả nhiên, tầm khoảng 30 giây sau, cậu đã có thể “nhìn” cảnh vật xung quanh!
So sánh với cảnh vật ở thế giới trước kia mà cậu “nhìn thấy” thì cảm xúc bây giờ của Vinh Quý có hơi vi diệu. Tuy không rõ ràng như lúc trước, nhưng ánh sáng tù mù này rõ ràng là, đây… đây chính là dáng vẻ của cảnh vật mà cậu nhìn thấy lúc đầu!
Vinh Quý hơi kích động, cậu tham lam nhìn ngắm cảnh vật xung quanh, cuối cùng tầm mắt cậu mới chuyển đến phía trước – cũng là nơi nguồn sáng ban sơ phát ra.
Ánh sáng đó đến từ đỉnh của những tòa nhà cao nhất, trước mặt cậu là năm tòa nhà cao tầng, chúng có hình thù khá giống với ống khói, mà “ống khói” này đang đứng trước một đoàn xe, phong cách kiến trúc của nó khá tương tự với Sở Quản lý Giao thông cậu từng thấy lúc trước. Vinh Quý đoán chức năng của hai chỗ này tương tự nhau, chắc hẳn đều là đơn vị của nhà nước.
Có lẽ đây là trạm thu phí nhỉ?
Không lâu sau đó, cậu biết mình đã đoán đúng rồi.
Tuy rằng đoàn xe di chuyển khá chậm, nhưng theo trình tự tiến về phía trước thì rất nhanh đã đến phiên của hai người. Tiểu Mai điều khiển Đại Hoàng chạy đến bên cạnh của ống khói, cửa sổ của ống khói đối diện với sườn trái của xe, mà ngồi bên trái chính là Vinh Quý. Vì thế cậu vừa khéo đối mặt với nhân viên làm việc ở đó.
Người phụ nữ bên trong cũng mặc đồng phục khó coi như người đàn ông ở Sở Quản lý Giao thông phía trước, cô đeo một cái cà vạt cũng chẳng đẹp gì cho cam, chỉ có mỗi chiếc nón trên đầu thì không giống vậy. Chiếc nón trên đầu cô nhìn rất độc đáo và đẹp mắt, không biết là do nghề nghiệp khác nhau hay giới tính khác nhau mà chiếc nón có sự khác biệt như vậy nữa.
Nhưng cũng vì thiết kế độc đáo nên Vinh Quý có thể nhìn thấy tai mèo trên đầu của cô.
Đây… là vật trang trí sao?
Vinh Quý ngẩn người.
Ngay lúc này, người phụ nữ đó nói với cậu: “Tôi cần kiểm tra thẻ thông hành, vui lòng xuất trình ra.”
Khẩu âm của người nọ có hơi khác với hệ thống ngôn ngữ mà Tiểu Mai cài cho Vinh Quý, nhưng cậu vẫn nghe ra được.
Vấn đề là, bọn họ không có thẻ thông hành!
Sẽ không bị bắt lại chứ? Vinh Quý lập tức khẩn trương.
“Chúng tôi không có thẻ thông hành, cần phải làm ở đâu?” Lúc Vinh Quý xoắn xuýt không biết làm thế nào, Tiểu Mai đã lên tiếng.
A-a-a-a ~ làm vậy có được không?
Vinh Quý hơi lăn tăn.
Nhưng cậu không nghĩ ra biện pháp tốt hơn, nên chỉ có thể yếu ớt bổ sung thêm: “Chuyện này… tụi em mới từ nông thôn lên nên không biết thẻ thông hành là gì, cũng không biết phải làm như thế nào…”
Tiểu Mai thì còn đỡ, tốt xấu gì cũng là người bản địa, nhưng cậu thì không phải! Cậu không có hộ khẩu luôn cơ! Vả lại còn sống lâu như vậy… nghe qua rất đáng để nghiên cứu, có khi nào cậu bị chộp đi mổ xẻ luôn không?
Vinh Quý – chàng trai xem không ít phim điện ảnh về quái nhân Frankenstein, lập tức suy nghĩ theo hướng tiêu cực.
“Ồ, không có vấn đề gì, chỉ cần làm ở đây là được, một thẻ thông hành 10 Nabi.”
Nhân viên công tác nói rồi vươn tay ra từ cửa sổ. Vinh Quý nhìn Tiểu Mai, Tiểu Mai lập tức lấy hai đồng xu trong túi ra, Vinh Quý nhận tiền xu đưa qua, người nọ nhận lấy tiền xu.
Một lúc sau, cô đưa ra hai vật hình tròn gì đó.
“Đây là thẻ thông hành à?” Lúc nhận thẻ thông hành, Vinh Quý ngớ người: Thẻ thông hành dễ dàng lấy như vậy ư? Quê quán gì đó đều không cần điền à? Cũng không cần vân tay hay máu luôn sao?
À… được rồi, hiện tại hai người họ là người máy, vân tay hay máu gì đó muốn lấy cũng không có.
“Đúng vậy, nhưng thẻ thông hành của hai người là loại sơ cấp nhất, điểm tích lũy chỉ mới có 1. Thế nên, hai người không thể đi nơi khác, chỉ có thể đến thành phố Eni mà thôi.”
“Ơ? Còn có thể đi đến nhiều thành phố khác ạ?” Vinh Quý lập tức nghe ra hàm ý gì đó trong lời nói của cô.
“Đúng vậy, đạt được điểm tích lũy tương ứng có thể đến thành phố có cấp bậc tương tự. Khu này có tổng cộng ba thành phố, nhưng điểm tích lũy của hai người có giới hạn, thế nên chỉ có thể đến thành phố Eni yêu cầu điểm tích lũy thấp nhất mà thôi.”
“Oa! Nghe qua rất giống với thành phố của sự tự do nhỉ!” Tuy biết lựa chọn của mình chỉ có một, nhưng điều này không thể cản trở Vinh Quý bay bổng tưởng tượng về nơi đó.
Nhất thời, cảm giác mơ mộng bỗng dưng xuất hiện trên người của người máy nhỏ.
Đó là “thành phố”… Eni đó!
Vinh Quý khoanh tay trước ngực.
“Ha ha, không sai, là thành phố cực kỳ tự do… thành phố khoáng sản.” Bị bộ dáng của Vinh Quý chọc cười, cô nói thêm một câu.
“Hả…” Hình như cậu vừa nghe được từ khoáng sản, nhỉ?
“Được rồi, hãy dựa theo bảng chỉ đường trước mặt đi tới Eni đi.” Đã tốn không ít thời gian nên nhân viên mở miệng tiễn khách.
Cùng lúc đó, biển báo giao thông trước mặt sáng lên, Vinh Quý liếc mắt nhìn kỹ dòng chữ trên biển, đó là chữ Praden.
Bên cạnh còn có hai con đường khác, dòng chữ trên biển cũng không giống nhau, chỉ tiếc là hiện tại biển báo không được chiếu sáng nên Vinh Quý không nhìn thấy.
Sau khi hai người chạy vào con đường tới Eni thì Vinh Quý thấy một vài chiếc xe phía sau chạy vào hai con đường cậu không thấy tên. Thế là cậu bèn xoay người lại, ôm chặt lưng ghế cố nhìn biển báo một hồi, nhưng rốt cuộc vẫn không thấy gì cả, cuối cùng Vinh Quý đành trở lại chỗ ngồi và tiếp tục đạp xe.
“Thật là tốt! Tiểu Mai, tụi mình sắp đến thành phố rồi ~” Tuy cậu hơi lo lắng sau khi nghe nhân viên công tác nhắc nhở, nhưng Vinh Quý vẫn cố lên tinh thần để an ủi Tiểu Mai: “Vừa nãy nhân viên công tác bảo Eni là thành phố khoáng sản, vậy chắc nơi đó rất giàu tài nguyên nhỉ ~”
“Đại Hoàng nhà tụi mình quá là đáng thương luôn. Tiểu Mai, lúc đến nơi, cậu nên tìm vật liệu tốt để thêm năng lượng cho nó nha ~”
“Đương nhiên, tớ cũng sẽ giúp cậu tìm.”
“Thật là lạ, sao đa số mọi người đều không ngạc nhiên về bộ dáng hiện tại của tụi mình chứ?”
“Nhưng mà không biết Tiểu Mai có để ý không, chị gái nhân viên khi nãy có đeo tai mèo á. Nhìn cực kỳ lạ mắt luôn ~ vừa đeo cà vạt vừa đeo tai mèo… tớ cảm thấy mọi người rất là mốt ấy!”
“Lúc vào thành phố rồi tụi mình có nên mua tai mèo đeo không, để tăng giá trị thương mại ớ?”
Không ai đáp lời cũng chẳng sao, trong xe luôn chỉ có một mình Vinh Quý nói chuyện. Cậu tự lẩm bẩm một mình, còn Tiểu Mai thì điều khiển tay lái vững vàng, sau hai tiếng, hai người máy nhỏ ngồi trên mình Đại Hoàng đã đến thành phố.
Đẩy cửa xe ra, Vinh Quý xuống xe sau Tiểu Mai, cậu loạch xoạch đi đến bên cạnh anh.
Nhìn thành phố trước mặt, Vinh Quý không thốt nên lời cả buổi.
Đây là thành phố cực kỳ sáng sủa.
Trên trời có rất nhiều nguồn sáng chiếu xuống, trông cứ như ban ngày vậy. Nhưng đối với một người từng nhìn thấy ban ngày thật sự thì đây là một ban ngày rất giả. Ánh sáng trắng trông rất bất thường, mà thành phố dưới ánh đèn là những khối kim loại màu đen lạnh lẽo.
Vinh Quý nghe được âm thanh của động cơ máy móc khổng lồ và những tiếng gõ truyền đến.
Cùng lúc đó, cậu lại nghe thêm một âm thanh khác…
“Nhắc nhở, chỉ số ô nhiễm kim loại của không khí vượt quá ngưỡng tiêu chuẩn, sau đây là các chỉ số khác…”
Đó là tiếng của Đại Hoàng, nhưng không biết vì sao tiếng của Đại Hoàng lại vang lên trong đầu cậu.
Vinh Quý hoảng sợ, nhưng rất nhanh cậu đã biết là Tiểu Mai làm. Bởi vì không quen sử dụng cơ thể người máy nên có khi cậu sẽ bỏ qua một số nhắc nhở quan trọng, vì vậy, Vinh Quý xin Tiểu Mai nghĩ giúp cậu biện pháp.
Thế nên Tiểu Mai đã tạo ra một thiết bị nhắc nhở, nhưng sau khi làm xong cậu cũng không dùng đến. Vừa hay hôm nay được trải nghiệm, cậu mới biết cách này khá thành công, chỉ là Tiểu Mai quá làm biếng nên âm thanh nhắc nhở giống như đúc của Đại Hoàng mà thôi.
Phản ứng đầu tiên của Vinh Quý là tìm khẩu trang, nhưng mà sau đó, cậu mới để ý cơ thể người máy của mình, mặc dù chưa quen nhưng cậu vẫn nhẹ nhàng thở ra.
Cơ thể của người máy chắc là không sợ ô nhiễm không khí đâu ha?
Kim loại, máy móc, ánh sáng không có độ ấm – chỉ với những thứ ấy thì không ai nghĩ đây là một thành phố thân thiện và gần gũi cả.
“Nhưng mà… thành phố này rất có hương vị đàn ông, đúng không?” Ngay cả lúc này, Vinh Quý vẫn tìm một tính từ không tồi để hình dung về Eni.
“Mấy lão nhà quê kia! Đừng cản đường!” Ngay lúc này, phía sau đột nhiên vang lên tiếng còi. Vinh Quý quay đầu lại nhìn thì mới phát hiện có một chiếc xe đang ngừng ở sau lưng mình.
Khác với Tiểu Mai đứng ở chỗ vắng xe, bởi vì muốn ngắm toàn bộ thành phố thật cẩn thận nên chỗ cậu đứng hơi cản đường người khác. Tuy đúng là cậu đứng sai, nhưng thái độ của người kia cũng thật tồi tệ, sau khi nói xong hắn ta còn điều khiển xe vọt về phía trước.
Đây là muốn đâm Vinh Quý mà!
Vì tạm thời chỉ là một người máy thô sơ nên phản ứng của Vinh Quý không nhanh nhẹn cho lắm, cậu bị dọa ngã ngồi ra đất. Cũng may người kia chỉ muốn hù dọa cậu mà thôi, chưa kịp đụng trúng cậu thì đã dừng lại.
Một tràng cười lỗ mãng vang lên từ trong xe.
Trong lòng Vinh Quý vô cùng tức giận, nhưng cậu vẫn kiềm chế lại.
Vinh Quý chậm rãi đứng lên rồi đi vào trong lề, sợ Tiểu Mai hành động thiếu suy nghĩ nên cậu còn lôi kéo anh, thành khẩn nói: “Tụi mình mới đến chỗ lạ, đất khách quê người, tốt nhất đừng gây chuyện.”
“Lúc trước, lần đầu tiên đến thành phố tớ không bình tĩnh vậy đâu. Có người gây chuyện là tớ sẽ đánh với hắn một trận, đến tối hắn ta lại kéo đồng bọn đến đánh tớ, cướp sạch tiền của tớ. Hết cách rồi, bị người ta lừa nên tớ phải tìm công việc thôi.” Cậu kể về kinh nghiệm của mình.
“Nhưng mà…” Vinh Quý đổi giọng, nói: “Trong lòng tớ vẫn khó chịu quá, tớ nhớ kỹ xe của bọn họ rồi, lần sau gặp lại là tớ sẽ đâm xì lốp xe của họ cho mà xem.”
Cách thức trả thù cực kì vô vị – Nhìn thoáng qua cánh tay bị Vinh Quý lôi kéo, Tiểu Mai rút tay về, anh leo lên xe sau đó khởi động máy.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Canh một.