Chương 9: Bão tuyết
Vẻ chinh chiến trải mười năm cũ
Áng hoa mai héo rũ còn đâu
Sông nào chửa hết đục màu
Xác nào chửa lạnh, thù nào chửa vơi.
________________________________________
Đến lúc Bạch Vân tỉnh dậy một lần nữa thì đã là ngày hôm sau rồi, Trịnh Khinh Ái đẩy xe lăn vào trong phòng cho nàng, nhận ra Bạch Vân đã tỉnh, nàng ta cười hỏi.
"Còn đau không?"
"Đau..."
"Nó sẽ còn đau trong vài ngày tới." Trịnh Khinh Ái bế nàng lên, đặt vào xe lăn. "Đám người tu tiên gọi đây là hoài thai hoán cốt."
"Cảm giác như bị chém chết ấy."
"Phượng hoàng thì phải vượt lửa chứ." Thiên nữ cười nói. Bạch Vân biết nàng ta an ủi mình, thế nên cũng không nói gì thêm.
Trịnh Khinh Ái đẩy nàng ra bên ngoài vườn, nơi có một bộ bàn ghế bằng gỗ, trông như thường được dùng để uống trà ngâm thơ. Bạch Vân trông thấy đồ ăn đã được dọn sẵn, chỉ thiếu bát đũa.
Thiên nữ đẩy nàng vào bàn, sau đó chậm rãi ngồi xuống đối diện. Không quá lâu, Thất Tinh lại mang ra bát đũa, đặt lên bàn, rồi chậm rãi rời đi chứ không nán lại lâu.
"Hắn... không ăn cơm à...?" Bạch Vân hỏi.
"Hắn là yêu tộc, bình thường cũng không ăn cơm cùng ta."
Trịnh Khinh Ái nói xong, cũng không gấp gáp ăn cơm, nàng ta im lặng thêm một lát, cười nói.
"Hôm nay, Bạch Vân sẽ làm đôi mắt của ta chứ?"
Bạch Vân thoáng ngẩn người, nàng nhìn những đĩa đồ ăn đơn sơ trên bàn, cuối cùng đáp lại.
"Vậy hôm nay lại tiếp tục phiền Khinh Ái làm cánh tay của tôi rồi."
Trịnh Khinh Ái có vẻ vô cùng hài lòng, nàng ta bắt đầu động đũa, chờ đợi.
"Muốn ăn đĩa bên nào trước?"
"Đĩa thịt bên phải." Bạch Vân nói. "Bình thường cô cũng ăn uống thế này sao?"
Trịnh Khinh Ái mỉm cười, chuẩn xác gắp được miếng thịt bên trong đĩa, Bạch Vân hé miệng, để nàng ta đút cho mình.
"Bình thường ta ăn uống nhạt nhẽo, chỉ dùng thực dưỡng đan."
"Nghe như người tu tiên vậy." Nàng cảm thán.
"Người tu tiên bốn mùa đạm bạc, quần áo cũng không thích cầu kỳ. Ta không làm được như vậy." Thiên nữ cười nói.
Bạch Vân thử cử động cổ tay, vẫn chưa có sức. Nàng lại quay sang thử động từng ngón tay một, bàn tay từng cầm dao vô cùng điêu luyện giờ đây nửa tấc cũng không chịu di chuyển, khiến nàng vô thức nản lòng một chút.
"Vậy Bạch Vân luyện võ vào năm bao nhiêu tuổi?"
Nghe Trịnh Khinh Ái hỏi, Bạch Vân ngẩng đầu lên, hai mắt như phát sáng.
"Năm sáu tuổi tôi đã học võ rồi." Nàng mỉm cười. "Nói cho cô biết, tôi cũng có thể xem là thần đồng học võ đấy."
Thiên nữ có vẻ cũng hứng thú với câu chuyện của nàng. Nàng ta lại gắp một ít thịt cho Bạch Vân, sau đó chống cằm chờ đợi.
"Ta vẫn luôn tò mò những môn phái chính tông dạy võ như thế nào."
"Ban đầu tôi được học chung với rất nhiều môn đồ khác, chúng tôi sẽ cùng nhau ăn ngủ, cùng nhau học võ, cùng nhau sinh hoạt, sau đó..." Bạch Vân nói nửa chừng bỗng nhiên dừng lại, nàng mím môi. Sau đó khóe miệng lại nặn ra một nụ cười, tiếp tục.
"Chúng tôi mỗi người lại được phân tới một nhóm khác nhau, từ đó cũng ít liên lạc."
Trịnh Khinh Ái khẽ ồ lên.
"Hắc Sát môn rộng đến thế sao?"
Bạch Vân gật đầu, sau đó nhớ ra Trịnh Khinh Ái không nhìn thấy được, vội vàng nói phải.
"Vậy... cô luyện võ vào năm bao nhiêu tuổi?" Nàng hỏi.
Trịnh Khinh Ái có vẻ như không ngờ tới, nàng ta đứng dậy, chậm rãi dọn dẹp bát cơm chỉ mới ăn được một tí kia đi, có vẻ như Trịnh Khinh Ái cũng không có tâm trạng ăn uống, nàng ta dẹp gọn bàn ăn, để lại trên đó đĩa đựng duy nhất một cái bánh xếp, sau đó đặt đũa trước mặt Bạch Vân.
"Tự ăn nhé."
Bạch Vân "..."
"Đến giờ ta nghỉ trưa rồi."
Bạch Vân "..."
Trịnh Khinh Ái nói thế nhưng cũng không rời đi, nàng ta ngồi ở bàn, tay nhẹ nhàng xoay quạt, sau đó chống cằm, im lặng không lên tiếng nữa.
"Ngủ sao?" Bạch Vân hỏi.
"Không ngủ." Trịnh Khinh Ái đáp lại.
Bạch Vân vẫn chậm chạp cố động tay, người đối diện che quạt ngáp khẽ. Một hồi sau, nàng ta nói.
"Rất lâu rồi chưa có ai ngồi đối diện ta như vậy."
"Rất lâu sao?" Bạch Vân ngẩng đầu lên.
"Có thể, nhận thức của ta về thời gian không rõ ràng lắm."
Một chiếc lá bạch dương rơi xuống, bị gió cuốn lượn một vòng trên không trung rồi cuối cùng nằm chỏng chơ trên nền đất, nơi chỉ cách gót sen của Trịnh Khinh Ái vài phân. Bạch Vân khẽ cử động ngón tay cái, gân xanh thoát hiện lên trên da vì quá cố sức.
"Một hai tháng, một hai năm, một trăm, hai trăm năm. Khi mất đi ánh sáng, ngày cũng như đêm, hạ cũng như đông, kẻ này và kẻ kia cũng chẳng khác gì nhau."
Bạch Vân từng nghe một đồng môn đi xa trở về kể lại, ở thành Trừu Sầu xa xôi có câu chuyện về một anh tài câm điếc, sống lạc loài giữa những thôn dân đêm đêm múa hát bên đốm lửa, hay ngày ngày hò những điệu kéo lưới, anh tài nọ sống cô đơn giữa những âm thanh huyên náo xô bồ mà không ai biết, cũng chẳng ai hay.
Để rồi khi đông sang, trời đổ bão tuyết suốt hơn một tháng trời, cứ ngỡ như sẽ có rất nhiều người chết cóng vào năm nay thì người ta lại thấy chàng trai câm điếc nọ rời khỏi nhà, bước trong màn tuyết, tiến về phía đại dương đang vẫy vùng từng đợt sóng trắng.
Chỉ lát sau, chàng trai mất hút trong biển lớn, bão tuyết cũng tan, chỉ sót lại những âm thanh du dương đến não nề.
Hóa ra chỉ là biển đang kén rể mà thôi.
Đại dương do Hải Tinh thần quân cai quản trước giờ vẫn mang quá nhiều bí ẩn. Biển sẽ kén rể sao? Đó hẳn chỉ là việc những người dân nơi chốn thành đảo xa xôi kia thương tiếc cho một mảnh đời mà họ đã bỏ quên quá lâu mà thôi. Bạch Vân thà tin vào việc chàng trai nọ chọn rời bỏ vùng đất mà mình là một kẻ lạc loài để trở về với miền Trăng khuất còn hơn là việc vùng Trăng tan đang kén rể tìm chồng.
Vậy lúc rời khỏi nơi mà mình sinh ra và lớn lên, chàng trai ấy đã nghĩ gì?
Và Trịnh Khinh Ái khi chạy đến chốn rừng thiêng nước độc này, nàng ta đã có tâm trạng ra sao?
Bạch Vân cử động khuỷu tay, nhấc lên được một chút, rồi lại vì không đủ sức mà hạ xuống.
"Không cần gấp." Trịnh Khinh Ái nói. "Khi ta học cầm đũa cũng mất rất nhiều thời gian."
"Mất bao lâu?" Bạch Vân buồn cười hỏi.
"Ba ngày, chắc vậy."
Bạch Vân "..."
Bạch Vân nhìn xuống bàn tay của Trịnh Khinh Ái, từng ngón tay trắng trẻo thon dài, nhưng có lẽ vì da dẻ quá trắng nên khi nàng cử động, những đường gân xanh lại thỉnh thoảng hiện lên, trông như bàn tay của một má đào chỉ cầm bút vẽ tranh, chưa từng động đến đao kiếm.
"Nhưng ta viết chữ đẹp." Trịnh Khinh Ái hiếm khi tự cho mình một lời khen. "Sư tôn ta cũng khen chữ viết của ta đẹp."
"Tôi chỉ thấy má đào nhắc đến sư tôn... thế còn... thân sinh của cô thì sao?"
Trịnh Khinh Ái nghe nàng hỏi thì thoáng vẻ ngạc nhiên, thế rồi nàng ta cũng nhẹ nhàng đáp lời.
"Ta không biết, Bạch Vân."
"Kể từ khi ta nhận thức được bản thân, ta chỉ có sư tôn."
"Mọi thứ của ta đều bị cướp đi khi sư tôn không ở bên cạnh."
"Ta nhỏ bé khi không có người."
"Ta... vẫn đang học cách sống mà... không có người."
Trời đã về chiều, Bạch Vân cuối cùng cũng nhấc được tay lên, nàng cố sức thêm chút, muốn cầm lấy đũa, ấy thế mà Thất Tinh chẳng biết từ đâu trở về, hắn cầm lấy đôi đũa trên bàn, gắp bánh xếp, cho vào miệng.
Bạch Vân "..."
Nàng vươn tay, đấm vào bụng hắn, Thất Tinh vẫn không hiểu vì sao mình bị đấm, vội vàng lùi ra.
"Nhả ra! Nhanh lên! Trả cái bánh đây!"
"Ý cô là sao?" Thất Tinh chau mày. "Chủ nhân bảo ta khi về có thể ăn bánh trên bàn mà."
Bạch Vân ngơ ngác nhìn sang Trịnh Khinh Ái, chỉ thấy người kia dùng quạt che mặt, vờ như không thấy.
"Trịnh Khinh Ái." Bạch Vân nghiến răng. "Tôi sẽ nhớ chuyện này cả đời!"
Thiên nữ nhẹ nhàng mỉm cười, trước dáng vẻ giận dữ của Bạch Vân, nàng ta cất tiếng.
"Vinh hạnh cho ta."
"Tôi sẽ nhắc lại vào ngày này hằng năm!" Bạch Vân nhấn mạnh.
"Ta sẽ lắng tai chờ nghe."
Dừng một chút, nàng ta lại nói tiếp.
"Cảm ơn, Bạch Vân." Trịnh Khinh Ái dịu dàng rướn người về trước, giúp nàng vén lên một sợi tóc bên má. "Vì đã ở lại đồng hành cùng ta."
"Cảm ơn cô." Bạch vân đáp lại. "Vì đã cứu rỗi tôi."
_____________________________________________________
"Chuyện kén rể gì mà không báo trước vậy?" Bạch Vân chau mày, nàng đẩy Mai Yến ngã về sau, hắn giả vờ lăn một vòng trên giường, cuối cùng trượt xuống sàn nhà.
"Bảo mi đi Trừu Sầu mang đặc sản về, mi lại mang cho tụi này một câu chuyện không đầu không đuôi hả?"
"Em không cố ý mà." Mai Yến bịt tai, vội vàng chạy đi chỗ khác. "Nhưng mà ở đó toàn cá thôi, chị cũng đâu có thích cá lắm đâu..."
"Ít nhất có cái ăn còn đỡ hơn một câu chuyện đoản hậu chứ." Bạch Vân cố chấp đuổi theo, Mai Yến đã nhanh chân chạy đến sau lưng một đồng môn khác.
"Chuyện đó hay mà, đúng không Huyễn Dạ?"
Huyễn Dạ bị kẹt giữa hai người, xoay trái không được, xoay phải cũng không xong, cô bất đắc dĩ đứng yên một chỗ.
"Hắn thấy cái thôn này tuyệt vọng quá nên đi tự sát thì đúng hơn." Bạch Vân thêm vào.
"Em thấy ở thành Trừu Sầu cũng nổi tiếng về câu chuyện nhân ngư." Huyễn Dạ nói. "Nhân ngư lên bờ đánh mất giọng hát, trở về biển lại có thể vẫy vùng cùng sóng nước, cất tiếng hát mê đắm lòng người."
Dừng một chút, sau khi thấy hai người kia đã bắt đầu suy nghĩ về lời mình nói, cô mới từ từ tránh ra, trở về giường.
"Nên có thể chàng trai kia là nhân ngư, nay đã ở chốn nhân gian đủ lâu, phải trở về vùng Trăng tan mà thôi."
"Biết đâu bão tuyết kia với nhân loại là những cơn thiên tai chết chóc, thì đối với chàng đó lại là những vũ khúc chào mừng trở về biển lớn thì sao?"
"Chàng hẳn sẽ thanh thản, em tin là vậy."
[ Hồi ức của Bạch Vân ]
Áng hoa mai héo rũ còn đâu
Sông nào chửa hết đục màu
Xác nào chửa lạnh, thù nào chửa vơi.
________________________________________
Đến lúc Bạch Vân tỉnh dậy một lần nữa thì đã là ngày hôm sau rồi, Trịnh Khinh Ái đẩy xe lăn vào trong phòng cho nàng, nhận ra Bạch Vân đã tỉnh, nàng ta cười hỏi.
"Còn đau không?"
"Đau..."
"Nó sẽ còn đau trong vài ngày tới." Trịnh Khinh Ái bế nàng lên, đặt vào xe lăn. "Đám người tu tiên gọi đây là hoài thai hoán cốt."
"Cảm giác như bị chém chết ấy."
"Phượng hoàng thì phải vượt lửa chứ." Thiên nữ cười nói. Bạch Vân biết nàng ta an ủi mình, thế nên cũng không nói gì thêm.
Trịnh Khinh Ái đẩy nàng ra bên ngoài vườn, nơi có một bộ bàn ghế bằng gỗ, trông như thường được dùng để uống trà ngâm thơ. Bạch Vân trông thấy đồ ăn đã được dọn sẵn, chỉ thiếu bát đũa.
Thiên nữ đẩy nàng vào bàn, sau đó chậm rãi ngồi xuống đối diện. Không quá lâu, Thất Tinh lại mang ra bát đũa, đặt lên bàn, rồi chậm rãi rời đi chứ không nán lại lâu.
"Hắn... không ăn cơm à...?" Bạch Vân hỏi.
"Hắn là yêu tộc, bình thường cũng không ăn cơm cùng ta."
Trịnh Khinh Ái nói xong, cũng không gấp gáp ăn cơm, nàng ta im lặng thêm một lát, cười nói.
"Hôm nay, Bạch Vân sẽ làm đôi mắt của ta chứ?"
Bạch Vân thoáng ngẩn người, nàng nhìn những đĩa đồ ăn đơn sơ trên bàn, cuối cùng đáp lại.
"Vậy hôm nay lại tiếp tục phiền Khinh Ái làm cánh tay của tôi rồi."
Trịnh Khinh Ái có vẻ vô cùng hài lòng, nàng ta bắt đầu động đũa, chờ đợi.
"Muốn ăn đĩa bên nào trước?"
"Đĩa thịt bên phải." Bạch Vân nói. "Bình thường cô cũng ăn uống thế này sao?"
Trịnh Khinh Ái mỉm cười, chuẩn xác gắp được miếng thịt bên trong đĩa, Bạch Vân hé miệng, để nàng ta đút cho mình.
"Bình thường ta ăn uống nhạt nhẽo, chỉ dùng thực dưỡng đan."
"Nghe như người tu tiên vậy." Nàng cảm thán.
"Người tu tiên bốn mùa đạm bạc, quần áo cũng không thích cầu kỳ. Ta không làm được như vậy." Thiên nữ cười nói.
Bạch Vân thử cử động cổ tay, vẫn chưa có sức. Nàng lại quay sang thử động từng ngón tay một, bàn tay từng cầm dao vô cùng điêu luyện giờ đây nửa tấc cũng không chịu di chuyển, khiến nàng vô thức nản lòng một chút.
"Vậy Bạch Vân luyện võ vào năm bao nhiêu tuổi?"
Nghe Trịnh Khinh Ái hỏi, Bạch Vân ngẩng đầu lên, hai mắt như phát sáng.
"Năm sáu tuổi tôi đã học võ rồi." Nàng mỉm cười. "Nói cho cô biết, tôi cũng có thể xem là thần đồng học võ đấy."
Thiên nữ có vẻ cũng hứng thú với câu chuyện của nàng. Nàng ta lại gắp một ít thịt cho Bạch Vân, sau đó chống cằm chờ đợi.
"Ta vẫn luôn tò mò những môn phái chính tông dạy võ như thế nào."
"Ban đầu tôi được học chung với rất nhiều môn đồ khác, chúng tôi sẽ cùng nhau ăn ngủ, cùng nhau học võ, cùng nhau sinh hoạt, sau đó..." Bạch Vân nói nửa chừng bỗng nhiên dừng lại, nàng mím môi. Sau đó khóe miệng lại nặn ra một nụ cười, tiếp tục.
"Chúng tôi mỗi người lại được phân tới một nhóm khác nhau, từ đó cũng ít liên lạc."
Trịnh Khinh Ái khẽ ồ lên.
"Hắc Sát môn rộng đến thế sao?"
Bạch Vân gật đầu, sau đó nhớ ra Trịnh Khinh Ái không nhìn thấy được, vội vàng nói phải.
"Vậy... cô luyện võ vào năm bao nhiêu tuổi?" Nàng hỏi.
Trịnh Khinh Ái có vẻ như không ngờ tới, nàng ta đứng dậy, chậm rãi dọn dẹp bát cơm chỉ mới ăn được một tí kia đi, có vẻ như Trịnh Khinh Ái cũng không có tâm trạng ăn uống, nàng ta dẹp gọn bàn ăn, để lại trên đó đĩa đựng duy nhất một cái bánh xếp, sau đó đặt đũa trước mặt Bạch Vân.
"Tự ăn nhé."
Bạch Vân "..."
"Đến giờ ta nghỉ trưa rồi."
Bạch Vân "..."
Trịnh Khinh Ái nói thế nhưng cũng không rời đi, nàng ta ngồi ở bàn, tay nhẹ nhàng xoay quạt, sau đó chống cằm, im lặng không lên tiếng nữa.
"Ngủ sao?" Bạch Vân hỏi.
"Không ngủ." Trịnh Khinh Ái đáp lại.
Bạch Vân vẫn chậm chạp cố động tay, người đối diện che quạt ngáp khẽ. Một hồi sau, nàng ta nói.
"Rất lâu rồi chưa có ai ngồi đối diện ta như vậy."
"Rất lâu sao?" Bạch Vân ngẩng đầu lên.
"Có thể, nhận thức của ta về thời gian không rõ ràng lắm."
Một chiếc lá bạch dương rơi xuống, bị gió cuốn lượn một vòng trên không trung rồi cuối cùng nằm chỏng chơ trên nền đất, nơi chỉ cách gót sen của Trịnh Khinh Ái vài phân. Bạch Vân khẽ cử động ngón tay cái, gân xanh thoát hiện lên trên da vì quá cố sức.
"Một hai tháng, một hai năm, một trăm, hai trăm năm. Khi mất đi ánh sáng, ngày cũng như đêm, hạ cũng như đông, kẻ này và kẻ kia cũng chẳng khác gì nhau."
Bạch Vân từng nghe một đồng môn đi xa trở về kể lại, ở thành Trừu Sầu xa xôi có câu chuyện về một anh tài câm điếc, sống lạc loài giữa những thôn dân đêm đêm múa hát bên đốm lửa, hay ngày ngày hò những điệu kéo lưới, anh tài nọ sống cô đơn giữa những âm thanh huyên náo xô bồ mà không ai biết, cũng chẳng ai hay.
Để rồi khi đông sang, trời đổ bão tuyết suốt hơn một tháng trời, cứ ngỡ như sẽ có rất nhiều người chết cóng vào năm nay thì người ta lại thấy chàng trai câm điếc nọ rời khỏi nhà, bước trong màn tuyết, tiến về phía đại dương đang vẫy vùng từng đợt sóng trắng.
Chỉ lát sau, chàng trai mất hút trong biển lớn, bão tuyết cũng tan, chỉ sót lại những âm thanh du dương đến não nề.
Hóa ra chỉ là biển đang kén rể mà thôi.
Đại dương do Hải Tinh thần quân cai quản trước giờ vẫn mang quá nhiều bí ẩn. Biển sẽ kén rể sao? Đó hẳn chỉ là việc những người dân nơi chốn thành đảo xa xôi kia thương tiếc cho một mảnh đời mà họ đã bỏ quên quá lâu mà thôi. Bạch Vân thà tin vào việc chàng trai nọ chọn rời bỏ vùng đất mà mình là một kẻ lạc loài để trở về với miền Trăng khuất còn hơn là việc vùng Trăng tan đang kén rể tìm chồng.
Vậy lúc rời khỏi nơi mà mình sinh ra và lớn lên, chàng trai ấy đã nghĩ gì?
Và Trịnh Khinh Ái khi chạy đến chốn rừng thiêng nước độc này, nàng ta đã có tâm trạng ra sao?
Bạch Vân cử động khuỷu tay, nhấc lên được một chút, rồi lại vì không đủ sức mà hạ xuống.
"Không cần gấp." Trịnh Khinh Ái nói. "Khi ta học cầm đũa cũng mất rất nhiều thời gian."
"Mất bao lâu?" Bạch Vân buồn cười hỏi.
"Ba ngày, chắc vậy."
Bạch Vân "..."
Bạch Vân nhìn xuống bàn tay của Trịnh Khinh Ái, từng ngón tay trắng trẻo thon dài, nhưng có lẽ vì da dẻ quá trắng nên khi nàng cử động, những đường gân xanh lại thỉnh thoảng hiện lên, trông như bàn tay của một má đào chỉ cầm bút vẽ tranh, chưa từng động đến đao kiếm.
"Nhưng ta viết chữ đẹp." Trịnh Khinh Ái hiếm khi tự cho mình một lời khen. "Sư tôn ta cũng khen chữ viết của ta đẹp."
"Tôi chỉ thấy má đào nhắc đến sư tôn... thế còn... thân sinh của cô thì sao?"
Trịnh Khinh Ái nghe nàng hỏi thì thoáng vẻ ngạc nhiên, thế rồi nàng ta cũng nhẹ nhàng đáp lời.
"Ta không biết, Bạch Vân."
"Kể từ khi ta nhận thức được bản thân, ta chỉ có sư tôn."
"Mọi thứ của ta đều bị cướp đi khi sư tôn không ở bên cạnh."
"Ta nhỏ bé khi không có người."
"Ta... vẫn đang học cách sống mà... không có người."
Trời đã về chiều, Bạch Vân cuối cùng cũng nhấc được tay lên, nàng cố sức thêm chút, muốn cầm lấy đũa, ấy thế mà Thất Tinh chẳng biết từ đâu trở về, hắn cầm lấy đôi đũa trên bàn, gắp bánh xếp, cho vào miệng.
Bạch Vân "..."
Nàng vươn tay, đấm vào bụng hắn, Thất Tinh vẫn không hiểu vì sao mình bị đấm, vội vàng lùi ra.
"Nhả ra! Nhanh lên! Trả cái bánh đây!"
"Ý cô là sao?" Thất Tinh chau mày. "Chủ nhân bảo ta khi về có thể ăn bánh trên bàn mà."
Bạch Vân ngơ ngác nhìn sang Trịnh Khinh Ái, chỉ thấy người kia dùng quạt che mặt, vờ như không thấy.
"Trịnh Khinh Ái." Bạch Vân nghiến răng. "Tôi sẽ nhớ chuyện này cả đời!"
Thiên nữ nhẹ nhàng mỉm cười, trước dáng vẻ giận dữ của Bạch Vân, nàng ta cất tiếng.
"Vinh hạnh cho ta."
"Tôi sẽ nhắc lại vào ngày này hằng năm!" Bạch Vân nhấn mạnh.
"Ta sẽ lắng tai chờ nghe."
Dừng một chút, nàng ta lại nói tiếp.
"Cảm ơn, Bạch Vân." Trịnh Khinh Ái dịu dàng rướn người về trước, giúp nàng vén lên một sợi tóc bên má. "Vì đã ở lại đồng hành cùng ta."
"Cảm ơn cô." Bạch vân đáp lại. "Vì đã cứu rỗi tôi."
_____________________________________________________
"Chuyện kén rể gì mà không báo trước vậy?" Bạch Vân chau mày, nàng đẩy Mai Yến ngã về sau, hắn giả vờ lăn một vòng trên giường, cuối cùng trượt xuống sàn nhà.
"Bảo mi đi Trừu Sầu mang đặc sản về, mi lại mang cho tụi này một câu chuyện không đầu không đuôi hả?"
"Em không cố ý mà." Mai Yến bịt tai, vội vàng chạy đi chỗ khác. "Nhưng mà ở đó toàn cá thôi, chị cũng đâu có thích cá lắm đâu..."
"Ít nhất có cái ăn còn đỡ hơn một câu chuyện đoản hậu chứ." Bạch Vân cố chấp đuổi theo, Mai Yến đã nhanh chân chạy đến sau lưng một đồng môn khác.
"Chuyện đó hay mà, đúng không Huyễn Dạ?"
Huyễn Dạ bị kẹt giữa hai người, xoay trái không được, xoay phải cũng không xong, cô bất đắc dĩ đứng yên một chỗ.
"Hắn thấy cái thôn này tuyệt vọng quá nên đi tự sát thì đúng hơn." Bạch Vân thêm vào.
"Em thấy ở thành Trừu Sầu cũng nổi tiếng về câu chuyện nhân ngư." Huyễn Dạ nói. "Nhân ngư lên bờ đánh mất giọng hát, trở về biển lại có thể vẫy vùng cùng sóng nước, cất tiếng hát mê đắm lòng người."
Dừng một chút, sau khi thấy hai người kia đã bắt đầu suy nghĩ về lời mình nói, cô mới từ từ tránh ra, trở về giường.
"Nên có thể chàng trai kia là nhân ngư, nay đã ở chốn nhân gian đủ lâu, phải trở về vùng Trăng tan mà thôi."
"Biết đâu bão tuyết kia với nhân loại là những cơn thiên tai chết chóc, thì đối với chàng đó lại là những vũ khúc chào mừng trở về biển lớn thì sao?"
"Chàng hẳn sẽ thanh thản, em tin là vậy."
[ Hồi ức của Bạch Vân ]