Chương 10: Khai song, nhập trần
Ai ở lại, ai rời nhân thế?
Đất Đại Ngư, ai tế cõi trời?
Mong thôi máu chảy đầu rơi
Cầu cho đất nước, có người chở che.
_______________________________________
Tiết kinh trập vừa sang, cổng nhà bạch trung gia viên đã có người ghé thăm. Bạch Vân cẩn thận đẩy xe lăn về trước, nàng tập hơn một tháng trời, hai tay cuối cùng cũng đủ sức để có thể sinh hoạt, tuy vẫn còn vụng về và chưa cướp được bánh xếp, nhưng ít nhất cũng không cần Trịnh Khinh Ái đút ăn nữa.
Bạch Vân mở cửa, bên ngoài là bà lão già nua mà nàng gặp vào ngày đầu lập xuân, Hàm Cốc thấy người mở cửa là nàng thì thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi cũng chậm rãi cúi đầu chào.
"Xin hỏi, Thiên nữ có ở nhà không ạ?"
Trịnh Khinh Ái vẫn chưa rời giường, Thất Tinh thì chẳng biết ở đâu, Bạch Vân nghĩ một chút, đáp lại.
"Thiên nữ có việc ra ngoài rồi, nếu bà cần gì, tôi có thể chuyển lời."
"Hôm nay là ngày đầu tiết kinh trập, dưới thôn có tổ chức tiệc nhỏ, chúng tôi ngỏ lời mong Thiên nữ ghé qua. Bởi vì tiệc vũ thủy nàng cũng không đến..." Bà lão nọ chần chừ đôi chút, cuối cùng vẫn nói. "Mong má đào có thể chuyển lời với nàng rằng trưởng thôn Lạc Tư tôi rất mong nàng đến."
Bạch Vân thoáng ngạc nhiên.
"Tôi tưởng bà tên là Hàm Cốc?"
"Hàm Cốc hẳn là trưởng thôn trước đây." Lạc Tư cười đáp. "Thiên nữ ngày đêm bận rộn, không nhớ tên người khác cũng là chuyện bình thường."
Bận rộn sao? Bạch Vân thoáng nhớ lại cảnh Trịnh Khinh Ái nhàn nhã ngồi uống trà bắt Thất Tinh dọn đám cỏ dại mới mọc trong vườn, nàng ta bận chỉ tay năm ngón thì có.
"Còn má đào đây là?" Lạc Tư bỗng nhiên hỏi ngược lại nàng, Bạch Vân suy nghĩ một chút, cuối cùng trả lời.
"Tôi là Vân, là bạn đồng hành của nàng."
"Hóa ra là người quan trọng của Thiên nữ, thất lễ, thất lễ rồi." Trưởng thôn có vẻ cũng không định nán lại lâu, sau khi nhờ nàng nhắn nhủ thêm một lần nữa đã rời đi.
Không lâu sau, Bạch Vân bỗng nghe tiếng đàn dịu dàng phát ra từ bên trong phòng Trịnh Khinh Ái, nàng quay đầu, từ từ đẩy xe lăn lên hành lang, rồi mới chậm rãi gõ cửa phòng của vị Thiên nữ nọ.
"Vào đi."
Nghe lời đáp, Bạch Vân đẩy cửa, Trịnh Khinh Ái đang đứng bên cạnh bàn gỗ, trên đó có đặt một cây đàn tranh, có vẻ như đã có tuổi đời quá lâu, chất gỗ như sáng lên, trông vô cùng bắt mắt.
"Ta làm ồn Bạch Vân sao?"
"Không, do tôi dễ phân tâm, bị tiếng đàn thu hút thôi."
Trịnh Khinh Ái bị lời của nàng chọc cười, ngón tay nhẹ nhàng gảy thêm vài nhịp đàn nữa, rồi dừng hẳn.
"Nịnh hót."
Bạch Vân cẩn thận đẩy xe lăn vào phòng, tiến đến gần người kia.
"Cô đang bận gì sao?"
Trịnh Khinh Ái thoáng lắc đầu.
"Không, chỉ là vô tình đụng phải nghiên mực cũ thôi. Sau đó ta chợt nhớ ra, ta có khá nhiều đồ cũ."
Bạch vân hơi cúi người xuống, nhặt lên nghiên mực bị rơi, may mắn làm sao nó không bị vỡ mất. Nghiên mực này nhìn qua rất đơn giản, không quá mức cầu kỳ, bên dưới còn có một dòng chữ rất nhỏ.
"Ly Thanh?"
Trịnh Khinh Ái khựng lại đôi chút, sau một lúc lâu chần chừ, nàng ta mới cất tiếng.
"Xét theo một phương diện xa xôi nào đó, nàng là sư tỷ của ta."
"Cô cũng có đồng môn sao?" Bạch Vân cười hỏi.
"Dĩ nhiên." Thiên nữ dịu dàng đáp. Nàng ta vuốt ve phím đàn, ngón tay lướt dọc theo những đường vân được điêu khắc tinh xảo.
"Ta có sư tôn, dĩ nhiên cũng có sư huynh, sư tỷ và... học trò."
"Sư tôn cho ta sinh mệnh, sư huynh cho ta niềm tin, sư tỷ chở che cho ta, học trò dạy cho ta biết tình yêu là gì."
Đoạn, Trịnh Khinh Ái quay đầu, đối diện với Bạch Vân, rõ ràng là Trịnh Khinh Ái không nhìn thấy được, rõ ràng đôi mắt nàng đã luôn bị một mảnh vải che khuất, ấy thế mà Bạch Vân lại ngỡ như mình được bao trùm trong một làn thu đẹp đến mỹ miều.
"Sau đó chúng ta tách ra, mỗi người lại đi tới một vùng khác nhau, từ đó cũng ít liên lạc."
Bạch Vân rùng mình, Trịnh Khinh Ái như đang nhắc lại lời nói dối vụn về của nàng vào tháng trước. Nàng xấu hổ cúi đầu, người nọ thấy nàng không nói gì thêm, chậm rãi quay lại, bước ra ngoài cửa.
"Đúng vậy, Bạch Vân, đều chết cả rồi."
"Ta không phải là một sát thủ, nhưng ta cũng biết người của Hắc Sát môn khó sống đến 30."
"Trùng hợp, những người ta quen đều không sống quá 30."
Trịnh Khinh Ái bước ra ngoài, Bạch Vân cũng đẩy xe lăn đi theo. Có lẽ vì chủ đề mà hai người nói tới quá nặng nề, nàng ta lập tức đổi chủ đề.
"Hàm Cốc vừa tới sao?"
"Người ta tên là Lạc Tư, cô nhớ sai rồi."
Trịnh Khinh Ái dửng dưng.
"Trưởng thôn một tháng đổi vài người, ta làm sao nhớ hết được."
"Nhưng tại sao cứ mỗi một tiết khí họ lại tổ chức một lần tiệc vậy?"
"Do họ theo tín ngưỡng Địa thần."
Ở lục địa Đại Ngư, tôn giáo lớn nhất vẫn là Linh Ẩn. Vốn được thành lập bởi Thiên Trân Sam, một vị đế vương nhà Thiên vào trước Thiên Duyệt. Họ tự gọi mình là thanh nhân, đem khăn voan phủ kín mặt, thường xuyên đi khắp nơi cứu nhân độ thế.
Mặc khác, Địa thần lại là một tín ngưỡng bắt nguồn từ thời xa xưa, khi Địa Tinh thần quân tạo ra con người, nhân loại đã tôn xưng bà là là vị thần cao quý nhất. Tín ngưỡng Địa thần cũng từ đó xuất hiện.
Cho đến khi tứ đế phân tranh, Thiên Tinh thần quân hạ phàm thống nhất bốn phương, nhân loại từ bỏ đất mẹ hiền lành, mỏi mắt ngóng trông kỳ tích đến từ phía bầu trời.
Địa Ngục giáo ban đầu cũng có tên là Địa Thần giáo, sau lại đổi tên, chẳng hiểu vì sao.
"Tín ngưỡng Địa thần chủ yếu sống chan hòa với trời đất, mỗi tiết khí lại tượng trưng cho một tiểu thần được Địa Tinh thần quân tạo ra để giữ cho mùa màng tươi tốt, thế nên họ cũng làm tiệc mừng để chào đón những tiểu thần đó."
"Thế sao cô cứ từ chối mãi vậy?" Bạch Vân tò mò hỏi.
"Ban đầu từ chối cũng áy náy, dần thành quen thôi. Ta cũng không thích chỗ đông người." Dừng một chút, vị Thiên nữ thoáng quay đầu. "Thế Bạch Vân đã tập đi chưa?"
"... Vẫn còn hơi đau nên..."
Trịnh Khinh Ái mỉm cười, quạt ngọc trên tay phe phẩy theo nhịp.
"Không..."
"Không cần gấp." Bạch Vân chen vào. "Ngày xưa ta cũng... chứ gì."
Bạch Vân chống cằm, nhìn vào Trịnh Khinh Ái ở đối diện mình, nàng ta đang từ từ bước ra bàn trà, bỏ lại nàng ở phía sau.
"Chẳng biết chiều lòng người gì cả." Thiên nữ cười nói, Bạch Vân đẩy xe lăn đến gần nàng, trà trong bình vẫn còn ấm, nàng chậm rãi rót ra hai ly, đặt một ly về phía Trịnh Khinh Ái.
Một ít hơi nóng vẫn còn sót lại bị từng cơn gió nhẹ cuốn bay lên, như ẩn như hiện mà quấn quanh ngón tay của Trịnh Khinh Ái. Cuối cùng chậm rãi tan biến vào không trung.
"Thôn làng của Lạc Tư tên là Khai Song."
"Đó là ngày một ngày lập đông, tuyết đến sớm, những người dân chạy trốn binh chiến dừng trước cửa nhà ta."
"Nơi đây không tiếp khách, mời các vị rời khỏi rừng. Nếu không đừng trách Địa Ngục giáo tàn độc." Một nam nhân cao lớn nói vọng ra, hắn cao gần hai thước, nhìn qua giống như một con gấu lớn, khiến những người dân bên ngoài co rúm lại vì sợ.
Họ nhìn nhau hồi lâu, sau một hồi đắn đo, cuối cùng quỳ rạp xuống.
"Chúng tôi đều là những người dân chạy trốn binh chiến, sa cơ lỡ vận chạy vào đây, chỉ mong có chỗ an cư lạc nghiệp, mong được ngài chở che."
Trịnh Khinh Ái thoáng bật cười.
"Địa Ngục giáo trước nay không chuyện ác gì không làm, người chết dưới chân ta cũng nhiều không đếm xuể, chở che các người sao? Đừng làm ta buồn cười."
Thấy bên kia chẳng còn hồi đáp, Trịnh Khinh Ái gấp lại quạt, ra lệnh cho một người khác đứng bên ngoài.
"Xích Linh, đuổi khách đi thôi."
Thế nhưng ngoài kia lại bất ngờ vang lên tiếng nói của một thiếu nữ, nghe qua vô cùng gan góc.
"Thưa ngài, Địa Ngục giáo trước giờ tôn thờ Địa Tinh thần quân, mà chủ trương của Đất mẹ lại là chúng sinh bình đẳng, che chở lẫn nhau. Giờ người đuổi chúng tôi đi, chẳng phải đã đi ngược với lời răn của Đất mẹ hay sao?"
"Ai dạy cô nói những lời này?" Trịnh Khinh Ái cất tiếng hỏi.
"Rất lâu trước đây khi thôn của tôi bị Đạt Mã tấn công, nhờ có hai má đào lương thiện cứu giúp, sau đó chỉ dạy cho tôi điều này." Người kia nhanh chóng đáp lại. "Nếu như ngài không rủ lòng từ bi, xem như tất cả những điều tôi biết điều sai, chúng tôi sẽ rời đi, không nán lại làm phiền đến ngài hay Địa Ngục giáo nữa."
"Còn nếu còn chút gì đó từ bi còn sót lại trong ngài, xin hãy mở cửa sổ thay cho sự đồng ý."
"Ngươi tên là gì?" Thiên nữ khẽ hỏi.
"Hàm Cốc là tên tôi."
Và Trịnh Khinh Ái vươn tay, đẩy mở cửa sổ, để ánh nắng tràn vào căn phòng đã đóng kín từ lâu.
Xích Ảnh cùng Xích Linh trông thấy bóng dáng của nàng, vội vàng quỳ xuống.
"Cung nghênh giáo chủ nhập trần."
"Hàm Cốc nọ khóc trước cửa nhà ta, bắt ta thu nhận dân làng, bảo là nếu ta rũ lòng thương thì hãy mở cửa sổ ra, nếu không sẽ ăn vạ mãi không đi." Trịnh Khinh Ái từ tốn nói. "Sau đó ta sợ bọn họ nằm chết trước nhà mình, nên đành mở cửa sổ."
"Thế nên thôn này mới tên là thôn 'mở cửa' sao?" Bạch Vân cười hỏi.
"Đúng vậy." Thiên nữ đáp lại, bàn tay nhẹ nhàng vuốt lấy thành ly, ngón tay vương lại một sắc xanh nhợt nhạt.
"Trà rất thơm, Bạch Vân."
Thiên nữ cầm lên ly trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Có dải sương đêm nuốt mặt trời
Nắng hoài chẳng rọi, lá xuân rơi
Có kẻ ngâm thơ say chẳng tỉnh
Cầm chén trà xanh ngỡ rượu mời.