Chương 22
Từ nhà hàng Hoa Đô đi ra, trời đã bắt đầu nổi gió, Nhiễm Nhị được Phan Ninh khoác tay, chậm rãi đi dạo sau lưng mấy người đàn ông, lúc này tâm tình Tô Kỳ cũng không tệ lắm, chen giữa Chu Đồng và Phương Tư Phàm, vừa nói vừa cười.
Cuối thu, trên mặt đất trải đầy lá rụng, Nhiễm Nhị từ nhỏ đã thích giẫm lên lá cây mà đi, thanh âm sột soạt vang lên lọt vào tai, không hiểu sao lại khiến cô thấy nghiện.
Một trận gió thổi tới cuốn những chiếc lá rụng bay lên, lướt qua hai gò má, cảm giác mát mẻ lại tăng thêm mấy phần, Nhiễm Nhị cùng Phan Ninh khoác tay nhau đi về phía trước.
Phan Ninh nhịn không được gọi tên hai vị tài xế: "Thẩm Hách, lão Chu, hai người đậu xe ở đâu vậy!”
Thẩm Hách chỉ phía trước: "Bãi đậu xe đối diện!”
Chu Đồng quay đầu kiên nhẫn giải thích: "Dưới hầm hết chỗ để xe rồi, chỉ có thể đỗ ở đối diện thôi, nếu hai người lạnh thì để tôi và Thẩm Hách đi lấy xe, hai người ở quán cà phê ven đường chờ bọn tôi.”
Phan Ninh cảm thấy hợp lý bèn kéo Nhiễm Nhị gật đầu: "Vậy bọn tôi không khách sáo nữa nhé! "Cô ấy lắc tay Nhiễm Nhị: "Hai chúng ta ngồi xe của lão Chu đi về đi.”
Vừa dứt lời thì thấy Tô Kỳ rầu rĩ liếc mắt nhìn hai cô một cái rồi đẩy cửa vào quán cà phê, lúc đóng cửa cũng dùng lực. Phương Tư Phàm chống một tay lên cửa, làm tư thế mời: "Hai vị nữ sinh heo xinh đẹp, xin mời.”
Nhiễm Nhị & Phan Ninh: "..."
Phương Tư Phàm mua mấy cốc cà phê nóng, đưa cho mỗi người một cốc.
Nhiễm Nhị cầm cà phê trong tay, nhấp một ngụm nhỏ, Phương Tư Phàm không chịu ngồi yên, bỗng nhiên lôi ra một thứ gì đó đeo lên đầu Nhiễm Nhị.
"Cái gì vậy? "Nhiễm Nhị không hiểu gì cả bèn cầm xuống xem thử, thế mà lại là một quả bóng bay hình tai heo màu hồng.
Phương Tư Phàm khom lưng nhìn nụ cười gượng gạo của cô.
Tô Kỳ cũng cười rộ lên theo: "Phương Tư Phàm đúng thật là ngứa đòn mà!”
Trong lòng Nhiễm Nhị cười ha ha, đúng là mối quan hệ khó nói giữa các cô gái, thì ra thấy cô bị trêu chọc lại có thể khiến cho Tâm tình Tô Kỳ trở nên vui vẻ hơn. Cô buồn chán đùa nghịch quả bóng tai heo trong tay, cảm thấy nó có chút quen thuộc.
Đây chẳng phải là bóng do chú hề biểu diễn nặn bóng bay ở quảng trường Hạ Trầm làm đó sao? Lần trước anh ấy còn tặng cô một chiếc vương miện.
Nhiễm Nhị có chút hưng phấn, đưa mắt tìm kiếm xung quanh, phát hiện chú hề đang ngồi nghỉ ở một góc, chú hề cũng nhìn thấy cô, vẫy vẫy tay.
Mấy người Nhiễm Nhị ngồi ở gần cửa, cửa lúc mở lúc đóng, gió cũng theo đó tràn vào từng đợt, cô lạnh đến rụt cổ, không thèm để ý.
Phan Ninh nhìn theo ánh mắt cô, rồi lại nhìn về, hỏi: "Em quen chú hề bán bóng bay kia à.”
Nhiễm Nhị lắc đầu: "Không biết, chỉ là cảm thấy bóng bay của anh ấy làm rất đẹp thôi." Cô nghịch quả bóng tai lợn trong tay: "Chị xem này, tinh xảo biết bao."
Phan Ninh cười mắng: "Con bé ngốc này.”
Cô ấy vừa dứt lời, một trận cuồng phong lại kéo đến, sau đó một bóng người mang theo hơi gió vọt vào, cửa đóng lại phát ra một tiếng “sầm”。
Phương Tư Phàm bị luồng gió quỷ quái này đập vào mặt vô cùng tức giận, anh ấy giương cổ lên định nói lý nhưng bóng người nọ đã vọt lên lầu hai.
Phan Ninh kéo anh ấy lại: "Thôi bỏ đi, đồ điên ấy mà!”
Nhiễm Nhị giơ cái tai heo con lên trêu chọc anh ấy: "Đúng vậy, đừng giống như đồ đi..." Cô còn chưa dứt lời, tiếng đã bị chặn lại trong cổ họng, ai đó dùng sức cực mạnh túm lấy cổ áo cô, làm cô suýt chút nữa bị kéo ngã.
Không đợi Phan Ninh và Phương Tư Phàm nổi giận gầm lên, Nhiễm Nhị đã được thả ra, bàn của bọn họ bị đập sầm sầm.
Nhiễm Nhị nhận ra là chú hề bán bóng bay. Trên khuôn mặt được tô vẽ đầy màu sắc của anh ấy lộ ra nụ cười thật lớn, nhưng trong mắt lại tràn ngập sợ hãi, miệng há to muốn nói nhưng không phát ra tiếng.
Họ không hiểu ý của chú hề, chú hề cũng không nản chí, liên tục kéo quần áo của họ, chỉ vào cửa, sau đó anh ấy đi đến bàn bên cạnh, lặp đi lặp lại cùng một động tác và biểu cảm.
Nhiễm Nhị không biết làm sao, trong lòng mơ hồ cảm thấy bất an, cô nhéo nhéo tay Phan Ninh, hoảng sợ nhìn quán cà phê càng ngày càng lộn xộn nói: "Chúng ta đi ra ngoài đi.”
Phan Ninh gật đầu, khoác tay Nhiễm Nhị đứng dậy, Phương Tư Phàm và Tô Kỳ cũng đứng lên, không đợi bọn họ cất bước, trên lầu đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai đâm thủng màng nhĩ.
Tựa như một hòn đá khơi dậy ngàn lớp sóng, đám người từ vẻ mặt mờ mịt, lâm vào sợ hãi trước nay chưa từng có. Tiếng bước chân ồn ào và tiếng kêu cứu càng lúc càng mãnh liệt, trên cầu thang bắt đầu có người lảo đảo lăn xuống, có người trên người có máu.
Ai đó hét lên: "Trên lầu chém nhau!"“
Hiện trường tức thời trở nên hỗn loạn, Nhiễm Nhị bị dòng người chen chúc đẩy ra ngoài, cửa kính nhỏ của tiệm sắp bị ép đến vỡ ra. Cô hoàn toàn bị dòng người đẩy ra khỏi cửa, mấy người bọn họ đều đã ra ngoài.
Nhiễm Nhị hít thở hồng hộc, Phan Ninh kéo cô chạy, xuyên qua đám người, quán cà phê bỗng trở xôn xao khiến người đến vây xem rất nhiều, xe cộ ở hai con đường gần đó đều bị kẹt cứng, xe của bọn Thẩm Hách không thể lái được, ngay cả tiếng còi xe cảnh sát và xe cứu thương cũng có chút xa xôi.
Nhiễm Nhị quay đầu lại, vẫn có rất nhiều người đang liều mạng chạy ra khỏi quán cà phê, chú hề cũng đi ra, sau một đợt hỗn loạn nữa, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai trong tay cầm mã tấu sáng quắc vung tới tấp trong không khí.
Tiếng kêu sợ hãi vang lên khắp bốn phía, tình cảnh hết sức rối loạn, không ai dám tới gần.
Cho đến khi một bóng người nhảy qua dải phân cách, liều lĩnh xông vào đám người, nhào về phía tên điên cầm mã tấu kia.
Lưỡi dao lóe sáng dưới ánh mặt trời, Nhiễm Nhị trông thấy rõ khuôn mặt của anh.
Cuối thu, trên mặt đất trải đầy lá rụng, Nhiễm Nhị từ nhỏ đã thích giẫm lên lá cây mà đi, thanh âm sột soạt vang lên lọt vào tai, không hiểu sao lại khiến cô thấy nghiện.
Một trận gió thổi tới cuốn những chiếc lá rụng bay lên, lướt qua hai gò má, cảm giác mát mẻ lại tăng thêm mấy phần, Nhiễm Nhị cùng Phan Ninh khoác tay nhau đi về phía trước.
Phan Ninh nhịn không được gọi tên hai vị tài xế: "Thẩm Hách, lão Chu, hai người đậu xe ở đâu vậy!”
Thẩm Hách chỉ phía trước: "Bãi đậu xe đối diện!”
Chu Đồng quay đầu kiên nhẫn giải thích: "Dưới hầm hết chỗ để xe rồi, chỉ có thể đỗ ở đối diện thôi, nếu hai người lạnh thì để tôi và Thẩm Hách đi lấy xe, hai người ở quán cà phê ven đường chờ bọn tôi.”
Phan Ninh cảm thấy hợp lý bèn kéo Nhiễm Nhị gật đầu: "Vậy bọn tôi không khách sáo nữa nhé! "Cô ấy lắc tay Nhiễm Nhị: "Hai chúng ta ngồi xe của lão Chu đi về đi.”
Vừa dứt lời thì thấy Tô Kỳ rầu rĩ liếc mắt nhìn hai cô một cái rồi đẩy cửa vào quán cà phê, lúc đóng cửa cũng dùng lực. Phương Tư Phàm chống một tay lên cửa, làm tư thế mời: "Hai vị nữ sinh heo xinh đẹp, xin mời.”
Nhiễm Nhị & Phan Ninh: "..."
Phương Tư Phàm mua mấy cốc cà phê nóng, đưa cho mỗi người một cốc.
Nhiễm Nhị cầm cà phê trong tay, nhấp một ngụm nhỏ, Phương Tư Phàm không chịu ngồi yên, bỗng nhiên lôi ra một thứ gì đó đeo lên đầu Nhiễm Nhị.
"Cái gì vậy? "Nhiễm Nhị không hiểu gì cả bèn cầm xuống xem thử, thế mà lại là một quả bóng bay hình tai heo màu hồng.
Phương Tư Phàm khom lưng nhìn nụ cười gượng gạo của cô.
Tô Kỳ cũng cười rộ lên theo: "Phương Tư Phàm đúng thật là ngứa đòn mà!”
Trong lòng Nhiễm Nhị cười ha ha, đúng là mối quan hệ khó nói giữa các cô gái, thì ra thấy cô bị trêu chọc lại có thể khiến cho Tâm tình Tô Kỳ trở nên vui vẻ hơn. Cô buồn chán đùa nghịch quả bóng tai heo trong tay, cảm thấy nó có chút quen thuộc.
Đây chẳng phải là bóng do chú hề biểu diễn nặn bóng bay ở quảng trường Hạ Trầm làm đó sao? Lần trước anh ấy còn tặng cô một chiếc vương miện.
Nhiễm Nhị có chút hưng phấn, đưa mắt tìm kiếm xung quanh, phát hiện chú hề đang ngồi nghỉ ở một góc, chú hề cũng nhìn thấy cô, vẫy vẫy tay.
Mấy người Nhiễm Nhị ngồi ở gần cửa, cửa lúc mở lúc đóng, gió cũng theo đó tràn vào từng đợt, cô lạnh đến rụt cổ, không thèm để ý.
Phan Ninh nhìn theo ánh mắt cô, rồi lại nhìn về, hỏi: "Em quen chú hề bán bóng bay kia à.”
Nhiễm Nhị lắc đầu: "Không biết, chỉ là cảm thấy bóng bay của anh ấy làm rất đẹp thôi." Cô nghịch quả bóng tai lợn trong tay: "Chị xem này, tinh xảo biết bao."
Phan Ninh cười mắng: "Con bé ngốc này.”
Cô ấy vừa dứt lời, một trận cuồng phong lại kéo đến, sau đó một bóng người mang theo hơi gió vọt vào, cửa đóng lại phát ra một tiếng “sầm”。
Phương Tư Phàm bị luồng gió quỷ quái này đập vào mặt vô cùng tức giận, anh ấy giương cổ lên định nói lý nhưng bóng người nọ đã vọt lên lầu hai.
Phan Ninh kéo anh ấy lại: "Thôi bỏ đi, đồ điên ấy mà!”
Nhiễm Nhị giơ cái tai heo con lên trêu chọc anh ấy: "Đúng vậy, đừng giống như đồ đi..." Cô còn chưa dứt lời, tiếng đã bị chặn lại trong cổ họng, ai đó dùng sức cực mạnh túm lấy cổ áo cô, làm cô suýt chút nữa bị kéo ngã.
Không đợi Phan Ninh và Phương Tư Phàm nổi giận gầm lên, Nhiễm Nhị đã được thả ra, bàn của bọn họ bị đập sầm sầm.
Nhiễm Nhị nhận ra là chú hề bán bóng bay. Trên khuôn mặt được tô vẽ đầy màu sắc của anh ấy lộ ra nụ cười thật lớn, nhưng trong mắt lại tràn ngập sợ hãi, miệng há to muốn nói nhưng không phát ra tiếng.
Họ không hiểu ý của chú hề, chú hề cũng không nản chí, liên tục kéo quần áo của họ, chỉ vào cửa, sau đó anh ấy đi đến bàn bên cạnh, lặp đi lặp lại cùng một động tác và biểu cảm.
Nhiễm Nhị không biết làm sao, trong lòng mơ hồ cảm thấy bất an, cô nhéo nhéo tay Phan Ninh, hoảng sợ nhìn quán cà phê càng ngày càng lộn xộn nói: "Chúng ta đi ra ngoài đi.”
Phan Ninh gật đầu, khoác tay Nhiễm Nhị đứng dậy, Phương Tư Phàm và Tô Kỳ cũng đứng lên, không đợi bọn họ cất bước, trên lầu đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai đâm thủng màng nhĩ.
Tựa như một hòn đá khơi dậy ngàn lớp sóng, đám người từ vẻ mặt mờ mịt, lâm vào sợ hãi trước nay chưa từng có. Tiếng bước chân ồn ào và tiếng kêu cứu càng lúc càng mãnh liệt, trên cầu thang bắt đầu có người lảo đảo lăn xuống, có người trên người có máu.
Ai đó hét lên: "Trên lầu chém nhau!"“
Hiện trường tức thời trở nên hỗn loạn, Nhiễm Nhị bị dòng người chen chúc đẩy ra ngoài, cửa kính nhỏ của tiệm sắp bị ép đến vỡ ra. Cô hoàn toàn bị dòng người đẩy ra khỏi cửa, mấy người bọn họ đều đã ra ngoài.
Nhiễm Nhị hít thở hồng hộc, Phan Ninh kéo cô chạy, xuyên qua đám người, quán cà phê bỗng trở xôn xao khiến người đến vây xem rất nhiều, xe cộ ở hai con đường gần đó đều bị kẹt cứng, xe của bọn Thẩm Hách không thể lái được, ngay cả tiếng còi xe cảnh sát và xe cứu thương cũng có chút xa xôi.
Nhiễm Nhị quay đầu lại, vẫn có rất nhiều người đang liều mạng chạy ra khỏi quán cà phê, chú hề cũng đi ra, sau một đợt hỗn loạn nữa, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai trong tay cầm mã tấu sáng quắc vung tới tấp trong không khí.
Tiếng kêu sợ hãi vang lên khắp bốn phía, tình cảnh hết sức rối loạn, không ai dám tới gần.
Cho đến khi một bóng người nhảy qua dải phân cách, liều lĩnh xông vào đám người, nhào về phía tên điên cầm mã tấu kia.
Lưỡi dao lóe sáng dưới ánh mặt trời, Nhiễm Nhị trông thấy rõ khuôn mặt của anh.