Chương 21
Phan Ninh bị Thẩm Hách và con quỷ phiền phức Phương Tư Phàm bày trò trẻ con trêu chọc thêm một vòng. Cuối cùng vẫn là Nhiễm Nhị và Chu Đồng đứng ra hòa giải, để cho cô ấy nói tiếp.
Nhiễm Nhị và Chu Đồng có cách nhìn nhận vấn đề khác nhau, một người nói tin xấu, người kia nói tin tốt.
Chu Đồng dịu dàng rủ mắt xuống, quan tâm nhìn Nhiễm Nhị, nói: "Vậy thì nghe Nhị Nhị, nói tin xấu trước.”
Nhiễm Nhị mỉm cười: "Khổ trước sướng sau, cứ theo đạo lý này đi! " Hoàn toàn là do cô nhận được ánh mắt ám chỉ của Phan Ninh, được không!
Phan Ninh cong miệng cười với cô, để cảm ơn cô ấy hào hùng phát biểu: "Tôi có chuyện quan trọng muốn nói cho mọi người biết. "Thấy ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về mình, cô ấy hắng giọng, trèo lên ghế, lớn tiếng: "Bữa trưa ở căng tin hôm nay có món thịt xào nấm mà Nhị Nhị không thích ăn, cà rốt mà Thẩm Hách không thích ăn, cần tây mà quỷ phiền phức không thích ăn, còn có cá mà lão Chu không thích ăn, và Tô... Tô..." Cô ấy nhìn trái nhìn phải: "Ủa, Tô Kỳ đâu?”
Giữa tiếng chê bai tin tức nhạt toẹt của những người khác, Nhiễm Nhị và Phan Ninh giống nhau, cùng tìm Tô Kỳ ở khắp nơi. Tô Kỳ cũng giống như cô là một nghệ sĩ Cello trong ban nhạc, vào ban nhạc sớm hơn cô một năm.
Trong hơn một trăm thành viên của ban nhạc, có những nhóm nhỏ có quan hệ gần gũi với nhau, có nhóm thì không. Từ sau khi Nhiễm Nhị gia nhập ban nhạc, cô và Kiều Nghiễn Phi đã chơi chung với mấy người này. Tô Kỳ vốn rất tốt với bọn họ, sau khi tổ trưởng tổ Cello ban đầu là Phạm Chi Vân nhận học trò, chọn trúng Nhiễm Nhị, Tô Kỳ liền cố ý xa lánh cô. Mấy ngày trước Nhiễm Nhị được đội trưởng Tưởng đề bạt lên làm tổ trưởng mới, Tô Kỳ cũng đã mấy ngày liền không nói chuyện với cô.
Sau khi buổi diễn tập kết thúc, Tô Kỳ chậm rãi cất đàn Cello của mình, đang định đi về từ cửa sau thì bị Nhiễm Nhị liếc mắt một cái nhìn thấy, muốn tháo chuông thì cần phải tìm người buộc chuông, cô gọi cô ấy: "Tô Kỳ, đồ ăn hôm nay trong căng tin có rất nhiều món cay, chị không thích ăn cay hay là ra ngoài ăn chung với em đi.”
Tô Kỳ không được tự nhiên cho lắm, máy điều hòa không khí Chu Đồng liền hiện thân, trực tiếp bắt con vịt cứng đầu là Tô Kỳ đưa đi
Đợi mọi người đều đã đến đông đủ, Phan Nghiên hào hứng nói: "Mọi người luyện tập vất vả, chị bé thân yêu Phan Ninh đã đặt chỗ cho mọi người ở nhà hàng tây Hoa Đô trong khu Phù Thế Hối rồi! Cô chỉ vào mọi người, cười nói: "Tất cả mọi người bật chế độ campuchia tiền nhé”
Mọi người đồng thanh bĩu môi.
Phù Thế Hối. Nhiễm Nhị giật mình, người lần trước hẹn gặp cô ở Phù Thế Hối là Lâm Trạm, liệu cô có thể có cơ hội gặp lại anh ở cùng một địa điểm hay không.
Sự thật đã chứng chứng minh Nhiễm Nhị lại suy nghĩ viển vông rồi, cô ngồi trong không gian tao nhã của nhà hàng tây Hoa Đô, cầm nĩa chậm rãi đưa một miếng thịt bò đã cắt vào miệng, ngắm người đi bộ qua lại trong quảng trường qua đài quan sát bằng thủy tinh trong suốt. Không nhìn thấy bóng dáng Lâm Trạm đâu.
Lâm Trạm bận rộn với công việc như vậy, chắc là không có thời gian tới đây ăn đồ tây đâu. Cô nghĩ.
"Tai heo con! Sao em ăn chậm vậy? Phương Tư Phàm ồn ào: "Có phải em sợ ăn thành heo nên không dám ăn nhiều không!”
Khi Nhiễm Nhị phản ứng lại, một cái nĩa thép đã vươn về phía đĩa của cô, thịt bò trong đĩa bị Phương Tư Phàm găm mất một miếng lớn, cô ngẩng đầu, đụng phải biểu cảm chọc tức người ta của Phương Tư Phàm.
"Em không ăn thì để anh ăn thay cho! "Phương Tư Phàm há to miệng, cắn một miếng thịt bò, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Phan Ninh cốc đầu anh ấy: "Sao lại có người thích bắt nạt người khác như cậu vậy nhỉ!”
Nhiễm Nhị vốn cũng không muốn ăn lắm nên cứ mặc kệ Phương Tư Phàm. Ai ngờ Thẩm Hách và Chu Đồng lại đồng thời bưng đĩa lên, hai phần thịt bò được trút vào đĩa của Nhiễm Nhị.
Chu Đồng thấy thế nói thêm: "Anh chưa ăn miếng nào đâu, Nhị Nhị, em ăn đi.”
Thẩm Hách vội vàng: "Anh cũng vậy, anh chưa ăn đâu!”
Nhiễm Nhị không thể tưởng tượng nổi trợn to mắt nhìn chằm chằm hai người, đây có phải tình tiết cho cô đi tàu bay giấy để cô thành bạch liên hoa không vậy?? ?
Phan Ninh không câu nệ vỗ bàn cười ha ha: "Có phải mấy người đều ghen tị với vẻ đẹp của Nhị Nhị nên nhất định phải cho cô ấy ăn nhiều đến nỗi biến thành cái tai mập không vậy!”
"Đúng đấy đúng đấy, bụng dạ em đâu có lớn như vậy, mọi người không cần để ý đến em đâu, cứ ăn phần của mình đi ạ." Nhiễm Nhị thuận theo bậc thang Phan Ninh bắc cho, vội vàng đem thịt bò trả lại cho chủ nhân, vô tình phát hiện ra Tô Kỳ - người suốt dọc đường không mở miệng nói lấy một câu - đang uất hận nhìn cô chằm chằm.
Nhiễm Nhị âm thầm cắn môi, vậy là Tô Kỳ thích Chu Đồng hoặc là Thẩm Hách sao? Trời đất chứng giám, cô không có hứng thú với ai trong hai người này cả, cô thật sự không muốn biến thành cái gai trong mắt Tô Kỳ thêm một lần nữa đâu.
Bầu không khí thoáng chốc trở nên trầm mặc nhưng dù sao Phan Ninh và Phương Tư Phàm cũng thuộc kiểu người thích hoạt náo, chỉ sau vài câu trêu chọc, bầu không khí lại trở nên sôi nổi, Chu Đồng thỉnh thoảng cũng xen vào vài câu, toàn là những lời nói sắc bén.
Nhiễm Lạc không tham gia trò chuyện cùng mọi người, cô còn đang thả hồn trôi đi về phương nào, chỉ khi bị Phương Tư Phàm bức hiếp gọi đến tên mình mới bất đắc dĩ nói vài câu để trút giận.
Đột nhiên bên ngoài cửa sổ có tiếng còi báo động inh ỏm vang lên.
Nhiễm Nhị tim như sắp nhảy ra ngoài.
Phương Tư Phàm đã tò mò thay cho cô, anh ấy đứng lên mở cửa sổ nhìn ra ngoài, bên ngoài vẫn yên ổn như bình thường, Phương Tư Phàm xoa đầu nghi hoặc: "Ủa? Sao chỉ nghe thấy tiếng còi báo động mà không thấy xe cảnh sát nhỉ." Anh ấy nhìn xung quanh một lần nữa.
Ánh mắt Nhiễm Nhị vẫn dõi theo nhất cử nhất động của anh ấy, muốn thông qua qua ánh mắt của anh ấy để biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Phù Thế Hối thuộc khu Lộc Nam, nếu vùng này xảy ra việc gì cần điều động đến cảnh sát, như vậy người được điều đi có khả năng là... Keng, cô hồi hộp đến nỗi làm rơi cái nĩa trong tay xuống đĩa. Cũng may động tĩnh không lớn nên không ai chú ý.
Chu Đồng cười nhạo Phương Tư Phàm: "Đừng nhìn nữa! Rõ là tiếng xe cứu thương đi qua chứ còn gì? Đến cái này cũng không phân biệt được, còn không biết xấu hổ mà đi hóng chuyện!!!”
Mọi người cười to, Phương Tư Phàm bị chọc quê, hậm hực rụt đầu lại. Như phát hiện ra một lục địa mới, anh ấy chỉ vào Nhiễm Nhị kêu to: "Tai heo con, sao em nhìn chằm chằm vào anh, lại còn đỏ mặt vậy!!!”
Nhiễm Nhị: "..."
rõ khuôn mặt của anh.
Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp lại anh trong tình cảnh đáng sợ như thế này.
Nhiễm Nhị và Chu Đồng có cách nhìn nhận vấn đề khác nhau, một người nói tin xấu, người kia nói tin tốt.
Chu Đồng dịu dàng rủ mắt xuống, quan tâm nhìn Nhiễm Nhị, nói: "Vậy thì nghe Nhị Nhị, nói tin xấu trước.”
Nhiễm Nhị mỉm cười: "Khổ trước sướng sau, cứ theo đạo lý này đi! " Hoàn toàn là do cô nhận được ánh mắt ám chỉ của Phan Ninh, được không!
Phan Ninh cong miệng cười với cô, để cảm ơn cô ấy hào hùng phát biểu: "Tôi có chuyện quan trọng muốn nói cho mọi người biết. "Thấy ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về mình, cô ấy hắng giọng, trèo lên ghế, lớn tiếng: "Bữa trưa ở căng tin hôm nay có món thịt xào nấm mà Nhị Nhị không thích ăn, cà rốt mà Thẩm Hách không thích ăn, cần tây mà quỷ phiền phức không thích ăn, còn có cá mà lão Chu không thích ăn, và Tô... Tô..." Cô ấy nhìn trái nhìn phải: "Ủa, Tô Kỳ đâu?”
Giữa tiếng chê bai tin tức nhạt toẹt của những người khác, Nhiễm Nhị và Phan Ninh giống nhau, cùng tìm Tô Kỳ ở khắp nơi. Tô Kỳ cũng giống như cô là một nghệ sĩ Cello trong ban nhạc, vào ban nhạc sớm hơn cô một năm.
Trong hơn một trăm thành viên của ban nhạc, có những nhóm nhỏ có quan hệ gần gũi với nhau, có nhóm thì không. Từ sau khi Nhiễm Nhị gia nhập ban nhạc, cô và Kiều Nghiễn Phi đã chơi chung với mấy người này. Tô Kỳ vốn rất tốt với bọn họ, sau khi tổ trưởng tổ Cello ban đầu là Phạm Chi Vân nhận học trò, chọn trúng Nhiễm Nhị, Tô Kỳ liền cố ý xa lánh cô. Mấy ngày trước Nhiễm Nhị được đội trưởng Tưởng đề bạt lên làm tổ trưởng mới, Tô Kỳ cũng đã mấy ngày liền không nói chuyện với cô.
Sau khi buổi diễn tập kết thúc, Tô Kỳ chậm rãi cất đàn Cello của mình, đang định đi về từ cửa sau thì bị Nhiễm Nhị liếc mắt một cái nhìn thấy, muốn tháo chuông thì cần phải tìm người buộc chuông, cô gọi cô ấy: "Tô Kỳ, đồ ăn hôm nay trong căng tin có rất nhiều món cay, chị không thích ăn cay hay là ra ngoài ăn chung với em đi.”
Tô Kỳ không được tự nhiên cho lắm, máy điều hòa không khí Chu Đồng liền hiện thân, trực tiếp bắt con vịt cứng đầu là Tô Kỳ đưa đi
Đợi mọi người đều đã đến đông đủ, Phan Nghiên hào hứng nói: "Mọi người luyện tập vất vả, chị bé thân yêu Phan Ninh đã đặt chỗ cho mọi người ở nhà hàng tây Hoa Đô trong khu Phù Thế Hối rồi! Cô chỉ vào mọi người, cười nói: "Tất cả mọi người bật chế độ campuchia tiền nhé”
Mọi người đồng thanh bĩu môi.
Phù Thế Hối. Nhiễm Nhị giật mình, người lần trước hẹn gặp cô ở Phù Thế Hối là Lâm Trạm, liệu cô có thể có cơ hội gặp lại anh ở cùng một địa điểm hay không.
Sự thật đã chứng chứng minh Nhiễm Nhị lại suy nghĩ viển vông rồi, cô ngồi trong không gian tao nhã của nhà hàng tây Hoa Đô, cầm nĩa chậm rãi đưa một miếng thịt bò đã cắt vào miệng, ngắm người đi bộ qua lại trong quảng trường qua đài quan sát bằng thủy tinh trong suốt. Không nhìn thấy bóng dáng Lâm Trạm đâu.
Lâm Trạm bận rộn với công việc như vậy, chắc là không có thời gian tới đây ăn đồ tây đâu. Cô nghĩ.
"Tai heo con! Sao em ăn chậm vậy? Phương Tư Phàm ồn ào: "Có phải em sợ ăn thành heo nên không dám ăn nhiều không!”
Khi Nhiễm Nhị phản ứng lại, một cái nĩa thép đã vươn về phía đĩa của cô, thịt bò trong đĩa bị Phương Tư Phàm găm mất một miếng lớn, cô ngẩng đầu, đụng phải biểu cảm chọc tức người ta của Phương Tư Phàm.
"Em không ăn thì để anh ăn thay cho! "Phương Tư Phàm há to miệng, cắn một miếng thịt bò, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Phan Ninh cốc đầu anh ấy: "Sao lại có người thích bắt nạt người khác như cậu vậy nhỉ!”
Nhiễm Nhị vốn cũng không muốn ăn lắm nên cứ mặc kệ Phương Tư Phàm. Ai ngờ Thẩm Hách và Chu Đồng lại đồng thời bưng đĩa lên, hai phần thịt bò được trút vào đĩa của Nhiễm Nhị.
Chu Đồng thấy thế nói thêm: "Anh chưa ăn miếng nào đâu, Nhị Nhị, em ăn đi.”
Thẩm Hách vội vàng: "Anh cũng vậy, anh chưa ăn đâu!”
Nhiễm Nhị không thể tưởng tượng nổi trợn to mắt nhìn chằm chằm hai người, đây có phải tình tiết cho cô đi tàu bay giấy để cô thành bạch liên hoa không vậy?? ?
Phan Ninh không câu nệ vỗ bàn cười ha ha: "Có phải mấy người đều ghen tị với vẻ đẹp của Nhị Nhị nên nhất định phải cho cô ấy ăn nhiều đến nỗi biến thành cái tai mập không vậy!”
"Đúng đấy đúng đấy, bụng dạ em đâu có lớn như vậy, mọi người không cần để ý đến em đâu, cứ ăn phần của mình đi ạ." Nhiễm Nhị thuận theo bậc thang Phan Ninh bắc cho, vội vàng đem thịt bò trả lại cho chủ nhân, vô tình phát hiện ra Tô Kỳ - người suốt dọc đường không mở miệng nói lấy một câu - đang uất hận nhìn cô chằm chằm.
Nhiễm Nhị âm thầm cắn môi, vậy là Tô Kỳ thích Chu Đồng hoặc là Thẩm Hách sao? Trời đất chứng giám, cô không có hứng thú với ai trong hai người này cả, cô thật sự không muốn biến thành cái gai trong mắt Tô Kỳ thêm một lần nữa đâu.
Bầu không khí thoáng chốc trở nên trầm mặc nhưng dù sao Phan Ninh và Phương Tư Phàm cũng thuộc kiểu người thích hoạt náo, chỉ sau vài câu trêu chọc, bầu không khí lại trở nên sôi nổi, Chu Đồng thỉnh thoảng cũng xen vào vài câu, toàn là những lời nói sắc bén.
Nhiễm Lạc không tham gia trò chuyện cùng mọi người, cô còn đang thả hồn trôi đi về phương nào, chỉ khi bị Phương Tư Phàm bức hiếp gọi đến tên mình mới bất đắc dĩ nói vài câu để trút giận.
Đột nhiên bên ngoài cửa sổ có tiếng còi báo động inh ỏm vang lên.
Nhiễm Nhị tim như sắp nhảy ra ngoài.
Phương Tư Phàm đã tò mò thay cho cô, anh ấy đứng lên mở cửa sổ nhìn ra ngoài, bên ngoài vẫn yên ổn như bình thường, Phương Tư Phàm xoa đầu nghi hoặc: "Ủa? Sao chỉ nghe thấy tiếng còi báo động mà không thấy xe cảnh sát nhỉ." Anh ấy nhìn xung quanh một lần nữa.
Ánh mắt Nhiễm Nhị vẫn dõi theo nhất cử nhất động của anh ấy, muốn thông qua qua ánh mắt của anh ấy để biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Phù Thế Hối thuộc khu Lộc Nam, nếu vùng này xảy ra việc gì cần điều động đến cảnh sát, như vậy người được điều đi có khả năng là... Keng, cô hồi hộp đến nỗi làm rơi cái nĩa trong tay xuống đĩa. Cũng may động tĩnh không lớn nên không ai chú ý.
Chu Đồng cười nhạo Phương Tư Phàm: "Đừng nhìn nữa! Rõ là tiếng xe cứu thương đi qua chứ còn gì? Đến cái này cũng không phân biệt được, còn không biết xấu hổ mà đi hóng chuyện!!!”
Mọi người cười to, Phương Tư Phàm bị chọc quê, hậm hực rụt đầu lại. Như phát hiện ra một lục địa mới, anh ấy chỉ vào Nhiễm Nhị kêu to: "Tai heo con, sao em nhìn chằm chằm vào anh, lại còn đỏ mặt vậy!!!”
Nhiễm Nhị: "..."
rõ khuôn mặt của anh.
Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp lại anh trong tình cảnh đáng sợ như thế này.