Chương 67: Trở về cùng tôi, tôi sẽ giúp em
Tại trung tâm thành phố Đại Nghĩa. Dung Liên mặc bộ đồ da màu đen bó sát cơ thể mở cửa chếc xe Ferrari hất mái tóc đen dài rồi dõng dạc bước vào trụ sở chính của Quách Tuấn Khanh.
"Chào chị Dung!" Thuộc hạ trong đó thấy Dung Liên lập tức cúi người lễ phép chào.
Dung Liên khẽ gật đầu rồi đi vào thang máy đi xuống tầng hầm. Quách Tuấn Khanh khác với những người khác là một người bạn xa của chủ nhân bọn họ, hắn máu lạnh vô tình chẳng khác chủ nhân là bao có điều hắn vô cùng biến thái là người chẳng chịu nói lý gì cả. Hầu hết mọi người đều xếp phòng làm việc ở trên cao nhưng người biến thái nào đó lại thích xếp ở tầng hầm.
"Tinh!" Thang máy mở ra trước mặt là một cánh cửa lớn. Dung Liên chẳng kiêng dè gì đạp cửa đi vào, trong phòng tràn ngập mùi thuốc lá.
"Ồ tôi còn tưởng là ai có lá gan lớn như vậy dám đạp cửa chỗ tôi hoá ra là bảo bối" Giọng nói cợt nhả của Quách Tuấn Khanh vang lên.
"Hừ! Quách lão đại tôi đã nói đừng gọi tôi như vậy nghe rất ngứa tai!" Dung Liên nhìu mày kéo ghế tới đối diện Quách Tuấn Khanh định rút một điếu thuốc trên bàn lại bị anh cản.
"Không được phép hút!" Quách Tuấn Khanh nghiêm giọng.
"Chậc! Không cho thì thôi" Dung Liên bĩu môi dựa lưng vào ghế.
"Không cần phải nói tôi biết lý do em tới đây, trở về cùng tôi, tôi sẽ giúp em!" Quách Tuấn Khanh duỗi chân đút tay vào túi quần.
Dung Liên nghi hoặc nhìn Quách Tuấn Khanh: "Còn điều kiện nào khác không?"
"Em nói xem" Quách Tuấn Khanh cười cười nhưng sớm đã không muốn thoả thuận khác rồi.
"Tôi không muốn trở về cùng Quách lão đại đâu! Biết đâu lại bị vị hôn phu nào đó đá đi!"
Nhắc tới vị hôn phu Quách Tuấn Khanh lập tức thay đổi sắc mặt, lạnh lùng đứng lên nhìn Dung Liên từ trên xuống không nói gì sau đó thẳng thừng kéo tay Dung Liên đi ra khỏi phòng.
Dung Liên định nói nhưng thấy sắc mặt Quách Tuấn Khanh tệ vô cùng nên không hỏi nữa đành ngoan ngoãn đi theo. Trợ thủ đắc lực của Quách Tuấn Khanh nhận được ánh mắt của anh ta lập tức đi tìm kiếm.
Sau khi lên xe cả hai chẳng nói câu gì, Quách Tuấn Khanh buồn bực lái xe, cả đời anh ta chẳng bị ép bởi thứ gì lại vì một ân huệ của mẹ để lại mà vướng phải một người phụ nữ anh ta vô cùng ghét, hơn hết cô ta lại còn mắc bệnh tim, phiền chết được. Thế quái nào anh ta lại nảy sinh hứng thú với cánh tay trái của An Vũ Phong mới lạ, quay mặt nhìn người phụ nữ đang chống tay lên cửa kính xe đôi mắt nhìn ra ngoài đường.
Chiếc xe dừng lại trước cửa một biệt thự to lớn, Dung Liên bực bội xuống xe coi đây là nhà mà đi thẳng vào mặc kệ Quách Tuấn Khanh.
Chẳng khác dự đoán là bao Dung Liên vừa bước vào cửa liền gặp vị hôn phu của Quách Tuấn Khanh đang vắt chân uống trà.
"Sao cô lại ở đây? Ai cho phép cô vào đây?" Người phụ nữ đứng lên nghiêm mặt nhìn Dung Liên.
Dung Liên chẳng buồn trả lời, đúng lúc đấy Quách Tuấn Khanh cũng theo đuôi Dung Liên đi vào, nhìn thấy ai đó ngồi trên sofa thì mặt đanh lại: "Nhược Tịch! Tôi đã nói không được sự đồng ý của tôi cô không được phép tới đây sao?"
"Tuấn Khanh! Em chỉ là muốn đi ăn tối với anh thôi, chúng ta đã lâu rồi không ăn với nhau" Nhược Tịch mím môi đáng thương nói.
Dung Liên ở bên cạnh cười nhạt.
"Tôi rất bận! Cô về được rồi đấy!" Quách Tuấn Khanh nói xong kéo tay Dung Liên lên lầu.
"Anh đứng lại! Vì cô ta đúng không? Tuấn Khanh!" Nhược Tịch muốn theo đi nhưng bị quản gia ngăn lại đành phải hậm hực không cam tâm mà đi về.
Đóng cửa phòng làm việc Quách Tuấn Khanh nhận được điện thoại liền ngồi xuống nghe. Dung Liên thì lười biếng ngồi xuống ghế trước bàn làm việc của anh bật máy tính lên bắt đầu dò tìm.
"Thiên Kì Nhan vẫn còn ở trong thành phố Cao Giang, có điều nơi cô ta ở phòng bị quá cao tôi không thể dò tìm sâu hơn được, trên người còn không có vật gì có thể định vị được" Tìm kiếm Thiên Kì Nhan bây giờ khác gì mò kim đáy bể.
Dung Liên im lặng không nói gì mắt vẫn dán vào màn hình máy tính, Quách Tuấn Khanh đi lại cúi người đứng sau Dung Liên mắt cũng nhìn theo màn hình.
Dung Liên cảm nhận cả người mình đều nằm trọn trong lòng Quách Tuấn Khanh nhưng cũng không để ý nhiều mà tiếp tục quan sát, nếu đã không thể tìm theo cách đơn giản thì chỉ có thể tìm theo cách phức tạp, dò camera từng khu vực của thành phố.
Hảo cảm của Dung Liên với Thiên Kì Nhan không tồi, cô chỉ mong Thiên Kì Nhan sẽ không sao nếu không chủ nhân nhất định sẽ diệt tên khốn dám đưa cô ấy đi khỏi tay chủ nhân. Ít nhiều cô cũng đồng cảm với Thiên Kì Nhan, ai cũng khổ...
"Chào chị Dung!" Thuộc hạ trong đó thấy Dung Liên lập tức cúi người lễ phép chào.
Dung Liên khẽ gật đầu rồi đi vào thang máy đi xuống tầng hầm. Quách Tuấn Khanh khác với những người khác là một người bạn xa của chủ nhân bọn họ, hắn máu lạnh vô tình chẳng khác chủ nhân là bao có điều hắn vô cùng biến thái là người chẳng chịu nói lý gì cả. Hầu hết mọi người đều xếp phòng làm việc ở trên cao nhưng người biến thái nào đó lại thích xếp ở tầng hầm.
"Tinh!" Thang máy mở ra trước mặt là một cánh cửa lớn. Dung Liên chẳng kiêng dè gì đạp cửa đi vào, trong phòng tràn ngập mùi thuốc lá.
"Ồ tôi còn tưởng là ai có lá gan lớn như vậy dám đạp cửa chỗ tôi hoá ra là bảo bối" Giọng nói cợt nhả của Quách Tuấn Khanh vang lên.
"Hừ! Quách lão đại tôi đã nói đừng gọi tôi như vậy nghe rất ngứa tai!" Dung Liên nhìu mày kéo ghế tới đối diện Quách Tuấn Khanh định rút một điếu thuốc trên bàn lại bị anh cản.
"Không được phép hút!" Quách Tuấn Khanh nghiêm giọng.
"Chậc! Không cho thì thôi" Dung Liên bĩu môi dựa lưng vào ghế.
"Không cần phải nói tôi biết lý do em tới đây, trở về cùng tôi, tôi sẽ giúp em!" Quách Tuấn Khanh duỗi chân đút tay vào túi quần.
Dung Liên nghi hoặc nhìn Quách Tuấn Khanh: "Còn điều kiện nào khác không?"
"Em nói xem" Quách Tuấn Khanh cười cười nhưng sớm đã không muốn thoả thuận khác rồi.
"Tôi không muốn trở về cùng Quách lão đại đâu! Biết đâu lại bị vị hôn phu nào đó đá đi!"
Nhắc tới vị hôn phu Quách Tuấn Khanh lập tức thay đổi sắc mặt, lạnh lùng đứng lên nhìn Dung Liên từ trên xuống không nói gì sau đó thẳng thừng kéo tay Dung Liên đi ra khỏi phòng.
Dung Liên định nói nhưng thấy sắc mặt Quách Tuấn Khanh tệ vô cùng nên không hỏi nữa đành ngoan ngoãn đi theo. Trợ thủ đắc lực của Quách Tuấn Khanh nhận được ánh mắt của anh ta lập tức đi tìm kiếm.
Sau khi lên xe cả hai chẳng nói câu gì, Quách Tuấn Khanh buồn bực lái xe, cả đời anh ta chẳng bị ép bởi thứ gì lại vì một ân huệ của mẹ để lại mà vướng phải một người phụ nữ anh ta vô cùng ghét, hơn hết cô ta lại còn mắc bệnh tim, phiền chết được. Thế quái nào anh ta lại nảy sinh hứng thú với cánh tay trái của An Vũ Phong mới lạ, quay mặt nhìn người phụ nữ đang chống tay lên cửa kính xe đôi mắt nhìn ra ngoài đường.
Chiếc xe dừng lại trước cửa một biệt thự to lớn, Dung Liên bực bội xuống xe coi đây là nhà mà đi thẳng vào mặc kệ Quách Tuấn Khanh.
Chẳng khác dự đoán là bao Dung Liên vừa bước vào cửa liền gặp vị hôn phu của Quách Tuấn Khanh đang vắt chân uống trà.
"Sao cô lại ở đây? Ai cho phép cô vào đây?" Người phụ nữ đứng lên nghiêm mặt nhìn Dung Liên.
Dung Liên chẳng buồn trả lời, đúng lúc đấy Quách Tuấn Khanh cũng theo đuôi Dung Liên đi vào, nhìn thấy ai đó ngồi trên sofa thì mặt đanh lại: "Nhược Tịch! Tôi đã nói không được sự đồng ý của tôi cô không được phép tới đây sao?"
"Tuấn Khanh! Em chỉ là muốn đi ăn tối với anh thôi, chúng ta đã lâu rồi không ăn với nhau" Nhược Tịch mím môi đáng thương nói.
Dung Liên ở bên cạnh cười nhạt.
"Tôi rất bận! Cô về được rồi đấy!" Quách Tuấn Khanh nói xong kéo tay Dung Liên lên lầu.
"Anh đứng lại! Vì cô ta đúng không? Tuấn Khanh!" Nhược Tịch muốn theo đi nhưng bị quản gia ngăn lại đành phải hậm hực không cam tâm mà đi về.
Đóng cửa phòng làm việc Quách Tuấn Khanh nhận được điện thoại liền ngồi xuống nghe. Dung Liên thì lười biếng ngồi xuống ghế trước bàn làm việc của anh bật máy tính lên bắt đầu dò tìm.
"Thiên Kì Nhan vẫn còn ở trong thành phố Cao Giang, có điều nơi cô ta ở phòng bị quá cao tôi không thể dò tìm sâu hơn được, trên người còn không có vật gì có thể định vị được" Tìm kiếm Thiên Kì Nhan bây giờ khác gì mò kim đáy bể.
Dung Liên im lặng không nói gì mắt vẫn dán vào màn hình máy tính, Quách Tuấn Khanh đi lại cúi người đứng sau Dung Liên mắt cũng nhìn theo màn hình.
Dung Liên cảm nhận cả người mình đều nằm trọn trong lòng Quách Tuấn Khanh nhưng cũng không để ý nhiều mà tiếp tục quan sát, nếu đã không thể tìm theo cách đơn giản thì chỉ có thể tìm theo cách phức tạp, dò camera từng khu vực của thành phố.
Hảo cảm của Dung Liên với Thiên Kì Nhan không tồi, cô chỉ mong Thiên Kì Nhan sẽ không sao nếu không chủ nhân nhất định sẽ diệt tên khốn dám đưa cô ấy đi khỏi tay chủ nhân. Ít nhiều cô cũng đồng cảm với Thiên Kì Nhan, ai cũng khổ...