Chương 64: Hoá ra là phu nhân muốn ăn đồ Hoắc tổng tự tay mua
Sáng hôm sau vừa mở mắt ra Bích Lạc Doanh đã bị hình ảnh trước mắt làm hết hồn, cô nhấc chân đạp mạnh một cái khiến ai đó lăn hai vòng rồi ngã thụp xuống đất: "Anh là ai? Sao lại ở trên giường của tôi?"
"Au ui! Doanh Doanh em ra tay ác thật đấy!" Triệu Khải từ từ ngóc đầu lên bám tay vào giường, xoa xoa cái eo đau nhức.
"Anh...anh sao lại ở trên giường của em?" Bích Lạc Doanh túm chặt lấy góc chăn xốc lên ngó đi ngó lại trên người mình hình như không có dấu hiệu bị đột nhập...
"Thực xin lỗi, đêm qua do anh buồn ngủ quá nhất thời ngủ quên lúc nào không hay! Nhưng anh bảo đảm chưa hề làm gì em!" Triệu Khải giơ tay lên thề thốt.
"Anh! Đi! Ra! Ngoài!" Bích Lạc Doanh ngại ngùng cô thật muốn đá bay Triệu Khải ra khỏi phòng.
"Em đừng giận anh ra ngoài ngay!" Triệu Khải nói xong lăn ra ngoài ngay lập tức. Tự nhiên hôm qua không biết thế nào anh lại ngủ quên mất chắc là do mấy ngày nay mệt mỏi quá. Chết rồi lỡ lên giường với con gái nhà người ta rồi làm sao bây giờ...
Triệu Khải vội vã trở về phòng mình tắm rửa vệ sinh rồi chạy cun cút xang nhà Hoắc Mạc Đình: "Cứu mình với! Huhu!"
"Bé cái mồm lại, vợ tôi còn đang ngủ!" Hoắc Mạc Đình nhíu mày nói.
"Phòng cậu cách âm như vậy không nghe được!"
"Có chuyện gì?" Hoắc Mạc Đình lạnh lùng hỏi.
"Huhu! Mình phạm trọng tội rồi!" Triệu Khải túm lấy Hoắc Mạc Đình kéo anh lại sofa ngồi.
"Cậu buôn người trái phép à? Hay buôn ma túy?"
Triệu Khải: "..."
"Xem ra là đúng rồi" Hoắc Mạc Đình cười khẩy.
"Đúng cái khỉ khô gì! Mình phải làm sao đây? Hôm qua...hôm qua mình đã ngủ chung với Doanh Doanh!"
Hoắc Mạc Đình im lặng nhìn cậu ta một lát rồi nói: "Không phải cậu thích điều đó sao?"
"Đúng là thích nhưng mà phải để Doanh Doanh tự nguyện...lần này có khi nào em ấy xa lánh mình luôn không? Nhưng mà mình chỉ ngủ chứ không làm gì cả!"
"Sao không gạo nấu thành cơm rồi chịu trách nhiệm không phải nhanh hơn sao?" Hoắc Mạc Đình bình tĩnh nói.
Triệu Khải nổi đoá: "Cầm thú như cậu thì làm sao mà hiểu!"
"Cầm thú?" Cmn dám bảo anh là cầm thú!
"Không phải chắc? Câu nói kia là minh chứng rõ ràng đấy! Cũng thật khổ cho Nhiễm Nhiễm!"
"Muốn lăn đi hay để tôi đá cậu đi? Sau này không cho phép gọi vợ tôi là Nhiễm Nhiễm nữa"
"Tàn nhẫn! Tôi đi tìm lão Vương!" Triệu Khải lập tức đứng lên chạy một mạch xuống phòng thí nghiệm.
Triệu Khải đi không lâu thì Bích Lạc Doanh cũng tìm tới vừa nhìn thấy Hoắc Mạc Đình liền chột dạ cúi gằm mặt xuống: "Anh Đình..."
"Ừ, cô ấy vẫn còn đang ngủ" Anh đương nhiên biết hôm nay Bích Lạc Doanh tới tìm Lăng Nhiễm.
"Em xin lỗi..." Bích Lạc Doanh đi lại gần anh đứng im lặng lẽ nói.
"Xin lỗi anh làm gì?"
"Em...vì em mà chị Nhiễm mới hôn mê lâu như vậy..."
"Vậy thì người em nên xin lỗi là cô ấy chứ không phải anh" Thái độ Hoắc Mạc Đình với Bích Lạc Doanh rõ ràng đã lãnh đạm đi rất nhiều.
Bích Lạc Doanh im lặng khoé mắt ửng đỏ lên, cô không biết chị Nhiễm có chấp nhận lời xin lỗi này hay không.
"Không cần phải tự trách, em là bị người khác dùng thôi miên để sai khiến mà" Lăng Nhiễm không biết từ bao giờ đã xuất hiện ở trên cầu thang cô đang vịn vào thành cầu thang để đứng vững.
"Dậy sao không gọi anh?" Hoắc Mạc Đình trong tích tắc đứng lên đi nhanh về phía cô nhẹ nhàng ôm cô lên đi xuống cầu thang.
"Em cũng đâu vô dụng tới mức đó!" Lăng Nhiễm choàng tay qua cổ anh theo bản năng.
"Chị Nhiễm..." Bích Lạc Doanh khẽ nói khi Lăng Nhiễm được đặt xuống sofa.
Lăng Nhiễm liếc mắt qua Hoắc Mạc Đình ngỏ ý anh mau đi đi để chị em ta nói chuyện.
Hoắc Mạc Đình ngó lơ ánh mắt của cô ngồi im bên cạnh cô như bức tượng.
Nụ cười trên môi Lăng Nhiễm rạng rỡ hơn cô đưa tay nhéo eo anh, lực chẳng đáng là bao nhưng cũng khiến anh nhìn cô bằng ánh mắt không đồng ý, anh không muốn để cô lại một mình.
Hết cách Lăng Nhiễm chỉ có thể nói: "Em muốn ăn bánh trôi ngũ vị, anh đi mua cho em nhá?"
"Ừ" Hoắc Mạc Đình gật đầu lôi điện thoại ra.
Ngay khi Lăng Nhiễm nghĩ anh sẽ rời đi thì lại bất ngờ nghe anh nói: "Trợ lý Cẩn, đi mua 2 phần bánh trôi ngũ vị về đây"
Lăng Nhiễm: "..."
Bích Lạc Doanh: "..."
"Em muốn anh mua cơ!" Lăng Nhiễm nhíu mày nói, điện thoại anh còn chưa kịp tắt máy.
Trợ lý Cẩn: Hoá ra là phu nhân muốn ăn đồ Hoắc tổng tự tay mua, chậc mới sáng ra đã bị ăn cơm cún thế này số anh khổ quá...
"Hoắc tổng...có cần tôi đi không?" Trợ lý Cẩn cẩn thận hỏi.
Hoắc Mạc Đình thở dài rồi nói: "Không cần" rồi tắt máy.
"Anh đi một lát rồi về" Cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô rồi đứng dậy rời đi.
Lăng Nhiễm thở phào cuối cùng cũng chịu đi: "Ừm ừm đi đi"
"Lạc Doanh lại đây ngồi đi đừng đứng hoài như vậy" Lăng Nhiễm vẫy vẫy tay với cô.
Bích Lạc Doanh nghe theo ngồi xuống bên cạnh Lăng Nhiễm, sau đó đột ngột ôm lấy cô vùi mặt vào hõm cổ cô thút thít: "Chị Nhiễm! Em xin lỗi chị, em thực sự xin lỗi chị..."
"Được rồi qua rồi không sao cả" Lăng Nhiễm thở dài một hơi khẽ vuốt lưng Bích Lạc Doanh.
Đợi một lát Bích Lạc Doanh ngừng khóc, đưa tay lau nước mắt: "Chị Nhiễm, em có sự thật này muốn nói cho một mình chị..."
"Au ui! Doanh Doanh em ra tay ác thật đấy!" Triệu Khải từ từ ngóc đầu lên bám tay vào giường, xoa xoa cái eo đau nhức.
"Anh...anh sao lại ở trên giường của em?" Bích Lạc Doanh túm chặt lấy góc chăn xốc lên ngó đi ngó lại trên người mình hình như không có dấu hiệu bị đột nhập...
"Thực xin lỗi, đêm qua do anh buồn ngủ quá nhất thời ngủ quên lúc nào không hay! Nhưng anh bảo đảm chưa hề làm gì em!" Triệu Khải giơ tay lên thề thốt.
"Anh! Đi! Ra! Ngoài!" Bích Lạc Doanh ngại ngùng cô thật muốn đá bay Triệu Khải ra khỏi phòng.
"Em đừng giận anh ra ngoài ngay!" Triệu Khải nói xong lăn ra ngoài ngay lập tức. Tự nhiên hôm qua không biết thế nào anh lại ngủ quên mất chắc là do mấy ngày nay mệt mỏi quá. Chết rồi lỡ lên giường với con gái nhà người ta rồi làm sao bây giờ...
Triệu Khải vội vã trở về phòng mình tắm rửa vệ sinh rồi chạy cun cút xang nhà Hoắc Mạc Đình: "Cứu mình với! Huhu!"
"Bé cái mồm lại, vợ tôi còn đang ngủ!" Hoắc Mạc Đình nhíu mày nói.
"Phòng cậu cách âm như vậy không nghe được!"
"Có chuyện gì?" Hoắc Mạc Đình lạnh lùng hỏi.
"Huhu! Mình phạm trọng tội rồi!" Triệu Khải túm lấy Hoắc Mạc Đình kéo anh lại sofa ngồi.
"Cậu buôn người trái phép à? Hay buôn ma túy?"
Triệu Khải: "..."
"Xem ra là đúng rồi" Hoắc Mạc Đình cười khẩy.
"Đúng cái khỉ khô gì! Mình phải làm sao đây? Hôm qua...hôm qua mình đã ngủ chung với Doanh Doanh!"
Hoắc Mạc Đình im lặng nhìn cậu ta một lát rồi nói: "Không phải cậu thích điều đó sao?"
"Đúng là thích nhưng mà phải để Doanh Doanh tự nguyện...lần này có khi nào em ấy xa lánh mình luôn không? Nhưng mà mình chỉ ngủ chứ không làm gì cả!"
"Sao không gạo nấu thành cơm rồi chịu trách nhiệm không phải nhanh hơn sao?" Hoắc Mạc Đình bình tĩnh nói.
Triệu Khải nổi đoá: "Cầm thú như cậu thì làm sao mà hiểu!"
"Cầm thú?" Cmn dám bảo anh là cầm thú!
"Không phải chắc? Câu nói kia là minh chứng rõ ràng đấy! Cũng thật khổ cho Nhiễm Nhiễm!"
"Muốn lăn đi hay để tôi đá cậu đi? Sau này không cho phép gọi vợ tôi là Nhiễm Nhiễm nữa"
"Tàn nhẫn! Tôi đi tìm lão Vương!" Triệu Khải lập tức đứng lên chạy một mạch xuống phòng thí nghiệm.
Triệu Khải đi không lâu thì Bích Lạc Doanh cũng tìm tới vừa nhìn thấy Hoắc Mạc Đình liền chột dạ cúi gằm mặt xuống: "Anh Đình..."
"Ừ, cô ấy vẫn còn đang ngủ" Anh đương nhiên biết hôm nay Bích Lạc Doanh tới tìm Lăng Nhiễm.
"Em xin lỗi..." Bích Lạc Doanh đi lại gần anh đứng im lặng lẽ nói.
"Xin lỗi anh làm gì?"
"Em...vì em mà chị Nhiễm mới hôn mê lâu như vậy..."
"Vậy thì người em nên xin lỗi là cô ấy chứ không phải anh" Thái độ Hoắc Mạc Đình với Bích Lạc Doanh rõ ràng đã lãnh đạm đi rất nhiều.
Bích Lạc Doanh im lặng khoé mắt ửng đỏ lên, cô không biết chị Nhiễm có chấp nhận lời xin lỗi này hay không.
"Không cần phải tự trách, em là bị người khác dùng thôi miên để sai khiến mà" Lăng Nhiễm không biết từ bao giờ đã xuất hiện ở trên cầu thang cô đang vịn vào thành cầu thang để đứng vững.
"Dậy sao không gọi anh?" Hoắc Mạc Đình trong tích tắc đứng lên đi nhanh về phía cô nhẹ nhàng ôm cô lên đi xuống cầu thang.
"Em cũng đâu vô dụng tới mức đó!" Lăng Nhiễm choàng tay qua cổ anh theo bản năng.
"Chị Nhiễm..." Bích Lạc Doanh khẽ nói khi Lăng Nhiễm được đặt xuống sofa.
Lăng Nhiễm liếc mắt qua Hoắc Mạc Đình ngỏ ý anh mau đi đi để chị em ta nói chuyện.
Hoắc Mạc Đình ngó lơ ánh mắt của cô ngồi im bên cạnh cô như bức tượng.
Nụ cười trên môi Lăng Nhiễm rạng rỡ hơn cô đưa tay nhéo eo anh, lực chẳng đáng là bao nhưng cũng khiến anh nhìn cô bằng ánh mắt không đồng ý, anh không muốn để cô lại một mình.
Hết cách Lăng Nhiễm chỉ có thể nói: "Em muốn ăn bánh trôi ngũ vị, anh đi mua cho em nhá?"
"Ừ" Hoắc Mạc Đình gật đầu lôi điện thoại ra.
Ngay khi Lăng Nhiễm nghĩ anh sẽ rời đi thì lại bất ngờ nghe anh nói: "Trợ lý Cẩn, đi mua 2 phần bánh trôi ngũ vị về đây"
Lăng Nhiễm: "..."
Bích Lạc Doanh: "..."
"Em muốn anh mua cơ!" Lăng Nhiễm nhíu mày nói, điện thoại anh còn chưa kịp tắt máy.
Trợ lý Cẩn: Hoá ra là phu nhân muốn ăn đồ Hoắc tổng tự tay mua, chậc mới sáng ra đã bị ăn cơm cún thế này số anh khổ quá...
"Hoắc tổng...có cần tôi đi không?" Trợ lý Cẩn cẩn thận hỏi.
Hoắc Mạc Đình thở dài rồi nói: "Không cần" rồi tắt máy.
"Anh đi một lát rồi về" Cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô rồi đứng dậy rời đi.
Lăng Nhiễm thở phào cuối cùng cũng chịu đi: "Ừm ừm đi đi"
"Lạc Doanh lại đây ngồi đi đừng đứng hoài như vậy" Lăng Nhiễm vẫy vẫy tay với cô.
Bích Lạc Doanh nghe theo ngồi xuống bên cạnh Lăng Nhiễm, sau đó đột ngột ôm lấy cô vùi mặt vào hõm cổ cô thút thít: "Chị Nhiễm! Em xin lỗi chị, em thực sự xin lỗi chị..."
"Được rồi qua rồi không sao cả" Lăng Nhiễm thở dài một hơi khẽ vuốt lưng Bích Lạc Doanh.
Đợi một lát Bích Lạc Doanh ngừng khóc, đưa tay lau nước mắt: "Chị Nhiễm, em có sự thật này muốn nói cho một mình chị..."