Chương 29: Rảnh rỗi chơi trò đập tường?
"Sao em lại tới đây?" An Vũ Phong bất ngờ khi thấy Thiên Kì Nhan xuất hiện ở đây.
"Anh đang làm gì vậy?" Thiên Kì Nhan đi lại đứng trước mặt An Vũ Phong.
An Vũ Phong im lặng không nói gì. Liếc mắt với thuộc hạ ra lệnh bọn họ tiếp tục.
"Em về nhà đi, xử lý xong chuyện anh sẽ về, phim quay chưa xong lại về nước, đừng để bản thân mệt mỏi" An Vũ Phong dịu dàng cười nói với Thiên Kì Nhan.
"Anh định làm gì cô ta? Để hai người đàn ông làm như vậy với một người phụ nữ sao? Cô ấy có gia đình rồi hơn nữa...."
"Cô ta xứng đáng được nhận điều đó!" An Vũ Phong cắt đứt lời nói của Thiên Kì Nhan.
"Có người làm như vậy với em thì sao? Anh có chấp nhận được không?"
"Đương nhiên là không rồi, dám làm vậy anh sẽ băm hắn thành trăm mảnh!"
"Vậy chồng cô ấy thì sao?"
"Chồng? Em nghĩ chồng cô ta quan tâm tới chuyện này? Em trở về đi, cô ta cần trả giá!"
"Gần đây cô ấy không hề động vào em!"
"Không động? Nhan Nhan! Em làm sao vậy? Cô ta từng muốn giết em đấy! Là người rạch mặt em để phá hủy con đường nghệ thuật của em!" An Vũ Phong tức giận nắm chặt lấy bả vai Thiên Kì Nhan.
Mặt cô lập tức tái đi, làm ơn đừng nhắc tới chuyện đó...rạch mặt..
Nhìn thấy sắc mặt Thiên Kì Nhan thay đổi An Vũ Phong biết mình nói sai ngay lập tức ôm cô vào lòng: "Anh xin lỗi! Nhan Nhan! Anh mất kiểm soát!"
Thiên Kì Nhan vùi mặt vào ngực anh nhỏ giọng hỏi: "A Tử đâu?"
"Thằng bé ổn" An Vũ Phong không nghĩ tới Thiên Kì Nhan biết chuyện anh lợi dụng Tăng Tử để dụ Lăng Nhiễm.
"Thả cô ấy đi! Chuyện bỏ thuốc không phải do cô ấy làm!" Thiên Kì Nhan biết người làm việc này là ai.
"Em..." An Vũ Phong biết Lăng Nhiễm không liên quan tới chuyện này chứ, chẳng qua là anh muốn lợi dụng cơ hội hiểu lầm này để trừ khử luôn Lăng Nhiễm, cô ta còn tồn tại có nghĩa là Nhan Nhan sẽ khó mà an toàn.
"Để em đưa cô ấy ra ngoài, Hoắc tổng có lẽ rất nhanh sẽ tới đây thôi" Thiên Kì Nhan nhờ có Tăng Tử mới biết Lăng Nhiễm bị An Vũ Phong đưa đi. Đồng thời cô cũng biết người giúp đỡ Tăng Tử trước đó là Lăng Nhiễm. Thằng bé còn nói Lăng Nhiễm là người tốt cầu xin cô cứu Lăng Nhiễm. Tăng Tử là đứa con trai duy nhất của chị gái cô, thằng bé thực sự rất dễ thương, dù cô với mẹ thằng bé không phải ruột thịt nhưng từng ở chung cô nhi viện, làm chị em với nhau hơn chục năm rồi, cũng coi như ruột thịt.
"Nhan Nhan! Em về đi" An Vũ Phong khẽ nghiêng đầu, thuộc hạ đằng sau biết ý tiến lên.
"Thiên tiểu thư! Chúng ta về trường quay thôi!"
"Không thả cô ấy em sẽ không đi đâu hết"
"Đây không phải là lúc em bảo vệ người khác Nhan Nhan! Nghe lời anh!"
Hai tên thuộc hạ cúi gập người trước mặt Thiên Kì Nhan rồi mạnh mẽ kéo cô ra ngoài.
"Phong! Dừng tay lại đi! Đừng gây thêm thù oán!" Giọng Thiên Kì Nhan nhỏ dần rồi biến mất.
Anh xin lỗi đã dùng cách này với em nhưng chỉ như vậy cô ta mới thấy được cái giá khi động vào người của An Vũ Phong này.
"Tiếp tục đi!"
Hai tên còn lại bắt đầu tiếp tục công việc lột đồ của Lăng Nhiễm.
"Đừng động vào tôi..." Nước mắt Lăng Nhiễm không biết đã giàn dụa từ khi nào. Đây là sự sỉ nhục lớn nhất đời cô.
"An tổng! Hoắc tổng tới tìm!" Một tên thuộc hạ xông vào báo tin.
An Vũ Phong nhíu mày, làm sao hắn tới được đây? Nhan Nhan? Mang theo sự nghi hoặc anh đi ra ngoài cùng thuộc hạ bỏ lại Lăng Nhiễm một mình trong phòng.
"Phá cửa!" Hoắc Mạc Đình ra lệnh cho người bên cạnh.
Đang chuẩn bị gài mìn phá cửa lớn thì giọng nói của An Vũ Phong vang lên: "Hoắc gia hôm nay lại rảnh rỗi tới đây chơi trò đập tường sao?"
"Lăng Nhiễm ở đâu?" Hoắc Mạc Đình không rảnh để nói nhảm với An Vũ Phong.
"Cô ta ở đâu liên quan gì tới tôi?"
Hoắc Mạc Đình gật đầu, ngay sau đó Thiên Kì Nhan bị trói hai tay từ phía sau đi theo người của anh: "Vậy chắc người này bị sao cũng chẳng liên quan gì tới anh đâu nhỉ?"
"Hoắc Mạc Đình! Đồ khốn!" Cùng với tiếng gầm phẫn nộ của An Vũ Phong hai người thuộc hạ khi nãy đưa Thiên Kì Nhan ra ngoài lập tức quỳ rạp xuống cạnh An Vũ Phong, nhưng lại bị anh tặng cho mỗi người một cước.
"Thả cô ấy ra! Nếu không con đàn bà kia đừng hòng sống!"
Hoắc Mạc Đình không nói lời nào dí sát khẩu súng vào người Thiên Kì Nhan, dùng ánh mắt thách thức nhìn An Vũ Phong, muốn tiêu diệt kẻ địch phải biết điểm yếu của hắn ở đâu, điểm yếu của An Vũ Phong chính là Thiên Kì Nhan. Còn bản thân anh chắc là...Lăng Nhiễm?
"***, Mày dám!" An Vũ Phong gần như mất kiểm soát. Người phụ nữ anh nâng niu trong lòng lại bị người khác chĩa súng vào, một loạt cảm giác khó chịu lan tỏa khắp cơ thể.
"Anh nghĩ tôi có dám không?"
Ngay lúc Hoắc Mạc Đình định bóp cò thì đằng sau có người nói thầm vào tai anh, anh chỉ gật đầu rồi buông súng xuống. Rất nhanh đã có thể rút về, An Vũ Phong đang lo lắng cho Thiên Kì Nhan nên hoàn toàn không nghi ngờ gì.
"Em cố ý?" Chờ tới khi Hoắc Mạc Đình đi khỏi, An Vũ Phong buông Thiên Kì Nhan ra.
"Em..."
"Đừng để có lần sau" An Vũ Phong nói xong kéo Thiên Kì Nhan vào trong nhà. Hiển nhiên anh biết giờ này Lăng Nhiễm đã không còn trong căn phòng kia nữa. Dù sao sau này cũng còn nhiều cơ hội.
"Anh đang làm gì vậy?" Thiên Kì Nhan đi lại đứng trước mặt An Vũ Phong.
An Vũ Phong im lặng không nói gì. Liếc mắt với thuộc hạ ra lệnh bọn họ tiếp tục.
"Em về nhà đi, xử lý xong chuyện anh sẽ về, phim quay chưa xong lại về nước, đừng để bản thân mệt mỏi" An Vũ Phong dịu dàng cười nói với Thiên Kì Nhan.
"Anh định làm gì cô ta? Để hai người đàn ông làm như vậy với một người phụ nữ sao? Cô ấy có gia đình rồi hơn nữa...."
"Cô ta xứng đáng được nhận điều đó!" An Vũ Phong cắt đứt lời nói của Thiên Kì Nhan.
"Có người làm như vậy với em thì sao? Anh có chấp nhận được không?"
"Đương nhiên là không rồi, dám làm vậy anh sẽ băm hắn thành trăm mảnh!"
"Vậy chồng cô ấy thì sao?"
"Chồng? Em nghĩ chồng cô ta quan tâm tới chuyện này? Em trở về đi, cô ta cần trả giá!"
"Gần đây cô ấy không hề động vào em!"
"Không động? Nhan Nhan! Em làm sao vậy? Cô ta từng muốn giết em đấy! Là người rạch mặt em để phá hủy con đường nghệ thuật của em!" An Vũ Phong tức giận nắm chặt lấy bả vai Thiên Kì Nhan.
Mặt cô lập tức tái đi, làm ơn đừng nhắc tới chuyện đó...rạch mặt..
Nhìn thấy sắc mặt Thiên Kì Nhan thay đổi An Vũ Phong biết mình nói sai ngay lập tức ôm cô vào lòng: "Anh xin lỗi! Nhan Nhan! Anh mất kiểm soát!"
Thiên Kì Nhan vùi mặt vào ngực anh nhỏ giọng hỏi: "A Tử đâu?"
"Thằng bé ổn" An Vũ Phong không nghĩ tới Thiên Kì Nhan biết chuyện anh lợi dụng Tăng Tử để dụ Lăng Nhiễm.
"Thả cô ấy đi! Chuyện bỏ thuốc không phải do cô ấy làm!" Thiên Kì Nhan biết người làm việc này là ai.
"Em..." An Vũ Phong biết Lăng Nhiễm không liên quan tới chuyện này chứ, chẳng qua là anh muốn lợi dụng cơ hội hiểu lầm này để trừ khử luôn Lăng Nhiễm, cô ta còn tồn tại có nghĩa là Nhan Nhan sẽ khó mà an toàn.
"Để em đưa cô ấy ra ngoài, Hoắc tổng có lẽ rất nhanh sẽ tới đây thôi" Thiên Kì Nhan nhờ có Tăng Tử mới biết Lăng Nhiễm bị An Vũ Phong đưa đi. Đồng thời cô cũng biết người giúp đỡ Tăng Tử trước đó là Lăng Nhiễm. Thằng bé còn nói Lăng Nhiễm là người tốt cầu xin cô cứu Lăng Nhiễm. Tăng Tử là đứa con trai duy nhất của chị gái cô, thằng bé thực sự rất dễ thương, dù cô với mẹ thằng bé không phải ruột thịt nhưng từng ở chung cô nhi viện, làm chị em với nhau hơn chục năm rồi, cũng coi như ruột thịt.
"Nhan Nhan! Em về đi" An Vũ Phong khẽ nghiêng đầu, thuộc hạ đằng sau biết ý tiến lên.
"Thiên tiểu thư! Chúng ta về trường quay thôi!"
"Không thả cô ấy em sẽ không đi đâu hết"
"Đây không phải là lúc em bảo vệ người khác Nhan Nhan! Nghe lời anh!"
Hai tên thuộc hạ cúi gập người trước mặt Thiên Kì Nhan rồi mạnh mẽ kéo cô ra ngoài.
"Phong! Dừng tay lại đi! Đừng gây thêm thù oán!" Giọng Thiên Kì Nhan nhỏ dần rồi biến mất.
Anh xin lỗi đã dùng cách này với em nhưng chỉ như vậy cô ta mới thấy được cái giá khi động vào người của An Vũ Phong này.
"Tiếp tục đi!"
Hai tên còn lại bắt đầu tiếp tục công việc lột đồ của Lăng Nhiễm.
"Đừng động vào tôi..." Nước mắt Lăng Nhiễm không biết đã giàn dụa từ khi nào. Đây là sự sỉ nhục lớn nhất đời cô.
"An tổng! Hoắc tổng tới tìm!" Một tên thuộc hạ xông vào báo tin.
An Vũ Phong nhíu mày, làm sao hắn tới được đây? Nhan Nhan? Mang theo sự nghi hoặc anh đi ra ngoài cùng thuộc hạ bỏ lại Lăng Nhiễm một mình trong phòng.
"Phá cửa!" Hoắc Mạc Đình ra lệnh cho người bên cạnh.
Đang chuẩn bị gài mìn phá cửa lớn thì giọng nói của An Vũ Phong vang lên: "Hoắc gia hôm nay lại rảnh rỗi tới đây chơi trò đập tường sao?"
"Lăng Nhiễm ở đâu?" Hoắc Mạc Đình không rảnh để nói nhảm với An Vũ Phong.
"Cô ta ở đâu liên quan gì tới tôi?"
Hoắc Mạc Đình gật đầu, ngay sau đó Thiên Kì Nhan bị trói hai tay từ phía sau đi theo người của anh: "Vậy chắc người này bị sao cũng chẳng liên quan gì tới anh đâu nhỉ?"
"Hoắc Mạc Đình! Đồ khốn!" Cùng với tiếng gầm phẫn nộ của An Vũ Phong hai người thuộc hạ khi nãy đưa Thiên Kì Nhan ra ngoài lập tức quỳ rạp xuống cạnh An Vũ Phong, nhưng lại bị anh tặng cho mỗi người một cước.
"Thả cô ấy ra! Nếu không con đàn bà kia đừng hòng sống!"
Hoắc Mạc Đình không nói lời nào dí sát khẩu súng vào người Thiên Kì Nhan, dùng ánh mắt thách thức nhìn An Vũ Phong, muốn tiêu diệt kẻ địch phải biết điểm yếu của hắn ở đâu, điểm yếu của An Vũ Phong chính là Thiên Kì Nhan. Còn bản thân anh chắc là...Lăng Nhiễm?
"***, Mày dám!" An Vũ Phong gần như mất kiểm soát. Người phụ nữ anh nâng niu trong lòng lại bị người khác chĩa súng vào, một loạt cảm giác khó chịu lan tỏa khắp cơ thể.
"Anh nghĩ tôi có dám không?"
Ngay lúc Hoắc Mạc Đình định bóp cò thì đằng sau có người nói thầm vào tai anh, anh chỉ gật đầu rồi buông súng xuống. Rất nhanh đã có thể rút về, An Vũ Phong đang lo lắng cho Thiên Kì Nhan nên hoàn toàn không nghi ngờ gì.
"Em cố ý?" Chờ tới khi Hoắc Mạc Đình đi khỏi, An Vũ Phong buông Thiên Kì Nhan ra.
"Em..."
"Đừng để có lần sau" An Vũ Phong nói xong kéo Thiên Kì Nhan vào trong nhà. Hiển nhiên anh biết giờ này Lăng Nhiễm đã không còn trong căn phòng kia nữa. Dù sao sau này cũng còn nhiều cơ hội.