Chương 28: Chuyện ngoài ý muốn
Buổi sáng Lăng Nhiễm tỉnh dậy, vẫn như mọi khi không thấy Hoắc Mạc Đình bên cạnh, dù đi ngủ rất muộn nhưng lúc nào anh cũng dậy sớm hơn cô.
Lăng Nhiễm làm vệ sinh cá nhân sau đó đi xuống dưới nhà.
Dì Thẩm nhìn thấy Lăng Nhiễm liền nói: "Phu nhân con dậy rồi mau lại đây ăn sáng thôi, thiếu gia nói xử lý chút công việc rồi sẽ ăn sau"
"Vâng" Lăng Nhiễm vui vẻ ngồi xuông bàn ăn. Đăng ăn vui vẻ bỗng nhiên điện thoại trên bàn rung lên, tiện tay mở lên xem là số lạ nhắn tới nội dung tin nhắn như sau: Chị Nhiễm em là Tăng Tử đây! Em tới thăm chị nhưng bảo vệ không cho em vào.
Lăng Nhiễm dù thấy kì lạ ở nhiều điểm nhưng vẫn buông đũa đi ra ngoài, làm sao một đứa trẻ nhỏ tuổi như vậy có thể biết địa chỉ nhà cô được, hơn nữa là còn có số của cô.
Dì Thẩm thấy Lăng Nhiễm mới ăn phân nửa đã đứng dậy thì tò mò nhìn theo nhưng cô đã ra tới cửa rồi, bà cảm thấy hơi kì lạ, thức ăn do chuyên gia dinh dưỡng lên đơn không nhiều lắm bình thường đều ăn hết nhưng sao hôm nay lại bỏ dở giữa chừng như vậy?
Lăng Nhiễm đi ra tới cổng bảo vệ thấy liền chào: “Chào buổi sáng phu nhân!”
“Chào buổi sáng “ Lăng Nhiễm ngó đầu ra ngoài quả nhiên thấy Tăng Tử đang đứng ở đầu một con hẻm đợi cô, nhưng biểu cảm thằng bé có gì đó rất lạ. Lại chú ý tới con hẻm đó Lăng Nhiễm quay lại nói gì đó với bảo vệ rồi đi lại chỗ Tăng Tử.
——————
“Cô ấy chưa dậy sao?” Hoắc Mạc Đình xuống nhà không thấy Lăng Nhiễm thì hỏi dì Thẩm.
“Phu nhân vừa đi ra ngoài, không biết là đi đâu tới bữa sáng cũng chưa ăn hết”
Hoắc Mạc Đình nhíu mày, lần đầu tiên Lăng Nhiễm bỏ dở bữa sáng. Anh mở điện thoại gọi cho cô, nghe tiếng chuông điện thoại ngày một gần nhưng người chạy vào không phải Lăng Nhiễm mà là bảo vệ của khu nhà.
“Thiếu gia! Phu nhân bị bắt đi rồi!” Bảo vệ nhớ rõ lời Lăng Nhiễm nói trước khi ra khỏi địa phận Hoắc gia: 5 phút nữa nếu không thấy tôi quay lại phiền anh chạy tới con hẻm bên trái, thấy điện thoại tôi dưới đất lập tức báo cho chồng tôi có chuyện xảy ra nếu không thấy thì thôi!
“Sao?”
“Phu nhân đã bị bắt cóc! Khi ra tới nơi tôi chỉ thấy chiếc điện thoại của phu nhân rơi dưới đất”
“Chết tiệt!” Hoắc Mạc Đình khẽ rít lên đạp mạnh vào góc bàn khiến bình hoa sứ rơi xuống đất vỡ tan. Anh không nói một lời nào đi một mạch ra ngoài.
“Cậu nói đi, chuyện này là sao? Bắt cóc là sao cơ chứ?” Dì Thẩm sợ tái mặt, phu nhân bị bắt cóc rồi sao…..
“Tôi cũng không biết, phu nhân dặn tôi để ý tới con hẻm bên trái, khi đúng thời gian quy định của phu nhân tôi liền ra đó phát hiện điện thoại phu nhân rơi xuống đất, người không thấy đâu, hơn nữa camera khu đó đều hỏng cả một lượt” Bảo vệ vừa thở nặng nề vừa nói, anh dùng tốc độ nhanh nhất chạy thục mạng về đây, chỉ trách nơi đây quá rộng lớn.
Hoắc Mạc Đình chạy tới con hẻm đó, khi thấy rõ vết bánh xe và vết dép ma sát với đường để lại, sắc mặt anh càng trở nên thâm trầm.
“Cho người đi tìm Lăng Nhiễm! Lật tung thành phố cũng phải tìm cho ra!”
“V…vâng Hoắc tổng!” Trợ lý Cẩn mặc dù không hiểu nhưng vẫn tuân lệnh, chẳng lẽ phu nhân bỏ nhà ra đi à?
Hoắc Mạc Đình tức giận leo lên chiếc xe mô tô rồ ga phóng đi như bay.
Lăng Nhiễm mở mắt tỉnh lại: "Chuyện gì vậy?"
Khi nãy cô đi lại gần Tăng Tử, tưởng mọi chuyện bình thường ai ngờ trước mắt cô tối sầm, phía sau gáy nhói lên từng đợt, vậy là mình bị bắt đi rồi à? Là Hà Diệu sao?
Còn Tăng Tử, thằng bé đâu rồi vẫn được an toàn đó chứ, Lăng Nhiễm từ từ ngồi dậy từ dưới đất, đi tới phía cứa nhưng mở không được.
Đang phân vân thì cánh cửa trước mặt bật mở một người đàn ông mà Lăng Nhiễm không ngờ tới lại bỗng nhiên xuất hiện! Là An Vũ Phong, Lăng Nhiễm cảnh giác lùi lại.
"Không phải tôi nói cô đưng động vào người phụ nữ của tôi à?" An Vũ Phong dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn Lăng Nhiễm.
"Tôi đã làm gì?" Lăng Nhiễm khó hiểu, làm ơn đi kể từ lần đi lạc tôi chưa từng gặp lại cô ấy được chưa?
"Bản thân cô đã làm gì tự cô rõ" An Vũ Phong nói rồi liếc mắt về phía thuộc hạ phía sau.
Hai người đàn ông mặc đồ đen lập tức tiến tới gần Lăng Nhiễm, họ nhìn Lăng Nhiễm bằng ánh mắt thèm khát.
"Mấy người định làm gì?!" Lăng Nhiễm càng lùi về phía sau bao nhiêu thì hai tên đàn ông lại tiến lên bấy nhiêu.
"Chạy làm gì? Mày nghĩ mày chạy được sao? Động tới người An tổng yêu nhất thì mày chết chắc rồi!" Một trong hai tên đàn ông cười khinh nói. Tên còn lại nắm chặt lấy tay Lăng Nhiễm đẩy cô xuống giường.
"Cút đi!" Lăng Nhiễm ghê tởm né tránh, cuộc dời cô thà chết còn hơn là bị sỉ nhục như thế này, hơn nữa cô đâu có động tới Thiên Kì Nhan đâu chứ.
Gần như tuyệt vọng nhìn hai tên đàn ông động tới quần áo của mình thì có một giọng nói trong trẻo vang lên: "Dừng tay!"
Lăng Nhiễm làm vệ sinh cá nhân sau đó đi xuống dưới nhà.
Dì Thẩm nhìn thấy Lăng Nhiễm liền nói: "Phu nhân con dậy rồi mau lại đây ăn sáng thôi, thiếu gia nói xử lý chút công việc rồi sẽ ăn sau"
"Vâng" Lăng Nhiễm vui vẻ ngồi xuông bàn ăn. Đăng ăn vui vẻ bỗng nhiên điện thoại trên bàn rung lên, tiện tay mở lên xem là số lạ nhắn tới nội dung tin nhắn như sau: Chị Nhiễm em là Tăng Tử đây! Em tới thăm chị nhưng bảo vệ không cho em vào.
Lăng Nhiễm dù thấy kì lạ ở nhiều điểm nhưng vẫn buông đũa đi ra ngoài, làm sao một đứa trẻ nhỏ tuổi như vậy có thể biết địa chỉ nhà cô được, hơn nữa là còn có số của cô.
Dì Thẩm thấy Lăng Nhiễm mới ăn phân nửa đã đứng dậy thì tò mò nhìn theo nhưng cô đã ra tới cửa rồi, bà cảm thấy hơi kì lạ, thức ăn do chuyên gia dinh dưỡng lên đơn không nhiều lắm bình thường đều ăn hết nhưng sao hôm nay lại bỏ dở giữa chừng như vậy?
Lăng Nhiễm đi ra tới cổng bảo vệ thấy liền chào: “Chào buổi sáng phu nhân!”
“Chào buổi sáng “ Lăng Nhiễm ngó đầu ra ngoài quả nhiên thấy Tăng Tử đang đứng ở đầu một con hẻm đợi cô, nhưng biểu cảm thằng bé có gì đó rất lạ. Lại chú ý tới con hẻm đó Lăng Nhiễm quay lại nói gì đó với bảo vệ rồi đi lại chỗ Tăng Tử.
——————
“Cô ấy chưa dậy sao?” Hoắc Mạc Đình xuống nhà không thấy Lăng Nhiễm thì hỏi dì Thẩm.
“Phu nhân vừa đi ra ngoài, không biết là đi đâu tới bữa sáng cũng chưa ăn hết”
Hoắc Mạc Đình nhíu mày, lần đầu tiên Lăng Nhiễm bỏ dở bữa sáng. Anh mở điện thoại gọi cho cô, nghe tiếng chuông điện thoại ngày một gần nhưng người chạy vào không phải Lăng Nhiễm mà là bảo vệ của khu nhà.
“Thiếu gia! Phu nhân bị bắt đi rồi!” Bảo vệ nhớ rõ lời Lăng Nhiễm nói trước khi ra khỏi địa phận Hoắc gia: 5 phút nữa nếu không thấy tôi quay lại phiền anh chạy tới con hẻm bên trái, thấy điện thoại tôi dưới đất lập tức báo cho chồng tôi có chuyện xảy ra nếu không thấy thì thôi!
“Sao?”
“Phu nhân đã bị bắt cóc! Khi ra tới nơi tôi chỉ thấy chiếc điện thoại của phu nhân rơi dưới đất”
“Chết tiệt!” Hoắc Mạc Đình khẽ rít lên đạp mạnh vào góc bàn khiến bình hoa sứ rơi xuống đất vỡ tan. Anh không nói một lời nào đi một mạch ra ngoài.
“Cậu nói đi, chuyện này là sao? Bắt cóc là sao cơ chứ?” Dì Thẩm sợ tái mặt, phu nhân bị bắt cóc rồi sao…..
“Tôi cũng không biết, phu nhân dặn tôi để ý tới con hẻm bên trái, khi đúng thời gian quy định của phu nhân tôi liền ra đó phát hiện điện thoại phu nhân rơi xuống đất, người không thấy đâu, hơn nữa camera khu đó đều hỏng cả một lượt” Bảo vệ vừa thở nặng nề vừa nói, anh dùng tốc độ nhanh nhất chạy thục mạng về đây, chỉ trách nơi đây quá rộng lớn.
Hoắc Mạc Đình chạy tới con hẻm đó, khi thấy rõ vết bánh xe và vết dép ma sát với đường để lại, sắc mặt anh càng trở nên thâm trầm.
“Cho người đi tìm Lăng Nhiễm! Lật tung thành phố cũng phải tìm cho ra!”
“V…vâng Hoắc tổng!” Trợ lý Cẩn mặc dù không hiểu nhưng vẫn tuân lệnh, chẳng lẽ phu nhân bỏ nhà ra đi à?
Hoắc Mạc Đình tức giận leo lên chiếc xe mô tô rồ ga phóng đi như bay.
Lăng Nhiễm mở mắt tỉnh lại: "Chuyện gì vậy?"
Khi nãy cô đi lại gần Tăng Tử, tưởng mọi chuyện bình thường ai ngờ trước mắt cô tối sầm, phía sau gáy nhói lên từng đợt, vậy là mình bị bắt đi rồi à? Là Hà Diệu sao?
Còn Tăng Tử, thằng bé đâu rồi vẫn được an toàn đó chứ, Lăng Nhiễm từ từ ngồi dậy từ dưới đất, đi tới phía cứa nhưng mở không được.
Đang phân vân thì cánh cửa trước mặt bật mở một người đàn ông mà Lăng Nhiễm không ngờ tới lại bỗng nhiên xuất hiện! Là An Vũ Phong, Lăng Nhiễm cảnh giác lùi lại.
"Không phải tôi nói cô đưng động vào người phụ nữ của tôi à?" An Vũ Phong dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn Lăng Nhiễm.
"Tôi đã làm gì?" Lăng Nhiễm khó hiểu, làm ơn đi kể từ lần đi lạc tôi chưa từng gặp lại cô ấy được chưa?
"Bản thân cô đã làm gì tự cô rõ" An Vũ Phong nói rồi liếc mắt về phía thuộc hạ phía sau.
Hai người đàn ông mặc đồ đen lập tức tiến tới gần Lăng Nhiễm, họ nhìn Lăng Nhiễm bằng ánh mắt thèm khát.
"Mấy người định làm gì?!" Lăng Nhiễm càng lùi về phía sau bao nhiêu thì hai tên đàn ông lại tiến lên bấy nhiêu.
"Chạy làm gì? Mày nghĩ mày chạy được sao? Động tới người An tổng yêu nhất thì mày chết chắc rồi!" Một trong hai tên đàn ông cười khinh nói. Tên còn lại nắm chặt lấy tay Lăng Nhiễm đẩy cô xuống giường.
"Cút đi!" Lăng Nhiễm ghê tởm né tránh, cuộc dời cô thà chết còn hơn là bị sỉ nhục như thế này, hơn nữa cô đâu có động tới Thiên Kì Nhan đâu chứ.
Gần như tuyệt vọng nhìn hai tên đàn ông động tới quần áo của mình thì có một giọng nói trong trẻo vang lên: "Dừng tay!"