Chương 36: Ngoan đấy!
Sau mấy tiếng đồng hồ ở Viện Kiểm Sát viết bản khai và làm việc với các điều tra viên trong phòng kín, phải hơn 1 giờ đêm cô mới được tại ngoại trở về nhà vì có người bảo lãnh. Nhưng cũng có lệnh bên phía công an khi mọi sự chưa được làm rõ, cô tuyệt đối không được phép rời khỏi địa phương nơi mà mình đang sinh sống.
Về phần sơ bộ của vụ án, xác chị Kim được 1 người vô gia cư tìm thấy tại căn nhà hoang trong khu vực thành phố Thủ Đức. Thi thể đang trong quá trình phân hủy ở trạng thái treo cổ ước chừng khoảng 7 ngày. Pháp y sau khi mổ tử thi đã kết luận: nạn nhân bị giết chết trước đó rồi được treo xác để tạo hiện trường giả là 1 vụ tự sát. Điều đáng nói ở đây, giỏ xách cùng các giấy tờ tuỳ thân của cô được phát hiện gần khu vực gây án. Ngay cả sợi dây treo cổ của chị Kim cũng có rất nhiều dấu vân tay của cô. Vì thế trước khi tìm ra được hung thủ thực sự, cô là đối tượng khả nghi bị khoanh vùng đầu tiên.
Khi được 1 nữ công an dẫn ra trao trả cho người nhà, vừa trông thấy anh, lúc ấy cô đã ngẩng lên nhìn anh 1 hồi lâu. Trong đầu liền thoáng lên suy nghĩ: "Làm vợ của ông nội này công nhận cũng đáng phết nhỉ?
- Em bị gì vậy nhóc? Họ làm gì em à?
Trông thấy cô cứ nghệt mặt ra nhìn mình, anh liền trợn mắt, biểu cảm hung dữ hết đưa tay sờ trán rồi vỗ vỗ nhẹ vào má cô hỏi han khiến cô muốn phì cười nhưng cũng muốn làm nũng:
- Em mệt! Em đói!
Lần đầu tiên sau bao nhiêu tháng ngày bị vợ con ghẻ lạnh, cuối cùng anh đã được trông thấy bộ dạng nhõng nhẽo đáng yêu này rồi. Chẳng nói cũng không rằng, anh liền bợ mông bế thốc cô lên như bế một đứa trẻ, sau đó đi thẳng 1 mạch ra ngoài xe 1 cách nhẹ bâng. Giờ mà cô có kêu anh nhảy xuống chảo dầu chắc anh cũng dám lao đầu mà nhảy quá.
Còn cô, tay thì ôm lấy cổ anh, mặt gục vào hõm cổ anh mặc anh muốn bưng đi đâu thì tùy.Trong lòng chợt cảm thấy bình yên đến khó tả.
Nếu theo những gì anh suy đoán, tên Bảo đã cho người bắt cóc cô nhưng bất thành. Mối thù với vợ chồng cô vốn không thể nguôi ngoai nên hắn ta thủ tiêu luôn cả chị Kim sau đó tạo hiện trường là chị ấy tự sát. Hắn mưu mô tạo giả chứng cứ gần hiện trường là chiếc túi xách bị mất của cô khi cô bị tụi đàn em của hắn bắt cóc. Để tăng thêm bằng chứng cho điều tra viên bên phía cảnh sát dễ dàng kết luận, đàn em của hắn còn để lại dấu vân tay của cô lên chiếc dây thừng treo cổ chị ấy. Và trong lịch sử cuộc gọi của cô và chị Kim trước khi chị ấy mất, cả hai đều có liên lạc với nhau. Tất cả đều chỉ để quy tội cô là kẻ giết người muốn tống cô vào vòng lao lý nhằm cho anh - chồng của cô phải đau đầu chơi. Nhưng đó là những gì anh đã nói với cô còn trong đầu anh, mọi thứ có lẽ không đơn giản như vậy đâu nhỉ?
Đêm hôm ấy, cô nằm lướt ’ tóp tóp’, mặc dù rất mệt mỏi nhưng chẳng hiểu sao lại chẳng thể ngủ liền được vì đã xảy ra quá nhiều chuyện với mình trong 1 thời gian ngắn. Đến khi tấm chăn được vén ra và phần nệm bên cạnh lún xuống:
- Đợi tôi vô trả bài hay sao mà còn chưa chịu ngủ hả?
Anh mới tắm xong, trên người còn lấm chấm những hạt nước li ti lấp lánh dưới ánh đèn ngủ. Cả thân thể toát ra mùi sữa tắm em bé của vợ chẳng hề ăn nhập với ngoại hình hầm hố của mình.
Nãy giờ cô nằm quay lưng với cái phòng tắm che cứ như không che kia nên chẳng biết anh đã xong và ra từ lúc nào.Tay vẫn cầm điện thoại, cô quay qua lườm anh chồng mỏ hay ngứa muốn lé xẹ cả con mắt mà xéo sắc:
- Tôi sắp đi tù mọt gông tới nơi rồi đây, ở đấy mà anh còn giỡn được nữa hả?
Cười khẩy 1 cách vô cùng ngạo mạn, anh kéo chăn che nửa thân dưới vẫn để lộ phần ngực trần phía trên cho ai đó thèm chơi.Tay chống cao đầu, mắt anh nhìn xuống cô đang gườm gườm nằm bên cạnh mình. Biết cô rén vụ chị Kim nhưng chiếc mỏ anh vẫn cảm thấy chưa đã ngứa, vẫn khoái chọc cô tiếp:
- Vô đó lấy số má ra tù làm chị đại sướng thế rồi còn gì?
Nhìn tên chồng vẫn còn cà rởn trước tình cảnh của bản thân, cô liền giận dỗi lấy chân đá vào người anh, tay xô anh xuống giường toan muốn xua đuổi:
- Đi, về phòng anh mà ngủ, nơi này không chào đón anh.
Hai tay bắt lấy tay cô, chân quặp chặt kẹp cặp giò của cô lại, anh vừa cười vừa khích:
- Nhìn mặt vầy cũng sợ ngồi tù hả? Trước mạnh miệng lắm mà.
- Anh buông ra coi tôi cắn anh đó đừng có ghẹo à! Khỏi cần anh nuôi nữa, con này đi ăn cơm nhà nước cho anh vừa lòng.
Với cái sức như ruồi muỗi của cô, làm sao mà cự lại gã đàn ông thân hình như con trâu nước này được. Chỉ cần 1 vài động tác thừa, anh dễ dàng ghìm cô dưới thân mình đến không cựa quậy gì nổi.
- Giờ năn nỉ gọi anh mày là chồng đi anh cho ở nhà ăn mì Lẩu Thái. Chứ vào tù ăn cơm khô với nước mắm không à! Chẳng có mì Lẩu Thái cho nhóc ăn đâu.
Nhưng cô đáp lại anh:
- Thuốc ngủ ở trên bàn kìa, uống rồi ngủ nằm mơ đi cha.
- Ngoan cố hả?
Dứt lời, anh vùi mặt vào hõm cổ cô mút lấy mút để, 1 tay trói 2 cổ tay cô giữ phía trên, tay còn lại thì thò vào trong vạt áo ngủ tóm lấy eo cô mà nhéo lấy, khiến cô cong người run bần bật, há miệng cười khanh khách giãy giụa như 1 con khùng.
- Nhột…haha…dừng lại, nhột mà!
- Thế giờ có chịu gọi chồng chưa?
- Không!.. Á á…gọi…hahaha… em gọi mà…Anh buông ra để em gọi…
Đừng có mơ mà anh buông cô ra ha, vẫn kìm cô ở tư thế cũ, ngồi trên bụng cô, anh hất mặt nhìn xuống cô đang thở hổn hển mà ra lệnh:
- Gọi mau!
Khúc này ngượng mồm muốn chết, trước nay cô nào có nói mấy lời yêu thương đường mật nổi đâu mà giờ bắt gọi. Biết thế vừa nãy lúc về khoá cửa nhốt anh ở ngoài cho rồi, tự dưng cho sói vào phòng làm chi giờ khổ vầy nè.
- Gọi chưa?
- Gọi như thế nào?
- Gọi 1 tiếng chồng!
- Kỳ quá! Không nói được.
- Không nói được cũng ráng tập mà nói.
- Ừ thì…ừm…
- NÓI.
- Chồng.
Bị anh quát 1 cái, cô bật tiếng gọi trong vô thức bằng giọng nói vô tri của mình, nhưng khi lọt vào tai anh, nó lại trở nên quyến rũ đến mê người khiến toàn thân bắt đầu ngứa ngáy, nơi nào đó đã thức dậy rồi. Nhéo nhẹ mặt cô cưng nựng, anh tuyên dương lẫn tuyên thệ:
- Ngoan đấy! Từ giờ cứ thế mà phát huy nghe chưa. Cứ yên tâm, ông đây tuy một tay không thể che trời nhưng nhất định phải che được cái đầu của em.
Nói rồi, anh cúi thấp xuống để gần sát khuôn mặt cô hơn, biểu cảm cũng bắt đầu trở nên vô cùng đểu cáng:
- Bị khó ngủ phải không? Để tôi ‘chích’ cho em 1 liều là vào cõi mộng liền.
Khi cô nhận ra ý đồ đen tối của anh, chưa kịp la làng thì đã quá muộn rồi:
- Ai mượn…không ai mượn…ưm…
Về phần sơ bộ của vụ án, xác chị Kim được 1 người vô gia cư tìm thấy tại căn nhà hoang trong khu vực thành phố Thủ Đức. Thi thể đang trong quá trình phân hủy ở trạng thái treo cổ ước chừng khoảng 7 ngày. Pháp y sau khi mổ tử thi đã kết luận: nạn nhân bị giết chết trước đó rồi được treo xác để tạo hiện trường giả là 1 vụ tự sát. Điều đáng nói ở đây, giỏ xách cùng các giấy tờ tuỳ thân của cô được phát hiện gần khu vực gây án. Ngay cả sợi dây treo cổ của chị Kim cũng có rất nhiều dấu vân tay của cô. Vì thế trước khi tìm ra được hung thủ thực sự, cô là đối tượng khả nghi bị khoanh vùng đầu tiên.
Khi được 1 nữ công an dẫn ra trao trả cho người nhà, vừa trông thấy anh, lúc ấy cô đã ngẩng lên nhìn anh 1 hồi lâu. Trong đầu liền thoáng lên suy nghĩ: "Làm vợ của ông nội này công nhận cũng đáng phết nhỉ?
- Em bị gì vậy nhóc? Họ làm gì em à?
Trông thấy cô cứ nghệt mặt ra nhìn mình, anh liền trợn mắt, biểu cảm hung dữ hết đưa tay sờ trán rồi vỗ vỗ nhẹ vào má cô hỏi han khiến cô muốn phì cười nhưng cũng muốn làm nũng:
- Em mệt! Em đói!
Lần đầu tiên sau bao nhiêu tháng ngày bị vợ con ghẻ lạnh, cuối cùng anh đã được trông thấy bộ dạng nhõng nhẽo đáng yêu này rồi. Chẳng nói cũng không rằng, anh liền bợ mông bế thốc cô lên như bế một đứa trẻ, sau đó đi thẳng 1 mạch ra ngoài xe 1 cách nhẹ bâng. Giờ mà cô có kêu anh nhảy xuống chảo dầu chắc anh cũng dám lao đầu mà nhảy quá.
Còn cô, tay thì ôm lấy cổ anh, mặt gục vào hõm cổ anh mặc anh muốn bưng đi đâu thì tùy.Trong lòng chợt cảm thấy bình yên đến khó tả.
Nếu theo những gì anh suy đoán, tên Bảo đã cho người bắt cóc cô nhưng bất thành. Mối thù với vợ chồng cô vốn không thể nguôi ngoai nên hắn ta thủ tiêu luôn cả chị Kim sau đó tạo hiện trường là chị ấy tự sát. Hắn mưu mô tạo giả chứng cứ gần hiện trường là chiếc túi xách bị mất của cô khi cô bị tụi đàn em của hắn bắt cóc. Để tăng thêm bằng chứng cho điều tra viên bên phía cảnh sát dễ dàng kết luận, đàn em của hắn còn để lại dấu vân tay của cô lên chiếc dây thừng treo cổ chị ấy. Và trong lịch sử cuộc gọi của cô và chị Kim trước khi chị ấy mất, cả hai đều có liên lạc với nhau. Tất cả đều chỉ để quy tội cô là kẻ giết người muốn tống cô vào vòng lao lý nhằm cho anh - chồng của cô phải đau đầu chơi. Nhưng đó là những gì anh đã nói với cô còn trong đầu anh, mọi thứ có lẽ không đơn giản như vậy đâu nhỉ?
Đêm hôm ấy, cô nằm lướt ’ tóp tóp’, mặc dù rất mệt mỏi nhưng chẳng hiểu sao lại chẳng thể ngủ liền được vì đã xảy ra quá nhiều chuyện với mình trong 1 thời gian ngắn. Đến khi tấm chăn được vén ra và phần nệm bên cạnh lún xuống:
- Đợi tôi vô trả bài hay sao mà còn chưa chịu ngủ hả?
Anh mới tắm xong, trên người còn lấm chấm những hạt nước li ti lấp lánh dưới ánh đèn ngủ. Cả thân thể toát ra mùi sữa tắm em bé của vợ chẳng hề ăn nhập với ngoại hình hầm hố của mình.
Nãy giờ cô nằm quay lưng với cái phòng tắm che cứ như không che kia nên chẳng biết anh đã xong và ra từ lúc nào.Tay vẫn cầm điện thoại, cô quay qua lườm anh chồng mỏ hay ngứa muốn lé xẹ cả con mắt mà xéo sắc:
- Tôi sắp đi tù mọt gông tới nơi rồi đây, ở đấy mà anh còn giỡn được nữa hả?
Cười khẩy 1 cách vô cùng ngạo mạn, anh kéo chăn che nửa thân dưới vẫn để lộ phần ngực trần phía trên cho ai đó thèm chơi.Tay chống cao đầu, mắt anh nhìn xuống cô đang gườm gườm nằm bên cạnh mình. Biết cô rén vụ chị Kim nhưng chiếc mỏ anh vẫn cảm thấy chưa đã ngứa, vẫn khoái chọc cô tiếp:
- Vô đó lấy số má ra tù làm chị đại sướng thế rồi còn gì?
Nhìn tên chồng vẫn còn cà rởn trước tình cảnh của bản thân, cô liền giận dỗi lấy chân đá vào người anh, tay xô anh xuống giường toan muốn xua đuổi:
- Đi, về phòng anh mà ngủ, nơi này không chào đón anh.
Hai tay bắt lấy tay cô, chân quặp chặt kẹp cặp giò của cô lại, anh vừa cười vừa khích:
- Nhìn mặt vầy cũng sợ ngồi tù hả? Trước mạnh miệng lắm mà.
- Anh buông ra coi tôi cắn anh đó đừng có ghẹo à! Khỏi cần anh nuôi nữa, con này đi ăn cơm nhà nước cho anh vừa lòng.
Với cái sức như ruồi muỗi của cô, làm sao mà cự lại gã đàn ông thân hình như con trâu nước này được. Chỉ cần 1 vài động tác thừa, anh dễ dàng ghìm cô dưới thân mình đến không cựa quậy gì nổi.
- Giờ năn nỉ gọi anh mày là chồng đi anh cho ở nhà ăn mì Lẩu Thái. Chứ vào tù ăn cơm khô với nước mắm không à! Chẳng có mì Lẩu Thái cho nhóc ăn đâu.
Nhưng cô đáp lại anh:
- Thuốc ngủ ở trên bàn kìa, uống rồi ngủ nằm mơ đi cha.
- Ngoan cố hả?
Dứt lời, anh vùi mặt vào hõm cổ cô mút lấy mút để, 1 tay trói 2 cổ tay cô giữ phía trên, tay còn lại thì thò vào trong vạt áo ngủ tóm lấy eo cô mà nhéo lấy, khiến cô cong người run bần bật, há miệng cười khanh khách giãy giụa như 1 con khùng.
- Nhột…haha…dừng lại, nhột mà!
- Thế giờ có chịu gọi chồng chưa?
- Không!.. Á á…gọi…hahaha… em gọi mà…Anh buông ra để em gọi…
Đừng có mơ mà anh buông cô ra ha, vẫn kìm cô ở tư thế cũ, ngồi trên bụng cô, anh hất mặt nhìn xuống cô đang thở hổn hển mà ra lệnh:
- Gọi mau!
Khúc này ngượng mồm muốn chết, trước nay cô nào có nói mấy lời yêu thương đường mật nổi đâu mà giờ bắt gọi. Biết thế vừa nãy lúc về khoá cửa nhốt anh ở ngoài cho rồi, tự dưng cho sói vào phòng làm chi giờ khổ vầy nè.
- Gọi chưa?
- Gọi như thế nào?
- Gọi 1 tiếng chồng!
- Kỳ quá! Không nói được.
- Không nói được cũng ráng tập mà nói.
- Ừ thì…ừm…
- NÓI.
- Chồng.
Bị anh quát 1 cái, cô bật tiếng gọi trong vô thức bằng giọng nói vô tri của mình, nhưng khi lọt vào tai anh, nó lại trở nên quyến rũ đến mê người khiến toàn thân bắt đầu ngứa ngáy, nơi nào đó đã thức dậy rồi. Nhéo nhẹ mặt cô cưng nựng, anh tuyên dương lẫn tuyên thệ:
- Ngoan đấy! Từ giờ cứ thế mà phát huy nghe chưa. Cứ yên tâm, ông đây tuy một tay không thể che trời nhưng nhất định phải che được cái đầu của em.
Nói rồi, anh cúi thấp xuống để gần sát khuôn mặt cô hơn, biểu cảm cũng bắt đầu trở nên vô cùng đểu cáng:
- Bị khó ngủ phải không? Để tôi ‘chích’ cho em 1 liều là vào cõi mộng liền.
Khi cô nhận ra ý đồ đen tối của anh, chưa kịp la làng thì đã quá muộn rồi:
- Ai mượn…không ai mượn…ưm…