Chương 57: Ra chợ gặp ám quẻ
Phủ Lý.
Thiên Đức đi buôn hàng, chuyến này cậu ra miền ngoài, ông bà Lý kiếm cớ để cậu sang gặp Thúy Hoa. Họ bảo có chút quà gửi cho ông Định.
“Này, con nhớ nhà họ không? Đến huyện Hoài An, hỏi nhà bác Định buôn gạo nhé!”
Thiên Đức cười trả lời.
“Con biết rồi, con về phòng chuẩn bị sáng mai lên đường!”
Nói rồi cậu đi về phòng, vào phòng mình, Thiên Đức lôi ra túi thơm của Thúy Hoa tặng hôm nọ ra ngắm, trong lòng có chút cảm giác khó tả. Cậu không phải người vừa gặp đã mến, cũng chẳng phải người nhanh yêu chóng chán với tình cảm của mình.
Nhưng khi gặp Thúy Hoa, cậu lại có chút gì không thể gọi tên, cô nhẹ nhàng tinh tế, lại có nhiều điều giống cậu. Thiên Đức không phải đang cố gắng quên Ngọc Liên mà nhanh chóng tìm người thay thế.
Suy nghĩ một hồi, Thiên Đức cũng chìm vào giấc ngủ. Thôi thì nếu đã là duyên thì xuôi theo phận vậy.
Sáng hôm sau, bà Lý nhìn theo đoàn xe của Thiên Đức đi rồi, bà quay sang nhìn chồng, ông Lý khẽ cười khi nghe bà bảo sẽ tìm bà mối nếu Thiên Đức và Thúy Hoa có tình cảm.
Bà đi vào phủ, gọi Tỵ và Lụa chuẩn bị ra chợ, bà nghe tin báo Thiên Phúc sắp về, bà muốn chuẩn bị chút đồ ngon ngon cho Loan Châu. Con Tỵ nghe mợ sắp về nó mừng lắm, bởi thằng Dần đã nói đợi mợ về là nó lên xin mợ cho cưới Tỵ
Vừa ra đến chợ, bà Lý một phen thất kinh khi đột nhiên bà Thị Lài từ đâu xông ra. Bà ấy quỳ lạy van xin bà Lý.
“Ôi bà Lý, bà làm ơn làm phước cứu lấy con tôi!”
Bà Lý ngạc nhiên, bà nhận ra người đang khóc lóc kia, bà ấy mặc cho mọi người đi ngang nhìn mình, cứ van lạy bà Lý.
“Bà Lài, có gì bà đứng lên đi làm gì khó coi quá!”
“Không, tôi không đứng lên, bà phải hứa giúp con tôi.…”
Bà Lý thấy mọi người xúm lại thì có chút ái ngại, đành gật đầu rồi bảo hai đứa Tỵ, Lụa đỡ bà ấy. Lúc này bà Lý mới hỏi cớ sự, bà Lài lau nước mắt, bà ấy kể lể.
“Thì hôm ấy con tôi đi săn, có đi vào gần khu doanh trại của phó tướng, trời tối nó nhầm mợ Ngọc Liên là con mồi…lỡ tay ném hòn đá…vậy mà phó tướng lại tâu vua xét tội con tôi…”
“Bà nói cái gì?”
Bà Lài giật mình khi nghe giọng điệu của bà Lý, bà còn đang cố gắng khóc lóc kể lể, nào ngờ bà Lý nghe Ngọc Liên bị thương đã tức tối.
“Con trai bà ném đá con dâu tôi á?”
Bỗng dưng thái độ của bà Lý trở nên tức giận, bà Lài vẫn thao thao bất tuyệt về việc con trai mình bị oan ức. Giọng bà Lý gào lên khiến bà Lài giật mình kinh ngạc nhìn.
“Bà im mồm cho tôi, lần trước con bà giở trò với Ngọc Liên, bây giờ đánh nó bị thương, còn muốn xin gì hả? Để vua xử chết con bà đi!”
Bà Lài kinh ngạc không thốt nên lời, lúc sau mới ấp úng.
“Gì chứ?”
Cơn tức giận càng tăng lên khi bà Lài bảo rằng Ngọc Liên dù sao vẫn là nữ nhi, chỉ là dâu của phủ, lại chẳng được tích sự gì. Con Tỵ nghe bà ấy nói mợ nó như vậy thì nó tức tối.
“Mợ Ngọc Liên không vô dụng, mợ đánh được mấy tên hôm ấy…”
Bà Lài nghe con Tỵ nhắc lại việc xấu hổ thì quay lại định tát cho nó im miệng, nào ngờ bà Lý đã vung tay ra can lại. Ánh mắt bà trừng lên, giọng nói chậm rãi, nhưng mang sức nặng vô cùng.
“Nó là con hầu của tôi, bà lấy quyền gì đánh nó. Ngọc Liên là dâu của phủ Lý, là phu nhân của phó tướng, nó đã được ban chiếu thư, ai động vào nó là động vào Thiên Phúc, đều phải xử theo luật Bộ Hình! Con trai bà làm sai thì phải chịu, có trách là trách bà không biết dạy con! Còn ở đây già mồm!”
Mọi người xung quanh đột nhiên vỗ tay hớn hở, hết Ngọc Liên rồi đến bà Lý đều khiến họ hả dạ trước mẹ con bà Thị Lài.
Nói xong, bà Lý gọi hai đứa hầu.
“Tỵ, Lụa, đi về phủ, mới ra chợ đã gặp ám quẻ mất cả hứng!”
Cả ba người chủ tớ đi về, một người buôn thịt bên đường nhanh chóng xách ra một dong thịt lợn ngỏ ý biếu bà. Bà Lý móc ra vài xu đưa cho người bán thịt.
“Bẩm bà, chỗ này nhiều lắm ạ, để tôi lấy thêm!”
“Khỏi đi, ông buôn bán khó khăn còn biếu tặng, chút chỗ lẻ đong thêm gạo cho bọn nhỏ!”
“Dạ cảm ơn bà Lý!”
Bà Lài bị mắng tức lắm, nhưng bà Lý mắng đúng nên cứng họng chẳng thể cãi được. Mọi người thấy hết chuyện thì tản ra kẻ bán người mua, chỉ còn lại mỗi bà Lài uất nghẹn khóc không ra tiếng.
…****************…
Thiên Đức đi buôn hàng, chuyến này cậu ra miền ngoài, ông bà Lý kiếm cớ để cậu sang gặp Thúy Hoa. Họ bảo có chút quà gửi cho ông Định.
“Này, con nhớ nhà họ không? Đến huyện Hoài An, hỏi nhà bác Định buôn gạo nhé!”
Thiên Đức cười trả lời.
“Con biết rồi, con về phòng chuẩn bị sáng mai lên đường!”
Nói rồi cậu đi về phòng, vào phòng mình, Thiên Đức lôi ra túi thơm của Thúy Hoa tặng hôm nọ ra ngắm, trong lòng có chút cảm giác khó tả. Cậu không phải người vừa gặp đã mến, cũng chẳng phải người nhanh yêu chóng chán với tình cảm của mình.
Nhưng khi gặp Thúy Hoa, cậu lại có chút gì không thể gọi tên, cô nhẹ nhàng tinh tế, lại có nhiều điều giống cậu. Thiên Đức không phải đang cố gắng quên Ngọc Liên mà nhanh chóng tìm người thay thế.
Suy nghĩ một hồi, Thiên Đức cũng chìm vào giấc ngủ. Thôi thì nếu đã là duyên thì xuôi theo phận vậy.
Sáng hôm sau, bà Lý nhìn theo đoàn xe của Thiên Đức đi rồi, bà quay sang nhìn chồng, ông Lý khẽ cười khi nghe bà bảo sẽ tìm bà mối nếu Thiên Đức và Thúy Hoa có tình cảm.
Bà đi vào phủ, gọi Tỵ và Lụa chuẩn bị ra chợ, bà nghe tin báo Thiên Phúc sắp về, bà muốn chuẩn bị chút đồ ngon ngon cho Loan Châu. Con Tỵ nghe mợ sắp về nó mừng lắm, bởi thằng Dần đã nói đợi mợ về là nó lên xin mợ cho cưới Tỵ
Vừa ra đến chợ, bà Lý một phen thất kinh khi đột nhiên bà Thị Lài từ đâu xông ra. Bà ấy quỳ lạy van xin bà Lý.
“Ôi bà Lý, bà làm ơn làm phước cứu lấy con tôi!”
Bà Lý ngạc nhiên, bà nhận ra người đang khóc lóc kia, bà ấy mặc cho mọi người đi ngang nhìn mình, cứ van lạy bà Lý.
“Bà Lài, có gì bà đứng lên đi làm gì khó coi quá!”
“Không, tôi không đứng lên, bà phải hứa giúp con tôi.…”
Bà Lý thấy mọi người xúm lại thì có chút ái ngại, đành gật đầu rồi bảo hai đứa Tỵ, Lụa đỡ bà ấy. Lúc này bà Lý mới hỏi cớ sự, bà Lài lau nước mắt, bà ấy kể lể.
“Thì hôm ấy con tôi đi săn, có đi vào gần khu doanh trại của phó tướng, trời tối nó nhầm mợ Ngọc Liên là con mồi…lỡ tay ném hòn đá…vậy mà phó tướng lại tâu vua xét tội con tôi…”
“Bà nói cái gì?”
Bà Lài giật mình khi nghe giọng điệu của bà Lý, bà còn đang cố gắng khóc lóc kể lể, nào ngờ bà Lý nghe Ngọc Liên bị thương đã tức tối.
“Con trai bà ném đá con dâu tôi á?”
Bỗng dưng thái độ của bà Lý trở nên tức giận, bà Lài vẫn thao thao bất tuyệt về việc con trai mình bị oan ức. Giọng bà Lý gào lên khiến bà Lài giật mình kinh ngạc nhìn.
“Bà im mồm cho tôi, lần trước con bà giở trò với Ngọc Liên, bây giờ đánh nó bị thương, còn muốn xin gì hả? Để vua xử chết con bà đi!”
Bà Lài kinh ngạc không thốt nên lời, lúc sau mới ấp úng.
“Gì chứ?”
Cơn tức giận càng tăng lên khi bà Lài bảo rằng Ngọc Liên dù sao vẫn là nữ nhi, chỉ là dâu của phủ, lại chẳng được tích sự gì. Con Tỵ nghe bà ấy nói mợ nó như vậy thì nó tức tối.
“Mợ Ngọc Liên không vô dụng, mợ đánh được mấy tên hôm ấy…”
Bà Lài nghe con Tỵ nhắc lại việc xấu hổ thì quay lại định tát cho nó im miệng, nào ngờ bà Lý đã vung tay ra can lại. Ánh mắt bà trừng lên, giọng nói chậm rãi, nhưng mang sức nặng vô cùng.
“Nó là con hầu của tôi, bà lấy quyền gì đánh nó. Ngọc Liên là dâu của phủ Lý, là phu nhân của phó tướng, nó đã được ban chiếu thư, ai động vào nó là động vào Thiên Phúc, đều phải xử theo luật Bộ Hình! Con trai bà làm sai thì phải chịu, có trách là trách bà không biết dạy con! Còn ở đây già mồm!”
Mọi người xung quanh đột nhiên vỗ tay hớn hở, hết Ngọc Liên rồi đến bà Lý đều khiến họ hả dạ trước mẹ con bà Thị Lài.
Nói xong, bà Lý gọi hai đứa hầu.
“Tỵ, Lụa, đi về phủ, mới ra chợ đã gặp ám quẻ mất cả hứng!”
Cả ba người chủ tớ đi về, một người buôn thịt bên đường nhanh chóng xách ra một dong thịt lợn ngỏ ý biếu bà. Bà Lý móc ra vài xu đưa cho người bán thịt.
“Bẩm bà, chỗ này nhiều lắm ạ, để tôi lấy thêm!”
“Khỏi đi, ông buôn bán khó khăn còn biếu tặng, chút chỗ lẻ đong thêm gạo cho bọn nhỏ!”
“Dạ cảm ơn bà Lý!”
Bà Lài bị mắng tức lắm, nhưng bà Lý mắng đúng nên cứng họng chẳng thể cãi được. Mọi người thấy hết chuyện thì tản ra kẻ bán người mua, chỉ còn lại mỗi bà Lài uất nghẹn khóc không ra tiếng.
…****************…