Chương 38: Bích Nguyệt
Một tuần sau, Thiên Phúc trở về, phía sau còn có một chiếc xe ngựa đi theo. Cậu đưa ngựa cho người hầu rồi đi vào phủ, sau lưng là một người con gái trẻ.
Ông bà Lý thấy cậu đưa người về thì ngạc nhiên, ông Lý nhận ra đó là Bích Nguyệt, con gái của thầy Tân Lĩnh, là thầy dạy võ của con trai mình. Nhưng vì sao Thiên Phúc lại đưa cô ấy về đây?
Dường như hiểu được thắc mắc ấy, Thiên Phúc cúi đầu nói.
“Cha mẹ, thầy Tân Lĩnh có việc đi xa, Bích Nguyệt ở lại một mình không yên tâm nên thầy gửi cô ấy ở lại phủ vài hôm.”
Bà Lý khó chịu nói.
“Nhưng còn Ngọc Liên? Con đã nói với nó chưa?”
“Con sẽ nói với mợ ấy. Mà Ngọc Liên đâu ạ?”
Bà Lý vẫn nhìn Bích Nguyệt vẻ không hài lòng.
“Nó ra chợ rồi, mà cô Nguyệt không ngại ở đây chứ!”
Lúc này cô gái tên Bích Nguyệt mới tươi cười trả lời.
“Bẩm bà, con không sao đâu ạ, bởi cha con việc đi xa nên mới làm phiền ông bà!”
Bà Lý hất hàm bảo Lụa.
“Lụa, sang gọi bà Hoa chuẩn bị phòng bên gian nhà phía Tây cho cô Nguyệt!”
“Dạ.”
Lụa đáp rồi đi trước dẫn đường, còn Bích Nguyệt đi sau, cô không quên ngoái lại nhìn Thiên Phúc một cái.
Ông Lý nhăn mặt.
“Bộ nhà thầy Tân Lĩnh không có ai à mà con phải đưa về đây, chuyện của con với con gái quan Đô đốc chưa xong, giờ lại đưa cô gái khác về. Mày muốn tao với mẹ mày tức chết à??”
Thiên Phúc nhìn đông ngó tây rồi trả lời.
“Gia quy của nhà con biết rõ, chỉ là ở nhờ vài hôm thôi, Ngọc Liên sẽ không giận đâu.”
Cậu vừa hết câu thì giọng Loan Châu đã oang oang ngoài cổng.
“Tỵ này, xem cái nào đẹp hơn?”
“Mợ ưng hết mà còn hỏi?”
Cả ba người nhìn ra, Loan Châu đang đi vào, Tỵ đi sau ôm một đống đồ còn cô đang cầm hai cây kẹo tò he.
Nhìn thấy Thiên Phúc, cô ấp úng.
“Cậu…cậu về rồi à?”
Thiên Phúc cười nhìn cô, đi đến bên cạnh, ông Lý liền nói nhỏ với bà.
“Chắc không có gì đâu nhỉ?”
Nhìn hai cây kẹo tò he, Thiên Phúc lại nhìn Loan Châu, cậu dù đã biết người trước mặt là ai. Thế nhưng cũng chính cậu bị cô gái ấy làm xiêu lòng.
Khi cậu còn chưa kịp nói về Bích Nguyệt thì cô gái ấy đã đi ra. Chạm mặt với người vợ hôn ước của Thiên Phúc, ánh mắt cô có chút đố kỵ.
Không chào Ngọc Liên, Bích Nguyệt quay sang Thiên Phúc cười nói.
“Cậu Phúc, em xuống bếp phụ mọi người nhé!”
Loan Châu nhìn cử chỉ, rồi lời nói của Bích Nguyệt, cô thầm nghĩ các cụ bà ngày xưa cũng gan ghê cơ, vậy mà lúc nào cũng phụ nữ e thẹn giữ kẽ.
Bà Lý thấy cô gái gặp con dâu mình không chào thì liếc mắt hắng giọng.
Thiên Phúc cũng nhận ra mình sơ xuất nên liền chữa cháy.
“Ngọc Liên, đây là Bích Nguyệt, cô ấy sẽ ở lại phủ vài ngày. Mợ không phiền chứ?”
Loan Châu nhìn cậu rồi nhìn Bích Nguyệt, cô nghĩ không lẽ định rước thiếp về nên thái độ của bà Lý mấy hôm trước mới khác. Dù sao cô cũng không ở đây lâu, quậy đục nước luôn cho hả.
Thấy Ngọc Liên không trả lời, bà Lý nguýt mắt Bích Nguyệt.
“Đến phủ, gặp mợ không chào được một câu à?”
Loan Châu nghe vậy nhanh chân đi đến cạnh bà rồi giọng điệu có chút chanh chua nói.
“Thôi mẹ ạ, cậu Phúcccc đưa về mà, con nào có ý kiến được!”
Thiên Phúc chột dạ, câu từ rõ ràng mỉa móc cậu đưa người ta về còn bắt cô phải đồng ý à. Loan Châu không thèm hỏi đến Bích Nguyệt, cô đi thẳng về phòng mình, trong lòng dấy lên chút không vui.
Cái gì mà gia quy, cái gì mà không nạp thiếp không lang chạ.
Đưa hẳn người về luôn rồi còn gia với chả quy!!!
Bà Lý cũng liếc dọc liếc ngang, liếc muốn cào rách gương mặt xinh đẹp kia rồi ngoảy đi về phòng, ông Lý đi sang Thiên Phúc nói vào tai.
“Vài tháng trước thì mày không sao, chứ bây giờ Ngọc Liên đang được lòng bà ấy đấy, đây là mày đang động vào ổ kiến ba khoang luôn rồi đấy con ạ! Liệu thân mày nhá!”
Nói rồi ông ung dung đi theo bà, không quên gọi với theo.
“Ô kìa đợi tôi với nào, nắng gì mà gắt thế!”
Chỉ còn lại Thiên Phúc cùng Bích Nguyệt, cô nói với cậu.
“Xem ra mợ ấy được lòng bà quá cậu nhỉ?”
Thiên Phúc đáp lại.
“Thôi cô xuống bếp đi, tôi đi sang chỗ mợ!”
Thiên Phúc rảo bước đi về hướng phòng của Loan Châu, Bích Nguyệt nhìn theo lòng không tránh được sự ghen ghét, rõ ràng Thiên Phúc đâu có vừa ý với hôn sự này, bây giờ lại khác vậy sao?
Phòng Loan Châu.
Bước vào phòng, Thiên Phúc thấy hai cây kẹo nằm chõng chơ trên bàn, trong phòng chẳng có ai. Cậu bước ra định ra vườn tìm cô thì chạm mặt Loan Châu vừa đi vào.
“Mợ đi đây đấy?”
Loan Châu tỏ vẻ mỉa mai.
“Tôi đi vệ sinh, có cần báo với cậu không?”
Một tia sắc lẻm vừa xoẹt qua đầu cậu, gương mặt điển trai hơi cong lên hiện ra một nụ cười khổ sở. Đứng sau lưng Loan Châu cậu chắp tay ra sau nói nhỏ.
“Mợ ghen à?”
Loan Châu đỏ mặt quay lại đính chính.
“Ai ghen, tôi đã nói tôi không phải vợ cậu…”
Thiên Phúc nuốt nước bọt, gương mặt hai người đang sát nhau, ánh mắt cô đang nhìn cậu một cách khó hiểu. Đưa tay nâng cằm Loan Châu toan hôn cô thì…
Bụp!!!
Thiên Phúc nghiến răng nhăn mặt.
“Mợ…mợ…”
Loan Châu lè lưỡi trêu cậu rồi cầm kẹo đi ra ngoài tìm con Tỵ. Để mặc cậu khom lưng đau đớn ôm lấy vùng cấm địa vừa bị cô tác động.
“Sao…con gái thời sau này…chẳng…nữ tính gì cả!!!”
…****************…
Ông bà Lý thấy cậu đưa người về thì ngạc nhiên, ông Lý nhận ra đó là Bích Nguyệt, con gái của thầy Tân Lĩnh, là thầy dạy võ của con trai mình. Nhưng vì sao Thiên Phúc lại đưa cô ấy về đây?
Dường như hiểu được thắc mắc ấy, Thiên Phúc cúi đầu nói.
“Cha mẹ, thầy Tân Lĩnh có việc đi xa, Bích Nguyệt ở lại một mình không yên tâm nên thầy gửi cô ấy ở lại phủ vài hôm.”
Bà Lý khó chịu nói.
“Nhưng còn Ngọc Liên? Con đã nói với nó chưa?”
“Con sẽ nói với mợ ấy. Mà Ngọc Liên đâu ạ?”
Bà Lý vẫn nhìn Bích Nguyệt vẻ không hài lòng.
“Nó ra chợ rồi, mà cô Nguyệt không ngại ở đây chứ!”
Lúc này cô gái tên Bích Nguyệt mới tươi cười trả lời.
“Bẩm bà, con không sao đâu ạ, bởi cha con việc đi xa nên mới làm phiền ông bà!”
Bà Lý hất hàm bảo Lụa.
“Lụa, sang gọi bà Hoa chuẩn bị phòng bên gian nhà phía Tây cho cô Nguyệt!”
“Dạ.”
Lụa đáp rồi đi trước dẫn đường, còn Bích Nguyệt đi sau, cô không quên ngoái lại nhìn Thiên Phúc một cái.
Ông Lý nhăn mặt.
“Bộ nhà thầy Tân Lĩnh không có ai à mà con phải đưa về đây, chuyện của con với con gái quan Đô đốc chưa xong, giờ lại đưa cô gái khác về. Mày muốn tao với mẹ mày tức chết à??”
Thiên Phúc nhìn đông ngó tây rồi trả lời.
“Gia quy của nhà con biết rõ, chỉ là ở nhờ vài hôm thôi, Ngọc Liên sẽ không giận đâu.”
Cậu vừa hết câu thì giọng Loan Châu đã oang oang ngoài cổng.
“Tỵ này, xem cái nào đẹp hơn?”
“Mợ ưng hết mà còn hỏi?”
Cả ba người nhìn ra, Loan Châu đang đi vào, Tỵ đi sau ôm một đống đồ còn cô đang cầm hai cây kẹo tò he.
Nhìn thấy Thiên Phúc, cô ấp úng.
“Cậu…cậu về rồi à?”
Thiên Phúc cười nhìn cô, đi đến bên cạnh, ông Lý liền nói nhỏ với bà.
“Chắc không có gì đâu nhỉ?”
Nhìn hai cây kẹo tò he, Thiên Phúc lại nhìn Loan Châu, cậu dù đã biết người trước mặt là ai. Thế nhưng cũng chính cậu bị cô gái ấy làm xiêu lòng.
Khi cậu còn chưa kịp nói về Bích Nguyệt thì cô gái ấy đã đi ra. Chạm mặt với người vợ hôn ước của Thiên Phúc, ánh mắt cô có chút đố kỵ.
Không chào Ngọc Liên, Bích Nguyệt quay sang Thiên Phúc cười nói.
“Cậu Phúc, em xuống bếp phụ mọi người nhé!”
Loan Châu nhìn cử chỉ, rồi lời nói của Bích Nguyệt, cô thầm nghĩ các cụ bà ngày xưa cũng gan ghê cơ, vậy mà lúc nào cũng phụ nữ e thẹn giữ kẽ.
Bà Lý thấy cô gái gặp con dâu mình không chào thì liếc mắt hắng giọng.
Thiên Phúc cũng nhận ra mình sơ xuất nên liền chữa cháy.
“Ngọc Liên, đây là Bích Nguyệt, cô ấy sẽ ở lại phủ vài ngày. Mợ không phiền chứ?”
Loan Châu nhìn cậu rồi nhìn Bích Nguyệt, cô nghĩ không lẽ định rước thiếp về nên thái độ của bà Lý mấy hôm trước mới khác. Dù sao cô cũng không ở đây lâu, quậy đục nước luôn cho hả.
Thấy Ngọc Liên không trả lời, bà Lý nguýt mắt Bích Nguyệt.
“Đến phủ, gặp mợ không chào được một câu à?”
Loan Châu nghe vậy nhanh chân đi đến cạnh bà rồi giọng điệu có chút chanh chua nói.
“Thôi mẹ ạ, cậu Phúcccc đưa về mà, con nào có ý kiến được!”
Thiên Phúc chột dạ, câu từ rõ ràng mỉa móc cậu đưa người ta về còn bắt cô phải đồng ý à. Loan Châu không thèm hỏi đến Bích Nguyệt, cô đi thẳng về phòng mình, trong lòng dấy lên chút không vui.
Cái gì mà gia quy, cái gì mà không nạp thiếp không lang chạ.
Đưa hẳn người về luôn rồi còn gia với chả quy!!!
Bà Lý cũng liếc dọc liếc ngang, liếc muốn cào rách gương mặt xinh đẹp kia rồi ngoảy đi về phòng, ông Lý đi sang Thiên Phúc nói vào tai.
“Vài tháng trước thì mày không sao, chứ bây giờ Ngọc Liên đang được lòng bà ấy đấy, đây là mày đang động vào ổ kiến ba khoang luôn rồi đấy con ạ! Liệu thân mày nhá!”
Nói rồi ông ung dung đi theo bà, không quên gọi với theo.
“Ô kìa đợi tôi với nào, nắng gì mà gắt thế!”
Chỉ còn lại Thiên Phúc cùng Bích Nguyệt, cô nói với cậu.
“Xem ra mợ ấy được lòng bà quá cậu nhỉ?”
Thiên Phúc đáp lại.
“Thôi cô xuống bếp đi, tôi đi sang chỗ mợ!”
Thiên Phúc rảo bước đi về hướng phòng của Loan Châu, Bích Nguyệt nhìn theo lòng không tránh được sự ghen ghét, rõ ràng Thiên Phúc đâu có vừa ý với hôn sự này, bây giờ lại khác vậy sao?
Phòng Loan Châu.
Bước vào phòng, Thiên Phúc thấy hai cây kẹo nằm chõng chơ trên bàn, trong phòng chẳng có ai. Cậu bước ra định ra vườn tìm cô thì chạm mặt Loan Châu vừa đi vào.
“Mợ đi đây đấy?”
Loan Châu tỏ vẻ mỉa mai.
“Tôi đi vệ sinh, có cần báo với cậu không?”
Một tia sắc lẻm vừa xoẹt qua đầu cậu, gương mặt điển trai hơi cong lên hiện ra một nụ cười khổ sở. Đứng sau lưng Loan Châu cậu chắp tay ra sau nói nhỏ.
“Mợ ghen à?”
Loan Châu đỏ mặt quay lại đính chính.
“Ai ghen, tôi đã nói tôi không phải vợ cậu…”
Thiên Phúc nuốt nước bọt, gương mặt hai người đang sát nhau, ánh mắt cô đang nhìn cậu một cách khó hiểu. Đưa tay nâng cằm Loan Châu toan hôn cô thì…
Bụp!!!
Thiên Phúc nghiến răng nhăn mặt.
“Mợ…mợ…”
Loan Châu lè lưỡi trêu cậu rồi cầm kẹo đi ra ngoài tìm con Tỵ. Để mặc cậu khom lưng đau đớn ôm lấy vùng cấm địa vừa bị cô tác động.
“Sao…con gái thời sau này…chẳng…nữ tính gì cả!!!”
…****************…