Chương 19: Gương mặt hốc hác
"Không vui, đánh nhanh đi. Đừng để bọn xúc vật này cản trở đường tôi".
"Đánh thì đánh, cậu làm gì mà nóng thế không biết".
Dứt câu, hai người tiếp tục đánh hết sức. Từng cú đạp từng cái đánh đều mạnh đến mức đáng sợ, tiếng gầm gào cũng vang vọng khắp nơi. Từng đợt từng đợt xác mấy con sói nằm la liệt dưới đất. Chà cũng không quá mạnh đâu nhỉ? Nghĩ vậy nên cậu hai liền buông lơi cảnh giác, bọn chúng như bắt được cơ hội ngàn năm có một mà lao lên cấu xé.
"Phập". Là tiếng cắn của một thứ gì đó, cùng lúc này khi cậu đã cảm nhận được cơn đau cắt da cắt thịt từ phía bắp chân thì cũng là lúc cậu bị năm con sói lao lên tấn công. Cậu hai rơi vào thế bị động, khắp nơi trên người cậu đều đau đến thấu xương. Máu cũng rỉ rỉ ra trên đất, đột nhiên con lao lên cắn đầu tiên khi nảy đã nhả ra rồi lùi lại. Nó liên tục lắc lắc đầu rồi tru lên mấy tiếng, trông có vẻ nó đang rất đau đớn. Gì vậy, nó bị ảnh hưởng bởi máu của cậu hai sao? Trong lúc bốn con còn lại bị ảnh hưởng, cậu hai liền chộp lấy đuôi của hai con phía sau mà đập. Bụp! Bụp! Bụp! Hai con sói đã không còn động tĩnh gì nữa, người nó mềm oặt như xương đã gãy nát hết ở trong. Các con còn lại cũng dần tản ra mà đề phòng với hai người họ. Nhìn lại hướng con có biểu hiện lạ khi nếm phải máu của cậu hai, thật kinh ngạc vì nó đã hoàn toàn gục ngã mà không hề bị tấn công.
"Nó bị sao vậy chứ?". Ngần đi về phía cậu thắc mắc.
"Chắc là máu tôi không phải thuần dương. Phần âm chiếm nhiều quá nên nó ảnh hưởng, như khi nảy chúng ta đã nói. Nó bị ăn mòn bởi âm khí, mà trùng hợp tôi cũng vậy nên nó mới bị ảnh hưởng. Nói một cách dễ hiểu là tôi đã vô tình hạ nó bằng máu của mình".
Ngần gật gù trước sự giải thích mà cậu hai đưa ra.
"Vậy bây giờ dùng máu cậu làm giới hạn với bọn chúng, nghĩ xem. Bọn chúng thấy con sói khi nảy thành ra như vậy chắc chắn rất đề phòng. Từ nảy đến bây giờ thì chúng ta giết cũng kha khá rồi đấy".
Cậu hai nghĩ thấy cũng có lí nên gật đầu, bọn họ đã tìm cách cố gắng hạn chế lượng máu ít nhất trên người cậu chảy ra rồi đi đến xác của con sói khi nảy kiểm tra tình hình. Cậu hai quỳ một chân xuống nhìn con sói đã chết trong khi Ngần thì đang quan sát bọn sói còn lại.
Cậu đưa tay rồi vung ra móng vuốt, năm ngón tay đâm sâu vào thịt con sói già. Dường như tay cậu đã tự động rút lấy máu con vật trước mặt rồi truyền sang người mình. Xác của nó ban nảy vẫn còn hơi ấm, nhưng bây giờ đã trở thành cái xác khô quéo, lạnh tanh chỉ còn mỗi xương và xương. Vết thương trên người cậu cũng dần dần khép miệng lại và rồi lành hẳn như chưa từng có gì xảy ra. Đột nhiên tim cậu thắt chặt lại như từng đợt sóng đập vào bờ, đồng tử cậu nhỏ lại rồi bắt đầu có những tia máu nổi lên và hoàn toàn chuyển sang đỏ một bên phải. Gân xanh ở tay và mặt cũng nhô lên và rồi lộ rõ ở mặt phải, khuôn mặt đẹp như tượng tạc thành lại trở nên đáng sợ. Cả người cậu như bị một lực đè xuống rất nặng nề, cảm giác như muốn nổ tung mắt phải.
"Này... này!! Cậu bị gì vậy? Có ổn không?". Ngần vì thấy cậu hai không nói lời nào nên đã quay lại kiểm tra, thật không ngờ trong tích tắc cậu lại trở nên như thế này.
"Nóng!". Cậu hai đưa tay che lấy con mắt phải của mình mà la lên. Và rồi cậu bước lên phía trước, khí thế ngút trời uy nghiêm đến đáng sợ. Có vẻ do đây là lần đầu cậu tiếp xúc với máu của loài sói bị yểm nên cảm giác có chút khó chịu.
"Đi... ở lại chỗ này tôi thật sự bứt rứt lắm rồi". Cậu hai nói rồi đứng dậy đi thẳng về phía trước mặc cho đàn sói vẫn đang bao vây, Ngần sốc đến mức vẫn đang đứng im một chỗ mà chưa hề nhúng nhích. Cậu đi lên phía trước, bọn chúng khịt khịt mũi rồi cụp đuôi chạy đi như bọn chó nhà bị doạ sợ. Chúng tách ra rồi khuất vào đống cây cao quá đầu người rồi hoàn toàn biến mất. Không gian xung quanh như được trả về sự bình yên vốn có, nhưng đâu đó trong không khí vẫn có cái lạnh nhè nhẹ được tạo nên bởi thứ gì đó làm con người ta thấy rùng mình.
Ở phía của Nhi, cô vẫn đang bị nhốt 1 mình trong phòng tối. Cô đã định bỏ trốn giữa đêm nhưng rồi lại không dám, cô sợ sau khi bỏ đi. Ông bà lớn sẽ đến nhà cô làm ầm lên, rồi tổn hại đến danh dự mà cũng sợ rằng tính mạng ba mẹ cô cũng không giữ nổi. Ngồi suy nghĩ trong phòng, cô xâu chuỗi lại những chi tiết mà mình đã trải qua.
Người bạn tên Thúy của cô đã xuất hiện khi cô vừa hay tin mình chuẩn bị đi lấy chồng. Và rồi cô được hỏi cưới bởi một gia đình tài phiệt dù nhà cô nghèo đến mức chẳng có gì? Cả những việc ăn uống của cô cũng bị thu hẹp tới mức đáng thương, cùng với thứ gọi là "Hồng Cốt" mà cô luôn phải thoa trên người. Đều là những phong tục kì dị mà cô chưa bao giờ được kể khi ở nhà cha mẹ đẻ.
"Cốc cốc cốc". Cắt ngang dòng suy nghĩ đang cuộn tròn như sóng là tiếng gõ cửa của một ai đó bên ngoài.
"Ai... ai vậy?". Cô đứng dậy khẽ cất tiếng hỏi đó.
"Em... là em nè". Tiếng của Sen, cô mừng rỡ vì nghe thấy tiếng của Sen. Trong nhà này chỉ còn mỗi Sen là tốt với cô, vậy nên đối với Nhi. Sen như một tia sáng mà cô vẫn đang cố gắng bắt lấy.
"Nay ông bà đi ra ngoài bàn việc đại sự gì đó, em đem cho mợ cái đùi gà nè. Vừa luộc nên ngon lắm, mợ ăn cho có sức. Tối nay mợ mà nghe tiếng bước chân là phải nhanh tay trét cái lọ Hồng Cốt em để đầu giường lên trên đầu với sau hai tai nha mợ. Rồi mợ nhớ nhét vô người miếng ngọc bội này, giữ cho thật chắc nghen mợ. Cái này là cậu cả... à ý là cậu hai dặn em đưa cho mợ á". Đưa xong cái đùi gà to bằng bàn tay, Sen dúi vào tay Nhi một miếng ngọc bội màu màu sẫm. Vì trời hơi tối nên cô vẫn chưa nhìn rõ là màu gì. Vậy là sau khi nhớ hết lời Sen dặn, cô đóng cửa rồi quay đi soi đèn dầu.
Cô cầm miếng ngọc lên rồi soi vào ánh lửa, miếng ngọc bội này cũng lạ thật. Một nữa màu đen tuyền chiếm gần tổng thể, phần còn lại chỉ là một màu trắng tinh khôi sắp bị ăn mòn bởi màu đen quyền lực.
"Trắng đen sao?". Cô thầm nghĩ trong bụng rồi cất miếng ngọc vào trong người, cô đi đến chiếc gương ở gần cửa sổ nhìn thẳng mấy bụi tre rậm rạp. Không biết tại sao cô lại rất muốn nhìn thấy mặt mình trong gương, không thể kìm nén được nên cô đã ngồi xuống rồi nhìn vào chiếc gương vàng vọt.
Đôi mắt to dài lấp lánh với hàng lông mi dày mà Nhi sở hữu trước đây đã không còn. Chỉ còn đó là đôi mắt thất thần và hốc hác. Làn da trắng bệt xanh xao và đôi môi gần như không còn chút máu.
Bỗng sau lưng cô có cảm giác lạnh buốt dù cửa sổ đã được đóng, cảm giác như có thứ gì đó đang vuốt sau cổ cô. Nhi giật mình quay qua phía sau.
"Đánh thì đánh, cậu làm gì mà nóng thế không biết".
Dứt câu, hai người tiếp tục đánh hết sức. Từng cú đạp từng cái đánh đều mạnh đến mức đáng sợ, tiếng gầm gào cũng vang vọng khắp nơi. Từng đợt từng đợt xác mấy con sói nằm la liệt dưới đất. Chà cũng không quá mạnh đâu nhỉ? Nghĩ vậy nên cậu hai liền buông lơi cảnh giác, bọn chúng như bắt được cơ hội ngàn năm có một mà lao lên cấu xé.
"Phập". Là tiếng cắn của một thứ gì đó, cùng lúc này khi cậu đã cảm nhận được cơn đau cắt da cắt thịt từ phía bắp chân thì cũng là lúc cậu bị năm con sói lao lên tấn công. Cậu hai rơi vào thế bị động, khắp nơi trên người cậu đều đau đến thấu xương. Máu cũng rỉ rỉ ra trên đất, đột nhiên con lao lên cắn đầu tiên khi nảy đã nhả ra rồi lùi lại. Nó liên tục lắc lắc đầu rồi tru lên mấy tiếng, trông có vẻ nó đang rất đau đớn. Gì vậy, nó bị ảnh hưởng bởi máu của cậu hai sao? Trong lúc bốn con còn lại bị ảnh hưởng, cậu hai liền chộp lấy đuôi của hai con phía sau mà đập. Bụp! Bụp! Bụp! Hai con sói đã không còn động tĩnh gì nữa, người nó mềm oặt như xương đã gãy nát hết ở trong. Các con còn lại cũng dần tản ra mà đề phòng với hai người họ. Nhìn lại hướng con có biểu hiện lạ khi nếm phải máu của cậu hai, thật kinh ngạc vì nó đã hoàn toàn gục ngã mà không hề bị tấn công.
"Nó bị sao vậy chứ?". Ngần đi về phía cậu thắc mắc.
"Chắc là máu tôi không phải thuần dương. Phần âm chiếm nhiều quá nên nó ảnh hưởng, như khi nảy chúng ta đã nói. Nó bị ăn mòn bởi âm khí, mà trùng hợp tôi cũng vậy nên nó mới bị ảnh hưởng. Nói một cách dễ hiểu là tôi đã vô tình hạ nó bằng máu của mình".
Ngần gật gù trước sự giải thích mà cậu hai đưa ra.
"Vậy bây giờ dùng máu cậu làm giới hạn với bọn chúng, nghĩ xem. Bọn chúng thấy con sói khi nảy thành ra như vậy chắc chắn rất đề phòng. Từ nảy đến bây giờ thì chúng ta giết cũng kha khá rồi đấy".
Cậu hai nghĩ thấy cũng có lí nên gật đầu, bọn họ đã tìm cách cố gắng hạn chế lượng máu ít nhất trên người cậu chảy ra rồi đi đến xác của con sói khi nảy kiểm tra tình hình. Cậu hai quỳ một chân xuống nhìn con sói đã chết trong khi Ngần thì đang quan sát bọn sói còn lại.
Cậu đưa tay rồi vung ra móng vuốt, năm ngón tay đâm sâu vào thịt con sói già. Dường như tay cậu đã tự động rút lấy máu con vật trước mặt rồi truyền sang người mình. Xác của nó ban nảy vẫn còn hơi ấm, nhưng bây giờ đã trở thành cái xác khô quéo, lạnh tanh chỉ còn mỗi xương và xương. Vết thương trên người cậu cũng dần dần khép miệng lại và rồi lành hẳn như chưa từng có gì xảy ra. Đột nhiên tim cậu thắt chặt lại như từng đợt sóng đập vào bờ, đồng tử cậu nhỏ lại rồi bắt đầu có những tia máu nổi lên và hoàn toàn chuyển sang đỏ một bên phải. Gân xanh ở tay và mặt cũng nhô lên và rồi lộ rõ ở mặt phải, khuôn mặt đẹp như tượng tạc thành lại trở nên đáng sợ. Cả người cậu như bị một lực đè xuống rất nặng nề, cảm giác như muốn nổ tung mắt phải.
"Này... này!! Cậu bị gì vậy? Có ổn không?". Ngần vì thấy cậu hai không nói lời nào nên đã quay lại kiểm tra, thật không ngờ trong tích tắc cậu lại trở nên như thế này.
"Nóng!". Cậu hai đưa tay che lấy con mắt phải của mình mà la lên. Và rồi cậu bước lên phía trước, khí thế ngút trời uy nghiêm đến đáng sợ. Có vẻ do đây là lần đầu cậu tiếp xúc với máu của loài sói bị yểm nên cảm giác có chút khó chịu.
"Đi... ở lại chỗ này tôi thật sự bứt rứt lắm rồi". Cậu hai nói rồi đứng dậy đi thẳng về phía trước mặc cho đàn sói vẫn đang bao vây, Ngần sốc đến mức vẫn đang đứng im một chỗ mà chưa hề nhúng nhích. Cậu đi lên phía trước, bọn chúng khịt khịt mũi rồi cụp đuôi chạy đi như bọn chó nhà bị doạ sợ. Chúng tách ra rồi khuất vào đống cây cao quá đầu người rồi hoàn toàn biến mất. Không gian xung quanh như được trả về sự bình yên vốn có, nhưng đâu đó trong không khí vẫn có cái lạnh nhè nhẹ được tạo nên bởi thứ gì đó làm con người ta thấy rùng mình.
Ở phía của Nhi, cô vẫn đang bị nhốt 1 mình trong phòng tối. Cô đã định bỏ trốn giữa đêm nhưng rồi lại không dám, cô sợ sau khi bỏ đi. Ông bà lớn sẽ đến nhà cô làm ầm lên, rồi tổn hại đến danh dự mà cũng sợ rằng tính mạng ba mẹ cô cũng không giữ nổi. Ngồi suy nghĩ trong phòng, cô xâu chuỗi lại những chi tiết mà mình đã trải qua.
Người bạn tên Thúy của cô đã xuất hiện khi cô vừa hay tin mình chuẩn bị đi lấy chồng. Và rồi cô được hỏi cưới bởi một gia đình tài phiệt dù nhà cô nghèo đến mức chẳng có gì? Cả những việc ăn uống của cô cũng bị thu hẹp tới mức đáng thương, cùng với thứ gọi là "Hồng Cốt" mà cô luôn phải thoa trên người. Đều là những phong tục kì dị mà cô chưa bao giờ được kể khi ở nhà cha mẹ đẻ.
"Cốc cốc cốc". Cắt ngang dòng suy nghĩ đang cuộn tròn như sóng là tiếng gõ cửa của một ai đó bên ngoài.
"Ai... ai vậy?". Cô đứng dậy khẽ cất tiếng hỏi đó.
"Em... là em nè". Tiếng của Sen, cô mừng rỡ vì nghe thấy tiếng của Sen. Trong nhà này chỉ còn mỗi Sen là tốt với cô, vậy nên đối với Nhi. Sen như một tia sáng mà cô vẫn đang cố gắng bắt lấy.
"Nay ông bà đi ra ngoài bàn việc đại sự gì đó, em đem cho mợ cái đùi gà nè. Vừa luộc nên ngon lắm, mợ ăn cho có sức. Tối nay mợ mà nghe tiếng bước chân là phải nhanh tay trét cái lọ Hồng Cốt em để đầu giường lên trên đầu với sau hai tai nha mợ. Rồi mợ nhớ nhét vô người miếng ngọc bội này, giữ cho thật chắc nghen mợ. Cái này là cậu cả... à ý là cậu hai dặn em đưa cho mợ á". Đưa xong cái đùi gà to bằng bàn tay, Sen dúi vào tay Nhi một miếng ngọc bội màu màu sẫm. Vì trời hơi tối nên cô vẫn chưa nhìn rõ là màu gì. Vậy là sau khi nhớ hết lời Sen dặn, cô đóng cửa rồi quay đi soi đèn dầu.
Cô cầm miếng ngọc lên rồi soi vào ánh lửa, miếng ngọc bội này cũng lạ thật. Một nữa màu đen tuyền chiếm gần tổng thể, phần còn lại chỉ là một màu trắng tinh khôi sắp bị ăn mòn bởi màu đen quyền lực.
"Trắng đen sao?". Cô thầm nghĩ trong bụng rồi cất miếng ngọc vào trong người, cô đi đến chiếc gương ở gần cửa sổ nhìn thẳng mấy bụi tre rậm rạp. Không biết tại sao cô lại rất muốn nhìn thấy mặt mình trong gương, không thể kìm nén được nên cô đã ngồi xuống rồi nhìn vào chiếc gương vàng vọt.
Đôi mắt to dài lấp lánh với hàng lông mi dày mà Nhi sở hữu trước đây đã không còn. Chỉ còn đó là đôi mắt thất thần và hốc hác. Làn da trắng bệt xanh xao và đôi môi gần như không còn chút máu.
Bỗng sau lưng cô có cảm giác lạnh buốt dù cửa sổ đã được đóng, cảm giác như có thứ gì đó đang vuốt sau cổ cô. Nhi giật mình quay qua phía sau.