Chương 16: Không phải bệnh
Triển Thành Chu vừa vào sân đã ném ba điểm đoạt lấy quyền chủ động, vừa vặn Dư Kỷ và ba người kia đều đã xuống sức, vì vậy bóng đều chuyền đến tay Triển Thành Chu.
Ban đầu hắn còn chút kiềm chế, nhưng nhìn thấy tên mập chơi bẩn đốn ngã Lam Thiên, Triển Thành Chu không thèm để tâm nữa ——
Lam Thiên muốn thắng, Triển Thành Chu sẽ giúp cậu thắng, chỉ vậy thôi.
Kết quả là thế thắng ập đến một cách nhẹ nhàng. Triển Thành Chu ném liền mấy quả ba điểm, lật ngược tỉ số, cuối cùng đối đầu với tên mập kia, vừa thong thả câu giờ vừa như cười như không mà cảnh cáo: "Bỏ mấy cái tiểu xảo lén la lén lút đó đi."
Sau trận đấu, Dư Kỷ trêu hắn là bức vương*.
*Bức vương (逼王) vua ăn hiếp, bắt nạt
Triển Thành Chu không muốn ra vẻ, chỉ là cậu thấy không thoải mái.
Dư Kỷ lòng dạ rộng rãi, chìm trong men say chiến thắng, quên hỏi Triển Thành Chu sao trước đó lại từ chối. Sau một hiệp rưỡi trên sân, chẳng ai để ý đến tay Triển Thành Chu nữa, chỉ biết đến một ngôi sao bóng rổ mới nổi.
Khi Triển Thành Chu đến phòng y tế, Lam Thiên đã ngủ mất, mắt cá chân quấn băng vải. Cậu ngủ một cách an ổn yên tĩnh, hô hấp chậm rãi và đều đặn.
Nhân viên y tế không biết đã đi đâu, trong phòng chỉ có hai người bọn họ.
Triển Thành Chu ngồi trên ghế đợi một lúc, đợi đến tà dương về tây, sắc trời biến chuyển.
"Lam Thiên, dậy." Triển Thành Chu nhẹ nhàng gọi.
"Ừm... tới rồi hả." Lam Thiên mở mắt thấy Triển Thành Chu liền cong môi cười, chống giường ngồi dậy.
"Chân còn đau không?"
"Đau."
Triển Thành Chu có chút bất đắc dĩ: "Vậy mà còn mạnh miệng."
"Ai mà biết cậu chịu ra mặt chứ."
Nghe như oán trách, lại như khen ngợi, giọng điệu như làm nũng.
Triển Thành Chu không nói nữa, hắn còn chưa chuẩn bị đầy đủ, chưa thể thẳng thắng với người này.
Lam Thiên tự tiếp lời mình: "Bác sĩ nói phải dưỡng thương, ngày mai cậu vẫn chơi thay tôi chứ?"
"Trận ngày mai, còn phải suy nghĩ đã."
"Thay hay không? Đừng nói không chứ."
Triển Thành Chu nhìn Lam Thiên cười, nói thay.
Vẻ mặt Lam Thiên càng phấn khởi, vui vẻ thở phào: "Tôi thắng."
Hoàng hôn xuyên qua lớp kính, rơi vào nét cười trong mắt Lam Thiên, tỏa ra ánh sáng màu cam, phủ lên thiếu niên hoạt bát một lớp lấp lánh, tĩnh lặng như ngọc.
Triển Thành Chu thấy cảm nhận của mình không thích hợp lắm. Lam Thiên không lạnh như ngọc, cậu rất ấm áp.
"Mai cậu sẽ thay tôi, đúng không?" Lam Thiên hỏi lại lần nữa.
Triển Thành Chu gật đầu.
"Cậu thật tốt."
Người trên giường thỏa lòng mong muốn, cười đến cong mi, khiến Triển Thành Chu không nỡ dời mắt.
Hắn rốt cuộc gom đủ dũng khí: "Em muốn nói với anh một chuyện."
"Nói đi."
"Em..."
Triển Thành Chu dựng thẳng ngón cái, giơ lên trước mặt Lam Thiên, cười tự giễu.
Hắn biết Lam Thiên sẽ cảm thấy kỳ quái, cũng có thể sợ hãi, nhưng tuyệt đối sẽ không cười nhạo hắn, thậm chí có thể an ủi vài câu.
Mà Triển Thành Chu không muốn nghe an ủi, hắn hi vọng Lam Thiên đừng nói gì.
Lam Thiên trầm mặc một lát: "Hóa ra là như vậy à."
Triển Thành Chu không rõ "như vậy" là "như nào".
"Tôi còn tưởng cậu luyện công."
Lam Thiên cũng nắm thành một nắm tay rỗng: "Ông ngoại tôi luyện khí công được mấy năm rồi..."
Cậu muốn nói gì đó buồn cười, nhưng biểu cảm không phù hợp, làm bại lộ hết thảy lo lắng trong lòng, ngốc nghếch đến đáng yêu.
"Anh không cần như vậy, đây là dị tật, nên em không muốn để người khác nhìn thấy." Triển Thành Chu thu tay lại đặt xuống giường, cười cười, "Không trị được, em cũng quen rồi."
"Chỉ là hơi khác biệt thôi." Lam Thiên sờ nắn ngón tay kia, "Cũng không phải bệnh, đâu cần trị."
Triển Thành Chu sửng sốt, cảm thấy một cơn ấm áp nhấc hắn ra khỏi biển sâu tăm tối, cho hắn lần nữa gặp lại ánh sáng.
Thấy được Lam Thiên.
Rất nhiều người cho rằng hắn có bệnh, có khuyết tật, mẹ hắn còn khóc vì ngón tay này, Triển Thành Chu cũng mơ hồ thừa nhận mình có vấn đề. Hắn nhớ hắn đã từng cảm thấy mình rất bình thường.
Chỉ là khác biệt với mọi người thôi.
Ban đầu hắn còn chút kiềm chế, nhưng nhìn thấy tên mập chơi bẩn đốn ngã Lam Thiên, Triển Thành Chu không thèm để tâm nữa ——
Lam Thiên muốn thắng, Triển Thành Chu sẽ giúp cậu thắng, chỉ vậy thôi.
Kết quả là thế thắng ập đến một cách nhẹ nhàng. Triển Thành Chu ném liền mấy quả ba điểm, lật ngược tỉ số, cuối cùng đối đầu với tên mập kia, vừa thong thả câu giờ vừa như cười như không mà cảnh cáo: "Bỏ mấy cái tiểu xảo lén la lén lút đó đi."
Sau trận đấu, Dư Kỷ trêu hắn là bức vương*.
*Bức vương (逼王) vua ăn hiếp, bắt nạt
Triển Thành Chu không muốn ra vẻ, chỉ là cậu thấy không thoải mái.
Dư Kỷ lòng dạ rộng rãi, chìm trong men say chiến thắng, quên hỏi Triển Thành Chu sao trước đó lại từ chối. Sau một hiệp rưỡi trên sân, chẳng ai để ý đến tay Triển Thành Chu nữa, chỉ biết đến một ngôi sao bóng rổ mới nổi.
Khi Triển Thành Chu đến phòng y tế, Lam Thiên đã ngủ mất, mắt cá chân quấn băng vải. Cậu ngủ một cách an ổn yên tĩnh, hô hấp chậm rãi và đều đặn.
Nhân viên y tế không biết đã đi đâu, trong phòng chỉ có hai người bọn họ.
Triển Thành Chu ngồi trên ghế đợi một lúc, đợi đến tà dương về tây, sắc trời biến chuyển.
"Lam Thiên, dậy." Triển Thành Chu nhẹ nhàng gọi.
"Ừm... tới rồi hả." Lam Thiên mở mắt thấy Triển Thành Chu liền cong môi cười, chống giường ngồi dậy.
"Chân còn đau không?"
"Đau."
Triển Thành Chu có chút bất đắc dĩ: "Vậy mà còn mạnh miệng."
"Ai mà biết cậu chịu ra mặt chứ."
Nghe như oán trách, lại như khen ngợi, giọng điệu như làm nũng.
Triển Thành Chu không nói nữa, hắn còn chưa chuẩn bị đầy đủ, chưa thể thẳng thắng với người này.
Lam Thiên tự tiếp lời mình: "Bác sĩ nói phải dưỡng thương, ngày mai cậu vẫn chơi thay tôi chứ?"
"Trận ngày mai, còn phải suy nghĩ đã."
"Thay hay không? Đừng nói không chứ."
Triển Thành Chu nhìn Lam Thiên cười, nói thay.
Vẻ mặt Lam Thiên càng phấn khởi, vui vẻ thở phào: "Tôi thắng."
Hoàng hôn xuyên qua lớp kính, rơi vào nét cười trong mắt Lam Thiên, tỏa ra ánh sáng màu cam, phủ lên thiếu niên hoạt bát một lớp lấp lánh, tĩnh lặng như ngọc.
Triển Thành Chu thấy cảm nhận của mình không thích hợp lắm. Lam Thiên không lạnh như ngọc, cậu rất ấm áp.
"Mai cậu sẽ thay tôi, đúng không?" Lam Thiên hỏi lại lần nữa.
Triển Thành Chu gật đầu.
"Cậu thật tốt."
Người trên giường thỏa lòng mong muốn, cười đến cong mi, khiến Triển Thành Chu không nỡ dời mắt.
Hắn rốt cuộc gom đủ dũng khí: "Em muốn nói với anh một chuyện."
"Nói đi."
"Em..."
Triển Thành Chu dựng thẳng ngón cái, giơ lên trước mặt Lam Thiên, cười tự giễu.
Hắn biết Lam Thiên sẽ cảm thấy kỳ quái, cũng có thể sợ hãi, nhưng tuyệt đối sẽ không cười nhạo hắn, thậm chí có thể an ủi vài câu.
Mà Triển Thành Chu không muốn nghe an ủi, hắn hi vọng Lam Thiên đừng nói gì.
Lam Thiên trầm mặc một lát: "Hóa ra là như vậy à."
Triển Thành Chu không rõ "như vậy" là "như nào".
"Tôi còn tưởng cậu luyện công."
Lam Thiên cũng nắm thành một nắm tay rỗng: "Ông ngoại tôi luyện khí công được mấy năm rồi..."
Cậu muốn nói gì đó buồn cười, nhưng biểu cảm không phù hợp, làm bại lộ hết thảy lo lắng trong lòng, ngốc nghếch đến đáng yêu.
"Anh không cần như vậy, đây là dị tật, nên em không muốn để người khác nhìn thấy." Triển Thành Chu thu tay lại đặt xuống giường, cười cười, "Không trị được, em cũng quen rồi."
"Chỉ là hơi khác biệt thôi." Lam Thiên sờ nắn ngón tay kia, "Cũng không phải bệnh, đâu cần trị."
Triển Thành Chu sửng sốt, cảm thấy một cơn ấm áp nhấc hắn ra khỏi biển sâu tăm tối, cho hắn lần nữa gặp lại ánh sáng.
Thấy được Lam Thiên.
Rất nhiều người cho rằng hắn có bệnh, có khuyết tật, mẹ hắn còn khóc vì ngón tay này, Triển Thành Chu cũng mơ hồ thừa nhận mình có vấn đề. Hắn nhớ hắn đã từng cảm thấy mình rất bình thường.
Chỉ là khác biệt với mọi người thôi.