Chương 15: Vào sân thay người
Hiệp một nhanh chóng kết thúc, đội của Lam Thiên bị dẫn trước bảy điểm. Thời gian giải lao, Triển Thành Chu đưa Lam Thiên chai nước cùng khăn lông.
"Thấy được không?" Lam Thiên uống một hơi hết nửa chai nước, dùng khăn lau mồ hôi.
Triển Thành Chu nói: "Anh Thiên là nhất."
Lam Thiên nhìn hắn một lúc, cười nói: "Học ai vậy hả?"
Triển Thành Chu cũng cười không đáp, cầm lại khăn lông, tay chạm vào có hơi ẩm ướt.
Dư Kỷ đến gần: "Anh Thiên, cứ như vậy không được, hiệp sau thể lực không đủ thì làm sao?"
"Làm sao á? Nói thừa. Không được cũng phải được, mới một hiệp đã đòi thay người, mất mặt lắm." Lam Thiên cười cười, ngữ điệu lại vô cùng nghiêm túc.
Triển Thành Chu siết chiếc khăn trong tay, lòng bàn tay cũng bị thấm ướt.
Lam Thiên không có ý đụng chạm hắn, Triển Thành Chu lại tự thấy bộ dạng mình ngồi trong bóng mát này có chút yếu nhược.
Đến hiệp thứ ba, tỉ lệ ném vào rổ của Lam Thiên giảm đi rõ rệt, đối thủ lại thay vào một cầu thủ hoàn toàn mới.
Thế trận giằng co, số lần phạm lỗi của hai bên cũng tăng lên, tình thế chuyển thành một mất một còn.
Lam Thiên bị đẩy ngã vật xuống đất, ôm mắt cá chân cuộn tròn người, mãi không dậy được.
Triển Thành Chu xông lên, thấy Lam Thiên đau đến đỏ mắt, được hai đồng đội đỡ ra khỏi sân.
Thầy Ngô yêu cầu tạm dừng trận đấu.
"Còn nổi không?" Dư Kỷ vẫn đang thở gấp, ngồi xổm xuống xem mắt cá chân Lam Thiên.
Lam Thiên cũng cúi người, lấy tay che lại không cho cậu nhìn: "Còn."
Dư Kỷ gật đầu: "Được."
"Lam Thiên, đừng cậy mạnh." Thầy Ngô nhíu mày. Ông thấy đứa nhỏ này trên sân đau đến nghiến răng nghiến lợi, lúc này lại làm như không có chuyện gì.
"Em thật sự không sao." Lam Thiên ra vẻ không có chuyện gì, đứng dậy, nhịn đau đi mấy bước.
Cầu thủ dự bị toàn là tấm chiếu mới, Lam Thiên không thể để tụi nó vào sân thay mình.
Nam sinh mười sáu mười bảy tuổi, đầu óc chỉ có thắng thua, đau thương đều là thứ yếu, thế nên Dư Kỷ chỉ hỏi Lam Thiên còn tiếp tục được không, thế nên Lam Thiên còn một chân cũng phải lăn xả đến cùng.
Triển Thành Chu nhìn thấy hết thảy.
Triển Thành Chu biết Lam Thiên quật cường —— học không tốt vật lý lẫn toán học nhưng vẫn kiên trì theo ban tự nhiên; biết rõ nghề phi công nguy hiểm vẫn một mực theo đuổi ước mơ. Cậu chính là một tia chớp rực rỡ ngốc nghếch.
Triển Thành Chu cũng ngồi xổm xuống, bóp bóp mắt cá chân Lam Thiên.
"Ui —— Triển Thành Chu, làm gì vậy hả!" Lam Thiên kêu lên, trán toát mồ hôi hột.
Triển Thành Chu ngẩng đầu nhìn vào mắt Lam Thiên, tâm tư chồng chất, nhưng lời nói ra bình tĩnh như cơn gió đầu hạ: "Đến phòng y tế đi."
"Không đi." Lam Thiên muốn nhấc chân ra, bị Triển Thành Chu giữ lại.
"Đến phòng y tế đi."
"Không thể đi." Lam Thiên đỏ mắt, thật sự muốn thắng trận này.
Triển Thành Chu đứng lên, nhìn các cô gái trong đội cổ động: "Phiền mọi người đưa anh ấy đến phòng y tế."
Không ai nhúc nhích. Trên sân đang diễn ra một trận đấu sôi sục huyên náo, Triển Thành Chu dường như nghe được tiếng đồng hồ điểm tích tắc.
Hắn liếc mắt nhìn bảng điểm số, cởi áo sơ mi, tròng áo đấu trước mặt toàn thể mọi người, sau đó nói với Lam Thiên: "Ngoan ngoãn nghe lời, em vào thay anh."
Lam Thiên ngơ ngác, Dư Kỷ sợ ngây người.
Đợi đến khi Dư Kỷ phản ứng lại được, cậu vỗ vỗ lưng Triển Thành Chu: "Thằng em này, làm bộ làm tịt giỏi thật. Mà có biết chơi thật không đó?"
Làm Thiên cong khóe mắt, mày cau lại, lộ ra răng năng nho nhỏ, cậu vịn một cầu thủ dự bị: "Lại đây, đưa tôi đến phòng y tế."
"Không phải chứ? Cứ vậy mà đi sao?" Dư Kỷ hoảng loạn.
"Tôi bị thương." Lam Thiên trịnh trọng nói.
Đến lúc ngồi trong phòng y tế Lam Thiên mới muộn màng nhớ đến mấy chữ "ngoan ngoãn nghe lời" của Triển Thành Chu, lập tức xấu hổ bừng bừng.
Nhân viên y tế tưởng cậu phát sốt, bắt Lam Thiên đo nhiệt độ. Lam Thiên không tiện từ chối dành kẹp nhiệt kế dưới cánh tay.
Hiện tại không lo thắng thua nữa.
Thắng thì tốt, thua cũng chả sao.
Lam Thiên cảm thấy Triển Thành Chu như một lầu cao trong sương mờ, chỉ mơ hồ nhìn thấy hình dáng, huyền bí đến mê hoặc lòng người. Cậu càng lúc càng tiến sâu vào lớp sương mù dày đặc, nhưng chẳng đụng trúng gai góc gập ghềnh gì, chỉ phát hiện màn sương này là kết giới do chính Triển Thành Chu bày ra.
Có thể do hôm nay nắng cao, cũng có thể do Lam Thiên bị thương quá khéo, tóm lại là tòa kiến trúc tinh xảo kia rốt cuộc đã tự mình dở bỏ thành hào.
Chuyện này so với chiến thắng còn khiến người ta phấn khích hơn.
"Thấy được không?" Lam Thiên uống một hơi hết nửa chai nước, dùng khăn lau mồ hôi.
Triển Thành Chu nói: "Anh Thiên là nhất."
Lam Thiên nhìn hắn một lúc, cười nói: "Học ai vậy hả?"
Triển Thành Chu cũng cười không đáp, cầm lại khăn lông, tay chạm vào có hơi ẩm ướt.
Dư Kỷ đến gần: "Anh Thiên, cứ như vậy không được, hiệp sau thể lực không đủ thì làm sao?"
"Làm sao á? Nói thừa. Không được cũng phải được, mới một hiệp đã đòi thay người, mất mặt lắm." Lam Thiên cười cười, ngữ điệu lại vô cùng nghiêm túc.
Triển Thành Chu siết chiếc khăn trong tay, lòng bàn tay cũng bị thấm ướt.
Lam Thiên không có ý đụng chạm hắn, Triển Thành Chu lại tự thấy bộ dạng mình ngồi trong bóng mát này có chút yếu nhược.
Đến hiệp thứ ba, tỉ lệ ném vào rổ của Lam Thiên giảm đi rõ rệt, đối thủ lại thay vào một cầu thủ hoàn toàn mới.
Thế trận giằng co, số lần phạm lỗi của hai bên cũng tăng lên, tình thế chuyển thành một mất một còn.
Lam Thiên bị đẩy ngã vật xuống đất, ôm mắt cá chân cuộn tròn người, mãi không dậy được.
Triển Thành Chu xông lên, thấy Lam Thiên đau đến đỏ mắt, được hai đồng đội đỡ ra khỏi sân.
Thầy Ngô yêu cầu tạm dừng trận đấu.
"Còn nổi không?" Dư Kỷ vẫn đang thở gấp, ngồi xổm xuống xem mắt cá chân Lam Thiên.
Lam Thiên cũng cúi người, lấy tay che lại không cho cậu nhìn: "Còn."
Dư Kỷ gật đầu: "Được."
"Lam Thiên, đừng cậy mạnh." Thầy Ngô nhíu mày. Ông thấy đứa nhỏ này trên sân đau đến nghiến răng nghiến lợi, lúc này lại làm như không có chuyện gì.
"Em thật sự không sao." Lam Thiên ra vẻ không có chuyện gì, đứng dậy, nhịn đau đi mấy bước.
Cầu thủ dự bị toàn là tấm chiếu mới, Lam Thiên không thể để tụi nó vào sân thay mình.
Nam sinh mười sáu mười bảy tuổi, đầu óc chỉ có thắng thua, đau thương đều là thứ yếu, thế nên Dư Kỷ chỉ hỏi Lam Thiên còn tiếp tục được không, thế nên Lam Thiên còn một chân cũng phải lăn xả đến cùng.
Triển Thành Chu nhìn thấy hết thảy.
Triển Thành Chu biết Lam Thiên quật cường —— học không tốt vật lý lẫn toán học nhưng vẫn kiên trì theo ban tự nhiên; biết rõ nghề phi công nguy hiểm vẫn một mực theo đuổi ước mơ. Cậu chính là một tia chớp rực rỡ ngốc nghếch.
Triển Thành Chu cũng ngồi xổm xuống, bóp bóp mắt cá chân Lam Thiên.
"Ui —— Triển Thành Chu, làm gì vậy hả!" Lam Thiên kêu lên, trán toát mồ hôi hột.
Triển Thành Chu ngẩng đầu nhìn vào mắt Lam Thiên, tâm tư chồng chất, nhưng lời nói ra bình tĩnh như cơn gió đầu hạ: "Đến phòng y tế đi."
"Không đi." Lam Thiên muốn nhấc chân ra, bị Triển Thành Chu giữ lại.
"Đến phòng y tế đi."
"Không thể đi." Lam Thiên đỏ mắt, thật sự muốn thắng trận này.
Triển Thành Chu đứng lên, nhìn các cô gái trong đội cổ động: "Phiền mọi người đưa anh ấy đến phòng y tế."
Không ai nhúc nhích. Trên sân đang diễn ra một trận đấu sôi sục huyên náo, Triển Thành Chu dường như nghe được tiếng đồng hồ điểm tích tắc.
Hắn liếc mắt nhìn bảng điểm số, cởi áo sơ mi, tròng áo đấu trước mặt toàn thể mọi người, sau đó nói với Lam Thiên: "Ngoan ngoãn nghe lời, em vào thay anh."
Lam Thiên ngơ ngác, Dư Kỷ sợ ngây người.
Đợi đến khi Dư Kỷ phản ứng lại được, cậu vỗ vỗ lưng Triển Thành Chu: "Thằng em này, làm bộ làm tịt giỏi thật. Mà có biết chơi thật không đó?"
Làm Thiên cong khóe mắt, mày cau lại, lộ ra răng năng nho nhỏ, cậu vịn một cầu thủ dự bị: "Lại đây, đưa tôi đến phòng y tế."
"Không phải chứ? Cứ vậy mà đi sao?" Dư Kỷ hoảng loạn.
"Tôi bị thương." Lam Thiên trịnh trọng nói.
Đến lúc ngồi trong phòng y tế Lam Thiên mới muộn màng nhớ đến mấy chữ "ngoan ngoãn nghe lời" của Triển Thành Chu, lập tức xấu hổ bừng bừng.
Nhân viên y tế tưởng cậu phát sốt, bắt Lam Thiên đo nhiệt độ. Lam Thiên không tiện từ chối dành kẹp nhiệt kế dưới cánh tay.
Hiện tại không lo thắng thua nữa.
Thắng thì tốt, thua cũng chả sao.
Lam Thiên cảm thấy Triển Thành Chu như một lầu cao trong sương mờ, chỉ mơ hồ nhìn thấy hình dáng, huyền bí đến mê hoặc lòng người. Cậu càng lúc càng tiến sâu vào lớp sương mù dày đặc, nhưng chẳng đụng trúng gai góc gập ghềnh gì, chỉ phát hiện màn sương này là kết giới do chính Triển Thành Chu bày ra.
Có thể do hôm nay nắng cao, cũng có thể do Lam Thiên bị thương quá khéo, tóm lại là tòa kiến trúc tinh xảo kia rốt cuộc đã tự mình dở bỏ thành hào.
Chuyện này so với chiến thắng còn khiến người ta phấn khích hơn.