Chương 21
Tên này cũng dữ quá rồi, người cá có tính chiếm hữu lãnh địa của mình rất cao. Trừ người họ tin tưởng ra thì họ sẽ không cho ai lại gần.
Nếu cứ để cơ thể ướt đẫm như này sẽ không tốt cho cơ thể tôi. Bỗng trên mặt nước hiện lên một thứ gì đó màu đỏ sẫm. Tầm nhìn của tôi liền bị nó thu hút.
Tôi đâu có bị thương đâu mà lại có vết máu được chứ, vậy chẳng lẽ là…
“Này mấy người kia con cá này bị thương rồi mau mang đồ băng bó đến đây đi.”
“Cái gì bị thương sao?! Từ lúc nào chứ?!!!”
Cái tên nghiên cứu lúc nãy ép tôi xuống nước lao đến, vẻ mặt hoảng hốt không thể tin được. Ha, chắc so với cái mạng tôi thì mạng con cá này còn đáng quý hơn nhỉ.
Lúc nãy tôi như sắp chết đến nơi rồi mà cậu ta vẫn không khởi động cái điện giật nhẹ kia cho con cá này. Đúng là cái tên nghiên cứu mọt sách.
Tất cả mọi người đều nhanh chóng chuẩn bị đồ sơ cứu nhưng tên này không cho bất kì ai lại gần hắn trừ tôi.
“Cầu xin ngài đại tá, xin hãy giúp chúng tôi.”
Đôi mắt long lanh, chói loá của tên này làm cho tôi kì thị.
“Này, tôi mới thay đồ xong đấy. Cơ thể tôi còn chưa khoẻ hẳn đâu. Cậu thôi ngay cái điệu đấy đi. Một lần thôi cũng khiến tôi khiếp sợ rồi.”
Tên này không chịu buông tay tôi mà còn nũng nịu lắc lắc tay tôi.
“Đi đi mà đại tá.”
“Không.”
Tôi dứt khoát từ chối yêu cầu của hắn, không ai ngu mà đâm đầu vào chỗ chết lần hai cả.
Thấy tôi kiên quyết như vậy hắn ta cũng không có làm phiền tôi nữa. Mấy tên nghiên cứu kia đành phải tự mình đi đến chỗ con cá kia xử lý giúp hắn.
Đứng từ xa nhìn họ vất vả bắt con cá đó lại khiến cho tôi cảm thấy buồn cười. Tí nữa tôi cũng chả có tiết chi bằng cứ đứng đây xem họ chật vật với con cá này vậy.
“Aaa!! Đừng có bắn nước nữa mà chúng tôi chỉ muốn giúp cậu thôi.”
“Mau kích hoạt điện giật đi.”
“Mọi người nhanh lên phía này.”
Tên người cá bị điện giật cho đau đớn. Hắn ta thét lên một tiếng chói tai. Tất cả những cánh cửa kính xung quang bị âm thanh vang vọng làm vỡ hết.
Tông giọng của người cá rất cao bởi vậy có khá nhiều người cá được bắt về để làm người ca hát, mua vui cho giới quý tộc. Nhưng vì quá cao mà nó cũng có một nhược điểm đồng thời là thứ bảo vệ họ khỏi kẻ xấu. Nếu tiếng vang quá cao có thể dẫn đến điếc tai, đặc biệt là ở dưới nước còn cao hơn. Chỉ cần có người lại gần là họ sẽ hét lên để đẩy lùi kẻ xấu.
Con cá đó vẫn không ngừng la hét vì đau đớn. Tôi cố gắng chịu đựng cơn đau đầu lấy cái khăn khô bị rơi xuống đất bọc lấy hai tay rồi đi đến gần tên người cá đó.
Điện giật cũng đã được tắt, con cá kia đau đớn quằn quại rên rỉ trong bể.
“Đại tá Hứa, nếu người lại gần cậu ta sẽ gi…”
“Không sao đâu. Con cá này hiện tại không thể làm được gì tôi.”
Tôi dùng khăn choàng lấy người cậu ta, từ từ đưa con cá này ra khỏi bể. Bởi vì bị điện giật nên hắn không thể phản kháng được.
Nhìn hắn trông gầy gò như này mà sao nặng thế. Hay do tôi bị ốm nên mới thấy nặng.
Thấy tôi đưa hắn ra khỏi bể, mấy người nghiên cứu liền tiến lại nhưng không dám đến lại gần hắn.
Chậc, chuyện gì cũng đến tay.
“Đưa tôi hợp sơ cứu.”
“À vâng đây ạ.”
Tên này bị thương một vết lớn ở phần đuôi chắc là do vụ nổ bắt người cá mấy hôm trước.
Hôm đấy bọn tôi nhận nhiệm vụ có người đang muốn đánh bắt bắt người cá phi pháp ở vùng ven biển. Khi đến nơi thì mấy tên đó đã cho nổ không ít bom rồi. Họ nhanh chóng bị chúng tôi bắt giữ đồng thời giải cứu một số người cá.
Thấy bên dưới biển trôi nổi không ít xác người cá tôi liền xung phong xuống đấy xem còn cứu được người nào không. Nhưng giúp người lại hại mình. Suýt chút nữa tôi đã phải bỏ mạng vì con cá này.
Nhìn gương mặt xanh xao của hắn, tự nhiên thấy cũng đáng thương. Mà thôi kệ tôi còn đáng thương hơn hắn kìa. Sát trùng các thứ xong tôi lấy băng gạt quấn toàn chỗ đuôi bị thương đó cho hắn.
“Này mấy tên kia, bình thường con người như chúng ta bị thương thì không được tiếp xúc với nước. Vậy còn người cá thì sao?”
“Theo như chúng tôi nghiên cứu thì nước sẽ giúp chữa lành vết thương cho người cá nhưng trong trường hợp này của Alex cần được đưa lên bờ và bôi dược hiệu đặc biệt dành riêng cho người cá.”
Nếu cứ để cơ thể ướt đẫm như này sẽ không tốt cho cơ thể tôi. Bỗng trên mặt nước hiện lên một thứ gì đó màu đỏ sẫm. Tầm nhìn của tôi liền bị nó thu hút.
Tôi đâu có bị thương đâu mà lại có vết máu được chứ, vậy chẳng lẽ là…
“Này mấy người kia con cá này bị thương rồi mau mang đồ băng bó đến đây đi.”
“Cái gì bị thương sao?! Từ lúc nào chứ?!!!”
Cái tên nghiên cứu lúc nãy ép tôi xuống nước lao đến, vẻ mặt hoảng hốt không thể tin được. Ha, chắc so với cái mạng tôi thì mạng con cá này còn đáng quý hơn nhỉ.
Lúc nãy tôi như sắp chết đến nơi rồi mà cậu ta vẫn không khởi động cái điện giật nhẹ kia cho con cá này. Đúng là cái tên nghiên cứu mọt sách.
Tất cả mọi người đều nhanh chóng chuẩn bị đồ sơ cứu nhưng tên này không cho bất kì ai lại gần hắn trừ tôi.
“Cầu xin ngài đại tá, xin hãy giúp chúng tôi.”
Đôi mắt long lanh, chói loá của tên này làm cho tôi kì thị.
“Này, tôi mới thay đồ xong đấy. Cơ thể tôi còn chưa khoẻ hẳn đâu. Cậu thôi ngay cái điệu đấy đi. Một lần thôi cũng khiến tôi khiếp sợ rồi.”
Tên này không chịu buông tay tôi mà còn nũng nịu lắc lắc tay tôi.
“Đi đi mà đại tá.”
“Không.”
Tôi dứt khoát từ chối yêu cầu của hắn, không ai ngu mà đâm đầu vào chỗ chết lần hai cả.
Thấy tôi kiên quyết như vậy hắn ta cũng không có làm phiền tôi nữa. Mấy tên nghiên cứu kia đành phải tự mình đi đến chỗ con cá kia xử lý giúp hắn.
Đứng từ xa nhìn họ vất vả bắt con cá đó lại khiến cho tôi cảm thấy buồn cười. Tí nữa tôi cũng chả có tiết chi bằng cứ đứng đây xem họ chật vật với con cá này vậy.
“Aaa!! Đừng có bắn nước nữa mà chúng tôi chỉ muốn giúp cậu thôi.”
“Mau kích hoạt điện giật đi.”
“Mọi người nhanh lên phía này.”
Tên người cá bị điện giật cho đau đớn. Hắn ta thét lên một tiếng chói tai. Tất cả những cánh cửa kính xung quang bị âm thanh vang vọng làm vỡ hết.
Tông giọng của người cá rất cao bởi vậy có khá nhiều người cá được bắt về để làm người ca hát, mua vui cho giới quý tộc. Nhưng vì quá cao mà nó cũng có một nhược điểm đồng thời là thứ bảo vệ họ khỏi kẻ xấu. Nếu tiếng vang quá cao có thể dẫn đến điếc tai, đặc biệt là ở dưới nước còn cao hơn. Chỉ cần có người lại gần là họ sẽ hét lên để đẩy lùi kẻ xấu.
Con cá đó vẫn không ngừng la hét vì đau đớn. Tôi cố gắng chịu đựng cơn đau đầu lấy cái khăn khô bị rơi xuống đất bọc lấy hai tay rồi đi đến gần tên người cá đó.
Điện giật cũng đã được tắt, con cá kia đau đớn quằn quại rên rỉ trong bể.
“Đại tá Hứa, nếu người lại gần cậu ta sẽ gi…”
“Không sao đâu. Con cá này hiện tại không thể làm được gì tôi.”
Tôi dùng khăn choàng lấy người cậu ta, từ từ đưa con cá này ra khỏi bể. Bởi vì bị điện giật nên hắn không thể phản kháng được.
Nhìn hắn trông gầy gò như này mà sao nặng thế. Hay do tôi bị ốm nên mới thấy nặng.
Thấy tôi đưa hắn ra khỏi bể, mấy người nghiên cứu liền tiến lại nhưng không dám đến lại gần hắn.
Chậc, chuyện gì cũng đến tay.
“Đưa tôi hợp sơ cứu.”
“À vâng đây ạ.”
Tên này bị thương một vết lớn ở phần đuôi chắc là do vụ nổ bắt người cá mấy hôm trước.
Hôm đấy bọn tôi nhận nhiệm vụ có người đang muốn đánh bắt bắt người cá phi pháp ở vùng ven biển. Khi đến nơi thì mấy tên đó đã cho nổ không ít bom rồi. Họ nhanh chóng bị chúng tôi bắt giữ đồng thời giải cứu một số người cá.
Thấy bên dưới biển trôi nổi không ít xác người cá tôi liền xung phong xuống đấy xem còn cứu được người nào không. Nhưng giúp người lại hại mình. Suýt chút nữa tôi đã phải bỏ mạng vì con cá này.
Nhìn gương mặt xanh xao của hắn, tự nhiên thấy cũng đáng thương. Mà thôi kệ tôi còn đáng thương hơn hắn kìa. Sát trùng các thứ xong tôi lấy băng gạt quấn toàn chỗ đuôi bị thương đó cho hắn.
“Này mấy tên kia, bình thường con người như chúng ta bị thương thì không được tiếp xúc với nước. Vậy còn người cá thì sao?”
“Theo như chúng tôi nghiên cứu thì nước sẽ giúp chữa lành vết thương cho người cá nhưng trong trường hợp này của Alex cần được đưa lên bờ và bôi dược hiệu đặc biệt dành riêng cho người cá.”