Chương 20
Đang huấn luyện cho các binh sĩ thì bên phía nghiên cứu gọi khẩn cấp cho tôi. Họ nói tình huống bên kia có chút hệ trọng tên vương tử người cá kia không chịu hợp tác với họ.
Nhưng vấn đề là …. Con cá đó còn muốn giết tôi thì mấy người kêu tôi hợp tác với cậu ta kiểu gì. Còn chưa để cho tôi nói họ đã cúp máy luôn. Không còn cách nào khác tôi buộc phải tới đó giúp họ.
Nhìn mớ hỗn độn trước mắt, tôi có thể mường tượng ra cảnh mấy nhà nghiên cứu phải vật lộn cỡ nào với cái con cá này.
Một nhà nghiên cứu chạy đến ôm tôi khóc lóc kể nể.
“Huhu, đại tá Hứa ngài tới rồi. Ngài không biết chúng tôi phải chật vật như nào với tên người cá này đâu. Hắn hung hăng quá đi mất. Huhu”
Tôi đẩy cái mặt khóc sướt mướt của cậu ta ra, ghê chết đi được.
“Nếu vậy thì sao không gọi cho đội đặc nhiệm hay thiếu tướng Yến đi. Một người còn chưa khỏi ốm như tôi giúp gì được mấy người.”
“Huhu, lúc đầu chúng tôi định gọi thiếu tướng đến giúp nhưng lại chợt nhớ ra tên người cá này rất thích ngài nên mới gọi ngài tới.”
Thích tôi? Tên người cá này á? Mấy tên này bị điên thật rồi.
“Thích? Cậu bị điên rồi con cá chết tiệt đó còn định giết tôi đấy. Bộ cậu không biết thứ kéo tôi xuống là cái con cá đó à.”
Tên nghiên cứu nghe tôi nói vậy thì đần ra.
“Hả, giết á? Nhưng chính cậu ta là người đã đưa ngài lên bờ mà.”
Con cá đó đưa mình lên bờ? Bộ không phải là họ đưa mình lên sao? Nếu muốn giết mình còn đưa mình lên bờ làm gì, chỉ có thể có một khả năng là vì…
“Tên ngốc này, con cá chết tiệt này đưa tôi lên bờ là vì muốn khoe chiến tích giết người đó cậu hiểu không.”
Tôi vỗ một cái thật mạnh vào đầu cậu ta, chả hiểu nổi những lúc như này đầu óc nghiên cứu sắc bén của tên nhóc này đi đâu mất rồi.
“Ui, tôi không biết đâu chỉ biết người duy nhất tên người cá này chịu tiếp xúc gần là ngài thôi. Ngài thử ra nói chuyện với nó xem.”
Mặt tôi hoàn toàn thể hiện ra vẻ “tôi đâu có ngu mà ra, tên khốn”.
Người nghiên cứu dường như hiểu được tâm lí của tôi nên anh ta giải thích cặn kẽ cho tôi.
“Ngài yên tâm, tên đó bị chúng tôi dùng móc xích vào tay rồi giới hạn của nó là 6m. Hơn nữa nếu tên đó có tấn công ngài thì còn có chúng tôi ở đây mà chúng tôi sẽ cứu ngài. Khi tên đó phát điên chúng tôi sẽ khởi động điện giật nhẹ giúp cho hắn bình tĩnh lại.”
“Cách đấy thực sự ổn sao.”
“Chắc chắn thưa ngài.”
Nhìn vẻ mặt tự tin của người nghiên cứu phần lo lắng trong tôi cũng giảm hẳn. Tôi từ từ nhẹ nhàng đi tới cạnh cái bể người cá kia đang ở bỗng một cánh tay từ dưới nước thò lên nhanh như chớp kéo lấy chân tôi.
Thôi chết rồi, tôi còn chưa khỏi ốm xong giờ lại đi ngâm mình trong nước. Kèo này chắc lại ốm dài thêm cho mà xem.
Tôi vũng vẫy muốn bơi lên phía trên, nhưng phía hai bên eo lại bị đôi tay của con cá kia giữ lấy.
Cái đ*o gì vậy?!!! Tên này muốn làm gì chứ?
Một tay khác của hắn thì bắt đầu lần mò lên phía trên rồi siết chặt lấy cổ tôi.
“Ư, ưm.”
Biết ngay là tên này không có mục đích tốt đẹp gì mà. Do cơn ốm vẫn chưa hết nên khả năng nhịn thở của tôi cũng yếu đi. Chỉ vài lát sau là tôi không thể nhịn được nữa, tôi khó chịu ho sặc sụa. Tầm nhìn cũng dần dần trở nên mơ hồ.
Lúc tôi tưởng mình sắp ngất thì bỗng có một thứ gì đó mềm mềm chạm vào môi tôi. Không chỉ vậy còn cuốn lấy cả lưỡi tôi.
Tôi giật mình mở mắt, thì thấy con cá kia đang hôn mình.
Tôi? Đang bị con cá này hôn?! Cái chuyện quái gì thế này!!!
Tôi dùng chút sức lực đẩy mạnh cậu ta nhưng không thành ngược lại còn chọc giận tên đó. Hắn hôn càng mãnh liệt hơn, cái tay đang giữ lấy eo tôi kéo tôi lại gần phía hắn. Tay còn lại thì giữ chặt lấy ót tôi, không tôi cử động.
“Ưm… ư hức.”
Tôi muốn dừng lưỡi đẩy lưỡi hắn ra nhưng không được. Hắn liếm láp tất cả mọi thứ từ nướu răng cho đến tít tận sâu trong miệng.
Vừa bị hôn mà hít thở không thông như này khiến mặt tôi đỏ ửng lên. Tôi thực sự sắp không chịu nổi nữa rồi. Ai đó cứu tôi với.
Tên người cá kia như nghe được tiếng lòng của tôi hắn tha cho cái miệng bị hắn hôn đến sưng tấy của tôi. Con cá chết tiệt đó cuối cùng cũng chịu đưa tôi lên mặt nước.
“Ha ….. ha…..”
Thoát khỏi sự khó chịu ở dưới nước.Được quay lại hít khí trời khí đất làm cho tôi có cảm giác như mình được đổi đời luôn vậy, đã quá đi mất.
Các nhân viên nghiên cứu thấy tôi ngoi lên thì hò hét chạy đến.
“Đại tá Hứa, đại tá Hứa ngài có sao không?”
Nhưng chỉ vừa mới đền gần con cá chết tiệt kia đã quẩy đuôi làm nước bắn tung toé không cho họ lại gần.
Nhưng vấn đề là …. Con cá đó còn muốn giết tôi thì mấy người kêu tôi hợp tác với cậu ta kiểu gì. Còn chưa để cho tôi nói họ đã cúp máy luôn. Không còn cách nào khác tôi buộc phải tới đó giúp họ.
Nhìn mớ hỗn độn trước mắt, tôi có thể mường tượng ra cảnh mấy nhà nghiên cứu phải vật lộn cỡ nào với cái con cá này.
Một nhà nghiên cứu chạy đến ôm tôi khóc lóc kể nể.
“Huhu, đại tá Hứa ngài tới rồi. Ngài không biết chúng tôi phải chật vật như nào với tên người cá này đâu. Hắn hung hăng quá đi mất. Huhu”
Tôi đẩy cái mặt khóc sướt mướt của cậu ta ra, ghê chết đi được.
“Nếu vậy thì sao không gọi cho đội đặc nhiệm hay thiếu tướng Yến đi. Một người còn chưa khỏi ốm như tôi giúp gì được mấy người.”
“Huhu, lúc đầu chúng tôi định gọi thiếu tướng đến giúp nhưng lại chợt nhớ ra tên người cá này rất thích ngài nên mới gọi ngài tới.”
Thích tôi? Tên người cá này á? Mấy tên này bị điên thật rồi.
“Thích? Cậu bị điên rồi con cá chết tiệt đó còn định giết tôi đấy. Bộ cậu không biết thứ kéo tôi xuống là cái con cá đó à.”
Tên nghiên cứu nghe tôi nói vậy thì đần ra.
“Hả, giết á? Nhưng chính cậu ta là người đã đưa ngài lên bờ mà.”
Con cá đó đưa mình lên bờ? Bộ không phải là họ đưa mình lên sao? Nếu muốn giết mình còn đưa mình lên bờ làm gì, chỉ có thể có một khả năng là vì…
“Tên ngốc này, con cá chết tiệt này đưa tôi lên bờ là vì muốn khoe chiến tích giết người đó cậu hiểu không.”
Tôi vỗ một cái thật mạnh vào đầu cậu ta, chả hiểu nổi những lúc như này đầu óc nghiên cứu sắc bén của tên nhóc này đi đâu mất rồi.
“Ui, tôi không biết đâu chỉ biết người duy nhất tên người cá này chịu tiếp xúc gần là ngài thôi. Ngài thử ra nói chuyện với nó xem.”
Mặt tôi hoàn toàn thể hiện ra vẻ “tôi đâu có ngu mà ra, tên khốn”.
Người nghiên cứu dường như hiểu được tâm lí của tôi nên anh ta giải thích cặn kẽ cho tôi.
“Ngài yên tâm, tên đó bị chúng tôi dùng móc xích vào tay rồi giới hạn của nó là 6m. Hơn nữa nếu tên đó có tấn công ngài thì còn có chúng tôi ở đây mà chúng tôi sẽ cứu ngài. Khi tên đó phát điên chúng tôi sẽ khởi động điện giật nhẹ giúp cho hắn bình tĩnh lại.”
“Cách đấy thực sự ổn sao.”
“Chắc chắn thưa ngài.”
Nhìn vẻ mặt tự tin của người nghiên cứu phần lo lắng trong tôi cũng giảm hẳn. Tôi từ từ nhẹ nhàng đi tới cạnh cái bể người cá kia đang ở bỗng một cánh tay từ dưới nước thò lên nhanh như chớp kéo lấy chân tôi.
Thôi chết rồi, tôi còn chưa khỏi ốm xong giờ lại đi ngâm mình trong nước. Kèo này chắc lại ốm dài thêm cho mà xem.
Tôi vũng vẫy muốn bơi lên phía trên, nhưng phía hai bên eo lại bị đôi tay của con cá kia giữ lấy.
Cái đ*o gì vậy?!!! Tên này muốn làm gì chứ?
Một tay khác của hắn thì bắt đầu lần mò lên phía trên rồi siết chặt lấy cổ tôi.
“Ư, ưm.”
Biết ngay là tên này không có mục đích tốt đẹp gì mà. Do cơn ốm vẫn chưa hết nên khả năng nhịn thở của tôi cũng yếu đi. Chỉ vài lát sau là tôi không thể nhịn được nữa, tôi khó chịu ho sặc sụa. Tầm nhìn cũng dần dần trở nên mơ hồ.
Lúc tôi tưởng mình sắp ngất thì bỗng có một thứ gì đó mềm mềm chạm vào môi tôi. Không chỉ vậy còn cuốn lấy cả lưỡi tôi.
Tôi giật mình mở mắt, thì thấy con cá kia đang hôn mình.
Tôi? Đang bị con cá này hôn?! Cái chuyện quái gì thế này!!!
Tôi dùng chút sức lực đẩy mạnh cậu ta nhưng không thành ngược lại còn chọc giận tên đó. Hắn hôn càng mãnh liệt hơn, cái tay đang giữ lấy eo tôi kéo tôi lại gần phía hắn. Tay còn lại thì giữ chặt lấy ót tôi, không tôi cử động.
“Ưm… ư hức.”
Tôi muốn dừng lưỡi đẩy lưỡi hắn ra nhưng không được. Hắn liếm láp tất cả mọi thứ từ nướu răng cho đến tít tận sâu trong miệng.
Vừa bị hôn mà hít thở không thông như này khiến mặt tôi đỏ ửng lên. Tôi thực sự sắp không chịu nổi nữa rồi. Ai đó cứu tôi với.
Tên người cá kia như nghe được tiếng lòng của tôi hắn tha cho cái miệng bị hắn hôn đến sưng tấy của tôi. Con cá chết tiệt đó cuối cùng cũng chịu đưa tôi lên mặt nước.
“Ha ….. ha…..”
Thoát khỏi sự khó chịu ở dưới nước.Được quay lại hít khí trời khí đất làm cho tôi có cảm giác như mình được đổi đời luôn vậy, đã quá đi mất.
Các nhân viên nghiên cứu thấy tôi ngoi lên thì hò hét chạy đến.
“Đại tá Hứa, đại tá Hứa ngài có sao không?”
Nhưng chỉ vừa mới đền gần con cá chết tiệt kia đã quẩy đuôi làm nước bắn tung toé không cho họ lại gần.