Chương : 9
Đình Đình chạy xe đạp điện về đến nhà, dừng xe xong, lấy điện thoại di động ra xem, bên trong đã có tin nhắn Phan Công Tử gởi tới, nội dung là: cứu mạng. Phía dưới là một địa chỉ.
Quả nhiên là địa chỉ nhà ở chỗ cư xá cô, số 8 lầu 7 Lâm Giang Uyển.
Đình Đình líu lưỡi.
Lâm Giang Uyển có phòng cạnh sông, cũng có biệt thự riêng, cũng có loại biệt thự vừa ở gần sông vừa xuôi theo đường cái được những tòa nhà cao hơn tầm mắt che tro bụi tạp âm ở ngoài đường.
Lầu số tám chính là loại nhà có tầm nhìn khoáng đạt, có thể nhìn thấy toàn bộ phong cảnh Phổ Giang nhưng giá mỗi mét vuông trên hai vạn đô-la khiến cho người ta chùn bước. Nhưng nếu không chịu trả giá tận dụng cơ hội mà chỉ nói thích mua thôi thì cũng không có cơ hội trở lại.
Đình Đình đã từng xem qua phong cảnh quanh nhà trong chương trình về người ngoại quốc sống ở vùng này trên tivi. Nơi đây về đêm, đèn rực rỡ bật lên, từ cửa sổ kính trong suốt nhìn xuống có thể thu vào tầm mắt toàn bộ phong cảnh hai bờ sông Phổ Giang. Các tòa tháp tràn ngập ánh đèn đủ màu sắc long lánh, những con thuyền ngắm cảnh qua lại trên sông, kiến trúc phồn hoa ở bên bờ tây Phổ Giang... khiến cho người ta giống đang trong mộng, lưu luyến không nỡ rời.
Phan Công Tử quả biết xài tiền, Đình Đình nghĩ thầm, khó trách những nữ minh tinh lớn nhỏ cạnh tranh khốc liệt trong giới giải trí kia luôn tìm cách tiếp cận y.
Nghĩ như vậy, Đình Đình chậm rì rì đi đến lầu số tám, trong lòng thầm nghĩ đến tột cùng là chuyện gì mới có thể làm cho Phan Công Tử kêu cứu mạng. Chẳng lẽ là bị phụ nữ quấn quít lấy không tha, muốn cô qua làm cái đệm giang hồ cấp cứu?
Dựa vào kinh nghiệm chơi hoa ghẹo nguyệt vô số của Phan Công Tử, đâu có chuyện dễ dàng để tay ướt dính bột mì như vậy, thoát cũng thoát không xong chứ.
Đình Đình thấy không đáng giùm những cô gái chỉ thấy vẻ bên ngoài oai hùng tuấn tú và thân thế bất phàm của Phan Công Tử, tất cả các cô không ai phát hiện dưới ví da của Phan Công Tử là một linh hồn vĩnh viễn truy cầu kích thích, không muốn an phận.
Y không phải khát vọng cô gái yên ổn, cùng y một chỗ, thời khắc chờ đợi lo lắng vì y sợ mất đi cảm giác mới lạ, rất dễ dàng bị lạc mình.
Đình Đình đi đến trước cửa nhà ở lầu số tám, camera trên cửa thang máy quay ngay mặt của cô.
Đình Đình đè xuống nút thông qua, cửa thang máy “Đinh” một tiếng mở ra.
Đình Đình nhìn camera, hít vào thở ra đi vào thang máy.
Kẻ có tiền thật là xa xỉ! Đình Đình nói trong lòng, sau đó cười hì hì nhăn mặt với vách tường mặt kính, sau đó vươn tay ấn phím lầu 7.
Đình Đình đi vào lầu 7, nhấn chuông cửa, chỉ nghe bên trong vọng đến thanh âm không che dấu nhiệt tình chút nào của Phan Công Tử: “Nhất định là Đình Đình đến, mẹ, con đi mở cửa.”
Đình Đình nghe xong thì bừng tỉnh hiểu ra, không khỏi đứng ở ngoài cửa cười.
Thì ra là mẹ Phan đến đây, trách không được Phan Công Tử phải kêu cô đến cứu mạng.
Cha Phan được điều đi thủ đô nhậm chức, mẹ Phan cũng cùng đi nhậm chức, bởi vậy một năm cũng không gặp được con trai mấy lần, Phan Công Tử lại càng không phải lên kinh, ở vùng này tự lập vương quốc riêng mà bác Phan cũng ngoài tầm tay với, muốn trông nom cũng không xen vào được.
Chỉ khổ cho mẹ Phan, thật sự nhớ con trai thì từ thủ đô bay về, nhìn một cái lại bay đi.
Đình Đình cảm thấy ở điểm này, Phan Công Tử làm tuyệt đối không ổn, nhưng nào có phần cho cô lên tiếng?
Phan Công Tử từ bên trong mở cửa ra, trông thấy Đình Đình thanh tú động lòng người, mặt mũi đang cố nén cười đứng ở cửa ra vào, có chút bất đắc dĩ trừng trừng mắt, sau đó bĩu môi vế phía phòng có ý: toàn bộ nhờ em.
Đình Đình hí mắt cười, có chỗ tốt gì cho tôi?
Phan Công Tử làm vẻ ngửa mặt lên trời thở dài, anh là hổ lạc xuống đồng bằng, là rồng bị vây hãm chỗ nước cạn đây.
Đình Đình thấy biểu lộ không cam lòng của y phất tay làm vẻ xin miễn, nơi này không cầu tôi sẽ có chỗ cầu tôi, Phan Công Tử, thật khinh thường anh!
Phan Công Tử tranh thủ thời gian vươn tay giữ chặt Đình Đình, hạ giọng nói, “Biết rồi, tất cả tùy em, tranh thủ thời gian vào bãi bình lão phật gia cho anh.”
Lúc này mẹ Phan xoay đầu hồ nghi hỏi: “Đông Tử, Đình Đình, hai người các con đứng ở cửa nói thầm cái gì vậy?”
“Con và anh Đông Tử thảo luận buổi tối mời mẹ đi chỗ nào ăn cơm, mẹ Phan.” Đình Đình véo cánh tay Phan Công Tử một cái, ý bảo y tranh thủ thời gian buông tay ra sau đó nói với vào bên trong.
Vào phòng, thấy mẹ Phan đang ngồi ở trên ghế sa lon đối diện với cửa kính trong suốt có thể nhìn xuống đất, hai bờ sông Phổ Giang không sáng không tối ngoài cửa sổ, trong nháy mắt đầy hương vị hồng trần.
Mẹ Phan vẫy Đình Đình “Đình Đình, mau tới đây, cho mẹ Phan nhìn xem.”
Đình Đình ngoan ngoãn đi qua, cho mẹ Phan đối với cô tốt như mẹ ruột, hận không thể xem cô như con gái ruột của mình kéo cô ngồi xuống ghế sa lon, sau đó cẩn thận dò xét cô mấy lần từ trên xuống dưới, từ trái sang phải.
Mẹ Phan nhìn một hồi lâu, mới thở dài một tiếng “Đứa bé này sao còn gầy hơn cả trong TV thế? Công việc có phải là rất vất vả không? Nếu quả thực mệt mỏi thì đừng làm, đến công ty Đông Tử làm đi, chín giờ làm năm giờ nghỉ, ngày nghỉ theo luật pháp, nghỉ đông nghỉ hè, một cái cũng không thể thiếu cho con.”
“Mẹ, mẹ dứt khoát không cho Đình Đình làm việc, gả cho người giàu có làm bà chủ gia đình là được.” Phan Công Tử phủi trán, có cần thương con gái như thế không, con trai cũng là người đây?
Mẹ Phan nghe vậy, lập tức hung hăng lườm con trai. Đúng là đồ mắt kém, đây không phải mẹ đang tạo cơ hội gần quan được ban lộc cho con sao? Mẹ không sinh được con gái, để Đình Đình làm vợ con thì trở thành con dâu —— con gái trên pháp luật. Biết cái gì mà nói, tránh ra một bên đi!
Chỉ nhận một ánh mắt này của mẹ Phan mà Phan Công Tử lập tức bại trận, chán nản ngồi một bên.
Đình Đình trông thấy ánh mắt mẹ Phan và Phan Công Tử giao phong, Phan Công Tử bại hoàn toàn, nhịn không được cười rộ lên, quả nhiên vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Phan Công Tử không sợ trời không sợ đất nhưng thấy mẹ là lập tức gục xuống.
“Mẹ Phan, lần này tới có thể ở lại mấy ngày?” Thấy ánh mắt Phan Công Tử ai oán nghiêng mặt nhìn cô, Đình Đình lập tức phân tán sự chú ý của mẹ Phan.
“Có thể ở lại một tuần.” Mẹ Phan nói, lại thở dài một hơi, “Con trai của một người bạn tốt gần nhà trước đây kết hôn, gửi thiệp mời cho mẹ, mẹ liền đến đây. Cũng cần đến sớm chuẩn bị một chút, bằng không thì quá thất lễ. Ai... Lúc trước chúng ta sinh con trai cùng một năm, con trai người ta đã kết hôn còn Đông Tử thì ngay cả một bạn gái đứng đắn cũng không có...”
Phan Công Tử lại ai oán, nói thế nào mà lại quấn đến vấn đề này chứ?
Y đã bị mẹ tra qua vấn lại nhiều giờ, vốn tưởng rằng Đình Đình đến đây, có thể chấm dứt đề tài này, không nghĩ tới đó chính là tâm sự trong lòng mẹ không thể quên được.
Đình Đình muốn cười cũng không dám cười, nét mặt đầy thống khổ, “Mẹ Phan, ánh mắt anh Đông Tử cao, muốn tìm vợ thì phải ngàn dặm mới tìm được một người, mẹ đừng vội, vợ tương lai nhất định vừa xinh đẹp vừa dịu dàng vừa hiền lành lại biết giúp đỡ...”
Đình Đình không nói thêm được nữa, cô gái như vậy, bây giờ sợ là so với gấu mèo còn quý hiếm hơn, cơ bản đã tuyệt chủng rồi.
Nếu hai mắt Phan Công Tử có thể giết người, Đình Đình phỏng chừng mình đã chết mấy lần.
Muốn đẩy anh về phía hố lửa? Anh đi đâu tìm được người này chứ?
Một câu kế tiếp của mẹ Phan cứu Phan Công Tử, “Cũng không cần dịu dàng hiền lành tài giỏi, biết chăm sóc mẹ Phan như Đình Đình con là được.”
Phan Công Tử thở xuống một hơi thả lỏng.
Mẹ Phan lại nói tiếp một câu lại khiến cho tim Phan Công Tử nhảy lên.
“Lúc trước mẹ nghe nói con và cô Châu gì đó ở chung, nữ diễn viên đó thay bạn trai nhiều lần, với ai cũng cho rằng đó là tình yêu chân chính, nếu không phải anh ta thì không lấy, có anh ta mới biết được cái gì là hạnh phúc. Nhưng vừa nói xong thì đã thấy chia tay rồi, hết lần này đến lần khác cô cũng không thấy mệt mỏi. Con cùng người như vậy ở chung, mẹ kiên quyết phản đối! Bọn họ căn bản coi tình yêu như đồ ăn vặt, đói bụng lấy tới hai cái ăn, no rồi sẽ chẳng coi là gì. Vậy mà gọi là tình yêu sao? Hoàn toàn là trò đùa! Nếu con như vậy, mẹ sẽ tới thay con an bài gặp mặt.”
Đình Đình rốt cục nhịn không được cười rộ lên ha ha “Mẹ Phan, anh Đông Tử đi xem mắt, khẳng định chỉ một lần sẽ thành công!”
Đình Đình quả thực có thể tưởng tượng tình cảnh Phan Công Tử đi xem mắt.
“Mẹ ~~~~” Phan Công Tử ai oán kêu, nghe đến rung động tâm can.
“Mẹ Phan, con đói bụng, chúng ta ăn cơm đi.” Đình Đình biết rõ nếu không dừng lại, sau đó Phan Công Tử sẽ phiền cô không thôi.
“Gọi ba mẹ con ra luôn, mẹ cũng lâu rồi không gặp họ.” Mẹ Phan vỗ tay Đình Đình nói.
“Dạ.”
Cuối cùng vì mẹ Phan nhớ hương vị quê hương nên người hai nhà đi một tiệm ăn Vô Tích (1 tỉnh ở Giang Tô, ý chỉ tiệm này chuyên bán món ăn ở Vô Tích).
Cơm nước xong, mẹ Phan sai con trai đưa Đình Đình trở về, còn mình thì cùng với chị em tốt - mẹ Triệu đốt đèn thức đêm trò chuyện.
“Anh Triệu, Ái Hoa, Đình Đình của anh chị thật sự là đứa trẻ ngoan.” Chờ nhìn Đình Đình lên xe con trai, hai người cùng nhau chạy vào trong bóng đêm, mẹ Phan quay đầu cảm khái nói với Nghiêm Ái Hoa, “Trước kia Đông Tử nhà em khi dễ con bé như vậy, nó cũng không mang thù, Đông Tử vừa gọi nó tới cứu nó đã vội vã tới.”
Mẹ Phan cười một cái, bà lớn đến tuổi này rồi, sao nhìn không ra chứ?
Mẹ Triệu cười khoác cánh tay mẹ Phan, “Nó mà cứng đầu lên cũng dọa chết người, chỉ là không để em trông thấy mà thôi.”
“Là cô gái tốt... cô gái tri kỷ...” Mẹ Phan xiết chặt áo choàng nhung trên bờ vai.
“Đông Tử cũng rất tốt, em xem tự nó mở công ty, một mình quản lý thành thạo, cũng có nhiều thành công.”
“Thành công thì làm được cái gì? Bạn gái cũng không có, vô vọng ôm cháu a!” Mẹ Phan lại nghĩ tới tận đây.
Ba Triệu trước sau như một không tham dự những chuyện này, không thể nói cho phụ nữ hiểu được, tình yêu muốn gấp cũng không gấp được, mỗi ngày nhắc tới cũng chẳng hữu ích gì!
Lúc này tài xế chạy chiếc xe cắm cờ đỏ phấp phới đến, Triệu Kính Quốc nhẹ ho một tiếng “Xe đến rồi, lên xe rồi nói chuyện, bên ngoài lạnh.”
Không ai chú ý tới, trong hành lang nhà hàng, một cô gái mỹ lệ, kéo tay một người đàn ông, từ lúc Đình Đình và Phan Công Tử đứng ở cửa ra vào chờ xe vẫn chú ý đến động tĩnh của bọn họ.
Chờ bọn họ lên xe đi, cô gái mới nhẹ nhàng hỏi bạn trai, “Anh thấy cô gái ngồi xe BMW lúc nãy không?”
Người đàn ông cười khẽ, “Nhìn thấy, hình như trước kia cùng giành chủ trì tiết mục với em, về sau chuyển sang kênh cuộc sống, tên thì không nhớ rõ lắm.”
Cô gái hơi hơi cong cong khóe miệng, “Cô ta sao có thể đi cùng Phan Công Tử chứ?”
“Em hỏi anh, anh đi hỏi ai?” Tay người đàn ông ôm eo cô gái xiết chặt, “Dù sao chỉ cần cô ta không ở một chỗ với anh, em cũng không cần phải khẩn trương, đúng không Na Na?”
Cô gái ngẩng gương mặt kiêu kỳ lên nhìn người đàn ông, rõ ràng là hoa đán hiện nay của kênh giải trí —— Na Na.
Người đàn ông cười, hôn xuống thật sâu.
Quả nhiên là địa chỉ nhà ở chỗ cư xá cô, số 8 lầu 7 Lâm Giang Uyển.
Đình Đình líu lưỡi.
Lâm Giang Uyển có phòng cạnh sông, cũng có biệt thự riêng, cũng có loại biệt thự vừa ở gần sông vừa xuôi theo đường cái được những tòa nhà cao hơn tầm mắt che tro bụi tạp âm ở ngoài đường.
Lầu số tám chính là loại nhà có tầm nhìn khoáng đạt, có thể nhìn thấy toàn bộ phong cảnh Phổ Giang nhưng giá mỗi mét vuông trên hai vạn đô-la khiến cho người ta chùn bước. Nhưng nếu không chịu trả giá tận dụng cơ hội mà chỉ nói thích mua thôi thì cũng không có cơ hội trở lại.
Đình Đình đã từng xem qua phong cảnh quanh nhà trong chương trình về người ngoại quốc sống ở vùng này trên tivi. Nơi đây về đêm, đèn rực rỡ bật lên, từ cửa sổ kính trong suốt nhìn xuống có thể thu vào tầm mắt toàn bộ phong cảnh hai bờ sông Phổ Giang. Các tòa tháp tràn ngập ánh đèn đủ màu sắc long lánh, những con thuyền ngắm cảnh qua lại trên sông, kiến trúc phồn hoa ở bên bờ tây Phổ Giang... khiến cho người ta giống đang trong mộng, lưu luyến không nỡ rời.
Phan Công Tử quả biết xài tiền, Đình Đình nghĩ thầm, khó trách những nữ minh tinh lớn nhỏ cạnh tranh khốc liệt trong giới giải trí kia luôn tìm cách tiếp cận y.
Nghĩ như vậy, Đình Đình chậm rì rì đi đến lầu số tám, trong lòng thầm nghĩ đến tột cùng là chuyện gì mới có thể làm cho Phan Công Tử kêu cứu mạng. Chẳng lẽ là bị phụ nữ quấn quít lấy không tha, muốn cô qua làm cái đệm giang hồ cấp cứu?
Dựa vào kinh nghiệm chơi hoa ghẹo nguyệt vô số của Phan Công Tử, đâu có chuyện dễ dàng để tay ướt dính bột mì như vậy, thoát cũng thoát không xong chứ.
Đình Đình thấy không đáng giùm những cô gái chỉ thấy vẻ bên ngoài oai hùng tuấn tú và thân thế bất phàm của Phan Công Tử, tất cả các cô không ai phát hiện dưới ví da của Phan Công Tử là một linh hồn vĩnh viễn truy cầu kích thích, không muốn an phận.
Y không phải khát vọng cô gái yên ổn, cùng y một chỗ, thời khắc chờ đợi lo lắng vì y sợ mất đi cảm giác mới lạ, rất dễ dàng bị lạc mình.
Đình Đình đi đến trước cửa nhà ở lầu số tám, camera trên cửa thang máy quay ngay mặt của cô.
Đình Đình đè xuống nút thông qua, cửa thang máy “Đinh” một tiếng mở ra.
Đình Đình nhìn camera, hít vào thở ra đi vào thang máy.
Kẻ có tiền thật là xa xỉ! Đình Đình nói trong lòng, sau đó cười hì hì nhăn mặt với vách tường mặt kính, sau đó vươn tay ấn phím lầu 7.
Đình Đình đi vào lầu 7, nhấn chuông cửa, chỉ nghe bên trong vọng đến thanh âm không che dấu nhiệt tình chút nào của Phan Công Tử: “Nhất định là Đình Đình đến, mẹ, con đi mở cửa.”
Đình Đình nghe xong thì bừng tỉnh hiểu ra, không khỏi đứng ở ngoài cửa cười.
Thì ra là mẹ Phan đến đây, trách không được Phan Công Tử phải kêu cô đến cứu mạng.
Cha Phan được điều đi thủ đô nhậm chức, mẹ Phan cũng cùng đi nhậm chức, bởi vậy một năm cũng không gặp được con trai mấy lần, Phan Công Tử lại càng không phải lên kinh, ở vùng này tự lập vương quốc riêng mà bác Phan cũng ngoài tầm tay với, muốn trông nom cũng không xen vào được.
Chỉ khổ cho mẹ Phan, thật sự nhớ con trai thì từ thủ đô bay về, nhìn một cái lại bay đi.
Đình Đình cảm thấy ở điểm này, Phan Công Tử làm tuyệt đối không ổn, nhưng nào có phần cho cô lên tiếng?
Phan Công Tử từ bên trong mở cửa ra, trông thấy Đình Đình thanh tú động lòng người, mặt mũi đang cố nén cười đứng ở cửa ra vào, có chút bất đắc dĩ trừng trừng mắt, sau đó bĩu môi vế phía phòng có ý: toàn bộ nhờ em.
Đình Đình hí mắt cười, có chỗ tốt gì cho tôi?
Phan Công Tử làm vẻ ngửa mặt lên trời thở dài, anh là hổ lạc xuống đồng bằng, là rồng bị vây hãm chỗ nước cạn đây.
Đình Đình thấy biểu lộ không cam lòng của y phất tay làm vẻ xin miễn, nơi này không cầu tôi sẽ có chỗ cầu tôi, Phan Công Tử, thật khinh thường anh!
Phan Công Tử tranh thủ thời gian vươn tay giữ chặt Đình Đình, hạ giọng nói, “Biết rồi, tất cả tùy em, tranh thủ thời gian vào bãi bình lão phật gia cho anh.”
Lúc này mẹ Phan xoay đầu hồ nghi hỏi: “Đông Tử, Đình Đình, hai người các con đứng ở cửa nói thầm cái gì vậy?”
“Con và anh Đông Tử thảo luận buổi tối mời mẹ đi chỗ nào ăn cơm, mẹ Phan.” Đình Đình véo cánh tay Phan Công Tử một cái, ý bảo y tranh thủ thời gian buông tay ra sau đó nói với vào bên trong.
Vào phòng, thấy mẹ Phan đang ngồi ở trên ghế sa lon đối diện với cửa kính trong suốt có thể nhìn xuống đất, hai bờ sông Phổ Giang không sáng không tối ngoài cửa sổ, trong nháy mắt đầy hương vị hồng trần.
Mẹ Phan vẫy Đình Đình “Đình Đình, mau tới đây, cho mẹ Phan nhìn xem.”
Đình Đình ngoan ngoãn đi qua, cho mẹ Phan đối với cô tốt như mẹ ruột, hận không thể xem cô như con gái ruột của mình kéo cô ngồi xuống ghế sa lon, sau đó cẩn thận dò xét cô mấy lần từ trên xuống dưới, từ trái sang phải.
Mẹ Phan nhìn một hồi lâu, mới thở dài một tiếng “Đứa bé này sao còn gầy hơn cả trong TV thế? Công việc có phải là rất vất vả không? Nếu quả thực mệt mỏi thì đừng làm, đến công ty Đông Tử làm đi, chín giờ làm năm giờ nghỉ, ngày nghỉ theo luật pháp, nghỉ đông nghỉ hè, một cái cũng không thể thiếu cho con.”
“Mẹ, mẹ dứt khoát không cho Đình Đình làm việc, gả cho người giàu có làm bà chủ gia đình là được.” Phan Công Tử phủi trán, có cần thương con gái như thế không, con trai cũng là người đây?
Mẹ Phan nghe vậy, lập tức hung hăng lườm con trai. Đúng là đồ mắt kém, đây không phải mẹ đang tạo cơ hội gần quan được ban lộc cho con sao? Mẹ không sinh được con gái, để Đình Đình làm vợ con thì trở thành con dâu —— con gái trên pháp luật. Biết cái gì mà nói, tránh ra một bên đi!
Chỉ nhận một ánh mắt này của mẹ Phan mà Phan Công Tử lập tức bại trận, chán nản ngồi một bên.
Đình Đình trông thấy ánh mắt mẹ Phan và Phan Công Tử giao phong, Phan Công Tử bại hoàn toàn, nhịn không được cười rộ lên, quả nhiên vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Phan Công Tử không sợ trời không sợ đất nhưng thấy mẹ là lập tức gục xuống.
“Mẹ Phan, lần này tới có thể ở lại mấy ngày?” Thấy ánh mắt Phan Công Tử ai oán nghiêng mặt nhìn cô, Đình Đình lập tức phân tán sự chú ý của mẹ Phan.
“Có thể ở lại một tuần.” Mẹ Phan nói, lại thở dài một hơi, “Con trai của một người bạn tốt gần nhà trước đây kết hôn, gửi thiệp mời cho mẹ, mẹ liền đến đây. Cũng cần đến sớm chuẩn bị một chút, bằng không thì quá thất lễ. Ai... Lúc trước chúng ta sinh con trai cùng một năm, con trai người ta đã kết hôn còn Đông Tử thì ngay cả một bạn gái đứng đắn cũng không có...”
Phan Công Tử lại ai oán, nói thế nào mà lại quấn đến vấn đề này chứ?
Y đã bị mẹ tra qua vấn lại nhiều giờ, vốn tưởng rằng Đình Đình đến đây, có thể chấm dứt đề tài này, không nghĩ tới đó chính là tâm sự trong lòng mẹ không thể quên được.
Đình Đình muốn cười cũng không dám cười, nét mặt đầy thống khổ, “Mẹ Phan, ánh mắt anh Đông Tử cao, muốn tìm vợ thì phải ngàn dặm mới tìm được một người, mẹ đừng vội, vợ tương lai nhất định vừa xinh đẹp vừa dịu dàng vừa hiền lành lại biết giúp đỡ...”
Đình Đình không nói thêm được nữa, cô gái như vậy, bây giờ sợ là so với gấu mèo còn quý hiếm hơn, cơ bản đã tuyệt chủng rồi.
Nếu hai mắt Phan Công Tử có thể giết người, Đình Đình phỏng chừng mình đã chết mấy lần.
Muốn đẩy anh về phía hố lửa? Anh đi đâu tìm được người này chứ?
Một câu kế tiếp của mẹ Phan cứu Phan Công Tử, “Cũng không cần dịu dàng hiền lành tài giỏi, biết chăm sóc mẹ Phan như Đình Đình con là được.”
Phan Công Tử thở xuống một hơi thả lỏng.
Mẹ Phan lại nói tiếp một câu lại khiến cho tim Phan Công Tử nhảy lên.
“Lúc trước mẹ nghe nói con và cô Châu gì đó ở chung, nữ diễn viên đó thay bạn trai nhiều lần, với ai cũng cho rằng đó là tình yêu chân chính, nếu không phải anh ta thì không lấy, có anh ta mới biết được cái gì là hạnh phúc. Nhưng vừa nói xong thì đã thấy chia tay rồi, hết lần này đến lần khác cô cũng không thấy mệt mỏi. Con cùng người như vậy ở chung, mẹ kiên quyết phản đối! Bọn họ căn bản coi tình yêu như đồ ăn vặt, đói bụng lấy tới hai cái ăn, no rồi sẽ chẳng coi là gì. Vậy mà gọi là tình yêu sao? Hoàn toàn là trò đùa! Nếu con như vậy, mẹ sẽ tới thay con an bài gặp mặt.”
Đình Đình rốt cục nhịn không được cười rộ lên ha ha “Mẹ Phan, anh Đông Tử đi xem mắt, khẳng định chỉ một lần sẽ thành công!”
Đình Đình quả thực có thể tưởng tượng tình cảnh Phan Công Tử đi xem mắt.
“Mẹ ~~~~” Phan Công Tử ai oán kêu, nghe đến rung động tâm can.
“Mẹ Phan, con đói bụng, chúng ta ăn cơm đi.” Đình Đình biết rõ nếu không dừng lại, sau đó Phan Công Tử sẽ phiền cô không thôi.
“Gọi ba mẹ con ra luôn, mẹ cũng lâu rồi không gặp họ.” Mẹ Phan vỗ tay Đình Đình nói.
“Dạ.”
Cuối cùng vì mẹ Phan nhớ hương vị quê hương nên người hai nhà đi một tiệm ăn Vô Tích (1 tỉnh ở Giang Tô, ý chỉ tiệm này chuyên bán món ăn ở Vô Tích).
Cơm nước xong, mẹ Phan sai con trai đưa Đình Đình trở về, còn mình thì cùng với chị em tốt - mẹ Triệu đốt đèn thức đêm trò chuyện.
“Anh Triệu, Ái Hoa, Đình Đình của anh chị thật sự là đứa trẻ ngoan.” Chờ nhìn Đình Đình lên xe con trai, hai người cùng nhau chạy vào trong bóng đêm, mẹ Phan quay đầu cảm khái nói với Nghiêm Ái Hoa, “Trước kia Đông Tử nhà em khi dễ con bé như vậy, nó cũng không mang thù, Đông Tử vừa gọi nó tới cứu nó đã vội vã tới.”
Mẹ Phan cười một cái, bà lớn đến tuổi này rồi, sao nhìn không ra chứ?
Mẹ Triệu cười khoác cánh tay mẹ Phan, “Nó mà cứng đầu lên cũng dọa chết người, chỉ là không để em trông thấy mà thôi.”
“Là cô gái tốt... cô gái tri kỷ...” Mẹ Phan xiết chặt áo choàng nhung trên bờ vai.
“Đông Tử cũng rất tốt, em xem tự nó mở công ty, một mình quản lý thành thạo, cũng có nhiều thành công.”
“Thành công thì làm được cái gì? Bạn gái cũng không có, vô vọng ôm cháu a!” Mẹ Phan lại nghĩ tới tận đây.
Ba Triệu trước sau như một không tham dự những chuyện này, không thể nói cho phụ nữ hiểu được, tình yêu muốn gấp cũng không gấp được, mỗi ngày nhắc tới cũng chẳng hữu ích gì!
Lúc này tài xế chạy chiếc xe cắm cờ đỏ phấp phới đến, Triệu Kính Quốc nhẹ ho một tiếng “Xe đến rồi, lên xe rồi nói chuyện, bên ngoài lạnh.”
Không ai chú ý tới, trong hành lang nhà hàng, một cô gái mỹ lệ, kéo tay một người đàn ông, từ lúc Đình Đình và Phan Công Tử đứng ở cửa ra vào chờ xe vẫn chú ý đến động tĩnh của bọn họ.
Chờ bọn họ lên xe đi, cô gái mới nhẹ nhàng hỏi bạn trai, “Anh thấy cô gái ngồi xe BMW lúc nãy không?”
Người đàn ông cười khẽ, “Nhìn thấy, hình như trước kia cùng giành chủ trì tiết mục với em, về sau chuyển sang kênh cuộc sống, tên thì không nhớ rõ lắm.”
Cô gái hơi hơi cong cong khóe miệng, “Cô ta sao có thể đi cùng Phan Công Tử chứ?”
“Em hỏi anh, anh đi hỏi ai?” Tay người đàn ông ôm eo cô gái xiết chặt, “Dù sao chỉ cần cô ta không ở một chỗ với anh, em cũng không cần phải khẩn trương, đúng không Na Na?”
Cô gái ngẩng gương mặt kiêu kỳ lên nhìn người đàn ông, rõ ràng là hoa đán hiện nay của kênh giải trí —— Na Na.
Người đàn ông cười, hôn xuống thật sâu.