Chương : 8
Gần đây khối lượng công việc của Đình Đình tăng đột biến, bận đến nỗi lục thân không nhận (không nhận người thân).
Người làm phim Tiêu Tiếu ra lệnh một tiếng, bản sửa đổi tiết mục đã được trình lên. Tiết mục mỹ thực mới bổ sung thêm tiết mục cao thủ nấu ăn dân gian đại quyết đấu cùng ngôi sao vào hai ngày nghỉ cuối tuần.
Tổ tiết mục muốn thu bốn tiết mục cho hai tuần trước nên tiến hành sửa đổi để truyền bá, xem phản hồi của khán giả như thế nào mới có điều chỉnh cuối cùng.
Tổ tiết mục vốn có bốn người chủ trì nhưng ai cũng muốn hợp tác với Hứa tám đương mới đến để cùng nhau chủ trì.
Thiên Tình vụng trộm nói với Đình Đình “Hứa tám đương qua đài chúng ta rồi, rất nhiều nam chủ trì cảm thấy áp lực. Gần đây Bắc Phương và A Thuấn cũng liều mạng tập thể hình, rèn luyện cơ thể.”
Đình Đình nghe xong, đang mệt mỏi như vậy cũng phải cười rộ lên.
Uh, dáng người anh Hứa cao to tráng kiện, khi thay quần áo trong phòng hoá trang trước khi lên tiết mục, thợ trang điểm Asa chảy nước miếng nói, có cơ bụng sáu múi kìa, thật muốn sờ một cái khiến tất cả ánh mắt của mấy cô gái tỏa ra ánh lửa.
Điều này sao không khiến Bắc Phương sinh ra đã nhỏ nhắn và A Thuấn một thân thịt mỡ khủng hoảng?
Tiết mục mới còn chưa chính thức thu nên tất cả mọi người đang chuẩn bị hậu cần cho tiết mục sửa đổi trong đó là quan trọng nhất chính là tìm chỗ phù hợp cho tiết mục ngôi sao nấu ăn này.
Rạp ghi hình của truyền hình Nghiễm Điện không phải không tốt, chỉ là hoàn cảnh xung quanh không đủ đẹp, nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có một kiểu dễ tạo cảm giác nhàm chán cho người xem.
Nhưng, tìm chỗ như thế nào cũng là một vấn đề.
Nhà riêng của ngôi sao? Chỉ sợ họ không muốn cho tổ quay phim ra ra vào vào, đến lúc đó những bí mật khuê phòng bị tiết lộ ra ngoài, chỉ sợ từ nay sẽ không có cơ hội hợp tác nữa rồi.
Sảnh tiệc của khách sạn? Lại sợ ngôi sao ra vào, người hâm mộ la hét lên ồn ào sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả quay. Khách sạn cao cấp cũng chưa chắc chịu vì sẽ làm ảnh hưởng tới sự nghỉ ngơi và riêng tư của khách.
Nhà cũ lịch sử? Sợ đơn vị bảo vệ cổ vật là người đầu tiên đứng ra phản đối.
Mọi người suy nghĩ nát óc cũng không có được một kết quả.
“Bên cạnh thác ở ngoài, giống như buổi họp báo của Chanel, làm cái phòng thuỷ tinh trong suốt, quay bên trong thì sao?” Thiên Tình đề nghị.
“Nếu như đại minh tinh nấu ăn không tốt thì rất khó coi, ở hiện trường luống cuống tay chân lại bị mọi người thấy thì sẽ hận tiết mục chúng ta đến chết.” Bắc Phương là người thứ nhất tỏ vẻ phản đối.
“Khu nhà sang trọng được không? Bên kia có câu lạc bộ, hộ gia đình hiếu kỳ tương đối cao với các ngôi sao.” A Thuấn nói “Tôi biết rõ Phổ Giang là khu nhà ở sang trọng mà rất nhiều người nước ngoài ở, gần đó có siêu thị lớn, mua thứ gì cũng thuận tiện.”
“Bọn họ rất coi trọng sự riêng tư, câu lạc bộ là nơi người dân sinh hoạt, chúng ta đi vào quay chụp liệu có ảnh hưởng đến cuộc sống của họ hay không? Hơn nữa bình thường muốn đi quay chụp, đều cần được ban quản lý bỏ phiếu đồng ý, cả quá trình cực kỳ phiền phức.” Đình Đình nói. Cô biết ban quản lý ở cư xá mình thường xuyên họp, dù là đặt thùng rác hay là đốt pháo hoa, hoặc là phân chia chỗ đậu xe đều phải qua ban quản lý họp thương thảo bỏ phiếu.
“Đúng vậy, tôi nghe nói bọn họ từ việc nhỏ như trong hành lang dùng bao nhiêu đèn tiết kiệm năng lượng đến việc lớn như cư xá đối diện mới xây lầu cản trở ánh mặt trời mấy tiếng đồng hồ đều phải họp thảo luận.” Thiên Tình gật đầu đồng ý “Nghe nói ngay cả chuyện phạt con chó đại tiểu tiện ở bãi cỏ bao nhiêu cũng phải bỏ phiếu quyết định.”
“A ——” Bắc Phương kêu thảm một tiếng, té nhào vào mặt bàn “Quá thống khổ.”
“Nếu có người tài trợ tự mình chạy tới cửa nói ‘Tôi nguyện ý cung cấp chỗ cho các bạn’, thật là tốt biết bao.” Thiên Tình cũng bổ nhào.
“Nếu có người đồng ý cho chúng ta mượn biệt thự không biết có thể phù hợp yêu cầu của tổ tiết mục hay không?” Trầm mặc sau nửa ngày Hứa Đình Vũ đột nhiên nói.
“Anh bạn, sao anh không nói sớm chút?” Bắc Phương đứng thẳng người nhưng sau đó lại ngã nhào lên mặt bàn, “Nhưng ai có biệt thự trống mà cho mượn chứ?”
“Vùng này biệt thự trống còn ít sao?” Thiên Tình trước sau như một thích nói ngược lại với Bắc Phương, “Anh đi hỏi người môi giới của bất cứ công ty bất động sản nào họ cũng đều có thể cho anh một đống địa chỉ biệt thự trống.”
“Stop! Người ta còn chưa bán ra chúng ta đã đi vào quay chụp? Khói dầu đầy phòng, đồ đạc tung tóe, phòng bếp bị dơ? Em tới quét dọn hả?” Bắc Phương phản bác.
Hai người ngươi một lời ta một câu, cứ thế tranh luận.
Đình Đình đột nhiên cũng nhớ tới căn nhà đá cũ của Triêu Dương, sạch sẽ yên tĩnh, đồ đạc cũ kỹ cùng với người đàn ông nấu được món ngon ở trong.
Nếu cho cô chọn, cô sẽ chọn chỗ như vậy chứ? Có hơi thở ấm áp, không cần xa hoa đã làm cho người ta nguyện ý ngồi xuống, lẳng lặng uống một chén trà, chờ đợi mỹ vị tràn ngập vui vẻ bưng lên bàn.
Nhưng —— Đình Đình nhìn hai người đang đấu võ mồm cực kì cao hứng —— sao có thể mang theo một đoàn người ầm ĩ, chạy tới chỗ như vậy, phá hư sự yên lặng của nơi đó?
Ngay vào lúc này, điện thoại di động trong túi rung lên, Đình Đình lấy ra xem thì thấy Chương Triêu Dương gửi tin nhắn: mới có ít sò xanh của Italy, buổi tối mời cô ăn mỳ Ý sò xanh tỏi giã.
A a a, trong lòng Đình Đình kêu lên, thật mong bây giờ tan ca ngay! Nhưng làm sao được khi vấn đề tìm chỗ quay còn chưa tranh luận ra kết quả.
Cuối cùng vẫn là bàn tay trắng nõn của Tiêu Tiếu vung lên, “Đừng cãi cọ, trước hết ra ngoài phỏng vấn xem người qua đường nghĩ xem ngôi sao nào nấu món gì, vấn đề chỗ quay suy nghĩ sau!”
“Nghẹn chết bán đèn!” Mọi người lập tức lĩnh mệnh tản ra như chim bay.
Nghẹn chết bán đèn? Tiêu Tiếu nhìn theo bóng lưng mọi người chạy tới trước bàn làm việc lấy trang bị, trên môi nổi lên nụ cười, mình cũng nghẹn chết.
Đình Đình đi ra truyền hình Nghiễm Điện, vốn định nhắn tin trả lời cho Triêu Dương, nói rằng tan việc sẽ qua, nhưng điện thoại của Phan Công Tử lại chọn đúng lúc này gọi tới.
“Đình Đình... Nhanh lên, tan ca tranh thủ thời gian về cứu mạng!” Giọng của Phan Công Tử hạ xuống cực thấp, giống như đang trốn tránh người nào, nói xong cũng không đợi Đình Đình hỏi gì, lạch xạch một tiếng tắt điện thoại.
Đình Đình cầm điện thoại, mờ mịt đứng ở chỗ để xe, một bên mỹ thực, một bên là bạn, lựa chọn gì cũng làm khó chính mình. Bên tai Đình Đình tựa như nghe thấy ca thần đang hát khẽ.
Anh Camera vác thiết bị đi qua người Đình Đình đến xe tải phía sau, vươn tay vỗ vai Đình Đình một cái “Hì, tiểu Đình, sao em ngây ngốc ra thế? Đi mau, bằng không hôm nay công việc không kết thúc được.”
“Dạ.” Đình Đình đi theo anh camera lên xe, đạo diễn, biên tập thẩm định kịch bản âm thanh, tất cả 11 người đều leo lên chiếc xe nhỏ ngồi.
Đình Đình ngồi ở hàng cuối cùng, mặc các anh ở tổ quay phim tán gẫu tùm lum, cô thì vùi đầu nhắn tin.
Tin nhắn này ghi lại xoá, xoá lại ghi, ghi ghi xóa xoá, mãi cũng chưa gửi đi được.
Một chị biên tập ngồi trước mặt Đình Đình quay đầu lại “Đình Đình, em gửi một tin nhắn mà lộ hết cả thất tình trên mặt, không phải là gửi tin nhắn cho bạn trai chứ?”
Một đám nam đồng nghiệp trong xe không hàn huyên nữa, đem chú ý chuyển về phía Đình Đình.
“Đình Đình có bạn trai sao?” Mấy người nam lao xao hỏi.
“Khi nào thì giới thiệu cho chúng tôi gặp mặt bắt tay chứ.”
“Tôi đã có thể nghe thấy trong lòng tan nát”. Anh camera làm bộ thở dài một tiếng “Gần lâu đài nước tất được nguyệt nga (tiên trên cung trăng).”
Đình Đình nghe vậy không biết nên khóc hay cười, mấy người nam đồng nghiệp này thật nhiều chuyện, so với nữ đồng nghiệp chỉ có hơn chứ không kém, khủng bố giống nhau.
Bị bọn họ hiểu lầm như vậy lại khiến tâm tình Đình Đình bình tĩnh trở lại, bấm một tin nhắn gửi ra ngoài.
Hôm nay tôi bận công việc, không thể tới. Cám ơn anh, Triêu Dương.
Tin nhắn gửi đi một lát sau bên kia trả lời: không sao, là tôi lo lắng không chu đáo, lần tới vậy.
Đình Đình không khỏi tiếc nuối.
Mỳ Ý sò xanh tỏi giã, hôm nay tôi và bạn vô duyên. Đình Đình nói trong lòng, anh Đông Tử, anh kêu tôi đi cứu anh thì tốt nhất có một lý do chính đáng, nếu không ——
Nếu không như thế nào? Đình Đình bất đắc dĩ sụp vai xuống, cô thật đúng là không thể làm gì Phan Công Tử. Cô từ nhỏ đã đấu không lại Phan Công Tử. Mỗi lần đều là cô tức giận hừ hừ, anh không để ý tới tôi, tôi đành phải về nhà. Bây giờ lớn rổi, da thô thịt dày, đánh y đấm y cũng không đau nhức không ngứa, chẳng có bất kỳ sự uy hiếp nào.
Xe lái vào quảng trường ngũ giác, tìm chỗ đậu xe, Đình Đình và một đám đồng nghiệp nam của tổ quay phim bắt đầu công việc phỏng vấn đầu đường.
Quảng trường ngũ giác là trung tâm thương nghiệp mới phát triển của vùng này, tiếp giáp khu sinh hoạt của học viện lớn và nhà bộ đội quanh đây, mười phần náo nhiệt.
Nhiệm vụ hôm nay của Đình Đình chính là phỏng vấn một lượng lớn người qua đường, thu thập tư liệu trực tiếp, hiểu rõ người xem muốn thấy ngôi sao nào nấu ăn.
Chủ trì ngoại cảnh cần sự can đảm cẩn trọng da mặt dày, mắt độc nói ngọt suy nghĩ nhanh. Có mấy người đi đường không muốn trực tiếp nhận phỏng vấn trên màn ảnh sẽ cự tuyệt, lúc này da mặt phải dày, tranh thủ thời gian tìm kiếm mục tiêu kế tiếp. Mà mục tiêu tìm kiếm thật sự quan trọng. Những người vội vàng, rõ ràng muốn đuổi thời gian không phải mục tiêu phỏng vấn của người chủ trì ngoại cảnh; có người xa xa trông thấy màn ảnh, đã đi đường vòng, tự nhiên không cần tiến lên phỏng vấn. Chỉ có những người qua đường thoạt nhìn không vội vàng, nhìn máy quay cũng không tỏ ra kháng cự mới là mục tiêu chọn lựa đầu tiên.
Đầu tiên Đình Đình chặn lại một đôi tình nhân trẻ tuổi, hai người tay trong tay có chút ngại ngùng nhận sự phỏng vấn của Đình Đình.
“Xin hỏi anh chị có xem tiết mục mỹ thực từ bảy giờ đến tám giờ vào chủ nhật trên kênh cuộc sống của chúng tôi không?”
Người nam nhìn bạn gái, sau đó gật đầu.
“Nếu như được lựa chọn một ngôi sao thi triển tài nấu ăn, xin hỏi anh chị muốn thấy ngôi sao nào?” Đình Đình đưa microphastory tới trước mặt hai người.
“A! Thật không? Ai cũng có thể sao?” Cô gái sau khi nghe, rõ ràng tỏ ra hưng phấn hơn so với ban đầu.
“Uh, muốn xem ai cũng được, chúng tôi đến chính là để trưng cầu ý kiến người xem.”
“Tôi muốn thấy Kim Thành Vũ. Anh ấy rất đẹp trai, tạo cảm giác thật bí ẩn. Thật muốn xem anh ấy nấu đồ ăn sẽ thế nào.” Hai tay cô gái đặt lên ngực, tựa như nước miếng đã tràn lan.
Chàng trai bất đắc dĩ nhìn bạn gái, Đình Đình cười rộ lên “Vậy anh thì sao? Muốn xem ngôi sao nào?”
Chàng trai suy nghĩ một chút “Thái Nhất Lăng đi, nghe nói tài nấu ăn của cô ấy không tồi.”
“Tốt, cám ơn hai bạn đã nhận phỏng vấn.” Sau khi Đình Đình từ biệt đôi tình nhân trẻ tuổi, liền tìm được ba cô nàng cùng đi dạo phố để phỏng vấn.
Đến trưa phỏng vấn chấm dứt, tập hợp nội dung phỏng vấn lại thì cơ bản phát hiện theo kết quả người được hỏi, đa số người tuổi trẻ đều hi vọng thấy ngôi sao thần tượng thi triển tài nấu ăn, người xem lớn tuổi hơi thì đủ loại, ca sĩ ngày thường rất ít tham gia hoạt động công chúng, vận động viên thân hình cao lớn, nữ hoàng nhảy cầu, phàm là ngôi sao thì đều có thể được nhắc tới.
“Tôi cảm thấy được tiết mục mới nhất định nóng.” Lúc tan việc anh biên thẩm nói với Đình Đình trong thang máy.
“Em cũng cảm thấy như vậy.” Đình Đình cười rộ lên.
Người làm phim Tiêu Tiếu ra lệnh một tiếng, bản sửa đổi tiết mục đã được trình lên. Tiết mục mỹ thực mới bổ sung thêm tiết mục cao thủ nấu ăn dân gian đại quyết đấu cùng ngôi sao vào hai ngày nghỉ cuối tuần.
Tổ tiết mục muốn thu bốn tiết mục cho hai tuần trước nên tiến hành sửa đổi để truyền bá, xem phản hồi của khán giả như thế nào mới có điều chỉnh cuối cùng.
Tổ tiết mục vốn có bốn người chủ trì nhưng ai cũng muốn hợp tác với Hứa tám đương mới đến để cùng nhau chủ trì.
Thiên Tình vụng trộm nói với Đình Đình “Hứa tám đương qua đài chúng ta rồi, rất nhiều nam chủ trì cảm thấy áp lực. Gần đây Bắc Phương và A Thuấn cũng liều mạng tập thể hình, rèn luyện cơ thể.”
Đình Đình nghe xong, đang mệt mỏi như vậy cũng phải cười rộ lên.
Uh, dáng người anh Hứa cao to tráng kiện, khi thay quần áo trong phòng hoá trang trước khi lên tiết mục, thợ trang điểm Asa chảy nước miếng nói, có cơ bụng sáu múi kìa, thật muốn sờ một cái khiến tất cả ánh mắt của mấy cô gái tỏa ra ánh lửa.
Điều này sao không khiến Bắc Phương sinh ra đã nhỏ nhắn và A Thuấn một thân thịt mỡ khủng hoảng?
Tiết mục mới còn chưa chính thức thu nên tất cả mọi người đang chuẩn bị hậu cần cho tiết mục sửa đổi trong đó là quan trọng nhất chính là tìm chỗ phù hợp cho tiết mục ngôi sao nấu ăn này.
Rạp ghi hình của truyền hình Nghiễm Điện không phải không tốt, chỉ là hoàn cảnh xung quanh không đủ đẹp, nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có một kiểu dễ tạo cảm giác nhàm chán cho người xem.
Nhưng, tìm chỗ như thế nào cũng là một vấn đề.
Nhà riêng của ngôi sao? Chỉ sợ họ không muốn cho tổ quay phim ra ra vào vào, đến lúc đó những bí mật khuê phòng bị tiết lộ ra ngoài, chỉ sợ từ nay sẽ không có cơ hội hợp tác nữa rồi.
Sảnh tiệc của khách sạn? Lại sợ ngôi sao ra vào, người hâm mộ la hét lên ồn ào sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả quay. Khách sạn cao cấp cũng chưa chắc chịu vì sẽ làm ảnh hưởng tới sự nghỉ ngơi và riêng tư của khách.
Nhà cũ lịch sử? Sợ đơn vị bảo vệ cổ vật là người đầu tiên đứng ra phản đối.
Mọi người suy nghĩ nát óc cũng không có được một kết quả.
“Bên cạnh thác ở ngoài, giống như buổi họp báo của Chanel, làm cái phòng thuỷ tinh trong suốt, quay bên trong thì sao?” Thiên Tình đề nghị.
“Nếu như đại minh tinh nấu ăn không tốt thì rất khó coi, ở hiện trường luống cuống tay chân lại bị mọi người thấy thì sẽ hận tiết mục chúng ta đến chết.” Bắc Phương là người thứ nhất tỏ vẻ phản đối.
“Khu nhà sang trọng được không? Bên kia có câu lạc bộ, hộ gia đình hiếu kỳ tương đối cao với các ngôi sao.” A Thuấn nói “Tôi biết rõ Phổ Giang là khu nhà ở sang trọng mà rất nhiều người nước ngoài ở, gần đó có siêu thị lớn, mua thứ gì cũng thuận tiện.”
“Bọn họ rất coi trọng sự riêng tư, câu lạc bộ là nơi người dân sinh hoạt, chúng ta đi vào quay chụp liệu có ảnh hưởng đến cuộc sống của họ hay không? Hơn nữa bình thường muốn đi quay chụp, đều cần được ban quản lý bỏ phiếu đồng ý, cả quá trình cực kỳ phiền phức.” Đình Đình nói. Cô biết ban quản lý ở cư xá mình thường xuyên họp, dù là đặt thùng rác hay là đốt pháo hoa, hoặc là phân chia chỗ đậu xe đều phải qua ban quản lý họp thương thảo bỏ phiếu.
“Đúng vậy, tôi nghe nói bọn họ từ việc nhỏ như trong hành lang dùng bao nhiêu đèn tiết kiệm năng lượng đến việc lớn như cư xá đối diện mới xây lầu cản trở ánh mặt trời mấy tiếng đồng hồ đều phải họp thảo luận.” Thiên Tình gật đầu đồng ý “Nghe nói ngay cả chuyện phạt con chó đại tiểu tiện ở bãi cỏ bao nhiêu cũng phải bỏ phiếu quyết định.”
“A ——” Bắc Phương kêu thảm một tiếng, té nhào vào mặt bàn “Quá thống khổ.”
“Nếu có người tài trợ tự mình chạy tới cửa nói ‘Tôi nguyện ý cung cấp chỗ cho các bạn’, thật là tốt biết bao.” Thiên Tình cũng bổ nhào.
“Nếu có người đồng ý cho chúng ta mượn biệt thự không biết có thể phù hợp yêu cầu của tổ tiết mục hay không?” Trầm mặc sau nửa ngày Hứa Đình Vũ đột nhiên nói.
“Anh bạn, sao anh không nói sớm chút?” Bắc Phương đứng thẳng người nhưng sau đó lại ngã nhào lên mặt bàn, “Nhưng ai có biệt thự trống mà cho mượn chứ?”
“Vùng này biệt thự trống còn ít sao?” Thiên Tình trước sau như một thích nói ngược lại với Bắc Phương, “Anh đi hỏi người môi giới của bất cứ công ty bất động sản nào họ cũng đều có thể cho anh một đống địa chỉ biệt thự trống.”
“Stop! Người ta còn chưa bán ra chúng ta đã đi vào quay chụp? Khói dầu đầy phòng, đồ đạc tung tóe, phòng bếp bị dơ? Em tới quét dọn hả?” Bắc Phương phản bác.
Hai người ngươi một lời ta một câu, cứ thế tranh luận.
Đình Đình đột nhiên cũng nhớ tới căn nhà đá cũ của Triêu Dương, sạch sẽ yên tĩnh, đồ đạc cũ kỹ cùng với người đàn ông nấu được món ngon ở trong.
Nếu cho cô chọn, cô sẽ chọn chỗ như vậy chứ? Có hơi thở ấm áp, không cần xa hoa đã làm cho người ta nguyện ý ngồi xuống, lẳng lặng uống một chén trà, chờ đợi mỹ vị tràn ngập vui vẻ bưng lên bàn.
Nhưng —— Đình Đình nhìn hai người đang đấu võ mồm cực kì cao hứng —— sao có thể mang theo một đoàn người ầm ĩ, chạy tới chỗ như vậy, phá hư sự yên lặng của nơi đó?
Ngay vào lúc này, điện thoại di động trong túi rung lên, Đình Đình lấy ra xem thì thấy Chương Triêu Dương gửi tin nhắn: mới có ít sò xanh của Italy, buổi tối mời cô ăn mỳ Ý sò xanh tỏi giã.
A a a, trong lòng Đình Đình kêu lên, thật mong bây giờ tan ca ngay! Nhưng làm sao được khi vấn đề tìm chỗ quay còn chưa tranh luận ra kết quả.
Cuối cùng vẫn là bàn tay trắng nõn của Tiêu Tiếu vung lên, “Đừng cãi cọ, trước hết ra ngoài phỏng vấn xem người qua đường nghĩ xem ngôi sao nào nấu món gì, vấn đề chỗ quay suy nghĩ sau!”
“Nghẹn chết bán đèn!” Mọi người lập tức lĩnh mệnh tản ra như chim bay.
Nghẹn chết bán đèn? Tiêu Tiếu nhìn theo bóng lưng mọi người chạy tới trước bàn làm việc lấy trang bị, trên môi nổi lên nụ cười, mình cũng nghẹn chết.
Đình Đình đi ra truyền hình Nghiễm Điện, vốn định nhắn tin trả lời cho Triêu Dương, nói rằng tan việc sẽ qua, nhưng điện thoại của Phan Công Tử lại chọn đúng lúc này gọi tới.
“Đình Đình... Nhanh lên, tan ca tranh thủ thời gian về cứu mạng!” Giọng của Phan Công Tử hạ xuống cực thấp, giống như đang trốn tránh người nào, nói xong cũng không đợi Đình Đình hỏi gì, lạch xạch một tiếng tắt điện thoại.
Đình Đình cầm điện thoại, mờ mịt đứng ở chỗ để xe, một bên mỹ thực, một bên là bạn, lựa chọn gì cũng làm khó chính mình. Bên tai Đình Đình tựa như nghe thấy ca thần đang hát khẽ.
Anh Camera vác thiết bị đi qua người Đình Đình đến xe tải phía sau, vươn tay vỗ vai Đình Đình một cái “Hì, tiểu Đình, sao em ngây ngốc ra thế? Đi mau, bằng không hôm nay công việc không kết thúc được.”
“Dạ.” Đình Đình đi theo anh camera lên xe, đạo diễn, biên tập thẩm định kịch bản âm thanh, tất cả 11 người đều leo lên chiếc xe nhỏ ngồi.
Đình Đình ngồi ở hàng cuối cùng, mặc các anh ở tổ quay phim tán gẫu tùm lum, cô thì vùi đầu nhắn tin.
Tin nhắn này ghi lại xoá, xoá lại ghi, ghi ghi xóa xoá, mãi cũng chưa gửi đi được.
Một chị biên tập ngồi trước mặt Đình Đình quay đầu lại “Đình Đình, em gửi một tin nhắn mà lộ hết cả thất tình trên mặt, không phải là gửi tin nhắn cho bạn trai chứ?”
Một đám nam đồng nghiệp trong xe không hàn huyên nữa, đem chú ý chuyển về phía Đình Đình.
“Đình Đình có bạn trai sao?” Mấy người nam lao xao hỏi.
“Khi nào thì giới thiệu cho chúng tôi gặp mặt bắt tay chứ.”
“Tôi đã có thể nghe thấy trong lòng tan nát”. Anh camera làm bộ thở dài một tiếng “Gần lâu đài nước tất được nguyệt nga (tiên trên cung trăng).”
Đình Đình nghe vậy không biết nên khóc hay cười, mấy người nam đồng nghiệp này thật nhiều chuyện, so với nữ đồng nghiệp chỉ có hơn chứ không kém, khủng bố giống nhau.
Bị bọn họ hiểu lầm như vậy lại khiến tâm tình Đình Đình bình tĩnh trở lại, bấm một tin nhắn gửi ra ngoài.
Hôm nay tôi bận công việc, không thể tới. Cám ơn anh, Triêu Dương.
Tin nhắn gửi đi một lát sau bên kia trả lời: không sao, là tôi lo lắng không chu đáo, lần tới vậy.
Đình Đình không khỏi tiếc nuối.
Mỳ Ý sò xanh tỏi giã, hôm nay tôi và bạn vô duyên. Đình Đình nói trong lòng, anh Đông Tử, anh kêu tôi đi cứu anh thì tốt nhất có một lý do chính đáng, nếu không ——
Nếu không như thế nào? Đình Đình bất đắc dĩ sụp vai xuống, cô thật đúng là không thể làm gì Phan Công Tử. Cô từ nhỏ đã đấu không lại Phan Công Tử. Mỗi lần đều là cô tức giận hừ hừ, anh không để ý tới tôi, tôi đành phải về nhà. Bây giờ lớn rổi, da thô thịt dày, đánh y đấm y cũng không đau nhức không ngứa, chẳng có bất kỳ sự uy hiếp nào.
Xe lái vào quảng trường ngũ giác, tìm chỗ đậu xe, Đình Đình và một đám đồng nghiệp nam của tổ quay phim bắt đầu công việc phỏng vấn đầu đường.
Quảng trường ngũ giác là trung tâm thương nghiệp mới phát triển của vùng này, tiếp giáp khu sinh hoạt của học viện lớn và nhà bộ đội quanh đây, mười phần náo nhiệt.
Nhiệm vụ hôm nay của Đình Đình chính là phỏng vấn một lượng lớn người qua đường, thu thập tư liệu trực tiếp, hiểu rõ người xem muốn thấy ngôi sao nào nấu ăn.
Chủ trì ngoại cảnh cần sự can đảm cẩn trọng da mặt dày, mắt độc nói ngọt suy nghĩ nhanh. Có mấy người đi đường không muốn trực tiếp nhận phỏng vấn trên màn ảnh sẽ cự tuyệt, lúc này da mặt phải dày, tranh thủ thời gian tìm kiếm mục tiêu kế tiếp. Mà mục tiêu tìm kiếm thật sự quan trọng. Những người vội vàng, rõ ràng muốn đuổi thời gian không phải mục tiêu phỏng vấn của người chủ trì ngoại cảnh; có người xa xa trông thấy màn ảnh, đã đi đường vòng, tự nhiên không cần tiến lên phỏng vấn. Chỉ có những người qua đường thoạt nhìn không vội vàng, nhìn máy quay cũng không tỏ ra kháng cự mới là mục tiêu chọn lựa đầu tiên.
Đầu tiên Đình Đình chặn lại một đôi tình nhân trẻ tuổi, hai người tay trong tay có chút ngại ngùng nhận sự phỏng vấn của Đình Đình.
“Xin hỏi anh chị có xem tiết mục mỹ thực từ bảy giờ đến tám giờ vào chủ nhật trên kênh cuộc sống của chúng tôi không?”
Người nam nhìn bạn gái, sau đó gật đầu.
“Nếu như được lựa chọn một ngôi sao thi triển tài nấu ăn, xin hỏi anh chị muốn thấy ngôi sao nào?” Đình Đình đưa microphastory tới trước mặt hai người.
“A! Thật không? Ai cũng có thể sao?” Cô gái sau khi nghe, rõ ràng tỏ ra hưng phấn hơn so với ban đầu.
“Uh, muốn xem ai cũng được, chúng tôi đến chính là để trưng cầu ý kiến người xem.”
“Tôi muốn thấy Kim Thành Vũ. Anh ấy rất đẹp trai, tạo cảm giác thật bí ẩn. Thật muốn xem anh ấy nấu đồ ăn sẽ thế nào.” Hai tay cô gái đặt lên ngực, tựa như nước miếng đã tràn lan.
Chàng trai bất đắc dĩ nhìn bạn gái, Đình Đình cười rộ lên “Vậy anh thì sao? Muốn xem ngôi sao nào?”
Chàng trai suy nghĩ một chút “Thái Nhất Lăng đi, nghe nói tài nấu ăn của cô ấy không tồi.”
“Tốt, cám ơn hai bạn đã nhận phỏng vấn.” Sau khi Đình Đình từ biệt đôi tình nhân trẻ tuổi, liền tìm được ba cô nàng cùng đi dạo phố để phỏng vấn.
Đến trưa phỏng vấn chấm dứt, tập hợp nội dung phỏng vấn lại thì cơ bản phát hiện theo kết quả người được hỏi, đa số người tuổi trẻ đều hi vọng thấy ngôi sao thần tượng thi triển tài nấu ăn, người xem lớn tuổi hơi thì đủ loại, ca sĩ ngày thường rất ít tham gia hoạt động công chúng, vận động viên thân hình cao lớn, nữ hoàng nhảy cầu, phàm là ngôi sao thì đều có thể được nhắc tới.
“Tôi cảm thấy được tiết mục mới nhất định nóng.” Lúc tan việc anh biên thẩm nói với Đình Đình trong thang máy.
“Em cũng cảm thấy như vậy.” Đình Đình cười rộ lên.