Chương 69: [Phiên ngoại] – Mang thai
1.
Khi mùa xuân đến, Lâm Gia Thanh bỗng nhiên thích ngủ.
Chiều nào ngồi trên sô pha xem phim truyền hình cô cũng buồn ngủ đến díu mắt.
Tưởng Thừa Vũ nhiều lần về nhà đều nhìn thấy cô nằm ngủ trên sô pha.
Ban đầu chỉ cho là xuân về cô buồn ngủ, về sau bỗng ngửi được mùi sữa thoang thoảng trên người cô, mới nhịn không được hỏi một câu: “Em uống sữa Vượng Tử à?”
Lâm Gia Thanh không hiểu ra sao: “Em lớn đến nhường này rồi, sao có thể uống loại đồ uống đó được.”
“Vậy sao trên người em lại có mùi sữa thoang thoảng?”
“Nào có?” Lâm Gia Thanh cũng ngửi thử, “Có đâu.”
Tưởng Thừa Vũ đè cô xuống dưới thân, cúi người tìm kiếm lần nữa, sau đó dừng trước ngực cô.
“Đây là trò chơi tình thú gì mới à?”
“…Không phải. Em tự ngửi đi.”
Lâm Gia Thanh bán tín bán nghi rụt đầu xuống, kéo nội y lên ngửi ngửi, quả nhiên có mùi sữa.
Hai người mắt to nhìn mắt nhỏ.
Lâm Gia Thanh đột nhiên ngồi dậy đi vào toilet, qua một lúc lâu mang theo một thứ tới trước mặt Tưởng Thừa Vũ.
“Hai vạch là mang thai rồi sao?”
Tưởng Thừa Vũ nhìn thấy que thử thai hiện lên hai vạch, ánh mắt lập tức sáng lên, kích động muốn ôm lấy Lâm Gia Thanh, lại lo lắng cho bụng cô bây giờ, chỉ nhận lấy que thử thai trong tay cô rồi xác nhận lần nữa: “Anh sắp làm bố rồi ư?”
“Giấy hướng dẫn nói thế đấy.” Lâm Gia Thanh đáp.
Tưởng Thừa Vũ nhẹ nhàng đặt tay lên bụng cô: “Ngày mai chúng ta sẽ đi kiểm tra.”
2.
Ngày hôm sau, hai người lại lần nữa đi đến bệnh viện tư nhân đã đặt trước.
Lâm Gia Thanh đang nằm trên giường nhấc áo lên, để lộ ra chiếc bụng bằng phẳng, hoàn toàn không nhìn ra bất kỳ dấu hiệu mang thai nào.
Bác sĩ vắt keo và bôi lên bụng cô, từ từ di chuyển đầu dò. Sau đó chỉ vào một điểm trên màn hình, “Đây là bé con.”
“…” Lâm Gia Thanh nghi hoặc nhìn chằm chằm chấm đen kia, vẻ mặt có chút trì trệ.
Bác sĩ lại chỉ điểm đen cho Tưởng Thừa Vũ nhìn, sau đó đi ra ngoài, còn chu đáo đóng cửa lại.
Lúc này Lâm Gia Thanh mới quay sang nhìn Tưởng Thừa Vũ, “Thật thần kỳ.”
“Cái gì?”
“Con đấy.” Lâm Gia Thanh chỉ vào chấm nhỏ trên màn hình, “Nhìn vào không hề biết đâu là đầu, đâu là mình, đâu là tay chân. Làm sao bác sĩ nhận ra nó là bé con được nhỉ? Lỡ là khối u thì sao?”
“…” Chưa từng thấy ai nguyền rủa mình như vậy.
“Bây giờ tháng còn sớm, đương nhiên nhìn không ra.” Tưởng Thừa Vũ, “Qua một thời gian nữa là có thể nhìn ra rồi.”
3.
Lâm Gia Thanh rất khỏe, bởi vì công tác chuẩn bị mang thai làm tốt, thai nhi cũng rất khỏe mạnh.
Bác sĩ chỉ kê một ít vitamin đã đuổi hai người về.
Lần đầu tiên làm bố, Tưởng Thừa Vũ rõ ràng rất vui sướng. Sau khi về nhà lập tức gọi điện thoại báo cho người lớn hai bên biết tin tức tốt này.
Bố mẹ hai bên biết được Lâm Gia Thanh mang thai cũng vui mừng vô cùng, suốt buổi tối gọi điện thoại không ngừng, dặn hết cái này đến cái khác.
Tưởng Thừa Vũ nghiêm túc ghi nhớ từng cái một, hơn nữa anh còn ghi chú từ những cuốn sách nuôi dạy trẻ sơ sinh đã đọc trước đó, gần đầy một cuốn sổ.
Không thể uống rượu, không thể xông hơi, thực phẩm sống tuyệt đối không đụng vào…
Lâm Gia Thanh xem xong một số điều cấm kỵ mà xém chút nữa ngất ngang.
Ngoài những điều cấm kỵ khi mang thai, phía sau cuốn sổ tay của Tưởng Thừa Vũ còn phân loại ảnh hưởng từ thói quen sinh hoạt của người mẹ đối với thai nhi; Cách đối phó với các cảm giác và phản ứng khác nhau.
Lâm Gia Thanh lật xem qua, đầu óc sau khi mang thai không được linh hoạt lắm nhất thời thể nghiệm cảm giác “Tri thức nhanh chóng xuyên qua đại não, gần như không lưu lại bất kỳ dấu vết gì”.
Tưởng Thừa Vũ buồn cười lấy cuốn sổ ghi chép trong tay cô lại: “Những thứ này để anh ghi nhớ là được rồi.”
“Em mang thai đã rất vất vả, những kiến thức này cứ để anh nhớ cho, thời kỳ khác nhau em phải chú ý bổ sung dinh dưỡng, kết hợp với rèn luyện, việc này bác sĩ và huấn luyện viên sẽ nhắc nhở em, anh cũng sẽ đốc thúc em. Về phần hành động cấm kỵ, sau này em muốn làm gì mà nếu không chắc chắn thì cứ hỏi anh là được.”
Lâm Gia Thanh gật đầu, cảm thấy chủ ý này rất tốt.
Cho nên trước khi muốn làm gì, cô đều theo thói quen hỏi Tưởng Thừa Vũ một câu: “Ông xã, em có thể làm gì không?”
Mẹ Lâm thấy thế không khỏi châm chọc cô: “Con là phụ nữ mang thai, chuyện của con con không tự để ý đi, lần nào cũng phải nhờ chồng con nhắc nhở.”
“Con rể bận rộn cả ngày còn phải quản việc này việc kia của con, giống hệt như mẹ già vậy.”
“…” Nhưng đây rõ ràng là chủ ý của Tưởng Thừa Vũ mà.
Lâm Gia Thanh bình thường miệng lưỡi rất lưu loát, vừa mang thai đầu óc đã trở nên chậm chạp, cũng không biết phản bác thế nào.
Ngược lại Lâm Gia Nhiên thay cô lên tiếng: “Cái này cũng đâu có sao, vừa vặn để Tiểu Tưởng thích ứng với cuộc sống nuôi con trước.”
“Con với Gia Thanh khi còn bé muốn làm gì cũng phải chờ bố mẹ cho phép mà, đúng không?” Lâm Gia Nhiên, “Để Tiểu Tưởng luyện tập cách làm bố trước cũng tốt.”
“…” Mẹ Lâm.
“Đúng đúng.” Lâm Gia Thanh vội vàng gật đầu, giơ ngón tay cái lên cho anh trai một like.
4.
Có Tưởng Thừa Vũ “cõng gánh nặng đi về phía trước”, Lâm Gia Thanh tương đối thoải mái.
Nhưng thai nghén luôn là một quá trình vất vả.
Lúc đầu mang thai cô thường xuyên nôn nghén, hôm nay không ngửi được mùi cá, ngày mai ngay cả canh trứng gà cũng không thể nhìn thấy. Sau khi khá hơn một chút lại thích ăn cay, phải cay thật là cay.
Hai dì giúp việc trong nhà chỉ nấu những món ăn thanh đạm, hơn nữa để bổ sung dinh dưỡng cho thai kỳ, ngày nào hai người cũng hầm các loại canh, bổ sung đến mức Lâm Gia Thanh muốn nôn.
Càng muốn ăn đồ ăn khẩu vị nặng.
Tưởng Thừa Vũ cảm thấy điều này không tốt cho thai nhi trong bụng, Lâm Gia Thanh lại lén gọi đồ ăn ngoài sau lưng anh, hoặc là ra ngoài ăn.
Cho đến một ngày, Tưởng Thừa Vũ nhìn thấy vỏ tôm hùm cay trong thùng rác.
“Cái gì đây?” Tưởng Thừa Vũ hỏi Lâm Gia Thanh.
“…” Lâm Gia Thanh, “Rác ướt.”
Cô giả ngu: “Rác ướt nên vứt vào thùng rác ướt, ngày mai em sẽ nói với dì.”
Sau đó chuẩn bị chạy trốn.
Tưởng Thừa Vũ kéo cô lại: “Đúng là rác ướt, nhưng là rác đồ ăn vặt.”
“Thức ăn cay có thể gây ra cảm giác khó chịu ở dạ dày, đặc biệt là đối với phụ nữ trong thời gian đầu mang thai, có thể làm trầm trọng thêm tình trạng ốm nghén”. Anh dễ dàng đọc lòng các ghi chép trước đó.
“Nhưng em thật sự rất muốn ăn.” Lâm Gia Thanh thấy không chống chế được bắt đầu làm nũng, “Ông xã~”
“…”
“Em không ăn bao nhiêu đâu, chỉ ăn một chút thôi.” Lâm Gia Thanh, “Người ta nói trai chua gái cay, cũng có thể không phải em muốn ăn, là con gái của chúng ta muốn ăn.”
Lại che cái bụng còn chưa lộ ra: “Con gái, con nói có đúng không?”
Tưởng Thừa Vũ hết cách: “Ngày mai anh sẽ tìm một dì biết nấu món Tứ Xuyên về đây.”
“Ở nhà nấu dù sao cũng sạch sẽ hơn bên ngoài, nhưng cũng không thể ăn nhiều.”
5.
Khi mang thai được ba tháng, chứng nôn nghén của Lâm Gia Thanh bắt đầu giảm bớt, nhưng buổi tối lại bắt đầu mơ một số giấc mơ kỳ quái.
Một buổi tối nọ, cô mơ thấy mình có đôi cánh trong suốt, đang bay vòng quanh bụi hoa hồng từ đóa này sang đóa khác…
Đúng lúc này, cô nhìn thấy một người bạn vỗ đôi cánh màu xanh còn đẹp hơn cả cô, đang bay múa trên mặt hồ cách đó không xa.
Khi mặt trời lặn dần, cậu bạn đó phát ra ánh sáng mờ nhạt, lúc đầu là ở đuôi, sau đó là toàn bộ cơ thể, tất cả đều lấp lánh ánh vàng.
Rất đẹp.
Cô kinh ngạc muốn tiến lên chơi với cậu bạn đó, muốn tỏa sáng giống như cậu.
Bên cạnh lại xuất hiện khuôn mặt Tưởng Thừa Vũ, cũng vỗ vỗ đôi cánh trong suốt như cô: “Đừng qua đó, nó là đom đóm, cách ly sinh sản với em.”
“Cậu ấy là đom đóm?” Lâm Gia Thanh, “Vậy em là cái gì?”
“Là ong mật, giống anh.” Tưởng Thừa Vũ liếc mắt nhìn cô, ý bảo cô cúi đầu.
Sau đó, cô nhìn thấy những xúc tu nhuốm đầy phấn hoa của mình, cặp mông thon nhọn đen vàng xen lẫn, tròn tròn béo béo, bên trên còn có những gai nhọn.
“Nhìn đi, chúng ta là ong mật.” Tưởng Thừa Vũ còn nói.
Sau đó anh không ngừng vỗ cánh bay lên không trung cho cô thấy đủ loại đặc thù của ong mật.
Ù ù ù ù ù ….
Tiếng ồn ào đáng ghét kia quả thực giống như ruồi bọ.
Lâm Gia Thanh nhịn không được vỗ một cái.
Vừa lúc đánh vào lồng ngực Tưởng Thừa Vũ.
“Bốp” —— Sau một tiếng vang, đèn được bật lên, Tưởng Thừa Vũ nhìn cô đầy lo lắng: “Sao vậy, gặp ác mộng à?”
“…” Lâm Gia Thanh thật sự không biết nên giải thích thế nào.
Mặc dù trong mơ không xuất hiện gương mặt đom đóm, nhưng cô có cảm giác đó chính là Ôn Lê.
Cô rõ ràng đã hoàn toàn buông xuống, cũng không biết tại sao mình lại có giấc mộng kỳ lạ như vậy.
Dứt khoát không nói nữa, cô ôm lấy Tưởng Thừa Vũ, vùi đầu vào ngực anh.
“Đang mang thai đấy…” Tưởng Thừa Vũ khàn khàn lên tiếng, đè lại cơ thể đang lộn xộn của cô.
Hơi thở nóng rực của anh phả vào vanh tai cô, nhưng bởi vì tình huống trước mắt đặc thù nên anh cũng chỉ ôm chặt eo cô, không dám di chuyển lung tung dù chỉ một chút.
Lâm Gia Thanh rõ ràng cảm nhận được dục vọng của anh, mở miệng nói: “Bác sĩ nói ba tháng đầu cấm sinh hoạt vợ chồng, nhưng đã qua ba tháng rồi…”
“Vừa qua.” Tưởng Thừa Vũ sửa lại, “Vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.”
“Anh không khó chịu sao?” Lâm Gia Thanh ngẩng đầu nhìn anh,” “Nhịn chắc vất vả lắm phải không?”
“Vất vả cũng phải chịu đựng.” Tưởng Thừa Vũ.
Những ngày tháng cô chưa gả cho anh, còn hai năm đầu tân hôn nữa, không phải anh cũng nhịn được đó sao?
5.
Sau đó vẫn còn nhiều giấc mơ lộn xộn tương tự.
Hôm nay là ong, ngày mai là bướm.
Có một ngày Lâm Gia Thanh thậm chí mơ thấy Tưởng Thừa Vũ biến thành ếch, không biết nói chỉ biết kêu ộp ộp ộp.
Lúc đó cô lập tức tỉnh dậy khỏi giấc mơ vì bật cười.
“Hay là em cân nhắc đến việc viết truyện cổ tích đi.” Tưởng Thừa Vũ nghe kể xong, nói.
“Ý anh là em ấu trĩ?”
“…Ý là em có chút tính trẻ con.”
“Hứ.”
Cứ như vậy, lại qua gần nửa tháng, Lâm Gia Thanh cuối cùng cũng không mơ thấy động vật nữa, bắt đầu nằm mơ thấy con nít.
Cô mơ thấy một cậu bé bảy, tám tuổi gọi cô là mẹ.
Cô rất kinh ngạc: “Bạn nhỏ, em là ai? Cơm có thể ăn bậy nhưng mẹ không thể gọi bậy được.”
“Mẹ, đừng làm rộn nữa, bố đang tìm mẹ đấy.” Cậu bé, “Em gái dỗ thế nào cũng không chịu uống thuốc, mẹ mau đi xem đi.”
Em gái?
Cô còn sinh hẳn một trai một gái?
Lâm Gia Thanh nghi hoặc đi theo cậu bé.
Chẳng mấy chốc đã gặp được một cô bé đang ôm thỏ con ngồi trên sô pha trong gian phòng khách.
Dáng vẻ ước chừng bốn năm tuổi, cột tóc hai chùm, màu tóc đen nhánh, ánh mắt sáng ngời, bĩu môi, cực kỳ giống với bộ dạng bĩu môi của cô khi còn bé.
Cô bé mất kiên nhẫn nhìn thìa thuốc đưa đến trước mặt: “Con không uống!”
“Ngoan, uống thuốc vào bệnh mới khỏi được.” Tưởng Thừa Vũ ngồi xổm bên cạnh, giơ thìa kiên nhẫn khuyên nhủ.
“Không uống đâu, đắng lắm.”
“Không đắng.”
“Không đắng thì bố uống cho con xem đi.”
“…Nhưng bố đâu có bị bệnh.”
“Bố không bị bệnh cũng không uống thuốc đắng, con bị bệnh vốn đã khó chịu, vì sao bố còn muốn con uống thứ khó uống này?”
Cô bé cau mày, cứ thế mở to mắt lên án người đối diện.
Miệng lưỡi đầy sự ngụy biện.
Cho dù Tưởng Thừa Vũ nhẫn nại dụ dỗ thế nào, cô bé vẫn không chịu mở miệng.
Dáng vẻ quật cường cũng cực kỳ giống Lâm Gia Thanh khi còn bé.
Tưởng Thừa Vũ ngồi xổm một lúc lâu, cuối cùng đau đầu đứng dậy đặt chén thuốc sang một bên, quay đầu bất đắc dĩ nhìn về phía Lâm Gia Thanh, thấp giọng nói: “Hay là đút thuốc tây đi, kẹp vào trong đồ ăn vặt.”
“…” Lâm Gia Thanh còn chưa vào trạng thái, không lên tiếng.
Cậu bé bên cạnh lại mở miệng, “Bố, em gái không muốn uống thuốc thì đừng bắt nữa ạ.”
“Con bớt gây thêm phiền phức đi.” Tưởng Thừa Vũ trừng mắt nhìn cậu bé, hiển nhiên không kiên nhẫn như vừa rồi.
Cậu bé cũng không sợ, trực tiếp đi tới bên cạnh cô bé: “Em gái, thuốc này đắng như vậy, chúng ta không uống nữa, chúng ta tiêm đi.”
Tiêm?
“Đúng vậy, tiêm nhanh hơn.” Nói xong cầm lấy di động bên cạnh mở khóa, “Bố, bác sĩ lần trước kê thuốc cho con họ gì vậy ạ? Một cây kim thô như vậy mà bác ấy tiêm rất chuẩn, chúng ta gọi bác ấy tới đây đi.”
Nói xong bắt đầu tìm kiếm.
Cô bé bên cạnh kinh hãi nhìn, chân trần nhảy xuống sô pha, bưng chén thuốc trên bàn lên ừng ực hai cái đã hết sạch.
Lúc này cậu bé mới chậm rãi đặt điện thoại xuống.
Lâm Gia Thanh lại nhìn kỹ gương mặt của cậu bé, trong cặp mắt đó rõ ràng có sự giảo hoạt, cộng với gương mặt tuấn tú và sống mũi cao, ngoại trừ đường nét hơi mềm mại ra thì dáng vẻ kia hiển nhiên là một Tưởng Thừa Vũ còn nhỏ.
Sau đó hình ảnh chuyển tiếp.
Trên bãi cỏ mênh mông, cô bé đã khỏi bệnh mặc chiếc váy mùa hè mát mẻ tung tăng chạy nhảy trên bãi cỏ.
Từng bước chân mang theo tiếng gió.
Con chó lông vàng bên cạnh đuổi theo cô bé, một người một chó ngã phịch xuống bãi cỏ rồi lăn tròn…
Tưởng Thừa Vũ huýt sáo một tiếng, cô bé và con chó lớn đồng thời quay đầu lại.
“Về nhà thôi con.” Anh nói.
Cô bé và con chó lông vàng liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên dồn sức lao về phía Tưởng Thừa Vũ, nháy mắt bổ nhào vào lòng anh.
Con chó thở hổn hển theo sát phía sau.
Tưởng Thừa Vũ tay trái đỡ lấy con gái, tay phải đè con chó lớn lại, ngăn cản hai bên thắng xe kịp thời.
Sau đó ôm cô bé lên vai, đưa tay kéo Lâm Gia Thanh đang ngồi trên mặt đất.
Lâm Gia Thanh vô thức đưa tay ra. Được Tưởng Thừa Vũ dắt đi, cô cứ thế tự nhiên đi về phía trước.
Con chó đi theo sau đuôi.
Bất kể nhìn thế nào cũng là bức tranh ấm áp hài hòa, cho đến khi cô bé lên tiếng: “Anh trai đâu ạ?”
Hai người lớn dừng lại.
Vừa quay đầu lại, phía sau liền truyền đến giọng nói thở hồng hộc của cậu bé: “Anh Tưởng, chị Tưởng, hình như hai người đã quên hai người còn một đứa con trai phải không?”
…
Cả đêm là giấc mơ về một gia đình bốn người.
Sáng hôm sau tỉnh lại, khóe miệng Lâm Gia Thanh cứ vểnh lên cao.
“Hôm qua lại mơ thấy động vật gì à?” Tưởng Thừa Vũ.
Lâm Gia Thanh lắc đầu: “Ông xã, anh thích con trai hay con gái hơn?”
“Con nào cũng thích.” Tưởng Thừa Vũ.
Mặc dù ngoài miệng nói như thế, nhưng Lâm Gia Thanh biết anh thiên vị, hơn nữa anh còn thiên vị muốn một đứa con gái.
“Hôm qua em mơ thấy chúng ta sinh một trai một gái.” Lâm Gia Thanh nói.
Cô bắt đầu kể cho anh nghe về giấc mơ của cô.
Tưởng Thừa Vũ im lặng nghe, không khỏi mơ ước hình ảnh như vậy: Trai gái đủ đầy, vô cùng mỹ mãn. Có điều, nếu phải sinh hai lần, liệu Lâm Gia Thanh có vất vả quá không?
“Chờ em sinh xong đứa trong bụng rồi hãy nói.” Anh đặt tay lên bụng cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Anh nói đứa này là trai hay gái?”
“…Anh nói thì có tác dụng gì.” Tưởng Thừa Vũ, “Phải bác sĩ nói mới tính.”
7.
Nhưng bác sĩ sẽ không nói cho hai người biết giới tính của em bé.
Lâm Gia Thanh chỉ có thể thông qua một số dấu hiệu dân gian tổng kết để suy đoán, ví dụ như nhìn rốn, nhìn khẩu vị biến hóa.
Cô cảm thấy mình tám chín phần mười là con gái.
Cô dùng phần mềm dự đoán nhan sắc của đứa bé, đăng ảnh chụp của cô và Tưởng Thừa Vũ lên, chọn giới tính nữ.
Dáng vẻ con sinh ra nhìn không giống Tưởng Thừa Vũ bao nhiêu, ngược lại giống phiên bản của cô khi còn bé hơn.
Cô không khỏi nhớ tới cô con gái trong mơ, vừa mềm mại vừa bướng bỉnh. Nếu chỉ số thông minh cũng giống cô ——
Chắc lớn lên cũng khá đau đầu đây.
“Mơ ngược với thực tế.” Tưởng Thừa Vũ an ủi, “Hơn nữa giống em cũng rất tốt, không có gì phiền não.”
“…” Câu này sao nghe chối tai thế nhỉ.
Lâm Gia Thanh ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn khỏi hõm vai anh.
Tưởng Thừa Vũ sửa lại: “Ý anh là con sẽ dũng cảm và lạc quan như em, tràn đầy năng lượng như em, hơn nữa cuộc sống cũng ít gặp rắc rối hơn.”
“…” Lần này nghe vào tai thoải mái hơn nhiều.
Lâm Gia Thanh lại lần nữa vùi đầu xuống.
Tưởng Thừa Vũ nhìn người trong lòng, suy nghĩ không khỏi bay xa.
Nhớ tới tiếng ve kêu râm ran, hơi nóng ngày hè giống như lửa đốt.
Nhớ tới Lâm Gia Thanh da thịt trắng nõn đến phát sáng dưới ánh mặt trời.
Nhớ tới cái cổ xinh đẹp như thiên nga của cô, thần thái ngẩng cao đầu.
…
Nếu sinh con gái, gương mặt giống cô, tính tình giống cô——
Lúc cười rộ lên giống hệt như một mặt trời nhỏ, mỗi một cái nhăn mày hay nụ cười đều có sức hấp dẫn. Khi nhảy múa lại giống như ánh trăng sáng, mang đến cho người ta sự tĩnh lặng và sức mạnh.
Vậy thì cuộc đời này anh thật sự không còn yêu cầu gì xa vời nữa.
__HOÀN TOÀN VĂN__
______
Lời của tác giả:
Mang thai thực sự là một chuyện vô cùng vất vả, nhất là giữa và cuối thai kỳ.
Có điều tác giả không có kinh nghiệm nhiều về phương diện này, hơn nữa chủ yếu là chính văn, vậy nên tôi sẽ chỉ viết đến đây thôi.
Phiên ngoại tới đây là kết thúc rồi nhé. <!-- AI CONTENT END 1 -->
Khi mùa xuân đến, Lâm Gia Thanh bỗng nhiên thích ngủ.
Chiều nào ngồi trên sô pha xem phim truyền hình cô cũng buồn ngủ đến díu mắt.
Tưởng Thừa Vũ nhiều lần về nhà đều nhìn thấy cô nằm ngủ trên sô pha.
Ban đầu chỉ cho là xuân về cô buồn ngủ, về sau bỗng ngửi được mùi sữa thoang thoảng trên người cô, mới nhịn không được hỏi một câu: “Em uống sữa Vượng Tử à?”
Lâm Gia Thanh không hiểu ra sao: “Em lớn đến nhường này rồi, sao có thể uống loại đồ uống đó được.”
“Vậy sao trên người em lại có mùi sữa thoang thoảng?”
“Nào có?” Lâm Gia Thanh cũng ngửi thử, “Có đâu.”
Tưởng Thừa Vũ đè cô xuống dưới thân, cúi người tìm kiếm lần nữa, sau đó dừng trước ngực cô.
“Đây là trò chơi tình thú gì mới à?”
“…Không phải. Em tự ngửi đi.”
Lâm Gia Thanh bán tín bán nghi rụt đầu xuống, kéo nội y lên ngửi ngửi, quả nhiên có mùi sữa.
Hai người mắt to nhìn mắt nhỏ.
Lâm Gia Thanh đột nhiên ngồi dậy đi vào toilet, qua một lúc lâu mang theo một thứ tới trước mặt Tưởng Thừa Vũ.
“Hai vạch là mang thai rồi sao?”
Tưởng Thừa Vũ nhìn thấy que thử thai hiện lên hai vạch, ánh mắt lập tức sáng lên, kích động muốn ôm lấy Lâm Gia Thanh, lại lo lắng cho bụng cô bây giờ, chỉ nhận lấy que thử thai trong tay cô rồi xác nhận lần nữa: “Anh sắp làm bố rồi ư?”
“Giấy hướng dẫn nói thế đấy.” Lâm Gia Thanh đáp.
Tưởng Thừa Vũ nhẹ nhàng đặt tay lên bụng cô: “Ngày mai chúng ta sẽ đi kiểm tra.”
2.
Ngày hôm sau, hai người lại lần nữa đi đến bệnh viện tư nhân đã đặt trước.
Lâm Gia Thanh đang nằm trên giường nhấc áo lên, để lộ ra chiếc bụng bằng phẳng, hoàn toàn không nhìn ra bất kỳ dấu hiệu mang thai nào.
Bác sĩ vắt keo và bôi lên bụng cô, từ từ di chuyển đầu dò. Sau đó chỉ vào một điểm trên màn hình, “Đây là bé con.”
“…” Lâm Gia Thanh nghi hoặc nhìn chằm chằm chấm đen kia, vẻ mặt có chút trì trệ.
Bác sĩ lại chỉ điểm đen cho Tưởng Thừa Vũ nhìn, sau đó đi ra ngoài, còn chu đáo đóng cửa lại.
Lúc này Lâm Gia Thanh mới quay sang nhìn Tưởng Thừa Vũ, “Thật thần kỳ.”
“Cái gì?”
“Con đấy.” Lâm Gia Thanh chỉ vào chấm nhỏ trên màn hình, “Nhìn vào không hề biết đâu là đầu, đâu là mình, đâu là tay chân. Làm sao bác sĩ nhận ra nó là bé con được nhỉ? Lỡ là khối u thì sao?”
“…” Chưa từng thấy ai nguyền rủa mình như vậy.
“Bây giờ tháng còn sớm, đương nhiên nhìn không ra.” Tưởng Thừa Vũ, “Qua một thời gian nữa là có thể nhìn ra rồi.”
3.
Lâm Gia Thanh rất khỏe, bởi vì công tác chuẩn bị mang thai làm tốt, thai nhi cũng rất khỏe mạnh.
Bác sĩ chỉ kê một ít vitamin đã đuổi hai người về.
Lần đầu tiên làm bố, Tưởng Thừa Vũ rõ ràng rất vui sướng. Sau khi về nhà lập tức gọi điện thoại báo cho người lớn hai bên biết tin tức tốt này.
Bố mẹ hai bên biết được Lâm Gia Thanh mang thai cũng vui mừng vô cùng, suốt buổi tối gọi điện thoại không ngừng, dặn hết cái này đến cái khác.
Tưởng Thừa Vũ nghiêm túc ghi nhớ từng cái một, hơn nữa anh còn ghi chú từ những cuốn sách nuôi dạy trẻ sơ sinh đã đọc trước đó, gần đầy một cuốn sổ.
Không thể uống rượu, không thể xông hơi, thực phẩm sống tuyệt đối không đụng vào…
Lâm Gia Thanh xem xong một số điều cấm kỵ mà xém chút nữa ngất ngang.
Ngoài những điều cấm kỵ khi mang thai, phía sau cuốn sổ tay của Tưởng Thừa Vũ còn phân loại ảnh hưởng từ thói quen sinh hoạt của người mẹ đối với thai nhi; Cách đối phó với các cảm giác và phản ứng khác nhau.
Lâm Gia Thanh lật xem qua, đầu óc sau khi mang thai không được linh hoạt lắm nhất thời thể nghiệm cảm giác “Tri thức nhanh chóng xuyên qua đại não, gần như không lưu lại bất kỳ dấu vết gì”.
Tưởng Thừa Vũ buồn cười lấy cuốn sổ ghi chép trong tay cô lại: “Những thứ này để anh ghi nhớ là được rồi.”
“Em mang thai đã rất vất vả, những kiến thức này cứ để anh nhớ cho, thời kỳ khác nhau em phải chú ý bổ sung dinh dưỡng, kết hợp với rèn luyện, việc này bác sĩ và huấn luyện viên sẽ nhắc nhở em, anh cũng sẽ đốc thúc em. Về phần hành động cấm kỵ, sau này em muốn làm gì mà nếu không chắc chắn thì cứ hỏi anh là được.”
Lâm Gia Thanh gật đầu, cảm thấy chủ ý này rất tốt.
Cho nên trước khi muốn làm gì, cô đều theo thói quen hỏi Tưởng Thừa Vũ một câu: “Ông xã, em có thể làm gì không?”
Mẹ Lâm thấy thế không khỏi châm chọc cô: “Con là phụ nữ mang thai, chuyện của con con không tự để ý đi, lần nào cũng phải nhờ chồng con nhắc nhở.”
“Con rể bận rộn cả ngày còn phải quản việc này việc kia của con, giống hệt như mẹ già vậy.”
“…” Nhưng đây rõ ràng là chủ ý của Tưởng Thừa Vũ mà.
Lâm Gia Thanh bình thường miệng lưỡi rất lưu loát, vừa mang thai đầu óc đã trở nên chậm chạp, cũng không biết phản bác thế nào.
Ngược lại Lâm Gia Nhiên thay cô lên tiếng: “Cái này cũng đâu có sao, vừa vặn để Tiểu Tưởng thích ứng với cuộc sống nuôi con trước.”
“Con với Gia Thanh khi còn bé muốn làm gì cũng phải chờ bố mẹ cho phép mà, đúng không?” Lâm Gia Nhiên, “Để Tiểu Tưởng luyện tập cách làm bố trước cũng tốt.”
“…” Mẹ Lâm.
“Đúng đúng.” Lâm Gia Thanh vội vàng gật đầu, giơ ngón tay cái lên cho anh trai một like.
4.
Có Tưởng Thừa Vũ “cõng gánh nặng đi về phía trước”, Lâm Gia Thanh tương đối thoải mái.
Nhưng thai nghén luôn là một quá trình vất vả.
Lúc đầu mang thai cô thường xuyên nôn nghén, hôm nay không ngửi được mùi cá, ngày mai ngay cả canh trứng gà cũng không thể nhìn thấy. Sau khi khá hơn một chút lại thích ăn cay, phải cay thật là cay.
Hai dì giúp việc trong nhà chỉ nấu những món ăn thanh đạm, hơn nữa để bổ sung dinh dưỡng cho thai kỳ, ngày nào hai người cũng hầm các loại canh, bổ sung đến mức Lâm Gia Thanh muốn nôn.
Càng muốn ăn đồ ăn khẩu vị nặng.
Tưởng Thừa Vũ cảm thấy điều này không tốt cho thai nhi trong bụng, Lâm Gia Thanh lại lén gọi đồ ăn ngoài sau lưng anh, hoặc là ra ngoài ăn.
Cho đến một ngày, Tưởng Thừa Vũ nhìn thấy vỏ tôm hùm cay trong thùng rác.
“Cái gì đây?” Tưởng Thừa Vũ hỏi Lâm Gia Thanh.
“…” Lâm Gia Thanh, “Rác ướt.”
Cô giả ngu: “Rác ướt nên vứt vào thùng rác ướt, ngày mai em sẽ nói với dì.”
Sau đó chuẩn bị chạy trốn.
Tưởng Thừa Vũ kéo cô lại: “Đúng là rác ướt, nhưng là rác đồ ăn vặt.”
“Thức ăn cay có thể gây ra cảm giác khó chịu ở dạ dày, đặc biệt là đối với phụ nữ trong thời gian đầu mang thai, có thể làm trầm trọng thêm tình trạng ốm nghén”. Anh dễ dàng đọc lòng các ghi chép trước đó.
“Nhưng em thật sự rất muốn ăn.” Lâm Gia Thanh thấy không chống chế được bắt đầu làm nũng, “Ông xã~”
“…”
“Em không ăn bao nhiêu đâu, chỉ ăn một chút thôi.” Lâm Gia Thanh, “Người ta nói trai chua gái cay, cũng có thể không phải em muốn ăn, là con gái của chúng ta muốn ăn.”
Lại che cái bụng còn chưa lộ ra: “Con gái, con nói có đúng không?”
Tưởng Thừa Vũ hết cách: “Ngày mai anh sẽ tìm một dì biết nấu món Tứ Xuyên về đây.”
“Ở nhà nấu dù sao cũng sạch sẽ hơn bên ngoài, nhưng cũng không thể ăn nhiều.”
5.
Khi mang thai được ba tháng, chứng nôn nghén của Lâm Gia Thanh bắt đầu giảm bớt, nhưng buổi tối lại bắt đầu mơ một số giấc mơ kỳ quái.
Một buổi tối nọ, cô mơ thấy mình có đôi cánh trong suốt, đang bay vòng quanh bụi hoa hồng từ đóa này sang đóa khác…
Đúng lúc này, cô nhìn thấy một người bạn vỗ đôi cánh màu xanh còn đẹp hơn cả cô, đang bay múa trên mặt hồ cách đó không xa.
Khi mặt trời lặn dần, cậu bạn đó phát ra ánh sáng mờ nhạt, lúc đầu là ở đuôi, sau đó là toàn bộ cơ thể, tất cả đều lấp lánh ánh vàng.
Rất đẹp.
Cô kinh ngạc muốn tiến lên chơi với cậu bạn đó, muốn tỏa sáng giống như cậu.
Bên cạnh lại xuất hiện khuôn mặt Tưởng Thừa Vũ, cũng vỗ vỗ đôi cánh trong suốt như cô: “Đừng qua đó, nó là đom đóm, cách ly sinh sản với em.”
“Cậu ấy là đom đóm?” Lâm Gia Thanh, “Vậy em là cái gì?”
“Là ong mật, giống anh.” Tưởng Thừa Vũ liếc mắt nhìn cô, ý bảo cô cúi đầu.
Sau đó, cô nhìn thấy những xúc tu nhuốm đầy phấn hoa của mình, cặp mông thon nhọn đen vàng xen lẫn, tròn tròn béo béo, bên trên còn có những gai nhọn.
“Nhìn đi, chúng ta là ong mật.” Tưởng Thừa Vũ còn nói.
Sau đó anh không ngừng vỗ cánh bay lên không trung cho cô thấy đủ loại đặc thù của ong mật.
Ù ù ù ù ù ….
Tiếng ồn ào đáng ghét kia quả thực giống như ruồi bọ.
Lâm Gia Thanh nhịn không được vỗ một cái.
Vừa lúc đánh vào lồng ngực Tưởng Thừa Vũ.
“Bốp” —— Sau một tiếng vang, đèn được bật lên, Tưởng Thừa Vũ nhìn cô đầy lo lắng: “Sao vậy, gặp ác mộng à?”
“…” Lâm Gia Thanh thật sự không biết nên giải thích thế nào.
Mặc dù trong mơ không xuất hiện gương mặt đom đóm, nhưng cô có cảm giác đó chính là Ôn Lê.
Cô rõ ràng đã hoàn toàn buông xuống, cũng không biết tại sao mình lại có giấc mộng kỳ lạ như vậy.
Dứt khoát không nói nữa, cô ôm lấy Tưởng Thừa Vũ, vùi đầu vào ngực anh.
“Đang mang thai đấy…” Tưởng Thừa Vũ khàn khàn lên tiếng, đè lại cơ thể đang lộn xộn của cô.
Hơi thở nóng rực của anh phả vào vanh tai cô, nhưng bởi vì tình huống trước mắt đặc thù nên anh cũng chỉ ôm chặt eo cô, không dám di chuyển lung tung dù chỉ một chút.
Lâm Gia Thanh rõ ràng cảm nhận được dục vọng của anh, mở miệng nói: “Bác sĩ nói ba tháng đầu cấm sinh hoạt vợ chồng, nhưng đã qua ba tháng rồi…”
“Vừa qua.” Tưởng Thừa Vũ sửa lại, “Vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.”
“Anh không khó chịu sao?” Lâm Gia Thanh ngẩng đầu nhìn anh,” “Nhịn chắc vất vả lắm phải không?”
“Vất vả cũng phải chịu đựng.” Tưởng Thừa Vũ.
Những ngày tháng cô chưa gả cho anh, còn hai năm đầu tân hôn nữa, không phải anh cũng nhịn được đó sao?
5.
Sau đó vẫn còn nhiều giấc mơ lộn xộn tương tự.
Hôm nay là ong, ngày mai là bướm.
Có một ngày Lâm Gia Thanh thậm chí mơ thấy Tưởng Thừa Vũ biến thành ếch, không biết nói chỉ biết kêu ộp ộp ộp.
Lúc đó cô lập tức tỉnh dậy khỏi giấc mơ vì bật cười.
“Hay là em cân nhắc đến việc viết truyện cổ tích đi.” Tưởng Thừa Vũ nghe kể xong, nói.
“Ý anh là em ấu trĩ?”
“…Ý là em có chút tính trẻ con.”
“Hứ.”
Cứ như vậy, lại qua gần nửa tháng, Lâm Gia Thanh cuối cùng cũng không mơ thấy động vật nữa, bắt đầu nằm mơ thấy con nít.
Cô mơ thấy một cậu bé bảy, tám tuổi gọi cô là mẹ.
Cô rất kinh ngạc: “Bạn nhỏ, em là ai? Cơm có thể ăn bậy nhưng mẹ không thể gọi bậy được.”
“Mẹ, đừng làm rộn nữa, bố đang tìm mẹ đấy.” Cậu bé, “Em gái dỗ thế nào cũng không chịu uống thuốc, mẹ mau đi xem đi.”
Em gái?
Cô còn sinh hẳn một trai một gái?
Lâm Gia Thanh nghi hoặc đi theo cậu bé.
Chẳng mấy chốc đã gặp được một cô bé đang ôm thỏ con ngồi trên sô pha trong gian phòng khách.
Dáng vẻ ước chừng bốn năm tuổi, cột tóc hai chùm, màu tóc đen nhánh, ánh mắt sáng ngời, bĩu môi, cực kỳ giống với bộ dạng bĩu môi của cô khi còn bé.
Cô bé mất kiên nhẫn nhìn thìa thuốc đưa đến trước mặt: “Con không uống!”
“Ngoan, uống thuốc vào bệnh mới khỏi được.” Tưởng Thừa Vũ ngồi xổm bên cạnh, giơ thìa kiên nhẫn khuyên nhủ.
“Không uống đâu, đắng lắm.”
“Không đắng.”
“Không đắng thì bố uống cho con xem đi.”
“…Nhưng bố đâu có bị bệnh.”
“Bố không bị bệnh cũng không uống thuốc đắng, con bị bệnh vốn đã khó chịu, vì sao bố còn muốn con uống thứ khó uống này?”
Cô bé cau mày, cứ thế mở to mắt lên án người đối diện.
Miệng lưỡi đầy sự ngụy biện.
Cho dù Tưởng Thừa Vũ nhẫn nại dụ dỗ thế nào, cô bé vẫn không chịu mở miệng.
Dáng vẻ quật cường cũng cực kỳ giống Lâm Gia Thanh khi còn bé.
Tưởng Thừa Vũ ngồi xổm một lúc lâu, cuối cùng đau đầu đứng dậy đặt chén thuốc sang một bên, quay đầu bất đắc dĩ nhìn về phía Lâm Gia Thanh, thấp giọng nói: “Hay là đút thuốc tây đi, kẹp vào trong đồ ăn vặt.”
“…” Lâm Gia Thanh còn chưa vào trạng thái, không lên tiếng.
Cậu bé bên cạnh lại mở miệng, “Bố, em gái không muốn uống thuốc thì đừng bắt nữa ạ.”
“Con bớt gây thêm phiền phức đi.” Tưởng Thừa Vũ trừng mắt nhìn cậu bé, hiển nhiên không kiên nhẫn như vừa rồi.
Cậu bé cũng không sợ, trực tiếp đi tới bên cạnh cô bé: “Em gái, thuốc này đắng như vậy, chúng ta không uống nữa, chúng ta tiêm đi.”
Tiêm?
“Đúng vậy, tiêm nhanh hơn.” Nói xong cầm lấy di động bên cạnh mở khóa, “Bố, bác sĩ lần trước kê thuốc cho con họ gì vậy ạ? Một cây kim thô như vậy mà bác ấy tiêm rất chuẩn, chúng ta gọi bác ấy tới đây đi.”
Nói xong bắt đầu tìm kiếm.
Cô bé bên cạnh kinh hãi nhìn, chân trần nhảy xuống sô pha, bưng chén thuốc trên bàn lên ừng ực hai cái đã hết sạch.
Lúc này cậu bé mới chậm rãi đặt điện thoại xuống.
Lâm Gia Thanh lại nhìn kỹ gương mặt của cậu bé, trong cặp mắt đó rõ ràng có sự giảo hoạt, cộng với gương mặt tuấn tú và sống mũi cao, ngoại trừ đường nét hơi mềm mại ra thì dáng vẻ kia hiển nhiên là một Tưởng Thừa Vũ còn nhỏ.
Sau đó hình ảnh chuyển tiếp.
Trên bãi cỏ mênh mông, cô bé đã khỏi bệnh mặc chiếc váy mùa hè mát mẻ tung tăng chạy nhảy trên bãi cỏ.
Từng bước chân mang theo tiếng gió.
Con chó lông vàng bên cạnh đuổi theo cô bé, một người một chó ngã phịch xuống bãi cỏ rồi lăn tròn…
Tưởng Thừa Vũ huýt sáo một tiếng, cô bé và con chó lớn đồng thời quay đầu lại.
“Về nhà thôi con.” Anh nói.
Cô bé và con chó lông vàng liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên dồn sức lao về phía Tưởng Thừa Vũ, nháy mắt bổ nhào vào lòng anh.
Con chó thở hổn hển theo sát phía sau.
Tưởng Thừa Vũ tay trái đỡ lấy con gái, tay phải đè con chó lớn lại, ngăn cản hai bên thắng xe kịp thời.
Sau đó ôm cô bé lên vai, đưa tay kéo Lâm Gia Thanh đang ngồi trên mặt đất.
Lâm Gia Thanh vô thức đưa tay ra. Được Tưởng Thừa Vũ dắt đi, cô cứ thế tự nhiên đi về phía trước.
Con chó đi theo sau đuôi.
Bất kể nhìn thế nào cũng là bức tranh ấm áp hài hòa, cho đến khi cô bé lên tiếng: “Anh trai đâu ạ?”
Hai người lớn dừng lại.
Vừa quay đầu lại, phía sau liền truyền đến giọng nói thở hồng hộc của cậu bé: “Anh Tưởng, chị Tưởng, hình như hai người đã quên hai người còn một đứa con trai phải không?”
…
Cả đêm là giấc mơ về một gia đình bốn người.
Sáng hôm sau tỉnh lại, khóe miệng Lâm Gia Thanh cứ vểnh lên cao.
“Hôm qua lại mơ thấy động vật gì à?” Tưởng Thừa Vũ.
Lâm Gia Thanh lắc đầu: “Ông xã, anh thích con trai hay con gái hơn?”
“Con nào cũng thích.” Tưởng Thừa Vũ.
Mặc dù ngoài miệng nói như thế, nhưng Lâm Gia Thanh biết anh thiên vị, hơn nữa anh còn thiên vị muốn một đứa con gái.
“Hôm qua em mơ thấy chúng ta sinh một trai một gái.” Lâm Gia Thanh nói.
Cô bắt đầu kể cho anh nghe về giấc mơ của cô.
Tưởng Thừa Vũ im lặng nghe, không khỏi mơ ước hình ảnh như vậy: Trai gái đủ đầy, vô cùng mỹ mãn. Có điều, nếu phải sinh hai lần, liệu Lâm Gia Thanh có vất vả quá không?
“Chờ em sinh xong đứa trong bụng rồi hãy nói.” Anh đặt tay lên bụng cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Anh nói đứa này là trai hay gái?”
“…Anh nói thì có tác dụng gì.” Tưởng Thừa Vũ, “Phải bác sĩ nói mới tính.”
7.
Nhưng bác sĩ sẽ không nói cho hai người biết giới tính của em bé.
Lâm Gia Thanh chỉ có thể thông qua một số dấu hiệu dân gian tổng kết để suy đoán, ví dụ như nhìn rốn, nhìn khẩu vị biến hóa.
Cô cảm thấy mình tám chín phần mười là con gái.
Cô dùng phần mềm dự đoán nhan sắc của đứa bé, đăng ảnh chụp của cô và Tưởng Thừa Vũ lên, chọn giới tính nữ.
Dáng vẻ con sinh ra nhìn không giống Tưởng Thừa Vũ bao nhiêu, ngược lại giống phiên bản của cô khi còn bé hơn.
Cô không khỏi nhớ tới cô con gái trong mơ, vừa mềm mại vừa bướng bỉnh. Nếu chỉ số thông minh cũng giống cô ——
Chắc lớn lên cũng khá đau đầu đây.
“Mơ ngược với thực tế.” Tưởng Thừa Vũ an ủi, “Hơn nữa giống em cũng rất tốt, không có gì phiền não.”
“…” Câu này sao nghe chối tai thế nhỉ.
Lâm Gia Thanh ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn khỏi hõm vai anh.
Tưởng Thừa Vũ sửa lại: “Ý anh là con sẽ dũng cảm và lạc quan như em, tràn đầy năng lượng như em, hơn nữa cuộc sống cũng ít gặp rắc rối hơn.”
“…” Lần này nghe vào tai thoải mái hơn nhiều.
Lâm Gia Thanh lại lần nữa vùi đầu xuống.
Tưởng Thừa Vũ nhìn người trong lòng, suy nghĩ không khỏi bay xa.
Nhớ tới tiếng ve kêu râm ran, hơi nóng ngày hè giống như lửa đốt.
Nhớ tới Lâm Gia Thanh da thịt trắng nõn đến phát sáng dưới ánh mặt trời.
Nhớ tới cái cổ xinh đẹp như thiên nga của cô, thần thái ngẩng cao đầu.
…
Nếu sinh con gái, gương mặt giống cô, tính tình giống cô——
Lúc cười rộ lên giống hệt như một mặt trời nhỏ, mỗi một cái nhăn mày hay nụ cười đều có sức hấp dẫn. Khi nhảy múa lại giống như ánh trăng sáng, mang đến cho người ta sự tĩnh lặng và sức mạnh.
Vậy thì cuộc đời này anh thật sự không còn yêu cầu gì xa vời nữa.
__HOÀN TOÀN VĂN__
______
Lời của tác giả:
Mang thai thực sự là một chuyện vô cùng vất vả, nhất là giữa và cuối thai kỳ.
Có điều tác giả không có kinh nghiệm nhiều về phương diện này, hơn nữa chủ yếu là chính văn, vậy nên tôi sẽ chỉ viết đến đây thôi.
Phiên ngoại tới đây là kết thúc rồi nhé. <!-- AI CONTENT END 1 -->