Chương 68: [Phiên ngoại] – Tân Hôn
Lúc kết hôn, Lâm Gia Thanh xin nghỉ được một tuần, ngoại trừ thời gian bay qua bay lại và nghỉ ngơi ba ngày, trừ thêm một ngày chuẩn bị hôn lễ và một ngày diễn ra hôn lễ, tổng cộng chỉ còn hai ngày.
Tuần trăng mật cũng không sắp xếp được.
Phụ huynh hai bên thấy vợ chồng son tổng cộng chỉ có hai ngày ở chung thì đều ăn ý miễn bữa cơm về nhà sau khi kết hôn.
Sau ngày tân hôn, Lâm Gia Thanh và Tưởng Thừa Vũ đã trải qua như vậy.
8: 30
Lâm Gia Thanh nhìn chằm chằm trần nhà xa lạ, tỉnh lại từ trong cơn đau đầu do say rượu, bụng đói kêu vang, cả người đau nhức.
Cô trần truồng nằm trong chăn ấm áp, bên cạnh là Tưởng Thừa Vũ còn đang ngủ —— hô hấp vững vàng, thần thái thỏa mãn.
Một cánh tay và nửa lồng ngực của anh để lộ ra ngoài chăn, bằng chứng cho thấy nửa trên của anh không mặc gì cả.
Về phần phía dưới, ánh mắt Lâm Gia Thanh cẩn thận di chuyển đến chỗ Tưởng Thừa Vũ phủ chăn, xốc lên.
Một thân thể rắn chắc hoàn mỹ như pho tượng David đập vào mắt, mặt cô nhất thời đỏ bừng.
Cố làm ra vẻ bình tĩnh đặt chăn xuống lại.
Cô nặng nề nuốt một ngụm nước bọt, cảm giác chiếc chăn đang đắp cùng anh vô cùng nóng, giãy dụa giữa ngủ nướng và rời giường, cuối cùng lựa chọn trượt xuống giường.
Quần áo không biết từ lúc nào đã rơi xuống đầu giường.
Lâm Gia Thanh chân trần giẫm trên thảm, ngồi xổm xuống rón rén mặc vào, sau đó dùng tốc độ chạy đua một trăm mét vọt vào phòng tắm.
Bàn rửa mặt là thiết kế bàn đôi.
Khăn mặt, bàn chải đánh răng và ly đều đã chuẩn bị sẵn.
Tưởng Thừa Vũ ở bên trái, cô ở bên phải. Về phần vì sao cô chắc như thế là bởi vì ly thủy tinh và khăn mặt của Tưởng Thừa Vũ rất có phong cách khách sạn, còn của cô ——
Khăn mặt màu kẹo, trên ly có dán động vật nhỏ.
Ngày hôm qua cô tâm sự đầy cõi lòng nên không quá chú ý dụng cụ rửa mặt của mình, hôm nay mới phát hiện toàn là đồ vật đáng yêu.
Lâm Gia Thanh mở ngăn kéo, lấy đồ bên trong ra kiểm tra một lần.
“Dậy sớm vậy sao?” Cùng với tiếng sột soạt vang lên, phía sau thình lình truyền đến tiếng Tưởng Thừa Vũ.
“Chào buổi sáng!” Lâm Gia Thanh vội vàng đặt đồ xuống, ngẩng đầu nhìn Tưởng Thừa Vũ trong gương.
Cô nhìn anh qua gương, anh cũng nhìn cô qua gương.
“Đêm qua ngủ ngon chứ?”
“Ngon…rất ngon.”
Đêm qua hai người mới lên giường với nhau, giờ lại lúng túng trò chuyện như người xa lạ.
Lâm Gia Thanh vừa lấy nước vừa luống cuống nặn kem đánh răng, cuối cùng dùng tốc độ rửa mặt khi ở vũ đoàn nhanh chóng đánh răng rửa mặt, rời khỏi toilet trước Tưởng Thừa Vũ một bước.
9:10
Lâm Gia Thanh và Tưởng Thừa Vũ ăn mặc chỉnh tề ngồi ở hai đầu bàn ăn.
Bầu không khí còn sót lại chút xấu hổ vừa rồi.
Lâm Gia Thanh nhìn tin nhắn mẹ Lâm bảo cô cứ ở bên Tưởng Thừa Vũ, hôm nay không được về nhà, nhận mệnh ngẩng đầu: “Tưởng Thừa Vũ…Hôm nay anh có phải đi làm không?”
Tưởng Thừa Vũ, “Theo quy định nghỉ kết hôn hợp pháp mới nhất của quốc gia: những người đến tuổi kết hôn hợp pháp, đối với nữ 20 tuổi và đối với nam 22 tuổi, được hưởng 3 ngày nghỉ kết hôn.”
“À…” Lâm Gia Thanh.
“Bà nội nói kỳ nghỉ của em ngắn, hai ngày nay không cần tốn thời gian ở bên họ nữa, hôm nay cũng không cần về nhà ăn cơm.” Tưởng Thừa Vũ, “Em có muốn về nhà họ Lâm một chuyến không?”
“Không cần.” Lâm Gia Thanh vội vàng lắc đầu, “Ngày mai tôi về thu dọn đồ đạc rồi từ nhà ra sân bay luôn, hôm nay không cần phải về nữa.”
“Vậy chúng ta có thời gian một ngày.” Tưởng Thừa Vũ,” Em có muốn làm gì không?”
Không thể ở nhà một ngày sao?
Liên tiếp mấy ngày chạy tới chạy lui, cô thật sự rất mệt.
Nhưng phải ở nhà mắt to trừng mắt nhỏ với Tưởng Thừa Vũ nguyên một ngày, hình như cũng rất khó chịu.
“Đi mua chút đồ đi, tôi muốn mua vài bộ quần áo, đồ anh chuẩn bị có vài thứ không hợp lắm.”
“Không hợp?” Tưởng Thừa Vũ, “Phong cách?”
“À…” Thực ra là kích thước, đặc biệt là nội y. Lâm Gia Thanh khó nói, chỉ có thể gật đầu.
“Vậy lát nữa tôi đi mua với em.”
“…” Này, chờ một chút, cô có mời đi cùng đâu chứ.
“Vừa hay em xem trong nhà còn thiếu gì không, mua luôn một thể.”
Nhưng mà, Tưởng Thừa Vũ không đợi cô từ chối đã tuyên bố lịch trình hôm nay của bọn họ —— đi dạo phố.
11: 30
Lâm Gia Thanh đứng trong một cửa hàng đồ trang trí nào đó, chỉ vào loại đồ đã chọn hơn nửa buổi sáng, hỏi Tưởng Thừa Vũ: “Anh thấy thế nào?”
Thật ra cô cũng không có ý gì, chỉ đơn thuần cảm thấy nên thêm chút màu sắc tươi sáng gì đó cho ngôi nhà.
Tưởng Thừa Vũ lại gần, nhìn lướt qua danh sách quản lý đưa tới rồi lấy thẻ trong ví ra đưa cho đối phương, “Tính tiền đi.”
“Chúng tôi sẽ gửi đến nhà anh chị trong thời gian sớm nhất, anh chị vui lòng điền địa chỉ ạ.” Quản lý.
“Địa chỉ là?” Lâm Gia Thanh.
“Cái này.” Tưởng Thừa Vũ nhận bút, để lại một hàng chữ trên giấy, sau đó ngẩng đầu nhìn Lâm Gia Thanh: “Tôi cũng gửi cho em, em giữ lấy một cái, sau này có gì cũng có thể gửi qua.”
Anh gửi cho nhà họ Lâm không phải tiện hơn sao?
Lâm Gia Thanh đáp cho có lệ: “Được.”
12:00
Tưởng Thừa Vũ ngồi trên sô pha trong cửa hàng quần áo nữ nghỉ ngơi, cố gắng nhắm mắt làm ngơ trước tất cả ánh mắt liếc về phía mình, cúi đầu giả bộ bận rộn.
Wechat đều trả lời xong, vòng bạn bè cũng đã like, tin tức quan tâm cũng lướt xong.
Anh ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của nhân viên bán hàng, lại tiếp tục vùi đầu.
Vừa rồi từ cửa hàng đồ trang trí đi ra, Lâm Gia Thanh hỏi anh có muốn uống cà phê không, nói cô muốn đi dạo mua quần áo, anh có thể đến quán cà phê chờ cô.
Anh không có thói quen uống cà phê.
Anh cho rằng cô chỉ đơn thuần mua quần áo, cho nên mới kiên trì tới đây, ai biết đồ Lâm Gia Thanh muốn mua lại là —— nội y.
Nhớ lại khuôn mặt đỏ ửng của Lâm Gia Thanh khi nói hai chữ quần áo, sau đó lại mất tự nhiên cúi đầu, thật ra cô đã biểu hiện rất rõ, trách anh không nghe ra, bước vào cửa hàng quần áo nữ mới phản ứng lại.
Đều do áo ngủ treo bên ngoài quá lừa người.
Tưởng Thừa Vũ đi cũng không được mà ở cũng không xong. Thân thể cứng ngắc ngồi trong cửa hàng.
Ngặt nỗi nhân viên bán hàng nhìn thấy nhẫn cưới trên tay anh còn thỉnh thoảng xách một hai bộ nội y tình thú đưa cho Lâm Gia Thanh xem, vừa quơ tay múa chân trên người cô, vừa nghiêng đầu nhìn anh.
Lâm Gia Thanh xấu hổ, đầu sắp cúi thấp đến ngực.
Tưởng Thừa Vũ cố gắng duy trì bình tĩnh, bày ra dáng vẻ có chuyện gì mà chưa từng thấy qua, bụng dưới lại dần dần nóng lên giống như lửa đốt.
Một lát sau, trong phòng thử đồ truyền đến tiếng nói chuyện tinh tế.
“Trước khi mặc phải đẩy lên một chút…”
“Để phần thịt tràn ra khỏi áo ngực thời gian dài ngực sẽ không còn đẹp nữa, bình thường cô không hay mặc áo ngực à?”
“Nên để ông xã mát xa thường xuyên hơn, như vậy có thể lớn hơn một hai cup đấy…”
Tưởng Thừa Vũ nghe âm thanh kia, trong đầu lại toàn là hình ảnh kiều diễm đêm qua…
Cuối cùng nhắn tin cho Lâm Gia Thanh: “Em xong rồi thì gọi tôi. Tôi đi toilet.”
12:30
Lâm Gia Thanh cuối cùng cũng mua xong, từ trong cửa hàng xách túi đi ra.
Tưởng Thừa Vũ không được tự nhiên khoát tay ra hiệu: “Đến giờ ăn cơm trưa rồi, em muốn ăn gì?”
“Tôi muốn ăn lẩu, nhưng hôm qua ăn thịt nướng rồi nên tôi cảm thấy hơi nóng.” Lâm Gia Thanh cúi đầu suy nghĩ, hoàn toàn không để ý đến động tác muốn xách túi giúp của anh, “Hay là ăn thanh đạm thôi. Anh chọn đi.”
Tưởng Thừa Vũ đành ngượng ngùng thu tay lại: “Vậy đi thôi, gần đây có quán ăn gia đình cũng khá được.”
Hai người đi đến quán ăn gia đình mà Tưởng Thừa Vũ nhắc.
Lâm Gia Thanh nhìn đồ ăn bưng lên, trợn tròn mắt:
Cái gì mà “Phượng y cung đình”, rõ ràng là tám miếng da gà.
Cái gì mà “Đại địa thứ thân”, rõ ràng là rau dưa chấm với nước sốt.
Còn món gì mà “Trắng đen lẫn lộn”, không phải là cơm trắng với cơm nếp đen trộn lẫn với nhau sao.
……
Ăn ngon không thì chưa biết.
Dù sao xét về phân lượng và mức độ thanh đạm thì Lâm Gia Thanh đã chịu phục.
“Sắp bắt kịp món Pháp rồi.” Lâm Gia Thanh gắp lên một miếng ‘Phượng y cung đình’, “Da gà thôi mà đắt thế á? Đây chẳng lẽ là tám miếng cơ bụng của con gà?”
“..” Tưởng Thừa Vũ có một thời gian không ghé qua đây, cũng cảm thấy phong cách trong quán có chút thay đổi, còn chưa kịp giải thích.
Lại nghe Lâm Gia Thanh mở miệng: “Anh đây là chê tôi béo, nhắc nhở tôi ăn ít một chút sao?”
“…Tôi không có ý này.”
Lâm Gia Thanh lại không nghe: “Tưởng Thừa Vũ, anh có hiểu lầm về dáng người của tôi rồi đấy.”
“Anh cảm thấy tôi là kiểu người ngực nhỏ bụng to đúng không? Tôi nói cho anh biết, tôi mặc từ cup B đến cup C chứ không phải cup A như anh mua. Bụng tôi cũng không lớn như vậy, hôm qua là do ăn thịt nướng quá nhiều, chứ bình thường tôi không có bụng luôn đấy.”
Không có cô gái nào không ngại việc bị nửa kia ghét bỏ dáng người.
Lâm Gia Thanh thật sự tức giận, trong lúc nhất thời cũng không thèm thẹn thùng mà đùng đùng muốn hơn thua.
Tưởng Thừa Vũ không khỏi nghĩ đến đường cong tối qua.
Vành tai cũng sắp đỏ lên, vội vàng gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Gật liên tiếp vài cái, Lâm Gia Thanh lúc này mới chịu bỏ qua.
Nhân viên phục vụ xấu hổ cầm thực đơn đứng ở cửa, “Anh chị nói gọi thêm món, còn muốn ăn món gì nữa không ạ?”
Lúc này Lâm Gia Thanh mới phát hiện ngoài cửa phòng có người đứng, trên mặt nhất thời ửng đỏ, xấu hổ trừng mắt nhìn Tưởng Thừa Vũ: “Sao anh không nhắc nhở tôi?”
“Không phải tôi luôn gật đầu với em sao?” Tưởng Thừa Vũ.
“Tôi…” Lâm Gia Thanh.
“Anh chị còn muốn thêm món nữa không ạ?” Nhân viên phục vụ.
Lâm Gia Thanh không kiên nhẫn phất tay: “Không thêm nữa.” Ai còn ăn được nữa chứ?
Tưởng Thừa Vũ im lặng một lát: “Đi ăn lẩu nhé?”
Lâm Gia Thanh bất mãn hừ một tiếng, thế nhưng cơ thể vẫn rất thành thật lập tức rời khỏi chỗ ngồi.
14:00
Lâm Gia Thanh từ quán lẩu đi ra, vẻ mặt rốt cuộc đã hòa hoãn đôi chút.
“Lần này ăn no chưa?” Tưởng Thừa Vũ xách túi, hỏi cô.
“Tàm tạm, no bảy phần.” Lâm Gia Thanh ngoài lạnh trong nóng đáp.
Chẳng mấy chốc, ánh mắt lại liếc thấy ly trà sữa trên tay đôi tình nhân bên cạnh.
“Ừm ưm ~ vị mới ra này cũng khá ngon.” Cô gái nói.
“Vậy sao?” Chàng trai tiến lại gần, “Cho anh nếm thử một miếng xem.”
“Thế nào?”
“Ừm…Cũng khá ngon.”
Đôi tình nhân bám dính lấy nhau, anh một ngụm em một ngụm.
Trà sữa ngon, còn có thể uống như vậy sao?
Lâm Gia Thanh thật sự nghi hoặc trước hành vi chia sẻ nước miếng này của bọn họ.
Tưởng Thừa Vũ lại cho rằng cô muốn uống: “Muốn uống trà sữa không?”
“?” Lâm Gia Thanh không nghe rõ.
“Ly trà sữa đầu tiên của mùa thu.” Tưởng Thừa Vũ không được tự nhiên ho khan.
“?” Cái quái gì vậy? Hai năm nay Lâm Gia Thanh đều ở nước ngoài, cũng không rõ lắm chuyện trong nước, chỉ gật đầu, “Anh muốn uống thì mua đi.”
Hai người đi tới quán trà sữa bên cạnh.
“Tôi muốn gọi một ly trà sữa vị mới mà bọn họ uống.” Lâm Gia Thanh chỉ vào đôi tình nhân còn chưa đi xa, nói.
“Vâng, một ly sữa tươi trân châu đường đen.” Nhân viên cửa hàng quay đầu nhìn Tưởng Thừa Vũ, “Còn anh?”
“Tôi chắc không cần đâu.” Tưởng Thừa Vũ thật sự không thích trà sữa ngọt ngào. Vừa định nói, Lâm Gia Thanh đã gọi giúp anh, “Anh ấy giống tôi.”
Giống cô sao?
Cô chủ động thay anh quyết định như vậy, khiến anh nhịn không được dâng trào một loại cảm giác bọn họ đã trở nên thân thiết.
Một giây sau, Lâm Gia Thanh đã đâm thủng ảo tưởng của anh: “Không nghe thấy cô ấy nói sao? ‘Ngực bự’* đấy, đàn ông các anh đều thích mà.”
(*Trong sữa tươi trân châu đường đen, từ trân châu còn có nghĩa là “ngực bự”, dạng tiếng lóng.)
“…”
16:00
Cuối cùng hai người cũng trở lại Mạn Duyệt Loan.
Lâm Gia Thanh tắm rửa ra đi ngang qua phòng tập thể thao, thấy Tưởng Thừa Vũ đang chạy bộ trên máy chạy bộ.
Đường cong cơ bắp của anh rất đẹp, không quá khoa trương nhưng kết cấu vẫn chắc nịch.
Ánh mặt trời chạng vạng xuyên qua cửa sổ chiếu vào sàn nhà lát gạch men, ánh sáng phản chiếu rọi vào chiếc áo phông trắng mà Tưởng Thừa Vũ mặc.
Lâm Gia Thanh không khỏi nhìn thêm hai lần.
Tưởng Thừa Vũ cảm nhận được tầm mắt của cô, bèn quay đầu nhìn về phía cô: “Nhìn gì vậy?”
“Khụ khụ…… Nhìn xem phòng tập thể thao có những thiết bị gì.”
“Bình thường em dùng cái nào?” Tưởng Thừa Vũ ấn tạm dừng, chậm rãi đi vài bước rồi bước xuống máy chạy bộ, cầm lấy khăn lông trên cổ lau mồ hôi trên trán.
“…” Lâm Gia Thanh, bình thường cô tập luyện cường độ cao như vậy, còn cần tập thể hình làm gì nữa? Sức đâu ra nữa mà tập thể hình?
Lâm Gia Thanh đi loanh quanh, cuối cùng chỉ cầm lấy hai cái tạ nhỏ nhắc thử, vốn chỉ định tập chơi, ai ngờ Tưởng Thừa Vũ lại đi tới phía sau cô, hướng dẫn động tác cho cô.
“Bả vai chìm xuống, xương bả vai kẹp chặt, bắp tay và cẳng tay khi nhấc lên tạo thành góc 90 độ, hơi ngồi xổm xuống, cơ thể hơi nghiêng về phía trước.” Tưởng Thừa Vũ bắt đầu sửa lại.
Hai bàn tay anh đè lên vai cô một lúc, chốc chốc lại lướt qua lưng cô, chốc chốc lại dừng trên cánh tay… cuối cùng một bàn tay dừng lại trước ngực cô, bàn tay kia đỡ sau lưng cô.
Lâm Gia Thanh làm xong động tác, Tưởng Thừa Vũ liền thu tay lại, nhưng ánh mắt vẫn chưa thu lại.
“Anh nhìn gì vậy?” Lâm Gia Thanh nhìn theo tầm mắt anh, lúc này mới phát hiện cổ áo rộng thùng thình của bộ quần áo ở nhà để lộ gần hết bộ ngực của cô.
Cô đột nhiên có cảm giác mình bị huấn luyện viên lưu manh ăn đậu hũ ở phòng tập thể hình.
Cô vội vàng đứng lên, bịt chặt cổ áo lại.
Lúc này Tưởng Thừa Vũ mới dời mắt đi, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Hình như, cũng không nhỏ lắm.
20: 00
Lâm Gia Thanh ăn cơm tối xong ngồi khoanh hai chân chăm chú nhìn điện thoại di động.
Màn hình màu xanh lam chiếu lên mặt cô, phản chiếu vẻ mặt ủ rũ của cô.
Cô nhìn cột hiển thị tỷ lệ thắng trên màn hình, thở dài: Quả thực không thể nhìn thẳng.
Mùa giải mới này tỷ lệ thắng của cô từ 81% xuống còn 40%, thứ hạng càng thấp cô gặp phải đồng đội gà mờ càng nhiều.
Thấy tỷ lệ thắng 40% sắp không giữ được, cô nghĩ hay là bắt cặp đi, tìm một đồng đội đáng tin cậy dẫn cô lên điểm.
Nhấp vào bạn chơi thông thường, vừa tìm thấy một người cô đã gửi tin nhắn thoại qua, “Anh trai~”
Tưởng Thừa Vũ lập tức nhìn sang: “Em gọi ai là anh trai?”
Bình thường cô cũng không gọi Lâm Gia Nhiên như vậy. Tưởng Thừa Vũ lập tức rung lên hồi chuông cảnh báo.
“Anh trai Dã Vương.” Lâm Gia Thanh cũng không giả bộ với anh, đổi sang giọng nói bình thường, “Giọng nói phải nũng nịu thì bọn họ mới chịu dẫn được.”
“Anh trai đang làm gì vậy?” Nói xong lại bóp cổ gửi sang một câu.
Tưởng Thừa Vũ liếc nhìn giao diện di động của cô: “Tìm người bắt cặp? Sao không tìm tôi?”
“Bình thường anh cũng chơi trò này à?”
“…Thỉnh thoảng.”
Kỳ thật Tưởng Thừa Vũ không hề chơi, nhưng anh từng thấy Tưởng Thừa Kỳ và Tưởng Thừa Nhân chơi qua, đại khái cũng biết trò này chơi thế nào.
“Lâu rồi không chơi, tôi phải download lại, em chờ tôi một lát.” Anh nói. Sau đó cầm điện thoại đi vào toilet, vừa tải game vừa tìm Tưởng Thừa Kỳ mượn tài khoản.
Hai mươi phút sau, sau khi Lâm Gia Thanh lại bị hố một ván, Tưởng Thừa Vũ mang theo di động trở lại: “Chơi không?”
“Điểm của anh cũng khá đấy nhỉ, còn là tuyển thủ toàn năng.” Lâm Gia Thanh cầm điện thoại của anh nhìn thoáng qua, “Mau, dẫn tôi lên điểm đi.”
Hai người ngồi song song trên sô pha, bắt đầu bắt cặp.
Ván đầu tiên đã thua.
Tưởng Thừa Vũ: “Lâu rồi không chơi.”
Ván thứ hai, vẫn thua.
Tưởng Thừa Vũ: “Không nên lấy anh hùng mới ra luyện tập, tôi đổi người khác.”
Ván thứ ba, vẫn thua.
Tưởng Thừa Vũ: “Thắng bại là chuyện thường tình.”
Lâm Gia Thanh yên lặng để điện thoại xuống, không chơi nữa.
“Thắng bại là chuyện thường tình” không sai, nhưng đây cứ “bại bại bại” liên tục thì không phải rồi.
Cô xem như đã nhìn ra, Tưởng Thừa Vũ rõ ràng là một tên lừa đảo, không biết lấy acc của ai ra lừa dối cô.
Nếu không sao lại chọn đánh dã? Khai long là có ý gì cũng không hiểu? Bắt người cũng không hề lén lút.
“Ban đầu tôi còn tưởng anh muốn carry toàn trận, không ngờ lại là sorry toàn trận.” Lâm Gia Thanh nhịn không được châm chọc.
Nhưng điều hiếm thấy chính là, Tưởng Thừa Vũ cũng không có phản bác.
Chỉ cúi đầu nhìn anh hùng mà anh vừa chơi, có vẻ như đang nghiên cứu kỹ lưỡng một số kỹ năng của mình.
Bộ dạng nghiêm túc của anh vừa nhìn đã biết là chưa từng chơi qua.
Nghĩ đến chuyện bình thường anh bận rộn với văn phòng luật sư, lại phải lo cho dự án trong tập đoàn Tưởng thị, hiếm khi tân hôn được nghỉ ngơi vài ngày mới có thời gian chơi game.
Giống hệt như học sinh giỏi lần đầu tiếp xúc với trò chơi, dù thua cũng muốn tiếp tục chơi.
Thôi bỏ đi.
Lâm Gia Thanh nhất thời không muốn so đo với anh.
“Anh biết chơi phụ trợ không?” Lâm Gia Thanh, “Như vậy đi, anh cầm một món phụ trợ theo tôi.”
“Phụ trợ?” Tưởng Thừa Vũ ngẫm nghĩ, hình như anh chưa từng thấy Tưởng Thừa Kỳ chơi phụ trợ. Tưởng Thừa Nhân ngược lại thích chơi phụ trợ. Thường dùng nhất hình như là vú em, kỹ năng rất đơn giản.
Vừa vặn Tưởng Thừa Kỳ có kho anh hùng.
Tưởng Thừa Vũ tìm được anh hùng, nhìn một lượt các kỹ năng: “Có thể.”
Kế tiếp, Lâm Gia Thanh chơi xạ thủ, Tưởng Thừa Vũ phụ trợ cô. Hai người tiếp tục bắt cặp.
“Nhanh nhanh, phóng to cho tôi.” “Cứu mạng, khiêng giúp tôi một chút”, “Nhanh, đánh ngất đối phương đi.”
Lâm Gia Thanh không ngừng chỉ huy.
Lúc nãy Tưởng Thừa Vũ đánh ba ván đã hiểu rõ cách chơi và tiết tấu của trò chơi, đi theo Lâm Gia Thanh dần dần càng chơi càng đỉnh. Ngay cả trong game cũng không ngừng phát sóng ‘Cực hạn hồi huyết’, ‘Sát thương cực lớn’.
Hai người phối hợp hoàn mỹ, kế tiếp đều là thắng lợi.
Cuối cùng đã trở lại thứ hạng cao nhất.
Lâm Gia Thanh hào hứng vỗ tay khen thưởng Tưởng Thừa Vũ.
Về phần Tưởng Thừa Kỳ ngày hôm sau đăng nhập lại tài khoản của mình, nhìn hơn mười đơn xin kết bạn đến từ các anh Dã Vương và các anh Xạ Thủ, cùng với trang đầu chiến tích của mình và kỷ lục đối chiến của vú em đầy màn hình —— chắc chắn ánh mắt nhìn ông anh trai mình sẽ lập tức vỡ nát.
Đó đều là chuyện sau này.
_________ <!-- AI CONTENT END 1 -->
Tuần trăng mật cũng không sắp xếp được.
Phụ huynh hai bên thấy vợ chồng son tổng cộng chỉ có hai ngày ở chung thì đều ăn ý miễn bữa cơm về nhà sau khi kết hôn.
Sau ngày tân hôn, Lâm Gia Thanh và Tưởng Thừa Vũ đã trải qua như vậy.
8: 30
Lâm Gia Thanh nhìn chằm chằm trần nhà xa lạ, tỉnh lại từ trong cơn đau đầu do say rượu, bụng đói kêu vang, cả người đau nhức.
Cô trần truồng nằm trong chăn ấm áp, bên cạnh là Tưởng Thừa Vũ còn đang ngủ —— hô hấp vững vàng, thần thái thỏa mãn.
Một cánh tay và nửa lồng ngực của anh để lộ ra ngoài chăn, bằng chứng cho thấy nửa trên của anh không mặc gì cả.
Về phần phía dưới, ánh mắt Lâm Gia Thanh cẩn thận di chuyển đến chỗ Tưởng Thừa Vũ phủ chăn, xốc lên.
Một thân thể rắn chắc hoàn mỹ như pho tượng David đập vào mắt, mặt cô nhất thời đỏ bừng.
Cố làm ra vẻ bình tĩnh đặt chăn xuống lại.
Cô nặng nề nuốt một ngụm nước bọt, cảm giác chiếc chăn đang đắp cùng anh vô cùng nóng, giãy dụa giữa ngủ nướng và rời giường, cuối cùng lựa chọn trượt xuống giường.
Quần áo không biết từ lúc nào đã rơi xuống đầu giường.
Lâm Gia Thanh chân trần giẫm trên thảm, ngồi xổm xuống rón rén mặc vào, sau đó dùng tốc độ chạy đua một trăm mét vọt vào phòng tắm.
Bàn rửa mặt là thiết kế bàn đôi.
Khăn mặt, bàn chải đánh răng và ly đều đã chuẩn bị sẵn.
Tưởng Thừa Vũ ở bên trái, cô ở bên phải. Về phần vì sao cô chắc như thế là bởi vì ly thủy tinh và khăn mặt của Tưởng Thừa Vũ rất có phong cách khách sạn, còn của cô ——
Khăn mặt màu kẹo, trên ly có dán động vật nhỏ.
Ngày hôm qua cô tâm sự đầy cõi lòng nên không quá chú ý dụng cụ rửa mặt của mình, hôm nay mới phát hiện toàn là đồ vật đáng yêu.
Lâm Gia Thanh mở ngăn kéo, lấy đồ bên trong ra kiểm tra một lần.
“Dậy sớm vậy sao?” Cùng với tiếng sột soạt vang lên, phía sau thình lình truyền đến tiếng Tưởng Thừa Vũ.
“Chào buổi sáng!” Lâm Gia Thanh vội vàng đặt đồ xuống, ngẩng đầu nhìn Tưởng Thừa Vũ trong gương.
Cô nhìn anh qua gương, anh cũng nhìn cô qua gương.
“Đêm qua ngủ ngon chứ?”
“Ngon…rất ngon.”
Đêm qua hai người mới lên giường với nhau, giờ lại lúng túng trò chuyện như người xa lạ.
Lâm Gia Thanh vừa lấy nước vừa luống cuống nặn kem đánh răng, cuối cùng dùng tốc độ rửa mặt khi ở vũ đoàn nhanh chóng đánh răng rửa mặt, rời khỏi toilet trước Tưởng Thừa Vũ một bước.
9:10
Lâm Gia Thanh và Tưởng Thừa Vũ ăn mặc chỉnh tề ngồi ở hai đầu bàn ăn.
Bầu không khí còn sót lại chút xấu hổ vừa rồi.
Lâm Gia Thanh nhìn tin nhắn mẹ Lâm bảo cô cứ ở bên Tưởng Thừa Vũ, hôm nay không được về nhà, nhận mệnh ngẩng đầu: “Tưởng Thừa Vũ…Hôm nay anh có phải đi làm không?”
Tưởng Thừa Vũ, “Theo quy định nghỉ kết hôn hợp pháp mới nhất của quốc gia: những người đến tuổi kết hôn hợp pháp, đối với nữ 20 tuổi và đối với nam 22 tuổi, được hưởng 3 ngày nghỉ kết hôn.”
“À…” Lâm Gia Thanh.
“Bà nội nói kỳ nghỉ của em ngắn, hai ngày nay không cần tốn thời gian ở bên họ nữa, hôm nay cũng không cần về nhà ăn cơm.” Tưởng Thừa Vũ, “Em có muốn về nhà họ Lâm một chuyến không?”
“Không cần.” Lâm Gia Thanh vội vàng lắc đầu, “Ngày mai tôi về thu dọn đồ đạc rồi từ nhà ra sân bay luôn, hôm nay không cần phải về nữa.”
“Vậy chúng ta có thời gian một ngày.” Tưởng Thừa Vũ,” Em có muốn làm gì không?”
Không thể ở nhà một ngày sao?
Liên tiếp mấy ngày chạy tới chạy lui, cô thật sự rất mệt.
Nhưng phải ở nhà mắt to trừng mắt nhỏ với Tưởng Thừa Vũ nguyên một ngày, hình như cũng rất khó chịu.
“Đi mua chút đồ đi, tôi muốn mua vài bộ quần áo, đồ anh chuẩn bị có vài thứ không hợp lắm.”
“Không hợp?” Tưởng Thừa Vũ, “Phong cách?”
“À…” Thực ra là kích thước, đặc biệt là nội y. Lâm Gia Thanh khó nói, chỉ có thể gật đầu.
“Vậy lát nữa tôi đi mua với em.”
“…” Này, chờ một chút, cô có mời đi cùng đâu chứ.
“Vừa hay em xem trong nhà còn thiếu gì không, mua luôn một thể.”
Nhưng mà, Tưởng Thừa Vũ không đợi cô từ chối đã tuyên bố lịch trình hôm nay của bọn họ —— đi dạo phố.
11: 30
Lâm Gia Thanh đứng trong một cửa hàng đồ trang trí nào đó, chỉ vào loại đồ đã chọn hơn nửa buổi sáng, hỏi Tưởng Thừa Vũ: “Anh thấy thế nào?”
Thật ra cô cũng không có ý gì, chỉ đơn thuần cảm thấy nên thêm chút màu sắc tươi sáng gì đó cho ngôi nhà.
Tưởng Thừa Vũ lại gần, nhìn lướt qua danh sách quản lý đưa tới rồi lấy thẻ trong ví ra đưa cho đối phương, “Tính tiền đi.”
“Chúng tôi sẽ gửi đến nhà anh chị trong thời gian sớm nhất, anh chị vui lòng điền địa chỉ ạ.” Quản lý.
“Địa chỉ là?” Lâm Gia Thanh.
“Cái này.” Tưởng Thừa Vũ nhận bút, để lại một hàng chữ trên giấy, sau đó ngẩng đầu nhìn Lâm Gia Thanh: “Tôi cũng gửi cho em, em giữ lấy một cái, sau này có gì cũng có thể gửi qua.”
Anh gửi cho nhà họ Lâm không phải tiện hơn sao?
Lâm Gia Thanh đáp cho có lệ: “Được.”
12:00
Tưởng Thừa Vũ ngồi trên sô pha trong cửa hàng quần áo nữ nghỉ ngơi, cố gắng nhắm mắt làm ngơ trước tất cả ánh mắt liếc về phía mình, cúi đầu giả bộ bận rộn.
Wechat đều trả lời xong, vòng bạn bè cũng đã like, tin tức quan tâm cũng lướt xong.
Anh ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của nhân viên bán hàng, lại tiếp tục vùi đầu.
Vừa rồi từ cửa hàng đồ trang trí đi ra, Lâm Gia Thanh hỏi anh có muốn uống cà phê không, nói cô muốn đi dạo mua quần áo, anh có thể đến quán cà phê chờ cô.
Anh không có thói quen uống cà phê.
Anh cho rằng cô chỉ đơn thuần mua quần áo, cho nên mới kiên trì tới đây, ai biết đồ Lâm Gia Thanh muốn mua lại là —— nội y.
Nhớ lại khuôn mặt đỏ ửng của Lâm Gia Thanh khi nói hai chữ quần áo, sau đó lại mất tự nhiên cúi đầu, thật ra cô đã biểu hiện rất rõ, trách anh không nghe ra, bước vào cửa hàng quần áo nữ mới phản ứng lại.
Đều do áo ngủ treo bên ngoài quá lừa người.
Tưởng Thừa Vũ đi cũng không được mà ở cũng không xong. Thân thể cứng ngắc ngồi trong cửa hàng.
Ngặt nỗi nhân viên bán hàng nhìn thấy nhẫn cưới trên tay anh còn thỉnh thoảng xách một hai bộ nội y tình thú đưa cho Lâm Gia Thanh xem, vừa quơ tay múa chân trên người cô, vừa nghiêng đầu nhìn anh.
Lâm Gia Thanh xấu hổ, đầu sắp cúi thấp đến ngực.
Tưởng Thừa Vũ cố gắng duy trì bình tĩnh, bày ra dáng vẻ có chuyện gì mà chưa từng thấy qua, bụng dưới lại dần dần nóng lên giống như lửa đốt.
Một lát sau, trong phòng thử đồ truyền đến tiếng nói chuyện tinh tế.
“Trước khi mặc phải đẩy lên một chút…”
“Để phần thịt tràn ra khỏi áo ngực thời gian dài ngực sẽ không còn đẹp nữa, bình thường cô không hay mặc áo ngực à?”
“Nên để ông xã mát xa thường xuyên hơn, như vậy có thể lớn hơn một hai cup đấy…”
Tưởng Thừa Vũ nghe âm thanh kia, trong đầu lại toàn là hình ảnh kiều diễm đêm qua…
Cuối cùng nhắn tin cho Lâm Gia Thanh: “Em xong rồi thì gọi tôi. Tôi đi toilet.”
12:30
Lâm Gia Thanh cuối cùng cũng mua xong, từ trong cửa hàng xách túi đi ra.
Tưởng Thừa Vũ không được tự nhiên khoát tay ra hiệu: “Đến giờ ăn cơm trưa rồi, em muốn ăn gì?”
“Tôi muốn ăn lẩu, nhưng hôm qua ăn thịt nướng rồi nên tôi cảm thấy hơi nóng.” Lâm Gia Thanh cúi đầu suy nghĩ, hoàn toàn không để ý đến động tác muốn xách túi giúp của anh, “Hay là ăn thanh đạm thôi. Anh chọn đi.”
Tưởng Thừa Vũ đành ngượng ngùng thu tay lại: “Vậy đi thôi, gần đây có quán ăn gia đình cũng khá được.”
Hai người đi đến quán ăn gia đình mà Tưởng Thừa Vũ nhắc.
Lâm Gia Thanh nhìn đồ ăn bưng lên, trợn tròn mắt:
Cái gì mà “Phượng y cung đình”, rõ ràng là tám miếng da gà.
Cái gì mà “Đại địa thứ thân”, rõ ràng là rau dưa chấm với nước sốt.
Còn món gì mà “Trắng đen lẫn lộn”, không phải là cơm trắng với cơm nếp đen trộn lẫn với nhau sao.
……
Ăn ngon không thì chưa biết.
Dù sao xét về phân lượng và mức độ thanh đạm thì Lâm Gia Thanh đã chịu phục.
“Sắp bắt kịp món Pháp rồi.” Lâm Gia Thanh gắp lên một miếng ‘Phượng y cung đình’, “Da gà thôi mà đắt thế á? Đây chẳng lẽ là tám miếng cơ bụng của con gà?”
“..” Tưởng Thừa Vũ có một thời gian không ghé qua đây, cũng cảm thấy phong cách trong quán có chút thay đổi, còn chưa kịp giải thích.
Lại nghe Lâm Gia Thanh mở miệng: “Anh đây là chê tôi béo, nhắc nhở tôi ăn ít một chút sao?”
“…Tôi không có ý này.”
Lâm Gia Thanh lại không nghe: “Tưởng Thừa Vũ, anh có hiểu lầm về dáng người của tôi rồi đấy.”
“Anh cảm thấy tôi là kiểu người ngực nhỏ bụng to đúng không? Tôi nói cho anh biết, tôi mặc từ cup B đến cup C chứ không phải cup A như anh mua. Bụng tôi cũng không lớn như vậy, hôm qua là do ăn thịt nướng quá nhiều, chứ bình thường tôi không có bụng luôn đấy.”
Không có cô gái nào không ngại việc bị nửa kia ghét bỏ dáng người.
Lâm Gia Thanh thật sự tức giận, trong lúc nhất thời cũng không thèm thẹn thùng mà đùng đùng muốn hơn thua.
Tưởng Thừa Vũ không khỏi nghĩ đến đường cong tối qua.
Vành tai cũng sắp đỏ lên, vội vàng gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Gật liên tiếp vài cái, Lâm Gia Thanh lúc này mới chịu bỏ qua.
Nhân viên phục vụ xấu hổ cầm thực đơn đứng ở cửa, “Anh chị nói gọi thêm món, còn muốn ăn món gì nữa không ạ?”
Lúc này Lâm Gia Thanh mới phát hiện ngoài cửa phòng có người đứng, trên mặt nhất thời ửng đỏ, xấu hổ trừng mắt nhìn Tưởng Thừa Vũ: “Sao anh không nhắc nhở tôi?”
“Không phải tôi luôn gật đầu với em sao?” Tưởng Thừa Vũ.
“Tôi…” Lâm Gia Thanh.
“Anh chị còn muốn thêm món nữa không ạ?” Nhân viên phục vụ.
Lâm Gia Thanh không kiên nhẫn phất tay: “Không thêm nữa.” Ai còn ăn được nữa chứ?
Tưởng Thừa Vũ im lặng một lát: “Đi ăn lẩu nhé?”
Lâm Gia Thanh bất mãn hừ một tiếng, thế nhưng cơ thể vẫn rất thành thật lập tức rời khỏi chỗ ngồi.
14:00
Lâm Gia Thanh từ quán lẩu đi ra, vẻ mặt rốt cuộc đã hòa hoãn đôi chút.
“Lần này ăn no chưa?” Tưởng Thừa Vũ xách túi, hỏi cô.
“Tàm tạm, no bảy phần.” Lâm Gia Thanh ngoài lạnh trong nóng đáp.
Chẳng mấy chốc, ánh mắt lại liếc thấy ly trà sữa trên tay đôi tình nhân bên cạnh.
“Ừm ưm ~ vị mới ra này cũng khá ngon.” Cô gái nói.
“Vậy sao?” Chàng trai tiến lại gần, “Cho anh nếm thử một miếng xem.”
“Thế nào?”
“Ừm…Cũng khá ngon.”
Đôi tình nhân bám dính lấy nhau, anh một ngụm em một ngụm.
Trà sữa ngon, còn có thể uống như vậy sao?
Lâm Gia Thanh thật sự nghi hoặc trước hành vi chia sẻ nước miếng này của bọn họ.
Tưởng Thừa Vũ lại cho rằng cô muốn uống: “Muốn uống trà sữa không?”
“?” Lâm Gia Thanh không nghe rõ.
“Ly trà sữa đầu tiên của mùa thu.” Tưởng Thừa Vũ không được tự nhiên ho khan.
“?” Cái quái gì vậy? Hai năm nay Lâm Gia Thanh đều ở nước ngoài, cũng không rõ lắm chuyện trong nước, chỉ gật đầu, “Anh muốn uống thì mua đi.”
Hai người đi tới quán trà sữa bên cạnh.
“Tôi muốn gọi một ly trà sữa vị mới mà bọn họ uống.” Lâm Gia Thanh chỉ vào đôi tình nhân còn chưa đi xa, nói.
“Vâng, một ly sữa tươi trân châu đường đen.” Nhân viên cửa hàng quay đầu nhìn Tưởng Thừa Vũ, “Còn anh?”
“Tôi chắc không cần đâu.” Tưởng Thừa Vũ thật sự không thích trà sữa ngọt ngào. Vừa định nói, Lâm Gia Thanh đã gọi giúp anh, “Anh ấy giống tôi.”
Giống cô sao?
Cô chủ động thay anh quyết định như vậy, khiến anh nhịn không được dâng trào một loại cảm giác bọn họ đã trở nên thân thiết.
Một giây sau, Lâm Gia Thanh đã đâm thủng ảo tưởng của anh: “Không nghe thấy cô ấy nói sao? ‘Ngực bự’* đấy, đàn ông các anh đều thích mà.”
(*Trong sữa tươi trân châu đường đen, từ trân châu còn có nghĩa là “ngực bự”, dạng tiếng lóng.)
“…”
16:00
Cuối cùng hai người cũng trở lại Mạn Duyệt Loan.
Lâm Gia Thanh tắm rửa ra đi ngang qua phòng tập thể thao, thấy Tưởng Thừa Vũ đang chạy bộ trên máy chạy bộ.
Đường cong cơ bắp của anh rất đẹp, không quá khoa trương nhưng kết cấu vẫn chắc nịch.
Ánh mặt trời chạng vạng xuyên qua cửa sổ chiếu vào sàn nhà lát gạch men, ánh sáng phản chiếu rọi vào chiếc áo phông trắng mà Tưởng Thừa Vũ mặc.
Lâm Gia Thanh không khỏi nhìn thêm hai lần.
Tưởng Thừa Vũ cảm nhận được tầm mắt của cô, bèn quay đầu nhìn về phía cô: “Nhìn gì vậy?”
“Khụ khụ…… Nhìn xem phòng tập thể thao có những thiết bị gì.”
“Bình thường em dùng cái nào?” Tưởng Thừa Vũ ấn tạm dừng, chậm rãi đi vài bước rồi bước xuống máy chạy bộ, cầm lấy khăn lông trên cổ lau mồ hôi trên trán.
“…” Lâm Gia Thanh, bình thường cô tập luyện cường độ cao như vậy, còn cần tập thể hình làm gì nữa? Sức đâu ra nữa mà tập thể hình?
Lâm Gia Thanh đi loanh quanh, cuối cùng chỉ cầm lấy hai cái tạ nhỏ nhắc thử, vốn chỉ định tập chơi, ai ngờ Tưởng Thừa Vũ lại đi tới phía sau cô, hướng dẫn động tác cho cô.
“Bả vai chìm xuống, xương bả vai kẹp chặt, bắp tay và cẳng tay khi nhấc lên tạo thành góc 90 độ, hơi ngồi xổm xuống, cơ thể hơi nghiêng về phía trước.” Tưởng Thừa Vũ bắt đầu sửa lại.
Hai bàn tay anh đè lên vai cô một lúc, chốc chốc lại lướt qua lưng cô, chốc chốc lại dừng trên cánh tay… cuối cùng một bàn tay dừng lại trước ngực cô, bàn tay kia đỡ sau lưng cô.
Lâm Gia Thanh làm xong động tác, Tưởng Thừa Vũ liền thu tay lại, nhưng ánh mắt vẫn chưa thu lại.
“Anh nhìn gì vậy?” Lâm Gia Thanh nhìn theo tầm mắt anh, lúc này mới phát hiện cổ áo rộng thùng thình của bộ quần áo ở nhà để lộ gần hết bộ ngực của cô.
Cô đột nhiên có cảm giác mình bị huấn luyện viên lưu manh ăn đậu hũ ở phòng tập thể hình.
Cô vội vàng đứng lên, bịt chặt cổ áo lại.
Lúc này Tưởng Thừa Vũ mới dời mắt đi, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Hình như, cũng không nhỏ lắm.
20: 00
Lâm Gia Thanh ăn cơm tối xong ngồi khoanh hai chân chăm chú nhìn điện thoại di động.
Màn hình màu xanh lam chiếu lên mặt cô, phản chiếu vẻ mặt ủ rũ của cô.
Cô nhìn cột hiển thị tỷ lệ thắng trên màn hình, thở dài: Quả thực không thể nhìn thẳng.
Mùa giải mới này tỷ lệ thắng của cô từ 81% xuống còn 40%, thứ hạng càng thấp cô gặp phải đồng đội gà mờ càng nhiều.
Thấy tỷ lệ thắng 40% sắp không giữ được, cô nghĩ hay là bắt cặp đi, tìm một đồng đội đáng tin cậy dẫn cô lên điểm.
Nhấp vào bạn chơi thông thường, vừa tìm thấy một người cô đã gửi tin nhắn thoại qua, “Anh trai~”
Tưởng Thừa Vũ lập tức nhìn sang: “Em gọi ai là anh trai?”
Bình thường cô cũng không gọi Lâm Gia Nhiên như vậy. Tưởng Thừa Vũ lập tức rung lên hồi chuông cảnh báo.
“Anh trai Dã Vương.” Lâm Gia Thanh cũng không giả bộ với anh, đổi sang giọng nói bình thường, “Giọng nói phải nũng nịu thì bọn họ mới chịu dẫn được.”
“Anh trai đang làm gì vậy?” Nói xong lại bóp cổ gửi sang một câu.
Tưởng Thừa Vũ liếc nhìn giao diện di động của cô: “Tìm người bắt cặp? Sao không tìm tôi?”
“Bình thường anh cũng chơi trò này à?”
“…Thỉnh thoảng.”
Kỳ thật Tưởng Thừa Vũ không hề chơi, nhưng anh từng thấy Tưởng Thừa Kỳ và Tưởng Thừa Nhân chơi qua, đại khái cũng biết trò này chơi thế nào.
“Lâu rồi không chơi, tôi phải download lại, em chờ tôi một lát.” Anh nói. Sau đó cầm điện thoại đi vào toilet, vừa tải game vừa tìm Tưởng Thừa Kỳ mượn tài khoản.
Hai mươi phút sau, sau khi Lâm Gia Thanh lại bị hố một ván, Tưởng Thừa Vũ mang theo di động trở lại: “Chơi không?”
“Điểm của anh cũng khá đấy nhỉ, còn là tuyển thủ toàn năng.” Lâm Gia Thanh cầm điện thoại của anh nhìn thoáng qua, “Mau, dẫn tôi lên điểm đi.”
Hai người ngồi song song trên sô pha, bắt đầu bắt cặp.
Ván đầu tiên đã thua.
Tưởng Thừa Vũ: “Lâu rồi không chơi.”
Ván thứ hai, vẫn thua.
Tưởng Thừa Vũ: “Không nên lấy anh hùng mới ra luyện tập, tôi đổi người khác.”
Ván thứ ba, vẫn thua.
Tưởng Thừa Vũ: “Thắng bại là chuyện thường tình.”
Lâm Gia Thanh yên lặng để điện thoại xuống, không chơi nữa.
“Thắng bại là chuyện thường tình” không sai, nhưng đây cứ “bại bại bại” liên tục thì không phải rồi.
Cô xem như đã nhìn ra, Tưởng Thừa Vũ rõ ràng là một tên lừa đảo, không biết lấy acc của ai ra lừa dối cô.
Nếu không sao lại chọn đánh dã? Khai long là có ý gì cũng không hiểu? Bắt người cũng không hề lén lút.
“Ban đầu tôi còn tưởng anh muốn carry toàn trận, không ngờ lại là sorry toàn trận.” Lâm Gia Thanh nhịn không được châm chọc.
Nhưng điều hiếm thấy chính là, Tưởng Thừa Vũ cũng không có phản bác.
Chỉ cúi đầu nhìn anh hùng mà anh vừa chơi, có vẻ như đang nghiên cứu kỹ lưỡng một số kỹ năng của mình.
Bộ dạng nghiêm túc của anh vừa nhìn đã biết là chưa từng chơi qua.
Nghĩ đến chuyện bình thường anh bận rộn với văn phòng luật sư, lại phải lo cho dự án trong tập đoàn Tưởng thị, hiếm khi tân hôn được nghỉ ngơi vài ngày mới có thời gian chơi game.
Giống hệt như học sinh giỏi lần đầu tiếp xúc với trò chơi, dù thua cũng muốn tiếp tục chơi.
Thôi bỏ đi.
Lâm Gia Thanh nhất thời không muốn so đo với anh.
“Anh biết chơi phụ trợ không?” Lâm Gia Thanh, “Như vậy đi, anh cầm một món phụ trợ theo tôi.”
“Phụ trợ?” Tưởng Thừa Vũ ngẫm nghĩ, hình như anh chưa từng thấy Tưởng Thừa Kỳ chơi phụ trợ. Tưởng Thừa Nhân ngược lại thích chơi phụ trợ. Thường dùng nhất hình như là vú em, kỹ năng rất đơn giản.
Vừa vặn Tưởng Thừa Kỳ có kho anh hùng.
Tưởng Thừa Vũ tìm được anh hùng, nhìn một lượt các kỹ năng: “Có thể.”
Kế tiếp, Lâm Gia Thanh chơi xạ thủ, Tưởng Thừa Vũ phụ trợ cô. Hai người tiếp tục bắt cặp.
“Nhanh nhanh, phóng to cho tôi.” “Cứu mạng, khiêng giúp tôi một chút”, “Nhanh, đánh ngất đối phương đi.”
Lâm Gia Thanh không ngừng chỉ huy.
Lúc nãy Tưởng Thừa Vũ đánh ba ván đã hiểu rõ cách chơi và tiết tấu của trò chơi, đi theo Lâm Gia Thanh dần dần càng chơi càng đỉnh. Ngay cả trong game cũng không ngừng phát sóng ‘Cực hạn hồi huyết’, ‘Sát thương cực lớn’.
Hai người phối hợp hoàn mỹ, kế tiếp đều là thắng lợi.
Cuối cùng đã trở lại thứ hạng cao nhất.
Lâm Gia Thanh hào hứng vỗ tay khen thưởng Tưởng Thừa Vũ.
Về phần Tưởng Thừa Kỳ ngày hôm sau đăng nhập lại tài khoản của mình, nhìn hơn mười đơn xin kết bạn đến từ các anh Dã Vương và các anh Xạ Thủ, cùng với trang đầu chiến tích của mình và kỷ lục đối chiến của vú em đầy màn hình —— chắc chắn ánh mắt nhìn ông anh trai mình sẽ lập tức vỡ nát.
Đó đều là chuyện sau này.
_________ <!-- AI CONTENT END 1 -->