Chương 74: Mùa hoa năm ấy lại vì tôi mà nở
"Thế Hưng... em cứ ngỡ mất cuốn băng đó rồi đấy..."
"Lúc trước khi biết tin mình bị bệnh anh đã lẻn lấy trộm của em đấy. Chẳng phải em nói nếu chúng ta không cưới nhau thì em sẽ tặng nó cho anh sao? Lúc đó anh cũng tưởng chúng ta không bao giờ gặp lại thật."
Tôi lắc đầu, kéo tay cậu ấy xích lại, thủ thỉ: "Ngày anh đi em vẫn luôn có một niềm tin rất lớn. Đoạn tin nhắn năm đó anh tưởng em tin sao? Anh nói dối tệ vô cùng."
Thế Hưng mỉm cười cúi xuống hôn lên má tôi, sau đó nhanh chóng quay lên, khẽ hỏi: "Còn một chuyện nữa anh chưa nói với em. Về một bài Confession tung tin đồn anh với..."
"Em xem rồi." Tôi cắt ngang lời cậu ấy, bất chợt cảm thấy bực bội.
Cậu ấy đến giờ vẫn chưa giải thích cho tôi về vụ việc đó. Tôi không hỏi, Thế Hưng cũng chẳng thèm mở lời, vậy nên chuyện đó gần như đi vào quên lãng. Giờ được nhắc lại chỉ khiến tôi khó chịu, nắm tay nhau thắm thiết nhưng trên cổ vẫn là khăn choàng tôi tặng cơ đấy!
"Em xem rồi? Tại sao khi gặp lại không hỏi anh?" Thế Hưng xoay người, nhìn tôi trông hứng thú vô cùng.
Tôi quay đi, liếc nhìn cậu ấy nói vu vơ: "Người ta đợi anh mở lời xem có muốn giải thích gì hay không. Thế mà suốt 2 năm qua chẳng thấy nhắc lại, chắc chắc là có mưu đồ bất chính."
"Đó là chị họ anh, chị ấy nghe tin anh bị bệnh nên buồn lắm. Đứng trước cửa nhà hàng khóc lóc inh ỏi, chẳng hiểu thể nào mấy tay săn ảnh lại chụp được rồi tung lên cơ chứ?"
"Có đáng tin không đấy?"
"Chị ấy hiện giờ có chồng rồi đấy. Lúc trước cũng vì vụ đó mà chồng hiện tại của chị ấy giận cả một tuần. Ba anh còn phải đích thân giải thích."
"Thật à?" Tôi vui vẻ quay người lại, khoác vai cậu ấy tiếp tục đung đưa chiếc xích đu, tâm trạng vô cùng tốt.
Thế Hưng bẹo má tôi, cười đắc ý nói: "Vậy nên em phải giữa cho kĩ, người chung thuỷ như anh trên đời này chỉ có..."
Lời cậu ấy chưa dứt thì bỗng dưng trên màn hình lớn phát lên một khung cảnh vô cùng quen thuộc. Đó chẳng phải là phòng ngủ của chúng tôi sao?
Thế Hưng trong video đang lọ mọ canh góc chiếc máy quay, sau đó chạy đến bên cạnh một cô gái đang ngủ say, là tôi. Cậu ấy xoa đầu tôi rồi lấy trong tủ đặt cạnh giường ra một chiếc hộp nhỏ, chạy đến trước máy quay, thì thầm: "Hạt tiêu nhỏ, đồng ý cưới anh nhé?" Vừa dứt lời cậu ấy đã vội chạy đến, đeo nhẫn lúc tôi vẫn còn đang ngủ say.
Tôi dời tầm mắt khỏi màn hình lớn, nhìn về phía Thế Hưng, gần như vỡ oà hạnh phúc.
"Em xem tiếp đi, chưa hết mà." Thế Hưng đưa mắt lên màn hình, khẽ dịu dàng nói với tôi.
Những video sau đó đều là cầu hôn lúc tôi không chú ý, lúc tôi nấu ăn, lúc tôi đứng dưới toà nhà tạm biệt cậu ấy, lúc tôi bị sốt, lúc tôi từ tòa soạn bước ra và vô vàn như khoảng khắc tôi lơ là.
Thế Hưng lặp đi lặp lại một hành động và một lời nói duy nhất, gọi tôi bằng tất cả biệt danh mà cậu ấy vẫn thường gọi:
"Diệp Chi, đồng ý cưới anh nhé?"
"Bé Tiêu, đồng ý cưới anh nhé?"
"Bạn nhỏ, đồng ý cưới anh nhé?"
"Lúa Chiêm, đồng ý cưới anh nhé?"
"..."
Sau khi đoạn phim ngắn ấy kết thúc, tôi gần như bật khóc. Nghẹn ngào đứng dậy, đối diện với Thế Hưng, sụt sịt nói: "Hôm nay... có phải hôm nay anh sẽ..."
"Không phải hôm nay, anh đã làm điều này từ lúc 8 tuổi rồi."
"Gì cơ?"
Thế Hưng không đáp lời, cậu ấy đứng dậy, bước đến cạnh tôi, quỳ xuống lấy ra hộp nhẫn giống y đúc trong đoạn băng.
"Phạm Diệp Chi, cho phép anh làm chồng của em nhé?"
Tôi không đưa tay ra để cậu ấy đeo nhẫn. Thay vào đó tôi lấy ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong cũng chứa một chiếc nhẫn vừa vặn với Thế Hưng, nói:
"Nguyễn Trịnh Thế Hưng, cho phép em làm vợ của anh nhé?"
Thế Hưng kinh ngạc nhìn hộp nhẫn trên tay tôi, lắp bắp nói: "Em... tại sao em lại..."
"Em đang cầu hôn anh đấy." Tôi mỉm cười tháo chiếc nhẫn ra đeo vào tay cậu ấy mà chẳng cần sự đồng ý.
"Em sợ anh không chịu cầu hôn em, vì vậy nên đã mua nó trước khi anh thông báo về chuyến đi Đà Lạt này."
"Ngốc." Thế Hưng đứng dậy, đeo nhẫn vào tay tôi.
Tôi đưa tay lên, nhìn kĩ chiếc nhẫn được ánh hoàng hôn chiếu vào, khẽ thì thầm: "Chúng được khắc tên em này."
"Phải, trái tim của anh cũng được khắc tên em này."
Tôi hạnh phúc nhón gót chân lên, chạm nhẹ vào môi cậu ấy thăm dò. Thế Hưng hiểu ý tôi, vòng tay qua eo siết người tôi lại sát gần cậu ấy, đôi môi mỏng nhẹ phủ lên môi tôi, quấn quýt không rời. Mùi vị thanh lạnh đặc biệt của người đàn ông từ từ quấn quanh môi lưỡi tôi.
Hơi thở đều đặn của cả hai vừa ngọt ngào lại mềm mại đến mức rung động lòng người. Không khí cũng dần nóng lên, tiếng thở hổn hển của tôi ngày một rõ ràng. Có lẽ thấy vậy Hưng càng hứng thú, mạnh mẽ hôn lấy một tôi.
Khi nụ hôn vừa kết thúc tôi mới nhận ra, đây chẳng phải là nụ hôn kiểu Pháp trong truyền thuyết sao?
Thế Hưng nhìn lên ánh hoàng hôn dịu dàng đang chiếu rọi xuống cánh đồng oải hương rực rỡ. Khung cảnh lãng mạn đã tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp mà có lẽ sẽ mãi mãi khắc sâu vào kí ức của tôi.
"Hoa nở rồi, cuối cùng cũng nở." Thế Hưng nhìn tôi, thì thầm.
"Mùa hoa năm ấy lại vì em mà chịu nở rồi."
****
Một tuần sau, chúng tôi bước ra từ Uỷ ban nhân dân, trên tay là hai từ giấy được in đậm chữ "Đăng kí kết hôn". Tôi đưa chúng lên lên ánh mặt trời, lấy máy ảnh ra chụp vài tấm hình gửi cho Thuỳ Dương, quay sang nói với Thế Hưng:
"Giờ chúng ta chính thức là vợ chồng."
Thế Hưng cười khanh khách bẹo má tôi, đáp: "Phải. Vậy nên..."
"Vậy nên gì cơ?" Tôi quay sang nhìn anh, khó hiểu hỏi.
"Giờ thì về nhà với anh, chúng ta bàn chuyện chính."
******
[HẾT TRUYỆN CHÍNH]
Sài Gòn, 24/12/2023.
Sài Gòn, 4/6/2024
"Lúc trước khi biết tin mình bị bệnh anh đã lẻn lấy trộm của em đấy. Chẳng phải em nói nếu chúng ta không cưới nhau thì em sẽ tặng nó cho anh sao? Lúc đó anh cũng tưởng chúng ta không bao giờ gặp lại thật."
Tôi lắc đầu, kéo tay cậu ấy xích lại, thủ thỉ: "Ngày anh đi em vẫn luôn có một niềm tin rất lớn. Đoạn tin nhắn năm đó anh tưởng em tin sao? Anh nói dối tệ vô cùng."
Thế Hưng mỉm cười cúi xuống hôn lên má tôi, sau đó nhanh chóng quay lên, khẽ hỏi: "Còn một chuyện nữa anh chưa nói với em. Về một bài Confession tung tin đồn anh với..."
"Em xem rồi." Tôi cắt ngang lời cậu ấy, bất chợt cảm thấy bực bội.
Cậu ấy đến giờ vẫn chưa giải thích cho tôi về vụ việc đó. Tôi không hỏi, Thế Hưng cũng chẳng thèm mở lời, vậy nên chuyện đó gần như đi vào quên lãng. Giờ được nhắc lại chỉ khiến tôi khó chịu, nắm tay nhau thắm thiết nhưng trên cổ vẫn là khăn choàng tôi tặng cơ đấy!
"Em xem rồi? Tại sao khi gặp lại không hỏi anh?" Thế Hưng xoay người, nhìn tôi trông hứng thú vô cùng.
Tôi quay đi, liếc nhìn cậu ấy nói vu vơ: "Người ta đợi anh mở lời xem có muốn giải thích gì hay không. Thế mà suốt 2 năm qua chẳng thấy nhắc lại, chắc chắc là có mưu đồ bất chính."
"Đó là chị họ anh, chị ấy nghe tin anh bị bệnh nên buồn lắm. Đứng trước cửa nhà hàng khóc lóc inh ỏi, chẳng hiểu thể nào mấy tay săn ảnh lại chụp được rồi tung lên cơ chứ?"
"Có đáng tin không đấy?"
"Chị ấy hiện giờ có chồng rồi đấy. Lúc trước cũng vì vụ đó mà chồng hiện tại của chị ấy giận cả một tuần. Ba anh còn phải đích thân giải thích."
"Thật à?" Tôi vui vẻ quay người lại, khoác vai cậu ấy tiếp tục đung đưa chiếc xích đu, tâm trạng vô cùng tốt.
Thế Hưng bẹo má tôi, cười đắc ý nói: "Vậy nên em phải giữa cho kĩ, người chung thuỷ như anh trên đời này chỉ có..."
Lời cậu ấy chưa dứt thì bỗng dưng trên màn hình lớn phát lên một khung cảnh vô cùng quen thuộc. Đó chẳng phải là phòng ngủ của chúng tôi sao?
Thế Hưng trong video đang lọ mọ canh góc chiếc máy quay, sau đó chạy đến bên cạnh một cô gái đang ngủ say, là tôi. Cậu ấy xoa đầu tôi rồi lấy trong tủ đặt cạnh giường ra một chiếc hộp nhỏ, chạy đến trước máy quay, thì thầm: "Hạt tiêu nhỏ, đồng ý cưới anh nhé?" Vừa dứt lời cậu ấy đã vội chạy đến, đeo nhẫn lúc tôi vẫn còn đang ngủ say.
Tôi dời tầm mắt khỏi màn hình lớn, nhìn về phía Thế Hưng, gần như vỡ oà hạnh phúc.
"Em xem tiếp đi, chưa hết mà." Thế Hưng đưa mắt lên màn hình, khẽ dịu dàng nói với tôi.
Những video sau đó đều là cầu hôn lúc tôi không chú ý, lúc tôi nấu ăn, lúc tôi đứng dưới toà nhà tạm biệt cậu ấy, lúc tôi bị sốt, lúc tôi từ tòa soạn bước ra và vô vàn như khoảng khắc tôi lơ là.
Thế Hưng lặp đi lặp lại một hành động và một lời nói duy nhất, gọi tôi bằng tất cả biệt danh mà cậu ấy vẫn thường gọi:
"Diệp Chi, đồng ý cưới anh nhé?"
"Bé Tiêu, đồng ý cưới anh nhé?"
"Bạn nhỏ, đồng ý cưới anh nhé?"
"Lúa Chiêm, đồng ý cưới anh nhé?"
"..."
Sau khi đoạn phim ngắn ấy kết thúc, tôi gần như bật khóc. Nghẹn ngào đứng dậy, đối diện với Thế Hưng, sụt sịt nói: "Hôm nay... có phải hôm nay anh sẽ..."
"Không phải hôm nay, anh đã làm điều này từ lúc 8 tuổi rồi."
"Gì cơ?"
Thế Hưng không đáp lời, cậu ấy đứng dậy, bước đến cạnh tôi, quỳ xuống lấy ra hộp nhẫn giống y đúc trong đoạn băng.
"Phạm Diệp Chi, cho phép anh làm chồng của em nhé?"
Tôi không đưa tay ra để cậu ấy đeo nhẫn. Thay vào đó tôi lấy ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong cũng chứa một chiếc nhẫn vừa vặn với Thế Hưng, nói:
"Nguyễn Trịnh Thế Hưng, cho phép em làm vợ của anh nhé?"
Thế Hưng kinh ngạc nhìn hộp nhẫn trên tay tôi, lắp bắp nói: "Em... tại sao em lại..."
"Em đang cầu hôn anh đấy." Tôi mỉm cười tháo chiếc nhẫn ra đeo vào tay cậu ấy mà chẳng cần sự đồng ý.
"Em sợ anh không chịu cầu hôn em, vì vậy nên đã mua nó trước khi anh thông báo về chuyến đi Đà Lạt này."
"Ngốc." Thế Hưng đứng dậy, đeo nhẫn vào tay tôi.
Tôi đưa tay lên, nhìn kĩ chiếc nhẫn được ánh hoàng hôn chiếu vào, khẽ thì thầm: "Chúng được khắc tên em này."
"Phải, trái tim của anh cũng được khắc tên em này."
Tôi hạnh phúc nhón gót chân lên, chạm nhẹ vào môi cậu ấy thăm dò. Thế Hưng hiểu ý tôi, vòng tay qua eo siết người tôi lại sát gần cậu ấy, đôi môi mỏng nhẹ phủ lên môi tôi, quấn quýt không rời. Mùi vị thanh lạnh đặc biệt của người đàn ông từ từ quấn quanh môi lưỡi tôi.
Hơi thở đều đặn của cả hai vừa ngọt ngào lại mềm mại đến mức rung động lòng người. Không khí cũng dần nóng lên, tiếng thở hổn hển của tôi ngày một rõ ràng. Có lẽ thấy vậy Hưng càng hứng thú, mạnh mẽ hôn lấy một tôi.
Khi nụ hôn vừa kết thúc tôi mới nhận ra, đây chẳng phải là nụ hôn kiểu Pháp trong truyền thuyết sao?
Thế Hưng nhìn lên ánh hoàng hôn dịu dàng đang chiếu rọi xuống cánh đồng oải hương rực rỡ. Khung cảnh lãng mạn đã tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp mà có lẽ sẽ mãi mãi khắc sâu vào kí ức của tôi.
"Hoa nở rồi, cuối cùng cũng nở." Thế Hưng nhìn tôi, thì thầm.
"Mùa hoa năm ấy lại vì em mà chịu nở rồi."
****
Một tuần sau, chúng tôi bước ra từ Uỷ ban nhân dân, trên tay là hai từ giấy được in đậm chữ "Đăng kí kết hôn". Tôi đưa chúng lên lên ánh mặt trời, lấy máy ảnh ra chụp vài tấm hình gửi cho Thuỳ Dương, quay sang nói với Thế Hưng:
"Giờ chúng ta chính thức là vợ chồng."
Thế Hưng cười khanh khách bẹo má tôi, đáp: "Phải. Vậy nên..."
"Vậy nên gì cơ?" Tôi quay sang nhìn anh, khó hiểu hỏi.
"Giờ thì về nhà với anh, chúng ta bàn chuyện chính."
******
[HẾT TRUYỆN CHÍNH]
Sài Gòn, 24/12/2023.
Sài Gòn, 4/6/2024