Chương 44: Thế Hưng's POV
Em ấy né tôi?
Tại sao lại né tôi?
Em ấy ngó lơ tôi kìa?
Được rồi, tôi là Nguyễn Trịnh Thế Hưng đây. Người mà được em ấy trêu là "Học bá Hà Lan" đấy. Tôi không thích tên gọi này tí nào, cảm giác có gì đó rất châm biếm.
Nhưng là Diệp Chi gọi thì được. Đôi khi biệt danh này cũng dễ thương...
Hừm, đi xa vấn đề rồi.
Quay trở lại câu hỏi, tại sao em ấy né tôi!
Từ tối hôm nói chuyện với ba tôi đến giờ, mỗi lần chạm mặt là Chi lại nhìn đi chỗ khác hoặc bỏ chạy. Tôi thật sự không hiểu, rõ ràng trước đó ba còn tác hợp chúng tôi cơ mà.
Ông ấy còn bảo rằng tôi không xứng với Diệp Chi. (Hay là vậy thật nhỉ?)
Khoan!
Còn một trường hợp nữa!
Lẽ nào...lẽ nào ba tôi bắt em chia tay tôi không nhỉ?
À mà không, chúng tôi đã yêu nhau đâu mà chia tay.
Hay nói em hãy rời xa tôi?
Không thể nào, làm gì có tình huống cẩu huyết thế chứ!
Lẽ nào...
Là do ba nói với em rằng tôi thật sự không xứng?
****
Sáng hôm sau....
"Ừ, Diệp Chi nó thấy ba mày giàu quá nên mặc cảm. Tìm Thành Khoa để thay thế, vì thằng ấy đếch giàu bằng mày."
Thùy Dương thản nhiên nói cho tôi một câu lấp lửng rồi xúm váy chạy sang cạnh Phúc, cùng nhau vui vẻ đi xuống căn tin.
Nhưng họ nào đâu biết vẫn còn một người đang đứng bất động như sét đánh ở đây...
Em đã thành công trong việc làm trái tim của mĩ nữ vỡ ra thành từng mảnh.
Em không muốn ngồi cùng bàn với tôi. Được, tôi nhịn.
Em cười tít mắt với thằng Khoa học hành chẳng đâu vào đâu đấy. Ok, tôi không chấp.
Em chỉ bài tôi đã từng giảng cho nó. Không sao, tôi không phải trẻ con hay so đo.
Nhưng em lại ở trong lớp nói chuyện với nó cả một buổi trời! Trong khi đó mỗi giờ ra chơi mọi khi em đều đi theo tôi.
Không thể chấp nhận! Không chấp nhận được!
Tôi không thể để cho một trapgirl đi trêu đùa trái tim mình được. Phải đứng lên bảo vệ bản thân và tình yêu này! Phải đấu tranh!
"Diệp Chi, tao xin lỗi."
****
Từ ngày tôi thừa nhận em là mối tình đầu của mình.
Ý là tôi đang tỏ tình em ấy. Phạm Diệp Chi, hôm đó là tôi tỏ tình em đấy! Là tôi lấy hết can đảm nói lời yêu vậy mà em không hiểu. Còn quay ra tránh mặt tôi.
Ủa khoan, tránh mặt tôi là em ngại khi tôi tỏ tình phải không?
Là em biết tôi tỏ tình phải không?
Mẹ thằng khùng này, mày bị overthinking à? Giờ việc của mày là đi dỗ người ta chứ còn tỏ tình cái cc gì.
À, đúng rồi nhỉ.
Tôi phải đi dỗ em ấy.
****
Hôm nay chúng tôi đi Mộc Châu.
Hôm nay em ngồi kế tôi, còn cho tôi đeo tai nghe chung nữa. Haha, vui quá.
Còn có chuyện vui hơn là tôi được dựa vào vai em khi ngủ.
Thật ra đó là "vô thức"!!!
Nam châm hút giữa chúng tôi quá lớn nên mới khiến tôi gục vào vai em. Nhưng người em thơm thật, mùi gì nhỉ? Hình như là...mùi hoa mẫu đơn thì phải.
Thơm thật, thảo nào tôi lại thích em đến vậy.
Thích đến nổi vì em mà bị tai nạn.
****
Tôi bị tai nạn rồi.
Cũng là hôm đi Mộc Châu. Em biến mất.
Em bỗng dưng không còn xuất hiện trong tầm mắt tôi một thời gian dài khiến tôi lo lắng vô cùng.
Lúc đấy tôi cứ nghĩ bản thân đã phát điên lên khi nghe nói người nhốt em trong hầm đông lạnh là Phan Mộc Trang. Nhưng may sao tôi vẫn giữ đủ bình tĩnh...
À không, nếu đủ bình tĩnh thì tôi đã không phải bất tỉnh rồi.
Tôi chạy qua đường vội đến nỗi mặc cả xe cộ. Và hậu quả là bị một chiếc xe đâm trúng.
Hình như lúc ấy tôi bị khùng.
Ờm tôi cảm thấy mình khùng thật.
Vì tôi rất vui khi mình bị tai nạn. Cũng giống như cách mà ông trời tát tôi một cú thật đau rồi lại xoa đầu đưa tôi viên kẹo ngọt vậy.
Bởi sáng hôm đó tôi được tặng một nụ hôn, và được lấy miễn phí luôn người hôn.
Má nó giờ nghĩ lại tôi thấy ngại quá.
Tôi không biết phải tả như nào hết. Nhưng tôi sẽ tóm gọn nó trong một từ.
PHÊ.
Mà em hôn hơi yếu, mới môi chạm môi đã đẩy tôi ra rồi.
Em đáng yêu nên tôi mới tha đấy.
Thôi tôi nói lại. Không tha đâu.
****
Sau ngày hôm đó, em và tôi thành người yêu nhau.
Yêu em tôi mới biết một điều.
Mẹ kiếp tôi yêu em vãi lon.
Những biểu cảm đáng yêu mà em âm thầm giấu kín đã được tôi khám phá từng cái một.
Em làm nũng. Tôi xỉu.
Em bực bội. Tôi xỉu.
Em ngại ngùng. Tôi xỉu.
Em mỉm cười hát cho tôi nghe. Tôi phát điên.
Phạm Diệp Chi! Tại sao em có thể dễ thương như vậy chứ?
Ai da, tôi thật sự thích em quá à.
♡_________________________♡
Ngoại Truyện: Cá voi.
Sáng chủ nhật vẫn như thường lệ, Diệp Chi qua nhà tôi học nhóm. Thực chất thì chẳng học gì nhiều, chỉ là chúng tôi muốn ở cạnh nhau mà thôi.
Em cầm ly sữa nóng bước đến, ngồi sát gần tôi mỉm cười, hỏi:
"Thế Hưng anh nói xem, nếu cá voi khóc thì sẽ có chuyện gì xảy ra?"
Tôi vội tắt điện thoại, ngước lên ngẫm nghĩ: "Thì sẽ chẳng sao cả. Vì xung quanh chúng chỉ toàn là đại dương, phải không?"
"Phải. Lúc trước thật ra em cũng từng là một chú cá voi đó!"
"Giờ vẫn thế mà, em vẫn là một chú cá voi."
"Tại sao?"
"Nếu em là cá voi, thì anh sẽ là đại dương."
Hưng mỉm cười xích lại gần, thì thầm vào tai tôi thật khẽ, "Vì giờ đây, chỉ cần cá voi khóc chắc chắn đại dương sẽ cảm nhận được. Ôm lấy chúng."
___________________________________
Haloooo, chương này đăng lên chắc cũng đã gần 100k người xem rồi nhỉ?
Cảm ơn mọi người vì một chặng hành trình dài với hơn 47 chương cùng mình nhé. Đây là con số mà chính bản thân mình cũng không tin được.
Mới đầu mình chỉ muốn viết vui vui, nổi thì nổi không nổi thì (pr) thoi:)).
Nhưng mình rất trân quý con số hiện tại. Một lần nữa cảm ơn mọi người!
Mình mong chúng ta sẽ còn gặp lại nhau.
Dài dài.
(Nhớ voteeee)
Tại sao lại né tôi?
Em ấy ngó lơ tôi kìa?
Được rồi, tôi là Nguyễn Trịnh Thế Hưng đây. Người mà được em ấy trêu là "Học bá Hà Lan" đấy. Tôi không thích tên gọi này tí nào, cảm giác có gì đó rất châm biếm.
Nhưng là Diệp Chi gọi thì được. Đôi khi biệt danh này cũng dễ thương...
Hừm, đi xa vấn đề rồi.
Quay trở lại câu hỏi, tại sao em ấy né tôi!
Từ tối hôm nói chuyện với ba tôi đến giờ, mỗi lần chạm mặt là Chi lại nhìn đi chỗ khác hoặc bỏ chạy. Tôi thật sự không hiểu, rõ ràng trước đó ba còn tác hợp chúng tôi cơ mà.
Ông ấy còn bảo rằng tôi không xứng với Diệp Chi. (Hay là vậy thật nhỉ?)
Khoan!
Còn một trường hợp nữa!
Lẽ nào...lẽ nào ba tôi bắt em chia tay tôi không nhỉ?
À mà không, chúng tôi đã yêu nhau đâu mà chia tay.
Hay nói em hãy rời xa tôi?
Không thể nào, làm gì có tình huống cẩu huyết thế chứ!
Lẽ nào...
Là do ba nói với em rằng tôi thật sự không xứng?
****
Sáng hôm sau....
"Ừ, Diệp Chi nó thấy ba mày giàu quá nên mặc cảm. Tìm Thành Khoa để thay thế, vì thằng ấy đếch giàu bằng mày."
Thùy Dương thản nhiên nói cho tôi một câu lấp lửng rồi xúm váy chạy sang cạnh Phúc, cùng nhau vui vẻ đi xuống căn tin.
Nhưng họ nào đâu biết vẫn còn một người đang đứng bất động như sét đánh ở đây...
Em đã thành công trong việc làm trái tim của mĩ nữ vỡ ra thành từng mảnh.
Em không muốn ngồi cùng bàn với tôi. Được, tôi nhịn.
Em cười tít mắt với thằng Khoa học hành chẳng đâu vào đâu đấy. Ok, tôi không chấp.
Em chỉ bài tôi đã từng giảng cho nó. Không sao, tôi không phải trẻ con hay so đo.
Nhưng em lại ở trong lớp nói chuyện với nó cả một buổi trời! Trong khi đó mỗi giờ ra chơi mọi khi em đều đi theo tôi.
Không thể chấp nhận! Không chấp nhận được!
Tôi không thể để cho một trapgirl đi trêu đùa trái tim mình được. Phải đứng lên bảo vệ bản thân và tình yêu này! Phải đấu tranh!
"Diệp Chi, tao xin lỗi."
****
Từ ngày tôi thừa nhận em là mối tình đầu của mình.
Ý là tôi đang tỏ tình em ấy. Phạm Diệp Chi, hôm đó là tôi tỏ tình em đấy! Là tôi lấy hết can đảm nói lời yêu vậy mà em không hiểu. Còn quay ra tránh mặt tôi.
Ủa khoan, tránh mặt tôi là em ngại khi tôi tỏ tình phải không?
Là em biết tôi tỏ tình phải không?
Mẹ thằng khùng này, mày bị overthinking à? Giờ việc của mày là đi dỗ người ta chứ còn tỏ tình cái cc gì.
À, đúng rồi nhỉ.
Tôi phải đi dỗ em ấy.
****
Hôm nay chúng tôi đi Mộc Châu.
Hôm nay em ngồi kế tôi, còn cho tôi đeo tai nghe chung nữa. Haha, vui quá.
Còn có chuyện vui hơn là tôi được dựa vào vai em khi ngủ.
Thật ra đó là "vô thức"!!!
Nam châm hút giữa chúng tôi quá lớn nên mới khiến tôi gục vào vai em. Nhưng người em thơm thật, mùi gì nhỉ? Hình như là...mùi hoa mẫu đơn thì phải.
Thơm thật, thảo nào tôi lại thích em đến vậy.
Thích đến nổi vì em mà bị tai nạn.
****
Tôi bị tai nạn rồi.
Cũng là hôm đi Mộc Châu. Em biến mất.
Em bỗng dưng không còn xuất hiện trong tầm mắt tôi một thời gian dài khiến tôi lo lắng vô cùng.
Lúc đấy tôi cứ nghĩ bản thân đã phát điên lên khi nghe nói người nhốt em trong hầm đông lạnh là Phan Mộc Trang. Nhưng may sao tôi vẫn giữ đủ bình tĩnh...
À không, nếu đủ bình tĩnh thì tôi đã không phải bất tỉnh rồi.
Tôi chạy qua đường vội đến nỗi mặc cả xe cộ. Và hậu quả là bị một chiếc xe đâm trúng.
Hình như lúc ấy tôi bị khùng.
Ờm tôi cảm thấy mình khùng thật.
Vì tôi rất vui khi mình bị tai nạn. Cũng giống như cách mà ông trời tát tôi một cú thật đau rồi lại xoa đầu đưa tôi viên kẹo ngọt vậy.
Bởi sáng hôm đó tôi được tặng một nụ hôn, và được lấy miễn phí luôn người hôn.
Má nó giờ nghĩ lại tôi thấy ngại quá.
Tôi không biết phải tả như nào hết. Nhưng tôi sẽ tóm gọn nó trong một từ.
PHÊ.
Mà em hôn hơi yếu, mới môi chạm môi đã đẩy tôi ra rồi.
Em đáng yêu nên tôi mới tha đấy.
Thôi tôi nói lại. Không tha đâu.
****
Sau ngày hôm đó, em và tôi thành người yêu nhau.
Yêu em tôi mới biết một điều.
Mẹ kiếp tôi yêu em vãi lon.
Những biểu cảm đáng yêu mà em âm thầm giấu kín đã được tôi khám phá từng cái một.
Em làm nũng. Tôi xỉu.
Em bực bội. Tôi xỉu.
Em ngại ngùng. Tôi xỉu.
Em mỉm cười hát cho tôi nghe. Tôi phát điên.
Phạm Diệp Chi! Tại sao em có thể dễ thương như vậy chứ?
Ai da, tôi thật sự thích em quá à.
♡_________________________♡
Ngoại Truyện: Cá voi.
Sáng chủ nhật vẫn như thường lệ, Diệp Chi qua nhà tôi học nhóm. Thực chất thì chẳng học gì nhiều, chỉ là chúng tôi muốn ở cạnh nhau mà thôi.
Em cầm ly sữa nóng bước đến, ngồi sát gần tôi mỉm cười, hỏi:
"Thế Hưng anh nói xem, nếu cá voi khóc thì sẽ có chuyện gì xảy ra?"
Tôi vội tắt điện thoại, ngước lên ngẫm nghĩ: "Thì sẽ chẳng sao cả. Vì xung quanh chúng chỉ toàn là đại dương, phải không?"
"Phải. Lúc trước thật ra em cũng từng là một chú cá voi đó!"
"Giờ vẫn thế mà, em vẫn là một chú cá voi."
"Tại sao?"
"Nếu em là cá voi, thì anh sẽ là đại dương."
Hưng mỉm cười xích lại gần, thì thầm vào tai tôi thật khẽ, "Vì giờ đây, chỉ cần cá voi khóc chắc chắn đại dương sẽ cảm nhận được. Ôm lấy chúng."
___________________________________
Haloooo, chương này đăng lên chắc cũng đã gần 100k người xem rồi nhỉ?
Cảm ơn mọi người vì một chặng hành trình dài với hơn 47 chương cùng mình nhé. Đây là con số mà chính bản thân mình cũng không tin được.
Mới đầu mình chỉ muốn viết vui vui, nổi thì nổi không nổi thì (pr) thoi:)).
Nhưng mình rất trân quý con số hiện tại. Một lần nữa cảm ơn mọi người!
Mình mong chúng ta sẽ còn gặp lại nhau.
Dài dài.
(Nhớ voteeee)