Chương 6
Sau khi lãnh đạo Chu về, Giang Tú Lệ gọi Vu Chiêu Đệ ra ngoài dọn dẹp.
Vu Chiêu Đệ cố chịu cơn đau đi ra.
Bọn họ còn không để phần cơm cho cô, nửa đêm cô vừa đói vừa đau đến mức không ngủ được, nằm trên giường trở mình liên tục.
Hôm sau cô vẫn phải dậy lúc 5h40, đi mua thức ăn nấu cơm như mọi ngày.
Nấu cơm xong, cô bắt đầu cầm bát lên ăn, mỗi miếng cơm nuốt xuống đều khiến bụng đau đớn.
Cô vén áo lên nhìn thì thấy vết bầm trên bụng đã chuyển sang màu tím.
Chỉ mới sờ nhẹ vào đã cảm thấy đau, cô thực sự không thể ăn nổi nữa.
Cô bỏ bát đũa xuống, đeo cặp sách đi đến trường.
Cô đi chậm hơn mọi khi rất nhiều nên khi đến lớp thì đã muộn học.
“Chiêu Đệ, sao sắc mặt cậu xấu thế?”
Trịnh Nhã Thu thấy sắc mặt Vu Chiêu Đệ tái nhợt, môi trắng bệch, trán còn toát mồ hôi lạnh, giống như bị bệnh rất nặng.
Cô ấy không khỏi lo lắng.
Vu Chiêu Đệ gục xuống mặt bàn, yếu ớt nói: “Tớ không sao, ngồi nghỉ một lát là được.
Cậu cứ đọc sách đi, không cần phải để ý đến tớ.”
Trịnh Nhã Thu biết tính cách cô quật cường nên không nói gì nữa, để cô gục xuống bàn nghỉ ngơi.
Lâm Thịnh ngồi ở phía sau Vu Chiêu Đệ.
Anh ngẩng đầu nhìn lên, thấy sau tai cô có vết thương đang kết vảy.
Hôm qua vẫn chưa có mà nay lại đột ngột xuất hiện, cứ như là bị ai đó nhéo thật mạnh.
Là ai lại ra tay độc ác như vậy?
Vu Chiêu Đệ tưởng ngồi im thì sẽ không đau nữa, nhưng sự thật hoàn toàn ngược lại.
Ngay cả khi nằm gục xuống bàn thì bụng cô vẫn đau dữ dội.
Cô ôm đầu, đau đến chảy nước mắt.
Lúc tan học, Lâm Thịnh ngẩng đầu lên, người lúc nào cũng ngồi thẳng tắp kia hôm nay lại nằm gục xuống bàn không hề nhúc nhích.
Ngộ nhỡ cô ấy ngất đi rồi thì sao?
Lâm Thịnh chợt nghĩ đến điều này.
Anh chọc vào lưng Vu Chiêu Đệ, không có phản ứng gì.
Lâm Thịnh đột ngột lao tới, lật gương mặt của Vu Chiêu Đệ lên.
Mặt cô đầy nước mắt, hai mắt thì nhắm nghiền, làn da trắng bệch đến dọa người.
“Vu Chiêu Đệ, Vu Chiêu Đệ…” Lâm Thịnh gọi mấy tiếng nhưng cô không hề có bất kì phản ứng nào.
Trịnh Nhã Thu ngồi bên cạnh cũng bị dọa sợ.
Lâm Thịnh cúi xuống bế Vu Chiêu Đệ lên chạy ra ngoài.
Đi được nửa đường, anh quay đầu lại hỏi Trịnh Nhã Thu: “Bệnh viện ở đâu? Cậu đi trước dẫn đường đi.”
“Ở đây… ở đây không có bệnh viện, chỉ có trạm y tế thôi.
Trên thị trấn mới có bệnh viện, muốn lên đó thì phải đi mất hai tiếng, có xe mới đi được.”. Cập nhậ? ????ện nhanh ?ại ( ТRÙ? ТR??ỆN﹒?n )
Tuy Vu Chiêu Đệ nhìn qua rất gầy nhưng bế cũng không hề nhẹ.
Lâm Thịnh hỏi tìm xe ở đâu, Trịnh Nhã Thu đi trước dẫn đường.
Lâm Thịnh không ngờ xe Trịnh Nhã Thu nói lại là xe máy.
Thỉnh thoảng người ở đây cần đi xa thì sẽ đi xe máy hoặc xe đạp.
Ô tô rất hiếm gặp ở nơi này.
Trong nhà không có xe máy thì sẽ phải gọi xe ôm.
Xe máy không chở được nhiều người nên Trịnh Nhã Thu không đi theo.
Đến bệnh viện trên thị trấn thì Lâm Thịnh mới phát hiện không mang theo ví tiền.
May là bác xe ôm biết bà nội anh, anh bảo bác về tìm bà Lâm lấy tiền thì bác ấy liền để họ đi.
Lâm Thịnh bế Vu Chiêu Đệ vào bệnh viện.
Y tá nói anh phải nộp tiền khám trước thì bác sĩ mới khám bệnh.
Lâm Thịnh chỉ mang theo điện thoại, trên người không có đồng nào.
Anh liếc nhìn Vu Chiêu Đệ nằm trên giường bệnh, trầm giọng hỏi: “Có thể thanh toán bằng tài khoản ngân hàng không?”
“Có thể, cậu đi theo tôi.” Y tá dẫn anh đến chỗ đăng kí khám bệnh.
Lâm Thịnh gọi điện cho mẹ, hỏi số tài khoản và mật khẩu để thanh toán tiền.
Mẹ anh không hề hỏi điều gì, cho tiền rất thoải mái.
Lúc bác sĩ khám cho Vu Chiêu Đệ thì Lâm Thịnh gọi điện về cho bà nội, để bà đi báo cho người nhà của cô.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Thịnh ngồi chờ ở hành lang.
Bệnh viện trên thị trấn lớn hơn trạm y tế trong thôn nhưng không hiện đại hơn nhiều, trang thiết bị khám chữa bệnh vẫn còn khá đơn sơ.
Cả bệnh viện chỉ có khoảng hơn hai mươi người bao gồm cả bác sĩ và y tá.
Ngay từ đầu anh đã không định vào trạm y tế.
Anh đã từng đến đó, ở đó chỉ có một bác sĩ và một y tá, nói là trạm y tế thì nhưng nên gọi là hiệu thuốc thì đúng hơn.
Bà nội gọi điện thoại đến, nói rằng bố mẹ Vu Chiêu Đệ không định tới đây.
Lâm Thịnh nhíu mày.
Con gái mình ngất xỉu phải vào bệnh viện mà bố mẹ lại mặc kệ như vậy, thực sự là quá nhẫn tâm.
Sắc mặt anh lạnh lùng, xoay xoay điện thoại trong tay.
Vết thương của Vu Chiêu Đệ là do đâu? Lâm Thịnh bắt đầu tự hỏi điều này.
Từ đôi câu vài lời của bà nội, còn cả mấy câu chuyện khi giải lao của Vu Chiêu Đệ và Trịnh Nhã Thu, anh mơ hồ đã có đáp án.
Thảo nào bà nội lại cảm thán Vu Chiêu Đệ mệnh khổ, có lẽ vết thương của cô là do bị bố mẹ đánh.
Nào có cha mẹ ruột nào lại ra tay độc ác như vậy chứ!
Lâm Thịnh bắt đầu thấy đồng cảm với Vu Chiêu Đệ.
Bác sĩ nói ở bụng Vu Chiêu Đệ có vết thương khá nghiêm trọng, không biết có tổn thương đến cơ quan nào bên trong hay không, vì vậy cần chụp chiếu để kiểm tra.
Hàng loạt kiểm tra được thực hiện, khi xong đã đến chạng vạng.
Cũng may là kiểm tra xong thì cơ thể không có vấn đề gì lớn, chỉ là vết thương cần bôi thuốc vài ngày.
Lâm Thịnh chăm chú nghe bác sĩ dặn dò, ghi nhớ từng việc một.
Phí khám bệnh cộng với tiền thuốc hết hơn một ngàn tệ.
Lâm Thịnh trả tiền mà không hề nhíu mày lấy một lần.
Vu Chiêu Đệ bị đau đến ngất đi, bây giờ vẫn chưa tỉnh.
Lâm Thịnh dứt khoát nộp luôn tiền nằm viện một ngày.
Người nhà cô không đến nên anh bất đắc dĩ phải ở lại trông nom cô.
Anh gọi điện về báo cho bà biết đêm nay họ không về.
Bà Lâm dặn cậu chăm sóc Vu Chiêu Đệ cho tốt, Lâm Thịnh đồng ý.
Vu Chiêu Đệ bị đói đến tỉnh, mở mắt ra chỉ nhìn thấy trần nhà trắng xóa, lờ mờ ngửi thấy mùi nước khử trùng.
Cô mơ màng liếc nhìn xung quanh, nhìn đến bên ngoài cửa sổ, đã là buổi tối rồi ư?
Ở cửa có tiếng động, là Lâm Thịnh đẩy cửa đi vào: “Tỉnh rồi à? Đúng lúc tôi mua đồ ăn về, ngồi dậy ăn đi.”
Vu Chiêu Đệ mở to mắt, vô cùng sợ hãi.
Sao Lâm Thịnh lại ở đây?
“Anh… Tôi…” Vu Chiêu Đệ nói lắp bắp, muốn hỏi rõ tình hình lúc này: “Đây là đâu?”
Lam Thịnh để cơm tối mới mua lên bàn, lên tiếng: “Đây là bệnh viện.
Cần tôi đỡ không?”
Lâm Thịnh vừa mới đưa tay ra thì Vu Chiêu Đệ đã vội vã tránh né.
Cử động này lại đụng đến vết thương trên bụng, cô kêu lên một tiếng.
Lâm Thịnh sắc mặt lo lắng: “Lộn xộn cái gì? Đau lắm à, cần tôi gọi bác sĩ tới không?”
Vu Chiêu Đệ sợ anh chạm vào mình.
Từ trước đến giờ cô chưa từng tiếp xúc với một người con trai nào nên vô cùng lúng túng.
Cô muốn tự mình ngồi dậy nhưng chỉ vừa khẽ động thì bụng lại đau vô cùng.
Lâm Thịnh không nhìn nổi nữa, muốn đỡ cô.
“Không cần đâu, tôi tự làm được.”
Tính tình thật cứng đầu! Lâm Thịnh nghĩ thầm trong lòng, không đỡ cô nữa.
Cuối cùng Vu Chiêu Đệ cũng ngồi dậy được.
Lâm Thịnh kê gối sau lưng cô, bảo cô dựa vào đây.
Hết chương 6
- -----oOo------
Vu Chiêu Đệ cố chịu cơn đau đi ra.
Bọn họ còn không để phần cơm cho cô, nửa đêm cô vừa đói vừa đau đến mức không ngủ được, nằm trên giường trở mình liên tục.
Hôm sau cô vẫn phải dậy lúc 5h40, đi mua thức ăn nấu cơm như mọi ngày.
Nấu cơm xong, cô bắt đầu cầm bát lên ăn, mỗi miếng cơm nuốt xuống đều khiến bụng đau đớn.
Cô vén áo lên nhìn thì thấy vết bầm trên bụng đã chuyển sang màu tím.
Chỉ mới sờ nhẹ vào đã cảm thấy đau, cô thực sự không thể ăn nổi nữa.
Cô bỏ bát đũa xuống, đeo cặp sách đi đến trường.
Cô đi chậm hơn mọi khi rất nhiều nên khi đến lớp thì đã muộn học.
“Chiêu Đệ, sao sắc mặt cậu xấu thế?”
Trịnh Nhã Thu thấy sắc mặt Vu Chiêu Đệ tái nhợt, môi trắng bệch, trán còn toát mồ hôi lạnh, giống như bị bệnh rất nặng.
Cô ấy không khỏi lo lắng.
Vu Chiêu Đệ gục xuống mặt bàn, yếu ớt nói: “Tớ không sao, ngồi nghỉ một lát là được.
Cậu cứ đọc sách đi, không cần phải để ý đến tớ.”
Trịnh Nhã Thu biết tính cách cô quật cường nên không nói gì nữa, để cô gục xuống bàn nghỉ ngơi.
Lâm Thịnh ngồi ở phía sau Vu Chiêu Đệ.
Anh ngẩng đầu nhìn lên, thấy sau tai cô có vết thương đang kết vảy.
Hôm qua vẫn chưa có mà nay lại đột ngột xuất hiện, cứ như là bị ai đó nhéo thật mạnh.
Là ai lại ra tay độc ác như vậy?
Vu Chiêu Đệ tưởng ngồi im thì sẽ không đau nữa, nhưng sự thật hoàn toàn ngược lại.
Ngay cả khi nằm gục xuống bàn thì bụng cô vẫn đau dữ dội.
Cô ôm đầu, đau đến chảy nước mắt.
Lúc tan học, Lâm Thịnh ngẩng đầu lên, người lúc nào cũng ngồi thẳng tắp kia hôm nay lại nằm gục xuống bàn không hề nhúc nhích.
Ngộ nhỡ cô ấy ngất đi rồi thì sao?
Lâm Thịnh chợt nghĩ đến điều này.
Anh chọc vào lưng Vu Chiêu Đệ, không có phản ứng gì.
Lâm Thịnh đột ngột lao tới, lật gương mặt của Vu Chiêu Đệ lên.
Mặt cô đầy nước mắt, hai mắt thì nhắm nghiền, làn da trắng bệch đến dọa người.
“Vu Chiêu Đệ, Vu Chiêu Đệ…” Lâm Thịnh gọi mấy tiếng nhưng cô không hề có bất kì phản ứng nào.
Trịnh Nhã Thu ngồi bên cạnh cũng bị dọa sợ.
Lâm Thịnh cúi xuống bế Vu Chiêu Đệ lên chạy ra ngoài.
Đi được nửa đường, anh quay đầu lại hỏi Trịnh Nhã Thu: “Bệnh viện ở đâu? Cậu đi trước dẫn đường đi.”
“Ở đây… ở đây không có bệnh viện, chỉ có trạm y tế thôi.
Trên thị trấn mới có bệnh viện, muốn lên đó thì phải đi mất hai tiếng, có xe mới đi được.”. Cập nhậ? ????ện nhanh ?ại ( ТRÙ? ТR??ỆN﹒?n )
Tuy Vu Chiêu Đệ nhìn qua rất gầy nhưng bế cũng không hề nhẹ.
Lâm Thịnh hỏi tìm xe ở đâu, Trịnh Nhã Thu đi trước dẫn đường.
Lâm Thịnh không ngờ xe Trịnh Nhã Thu nói lại là xe máy.
Thỉnh thoảng người ở đây cần đi xa thì sẽ đi xe máy hoặc xe đạp.
Ô tô rất hiếm gặp ở nơi này.
Trong nhà không có xe máy thì sẽ phải gọi xe ôm.
Xe máy không chở được nhiều người nên Trịnh Nhã Thu không đi theo.
Đến bệnh viện trên thị trấn thì Lâm Thịnh mới phát hiện không mang theo ví tiền.
May là bác xe ôm biết bà nội anh, anh bảo bác về tìm bà Lâm lấy tiền thì bác ấy liền để họ đi.
Lâm Thịnh bế Vu Chiêu Đệ vào bệnh viện.
Y tá nói anh phải nộp tiền khám trước thì bác sĩ mới khám bệnh.
Lâm Thịnh chỉ mang theo điện thoại, trên người không có đồng nào.
Anh liếc nhìn Vu Chiêu Đệ nằm trên giường bệnh, trầm giọng hỏi: “Có thể thanh toán bằng tài khoản ngân hàng không?”
“Có thể, cậu đi theo tôi.” Y tá dẫn anh đến chỗ đăng kí khám bệnh.
Lâm Thịnh gọi điện cho mẹ, hỏi số tài khoản và mật khẩu để thanh toán tiền.
Mẹ anh không hề hỏi điều gì, cho tiền rất thoải mái.
Lúc bác sĩ khám cho Vu Chiêu Đệ thì Lâm Thịnh gọi điện về cho bà nội, để bà đi báo cho người nhà của cô.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Thịnh ngồi chờ ở hành lang.
Bệnh viện trên thị trấn lớn hơn trạm y tế trong thôn nhưng không hiện đại hơn nhiều, trang thiết bị khám chữa bệnh vẫn còn khá đơn sơ.
Cả bệnh viện chỉ có khoảng hơn hai mươi người bao gồm cả bác sĩ và y tá.
Ngay từ đầu anh đã không định vào trạm y tế.
Anh đã từng đến đó, ở đó chỉ có một bác sĩ và một y tá, nói là trạm y tế thì nhưng nên gọi là hiệu thuốc thì đúng hơn.
Bà nội gọi điện thoại đến, nói rằng bố mẹ Vu Chiêu Đệ không định tới đây.
Lâm Thịnh nhíu mày.
Con gái mình ngất xỉu phải vào bệnh viện mà bố mẹ lại mặc kệ như vậy, thực sự là quá nhẫn tâm.
Sắc mặt anh lạnh lùng, xoay xoay điện thoại trong tay.
Vết thương của Vu Chiêu Đệ là do đâu? Lâm Thịnh bắt đầu tự hỏi điều này.
Từ đôi câu vài lời của bà nội, còn cả mấy câu chuyện khi giải lao của Vu Chiêu Đệ và Trịnh Nhã Thu, anh mơ hồ đã có đáp án.
Thảo nào bà nội lại cảm thán Vu Chiêu Đệ mệnh khổ, có lẽ vết thương của cô là do bị bố mẹ đánh.
Nào có cha mẹ ruột nào lại ra tay độc ác như vậy chứ!
Lâm Thịnh bắt đầu thấy đồng cảm với Vu Chiêu Đệ.
Bác sĩ nói ở bụng Vu Chiêu Đệ có vết thương khá nghiêm trọng, không biết có tổn thương đến cơ quan nào bên trong hay không, vì vậy cần chụp chiếu để kiểm tra.
Hàng loạt kiểm tra được thực hiện, khi xong đã đến chạng vạng.
Cũng may là kiểm tra xong thì cơ thể không có vấn đề gì lớn, chỉ là vết thương cần bôi thuốc vài ngày.
Lâm Thịnh chăm chú nghe bác sĩ dặn dò, ghi nhớ từng việc một.
Phí khám bệnh cộng với tiền thuốc hết hơn một ngàn tệ.
Lâm Thịnh trả tiền mà không hề nhíu mày lấy một lần.
Vu Chiêu Đệ bị đau đến ngất đi, bây giờ vẫn chưa tỉnh.
Lâm Thịnh dứt khoát nộp luôn tiền nằm viện một ngày.
Người nhà cô không đến nên anh bất đắc dĩ phải ở lại trông nom cô.
Anh gọi điện về báo cho bà biết đêm nay họ không về.
Bà Lâm dặn cậu chăm sóc Vu Chiêu Đệ cho tốt, Lâm Thịnh đồng ý.
Vu Chiêu Đệ bị đói đến tỉnh, mở mắt ra chỉ nhìn thấy trần nhà trắng xóa, lờ mờ ngửi thấy mùi nước khử trùng.
Cô mơ màng liếc nhìn xung quanh, nhìn đến bên ngoài cửa sổ, đã là buổi tối rồi ư?
Ở cửa có tiếng động, là Lâm Thịnh đẩy cửa đi vào: “Tỉnh rồi à? Đúng lúc tôi mua đồ ăn về, ngồi dậy ăn đi.”
Vu Chiêu Đệ mở to mắt, vô cùng sợ hãi.
Sao Lâm Thịnh lại ở đây?
“Anh… Tôi…” Vu Chiêu Đệ nói lắp bắp, muốn hỏi rõ tình hình lúc này: “Đây là đâu?”
Lam Thịnh để cơm tối mới mua lên bàn, lên tiếng: “Đây là bệnh viện.
Cần tôi đỡ không?”
Lâm Thịnh vừa mới đưa tay ra thì Vu Chiêu Đệ đã vội vã tránh né.
Cử động này lại đụng đến vết thương trên bụng, cô kêu lên một tiếng.
Lâm Thịnh sắc mặt lo lắng: “Lộn xộn cái gì? Đau lắm à, cần tôi gọi bác sĩ tới không?”
Vu Chiêu Đệ sợ anh chạm vào mình.
Từ trước đến giờ cô chưa từng tiếp xúc với một người con trai nào nên vô cùng lúng túng.
Cô muốn tự mình ngồi dậy nhưng chỉ vừa khẽ động thì bụng lại đau vô cùng.
Lâm Thịnh không nhìn nổi nữa, muốn đỡ cô.
“Không cần đâu, tôi tự làm được.”
Tính tình thật cứng đầu! Lâm Thịnh nghĩ thầm trong lòng, không đỡ cô nữa.
Cuối cùng Vu Chiêu Đệ cũng ngồi dậy được.
Lâm Thịnh kê gối sau lưng cô, bảo cô dựa vào đây.
Hết chương 6
- -----oOo------