Chương 5
Vu Chiêu Đệ nhặt lông gà liên tục trong một tuần nhưng đến hạn đóng tiền sách vẫn thiếu 20 tệ.
Không còn cách nào khác, cô đành phải nhờ Trịnh Nhã Thu lấy từ khoản tiền tích góp kia ra cho đủ.
Vương Đạt Trì là lớp trưởng, lúc thu tiền nhớ tới một việc: “Chiêu Đệ, lúc tớ tới trường có nhìn thấy em trai cậu đi vào tiệm internet với bạn học.”
Trong thôn chỉ có một tiệm internet, nghe nó phí rất đắt, một giờ mất 10 tệ.
Tiệm đấy cũng hỗn tạp, là nơi mấy tên côn đồ thường tụ tập.
Bởi vì không đóng tiền mạng đúng hạn nên mấy hôm nay trong nhà không có mạng, có lẽ cơn nghiện game của Vu Thành Tài lại tái phát.
“Ừ tớ biết rồi, cảm ơn cậu.” Vu Chiêu Đệ không rảnh để ý Vu Thành Tài, cũng không có khả năng quản được nó.
Cô đưa tiền nộp cho Vương Đạt Trì.
Lúc đến chỗ Lâm Thịnh thì anh đang gục ngủ trên bàn.
Vương Đạt Trì bối rối nhìn Vu Chiêu Đệ, dường như muốn cô gọi Lâm Thịnh giúp mình.
Lâm Thịnh khá khó gần, chuyển trường lâu vậy rồi mà vẫn chưa từng nói chuyện với ai.
Gần như toàn bộ thời gian đi học anh đều ngủ hoặc nghịch điện thoại, thầy cô cũng không quản.
Vu Chiêu Đệ cũng mới nói chuyện với anh 2 lần, một lần khi mua nước tương, một lần là khi đến nhà bà Lâm hôm trước.
Đối diện với ánh mắt cầu xin của Vương Đạt Trì, Vu Chiêu Đệ bất đắc dĩ đẩy nhẹ Lâm Thịnh: “Lâm Thịnh, đóng tiền sách.”
Lâm Thịnh không phản ứng gì, Vu Chiêu Đệ lại đẩy tiếp.
Lâm Thịnh ghét nhất là khi đang ngủ bị đánh thức.
Anh tỉnh dậy, liếc nhìn Vu Chiêu Đệ bằng ánh mắt sắc bén, giọng nói trầm trầm: “Bao nhiêu tiền?”
“216 tệ.”
Lâm Thịnh lấy 300 tệ từ túi quần đưa cho Vương Đạt Trì.
Vương Đạt Trì nhận ra tâm trạng anh không tốt nên không dám chậm chạp, tìm 84 tệ đưa trả lại rồi nhanh chóng đi mất.
Buổi chiều tan học, Vu Chiêu Đệ đeo cặp sách đi về hướng chợ.
Vì Lâm Thịnh cũng cần đi chợ mua đồ ăn nên vẫn đi phía sau cô không xa.
Có vẻ như Vu Chiêu Đệ quen biết hết với tất cả chủ hàng trong chợ, cô còn mặc cả từng đồng với mấy người bán hàng.
Nếu như thành công, cô sẽ nở nụ cười, nụ cười ấy vô cùng đơn thuần, giống như vừa làm được một chuyện rất giỏi vậy.
Đúng là một cô gái kì lạ, Lâm Thịnh thầm nghĩ.
Vu Chiêu Đệ mua đồ ăn xong thì về nhà.
Cô vừa mở cửa đã thấy Giang Tú Lệ đứng ở cửa, dọa cô giật mình.
“Mẹ…”
Chát – thanh âm vang dội vang lên.
Giang Tú Lệ tát vào má phải Vu Chiêu Đệ một cái thật mạnh vào.
Cô bị đánh đơ ra một lúc, má phải đau rát vô cùng.
Tình huống này không mới.
Hồi nhỏ cô phải trông nom Vu Thành Tài, nếu nó khóc thì cô sẽ chịu đòn.
Có khi là cái tát, có khi là roi vọt quất vào người, đau vô cùng.
Cô đều chịu đựng không khóc.
Cũng may là khi cô lớn lên, Giang Tú Lệ từ đánh đập biến thành chửi rủa.
Đây là cái tát đầu tiên kể từ khi cô vào cấp ba.
“Sao mày không đi chết đi, tao nuôi mày lớn bằng này để mày học cái thói ăn cắp tiền hả.”
Giang Tú Lệ tát tiếp một cái nữa vào má phải.
Vu Chiêu Đệ vốn có thể cản được nhưng cô không làm gì cả, để mặc cái tát kia rơi xuống, bàn tay nắm chặt rồi lại buông ra.
Cô run giọng hỏi: “Con trộm tiền lúc nào?”
Giang Tú Lệ giận dữ khiến nếp nhăn hiện đầy ở khóe mắt.
Bà ta nhéo tai Vu Chiêu Đệ, mạnh đến nỗi tưởng như đây là tai súc vật chứ không phải tai người.
“Còn dám cãi à? Tao để 100 tệ ở trong phòng ngủ mà giờ không thấy, không phải mày thì còn ai vào đây.
Đồ phá của, mày đúng là tai họa.”
Vu Chiêu Đệ cảm thấy tai mình sắp đứt đến nơi rồi.
Sau khi nghe Giang Tú Lệ nói xong, phản ứng đầu tiên của cô là nhìn về phía Vu Thành Tài đang đứng xem bên cạnh.
Vu Thành Tài thấy cô nhìn, lập tức nhảy vào nói: “Mẹ, mẹ xem nó đi.
Nó đang trừng con kìa, nó muốn đổ tội cho con đấy.”
Giang Tú Lệ luôn coi đứa con trai này là bảo bối, không cho ai nói xấu con trai bà ta bất cứ điều gì.
Ánh mắt bà ta nhìn Vu Chiêu Đệ lộ rõ sự chán ghét, vung tay đánh tiếp xuống má trái cô.
Lần này cô không để mặc bà ta đánh nữa.
Cô cố ý lảo đảo về phía trước, ngã vào người Giang Tú Lệ.
Hai người ngã sõng soài trên đất.
Lúc Giang Tú Lệ buông tay theo bản năng, cô giãy tai thoát khỏi tay bà ta.
Nước mắt cô rơi lã chã, hét to: “Mẹ, con thật sự không trộm tiền, con không có…”
Quanh đây toàn là nhà cao tầng, từng tòa sát cạnh nhau, còn chưa nói đến tầng trên tầng dưới.
Vu Chiêu Đệ hét to như thế khiến rất nhiều người nghe thấy.
Hàng xóm ở đối diện nhà họ đứng ngoài ban công khuyên nhủ: “Đừng đánh con bé, có chuyện gì thì từ từ nói.”
Vu Quốc Tường dẫn lãnh đạo Chu về nhà, đến cầu thang đã nghe được tiếng ầm ĩ ở nhà mình.
Ông ta vô cùng xấu hổ và mất mặt nên vội vàng chạy lên nhà, đẩy cửa vào quát: “Hét cái gì mà hét, ở dưới tầng cũng nghe thấy được tiếng chúng mày đấy.”
“Vu Chiêu Đệ ăn cắp tiền.
Tôi không đưa cho nó tiền mua sách nên nó trộm tiền của tôi.
Quốc Tường, ông mau về mà dạy dỗ nó.”
Giang Tú Lệ bò dậy từ dưới đất, ngực phập phồng tức giận.
Bà ta liếc thấy lãnh đạo Chu ở phía sau, lập tức thay đổi sắc mặt: “Lãnh đạo Chu, ngại quá, đã để ngài chê cười rồi.”
Ánh mắt lãnh đạo Chu rơi vào Vu Chiêu Đệ vẫn còn nằm dưới đất, lơ đãng nói: “Ăn cắp tiền không phải là chuyện nhỏ, đây là vấn đề liên quan đến đạo đức.”
Vu Quốc Tường vừa nghe lão ta nói thế bèn muốn nịnh bợ hắn.
Ông ta đi tới trước mặt Vu Chiêu Đệ, hung hăng đạp vào người cô.
Sức lực của đàn ông lớn hơn phụ nữ rất nhiều, hơn nữa Vu Quốc Tường là kĩ sư điện, thường ngày hay mang vác đồ đi sửa điện khắp nơi nên sức lại càng lớn.
Vu Chiêu Đệ bất ngờ không kịp đề phòng, bị đạp từ cạnh cửa lăn đến bên tường.
Dường như lục phủ ngũ tạng của cô đã bị đá lệch cả đi.
Cô đau đến trào nước mắt, hai tay ôm chặt bụng, chỉ cảm thấy cuộc đời mình tối tăm không lối thoát.
“Còn ngây ra đó làm gì, cút về phòng đi! Có tin tao đá chết mày luôn không?” Vẻ mặt Vu Quốc Tường dữ tợn.
Bị cấp trên nhìn thấy việc xấu trong nhà vốn đã khiến ông ta tức giận, lại nhìn thấy đứa con gái Vu Chiêu Đệ này thì giận càng thêm giận.
Ông ta còn muốn đá thêm cái nữa thì bị lãnh đạo Chu ngăn lại.
“Được rồi, giáo dục con cái một chút là được rồi, đừng giận giữ quá.”
“Vẫn là lãnh đạo Chu nói đúng.
Nào nào nào, đừng nhìn cái thứ xui xẻo này nữa, chúng ta vào nhà uống rượu.”
Vu Quốc Tường lôi kéo lãnh đạo Chu vào bàn ăn, Giang Tú Lệ lấy cốc ra.
Không có ai để ý Vu Chiêu Đệ sống chết thế nào.
Cô nghẹn ngào nín khóc, nằm trên mặt đất một lúc lâu mới đứng lên được, thất tha thất thểu trở về phòng mình.
Vừa đóng cửa là cô dựa vào cửa phòng trượt ngã xuống đất.
Cô vén áo lên nhìn, trên bụng có cục máu bầm, chỉ cử động nhẹ đã đau muốn chết.
Cảm giác được bên tai có chất lỏng chảy xuống nên cô lấy tay lau.
Là máu, Giang Tú Lệ nhéo tai cô đến chảy máu.
Hết chương 5
- -----oOo------
Không còn cách nào khác, cô đành phải nhờ Trịnh Nhã Thu lấy từ khoản tiền tích góp kia ra cho đủ.
Vương Đạt Trì là lớp trưởng, lúc thu tiền nhớ tới một việc: “Chiêu Đệ, lúc tớ tới trường có nhìn thấy em trai cậu đi vào tiệm internet với bạn học.”
Trong thôn chỉ có một tiệm internet, nghe nó phí rất đắt, một giờ mất 10 tệ.
Tiệm đấy cũng hỗn tạp, là nơi mấy tên côn đồ thường tụ tập.
Bởi vì không đóng tiền mạng đúng hạn nên mấy hôm nay trong nhà không có mạng, có lẽ cơn nghiện game của Vu Thành Tài lại tái phát.
“Ừ tớ biết rồi, cảm ơn cậu.” Vu Chiêu Đệ không rảnh để ý Vu Thành Tài, cũng không có khả năng quản được nó.
Cô đưa tiền nộp cho Vương Đạt Trì.
Lúc đến chỗ Lâm Thịnh thì anh đang gục ngủ trên bàn.
Vương Đạt Trì bối rối nhìn Vu Chiêu Đệ, dường như muốn cô gọi Lâm Thịnh giúp mình.
Lâm Thịnh khá khó gần, chuyển trường lâu vậy rồi mà vẫn chưa từng nói chuyện với ai.
Gần như toàn bộ thời gian đi học anh đều ngủ hoặc nghịch điện thoại, thầy cô cũng không quản.
Vu Chiêu Đệ cũng mới nói chuyện với anh 2 lần, một lần khi mua nước tương, một lần là khi đến nhà bà Lâm hôm trước.
Đối diện với ánh mắt cầu xin của Vương Đạt Trì, Vu Chiêu Đệ bất đắc dĩ đẩy nhẹ Lâm Thịnh: “Lâm Thịnh, đóng tiền sách.”
Lâm Thịnh không phản ứng gì, Vu Chiêu Đệ lại đẩy tiếp.
Lâm Thịnh ghét nhất là khi đang ngủ bị đánh thức.
Anh tỉnh dậy, liếc nhìn Vu Chiêu Đệ bằng ánh mắt sắc bén, giọng nói trầm trầm: “Bao nhiêu tiền?”
“216 tệ.”
Lâm Thịnh lấy 300 tệ từ túi quần đưa cho Vương Đạt Trì.
Vương Đạt Trì nhận ra tâm trạng anh không tốt nên không dám chậm chạp, tìm 84 tệ đưa trả lại rồi nhanh chóng đi mất.
Buổi chiều tan học, Vu Chiêu Đệ đeo cặp sách đi về hướng chợ.
Vì Lâm Thịnh cũng cần đi chợ mua đồ ăn nên vẫn đi phía sau cô không xa.
Có vẻ như Vu Chiêu Đệ quen biết hết với tất cả chủ hàng trong chợ, cô còn mặc cả từng đồng với mấy người bán hàng.
Nếu như thành công, cô sẽ nở nụ cười, nụ cười ấy vô cùng đơn thuần, giống như vừa làm được một chuyện rất giỏi vậy.
Đúng là một cô gái kì lạ, Lâm Thịnh thầm nghĩ.
Vu Chiêu Đệ mua đồ ăn xong thì về nhà.
Cô vừa mở cửa đã thấy Giang Tú Lệ đứng ở cửa, dọa cô giật mình.
“Mẹ…”
Chát – thanh âm vang dội vang lên.
Giang Tú Lệ tát vào má phải Vu Chiêu Đệ một cái thật mạnh vào.
Cô bị đánh đơ ra một lúc, má phải đau rát vô cùng.
Tình huống này không mới.
Hồi nhỏ cô phải trông nom Vu Thành Tài, nếu nó khóc thì cô sẽ chịu đòn.
Có khi là cái tát, có khi là roi vọt quất vào người, đau vô cùng.
Cô đều chịu đựng không khóc.
Cũng may là khi cô lớn lên, Giang Tú Lệ từ đánh đập biến thành chửi rủa.
Đây là cái tát đầu tiên kể từ khi cô vào cấp ba.
“Sao mày không đi chết đi, tao nuôi mày lớn bằng này để mày học cái thói ăn cắp tiền hả.”
Giang Tú Lệ tát tiếp một cái nữa vào má phải.
Vu Chiêu Đệ vốn có thể cản được nhưng cô không làm gì cả, để mặc cái tát kia rơi xuống, bàn tay nắm chặt rồi lại buông ra.
Cô run giọng hỏi: “Con trộm tiền lúc nào?”
Giang Tú Lệ giận dữ khiến nếp nhăn hiện đầy ở khóe mắt.
Bà ta nhéo tai Vu Chiêu Đệ, mạnh đến nỗi tưởng như đây là tai súc vật chứ không phải tai người.
“Còn dám cãi à? Tao để 100 tệ ở trong phòng ngủ mà giờ không thấy, không phải mày thì còn ai vào đây.
Đồ phá của, mày đúng là tai họa.”
Vu Chiêu Đệ cảm thấy tai mình sắp đứt đến nơi rồi.
Sau khi nghe Giang Tú Lệ nói xong, phản ứng đầu tiên của cô là nhìn về phía Vu Thành Tài đang đứng xem bên cạnh.
Vu Thành Tài thấy cô nhìn, lập tức nhảy vào nói: “Mẹ, mẹ xem nó đi.
Nó đang trừng con kìa, nó muốn đổ tội cho con đấy.”
Giang Tú Lệ luôn coi đứa con trai này là bảo bối, không cho ai nói xấu con trai bà ta bất cứ điều gì.
Ánh mắt bà ta nhìn Vu Chiêu Đệ lộ rõ sự chán ghét, vung tay đánh tiếp xuống má trái cô.
Lần này cô không để mặc bà ta đánh nữa.
Cô cố ý lảo đảo về phía trước, ngã vào người Giang Tú Lệ.
Hai người ngã sõng soài trên đất.
Lúc Giang Tú Lệ buông tay theo bản năng, cô giãy tai thoát khỏi tay bà ta.
Nước mắt cô rơi lã chã, hét to: “Mẹ, con thật sự không trộm tiền, con không có…”
Quanh đây toàn là nhà cao tầng, từng tòa sát cạnh nhau, còn chưa nói đến tầng trên tầng dưới.
Vu Chiêu Đệ hét to như thế khiến rất nhiều người nghe thấy.
Hàng xóm ở đối diện nhà họ đứng ngoài ban công khuyên nhủ: “Đừng đánh con bé, có chuyện gì thì từ từ nói.”
Vu Quốc Tường dẫn lãnh đạo Chu về nhà, đến cầu thang đã nghe được tiếng ầm ĩ ở nhà mình.
Ông ta vô cùng xấu hổ và mất mặt nên vội vàng chạy lên nhà, đẩy cửa vào quát: “Hét cái gì mà hét, ở dưới tầng cũng nghe thấy được tiếng chúng mày đấy.”
“Vu Chiêu Đệ ăn cắp tiền.
Tôi không đưa cho nó tiền mua sách nên nó trộm tiền của tôi.
Quốc Tường, ông mau về mà dạy dỗ nó.”
Giang Tú Lệ bò dậy từ dưới đất, ngực phập phồng tức giận.
Bà ta liếc thấy lãnh đạo Chu ở phía sau, lập tức thay đổi sắc mặt: “Lãnh đạo Chu, ngại quá, đã để ngài chê cười rồi.”
Ánh mắt lãnh đạo Chu rơi vào Vu Chiêu Đệ vẫn còn nằm dưới đất, lơ đãng nói: “Ăn cắp tiền không phải là chuyện nhỏ, đây là vấn đề liên quan đến đạo đức.”
Vu Quốc Tường vừa nghe lão ta nói thế bèn muốn nịnh bợ hắn.
Ông ta đi tới trước mặt Vu Chiêu Đệ, hung hăng đạp vào người cô.
Sức lực của đàn ông lớn hơn phụ nữ rất nhiều, hơn nữa Vu Quốc Tường là kĩ sư điện, thường ngày hay mang vác đồ đi sửa điện khắp nơi nên sức lại càng lớn.
Vu Chiêu Đệ bất ngờ không kịp đề phòng, bị đạp từ cạnh cửa lăn đến bên tường.
Dường như lục phủ ngũ tạng của cô đã bị đá lệch cả đi.
Cô đau đến trào nước mắt, hai tay ôm chặt bụng, chỉ cảm thấy cuộc đời mình tối tăm không lối thoát.
“Còn ngây ra đó làm gì, cút về phòng đi! Có tin tao đá chết mày luôn không?” Vẻ mặt Vu Quốc Tường dữ tợn.
Bị cấp trên nhìn thấy việc xấu trong nhà vốn đã khiến ông ta tức giận, lại nhìn thấy đứa con gái Vu Chiêu Đệ này thì giận càng thêm giận.
Ông ta còn muốn đá thêm cái nữa thì bị lãnh đạo Chu ngăn lại.
“Được rồi, giáo dục con cái một chút là được rồi, đừng giận giữ quá.”
“Vẫn là lãnh đạo Chu nói đúng.
Nào nào nào, đừng nhìn cái thứ xui xẻo này nữa, chúng ta vào nhà uống rượu.”
Vu Quốc Tường lôi kéo lãnh đạo Chu vào bàn ăn, Giang Tú Lệ lấy cốc ra.
Không có ai để ý Vu Chiêu Đệ sống chết thế nào.
Cô nghẹn ngào nín khóc, nằm trên mặt đất một lúc lâu mới đứng lên được, thất tha thất thểu trở về phòng mình.
Vừa đóng cửa là cô dựa vào cửa phòng trượt ngã xuống đất.
Cô vén áo lên nhìn, trên bụng có cục máu bầm, chỉ cử động nhẹ đã đau muốn chết.
Cảm giác được bên tai có chất lỏng chảy xuống nên cô lấy tay lau.
Là máu, Giang Tú Lệ nhéo tai cô đến chảy máu.
Hết chương 5
- -----oOo------